Chương 23: Đây là đau đến rơi nước mắt sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà trong nhà, Vưu Nhiên đang câu nệ ngồi ở trên ghế mềm Mục Phỉ an bài. Nàng vốn là không muốn ngồi lên, bởi vì ghế này thoạt nhìn rất tốt, căn bản không thích hợp cho người như nàng ngồi lên. Chẳng qua, đại nhân yêu cầu thì nàng chỉ có thể làm theo, mặc kệ là kêu nàng làm cái gì.

Cho nên nàng đành phải hoài mười hai vạn phần tỉ mỉ ngồi ở ghế dựa bên cạnh, tận lực dùng hai chân của mình chống đỡ mặt đất, chân ngắn nhỏ chống đỡ vô cùng gian nan. Nàng nhìn Ngôn Lôi tiên sinh vào rồi lại ra cửa. Nàng không biết Ngôn Lôi tiên sinh đem cái gì đi vào, đặt ở trên mặt bàn chính là mấy cái hộp nhỏ.

Thật ra nàng lại mong đợi Ngôn Lôi tiên sinh có thể ở lại, vậy thì nàng có lẽ có thể không khẩn trương như vậy.

Nàng nâng mắt lên, thẳng ngơ ngác mà nhìn bóng dáng cao ngạo kia. Mục Phỉ đại nhân mặc một bộ màu váy đen dài, mặt vải chất tơ lụa, thật sự phi thường xinh đẹp, phảng phất như quần áo mặc trên người đại nhân mới có thể bắt mắt như thế.

Dưới đáy lòng Vưu Nhiên yên lặng tán thưởng, nàng vẫn luôn cảm thấy Mục Phỉ đại nhân là nữ vương xinh đẹp nhất nàng từng thấy qua.

Nàng từng ảo tưởng qua nếu có thể nhìn thấy ngoài hiện thực, vậy nữ vương cao quý nhất nhất định là như trong sách miêu tả vậy, mặc váy dài màu vàng hoặc là màu trắng lấp lánh sáng, nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy Mục Phỉ đại nhân mặc váy đen mới là đẹp nhất.

Mục Phỉ đại nhân chính là nữ vương bệ hạ nàng cảm nhận. Vưu Nhiên cầm lòng không đậu cười một cái.

"Cười cái gì."

Mục Phỉ xoay người, thu hết ý cười đơn thuần của nữ hài kia vào đáy mắt, cô ở một bên hợp lại tóc, một bên hỏi, trong tay lấy qua thuốc mỡ trên bàn cùng với công cụ thoa thuốc.

Vưu Nhiên lập tức gục đầu xuống, hai tai bởi vì quẫn bách mà chậm rãi nóng lên.

Mục Phỉ đến gần nàng, nhìn đối phương thập phần cố sức mà dùng mũi chân chống đỡ toàn bộ thân thể, bộ dáng không dám ngồi hoàn toàn ở ghế trên trông thật buồn cười.

Đành phải đặt thuốc mỡ ở một bên trên bàn, xem như mềm mại nhấc Vưu Nhiên lên, ừm...... cô chưa từng ôm qua con nít, cho nên chỉ có thể giống như xách gà con xách Vưu Nhiên lên tới, sau đó toàn bộ trọng tâm hoàn toàn để lên trên ghế.

Nàng thật đúng là gầy yếu, một chút trọng lượng cũng không có. Trong nháy mắt Vưu Nhiên trừng lớn đôi mắt, cả người rất là vô thố.

Mục Phỉ kéo qua ghế mềm cùng lùn hơn chút, ngồi ở đối diện Vưu Nhiên, đôi mắt Kim Hạt Sắc nhìn thẳng mắt nữ hài.

Song thanh âm liền triệt đôi mắt màu đen.

"Thật không biết ngươi là thật sự đang sợ ta hay là,"

Mục Phỉ nói còn chưa dứt lời, như là nghĩ tới chuyện gì thú vị, khóe miệng cầm lòng không đậu, sau đó lấy thuốc mỡ qua một bên. Hộp thuốc mới vừa mở ra, cổ mùi thơm kỳ quái lạ lùng phát ra.

Quả nhiên khí vị man chỉ thảo thật đúng là khiến cô có chút khó chịu. Cô khẽ nhíu mày, nhưng vẫn là dùng quát phiến lau một chút, sau đó nhìn phía tiểu gia hỏa vẫn luôn ngây ngốc nhìn bản thân.

"Tay." Như cũ là ngữ điệu thật lạnh băng.

Vưu Nhiên hoàn toàn không dám tự hỏi đối phương là muốn làm cái gì, lập tức vươn tay. Một đôi tay nhỏ sưng như cà rốt.

Mục Phỉ đột nhiên nhớ tới lần đó ở trang viên gặp được hai đứa nhỏ huyết tộc Thích gia, trên tay đối phương không có vết thương như vậy, bọn họ khỏe mạnh kiều quý, chưa từng chịu qua một chút mưa gió thổi tàn, không giống vật nhỏ trước mặt này.

Ánh mắt Mục Phỉ ảm đạm một chút, cô bôi thuốc mỡ đồng thời ở trên tay Vưu Nhiên, cũng tận lực đè thấp thanh tuyến, dùng âm điệu nhu hòa hiếm khi có báo cho đối phương.

"Nếu như đau thì hãy nói ra."

Thuốc mỡ bám vào ở vết nứt trên da sưng đỏ yếu ớt, đầu tiên là cảm giác lạnh lẽo ngay sau đó chính là như con kiến cắn người chi chít khó nhịn đau đớn.

Tay Vưu Nhiên hơi hơi phát run, nhưng nàng lại nhấp chặt môi không phát ra tiếng, chỉ yên lặng mà trộm nhìn Mục Phỉ đại nhân gần trong gang tấc.

Chỉ cần có thể nhìn đại nhân, miệng vết thương cũng sẽ không đau một chút nào. Cho nên, bộ dáng hiện tại này, nguyên lai Mục Phỉ đại nhân là bôi thuốc cho nàng.

Chưa từng có người nào đối với nàng tốt như vậy......

Vưu Nhiên hạ thấp mí mắt, nhìn chằm chằm xương ngón tay được bôi thuốc mỡ, môi nàng run rẩy kỳ cục, cuối cùng vẫn là không nhịn xuống, nước mắt rào rạt rớt xuống dưới.

Mục Phỉ nhìn đến một giọt vết nước dừng ở đầu ngón tay cô, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nhìn đến biểu tình tiểu gia hỏa nước mắt đã từng hạt trên mặt vẫn cứ cố nén trụ khóc thút thít vặn vẹo.

Đây là đau đến rơi nước mắt sao?

Mục Phỉ đành phải lấy cây bôi thuốc ra, có chút buồn cười, "Ngươi thích khóc như vậy, Ngôn Lôi còn ở trước mặt ta khen ngươi nói ngươi là cái đứa nhỏ thật cứng cỏi."

Vưu Nhiên lây dính nước mắt ở đôi mắt không chớp mắt mà nhìn phía Mục Phỉ, nàng không phải thích khóc, nàng cũng không phải bởi vì đau nên mới như vậy.

Nàng há miệng thở dốc, muốn giải thích, nhưng nàng vốn là cà lăm nên vẫn là lựa chọn ngậm miệng lại, chỉ là thật cẩn thận mà nhìn chăm chú vào người xinh đẹp như thần này.

Nàng muốn yên lặng nhìn Mục Phỉ đại nhân như vậy. Đôi mắt giống như nai con ướt dầm dề. Như vậy làm cho Mục Phỉ không đành lòng trách móc nặng nề.

"Đau không?" Mục Phỉ hỏi.

Vưu Nhiên lắc đầu.

"Vậy vì sao ngươi khóc." Mục Phỉ một bên hỏi, một bên lấy tay Vưu Nhiên qua, quấn quanh băng gạc y tế ở mặt trên, cô theo bản năng kiềm lực độ đến nhẹ nhất.

Vưu Nhiên nhấp nhấp miệng, sau đó lắp bắp mà trả lời nói, "Đau...... Đau đến."

Mục Phỉ bị tiểu gia hỏa trước mắt tự mình mâu thuẫn thật buồn cười.

Vưu Nhiên nhìn khuôn mặt Mục Phỉ đại nhân, đại nhân rất ít khi có biểu tình như vậy, cho nên Vưu Nhiên cầm lòng không đậu mà nhìn rồi lại nhìn, thẳng đến bị Mục Phỉ bắt gặp, liền lập tức hiện ra trạng thái thỏ con cúi đầu đỏ mặt.

Tiểu quỷ này thật đúng là dễ dàng thẹn thùng......

Rõ ràng đối với con người cô không có hảo cảm gì, đối với con nít lại càng không. Nhưng với Vưu Nhiên, đứa nhỏ con người lá gan tựa như lục lạc này, cô tựa hồ như thế nào cũng không kéo chán ghét lên được.

"Tiện đường" mua thuốc nứt da cho đối phương, còn tự mình vì nàng bôi, để cho người khác biết được gia chủ Mục gia lãnh khốc vô tình sẽ đối đãi con người như vậy, thật là không thể tin được.

Cả chính cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, chỉ có thể quy kết hành động này đó vì Vưu Nhiên là con người duy nhất cô giữ ở dinh thự, cũng là vì thể diện của Mục phủ, không hơn.

Mục Phỉ trầm tư như vậy, cô vốn là mặt lạnh mà giờ phút này nghĩ đến chuyện khiến cô hoang mang thì sắc mặt càng thêm không tốt lắm.

Vưu Nhiên cảm giác được Mục Phỉ đại nhân thay đổi, mặt đối phương tối tăm cũng không làm nàng sợ hãi trong lòng, chỉ là nàng cảm thấy có phải bản thân chọc đại nhân không vui hay không ——

Nàng nghĩ tới trước kia gần nhà nàng nơi đó có chó bị lạc, mỗi lần nàng đưa đồ ăn của mình cho tiểu cẩu thì nó luôn rất dịu ngoan tới gần nàng duỗi qua để nàng vuốt ve, xem như đáp lễ.

Mỗi khi vuốt ve nó liền xù xù lông, Vưu Nhiên cảm thấy một khắc kia rất hạnh phúc, có thể quên chuyện không vui đang gặp phải. Cho nên Vưu Nhiên cầm lòng không đậu mà cúi đầu thấp xuống, sau đó hơi hơi vươn đầu nhỏ đưa ra trước mắt vị đại nhân này.

Nàng muốn đại nhân cũng có thể sờ sờ đầu nàng, chỉ muốn Mục Phỉ đại nhân có thể vui vẻ, cho nên có thể vì đại nhân làm bất kỳ chuyện gì.

Mục Phỉ nhìn Tiểu Vưu Nhiên kỳ quái hành động như vậy, sửng sốt một chút, hoang mang hỏi, "Ngươi làm gì vậy."

Vưu Nhiên trước sau cúi đầu, sau đó ngập ngừng trả lời nói, "Sờ đầu, ngài, đại khái sẽ trở, trở nên...... Vui vẻ."

Mục Phỉ lúc này mới ý thức được nguyên nhân là do mặt lạnh vừa rồi của bản thân làm tiểu gia hỏa cho rằng bản thân không cao hứng, thật đúng là cái tiểu mảnh khảnh mẫn cảm.

Phương thức an ủi của nàng thật đúng là đặc biệt, Mục Phỉ vốn dĩ muốn cự tuyệt chuyện đi qua giới hạn kém mấy trăm năm này.

Rốt cuộc nếu là những người hay tinh linh khác dùng loại phương thức vụng về lại kỳ quái hao hết tâm tư nghĩ muốn được ân sủng của cô, khẳng định cô sẽ thập phần chán ghét cũng trục xuất đối phương khỏi lãnh địa của mình.

Chẳng qua, cô biết nữ hài trước mắt là đơn thuần muốn cho bản thân vui vẻ, không mang theo bất luận ý đồ gì.

Chính la như lời Ngôn Lôi nói, Vưu Nhiên tựa hồ từ ngày đầu tiên đến dinh thự đến nay liền vô điều kiện mà sùng bái vị chủ nhân cô đây.

Mục Phỉ nhìn chằm chằm tóc tiểu gia hỏa rũ xuống tới cái ót, tóc lông xù xù, cùng với cổ tinh tế trắng nõn kia.

Con người ngu muội bày ra bộ vị yếu ớt nhất của bản thân cho người săn thú, cổ Vưu Nhiên không hề cố kỵ mà hiện ra ở trước mặt cô như vậy, chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái, nữ hài này liền sẽ là tiểu hoa khô héo mất đi sức sống.

Không hề cảnh giác, thật là ngu xuẩn. Mục Phỉ đối với chuyện này khịt mũi coi thường.

Chẳng qua, cô nhìn nữ hài vẫn luôn ở trước mặt mình buông đầu xuống bộ dáng hoàn toàn giao cho chính mình. Cuối cùng, cô vẫn là vươn tay, thử định đụng vào sợi tóc tinh tế mềm mại kia.

Sau đó giây tiếp theo, thì tóc đen của Vưu Nhiên liền bị một bàn tay lạnh băng xoa thành lông chó con.

Xúc cảm...... Lại thật ra không tồi.

Kết quả là, Mục Phỉ thật sự như là sờ như chó săn đã từng nuôi trong nhà, có chút thần kỳ vuốt đầu nhỏ lông xù xù của Vưu Nhiên.

Đáy lòng toát ra một cái biệt danh mới. Vưu Tiểu Cẩu.

Cặp mắt đối phương ướt dầm dề, bộ dáng an an tĩnh tĩnh, thật sự như là ôn thuần an ủi người.

Vưu Nhiên cúi đầu tùy ý Mục Phỉ đại nhân vuốt đầu tóc của mình.

Phần lạnh băng này lại rất ôn nhu làm Vưu Nhiên có chút quyến luyến, nàng biết đại nhân hẳn là đã tiêu trừ một ít không vui, thẳng đến phần xúc cảm rời đi hết thì khuôn mặt nhỏ của Vưu Nhiên cũng đã có chút đỏ bừng.

Nàng cảm thấy chính mình không nên như vậy, thế nhưng trong lòng còn muốn vui vẻ hơn so với đại nhân.

Đôi mắt Kim Hạt Sắc của Mục Phỉ nhìn chằm chằm Vưu Nhiên như một chú chó đen cuốn lại, tuy bản thân là người khởi xướng, thế nhưng tâm tình con bé lại cực tốt.

"Có cái gì mà rất thật cao hứng." Mục Phỉ nhìn bộ dáng Vưu Nhiên ngốc hề hề, tuy rằng lời nói ngoài miệng là như băng, nhưng mặt mày cũng bởi vì vuốt ve, ý cười nhàn nhạt nhu hòa rất nhiều.

Vưu Nhiên thẹn thùng ngẩng đầu, nàng trộm mà nhìn đại nhân mang theo khuôn mặt cười, cuối cùng gập ghềnh mà cùng đại nhân nói lời trong lòng.

"Đại nhân, như...... Nếu, đại nhân, vui vẻ, mà nói, thì Vưu Nhiên nguyện ý, vẫn luôn cho, cho đại nhân sờ đầu."

Bởi vì ở trong lòng Vưu Nhiên, Mục Phỉ đại nhân của nàng cười một cái thôi nha, tuyết cả tòa dinh thự cũng sẽ hòa tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro