Chương 34: Không lên ta nhét ngươi vào cốp xe.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau đó mặt thấm nước mắt của Vưu Nhiên bị nâng lên, trên đôi mắt đen nhánh đôi còn dính nước mắt, thẳng tắp nhìn đôi mắt u ám màu máu kia.

Mặt Mục Phỉ đại nhân ở dưới ánh trăng có vẻ càng thêm tái nhợt, đôi mắt vẫn là giống vừa rồi đỏ thẫm, không hề là màu sắc bình thường, chẳng qua Vưu Nhiên cũng không cảm thấy sợ hãi.

Mà là phi thường chân thành tha thiết mà nhìn chăm chú Mục Phỉ đại nhân gần trong gang tấc như thế.

"Không, không sợ hãi." Vưu Nhiên nhỏ giọng trả lời.

Mục Phỉ hừ cười một tiếng, quả nhiên, câu trả lời của tiểu gia hỏa này vĩnh viễn đều làm cô không đoán được.

"Thanh âm nhỏ như vậy, vẫn là sợ hãi." Mục Phỉ ôm Vưu Nhiên, cố ý nói nói mát, bởi vì cô nhìn Vưu Nhiên này rơi lệ đầy mặt khóc thút thít khuôn mặt nhỏ liền muốn chọc một chút.

Cái này đối với đại nhân thật sự không hề tự giác biết, Ngôn Lôi theo ở phía sau làm như mắt không thấy, tai không nghe.

Vưu Nhiên lập tức nắm chặt nắm tay nhỏ, cổ đủ khí lực nói, "Vưu Nhiên, không sợ hãi, đại nhân."

Khàn cả giọng vẫn là một bộ âm nhỏ giòn giòn, nhưng Mục Phỉ khoa trương che lại lỗ tai, làm Vưu Nhiên nhìn lập tức cúi thấp đầu xuống, cho rằng chính mình mạo phạm đại nhân, "Vưu Nhiên...... Sai rồi."

Chẳng qua, đỉnh đầu nàng vẫn là nghênh đón sờ sờ tóc nàng thích nhất, Mục Phỉ đại nhân nhu loạn tóc nàng, xem ra nàng cũng không có chọc đại nhân giận.

Lúc này Vưu Nhiên mới một lần nữa nâng mặt lên, thật cẩn thận mà nhìn chăm chú sườn mặt Mục Phỉ đại nhân, đôi mắt Mục Phỉ đại nhân đã biến thành Kim Hạt Sắc ngày thường.

Chẳng lẽ đại nhân thật là thần minh sao? Cũng hoặc là Hán Thánh tiên sinh hù dọa nàng nói "Ma quỷ ăn người"?

Đại nhân không nói, nàng cũng sẽ không hỏi, bởi vì ở trong lòng nàng, đại nhân sớm đã là là bầu trời cho người tồn tại.

Đại nhân thật sự thật rất đẹp.

"Đại Dì không dạy ngươi không thể nhìn thẳng ta như vậy sao?" Mục nhìn cũng không cần nhìn, là có thể biết tiểu gia hỏa đang lén lút nhìn cô, bởi vì ánh mắt nóng bỏng thật là không che giấu chút nào.

Nhưng cùng Khảm Bá Từ khác nhau, cô bị Vưu Nhiên nhìn như vậy, không có chút nào không thoải mái.

Tương phản, cô ngược lại cảm thấy chơi thật tốt, đôi mắt nhỏ chân thành tha thiết, chờ đợi, luôn có thể làm cô thật ngạc nhiên.

Vưu Nhiên lại nhanh cúi đầu, rầu rĩ mà ngập ngừng "Có...... Thật xin lỗi".

Ngôn Lôi đi theo ở phía sau các cô, nhìn vị nữ chủ nhân nhà mình trêu chọc "Ác liệt" như thế, trêu chọc thiên tính con nít, chỉ có thể buồn cười, thời tiết đêm nay chuyển biến cực kỳ tốt đẹp, không có gió lạnh như vừa rồi, có chỉ là gió đêm nhu nhu thổi qua.

Ngôn Lôi nhìn chủ nhân không hề có ghét bỏ ôm tiểu gia hỏa, hắn cũng không có tiến lên hỏi.

Huống hồ, mặc dù chủ nhân mang giày cao gót nhưng bước đi cũng vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, Ngôn Lôi phát hiện quanh thân chủ nhân tựa hồ quay là một chút ánh sáng nhu hòa mỏng manh, phỏng chừng là mắt hắn đã già, thế nhưng cảm thấy chủ nhân giờ phút này ngoài ý muốn là rất ôn nhu.

Vưu Nhiên vẫn luôn được ôm, thẳng đến đi tới bọn họ đi xa ở phía trước.

Tài xế của dinh thự theo nhân viên khác kinh ngạc mà nhìn nữ chủ nhân của dinh thự mình thế nhưng ôm một đứa nhỏ......?

A, là Tiểu Vưu Nhiên.

Tiểu gia hỏa đây là làm sao vậy? Bị thương?

Từ từ, vì sao sẽ được đại nhân ôm?

Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, Mục Phỉ đại nhân chính là lão vạn năm có thói ở sạch nha......

Vài người đồng thời toát ra ba câu hỏi hoang mang khó hiểu, nhưng mặt ngoài vẫn là vẻ mặt biểu tình nghiêm túc lạnh lùng chủ động mở cửa xe.

Theo lý thuyết, Vưu Nhiên cuối cùng hẳn là ngồi ở chiếc xe phía sau cùng Ngôn Lôi cùng đi đến trên chiếc xe.

Cho nên, mọi người cũng nhìn Mục Phỉ rốt cuộc chân chính nhẹ nhàng thả vô thượng ân sủng đến nữ hài loài người không.

Thực hiển nhiên, thoát khỏi ôm ấp của Mục Phỉ đại nhân, thân thể thần kinh Vưu Nhiên không xong co rúm lại một chút.

Kỳ thật đại nhân không có độ ấm.

Thậm chí nói, so với đêm tối khô lạnh bên ngoài còn muốn lạnh băng hơn, nhưng Vưu Nhiên lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Bất quá, nàng đã khôi phục năng lực vận động, cho nên nàng là gục đầu nhỏ xuống, lại nhìn về phía Ngôn Lôi tiên sinh một bên, ý tứ đại khái là dò hỏi Ngôn Lôi tiên sinh: Có phải phải tới chỗ bên kia với ông hay không.

Mà Ngôn Lôi hơi chút cong lưng nâng Mục Phỉ vào bên trong xe trước, sau đó cúi đầu nhìn về phía Tiểu Vưu Nhiên một bên đứng thẳng ở bên cạnh mình.

Mục Phỉ cũng không có giống như trước yêu cầu tài xế kim lập tức đóng cửa xe.

Ngôn Lôi hơi hơi cúi người xuống, lộ ra nửa cửa xe mở lại nhìn thấy mặt chủ nhân kia không có biểu tình gì.

Ngôn Lôi yên lặng thở dài một tiếng, tâm tư chủ nhân thật đúng là...... dễ đoán.

Nhưng lại ngại mặt mũi, cho nên chỉ có thể chờ hắn thuận nước đẩy thuyền đi.

Cho nên Ngôn Lôi đã bỏ đi ý nghĩ Vưu Nhiên cùng chính mình đi chiếc xe đằng sau kia, căn cứ làm hết phận sự nguyên tắc của quản gia tri kỷ, Ngôn Lôi ho khan một tiếng, chính thanh bẩm báo.

"Chủ nhân, tin tức của tập đoàn vừa mới báo là đã xảy ra một ít chuyện có tính khẩn cấp, cần quyền hạn của ta xử lý, cho nên ta phải đi trước một chuyến." Ngôn Lôi có điểm nôn nóng nói, sau đó nhìn thoáng qua tài xế hoàn toàn hoang mang.

Quản gia tiên sinh, chuyện không phải đã giải quyết sao?

Ngôn Lôi hướng tới tài xế của mình chớp chớp mắt, phối hợp một chút, sau đó đã nghe được Mục Phỉ hỏi chuyện.

"Sau đó thì sao." Lãnh lãnh đạm đạm đáp lại.

Ngôn Lôi nhấp nhấp miệng, đẩy vật nhỏ bên cạnh về phía cửa xe chưa đóng của Mục Phỉ, cho thương lượng thân thiết nhất, "Ta là đi làm việc, mang theo Vưu Nhiên không quá thuận tiện, cho nên Vưu Nhiên có thể ngồi xe này của ngài hồi phủ không?"

Đối với chủ nhân ngạo kiều siêu cấp vũ trụ này, Ngôn Lôi thật sự tương đối mệt tâm, nhưng nhiều năm như vậy biểu diễn cũng không phải nhìn trắng ra, tiến sĩ xã hội học cũng có thể thuận ý chủ nhân diễn kịch.

Hắn hoàn toàn không sai thấy khóe miệng Mục Phỉ gợi lên rất nhỏ.

"Đương nhiên, nếu ngài cảm thấy không ổn, ta có thể phái một chiếc khác"

"Liền vì một người lại phái một chiếc xe đến nữa, dinh thự dùng xe cũng rất thoải mái sao?" Mục Phỉ trực tiếp ngắt lời kiến nghị bất công của Ngôn Lôi.

Ngôn Lôi đương nhiên hơi hơi cúi đầu không nói chuyện nữa.

Mục Phỉ quay mặt qua, nhìn Vưu Nhiên trước sau đứng ở cửa, biểu tình đối phương là phi thường khó xử.

Nàng biết rõ Vưu Nhiên ở bởi vì chính mình không có cách nào cùng Ngôn Lôi trở về nên không thể không đối mặt chuyện phải lên xe cô mà sinh ra lo âu, lý do là Vưu Nhiên biết được lối ở sạch của cô, nàng không dám làm dơ xe.

Nhưng tiểu gia hỏa này cũng không biết là ai vừa mới ôm nàng đến chỗ này đây? Não cá vàng?

"Đi lên đi."

Mục Phỉ nhìn thoáng qua ngón tay Vưu Nhiên đảo loạn, lạnh giọng phân phó nói.

Vưu Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu, nàng có điểm kinh ngạc đại nhân cư nhiên thật sự để nàng ngồi vào bên trong xe.

"Lại không lên ta liền nhét ngươi vào cốp xe." Mục Phỉ hơi hơi nhíu mày, xem như đe dọa một chút.

Quả nhiên tiểu gia hỏa lập tức nhắc làn váy nhỏ thật cẩn thận bò lên vào trong xe, những vết dơ ở đầu gối nàng đã được lau rồi lại lau ( có một ít là cọ lên trên váy đại nhân rồi ), hiện tại đã còn thấy không rõ.

Thân thể nhỏ bé của nàng lẳng lặng mà để ở trên ghế da dựa vào viền bên cạnh, lại lần nữa dùng lực chân chống đỡ, căn bản không dám ngồi xuống.

Mục Phỉ bất đắc dĩ mà hạ lông mày, ngồi vào trong xe cô làm vật nhỏ không được tự nhiên như vậy sao?

Cô biết thời điểm Vưu Nhiên tới, cùng Ngôn Lôi ngồi ở chiếc xe phía sau, bọn họ vừa nói vừa cười.

Lại nói cô làm sao mà biết được, đương nhiên là cô thân là gia chủ điều lưu một ít hình ảnh lịch sử trong chiếc xe đều vì an toàn, không hơn.

Trong lòng mạc danh có chút không cao hứng.

Mục Phỉ ấn xuống cái nút đóng cửa xe.

"Chủ nhân, ta đây trước......"

Ngôn Lôi đứng ở ngoài xe vừa muốn cùng Mục Phỉ ngắn ngủi cáo biệt một chút, kết quả không đợi hắn nói xong, chiếc xe hơi màu đen của chủ nhân phảng phất là mang theo áp suất thấp không rõ ràng từ bên cạnh hắn chạy nhanh đi.

Ngôn Lôi nghi hoặc: Thân là quản gia hoàn mỹ như thế, đến tột cùng nơi nào lại chọc tới chủ nhân không cao hứng?

Trong xe

Cực kỳ an tĩnh.

Chóp mũi là hương khí nhàn nhạt, rất dễ nghe.

Mùi này hẳn là hương vị đại nhân yêu thích đi, trong lòng Vưu Nhiên nghĩ, câu nệ ngồi ở sát viền bên cạnh cửa sổ.

Nàng cư nhiên cùng đại nhân song song ngồi ở bên trong xe, chuyện này phảng phất giống như trong giấc mơ.

Nàng hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về một bên phía đại nhân.

Mục Phỉ đại nhân dựa ở khúc trên xe, nghiêng mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Vưu Nhiên nhìn sườn mặt đại nhân như ánh trăng thâm thúy tinh tế, lông mi đại nhân thật dài, trên đó lâu lâu rung động một chút, đại nhân đang xem cái gì đây?

Vưu Nhiên rất tò mò.

"Ngươi ngồi như vậy không phải không tôn trọng sao."

Đỉnh đầu truyền đến âm thanh lạnh lẽo của đại nhân, Vưu Nhiên sửng sốt, đại nhân vẫn duy trì tư thế kia, chẳng qua đôi mắt lại nhìn về phía bên nàng, nhìn xuống nàng, ánh mắt sắc bén thâm thúy.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, Vưu Nhiên nháy mắt mặt đỏ lên, nàng chật vật cúi đầu, muốn hơi chút nhích nhích thân mình một chút.

Chẳng qua, nàng còn chưa có tới kịp lại nhích qua bên cạnh một cái rồi lại nhích, toàn bộ thân thể đã bị một cánh tay lạnh băng ngăn cản, bế ngay eo lên, sau đó dừng ở trên đệm thật sự mềm mại kiên cố và cao cấp, chân đã cách mặt đất, toàn bộ trọng tâm đều lâm vào trên ghế da mềm mại thoải mái.

"Đại, đại nhân......"

Mục Phỉ cũng không có đáp lại, chỉ là lại lần nữa mắt dời đi, tiếp tục dừng tầm mắt ở ngoài cửa sổ.

Vưu Nhiên nhấp miệng, nàng ngoan ngoãn mà ngồi ở vị trí cách đại nhân rất gần, rất mềm mại rất ấm áp, trong lòng nàng thậm chí chờ đợi: Chiếc xe này có thể chạy chậm một chút, như vậy nàng liền có thể bên đại nhân lâu như vậy một chút.

Chẳng qua, có một số việc luôn không thức thời mà xuất hiện.

Ví dụ như bụng Vưu Nhiên bắt đầu thầm thì vang lên, đói.

Đồng hồ sinh học con người làm nàng không có cách nào khống chế phản ứng sinh lý cảm giác đói khác này, nàng nhanh che bụng lại không muốn làm loại thanh âm nan kham này lại phát ra, đây chính là ở trong xe Mục Phỉ đại nhân, lại đang an tĩnh như vậy.

"Dừng xe."

Theo Mục Phỉ đột nhiên ra lệnh, xe hơi màu đen phát ra một tiếng phanh gấp chói tai.

Tài xế thắng xe cũng bởi vì mệnh lệnh của chủ nhân mà có chút bất an, bụng Vưu Nhiên rung động xác thật quấy rầy chủ nhân yêu thích nghỉ ngơi an tĩnh, nhưng làm người tụ giác, Vưu Nhiên kỳ thật đã rất nỗ lực.

"Xuống xe."

Hai chữ ngắn ngủn, làm Vưu Nhiên trước sau cúi đầu chỉ nháy mắt đã thấp thỏm lên.

Nàng nôn nóng muốn mở miệng khẩn cầu, cho dù là giờ phút này để nàng xuống xe đi trở về dinh thự cũng được, nàng cũng có thể.

Chỉ cần đại nhân không cần cứ như vậy không cần nàng.

"Đại nhân, ta có, có thể không" không phát ra âm thanh......

Nàng sốt ruột, tốc độ nói lắp chữ càng tăng lên, nước mắt không khống chế được ngưng tụ ở hốc mắt, nàng nhìn đại nhân xuống xe, nàng cũng chỉ có thể xuống xe, nàng muốn nắm góc áo đại nhân, cầu đại nhân không được vứt bỏ nàng.

"Ngươi đói bụng rồi." Mục Phỉ nhìn về phía nàng, hỏi.

Vưu Nhiên điên cuồng lắc đầu.

"Đói bụng thì hãy nói đói bụng, ta không thích người nói dối." Mục Phỉ lạnh mặt, ngay sau đó phủ thêm áo ngoài nhìn về phía đường phố đối diện đối diện bờ sông náo nhiệt phi phàm.

Hôm nay tựa hồ là ngày hội chúc mừng của loài người, nơi nơi đều là sặc sỡ ngọn đèn dầu, con đường kia rất nhiều người , thậm chí cách xa như vậy đều có thể nghe được âm thanh rao hàng rong bán đồ ăn.

Nơi đó hẳn là có đồ ăn Vưu Nhiên có thể ăn.

Ngẫu nhiên đi xem phố xá loài người cũng không phải chuyện xấu.

"Kim, ngươi chờ ở đây, ta dắt cô bé đi ăn một chút đồ."

Tài xế Kim tiên sinh vô cùng kinh ngạc nghe chủ nhân phân phó, thần kinh khẩn trương tức khắc lơi lỏng xuống, lập tức cười trả lời nói, "Tuân mệnh, chủ nhân."

Mặt Vưu Nhiên vốn là ẩn nhẫn khóc nức nở, nghe được lời Mục Phỉ đại nhân nói, tức khắc nước mắt ngừng lại, nguyên lai đại nhân không phải muốn vứt bỏ nàng.

Mục Phỉ lại một lần hoài nghi tính chân thật của những lời Ngôn Lôi nói ' tiểu gia hỏa là đứa nhỏ thập phần kiên cường ẩn nhẫn ', thật đúng là vật nhỏ dễ dàng rớt nước mắt.

"Đi thôi." Mục Phỉ quay đầu lại kêu Vưu Nhiên một tiếng to.

"Dạ!" Vưu Nhiên lau sạch nước mắt, nhanh chóng mà chạy đến bên cạnh đại nhân, cộc lốc mà ngưng nước mắt ngây ngô cười, biểu tình rất là buồn cười.

"Lại cao hứng như vậy sao."

Mục Phỉ lãnh đạm mà nói thầm một tiếng, nhưng bước chân lại thả chậm một ít.

Vưu Nhiên chỉ cười rồi gắt gao đi theo bên cạnh đại nhân, không tiếng động đáp lại đại nhân thân ái của nàng.

Hai người một lớn một nhỏ đi ở trên cầu có ánh trăng chiếu vào, rất hiển nhiên rất thân ảnh rất nhỏ kia trong chốc lát đi ở bên thân ảnh cao gầy của bên trái đại nhân một chốc rồi lại chạy qua bên phải, thẳng đến đỉnh đầu bị đối phương vỗ vỗ mới an tĩnh đi theo bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro