Chương chín: Quốc cữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tốc độ của tiểu nhị rất nhanh, chỉ chốc lát sau, liền mang lên bảy tám món ăn, món nào cũng đều có đủ sắc, hương, vị. Tuy rằng so ra vẫn kém Ngự Thiện Phòng trong cung làm, nhưng có thêm một nét đặc sắc khác, không hổ danh bảng hiệu của tửu lâu.

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn bàn đầy đồ ăn, nhíu nhíu mày nói "Bệ hạ, đủ rồi, chúng ta ăn không hết."

Ân đế gọi hỏa kế tửu lâu lại, nói "Không cần lên thêm thức ăn nữa, cho chúng ta hai chén cơm trắng, thêm một bầu rượu nữa là được."

Hỏa kế lên tiếng trả lời rồi xoay người đi, rất nhanh liền đem cơm trắng cùng rượu đưa đến, đặt ở trên bàn hai người.

Ân đế lấy bầu rượu, lấy hai chung rượu trước mặt rót rượu vào, cười nói "Ta biết Tử Ngọc bình thưởng không uống rượu, bất quá hôm nay ra ngoài một chuyến, Tử Ngọc có thể phá lệ, cùng bồi ta một ly được không."

Thượng Quan Tử Ngọc cười cười, vươn tay cầm chung rượu, cùng Ân đế liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời bưng lên chung rượu, uống một hơi canh sạch.

Buông chung rượu xuống, nhìn nhau cười, Ân đế cầm đũa gắp một ít rau xanh cho vào bát trước mặt Tử Ngọc, hắn biết khẩu vị Tử Ngọc thanh đạm, thế nhưng Tử Ngọc rất gầy, cần phải ăn nhiều thịt một chút, vì vậy lại gắp một cái chân gà cho y.

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn bát của mình càng gắp càng đầy, mà Hoàng đế vẫn chưa ăn chút gì, vội vàng gắp chút đồ ăn để vào trong bát cho hắn. Hai người cứ như vậy gắp đồ ăn cho đối phương , kết quả hai người cũng chưa động đũa nào.

Lúc này, ngồi bên cạnh bàn của bọn họ có một nữ nhân, nàng đối với nam nhân bên cạnh nói "Ngươi xem hai vợ chồng người ta tốt biết bao nhiêu, còn ngươi, chưa bao giờ thấy ngươi vì ta gắp một miếng thức ăn nào."

Trượng phu của nàng liền nói "Ngươi làm sao biết bọn họ là phu thê, có lẽ là huynh đệ."

Nữ nhân trợn trắng mắt nhìn hắn, sẳng giọng "Ngươi có từng gặp qua huynh đệ ăn com mà buồn nôn như bọn họ sao? Nhất định là phu thê."

Nam nhân không kiên nhẫn nói "Được được được, ngươi nói sao chính là vậy, ăn cơm nhanh lên, ăn còn phải sớm lên đường."

Nữ nhân trừng mắt nhìn hắn một cái, thở dài nói "Ai, thật sự là đồng nhân bất đồng mệnh a!"

Trò chuyện của đôi phu thê bên kia truyền đến tai hai người Ân đế ngồi bên này, Thượng Quan Tử Ngọc mặt đỏ ửng, Ân đế cũng có chút xấu hổ sờ mũi, hai người thành thành thật thật vùi đầu ăn cơm.

Cơm nước còn chưa xong, một hỏa kế trong tửu lâu vui vẻ chạy tới, phía sau mang theo hai người trẻ tuổi bộ dáng thư sinh.

Hai người ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy hỏa kế đầy mặt đầy xin lỗi, cười bồi nói "Hai vị công tử, có thể thương lượng một chút hay không? Hai vị này là sĩ tử đi thi, lúc này tửu lâu quả thật đã không còn bàn trống. Hai vị công tử nếu không ngại, có thể hay không cùng bọn họ ngồi chung bàn?"

Ân đê liếc mắt nhìn hai vị thư sinh kia, cười nói "Không có gì, chúng ta không để ý nhiều như thế, liền thỉnh hai vị công tử ngồi chung đi."

Hỏa kế nhất thời cười loan mắt, quay đầu mời hai vị kia vào bàn. Hai thư sinh kia hướng Ân đế hai người chắp tay đáp tạ, sau đó mới ngồi xuống.

Ân đế nhìn nhìn hai thư sinh kia, giả vờ tùy ý hỏi một câu "Hai vị đều là sĩ tử đi thi phải không, không biết hai vị đối với kì thi Hương này có tin tưởng?"

Hai thư sinh nhìn chằm chằm y, chỉ thấy hai người đối diện khí chất phi phàm, phong thái hơn người, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường.

Tuy rằng ngữ khí nói chuyện với bọn họ kì quái nhưng vẫn theo đáp lời "Hai người chúng ta chính là lên kinh đi thi cử nhân."

Trong hai người có một người diện mạo thanh tú nói tiếp "Ta thấy hai vị công tử cũng là người đọc sách, thực không dám giấu diếm, hai người chúng ta đối với lần thi khoa cử này cũng không có ôm hi vọng."

Ân đế chấn động, cùng Thượng Quan Tử Ngọc đưa mắt nhìn nhau, hiếu kì hỏi "Vị sĩ tử này sao lại nói như vậy?"

Hai thư sinh đối Ân đế chắp tay, thở dài nói "Nay trên triều gian thần hoành hành, Hoàng đế sủng tín yêu phi, Doãn thị nắm giữ toàn bộ triều chính, nguyên bản còn có một vị Thừa Tướng thanh chính yêu dân, nhưng vị lão Thừa Tướng này nhìn không được Doãn Thái Sư ép người tác oai tác oái, cũng đã từ quan quy ẩn. Ngươi nói, triều đình như vậy, chúng ta mặc dù là khoa cử đề danh, ra làm quan, lại có hi vọng gì?"

Một thư sinh nhìn hơi béo một chút cũng nói "Tiêu huynh nói rất đúng, nguyên bản chúng ta đều là hướng về phía Thượng Quan Thừa Tướng mà đến, hi vọng có thể bái làm môn hạ của ông, cũng muốn vì dân chúng đại Ân làm một ít chuyện tốt, không cầu lưu danh thiên cổ, chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Nhưng kết quả .."

Lúc này, vài thư sinh ngồi bàn bên cạnh cũng nghe được bọn họ nói chuyện, nhịn không được chen vào nói "Hoàng đế sủng tín Lệ phi, lạnh nhạt Hoàng hậu, Thượng Quan Thừa Tướng đã phò tá hơi đời đế vương, hết lòng lo lắng, nhưng Hoàng thượng lại đối đãi như vậy với con trai ông, ai có thể chịu đựng được nhục nhã như vậy? Ta nói, tất cả đều là lỗi của đương kim Hoàng đế."

"Đúng, đúng" Vài thư sinh còn lại cũng gật đầu phụ họa theo.

Một thư sinh tương đối nhát gan co quắp nói "Các người nói nhỏ chút, nơi này là kinh thành, ở ngay dưới chân Thiên Tử, các ngươi dám ở trước mặt Hoàng đế nói bậy, có phải là muốn bị rơi đầu hay không?"

"Sợ cái gì? Tiên đế đã ban hành quyền tự do ngôn luận, cho phép dân chúng thảo luận chính sự, mặc dù là Hoàng thượng cũng phải nghe lời cha hắn nói a." Một thư sinh nói, đưa tới những tiếng cười vang của người khác.

Thượng Quan Tử Ngọc nhíu nhíu mày, mấy sĩ tử này ở đây nói bậy nói bạ, lại không biết đối tượng bọn họ nghị luận, hiện tại ở ngay trước mặt bọn họ.

"Bệ hạ, chúng ta đi thôi." Thượng Quan Tử Ngọc nhìn Ân đế mặt không chút thay đổi, sợ dưới sự giận dữ của hắn, mấy thư sinh này liền xui xẻo, vì thế vội vàng khuyên nhủ.

Ân đế trầm mặt gật gật đầu, Thượng Quan Tử Ngọc lấy bạc đặt ở trên bàn, hướng người ngồi cùng bàn cáo từ, hai người rời khỏi tửu lâu.

Ra khỏi cửa tửu lâu, đi được một đoạn, Ân đế vẫn trầm mặt không nói. Thượng Quan Tử Ngọc âm thầm thở dài, nhìn Hoàng đế nói "Bệ hạ, mấy thư sinh vuaawf rồi chỉ là thuận miệng mà nói thôi, Bệ hạ không cần để tâm."

Ân đế đột nhiên dừng bước, bắt lấy tay Thượng Quan Tử Ngọc, thanh âm trầm thấp nói "Tử Ngọc, trước kia là ta sai lầm, ta về sau sẽ không đối với ngươi như vậy nữa, ngươi có thể tha thứ cho ta không?"

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn nhìn hắn, cúi đầu nhẹ giọng nói "Ta đều luôn không có trách ngươi, hết thảy đều là mệnh số của ta đi."

"Tử Ngọc" Ân đế nôn nóng hô, hắn không thích nhìn bộ dáng bi thương của Tử Ngọc, nói đến cùng, trong tiềm thức cảu Tử Ngọc vẫn là chưa tin hắn.

Ân đế thật sự vừa ảo não vừa nóng lòng, không biến phải như thế nào mới có thể làm cho Tử Ngọc tin tưởng hắn, giờ phút này, Tử Ngọc khiến hắn rất đau lòng. Hắn khẩn cấp muốn Tử Ngọc quên đi vết thương lòng, khiến y chân chính vui vẻ.

Dòng người trên ngã tư đường cái rộn ràng nhốn nháo, có tọa kiệu, có dắt ngựa đi, có đẩy xe cút kít, rât là náo nhiệt.

Hai bên đường là trà lâu, tửu quán, hiệu cầm đồ cùng với cửa hàng, trên bãi đất trống không thiếu quán bày bán tiểu phiến, không ngừng chào hàng rao bán.

Ân đế đưa tay đem Thượng Quan Tử Ngọc ôm vào trong ngực, sợ người khác đựng vào y, hai người đi chung quanh xem xem, cũng rất là thú vị.

Ngay lúc hai người đứng trước một quán bán mì cụ, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng ngựa hí vang, ngay sau đó là tiếng khóc la tê tấm phế liệt của nữ nhân.

Ân đế liền lôi kéo Thượng Quan Tử Ngọc, nói "Chúng ta đi xem xem, chuyện gì xảy ra?"

Đợi cho gần đến nơi, dân chứng đã đem chỗ đó vây chặt như nêm cối, Ân đế dựa vào ưu thế chiều cao hơn người, ôm Thượng Quan Tử Ngọc bảo hộ trong lòng, xuyên vào trong đám người.

Chỉ thấy một nam nữ thập phần oai hùng ngồi trên lưng ngựa, một phụ nữ tóc tai bù xù đang chắn trước mã tiền, khóc đến tê tâm phế liệt, dưới đất bên cạnh còn có một tiểu cô nương bảy tám tuổi đang nằm.

Nữ nhân kia nhìn về phía quần chúng đang vây xem, khóc nói "Các vị hương thân, người này ỷ vào mình làm quan, phóng ngựa bên đường, đạp chết nữ nhi của ta, nữ nhi đáng thương của ta, nàng mới tám tuổi a, các người nói xem, có phải nên đem hắn giao cho quan phủ xử lý, để hắn đền mạng cho nữ nhi của ta."

"Đúng, ngươi đừng hòng bỏ đi! Giết người phải đền mạng!" Dân chúng vây xem hết sức phẫn nộ hô to.

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn một cái liền nhận ra nam nhân trong đám người kia, y nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ân đế, đã thấy mặt Ân đế lạnh như sương hàn, một đôi mắt ưng dường như lập tức nhìn chằm chằm nam tử kia.

Người này chính là Doãn Quát, huynh trưởng của Lệ phi, cũng là vị đại Tướng quân kiếp trước đã ra lệnh phóng hỏa thiêu chết Ân đế. Bất quá, hiện tại hắn còn chưa được Ân đế đề bạt, chỉ là một danh tướng bình thường.

Doãn Quát lập tức cười lạnh một tiếng, ả điêu dân này thật không biết chết là gì.

Doãn Quát căn bản là không để ý tới người nữ nhân kia, giơ lên roi ngựa, chuẩn bị quất ngựa vượt qua người nữ nhân kia rời đi.

Con ngựa kia nhất thời đứng lên, hý dài một tiếng, phụ nhân bị dọa ngốc, lập tức ngồi bệt xuống đất, mặt đầy kinh sợ trừng con ngựa kia.

Mắt thấy móng của con người liền muốn đá lên người vị phụ nhân kia, Ân đế siết chặt quyền, nhịn không được muốn đi cứu người. Đúng lúc này, một đảo thân ảnh từ đám người phía trên xẹt qua, trước Ân đế một bước, vận dụng khinh công bay đến bên người phụ nhân, đem nàng từ dưới vó ngựa cứu ra.

"Đại ca."

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn thấy người nọ, nhịn không được kêu lên, người này chính là nghĩa tử mà phụ thân đã nhận, nghĩa huynh của y, Bách Lý Hiên.

Đem phụ nhân buông ra, người nọ rút thanh kiếm bên hông chỉ hướng Doãn Quát, lạnh lùng nói "Ngươi đã hại chết một tiểu hài tử, lại không hề áy náy trong lòng, cư nhiên lại còn muốn hại người, đúng là không có nhân tính, hiện tại tốt nhất ngươi nên tự mình đi quan phủ tự thú, không nên ép ta hiện tại liền giết ngươi."

Người này một thân lam sắc y bào, bên hông đeo vỏ kiếm, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng, ánh mắt lợi hại, nghiễm nhiên là một đại hiệp giang hồ.

Doãn Quát nhìn hắn một cái, thần thái ngạo mạn nói "Ta mặc kệ ngươi là đại hiệp phương nào, tốt nhất đừng chắn đường của ta, ta mà đi đến quan phủ, chỉ e là bọ họ cũng không dám động đến ta, cần gì phải phiền toái đi."

Bách Lý Hiên dùng kiếm chỉ vào hắn, nói "Ngươi nói rõ ta nghe."

Doãn Quát đắc ý cười, nói "Bởi vì ta là hoàng thân quốc thích, ta chính là đương kim Quốc cửu gia, ca ca của Lệ phi. Cho nên, ngươi nói, nếu tính ta giết người, ai có thể làm khó dễ được ta a?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro