(TG1) Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Nhiếp Chính vương Văn Nhân Thiên nạp đứa con trai thứ tư của Hoắc gia Hoắc Uyên làm nam sủng trong một đêm truyền khắp toàn bộ kinh thành, đầu đường cuối ngõ, tửu lâu trà quán cơ hồ đều đang thảo luận việc này, thậm chí khi lâm triều Ninh vương Văn Nhân Xung cũng nhắc đến chuyện này vài câu.

Toàn kinh thành đều biết Văn Nhân Thiên đơn phương yêu mến một thôn cô, Nhiếp Chính vương bên ngoài oai phong một cõi trước mặt thôn cô kia lại nhiều lần gặp phải trắc trở, hiện giờ xảy ra chuyện này là có nội tình gì sao?

Bên ngoài đồn đãi có đủ loại phiên bản, có người nói Nhiếp Chính vương cầu mà không được bị ép đến điên rồi, cũng có người nói thôn cô kia làm tổn thương tâm Nhiếp Chính vương sâu sắc, khiến Nhiếp Chính vương vạn niệm câu hôi* với nữ nhân, dù sao thì không có gì đau khổ bằng tâm đã chết.

* Vạn niệm đều thành tro, ý chỉ không còn hy vọng gì.

Nhưng ngay khi cả kinh thành còn đang thảo luận chuyện Nhiếp Chính vương ‘cong mất’, lại một tin tức từ trong vương phủ truyền ra khiến vô số người kinh ngạc đến rớt cằm, Nhiếp Chính vương phủ muốn làm hỉ sự!!

Thôn cô tên Liễu Nguyên kia sắp gả cho người, hơn nữa đối phương còn không phải Văn Nhân Thiên mà là một người đã chết. Bái đường thành thân với người chết? Nhiếp Chính vương là vì yêu sinh hận cho nên đang trả thù thôn cô kia sao?

Bách tính toàn kinh thành mỗi người đều có cách nghĩ riêng, nhưng chưa kết luận được bởi dù phiên bản nào cũng đều trăm ngàn chỗ hở không thể tin hoàn toàn, kỳ thật bách tính bát quái chỉ là chuyện vui đùa, khổ chính là chúng quan viên trong triều.

Nhiếp Chính vương phủ làm hỉ sự bọn họ có phải đến chúc mừng hay không đây? Nếu không đi liệu có bị Nhiếp Chính vương ghi hận không? Nhưng nếu đi lỡ vuốt mông ngựa lại chụp nhầm đùi ngựa thì sẽ chết thảm hại hơn đó, thật buồn rầu mà.

Không quan tâm bên ngoài mọi thuyết phân đàn* cái gì, Nhiếp Chính vương phủ vì một câu của Bạch Kỳ mà đã bố trí lên, lụa hồng treo cao khiến cho vương phủ nguyên bản lạnh như băng nhiễm lên chút không khí vui mừng cùng nhân khí.

* [zhòng shuō fēn yún]: Đây là một câu thành ngữ, nghĩa là: Tranh luận với nhiều ý kiến, cách nói khác nhau.

Trong thư phòng, Bạch Kỳ ngồi sau án phê duyệt tấu chương buổi sáng cung nhân đưa tới, trong lòng tràn đầy không tình nguyện cùng oán niệm, nhưng vì để không phá vỡ ‘thiết lập nhân vật’ hắn chỉ có thể chịu thương chịu khó làm việc cực nhọc.

Túi da Văn Nhân Thiên này tuy so ra kém xa bản thể của Bạch Kỳ, nhưng ở phàm giới lại là đệ nhất mỹ nhân, giờ còn có thêm khí chất của lão thượng thần vạn năm Bạch Kỳ này phụ trợ, lực sát thương trực tiếp phá vỡ điểm giới hạn của phàm nhân.

Trường bào hồng sắc, bên trên có hoa mẫu đơn được chỉ vàng dệt lên. Ba nghìn tóc đen nhu thuận đáp trên vai lộ ra sườn mặt tinh xảo như ngọc, bàn tay phải khớp xương rõ ràng nắm lấy cây bút phác họa lên xuống phê duyệt tấu chương.

‘Nam sủng’ Hoắc Uyên đứng ở một bên mài mực, trong đôi mắt dán lên người Văn Nhân Thiên hiện lên tia kinh diễm.

Văn Nhân Thiên từ nhỏ đã bị Khang Nguyên tiên hoàng ‘đuổi đi’, sau khi hồi kinh trực tiếp bắt đầu cuộc thanh tẩy đẫm máu, Hoắc Uyên từng ở rất xa thoáng liếc nhìn qua hắn một cái, nhưng lúc chân chính thấy được dáng vẻ của hắn lại là ở pháp trường.

Hoắc Uyên rũ mắt che dấu sát khí dưới đáy mắt, sinh ra đẹp đẽ thì thế nào? Có khỏa tâm sài lang lòng dạ hiểm độc, hiện giờ y cùng tiểu muội đều bị quản chế bởi hắn, y không thể không khuất nhục thần phục mặc hắn nhục nhã.

Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, y không còn bị hắn khống chế nữa, nhục nhã hôm nay hắn cho y y sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần, kiêu ngạo của hắn, ngạo khí của hắn, tự đại của hắn, y sẽ dẫm nát toàn bộ dưới chân.

Bút lông nhiễm mực xoẹt qua lưu lại một đường vết mực trên mặt Hoắc Uyên, Bạch Kỳ chống cằm nhìn y trêu ghẹo, “Lần sau giấu sát khí kĩ một chút, ngươi bây giờ không giết chết ta được hà tất phải chọc ta tức giận đây?”

Hoắc Uyên ra sức lau mặt một chút, vết mực mờ lem ra xung quanh khiến y thoạt nhìn thực khôi hài, “Ngươi…”

“Dáng vẻ ngươi hận ta rồi lại không thể giết được ta cực kỳ giống con dã thú hấp hối đang giãy dụa trong bẫy rập.” Bạch Kỳ tiếp tục kích thích y.

“A!” Hoắc Uyên cười lạnh, “Khi dã thú bị chọc giận lao ra khỏi bẫy rập ngươi biết thợ săn sẽ có kết cục gì không?”

“Dã thú yêu thợ săn, cam nguyện thần phục.” Bạch Kỳ nói.

“…” Hoắc Uyên.

‘Thật không biết xấu hổ.’ 771 khinh bỉ.

“Vương gia.” Quản gia từ bên ngoài đi đến, hành lễ xin chỉ thị, “Vừa nãy hạ nhân phủ công chúa tới báo, nói Anh công chúa đang nháo tuyệt thực.”

Bạch Kỳ gác bút xuống lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, “Ai đắc tội nàng?”

“Tháng sau là sinh thần của bệ hạ, chư quốc tới chúc mừng, Cổ Thăng quốc cũng sẽ đến.” Quản gia nói.

Bạch Kỳ nhớ ra rồi, là Cổ Thăng quốc tính toán kết thân với Nam Khâu quốc đi? Thân là công chúa duy nhất của Nam Khâu quốc Văn Nhân Tĩnh khẳng định là “thứ” phải bị giao dịch kia.

“Tuyệt thực cũng không phải là lựa chọn hàng đầu khi tự sát, vừa phiền toái lại thống khổ.” Bạch Kỳ cong ngón tay gõ lên mặt bàn suy nghĩ một lát rồi nói, “Sai người mang bả đao cùng một lọ thuốc độc đến phủ nàng, nói với nàng cắt cổ và uống thuốc độc chết dứt khoát nhất.”

“Dạ.” Quản gia cứng đờ lui xuống, vương gia sau khi bị bệnh một trận càng thêm độc ác nhẫn tâm.

Nếu biết được suy nghĩ của quản gia Bạch Kỳ nhất định sẽ kêu oan, hắn đây là thật sự đứng trên lập trường của Văn Nhân Tĩnh mà suy xét, cắt cổ và uống thuốc độc thống khổ ít lại chết triệt để, tuyệt đối là lựa chọn hàng đầu khi tự sát của phàm nhân.

Quản gia đi rồi, Bạch Kỳ nâng bút nhìn chằm chằm tấu chương hồi lâu cũng không đặt xuống, đột nhiên mắt hắn liếc về phía Hoắc Uyên, “Văn Nhân Tĩnh vì cầu bổn vương cứu ngươi mà quỳ hai ngày trong phủ, nếu hai người các ngươi chàng có tình thiếp có ý không bằng bản vương thành toàn cho các ngươi?”

Hoắc Uyên trên tay mài mực, biểu tình cũng không vì lời nói của Bạch Kỳ mà có một chút dao động nào, “Anh công chúa cành vàng lá ngọc, tội nô Hoắc Uyên trèo cao không nổi.”

Bạch Kỳ vừa lòng, 771 ném cho hắn cái xem thường, ‘Ngài không sợ y đáp ứng?’

‘Ta đây liền băm y dưỡng hoa. Trong đôi mắt hồ li xinh đẹp của Bạch Kỳ xẹt qua tia lạnh lẽo, ‘Đồ vật của bản thượng thần trừ phi bản thân không cần nữa, nếu không ai cũng không được tới đoạt.’

‘Đó là chính y muốn rời đi.’ 771 nói.

‘Sủng vật không nghe lời lưu lại y làm gì nữa?’ Bạch Kỳ nói.

“…” Ký chủ này sau khi cởi bỏ tầng hoa lệ bên ngoài bên trong có chút độc ác rồi.

____________________________

“Hoàng thúc!” Văn Nhân Dư Bách hấp tấp từ bên ngoài chạy tới muốn đi vào thư phòng, nhưng lại bị thị vệ ngăn ở ngoài cửa, vì thế vội kêu to ở ngoài ý muốn khiến Bạch Kỳ chú ý.

Bạch Kỳ xoa xoa ấn đường nâng chén trà nóng vẫn luôn được đổi mới, “Tiến vào.”

Nhận được mệnh lệnh thị vệ lập tức cho đi, Văn Nhân Dư Bách nhanh chóng chạy vào phòng, nhưng sau khi thấy Hoắc Uyên đôi mắt tức khắc lại trợn tròn, “Hoàng thúc, lời đồn đãi bên nên ngoài đều là thật ư?”

“Tin đồn gì?” Bạch Kỳ hỏi.

“Hoàng thúc vứt bỏ Liễu Nguyên, muốn đem nàng hứa gả cho một người chết, còn có hoàng thúc người nạp một…” Văn Nhân Dư Bách không nói được nữa.

“Nam sủng?” Bạch Kỳ thay y bổ sung thêm nửa câu sau, đồng thời cũng như nguyện thấy mặt Hoắc Uyên đột nhiên u ám.

“Là thật!?” Văn Nhân Dư Bách kêu lên sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Uyên cũng mang theo vẻ bất thiện.

Y chán ghét Liễu Nguyên là bởi vì nàng ta luôn thương tổn Văn Nhân Thiên, nay hoàng thúc vứt bỏ Liễu Nguyên y còn chưa kịp đốt pháo chúc mừng đã lại tới một Hoắc Uyên nữa, hồ ly tinh trước vừa đi sau lại tới thêm một tiểu yêu tinh, quá hố hoàng thúc đi?

Văn Nhân Dư Bách xung đột với Hoắc Uyên nhưng càng hận Liễu Nguyên, oán trách nàng ta kích thích Văn Nhân Thiên đến ‘điên’, đúng vậy, giờ y đem việc Văn Nhân Thiên trở nên khác thường quy tội hết cho Liễu Nguyên, Liễu Nguyên dưới tình huống hoàn toàn không biết gì chẳng hiểu ra sao đội nồi.

“Hoàng thúc, người nghĩ thoáng chút.” Văn Nhân Dư Bách không được tự nhiên khuyên bảo Bạch Kỳ.

“Hôm trước cháu trai của Tiết Thái úy Tiết Dương ở trong phủ bị tặc nhân đánh chỉ còn lại một hơi cuối, việc này chính là ngươi làm?” Bạch Kỳ đánh gãy lời nói của y hỏi ngược lại.

“Ách?” Văn Nhân Dư Bách chột dạ hểnh mũi, “Cái đó, là con cùng Tuân Lương đại ca đánh một trận.”

Ám vệ Tuân Lương ẩn thân trong chỗ tối suýt chút nữa phun ra một búng máu, theo ý này là chết cũng muốn kéo hắn theo làm đệm lưng?

“Tuân Lương là một cao thủ.” Lấy điều kiện của phàm nhân mà nói, “Bản vương đem hắn cho ngươi mượn lại chỉ đánh Tiết Dương một trận?”

“A?” Văn Nhân Dư Bách ngây người, đây không giống tiết tấu như sắp bị phê bình a?

“Vốn tưởng rằng ngươi sẽ đốt phòng ở trộm bảo khố nháo khiến cả kinh thành lục súc* bất an, thì ra là bản vương xem trọng ngươi.” Bạch Kỳ nói.

* Lục súc: sáu loại gia súc (heo, bò, dê, ngựa, gà, chó)

Văn Nhân Dư Bách trợn tròn mắt, nhưng ngay sau đó là sùng bái với Bạch Kỳ, ‘không hổ là hoàng thúc, đẳng cấp.’

‘Quả nhiên là loại người lòng dạ hiểm độc.’ Hoắc Uyên cười lạnh.

Thủ lĩnh ám vệ Tuân Lương “…” Từ sau khi vương gia bị bệnh dường như càng thêm biến thái.

“Tuân Lương.” Bạch Kỳ kêu một tiếng.

Một loại dự cảm điềm xấu đập vào mặt, nhưng chủ tử gọi hắn lại nhất định phải lộ diện, vì thế chỉ đành lắc mình đi ra, “Vương gia.”

Bạch Kỳ chỉ chỉ Văn Nhân Dư Bách, “Dẫn y đi chơi.”

“…” Tuân Lương còn đang trong mộng bị Văn Nhân Dư Bách vui tươi hớn hở túm ra khỏi phòng, ‘Vương gia, thuộc hạ chỉ muốn làm một ám vệ lãnh khốc an an tĩnh tĩnh a!’ 

Trong Thấm Lan uyển, Liễu Nguyên ngồi trên giường nhìn chằm chằm giá y (áo cưới) trước mặt sững sờ suy nghĩ, nàng với Trình Vũ là thanh mai trúc mã, hai người khi còn bé đã đùa giỡn định chung thân, nhưng tạo hóa trêu người có một Văn Nhân Thiên chen chân tiến vào.

“Khi sống ngươi chưa cưới, sau chết ta đương gả.” Nước mắt của Liễu Nguyên từ trong hốc mắt chảy ra.

Mặc kệ Văn Nhân Thiên đang tính kế gì nàng đều dự định chính diện tiếp chiêu, thành thân với Vũ ca là kỳ vọng cả đời của nàng, cho dù Trình Vũ đã chết nàng cũng muốn có một danh phận.

Sau khi Trình Vũ mất Liễu Nguyên cũng từng nghĩ cùng đến hoàng tuyền, nhưng Văn Nhân Thiên uy hiếp nàng, nếu nàng dám chết ‘hắn’ nhất định sẽ huyết tẩy toàn bộ giang hồ, cũng truyền lệnh Cấm Võ xuống, để toàn giang hồ đều phải chôn cùng làm nàng chết cũng không được nhắm mắt.

Nhớ lại mọi chuyện hai người từng trải qua, Liễu Nguyên cúi người ôm lấy giá y ghé vào trên giường thất thanh khóc rống, “Vũ ca!”

Mai Cư viên, hoang viên vốn rách nát dơ loạn vì Bạch Kỳ biểu hiện ‘coi trọng’ Hoắc Uyên mà tu sửa một trận lớn, rừng mai chết héo bị nhổ lên toàn bộ thay bằng hợp hoan thụ, tên viên cũng vì vậy mà đổi thành Hợp Hoan viên.

Hợp hoan thụ Bạch Kỳ sai người trồng tất cả đều là cây thành niên, một mảng xanh um tươi tốt khiến lòng người vui vẻ, năm nay trồng nếu có thể thuận lợi sống sang năm sau nhất định sẽ nở hoa.

Lúc này trong viên trên một vùng đất trống, Hoắc Uyên tay cầm thanh thương sắt màu đen múa đến uy vũ sinh phong*, xé gió mà qua sắc bén cuốn lá rụng đầy đất lên, rõ ràng có thể thấy được chủ nhân lúc này đang sát khí lẫm liệt.

* Uy vũ sinh phong: Múa thương mạnh mẽ đến mức sinh ra gió.

“Tranh!” Thương rơi xuống đất, thân thể Hoắc Uyên lảo đảo vài cái mới miễn cưỡng đứng vững, một ngụm máu tanh ngọt trong yết hầu sắp phun ra nhưng lại bị y nuốt vào.

“Hoắc công tử!” Có người tiến lên muốn dìu y, nhưng lại bị Hoắc Uyên hất ra, “Đừng chạm vào ta!”

Hoắc Uyên mặt trắng bệch đi về phòng, hai hạ nhân theo sau lộ vẻ lo lắng, người trước mắt này đang được vương gia sủng ái, nếu xảy ra chuyện hạ nhân hầu hạ như bọn họ đều không sống được.

Sau khi Hoắc Uyên về phòng, rót chén nước súc súc mùi máu tươi trong miệng, tiếp đó lại uống thêm ngụm nước đè xuống cảm giác ghê tởm muốn nôn mửa về dạ dày, sau đó mới đến trên giường ngồi xuống.

Trong phòng yên tĩnh, Hoắc Uyên hung ác nhìn chằm chằm thanh thương bị buộc chặt trên tường không nói lời nào, đó là Huyền Tật Hắc Vân thương tổ truyền của Hoắc gia bọn họ, sau khi Hoắc gia bị xét nhà nó cũng bị lấy đi mất, là sau này Bạch Kỳ tìm về cho y.

‘Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ dùng Huyền Tật Hắc Vân thương tru diệt kẻ thù Văn Nhân Thiên!!’ Lệ khí trong mắt Hoắc Uyên làm cho người ta sợ hãi.

Y sẽ dùng hành động nói cho Văn Nhân Thiên tự đại kia biết cái gì gọi là dưỡng hổ vi hoạn*! Dã thú với thợ săn là thiên địch, giữa hai người này chỉ có không chết không ngừng!

* Dưỡng hổ vi hoạn: +(Nghĩa đen) Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau.

+ (Nghĩa bóng) Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.

* Huyền Tật Hắc Vân thương: Huyền (màu đen, huyễn hoặc), Tật (nhanh, mạnh mẽ), Hắc Vân (mây đen).


________________

Tui đã beta xong hết rồi đọ, nghĩ lại mình thực sự quá chăm chỉ luôn ấy :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro