(TG1) Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tào phủ treo lụa trắng trong một đêm, quan viên trong triều cùng những văn nhân nghe tin mà đến từ sáng sớm đã đứng chật như nêm cối trước cửa Tào phủ, đến hoàng đế cũng lệnh cho cung nhân bên người tới, tựa như cả kinh thành đều vì ông mất đi mà lâm vào trong sầu bi.

Tào Chí Khuê từ bốn năm trước đã không còn che chở quán rượu Nam Quỳnh nữa, lúc ấy còn gây nên cơn náo động không nhỏ, nhưng mặc cho đám văn nhân kia ầm ĩ thế nào ông đều ở trong phủ đóng cửa không ra, chỉ nói muốn dưỡng thọ thật tốt.

Bạch Kỳ chỉ từng gặp Tào đế sư hai lần, một lần là sau khi hắn rời khỏi quán rượu Nam Quỳnh nhận được một tấm thiệp mời, hai người cùng nhau thảo luận thế cục thiên hạ cùng tình hình trong Nam Khâu, Bạch Kỳ không chút nào che dấu chí khí muốn thống nhất thiên hạ.

Lần thứ hai là khi Bạch Kỳ hạ lệnh bỏ Hiệp thành, lúc ấy trên dưới trong triều đều là tiếng phản đối, đảng Ninh vương còn mượn cơ hội lên án hắn hại quốc, nếu không có Tào đế sư kịp thời hiện thân ủng hộ, chỉ sợ Bạch Kỳ sẽ học theo nguyên thân khai sát giới để trấn áp.

Tào phủ, Bạch Kỳ một thân trường bào thuần trắng, áo khoác lông chồn mỏng tay ngắn màu bạc, dường như hòa thành một thể với trời tuyết ngoài phòng, trong linh đường là bao tiếng than khóc, chỉ mình hắn đứng thẳng tắp trên mặt không lộ rõ buồn vui.

Tào Chí Khuê sống một trăm lẻ sáu tuổi, với Bạch Kỳ mà nói tuy không thể so với số lẻ của hắn, nhưng ở trong phàm nhân đã là trường thọ, vạn vật đều có đầu có kết, kết thúc cũng là bắt đầu, hắn không hiểu có gì để ai bi.

Sau khi Bạch Kỳ thắp hương tỏ vẻ kính trọng và nỗi tưởng niệm, chắt trai của Tào đế sư mang đến một phong thư đưa cho hắn, “Vương gia, đây là thư ông cố gửi ngài.”

Bạch Kỳ nhận thư, phong thư trống không, sau khi mở ra trên mặt giấy chỉ có một câu ngắn ngủi, ‘Lão phu không có duyên nhìn thấy ngày Vương gia nhất thống.’

“…” Bạch Kỳ ngẩn ngơ, hắn không ngờ tới điều Tào Chí Khuê tiếc nuối lại là cái này?

Bạch Kỳ cầm thư suy nghĩ muôn vàn, xe ngựa lắc lư lay động một đường trở lại vương phủ, xe phu đợi ở ngoài xe nửa ngày không thấy động tĩnh gì vì thế hỏi một tiếng, Bạch Kỳ lúc này mới thu suy nghĩ lại xuống xe.

Quản gia đã sớm chờ ở cửa phủ thấy hắn trở về lập tức tiến lên đón, đồng thời ra lệnh cho người hầu “Lập tức truyền thiện.”

“Bản vương đã uống trà ăn bánh tô ở Tào phủ rồi nên tạm thời không đói bụng.” Bạch Kỳ mở miệng ngăn cản nói.

Sau khi tới gần Bạch Kỳ quản gia ngửi thấy mùi hương nến, vì thế lại hỏi, “Vương gia có muốn tắm gội?”

Bạch Kỳ giơ lên ngửi ngửi hương vị trên tay áo, cũng ngửi thấy mùi bị dính phải trong Tào phủ, “Đi thôi.”

Khi Bạch Kỳ tắm rửa không thích có người hầu hạ, đám hạ nhân sau khi chuẩn bị những vật cần thiết để tắm rửa liền lần lượt rời khỏi phòng tắm, Bạch Kỳ cởi hết quần áo xuống nước, lười biếng dựa vào bờ bể tắm thở dài một hơi.

“Cảm xúc không tốt, bởi vì Tào Chí Khuê?” 771 ghé vào trên áo choàng của Bạch Kỳ hỏi.

Từ sau khi dung hợp với mảnh vỡ trong ngọc Tuyết Ban Bạch Hổ, có được nguồn năng lượng sung túc, tinh thần của 771 thoạt nhìn khá hơn nhiều, ít nhất không còn giống như lúc đầu phải ngủ đông bất cứ lúc nào để đảm bảo mình sẽ không chết máy.

“Sống chết của phàm nhân với thần mà nói giống như cây nến vậy, cháy hết thì chết, nếu như ta bởi vậy mà đau lòng thì chẳng phải sớm đã điên rồi?” Bạch Kỳ ngữ khí bình thường nói.

Trên người 771 chợt hiện tia sáng không nói gì nữa, Bạch Kỳ vỗ nhẹ nó nói, “Là muốn đi về?”

“Thong thả thôi, không vội.” 771 nói.

Trong mắt Bạch Kỳ hiện lên ý cười, “Nhiều thì mười năm, chậm thì năm năm.”

“Trong mười năm hoàn thành mục tiêu thống nhất, ngài không khỏi có chút quá tự đại rồi.” 771 cứ theo thói quen đả kích hắn.

“Cược một trận?” Bạch Kỳ nóng lòng muốn thử.

“…” 771 im lặng hồi lâu, cuối cùng nhận thua lùi bước, “Cự tuyệt.” Từ những bài học máu chảy đầm đìa nhận được trong bốn năm này nó nhận ra một chân tướng, vận may khi đánh cược của Bạch Kỳ không thể địch nổi.

Sau bình phong của phòng tắm, thanh niên áo đen đeo mặt nạ nhìn tấm lưng gầy của nam nhân trong sương mù, cảm xúc trong mắt đan xen vào nhau thành một mảnh phức tạp, bốn năm không gặp hắn có thay đổi gì không? Đối với y… Có còn như trước?

Bốn năm này, đường quan y đi thuận buồm xuôi gió, y biết trong đó chắc chắn có hắn tương trợ. Hắn giúp y, y cảm tạ, nhưng sự thảm liệt của cả toàn Hoắc phủ, lại làm y hận hắn vô cùng.

Một đêm nọ của bốn năm trước trong quân, trong mộng hai người triền miên, sau khi tỉnh lại nhớ tới mặt người trong mộng làm y vừa xấu hổ vừa ngại ngùng lại phẫn nộ. Bạch Kỳ là nam nhân, còn là kẻ địch của mình, mình sao có thể…

Bốn năm tránh không gặp, thậm chí cố tình dùng khổ mệt đau đớn để quên đi tồn tại của hắn, nhưng hạt giống tình cảm đã gieo xuống, thời gian bốn năm chẳng những không hề khô héo đi mà ngược lại sinh trưởng vô cùng tốt, trở thành đám bụi gai, khiến y càng giãy giụa thì vết thương lại càng chồng chất.

Hắn phá hủy nhà của y, làm hại tiểu muội của y ngu dại, làm hại y… Y hận hắn, rồi lại không đành lòng lấy mạng hắn.

“Bạch tướng quân ban ngày ban mặt lẻn vào vương phủ là đến tự tiến cử làm ấm giường ư?” Giọng nam thanh lãnh bỗng dưng vang lên khiến vẻ mặt Hoắc Uyên đột nhiên thay đổi.

Hoắc Uyên hoàn hồn, lại phát hiện mình không biết từ khi nào đã đi ra khỏi bình phong, đến trước ao quỳ một chân xuống, một tay xoa nhẹ trên bả vai – trần – trụi – của Bạch Kỳ.

Hoắc Uyên như bị điện giật thu tay về, Bạch Kỳ vén ống tay áo lên nhường ra một chỗ bên cạnh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm y, “Nếu tướng quân có ý, bản vương không ngại cùng tướng quân cộng phó Vu Sơn*.”

* Cộng phó Vu Sơn: Vu Sơn – tên núi, thuộc tỉnh Tứ Xuyên — Cả câu chỉ việc ăn nằm giữa trai gái. Do điển Sở Tương vương tới đất Cao Đường, nằm mơ thấy một người con gái đẹp tới ăn nằm với mình, nàng cho biết, nàng là thần nữ núi Vu, buổi sáng làm mây, buổi tối làm mưa.

Trong mắt Hoắc Uyên xẹt qua tia xấu hổ buồn bực, “Nếu hôm nay lẻn vào phủ đệ của ngươi là nam nhân khác, vương gia cũng cởi áo tháo thắt lưng đón chào như vậy sao?”

Bạch Kỳ xùy một tiếng, đôi mắt liếc y đầy mỉa mai, “Trong thiên hạ kẻ có lá gan rình coi bản vương tắm rửa chỉ sợ cũng chỉ có mình Hoắc Uyên ngươi được không? Tiện nghi cho ngươi.”

Hắn vẫn giống như ngày trước vậy, tựa như mình vẫn chỉ là một nam sủng dưới giường hắn, mọi thứ chẳng hề thay đổi, nhưng chính bởi sự tùy ý cùng phớt lờ của Bạch Kỳ lại làm Hoắc Uyên vừa buồn bực vừa không cam lòng.

Vào lúc Hoắc Uyên thất thần, một bàn tay nắm lấy vạt áo trước của y kéo y vào trong bể, mặt nạ từ trên mặt rơi xuống mặt nước, làm bắn lên một đóa hoa. Lịch sử tái diễn, chỉ là lúc này y không còn kinh hoảng thất thố mặc hắn trêu đùa giống như bốn năm trước nữa.

Hoắc Uyên từ dưới đáy bể ngoi lên, một tay kìm chặt tay, một tay ôm chặt eo đè hắn lên trên thành ao bằng ngọc thạch, giống như năm đó hắn từng làm với y vậy.

“Bản lĩnh hơn rồi?” Bạch Kỳ châm chọc cười, nhấc chân hung hăng đạp vào bụng y, vào khoảnh khắc khi y giảm bớt lực đạo nắm cằm y, “Nếu ngươi tới làm tên tặc trộm hương trộm ngọc, hay là để bản vương cho ngươi như nguyện một lần?”

Ôn hương nhuyễn ngọc* ôm trong lòng, nhưng lúc này Hoắc Uyên lại nhăn mày, Bạch Kỳ bây giờ gầy giống một cây cỏ, tựa như chỉ một chút gió thôi cũng không chịu nổi, bốn năm này đã xảy ra chuyện gì sao?

*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Hoắc Uyên nhíu mày ở trong mắt Bạch Kỳ, tựa như ác bá cường bạo tiểu nương tử trong sách nói vậy, tức khắc làm hắn co giật khóe miệng chẳng chút hứng thú bỏ ma trảo ra.

“Về từ lúc nào?” Bạch Kỳ hỏi.

“Hôm qua mới vừa vào kinh.” Hoắc Uyên trả lời.

“Hồi kinh làm gì?”

“…” Muốn trở về nhìn hắn một lần, hoàn toàn đoạn tuyệt đi một chút niệm tưởng cuối cùng, nhưng sau khi gặp lại không những không thể chặt đứt tình ý ngược lại còn sa vào sâu hơn.

“Gặp tiểu muội một lần.” Hoắc Uyên nói.

“Đồ sói mắt trắng.” Bạch Kỳ tung chân đá y một cái, đôi chân dài khiến Hoắc Uyên hoảng hốt choáng váng.

Hoắc Uyên chật vật quay mặt đi kiềm nén xao động trong lòng, thanh âm khàn khàn chuyển đề tài, “Ngươi phong ta làm tướng không sợ dẫn sói vào nhà làm Nam Khâu mất nước?”

“Lòng trung của Bạch tướng quân trời đất chứng giám, có ngươi ở đây Nam Khâu sao có thể mất nước?”

Đôi mắt Hoắc Uyên nhìn chằm chằm Bạch Kỳ như muốn nhìn ra chút gì đó trên mặt hắn, nhưng vẻ mặt của Bạch Kỳ cứ mãi lạnh nhạt, bình tĩnh đến khiến người ta cảm thấy vô tình.

“A!” Hoắc Uyên cười lạnh, “Thần chấn được biên cảnh, lại không chấn được gian nịnh trong triều.”

“Bản vương chỉ cần ngươi chấn trụ biên cảnh là được, trong triều có ta.” Một câu ‘có ta’ đơn giản, lại như bàn ủi vậy làm nóng ngực Hoắc Uyên.

Bạch Kỳ rời khỏi bể tắm đi đến trước giá áo, tiện tay kéo một tấm áo choàng xuống khoác lên trên vai, xoay người nhìn về phía Hoắc Uyên đang ‘như sói như hổ’ nhìn chằm chằm mình, “Oánh Hòa hiện giờ đang sống ở Phù Nhã Viên, ngươi hẳn biết đường.”

Sau khi ngừng lại bổ sung thêm một câu, “Ở lại qua năm mới rồi đi đi.”

“… Vâng.”

Phù Nhã Viên, Hoắc Oánh Hòa cầm một nhành hoa mai chạy loạn khắp viên, khuôn mặt thịt nhỏ hồng hết cả, hạ nhân chạy theo phía sau không ngừng gọi để bé chạy chậm hơn, hình ảnh này khiến người thấy không khỏi nhoẻn miệng cười.

Hoắc Oánh Hòa nhỏ nhỏ gầy gầy lúc trước giờ đã được Bạch Kỳ nuôi thành một viên thịt tròn, cái khác không nói, ít nhất trên phần thức ăn có thể thấy chưa từng sơ suất với bé.

“Ca ca, sao huynh lại đeo mặt nạ nha?” Hoắc Oánh Hòa chạy chậm đến trước mặt Hoắc Uyên ngẩng đầu ngây ngốc nhìn chằm chằm y hỏi.

Giọng nói non nớt của Hoắc Oánh Hòa làm đôi mắt Hoắc Uyên ấm áp, ngữ khí cũng ôn hòa hơn, “Trên mặt ca ca có thương tích, sợ dọa đến người khác.”

“Rất đau đúng không?” Hoắc Oánh Hòa bụm mặt nhe răng trợn mắt, dáng vẻ đồng cảm tựa như bản thân mình cũng bị vậy.

Hoắc Uyên không nhịn được mà bật cười, “Không đau.”

“Gạt người!” Hoắc Oánh Hòa không tin y, “Có một lần chân Oánh Oánh bị xước, ca ca xinh đẹp ôm Oánh Oánh dỗ hồi lâu Oánh Oánh mới hết khóc.”

Ca ca xinh đẹp? Là hắn sao? Hoắc Uyên ngẩn ra, hắn cũng có những khi dịu dàng như vậy ư?

Trong thư phòng, Bạch Kỳ mới vừa uống thuốc xong, đang ngậm mứt hoa quả làm xua đi vị đắng chát trong miệng, Hoắc Uyên gõ cửa đi đến, sau khi vào nhà ngửi thấy mùi thuốc trong không khí thì không khỏi nhăn mày.

“Cho ngươi.” Hoắc Uyên đặt một bọc đồ lên trên chiếc bàn trước mặt Bạch Kỳ.

“Thứ gì?” Bạch Kỳ hỏi.

“Chứng cứ Ninh vương thông đồng với địch phản quốc.” Hoắc Uyên nói.

Trước có Bạch Kỳ gửi thư, sau lại có Văn Phong Các ‘trợ giúp’, Hoắc Uyên đã sớm biết chuyện Ninh vương cấu kết với đại bá, cũng biết chân tướng sau khi xảy ra chuyện Ninh vương diệt khẩu, đẩy hết mọi tội cho Hoắc phủ.

Bạch Kỳ mở hộp gỗ trong bọc đồ ra nhìn nhìn chứng cứ trong đó, “Về Hoắc phủ rồi?”

Đại bá của Hoắc Uyên có chứng cứ hắn biết, cũng từng suy đoán chứng cứ có lẽ vẫn giấu ở Hoắc phủ, chỉ là hắn cùng Ninh Vương đã lật Hoắc phủ lên tận trời rồi cũng không tìm ra.

“Đúng vậy.” Hoắc Uyên sảng khoái thừa nhận, “Có nó, Ninh Vương sẽ không còn cơ hội xoay người.”

Tiểu chó săn tiến hóa? Bạch Kỳ khép nắp hộp lại cười như không cười nhìn chằm chằm y, “Cam lòng đưa cho ta?”

“Nó chỉ có ở trong tay ngươi mới có tác dụng.” Hoắc Uyên thật sự cầu thị* nói.

*Thực sự cầu thị: Giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế. (theo Wiki)

Bạch Kỳ tin lời y, hiện giờ trong triều người có thể áp chế Ninh vương chỉ có hắn, những chứng cứ này tuy là tấm phù đoạt mệnh Văn Nhân Xung, nhưng cũng là khoai lang bỏng tay, người dám nhận không nhiều lắm.

Bạch Kỳ thu hộp lại, tiếp đó lại từ một chiếc hộp khác lấy ra một tấm Lang Đầu phù đặt trên mặt bàn, “Nhận ra không?”

Đôi mắt Hoắc Uyên tối xuống, bàn tay trong tay áo hơi hơi nắm chặt, “Binh phù.”

Lang Đầu phù, có thể điều khiển trăm vạn binh mã của Nam Khâu, vốn do Hoắc gia chưởng quản, sau khi Hoắc gia diệt môn bị Nhiếp Chính vương Văn Nhân Thiên lấy đi. Hắn muốn làm gì? Thử y sao?

“Muốn không?” Bạch Kỳ hỏi.

“…” Trong đôi mắt tĩnh mịch của Hoắc Uyên là một mảnh sâu không thấy đáy, “Lời này của Vương gia có ý gì?”

Bạch Kỳ rời khỏi lưng ghế ngồi thẳng người, hai tay giao nhau chống ở dưới cằm, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm y, “Bản vương ban cho ngươi Lang Đầu phù, ngươi san bằng chư quốc nhất thống thiên hạ cho bản vương, được không?”

Đây lại là một lần cược lớn của Bạch Kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro