Chương 4: Đến tiệm net vẽ bùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Đến tiệm net vẽ bùa

Nói đến tiệm Internet, đây tuyệt đối là một nơi thần kỳ.

Đại Bàn bước một chân vào tiệm liền cảm khái nói: "Lại nói ta đã thấy rất nhiều vai chính trong tiểu thuyết là từ tiệm Net mà đi ra nha."

Cố Vũ liếc mắt nhìn hắn: "Tỉnh lại đi, ta chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh thôi."

Tiểu ca của quán net nghe được hai người đối thoại, lập tức cười nói: "Xin hỏi hai vị là người chơi chuyên nghiệp sao?"

Đại Bàn bất ngờ nhìn hắn: "Hả?"

Thấy vẻ mặt Đại Bàn khiếp sợ, tiểu ca vội vàng cúi người: "Các vị yên tâm, tôi không phải là người nhiều chuyện, tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài. Không phải gần đây có một cuộc thi điện tử để tuyển chọn vào đại học chuyên nghiệp đó sao, tôi nghĩ hai vị cũng là "giả heo ăn thịt hổ" mà đến phải không?

Đại Bàn trừng lớn đôi mắt: "Trời ạ, quá ngưu bức*(rất lợi hại; mạnh mẽ), chơi game điện tử còn là một loại nghề nghiệp, vậy có phải lúc thi đại học thì chỉ cần đi chơi game là được rồi?"

Thấy bộ dáng khiếp sợ Đại Bàn không giống như giả vờ, tiểu ca cuối cùng cũng tin tưởng hai người không phải "giả heo ăn thịt hổ", nói: "Vậy hẳn là muốn đến làm một khóa tham khảo văn hóa đi, không phải người ta có nói về sau sẽ đem chơi game điện tử cho vào Olympic sao."

Nói xong, y đưa ra một cái thẻ: "Đây là thẻ phòng, 10 khối một giờ."

"Người hiện đại thực sự sẽ chơi*." Đại Bàn tiếp tục cảm khái, quay đầu nhìn Cố Vũ, đột nhiên thức tỉnh: "Ối, thiếu chút nữa đã quên trên người của ngươi không có tiền." Hắn liền đem năm mươi đồng vẫn luôn niết ở trong tay đặt lên bàn.

(*Câu tiếng lóng của bên Trung, tựa như bên mình có câu "VN nói là làm" ấy. Mình tra GG tìm được câu nói này: 还可以烧得这么炸裂?现代人真会玩 tạm dịch là: "Đánh rắm cũng có thể phun lửa, người hiện đại thực sự sẽ chơi." Kèm theo vài cái ảnh minh họa trong phim hoạt hình :))) Đại loại thế, ai hiểu gì không :v

P/s: Kiểu nói giới trẻ bây giờ trò gì cũng làm được hết ấy...theo mình ...là thế )

Tiểu ca tiếp nhận tờ năm mươi* : "Vừa vặn, nhiều hơn thì dư ít hơn lại thiếu, lúc ra chỉ cần kiểm tra chứng minh thư thì hai vị có thể rời đi."

"Cũng được." Đại Bàn đem thẻ cầm ở trong tay, hai người đi đến ghế lô, Đại Bàn vừa đi vừa hỏi: "A Vũ, ngươi định vẽ bùa trong bao lâu?"

Cố Vũ lắc đầu: "Ta cũng không biết, còn chưa vẽ quen tay nên chỉ có thể xem xem tình huống thế nào."

"Vậy ngươi nói xem lát nữa ta có thể thấy được Điềm Điềm không?" Đại Bàn kích động hỏi, từ khi biết Điềm Điềm tồn tại hắn liền gấp gáp muốn gặp cô bé một lần.

"Hẳn là có thể, sau khi bày xong phù* trận, mọi thứ ở trong phù trận mắt người đều có thể nhìn thấy."

"Hắc hắc, đây là lần đầu tiên ta gặp quỷ đó." Đại Bàn cười ha hả mà nói.

Ban ngày ở tiệm Internet thường vắng vẻ, cho dù có thì đa số mọi người cũng đều mang tai nghe nên chỉ có tiểu ca của tiệm net cách đó không xa nghe được đoạn đối thoại của hai người.

Tiểu ca: Người thành phố thật sự sẽ chơi!

Ghế lô có hai máy tính, lưng đối vào nhau đặt ở trên bàn. Sau khi vào phòng, Cố Vũ cùng Đại Bàn liền đem hai cái máy tính khoảng 20 inch dịch ra hai bên, chừa ra khoảng trống chính giữa ra.

Cố Vũ từ trong túi mới mua lấy ra một xấp giấy vàng, rút ra một tờ bắt đầu gấp, đầu tiên gấp thành một hình chữ nhật, sau đó lấy ra dao rọc giấy tiến hành cắt, một dao đi xuống, lại thêm vài động tác, liền một chồng giấy vàng (hình chữ nhật) chỉnh tề xuất hiện ở trước mặt.

Y sửa sang lại chồng giấy vàng cho ngay ngắn, đem tất cả mặt phải* của giấy vàng hướng lên trên, đặt ở một góc bàn.

(*Cách nói khác: mặt chính, chính diện)

Tiếp theo, Cố Vũ lấy ra mực đỏ và mở ra một đĩa thuốc màu, đem mực đỏ đã pha thành thành phẩm cho vào đĩa.

"Tiếp theo cần thêm nước phải không?"

Cũng giống Cố Vũ, thời đại học Đại Bàn cũng học vẽ tranh cổ điển, trong đó cũng bao gồm quốc hoạ*, đối với sự bày biện hiện tại của Cố Vũ cũng khá hiểu rõ.

(*bộ môn mà tranh vẽ xong bức tranh đó người ta gọi là tranh Trung Quốc )

"Không cần thêm nước, mực đỏ quá nhạt sẽ làm cho hiệu quả của bùa giảm đi nhiều."

Cố Vũ lấy ra bút lông đã mua trước đó, đem giấy vàng hình chữ nhật đã cắt xong đặt lên bàn, chấm một ít mực đỏ, nhắm mắt xem xét *Hướng dẫn vẽ bùa*.

Thân là một học bá của môn vẽ tranh cổ điển chuyên nghiệp, kỹ thuật vẽ của Cố Vũ có thể nói là thập phần xuất sắc. Mà vẽ bùa cùng vẽ tranh khác nhau ở chỗ cần liền mạch lưu loát, một khi trong quá trình vẽ xuất hiện dấu vết đứt nét hay gãy nét thì bùa sẽ không còn giá trị, cho nên y cần đem lá bùa này mỗi một nét bút đều phải nhớ rõ rành mạch.

Khi mở mắt lần nữa, trong mắt Cố Vũ đã tràn ngập tự tin.

Bút lông chấm đủ mực đỏ, lúc còn chưa đặt bút y còn có chút do dự, nhưng khoảnh khắc bút được đặt xuống thì một tia do dự kia liền biến mất, thay thế vào đó chính là tự tin tràn đầy.

Đại Bàn nhìn bộ dáng Cố Vũ vẽ bùa mà trong lòng cũng có chút khiếp sợ. Hắn vẫn biết Cố Vũ ở lĩnh vực vẽ tranh cổ điển rất có thiên phú, chỉ là khi từ bọn họ bắt đầu thực tập hắn lại thấy tự tin trong mắt Cố Vũ chậm rãi biến mất. Sinh hoạt ở thời đại này đa số mọi người đều yêu cầu bút pháp tinh tế, rất nhiều họa sĩ đều sử dụng bút chì hoặc là bút điện tử, người sử dụng bút lông đã thiếu càng thêm thiếu, cố tình Cố Vũ lại thích nhất chính là bút lông, đồ vật mà vừa chạm vào trang giấy thì liền mềm oặt.

Chỉ ngắn ngủn hơn mười giây, nét bút đầu tiên cũng như nét bút cuối cùng của Cố Vũ cuối cùng cũng xong. Khi bút lông rời khỏi giấy vàng, trên giấy vàng đột nhiên xuất hiện một đạo bạch quang bao trùm làm cả tờ giấy sáng lên. Lúc đạo bạch quang biến kia mất, bên trong lá bùa phảng phất xuất hiện một nguồn năng lượng không thể tả bằng lời, cho dù là người không biết cũng sẽnnhìn ra được lá bùa này không hề bình thường.

"Không nghĩ tới lá bùa đầu tiên liền sẽ thành công." Trong mắt Cố Vũ hiện lên một tia kinh hỉ, y biết vẽ bùa rất khó, cũng đã chuẩn bị tốt sẽ thất bại nhiều lần, chính là y trăm triệu lần không nghĩ tới lá bùa đầu tiên sẽ vẽ được thuận lợi đến thế.

Đại Bàn nhanh chóng đem bùa đã vẽ xong dịch đến một bên, lại ở trên bàn đặt tờ giấy vàng mới, chờ Cố Vũ vẽ lá bùa thứ hai.

Cố Vũ nhìn hắn gật đầu, thấm mực đỏ lên bút lông rồi lần thứ hai bắt đầu vẽ bùa. Chỉ là lần này lại không thuận lợi giống lần đầu tiên, mới vẽ được một nửa y liền có một loại cảm giác lực bất tòng tâm.

Lá bùa thứ hai, thất bại.

Cố Vũ tiếc nuối mà nhìn lá bùa bị hỏng, áp xuống cảm giác vui sướng khi lần đầu tiên vẽ liền thành công, y nhắm mắt lại, một lần nữa ở trong đầu phác hoạ hình dáng lá bùa.

Hình dạng bùa có đầu có đuôi, nhưng động tác ở giữa lại không nhất định dựa theo một hướng đi. Làm thế nào mới có thể chân chính thực hiện một động tác liền mạch lưu loát thì còn phải xem năng lực của người vẽ bùa.

Chờ đến khi y mở to mắt lần nữa, trong mắt y càng thêm trấn định.

Lá bùa thứ ba, thành công.

Một bộ phù trận trọn vẹn cần 8 lá bùa, Cố Vũ thất bại tổng cộng hai lần. Nói cách khác y chỉ mới dùng mười lần cơ hội liền đem phù trận cần cho lần này vẽ xong toàn bộ.

Đại Bàn mờ mịt nhìn Cố Vũ: "Không phải nói xác suất vẽ bùa thành công thông thường chỉ khoảng 30% sao?"

Cố Vũ bình tĩnh nhìn hắn: "Đại khái là bởi vì lời đồn không thể tin đi?"

"Ha ha, nói cũng đúng, ta cũng chỉ mới nhìn qua một mình ngươi vẽ bùa thôi mà." Đại Bàn đối với lời Cố Vũ nói thập phần tán thành, không ngừng gật đầu.

Nếu lúc này có vị phù sư nào đó nghe được đoạn đối thoại của hai người đại khái sẽ hung hăng phun một búng máu. Tuy nói người vẽ bùa thuần thục xác suất thành công rất cao, nhưng ngươi là người mới học đó có được hay không hả!!!

Sau khi vẽ bùa xong, Cố Vũ bắt đầu dùng tơ hồng xâu chuỗi đồng tiền, một lá bùa đặt lên năm đồng tiền, chỉ là yêu cầu dùng tơ hồng xâu thành một hình dạng đặc biệt mới có thể dùng.

Bất quá cũng may xâu đồng tiền không giống như vẽ bùa khi thất bại thì sẽ thành bại phẩm, xâu đồng tiền thất bại cùng lắm thì làm lại từ đầu, cùng lắm chỉ là tốn thêm một ít thời gian mà thôi.

So với vẽ bùa, Cố Vũ ở phương diện xâu đồng tiền hiển nhiên thiên phú không bằng, nên chỉ xâu một chuỗi thôi cũng đã tốn rất nhiều thời gian.

Đại Bàn ở bên cạnh nhìn đến choáng váng, cơ hồ mơ màng ngủ. Đột nhiên y nhìn đến giấy vàng cùng mực đỏ trên mặt bàn, mắt sáng long lanh: "A Vũ, ta có thể thử một chút không?"

"Ừ, ngươi thử đi." Cố Vũ xâu đồng tiền đầu tiên liền có chút chóng mặt, mỗi một sợi tơ hồng đều có yêu cầu vị trí riêng, còn rất chi tiết, không được tạo ra một chút sai lầm nào. Tay y vẽ tranh thì rất mau nhưng xâu đồng tiền thì hiển nhiên không nằm trong phạm vi năng lực của y.

Đột nhiên, trên mu bàn tay của Cố Vũ chợt lạnh, giống như là có hai cái tay khác nắm lấy hai tay của y.

Y quay mạnh đầu, lại không nhìn thấy bất cứ ai.

"Chuyên tâm." Thanh âm trầm thấp ở bên tai Cố Vũ vang lên.

Cố Vũ nuốt nước miếng một chút, tuy rằng thanh âm rất êm tai, nhưng mà loại tình huống này thật sự rất dọa người có được không!!!

Trong lòng suy nghĩ, y vẫn là dựa theo động tác của người nhìn không thấy kia mà bắt đầu xâu đồng tiền. Sau khi nắm chắc bí quyết, động tác của y quả nhiên nhanh hơn rất nhiều.

Cái thứ nhất xâu xong, y bắt đầu tiếp tục xâu cái thứ hai, cái thứ ba. Tuy rằng lúc sau đôi tay lạnh như băng kia không còn xuất hiện, nhưng tốc độ của y vẫn nhanh hơn, ước chừng khoảng nửa giờ liền đã xâu xong toàn bộ đồng tiền.

Nhìn mấy xâu đồng tiền chất đống trước mắt, trong lòng Cố Vũ tràn đầy cảm giác thành tựu. Cũng nhịn không được suy đoán cái người kỳ quái kia rốt cuộc là ai cùng với âm thanh tựa hồ cũng rất quen thuộc kia.

Giống như là... Âm thanh xuất hiện trong lúc y lúc ngủ mơ.

Thanh âm của "Kịch bản"!

Ha hả!

Cố Vũ đứng dậy, trong mắt đột nhiên thấy được một đống lá bùa trên mặt bàn, khóe miệng run rẩy một chút: "Ngươi đây là làm gì vậy?"

"Vẽ bùa a." Đại Bàn vui rạo rực ngẩng đầu: "Ngươi đừng nói, vẽ bùa cùng vẽ tranh vẫn là không giống nhau, bất quá thành quả khá khả quan. Ngươi xem, ta vừa mới vẽ, xác suất thành công hơi thấp một chút, chỉ có 60%."

Phù sư không biết ở nơi nao lại lần nữa phun ra máu tươi, xác suất thành công 60% mà kêu thấp, phù sư như bọn họ đều không cần sống nữa a!!!

"Không tồi a, không nghĩ tới ngươi còn có thiên phú về khoản này." Cố Vũ không nghĩ tới Đại Bàn thế nhưng cũng có thể một chân đạp lên ranh giới tu chân: "Những thứ này đều là cố linh phù, có thể củng cố linh hồn, nếu đã do ngươi vẽ thì ngươi cứ cầm hết đi."

"Ngao ngao, vậy chính xác chỗ bùa này có tác dụng gì a?" Đại Bàn kích động hỏi, bộ dáng so với thời điểm hắn thi đậu đại học còn muốn kích động hơn.

Cố Vũ sờ sờ cằm trầm tư trong chốc lát, nói: "Tỷ như nói tiểu hài tử đêm khóc không ngừng, khả năng chính là linh hồn không đủ vững chắc, có cố linh phù hỗ trợ sẽ tương đối hữu dụng. Bất quá nếu ngươi cầm bùa này cùng bọn họ nói muốn giúp hài tử cố linh, hẳn là sẽ bị bọn họ đánh cho một trận."

Đại Bàn: ...Có thể hảo hảo nói chuyện không?

Nhìn ánh mắt ai oán của Đại Bàn, Cố Vũ bật cười: "Ngươi trước cứ cầm đi, hỏi ta cụ thể cố linh phù có ích lợi gì ta cũng không biết, nhưng loại bùa này cũng không có gì xấu cả."

"Kia cũng đúng." Đại Bàn đem bùa đã vẽ tốt để ở trong ngực, sau đó dùng sức vỗ vỗ ngực mình: "Về sau ta chính là một phù sư chân chính!"

Đột nhiên, Đại Bàn nhìn tình huống rôi loạn trên bàn: "Ai nha, chỉ lo kích động vẽ bùa, giấy vàng cùng mực đỏ đều dùng xong rồi làm sao bây giờ?"

Cố Vũ nhìn lướt qua, bình tĩnh nói: "Không có việc gì... Dù sao cũng là tiền của ngươi."

Đại Bàn: ...Có thể hảo hảo nói chuyện không? +1

Linh phù cùng đồng tiền đều đã làm xong, hai người cũng không tính toán sẽ ngốc ở trong chỗ này nữa. Đi ra lấy tiền đưa dư lúc trước, hai người liền rời khỏi quán Internet.

A di quét tước trong quán net đi vào ghế lô quét tước, kết quả nhìn thấy trong thùng rác chất một đống giấy vàng liền khiếp sợ không thôi, lặng lẽ chạy đến trước đại sảnh: "Tiểu ca, hai người trong ghế lô vừa rồi là ai vậy?"

"Con không biết, có chuyện gì sao?" Trong mắt tiểu ca tràn đầy tò mò, hắn cảm thấy hai người kia không quá thích hợp.

"A di nói cho con biết, trong đó thế mà lại có giấy vàng, giấy vàng đó con biết không? Thứ thời cổ đại người ta dung cho chết đó!" A di quét tước vẻ mặt bát quái nói.

"Được rồi được rồi, a di người đi quét tước đi, không cần người ở đây hù dọa con đâu." Tiểu ca đứng trước đại sảnh vội vàng nói, trong lòng hiện lên một màn đạn pháo: "Người thành phố thật sẽ chơi...... Người thành phố thật sẽ chơi...... Người thành phố thật sẽ chơi......"

"Thật không hiểu giới trẻ ngày nay suy nghĩ cái gì." A di quét tước lảm nhảm xoay người rời đi.

Tiểu ca đứng trước đại sảnh: Chẳng lẽ là ta xuyên qua rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro