Chương 12: Tách ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Cẩn Trì bất đắc dĩ cam chịu: "Là lỗi của tôi, tôi sẽ không làm như vậy nữa."

Edit: Cá biển sặc nước muối
Beta: How to 10 điểm văn

🌷🌷🌷

Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, Bạch Cẩn Trì cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Cảm giác áy náy đối với Hứa Hi Thanh vẫn còn đọng lại trong lòng, y không thể bị động khi đối mặt với Túc Nguyên như vậy được nữa.

Y biết Túc Nguyên đặc biệt chú ý đến Nước Mắt Người Cá, muốn dùng thứ này để khiến Túc Nguyên tạm thời nghe lời, vì thế mà dùng giọng điệu thương lượng nói: "Sau khi bài kiểm tra kết thúc, tôi sẽ trả lại cho cậu."

Kết thúc bài khảo sát càng sớm càng tốt và họ có thể tách ra.

"Tại sao chứ, đây là đồ của tôi." Túc Nguyên cúi mặt xuống, "Tôi đã bảo cậu đừng chạm vào cơ mà."

"Tôi biết." Bạch Cẩn Trì dùng thái độ bình tĩnh trả lời.

Túc Nguyên khẽ nghiến răng bắt đầu động thủ muốn giật lấy.

Bạch Cẩn Trì nghiêng người sang một bên, Túc Nguyên bắt trượt. Cơ thể cậu theo quán tính ngã về phía trước, Bạch Cẩn Trì kịp thời đưa tay ra đỡ lấy cậu.

Đến lượt Túc Nguyên siết chặt cổ tay, muốn bẻ gãy ngón tay đang giữ Nước Mắt Người Cá, Bạch Cẩn Trì dường như không dùng bao nhiêu sức lực nhưng Túc Nguyên lại không thể bẻ gãy, liền tức giận ném tay y ra.

"Cậu không sợ tôi uy hiếp, Hứa Hi Thanh đang ở đâu?" Túc Nguyên lấy bằng hữu của y ra uy hiếp Bạch Cẩn Trì, "Các cậu có quan hệ tốt ha, nhưng Hứa Hi Thanh không có Tòa Thánh hậu thuẫn, nếu cậu thật sự chọc giận tôi, tôi liền giết chết cậu ta."

Bạch Cẩn Trì cau mày: "Ngày hôm qua Hi Thanh vẫn luôn lo lắng cho cậu, buổi tối còn lo lắng nên mới tới hỏi thăm cậu."

"Vậy thì sao." Túc Nguyên thản nhiên nói.

Giọng nói hiếm hoi của Bạch Cẩn Trì trở nên lạnh lùng, cứng rắn hơn: "Vậy thì tôi không thể trả lại cho cậu được."

Trong lúc họ tranh cãi, chàng trai tóc vàng lặng lẽ rời đi.

Chàng trai tóc vàng hôm qua cũng trượt bài kiểm tra viết giống như Túc Nguyên. Hôm nay cậu ta đến làm bài muộn hơn, Túc Nguyên đã nộp bài còn cậu ta vẫn đang làm bài. Vốn dĩ cậu ta đang nghĩ đến việc nói chuyện với Túc Nguyên, dù sao thì cậu ta cũng là một người cũng trượt bài kiểm tra viết giống Túc Nguyên, cuộc trò chuyện tối qua kết thúc không vui và cậu ta muốn bù đắp cho điều đó, kết quả lại là giữa Túc Nguyên và Bạch Cẩn Trì bất ngờ xảy ra mâu thuẫn, chàng trai tóc vàng cảm thấy sự hiện diện của mình rất đáng xấu hổ và thừa thãi, vì vậy nên cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của bản thân xuống nhiều nhất có thể.

Bạch Cẩn Trì lại dám cầm đồ của Túc Nguyên, thiếu niên tóc vàng cảm thấy y thật dũng cảm.

Máy móc vô cảm thúc giục: "Thí sinh hãy nhanh nộp bài thi."

Chàng trai tóc vàng không còn cách nào khác đành phải quay lại phạm vi tiếp nhận của thiết bị, nhấp chuột để gửi bài thi.

Máy móc nói: "Đạt tiêu chuẩn."

Suy cho cùng, chàng trai tóc vàng đã tự mình vào đại học, có nền tảng vững chắc. Hôm qua nếu chuẩn bị kỹ càng thì sẽ không khó để vượt qua bài thi viết.

Túc Nguyên mím môi.

Bây giờ thì người duy nhất không đạt đủ tiêu chuẩn chỉ còn lại cậu.

Thiếu niên tóc vàng do dự hồi lâu, lấy hết dũng khí đến gần Túc Nguyên, lưu lại một câu: "Cố lên."

Sau đó, cậu ta đi tìm đồng đội để thu thập đồ dùng và chuẩn bị lên đường.

Thiết bị máy móc nhắc nhở: "Thí sinh Túc Nguyên có nền tảng kiến ​​thức yếu và cần phải mất nhiều thời gian để học bù. Nếu trước khi trời tối mà vẫn không vượt qua được bài kiểm tra viết, theo phân tích dữ liệu, khả năng cao là bạn sẽ không thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh."

Kì thi đánh giá rất quan trọng Túc Nguyên đành miễn cưỡng chuyển sự chú ý của mình khỏi vấn đề về Nước Mắt Người Cá.

Túc Nguyên hít sâu một hơi, hỏi máy móc: "Có thể dạy tôi không?"

Thiết bị cơ khí trả lời: "Có thể, đây thực ra là một trong những chức năng chính của tôi."

Túc Nguyên vốn định xin lời khuyên từ Bạch Cẩn Trì, nhưng bây giờ xem ra không nhất thiết phải như vậy, nháo thành như thế, dựa theo việc cậu thích Mạc Tư Vũ, khó có khả năng có thiện ý với Bạch Cẩn Trì. Cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm Nước Mắt Người Cá của Bạch Cẩn Trì, nói: "Mỗi người lùi lại một bước. Đợi tôi vượt qua bài kiểm tra viết, cậu đem trả lại khuy áo cho tôi."

"Cậu thông qua bài thi trước." Bạch Cẩn Trì nói.

Túc Nguyên lấy ra bài thi điện tử mà mình đã làm ở trí não, bắt đầu nghe thiết bị máy móc giải thích từng câu hỏi.

Giải thích của thiết bị rất đơn giản, cơ bản là đọc dữ liệu được lưu trữ trong chip, nếu Túc Nguyên không có vấn đề về thời gian có thể làm ra thiết bị máy móc đưa ra câu trả lời, vậy là gần như tương đối rồi.

Trình độ của Túc Nguyên không thể tăng lên quá nhiều trong một ngày, may mắn thay, thiết bị máy móc có ngân hàng câu hỏi cố định, tổng cộng có khoảng ba mươi tới bốn mươi câu hỏi, mỗi lần chọn ngẫu nhiên mười câu hỏi cho bài kiểm tra. Túc Nguyên nhanh chóng tìm ngân hàng câu hỏi. Anh không cần phải hiểu hết câu hỏi mà chỉ cần ghi nhớ câu trả lời.

Bạch Cẩn Trì kiên nhẫn chờ đợi cách đó không xa, trời đã xế chiều, Túc Nguyên gặp may, hầu hết các bài kiểm tra mà thiết bị máy móc lựa chọn xuất hiện ngẫu nhiên lần này đều quen thuộc với cậu. Túc Nguyên viết xong còn nghiêm túc kiểm tra lại một lần rồi mới gửi bài thi, cuối cùng nghe thấy giọng máy móc nói: "Đạt tiêu chuẩn."

Một vòng xoáy xuất hiện trong vũng nước phía sau thiết bị máy móc, nước ở trung tâm dâng lên xung quanh, để lộ một thiết bị truyền dẫn nhỏ ở phía dưới. Nó tương tự như khung của thiết bị truyền dẫn được máy bay sử dụng, nhưng đơn giản hơn nhiều. Nước dâng cao tạo thành các bậc thang vật lý ở mép hồ bơi, dẫn đến khu vực lắp đặt thiết bị bên dưới.

Giọng nói máy móc vang lên: "Vui lòng dịch chuyển đến điểm xuất phát của hành trình tiếp theo."

Khu rừng bên ngoài Học viện Hoàng Gia quá rộng lớn, tân sinh viên sẽ mất rất nhiều thời gian để hoàn thành toàn bộ hành trình, vì vậy học viện chỉ bố trí một số đoạn để họ đi bộ, đoạn đường còn lại được lược bỏ bằng dịch chuyển tức thời.

【Ding Dong-- 】

【Bạn đã xảy ra mâu thuẫn với Bạch Cẩn Trì, bỏ đi một mình trong cơn tức giận. Trong khi Bạch Cẩn Trì đang tìm kiếm bạn, anh ấy đã gặp Hứa Hi Thanh, người cũng đang bị tách khỏi đồng đội của mình, nhưng bạn lại gặp phải chướng ngại vật khắp nơi, không thể trốn thoát khi gặp nguy hiểm. Yêu cầu sự giúp đỡ của người hướng dẫn của học viện để cứu bạn.】

Túc Nguyên nhìn Bạch Cẩn Trì, duỗi tay ra: "Trả Nước Mắt Người Cá cho tôi."

Cậu kiên trì hơn Bạch Cẩn Trì tưởng tượng. Cặp khuy áo dường như không chỉ là vật có giá trị mà còn có ý nghĩa đặc biệt nào đó. Bạch Cẩn Trì chậm rãi buông ra, đặt Nước Mắt Người Cá vào lòng bàn tay Túc Nguyên.

Túc Nguyên quay người đi về phía thiết bị dịch chuyển nhỏ dưới nước, vừa đi vừa đeo nút tay áo vào.

Bạch Cẩn Trì chần chừ một lát, gọi cậu lại: "Chờ một chút, tôi trở về lấy vật tư."

"Tôi không cần loại đồng đội như cậu nữa." Túc Nguyên không quay đầu lại, "Chúng ta tách ra đi."

Bạch Cẩn Trì tiến lên hai bước, thái độ ôn hòa: "Đừng nóng nảy, chúng ta là một đội."

Túc Nguyên đột nhiên xoay người, chiếc nhẫn trên tay phải biến thành một khẩu súng cổ, cậu chĩa súng về phía Bạch Cẩn Trì: "Đừng đi theo tôi."

Đối mặt với họng súng đen ngòm, Bạch Cẩn Trì dừng lại, thần thái vẫn như thường lệ.

Túc Nguyên nhìn chằm chằm y hai giây, thả tay cầm súng xuống, bước nhanh xuống hồ bơi, đứng ở trên bệ của thiết bị dịch chuyển nhỏ.

Tia sáng bao phủ cả thân ảnh Túc Nguyên.

Khi ánh sáng từ thiết bị dịch chuyển tức thời tắt, cậu đã biến mất.

Bạch Cẩn Trì lập tức đi tới tiến hành dịch chuyển.

Lúc trước, khi Túc Nguyên đang quan sát, y liền ngừng động tác, không phải sợ Túc Nguyên ra tay, mà là y cảm thấy như vậy sẽ càng chọc tức Túc Nguyên, sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Y đã hứa với Hi Thanh sẽ chăm sóc Túc Nguyên, y không thể để Túc Nguyên rời đi một mình.

Bạch Cẩn Trì nghĩ tới bộ dạng của Túc Nguyên ngày hôm qua, cậu không thể sống một mình trong rừng được.

Thời điểm dịch chuyển đã gần đến như vậy, lúc Bạch Cẩn Trì đi ngang qua, Túc Nguyên hẳn là còn chưa đi xa, có thể đi theo Túc Nguyên quan sát mà không để Túc Nguyên phát hiện.

Ánh sáng dịch chuyển bao quanh Bạch Cẩn Trì.

Sau cảm giác hơi choáng váng, Bạch Cẩn Trì đã đến địa điểm mới, cảm thấy suy nghĩ của mình quá đơn giản.

Xung quanh tràn ngập sương mù dày đặc, tầm nhìn cực kỳ hẹp, xa hơn hai mét không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, tất nhiên cũng không nhìn thấy được Túc Nguyên đã đi đâu.

Bạch Cẩn Trì ngồi xổm xuống, nghiên cứu dấu vết trên mặt đất, rồi đuổi theo một hướng.

Vài phút sau, Bạch Cẩn Trì nhìn thấy một bóng người trông giống như Túc Nguyên.

Khoảng cách gần như vậy, "Túc Nguyên" khó tránh khỏi nghe được động tĩnh của y, quay đầu lại nhìn.

Im lặng đi theo Túc Nguyên, đợi cậu bình tĩnh lại là không thể. Bạch Cẩn Trì cụp đôi mắt vàng xuống, bất đắc dĩ cam chịu: "Là lỗi của tôi, tôi sẽ không làm như vậy nữa."

"Cậu là Bạch Cẩn Trì?" Người đối diện ngạc nhiên hỏi.

——Đó không phải là giọng của Túc Nguyên.

Bạch Cẩn Trì trong lòng nhảy dựng, đi mấy bước liền nhìn thấy bộ mặt thật của đối phương, chính là đồng đội của thiếu niên tóc vàng.

Đồng đội của thiếu niên tóc vàng có bờ vai rộng, hoàn toàn khác với Túc Nguyên, làm sao có thể nhìn lầm được?

"Đang tìm đồng đội à?" Đồng đội của thiếu niên tóc vàng đêm qua vốn ở sau lưng coi thường Bạch Cẩn Trì vì nghĩ y là kẻ nịnh hót lại bị Túc Nguyên bắt ngay tại chỗ, anh ta cảm thấy rất khó chịu, gãi gãi đầu: "Nơi này kỳ kỳ quái quái, thật sự dễ dàng đi lạc."

Trong khi nói chuyện, đồng đội của thiếu niên tóc vàng đang lẩm bẩm trong lòng. Bạch Cẩn Trì thực sự đã nhầm anh với Túc Nguyên, những gì y nói khá kì lạ.

Những ngón tay của Bạch Cẩn Trì ở bên cạnh cuộn lại.

Túc Nguyên rốt cuộc đi đâu rồi?

"Cậu có nhớ đồng đội của tôi không? Người tóc vàng ấy, chúng tôi đi tách nhau, đã thống nhất không đi xa. Tôi có hét lên thì anh ấy cũng có thể nghe thấy." Đồng đội của chàng trai tóc vàng nói: "Chúng tôi sẽ giúp cậu theo dõi dấu vết của Túc Nguyên."

"Được." Bạch Cẩn Trì chậm rãi nói: "Cảm ơn hai người."

*

Túc Nguyên đi trong sương mù dày đặc, xung quanh là một màu trắng xóa, nhìn một hồi lâu khiến cậu choáng váng.

Cậu vẫn cầm trên tay khẩu súng cũ, di vật cổ xưa do Công tước Túc tặng, có thể sử dụng ngay trong trường hợp xảy ra tai nạn.

Sau khi để Bạch Cẩn Trì một mình, Túc Nguyên cảm thấy rất thoải mái. Cậu không cần lúc nào cũng phải chuẩn bị diễn kịch hay làm gì đó để trêu chọc người khác.

Cậu không còn phải gây rắc rối cho Bạch Cẩn Trì nữa, cũng không còn gặp rắc rối nữa. Cậu cũng có thể tạo ra một thế giới hai người cho Bạch Cẩn Trì và thụ chính bị thương. Còn có gì tốt hơn thế này không?

Chỉ là sương mù quá dày, có thứ gì đó đáng sợ dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi đó.

Túc Nguyên siết chặt tay, cảm thấy an toàn mà quên mất con đường phía trước, đâm vào một thân cây.

Có tiếng xì xì.

Túc Nguyên hít một hơi lạnh, che lại khu vực từ trán đến sống mũi.

Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng bước chân đến gần, Túc Nguyên cảnh giác nhìn sang, lập tức chĩa súng trong tay vào nguồn phát ra âm thanh: "Ai?"

Tiếng bước chân vẫn chưa dừng lại, Túc Nguyên nhìn thấy bóng dáng của bóng người.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là ánh sáng đỏ mờ nhạt.

"Đừng tiến tới nữa." Túc Nguyên lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu không tôi sẽ bắn."

Con số màu đỏ vẫn đang đến gần.

Túc Nguyên vẫn còn có chút do dự không biết có nên sử dụng súng hay không, nhưng cậu đã nhìn thấy chiếc vòng cổ màu đen quanh cổ của người này.

Một màn hình LCD thu nhỏ được gắn ở phía bên trái của vòng cổ, với số "01" màu đỏ tươi được chiếu sáng lờ mờ.

Túc Nguyên không thể tin được: "Nguyên Mặc?"

"Tôi đây."

Bóng người đó đến gần, Túc Nguyên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Mặc sau màn sương.

Khi hắn nói, chiếc vòng cổ của Nguyên Mặc hơi chuyển động theo yết hầu của hắn. Mỗi một chi tiết trên chiếc vòng đều giống hệt như trong trí nhớ của Túc Nguyên.

Quả thực là Nguyên Mặc không sai.

Túc Nguyên nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro