Chương 10: Hình phạt nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phong thuỷ luân chuyển, sao tôi có thể không vui chứ?"

Edit: Cá biển sặc nước muối
Beta: How to 10 điểm văn

🌷🌷🌷

Bạch Cẩn Trì trông gầy nhưng lại cõng Túc Nguyên dễ như trở bàn tay.

Tuy nhiên, việc cõng Túc Nguyên trên lưng vẫn ảnh hưởng đến tốc độ của y, nhất là khi Túc Nguyên còn nhiều việc phải làm. Khi họ đến gần điểm nghỉ ngơi, trời đã bắt đầu tối.

Trăng lưỡi liềm treo trên cao, những ngôi sao điểm xuyết ở những kẽ hở giữa cành lá, cách đó không xa điểm nghỉ chân sáng lên ánh đèn. Đầu tóc và quần áo của Bạch Cẩn Trì đều lộn xộn, có chút xấu hổ đặt Túc Nguyên xuống, nhẹ giọng nói: "Còn một đoạn đường nữa, chân của cậu hẳn là đã đỡ hơn rồi, cậu tự mình đi tiếp đi."

Kỳ thực Túc Nguyên cũng không định để y cõng mình nữa.

Mặc dù được cõng trên lưng rất thoải mái nhưng Túc Nguyên vẫn không quen tiếp xúc gần với người lạ.

Trên lúc nghỉ ngơi giữa đường, Túc Nguyên dự định tìm lý do thích hợp để tự đi, nhưng chưa kịp nghĩ xong, Bạch Cẩn Trì đã đến gần, ngồi xổm xuống đưa lưng cho cậu, ra hiệu cho Túc Nguyên leo lên. Suy nghĩ của Túc Nguyên trở nên hỗn loạn, cậu cảm thấy dù có từ chối thế nào đi chăng nữa cũng làm người khác ngượng ngùng, thật làm khó cho người không giỏi giao tiếp như cậu.

Túc Nguyên lại lần nữa ngơ ngác nằm trên lưng Bạch Cẩn Trì cho đến tận bây giờ.

Trong hai kiếp cộng lại, Túc Nguyên chưa từng được ai cõng lâu như vậy, sau khi Bạch Cẩn Trì buông ra, cậu gần như nóng lòng muốn xuống dưới, cảm nhận vẻ đẹp khi được xuống trần gian.

Đi về phía trước mấy phút, xuyên qua rừng cây, Túc Nguyên đi đến một khoảng không gian rộng lớn, rải rác đây đó là vài chiếc lều. Mỗi điểm nghỉ ngơi đủ cho năm đội, mười tân sinh nghỉ ngơi, Túc Nguyên thầm đếm, cậu và Bạch Cẩn Trì là nhóm về nhì từ dưới đếm lên, còn lại một nhóm.

Hứa Hi Thanh và Viên Ỷ Đồng cũng ở đây.

Nhìn thấy họ, Hứa Hi Thanh lập tức tiến tới. Viên Ỷ Đồng có chút do dự muốn nói lại thôi, cố kéo đồng đội lại nhưng không thành.

Trong lòng Viên Ỷ Đồng biết rõ rằng Bạch Cẩn Trì và Túc Nguyên sẽ gặp khó khăn trong việc thành lập một đội. Cô muốn quan tâm Bạch Cẩn Trì vài câu, nhưng thực sự không muốn đến gần Túc Nguyên chút nào. Viên Ỷ Đồng lựa chọn cách xa một chút, không quay đầu lại nhìn Túc Nguyên, mắt không thấy thì tim không đau.

Hứa Hi Thanh rất nhanh chú ý đến sự bối rối của Bạch Cẩn Trì cùng quần áo dính đầy máu của Túc Nguyên, ánh mắt đầy lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bị rắn độc cắn." Túc Nguyên đáp.

"Có nghiêm trọng không? Để tôi xem cho cậu." Hứa Hi Thanh không chút do dự ngồi xổm xuống, kéo chiếc quần đẫm máu của cậu lên. Chỉ khi nhìn thấy vết thương đóng vảy trên bắp chân Túc Nguyên, anh mới nhận ra mình đã quên xin phép Túc Nguyên.

Hứa Hi Thanh buông tay, xấu hổ đứng dậy xin lỗi.

"Tớ đã dùng thần thuật trị liệu cho cậu ấy, không cần lo lắng." Bạch Cẩn Trì lên tiếng.

Hứa Hi Thanh cảm kích nói: "Vất vả cho cậu rồi, Cẩn Trì."

Túc Nguyên cảm thấy đối thoại của hai người này không thích hợp lắm, Hứa Hi Thanh quan tâm cậu, Bạch Cẩn Trì không ghen sao?

Có lẽ y đang ghen tị rồi, chỉ là y không thể hiện ra thôi, Bạch Cẩn Trì không phải người dễ dàng bộc lộ cảm xúc tiêu cực.

Túc Nguyên - người không hiểu tình yêu, quyết định từ bỏ việc phải suy nghĩ về vấn đề này.

Một giọng nói máy móc vang lên: "Các tân sinh vừa mới tới điểm nghỉ ngơi, mời tiến lên."

Âm thanh phát ra từ thiết bị máy móc hình chữ nhật ở giữa không gian rộng lớn, trông hơi giống tủ lạnh một cửa. Phía sau là một cái hồ được đào bằng tay với các cạnh đều đặn, nước trong hồ lấp lánh dưới ánh trăng.

Hứa Hi Thanh giải thích: "Nơi nghỉ ngơi này có bài thi viết, nếu vượt qua có thể nhận được đồ để dùng."

Những chiếc lều do tân sinh dựng xung quanh họ rõ ràng là vật phẩm thu được qua bài kiểm tra viết.

Túc Nguyên cảnh giác hỏi: "Không đậu thì thế nào?"

"Không biết nữa." Hứa Hi Thanh có vẻ bối rối, "Cho đến nay tôi chưa từng thấy ai thất bại cả."

Túc Nguyên có dự cảm không lành, rất có thể chính cậu là người trượt bài thi viết.

Nguyên chủ không có kí ức về việc học của mình, Túc Nguyên cũng không học nhiều trong kỳ nghỉ hè, cho dù có đọc sách và học tập thì trong thời gian ngắn cũng không thể nâng cao thành tích của mình lên tiêu chuẩn của Học viện Hoàng Gia.

Nhục nhã thì nhục nhã, đó là nhiệm vụ của một nhân vật phụ độc ác.

Túc Nguyên đến gần thiết bị máy móc, đèn đỏ trên thiết bị nhấp nháy, truyền bài kiểm tra được gửi đến não cậu.

Cậu mở bài thi điện tử mới nhận được trong trí não, xem tổng thể một lần, đề mục không nhiều lắm, độ khó đều rất cao. Túc Nguyên đã chấp nhận số phận của mình, chỉ còn lại một chút quật cường thôi thúc cậu để lấp đầy các đề mục, đoán mò, nộp bài sau 45 phút.

Chỉ mất vài giây để hoàn thành việc chấm bài thi của Túc Nguyên.

"Không đủ tiêu chuẩn."

Một sợi dây được bện từ dòng nước quấn quanh mắt cá chân của Túc Nguyên, không đợi Túc Nguyên kịp phản ứng, kéo cậu xuống hồ nước phía trước.

Bùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi..

Kèm theo đó là một giọng nói máy móc: "Áp dụng hình phạt nhỏ với những thí sinh không đạt tiêu chuẩn."

Túc Nguyên không biết bơi, bị sặc nước nhiều lần, may mắn thay hồ bơi không sâu, cậu gian nan đứng dậy, không ngừng ho khan. Mới vừa chớm thu, nhiệt độ cuối hè chưa tiêu tan hết, rơi xuống nước hồ cho dù không cảm thấy mát mẻ, cũng sẽ không khó chịu nhiều, Túc Nguyên lại như rơi vào động băng của trời đông giá rét, lạnh run bần bật.

Hứa Hi Thanh đang muốn kéo cậu đứng lên, lại bị một cỗ máy móc nhắc nhở: "Các đội khác cấm hỗ trợ."

Hứa Hi Thanh chỉ có thể nhờ bạn tốt: "Cẩn Trì, đi kéo cậu ấy lên đi."

Đôi môi của Túc Nguyên trở nên trắng bệch vì lạnh, không còn sức lực. Bạch Cẩn Trì nhận ra rằng nước trong hồ có vấn đề, y bước tới, cúi xuống nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Túc Nguyên, dẫn cậu ra khỏi hồ.

Bọt nước bắn tung tóe, phản chiếu ánh trăng sáng.

Bạch Cẩn Trì muốn đỡ lấy Túc Nguyên để giúp cậu đứng vững, nhưng thân thể bỗng nhiên cứng đờ.

Khuôn mặt không còn chút máu nào của Túc Nguyên áp vào tay Bạch Cẩn Trì.

Hơi ấm từ bàn tay Bạch Cẩn Trì như bị hút đi, nước trên mặt Túc Nguyên thấm đẫm, chảy dọc theo ngón tay như những viên ngọc nhỏ.

Cả người Túc Nguyên ướt đẫm, quần áo ướt dầm dề.

Hành lý của cậu bị bỏ lại bên ngoài, hiện tại cậu không có quần áo để thay.

Hứa Hi Thanh trong lòng có chút khó chịu, lý trí biết không thể trách người khác, Túc Nguyên lạnh không thanh tỉnh, đây có lẽ là nguyên nhân. Hứa Hi Thanh xoay người định đưa quần áo cho cậu, thiết bị máy móc lặp lại nhắc nhở: "Hứa Hi Thanh, cấm trợ giúp của thành viên tổ đội khác."

Chương trình đã được thiết lập không có sự cảm xúc, giọng điệu đã chuyển thành cảnh báo lạnh lùng.

Viên Ỷ Đồng nói: "Lúc trước trên đường đi, chúng ta cũng coi như hợp tác vui vẻ, tôi không hiểu vì sao cậu lại quan tâm tới Túc Nguyên?"

Nhìn thấy ý cười trên mặt Viên Ỷ Đồng, Hứa Hi Thanh cau mày: "Cậu rất vui à?"

"Trước kia trong lễ hội do trường học tổ chức, Túc Nguyên từng đem chất lỏng khó giặt, hắt lên bộ váy tôi tỉ mỉ chuẩn bị, khiến tôi xấu mặt khi đứng trên sân khấu phát biểu." Viên Ỷ Đồng nói, "Phong thuỷ luân chuyển, sao tôi có thể không vui chứ?"

Bên kia, Bạch Cẩn Trì rút tay mình ra, cởi áo khoác đồng phục của học viện ra, đắp lên trên người Túc Nguyên.

Chất liệu vải của đồng phục Học viện đặc biệt, mặc trong thời tiết này cũng sẽ không thấy nóng.

Túc Nguyên chỉ cảm thấy quá mỏng, không hề bớt lạnh đi chút nào, cậu vẫn tiếp tục rùng mình.

"Cậu không nên để Bạch Cẩn Trì đi giúp nó." Viên Ỷ Đồng nghiêm túc kiến nghị, "Tôi nhìn ra được, cậu tiếp cận Túc Nguyên không phải vì lợi ích, như vậy càng không tốt, cậu trao chân tình thật, còn nó chỉ coi cậu như một con kiến vô giá trị."

Giọng nói trầm thấp của Hứa Hi Thanh xuyên qua mặt nạ truyền ra: "Đừng nói nữa."

"Tôi đã nói đến nước này, cậu còn không tin." Viên Ỷ Đồng hừ lạnh một tiếng.

*

Thành tích bài thi viết của Bạch Cẩn Trì là điểm tốt đa, cửa trang bị mở ra, rơi xuống một gói vật tư phong phú.

Lúc này, tổ đội thứ năm mới khoan thai tới muộn, trong đó nam sinh tóc vàng điểm thi viết không đạt tiêu chuẩn, bị ném xuống hồ nước. Túc Nguyên nhịn không được cười, có người làm bạn, tâm tình cậu tốt lên chút, nếu chỉ có mỗi cậu là không đạt tiêu chuẩn, thật sự quá mất mặt.

Nam sinh tóc vàng ở trong nước bị lạnh đến quỷ khóc sói gào, kêu gọi đồng đội tới cứu.

Đồng đội cậu ta chán ghét nói: "Không cứu, cậu tự mình lên đi."

Nam sinh tóc vàng chỉ có thể tự lực cánh sinh, thấy ý cười trên mặt Túc Nguyên, cậu ta không vui: "Coi tôi là trò cười đấy à?"

Sau khi sặc nước, cổ họng Túc Nguyên có chút khàn khàn: "Xin lỗi, tôi nhịn không được."

Mái tóc ướt dính chặt vào khuôn mặt thanh tú của Túc Nguyên, mặt cậu trắng bệch, hai tay nắm chặt áo khoác của Bạch Cẩn Trì, nam sinh tóc vàng có cảm giác mình đang khi dễ cậu, nhận ra đây là thiếu gia quý tộc, cậu ta càng không dám lớn tiếng, ngượng ngùng nói: "Nào có chuyện gì, ngài vui là được."

Bạch Cẩn Trì lấy túi sưởi từ túi vật tư ra, đưa cho Túc Nguyên, sau đó đi bố trí lều trại.

Tay Túc Nguyên cầm túi sưởi, chờ ở bên ngoài.

Nam tóc vàng vắt khô nước trên quần áo, đi về phía đồng đội của mình.

Khi đồng đội nhờ cậu ta giúp dựng lều, nam sinh tóc vàng cảm thấy không công bằng: "Tôi mới bò ra từ các hồ lạnh như ma quỷ, cậu sai sử người bệnh thế à?"

"Cậu là người bệnh cái chó gì? Cậu không lấy được vật tư, tôi chỉ có thể đưa lều trại cho cậu, cậu còn không biết ơn đi." Đồng đội của hắn trợn mắt, " Những người khác đều là quý tộc, luôn có người hầu xông tới cướp đồ mà không cần phải ra lệnh. "Anh ta càng nói càng cảm thấy ấm ức mà nghiến răng nghiến lợi: "Chúng ta là người xuất thân bình dân, dựa vào cái gì phải làm nô lệ cho quý tộc? Dù sao tôi cũng không bao giờ chấp nhận."

Nam sinh tóc vàng có chút bối rối, vội vàng nói: "Quên đi, tôi tới giúp cậu là được, cậu đừng nói nữa."

Đồng đội của cậu ta lại càng bất mãn: "Nói sau lưng cũng không được à?"

"Thật ra có thể." Giọng nói của Túc Nguyên đột nhiên vang lên.

Đồng đội của thiếu niên tóc vàng giật mình quay đầu nhìn lại.

"Nhưng cái này không tính là nói sau lưng." Túc Nguyên nói: "Tôi nghe được."

Sắc mặt đối phương tái nhợt, đôi môi run run cố gắng ép ra một lời xin lỗi.

"Nếu tôi ép cậu làm người hầu của tôi, cậu có thể từ chối sao?" Túc Nguyên hỏi.

Bên kia ngơ ngác lắc đầu.

"Biết thì tốt." Túc Nguyên gật gật đầu, xoay người rời đi.

Không chỉ đồng đội thở phào nhẹ nhõm mà chàng trai tóc vàng cũng thả lỏng.

Thật đáng sợ, bọn họ không dám đắc tội quý tộc.

Nhưng Túc Nguyên có ý gì? Không phải người hầu của quý tộc có thể làm bất cứ điều gì họ muốn sao?

Bạch Cẩn Trì không phải tự nguyện làm à?

Một lúc sau, chàng trai tóc vàng tiếp tục dựng lều, kết quả phát hiện một chuyện không thể tưởng tượng, động tác ngưng lại.

---Tại sao quần áo của cậu ta lại khô rồi?

*

Túc Nguyên trở về lều trại, Bạch Cẩn Trì đã bố trí xong xuôi.

Bạch Cẩn Trì trước đó nhìn thấy Túc Nguyên cùng hai tân sinh khác nói chuyện, cũng không xảy ra chuyện gì, liền không có ý định thăm dò, nói với Túc Nguyên: "Trong đống vật tư có quần áo mới, tôi đặt ở lều trại, cậu có thể vào thay."

"Không cần." Túc Nguyên tiện tay trả lại áo khoác cho Bạch Cẩn Trì.

Bạch Cẩn Trì chạm vào chiếc áo khoác thấy nó đã khô.

Ánh mắt y rơi vào ống tay áo có khuy áo bằng đá quý màu xanh đậm tên tay áo của Túc Nguyên.

Đó là Nước Mắt Người Cá.

Bạch Cẩn Trì đã từng đọc qua trong ghi chép kinh thánh của Tòa thánh rằng loại đá quý có chất lượng tốt như Nước Mắt Người Cá có thể có tác dụng đặc biệt.

Có vẻ như toàn bộ hơi ẩm trong quần áo đã bị Nước Mắt Người Cá hấp thụ.

Bạch Cẩn Trì chú ý tới ngón tay Túc Nguyên vuốt ve vào khuy áo hai lần.

Túc Nguyên có vẻ rất trân trọng đôi khuy cài này.

Dù đi trong rừng hay bị rắn cắn, khuy áo không bao giờ dính một vết bẩn nào.

Lúc y cõng Túc Nguyên trên lưng, Túc Nguyên có vòng qua cổ y, trên tay áo có thể thấy được Nước Mắt Người Cá, Bạch Cẩn Trì cúi đầu nghe Túc Nguyên khoe khoang: "Trông có đẹp không?"

Bạch Cẩn Trì thuận theo cậu: "Rất đẹp."

"Chỉ có thể nhìn thôi, không được phép chạm vào." Túc Nguyên nói.

Trong giọng nói của cậu đan xen sự chiếm hữu: "Nó là của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro