Chương 7: Vật Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tay xách một túi nilon đen đầy tiền mặt, Kỳ Ninh bỗng nhiên cảm thấy nhân phẩm của người đàn bà sang trọng này thật ra cũng không quá tệ.

Cậu ban đầu còn hoài nghi, chồng của người đàn bà sang trọng này có thể thật sự là đợi bà ở thành phố H như bà ta nói hay không, hơn nữa vì trả thù lao cho bà, nhưng chồng bà mồ hôi ướt đẫm chạy tới, Kỳ Ninh mới biết được ánh mắt chọn chồng của người này thật ra vẫn rất không tệ.

"Tôi đều nghe vợ của tôi nói, cám ơn người anh em. Số tiền này, cậu cứ việc cầm, ngàn vạn đừng khách khí với tôi. Nếu không phải bởi vì người anh em, vợ tôi đã có thể không còn nữa". Vừa nói, ông chồng béo của người phụ nữ sang trọng kia kéo một túi to như túi rác ra, nhiệt tình giao tới tay của Kỳ Ninh.

Người phụ nữ kia gấp đến đỏ mắt: "Không phải tôi nói một trăm nghìn là đủ rồi sao! Một túi tiền to này, ông trả bao nhiêu tiền cho tôi vậy?"

Tuy rằng người phụ nữ sang trọng cực lực phản đối, nhưng tiền cũng đã đưa, lại là đưa tới tay của Kỳ Ninh, tuyệt đối không có khả năng lấy về, cho nên người phụ nữ sang trọng chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.

Nhưng chồng của người phụ nữ sang trọng cuối cùng còn để lại danh thiếp cho Kỳ Ninh: "Có chuyện gì, người anh em cứ việc đến tìm tôi, tôi cái gì cũng không có, chỉ là vận khí tốt đào được mấy khối than đá, tiền vẫn có".

Ngón tay Kỳ Ninh kẹp danh thiếp, cười cười, khó được lúc có lòng tốt mà nhắc nhở một lần: "Đợt mưa đỏ này sẽ còn mấy ngày nữa, nếu có thể vẫn là nên ở nhà trữ thêm đồ ăn uống, cố gắng hết sức không ra cửa".

Nói xong, cũng không nhìn biểu hình hoàn toàn không giống nhau của hai vợ chồng kia, "Đùng" một cái đóng cửa KTV lại.

Đôi tình nhân trẻ kia cũng rời đi, bất quá bởi vì bọn họ chỉ đưa đúng hai trăm nghìn, Kỳ Ninh cũng không cảnh báo bọn họ --- Cậu từ đầu tới đuôi đều không có hứng thú và khả năng giải cứu toàn nhân loại.

Đôi tình nhân đưa hai trăm nghìn, chồng của người phụ nữ sang trọng đưa ba trăm nghìn, Kỳ Ninh đổ tiền "ào ào" xuống mặt đất, từng xấp từng xấp một trăm đồng trực tiếp lóe qua mắt của A Thành.

"Tôi... tôi đời này cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy". A Thành nuốt nuốt nước miếng, tay nâng niu đống tiền đó.

Kỳ Ninh liếc A Thành đánh giá một cái, liền nói: "Là anh dẫn đường, nhưng tiền này nhờ tôi mới có, cho nên..... Anh có thể lấy năm mươi nghìn phí khổ cực, còn lại tất cả đều là của tôi!"

Phải biết rằng, cái tên ngu ngốc A Thành này, ngay từ đầu còn tính miễn phí dẫn theo ba người này trốn đi, nếu không phải nhờ có Kỳ thiếu hắn... hừ hừ, A Thành một cắc cũng không lấy được.

A Thành hiển nhiên cũng biết đạo lý này, cũng không khách khí với Kỳ Ninh, lấy hai túi đồ ăn trong ba lô đổ ra, cầm năm xấp tiền bỏ vào trong ba lô của mình, sau đó thu gom tiền còn lại, bỏ vào trong ba lô của Kỳ Ninh, đồ ăn còn lại cũng không lãng phí, sắp xếp rồi bỏ vào túi nilon màu đen lúc trước để tiền. Chia tới chia lui đồ ăn làm hai, một phần rõ ràng nhiều hơn và chất lượng đồ ăn tốt hơn, sau đó A Thành liền đẩy cái túi lớn về phía Kỳ Ninh.

"Lão đại, tôi quyết định, về sau đều sẽ đi theo cậu! Cậu ăn thịt, ông đây... Oạch... đệ tử ăn canh là được!". A Thành đứng thẳng người, đôi mắt lóe lấp lánh nhìn Kỳ Ninh nói.

Kỳ Ninh nháy mắt hơi chấn động một chút.

Cậu đúng là có định thu mấy tên đệ tử, nhưng A Thành này, tuy rằng không có liên lụy, nhưng lại là người thân của Tề Ninh.

"Người của tôi, chỉ có thể nghe theo một mình tôi sắp xếp, anh có làm được không?". Kỳ Ninh nhìn balo và túi đồ ăn bên cạnh chân, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

A Thành lập tức gật đầu như giã tỏi nói: "Ông đây... Tôi chỉ có một người, lão đạo nói cái gì thì chính là cái đó".

"Vậy Tề Ninh kia thì sao?"

A Thành sửng sốt một chút, mới phản ứng lại Kỳ Ninh trước mắt đây nói tới chính là Tề Ninh. Trong mắt hiện lên một tia chán ghét: "Lão đại không phải nói, có cách để cho tôi thoát khỏi cái tên Tề Ninh kia sao? Nó liên lụy tôi mười mấy năm, tôi đã sớm chịu đủ lắm rồi!".

Kỳ Ninh hơi hơi gật gật đầu, thanh thản ngồi ở sô pha, nhấm nháp đồ uống, chậm rãi phân phó: "Anh.... đi tìm một căn nhà trệt, cần phải có sân, không có sân thì nhà cần phải lớn; Lại tìm mấy gian kho hàng liền kề bên nhau, tính an toàn tốt một chút, diện tích càng lớn càng tốt, sau khi tìm được thì gọi điện thoại cho tôi".

Sau đó Kỳ Ninh đưa cho A Thành số điện thoại cậu.

Kỳ Ninh cũng không nói muốn hay không muốn A Thành làm đệ tử mình.

A Thành hiển nhiên hiểu rõ đây là một lần Kỳ Ninh đang thử nghiệm hắn, rất nhanh liền đáp ứng rồi đi xuống, cũng mặc kệ hiện tại bên ngoài trời mưa đỏ có bao nhiêu lớn, cầm năm trăm nghìn và đồ ăn trên tay, liền chạy ra ngoài.

Ba ngày trước mạt thế, trời mưa đỏ liên tiếp ba ngày. Sau mạt thế, rất nhiều người thảo luận, trận mưa đỏ này chính là trung gian mang virus tang thi xuống. Kỳ Ninh không biết cách nói này có chính xác hay không, nhưng cậu vẫn cho A Thành tự quyết định lựa chọn. Nếu A Thành tương lai thật sự bởi vì ba ngày chạy trốn bên ngoài này thành một trong những người bị nhiễm tang thi đầu tiên, Kỳ Ninh cảm thấy cho dù như vậy cũng sẽ không áy náy.

Cuối cùng thì mỗi người đều có sự lựa chọn của chính mình, cũng cần phải có trách nhiệm với sự lựa chọn của chính mình.

Kỳ Ninh tự hỏi vài phút, từ trong không gian lấy một cái notebook thu được từ trong khu cách ly trấn Z ra. Sở dĩ chọn cái notebook này, bởi vì Kỳ Ninh thấy thiết bị vô tuyến không dây gắn trong cổng USB của máy tính. Thiết bị vô tuyến ở khu cách ly trấn Z là hoàn toàn vô dụng, nhưng ra khỏi đó thì có thể kết nối được.

Ngón tay Kỳ Ninh hơi hơi phát run đăng nhập vào tài khoản QQ, Weibo, MSN, từng bước từng bước sửa lại dòng trạng thái: Tôi ở thành phố H, số di động là XXXXXXX, MYF. Vui lòng kiểm tra hộp thư và nhanh chóng liên hệ với tôi.

Sau đó cậu kéo số của Mạc Dịch Phàm từ trong sổ đen ra, gửi tin nhắn, đơn giản nói anh liên hệ với cậu, cùng với chuyện thu thập lương thực và vũ khí. Cuối cùng, Kỳ Ninh lại tìm đám hồ bằng cẩu hữu ngày xưa, bảo bọn họ đưa số di động của Mạc Dịch Phàm cho cậu.

Sửa lại trạng thái, gửi tin nhắn, Kỳ Ninh lại đăng nhập hòm thư mà mình căn bản chưa từng dùng qua. Tên hộp thư là MLN và sinh nhật của Kỳ Ninh, cũng là hộp tư đầu tiên của Kỳ Ninh.

Nhưng lúc Kỳ Ninh biết đây là tên hộp thư do Mạc Dịch Phàm tự mình đặt, thật ra có ý là Mạc Dịch Phàm yêu Kỳ Ninh, liền không còn đăng nhập nữa.

May mắn mật mã của Kỳ Ninh luôn rất đơn giản, lấy sinh nhật đảo lại chính là mật mã cậu thường dùng nhất, Kỳ Ninh thuận lợi đăng nhập vào.

Hộp thư quả nhiên có rất nhiều thư do Mạc Dịch Phàm gửi, gần như cách mấy ngày liền có một bức, tất cả đều ở trạng thái chưa đọc.

Liên tiếp gửi cho Mạc Dịch Phàm mấy thư giống nhau, Kỳ Ninh thở phào nhẹ nhõm. Cậu chỉ có thể nghĩ đến cách này để liên hệ với Mạc Dịch Phàm.

Thành công hay không, còn lại cũng chỉ có thể xem vận khí mà thôi.

Kỳ Ninh không biết, Mạc Dịch Phàm đã đem tên Tề Ninh kia và Tiết San Tĩnh đưa đến nhà cũ Mạc gia, giận dữ lôi đình, làm rất nhiều người trong giới thượng lưu thành phố A đều nghe được tin này. Đám hồ bằng cẩu hữu của Kỳ Ninh nhanh chóng bị trong nhà răn dạy một chập, tuyệt đối không được có bất kỳ liên hệ gì với Kỳ Ninh, bởi vì mọi người đều cảm thấy, Kỳ Ninh thiếu gia --- Thất sủng.

Cho nên Kỳ Ninh ngồi trước máy tính bốn năm giờ, vừa tra xét trong các tiểu thuyết mạt thế trên mạng xem cần phải chuẩn bị gì, vừa chờ đến lúc chín giờ sáng ngày tám tháng sáu, không có ai gửi tin trả lời, nói cho cậu phương thức liên hệ của Mạc Dịch Phàm.

Kỳ Ninh rót cho mình một ly cà phê giá rẻ, ấn ấn trán, quăng máy tính qua một bên, cái đám chết tiệt kia đều chết ở đâu vậy? Một tin cũng không chịu trả lời?

Chín giờ, cậu cũng nên đi ra ngoài thu thập vật tư rồi.

Kỳ Ninh lưu luyến lại gửi thêm mấy tin tức nữa, đặc biệt nhấn mạnh số điện thoại hiện tại của mình, lúc này mới đem đồ cất vào, rời khỏi KTV.

Kỳ Ninh đến cửa hàng bán xe second-hand, mua một chiếc xe tải có không gian thật lớn, sau đó mua mấy bao thuốc lá ngon, rồi đến một kho hàng siêu thị cỡ trung của thành phố H, tìm người quản lý, hỏi ông ta về nguồn cung cấp nhập hàng của siêu thị -- cũng chính là phương thức liên hệ chỗ cung ứng thương phẩm của các đại lý, sau đó liền trực tiếp mua hết một nhà.

Kỳ Ninh trực tiếp nói với đại lý thực phẩm đó nói, mình muốn mở một siêu thị, chuyên bán các loại thực phẩm tiêu thụ. Có lẽ muốn giữ khách hàng lại, cho nên giá mà đại lý đưa ra rất hậu đãi, Kỳ Ninh cũng không khách khí, trước mua đầy một xe tải, sau đó để lại phương thức liên hệ, kiên định hứa hẹn chờ tìm được kho hàng rồi sẽ mua thêm.

Rời khỏi nhà này, Kỳ Ninh đi dạo qua một vòng thành phố H, đến cửa hàng điện gia dụng mua một máy phát điện năng lượng mặt trời loại nhỏ, lại mua máy giặt, bếp điện từ, nồi cơm điện, lò nướng, lúc này mới chậm rì rì đem đồ ăn mua trong thùng xe tải vào trong không gian, sau đó lại đi tiếp đến đại lý cung ứng gia dụng.

Cậu mua đầy một nhà bánh quy nén, chocolA Thànhe, váng sữa, mì gói, nước khoáng, đồ uống, giăm bông, đồ hộp, cháo bát bảo ăn liền, và vài thứ có thể phòng ngừa đói khát khác. Đến một nhà khác, Kỳ Ninh chủ yếu mua bột mì, mì sợi, túi gạo, thịt tươi, thực phẩm nấu chính, thực phẩm đông lạnh, cùng với dầu muối tương giấm các loại gia vị, đặc biệt là muối. Kỳ Ninh mua đặc biệt nhiều, cậu cũng không hy vọng mình và Mạc Dịch Phàm biến thành kiểu bạch tạng --- Kỳ Ninh lúc này còn không biết, cậu mua nhiều thứ như vậy, có không ít thứ cậu căn bản không cần phải....

Chờ Kỳ Ninh chuyển xong nhà thứ hai đã là ba giờ chiều, A Thành gọi điện thoại tới.

"Lão đại, kho hàng đã tìm được rồi, cũng tìm được hai nhà có sân, một nhà sân rất lớn, nhưng hàng xóm có không ít con nít và người già, tương đối ồn ào; một nhà khác sân nhỏ một chút, nhưng tường vây rất cao, trong viện còn có một vườn rau nhỏ..."

Kỳ Ninh trong lòng vừa động lập tức nói: "Chọn cái thứ hai đi, kho hàng ở đâu? Đưa địa chỉ cho tôi, sau khi định giá xong thì đến kho hàng kia đợi, lát nữa sẽ có người đưa hàng qua".

A Thành lập tức cười ha ha đồng ý.

Vì thế khi đến nhà thứ ba chuyên bán trái cây và rau dưa, Kỳ Ninh trực tiếp bảo bọn họ đem trái cây và rau đến kho hàng. Kỳ Ninh tuy rằng có không gian, nhưng trong không gian đều là các loại linh thảo, Kỳ Ninh rất không muốn chiếm quá nhiều vị trí, hơn nữa, thời gian sinh trưởng trong không gian cũng không biết là bao lâu. Kỳ Ninh nghĩ nghĩ, vẫn nên mua thêm nhiều trái cây và rau dưa hơn.

Kỳ Ninh ngồi trên xe tải một chút, vẫn gọi điện thoại cho hai nhà cung cấp thực phẩm lúc đầu, nhưng cậu bảo họ chia thời gian giao hàng lúc sáu giờ và tám giờ. Bởi vì Kỳ Ninh đặt đơn rất lớn, lần đầu tiên trả tiền cũng vô cùng thoải mái, nên đại lý kia cũng không quá để ý thời gian giao hàng, rất vui vẻ đồng ý.

Hẹn thời gian xong, Kỳ Ninh tính tính tiền của mình, mua nhiều thứ như vậy, trừ tiền phải trả tối nay, cậu vốn có bốn trăm năm mươi nghìn, giờ chỉ còn lại có một trăm năm mươi nghìn, cũng không phải đồ ăn quý giá, mà là giá của máy phát điện làm cho tiền của cậu bớt rất nhiều.

Kỳ Ninh lại lấy notebook ra, lên mạng cẩn thận xem xét, vẫn không có người trả lời lại, Kỳ Ninh một quyền đánh lên cửa sổ xe.

Kỳ Ninh lúc này còn không biết, tuy rằng không ai dám trả lời tin nhắn cho cậu, nhưng đã có người phát hiện không đúng.

Bởi vì Kỳ Ninh để lại số di động, có người hiểu biết tra cứu dãy số trên mạng, xem xét địa chỉ một chút, phát hiện dãy số đúng thật là ở thành phố H, không nhịn đường bắt đầu do dự.

Đương nhiên, người nọ không phải do dự vì muốn giúp Kỳ Ninh hay không, mà là vì Kỳ Ninh này thật sự có khả năng là bỏ trốn từ nhà cũ Mạc gia, Mạc thiếu còn chưa biết. Vậy hắn cuối cùng thì có nên nói cho Mạc thiếu hay không, tin có khả năng là Kỳ Ninh bỏ trốn, thuận tiện.... tranh công có được không?

# Hết chương 7

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro