Chương 20: Nhưng mỗi một tế bào trong thân thể đều đang kêu gào "Siêu cấp muốn".

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vưu Nhiên biết chuyện Hán Thánh tiên sinh đang nói chuyện khi nảy nàng ở trước mặt Mục Phỉ đại nhân rớt nước mắt.

Vưu Nhiên há miệng thở dốc, nàng rất muốn giải thích chính mình cũng không phải bởi vì khổ sở mà khóc, mà là bởi vì đại nhân nhận hoa mới khống chế không được rơi nước mắt, nhưng ấp úng nói không nên lời, lại vò quẫn bách mà đầy mặt đỏ bừng.

Hán Thánh nhặt rìu lên nhìn xuống cô gái nhỏ này, trời ạ, hắn thế nhưng vừa mới trông cậy vào một đứa nhỏ con người nói lắp lại sẽ dễ dàng thẹn thùng như vậy sẽ biến thành mạnh mẽ? Hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Có dám bổ những khúc gỗ đó hay không, dùng cái này." Hán Thánh ước lượng rìu trong tay là khá nặng, dự định hỏi đứa nhỏ này.

Vưu Nhiên nhìn lưỡi rìu sắc bén, cuối cùng đôi tay tiếp nhận rìu kia, gật gật đầu.

Quả nhiên thời điểm lúc Hán Thánh buông tay, bởi vì trọng lực của thân rìu làm tiểu gia hoả gầy yếu thiếu chút nữa cái té ngã về phía trước.

Nhưng Vưu Nhiên vẫn phi thường kiên định mà cầm rìu lên được, đi đến bên đôi gỗ kia, nàng nhìn mắt một cái chọn một khối gỗ nhỏ thử thử trước.

Rìu sắc bén đến độ chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức là đã có thể chém củi gỗ thành hai đoạn, mà mới vừa rồi nếu không phải nàng nhanh nhạy mà né rìu này khẳng định bổ tới nàng.

Trong lòng Vưu Nhiên lộp bộp xuống vài cái.

Mà người khởi xướng Hán Thánh tiên sinh phi thường vui sướng mà nhìn tiểu gia hỏa ra dáng ra hình bổ gỗ.

Như này đối với một con người mười hai tuổi tới nói xác thật là việc không dễ dàng...

Hơn nửa, là phi thường không dễ dàng.

Cứ bổ như vậy, ngày mai cánh tay khẳng định sẽ không nâng lên được.

Nhưng Hán Thánh tiên sinh vốn chính là thiết huyết chiến sĩ cũng không vì chuyện này thay đổi, mà ý bảo Vưu Nhiên tiếp tục làm việc.

Sau khi làm một lúc lâu.

Hán Thánh híp mắt nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa sớm đã mồ hôi đầy đầu, cuối cùng kêu dừng lại đi đến bên cạnh Vưu Nhiên, đưa một ly nước cho đối phương ý bảo uống đi.

Vưu Nhiên rất tín nhiệm với hắn, thẹn thùng tiếp nhận rồi lập tức uống xuống.

"Tiểu quỷ, ngươi trước kia ở trong nhà cũng là như thế này, ngoan ngoãn nghe lời, gọi cái gì thì làm cái đó, có khóc nháo hay làm nũng qua không?" Hán Thánh đối thân thế Vưu Nhiên cực kỳ tò mò, ở tuổi tác này của đứa nhỏ vốn không nên là cái dạng này.

Vưu Nhiên nhấp nhấp miệng, nàng chưa từng có làm nũng khóc nháo qua, nàng không dám.

"Không." Yên lặng thổ lộ một chữ, lúc sau lại cúi đầu, chuẩn bị nắm lấy cán búa tiếp tục bổ.

Hán Thánh đành phải lấy rìu về tay, đứa nhỏ này làm việc thật đúng là liều mạng, làm cái gì cũng dùng hết toàn lực, như là sợ hãi ——

Làm không tốt, liền sẽ bị vứt bỏ.

"Tiểu quỷ, ta đại khái có thể đoán được vì cái gì nhét ngươi ở chỗ ta."

Hắn cũng coi như là nửa thầy của Mục Phỉ, kỹ xảo săn giết hoàn mỹ cũng truyền thụ như vậy.

"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy ngươi làm thế nào sống sót ở thế giới này, ít nhất," Hán Thánh dùng một con mắt đỏ độc nhất nhìn nữ hài, sóng suy nghĩ của đối phương là màu trắng thuần khiết nhất, nói tiếp, "Không dễ dàng chết như vậy."

Vưu Nhiên có chút ngây thơ nhìn phía Hán Thánh tiên sinh nhìn thật không giống đầu bếp này, đôi mắt đối phương vừa trong nháy mắt biến thành màu đỏ, chỉ là vài giây lại khôi phục màu sắc ban đầu.

"Vưu Nhiên, không, sẽ không, chết...... dễ." Nàng dị thường kiên định mà báo cho Hán Thánh tiên sinh, bởi vì tâm nguyện lớn nhất của nàng là muốn vẫn theo sống ở dinh thự, muốn có thể vẫn luôn theo ở nơi ở của Mục Phỉ đại nhân, tặng cho Mục Phỉ đại nhân rất nhiều rất nhiều tiểu hoa.

Cho nên, nàng ngàn vạn không thể chết được. Lúc trước mẹ tổng nói mạng nàng thật tiện*, bị uy sưu thực còn không có đến bệnh sốt rét.

(*rẻ mạt, nghèo hèn)

"Đổi lại vẫn là có chút tín niệm, ta thích, cho nên liền bổ củi gỗ dư lại cho xong đi." Hán Thánh cười một chút, vỗ vỗ bả vai đối phương nói lời đáng sợ.

Vưu Nhiên nho nhỏ cũng không oán giận một câu, dùng cánh tay nhỏ yếu giơ lên đánh xuống lại giơ lên lại đánh xuống...... Như vậy một cái nặng nề bổ xuống dù cố hết sức thể lực vẫn luôn làm tới hoàng hôn dần buông.

"Ngày mai ngươi còn tới không? Cánh tay ngươi khẳng định không nâng lên được." Trong miệng Hán Thánh ngậm thuốc lá, oai đầu nhìn tiểu nữ hài bên cạnh, con nít bình thường sớm đã khóc ồn ào không làm.

Chẳng qua ——

"Nghe...... Nghe đại, đại nhân." Vưu Nhiên trả lời, bởi vì thời gian dài làm việc làm cổ tay của nàng đều ẩn ẩn run lên, cho nên nàng đành phải giấu đôi tay ở phía sau.

Hán Thánh cười một cái, "Vậy ngày mai tiếp tục."

Chuyện này đối với một đứa nhỏ mà nói quá tàn nhẫn một chút.

***

Ngôn Lôi hơi hơi nhíu mày nghe điện thoại báo cáo của dinh thự, hắn thật sự thực không quen Hán Thánh tên kia thô bạo dạy dỗ.

"Hán Thánh kia ( đáng chết ) kiêm chức đầu bếp trưởng lão tiên sinh hôm nay để Vưu Nhiên bổ củi gỗ cả buổi trưa, chủ nhân." Ngôn Lôi một năm một mười mà hội báo.

(cái trong ngoặc là nói trong lòng)

Mục Phỉ nghe xong hạ mi, gộp tư liệu trong tay lại, cô ngẩng đầu nhìn phía Ngôn Lôi, "Ngươi cảm thấy tàn nhẫn."

"......" Ngôn Lôi vẫn chưa trả lời, hắn không tôn sùng lão sư dã man từ chiến trường mang theo vô số tính mạng người khác, nhưng hắn lại không có biện pháp phủ định "Đồ tể" Hán Thánh ở phương diện săn giết rất mạnh mẽ, chẳng qua, đối với một nữ hài con người mười hai tuổi tới nói không khỏi quá cố hết sức.

Mục Phỉ nhìn ra Ngôn Lôi lo lắng, nhưng cô vẫn là để Hán Thánh tiếp tục dạy dỗ đứa nhỏ này.

Con người ở chỗ này là sinh loại nhỏ bé mà yếu ớt, đáy lòng cô có một cổ hy vọng, do đó muốn Vưu Nhiên nữ hài này có thể theo ở dinh thự mình lâu một chút, ít nhất lấy tư thái là một con người sống càng lâu càng tốt.

Từ khi bắt đầu nhận đóa tiểu hoa màu tím, đã có cái ý nghĩ này.

Mục Phỉ cúi đầu nhìn kẹp sách kẹp tiểu cây hoa màu tím, ánh mắt ôn nhu.

Cho nên kết quả dẫn tới ——

"Tiểu quỷ, hôm nay ngươi còn phải bổ tiếp nga, còn có thể kiên trì không?" Hán Thánh tiên sinh nhìn đôi tay nhỏ của Vưu Nhiên cầm ly sữa bò đều run rẩy không nghe lời, cố gắng nhịn cười hỏi.

Vưu Nhiên uống một hơi sữa tanh ngọt , khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng rồi nói thật mạnh, "Có thể...... Có thể!"

Nếu ngày hôm qua bổ là tốc độ bình thường, vật hôm nay chính là tần suất ốc sên.

Bất quá Vưu Nhiên cũng kiên trì bổ tới chạng vạng xuống, bởi vì Hán Thánh tiên sinh nói cần phải bổ xong đôi củi gỗ phi thường rắn chắc mới được.

Cả người nàng đều lạnh, cả người phát run, chờ nàng được Hán Thánh tiên sinh dùng tốc độ phi nhân loại xách theo sau cổ trên đường về dinh thự thì sắc mặt nàng đã trắng vài độ, thần chí sớm đã không rõ ràng.

"Đây là làm sao vậy!?" Đại Dì nhìn Tiểu Vưu Nhiên bị Hán Thánh khiên trở về, cau mày hỏi.

Hán Thánh ý bảo nữ nhân lòng cũ kĩ Đại Dì này không cần lo lắng, nếu tiểu thư giao cho hắn, toàn quyền yên tâm thì tốt, tuy rằng tiểu gia hỏa này hiện tại có chút...... Ừm...... Thể lực chống đỡ hết nổi nên ngã xuống.

"Việc nhỏ, đợi lát nữa sẽ tỉnh." Hán Thánh cười nói, hơi chút mềm nhẹ mà cho Vưu Nhiên ăn chút dịch lót dạ.

Đại Dì: "Ngài không thể xem con bé với tiêu chuẩn của đứa nhỏ huyết tộc mà yêu cầu."

"Phải thêm nghiêm khắc hơn mới được, ít nhất sẽ không dễ dàng bị ăn luôn," Hán Thánh khơi mào độc nhãn nhìn vẻ mặt Đại Dì hoang mang, giải thích nói, "Ta tin tưởng đây là ý tứ của vị bề trên kia, bằng không cũng sẽ không nhét con bé ở nơi này của ta."

"......" Đại Dì không đáp lại, trong mắt người ở bên ngoài, chủ nhân là một vị tồn tại cường đại, lãnh khốc không ai bì nổi, cho nên làm hạ nhân sao dám phỏng đoán tâm tư của Mục Phỉ , chẳng qua bà có một tia chắc chắn như vầy, chủ nhân là vì tốt cho Vưu Nhiên mặc dù tuy rằng phương thức có khắc một chút.

Đối với con người nhỏ yếu khởi lên ý niệm lương thiện, này vẫn là lần đầu.

"Con người mặc kệ là nỗ lực như thế nào, cũng là bất kham một kích, mong Hán Thánh tiên sinh nên biết đúng mực." Đại Dì uyển chuyển mà yêu cầu cái đồ tể đạo sư thủ hạ lưu tình.

"Đứa nhỏ này so với đứa nhỏ giống nó thì lực ý chí mạnh mẽ hơn nhiều, bằng không cho dù là tiểu thư yêu cầu, ta cũng sẽ không thu phế vật." Hán Thánh mỉm cười đáp lại Đại Dì, hắn rất thưởng thức đứa nhỏ con người này, thật ra hắn lại hy vọng nếu đứa nhỏ này tương lai có thể thật sự biến thành cường đại, tính cách có chút vặn vẹo cũng không sao.

Quá ngoan làm lúc huấn luyện hắn không đành lòng huấn luyện không ra tay dứt khoát.

"Khụ khụ ——"

Một trận ho khan rất nhỏ đánh vỡ suy nghĩ hài hước của Hán Thánh tiên sinh, hắn nhìn người vừa tỉnh dậy Tiểu Vưu Nhiên, "Rốt cuộc tỉnh, tiểu quỷ."

"Dạ...... đúng không, dậy." Vưu Nhiên biết bản thân cư nhiên thật sự mệt té xỉu, này thật là một việc mất mặt, nếu Mục Phỉ đại nhân biết, có thể đuổi nàng khỏi dinh thự hay không, nghĩ đến đây Vưu Nhiên lập tức từ vị trí đứng lên, chuẩn bị đi.

Chẳng qua, nàng mới vừa đứng lên đã lập tức choáng váng đầu, may mắn được tay một bên bắt lấy.

"Uy tiểu quỷ, ngươi đây muốn đi đâu?" Hán Thánh kỳ quái mà nhìn vẻ mặt tiểu gia hỏa việc lớn không tốt, hỏi.

Vưu Nhiên ấp úng, kỳ thật nàng cũng không biết nhà gỗ kia cụ thể ở nơi nào, bởi vì mỗi lần đi đều là Hán Thánh xách bản thân theo rất nhanh đã đến, lấy một loại tốc độ người thường không cách nào địch nổi, Hán Thánh không nói, Vưu Nhiên cũng không dám hỏi.

"Củi...... bổ." Củi gỗ chưa bổ xong.

Hán Thánh rõ ràng ý tứ nàng, hắn ngẩng đầu nhìn phía ánh trăng trong không trung đen, lúc này là đêm khuya, đi ra ngoài quả quả thật chính là tự tìm đường chết, nàng còn không biết tại khu vực gần đó có bao nhiêu ác ma ẩn nấp trong bóng đêm.

"Ta sẽ không nói cho tiểu thư, ngươi yên tâm, ngươi hôm nay hoàn thành không tồi." Hán Thánh cười nói, cánh tay run lên cũng kiên trì không kêu dừng, đó là ý chí lực kinh người không bằng nói này đứa nhỏ là quái vật.

Vưu Nhiên nghe xong, lập tức lộ ra nhảy nhót phù hợp với tuổi nàng, lo lắng ở đáy lòng lập tức tiêu tán hết, da trên mặt nứt đang cùng nhau làm khuôn mặt nhỏ của nàng phát đau, nhưng tâm nàng treo lên rốt cuộc buông xuống.

"Tiên, tiên sinh, ta, ta nhưng" Vưu Nhiên lấy bút cùng giấy một bên, cùng với lắp bắp hỏi không bằng trực tiếp viết xuống, bởi vì ở chung lâu rồi Vưu Nhiên phát hiện Hán Thánh tiên sinh so mặt ngoài táo bạo hơn nhiều.

Hán Thánh oai quá đầu, nhìn từng nét bút chữ nữ hài viết, chữ không tồi.

( Ta có thể biết khi nào có thể nhìn thấy đại nhân không? )

Mà hai chữ "Mục Phỉ" này thực hiển nhiên tiểu gia hỏa cũng sẽ không viết.

"Ngươi muốn gặp đại nhân?" Hán Thánh rất là trực tiếp hỏi lại một câu.

Vưu Nhiên bị Hán Thánh mang ánh mắt cười nhìn, ban đầu đã có chút hồng trên khuôn mặt giờ phút này càng là đỏ lên.

Ấp úng nửa ngày, không dám nói "Muốn".

Nhưng mỗi một tế bào trong thân thể đều đang kêu gào: Siêu cấp muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro