Chương 36: Cừu trong nhà kính.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không khí khô lạnh, tràn ngập mùi vị thịt khối hư thối .

Chẳng qua, rất nhanh gió lạnh đêm đông thổi tan phần hương vị khiến người không vui này.

Ban đêm, sẽ có rất nhiều người nghênh đón thời khắc vui mừng nhất, bởi vì hôm nay là vị bọn họ thờ phụng ra đời, tiếng ca thánh khiết cùng với âm thanh thăm hỏi chúc mừng vui vẻ vang lên.

Không có người sẽ để ý cô gái xinh đẹp đầu đường bị những kẻ ti tiện bắt biến mất, hay đứa nhỏ non nớt nào không nhà để về.

***

Lay động dưới ánh nến

Là hai thân ảnh một cao một thấp.

Một cô gái quần áo quý khí từng bước một đi theo phía sau nữ hài loạng choạng cầm hoa trong tay.

Nữ hài bán hoa trong miệng ngâm nga, rút đi nhu nhược lúc trước, biểu lộ trên mặt người này chính là thành thục cùng dục vọng không phù hợp độ tuổi.

"Lần này kiếm quá nhiều, cũng không biết là tiểu thư quý tộc nhà ai, cư nhiên một người đứng ở đầu đường như vậy, thật là đáng thương......"

Nữ hài bán hoa nhìn chung là đắc ý quay đầu lại nhìn về phía vị cô gái thanh lãnh phía sau, quần áo đối phương ngăn nắp vừa thấy chính là gia đình giàu có, xinh đẹp không gì sánh kịp, chỉ tiếc giờ phút này, ánh mắt đã không hề có hơi thở.

Phảng phất như là thú bông hình người mặc cho người đùa nghịch.

Nữ hài bán hoa nhìn gương mặt kia, tức khắc cảm thấy giận từ tâm tới, đến lúc đưa đối phương tới nơi đó, phải nói những gia hoả trong nhóm nhìn liền không được nổi lên sắc niệm, người trong bang bọn họ nhìn đến cô nương xinh đẹp bất động cũng nhanh lộ cái loại sắc niệm này.

Cho dù là với con mồi, cũng có thể trước tiên sảng khoái một phen sau đó lại làm thành hàng hoá.

Rõ ràng nàng cũng là nữ, vì cái gì đám người kia thấy cô ấy cũng không nhìn, chính là bởi vì cô ấy không đủ đẹp sao?

Đáng chết!

Cô ấy sớm đã là người tuổi tác trưởng thành, chính là bởi vì bề ngoài không hề đặc biệt cùng dáng người thấp bé, cho nên cô ấy thập phần căm ghét cô gái xinh đẹp hơn cô ấy.

Cuối cùng cô ấy sẽ vẽ mấy dao lên mặt những cô gái lớn lên hay chưa thành niên mà xinh đẹp hơn cô ấy mới hả giận.

Người đàn ông La Phùng ngu ngốc nói đây là thú vị ác độc của cô ấy.

Dù sao người cũng đã chết, vẽ thêm mấy dao cũng không đau.

Cô ấy quay đầu lại hung tợn mà nhìn thoáng qua cô gái ngu ngốc ngoan ngoãn đứng thẳng ở phía sau mình, như cừu trong nhà kính.

Muốn trách, liền trách cô buổi tối lại đi ra ngoài một mình, còn không hề cảnh giác.

Trên thế giới nào có nhiều người thiện lương như vậy.

Trong lòng cô gái bán hoa khinh thường mà hạ thấp cô gái thượng lưu đang đi phía sau, cô ấy ước gì mấy cô gái như cô ta đều chịu tội thì trong lòng cô ấy mới thoải mái.

Cô ấy móc ra dao nhỏ dưới lẵng hoa, lưỡi dao lạnh băng ở dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt làm cho người ta sợ hãi.

Cô ấy lấy dao qua cố lộng huyền hư ở mấy centimet với mặt cô gái phía sau cách làm ra vẻ cứ khoa tay múa chân.

Nhưng cô gái phía sau vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước.

Cô gái bán hoa vui sướng, cười ha hả không ngừng, một lần nữa cô ấy thu hồi dao lại, mắng một câu, "Đi thôi, cô gái ngu xuẩn." Chân liền đi loạng choạng lên phía trước.

Cặp mắt trống rỗng phía sau lập loè một chút, lại lần nữa bao phủ màu xám.

Ngoan ngoãn mà đi theo phía sau đối phương, chẳng qua khóe miệng cô đây đã nhịn không được giơ lên lên.

Sau khi đi được một khoảng, họ đi vào một chỗ ghi "Cấm đi qua" nơi cấm của mảnh đất.

Tên gọi tắt "Chuyện không ai quản lý" khu vực một màu không ai quản lý.

Rất hiển nhiên, hôm nay vị vĩ đại ra đời, sớm đã bỏ qua nơi này.

Cũng không chuẩn bị cứu rỗi.

Bởi vì hắn hy vọng mọi người chảy khô hết máu, còn tội ác vốn có, sau đó lại lần nữa sống lại.

"Nhìn xem, ta đem đến cho các ngươi thứ tốt gì đây."

Theo nữ bán hoa vừa tiến vào bên trong cánh cửa, thanh âm cô ấy vui sướng lại chói tai lập tức khiến cho những người khác chú ý.

Từ nhà xưởng bỏ hoang bước ra tới vài người nghe được tiếng vang lập tức cảnh giác, vốn là biểu tình hung ác nhăn nhúm, lúc chạm đến đến thân thể cực kỳ xinh đẹp như là biến mất trong bóng tối phía sau Ngải Mang kia thì tinh thần lại sửng sốt.

"Ui, Ngải Mang cô thật là đủ lợi hại, công trạng đêm nay cô tốt nhất, câu được cá lớn, mà còn tươi nhất!" Người đàn ông cầm đầu phi thường khẳng định công lao của Ngải Mang, tùy tay đưa rót bia cho cô ấy.

Nữ bán hoa kêu là Ngải Mang, rượu cô ấy nhận được là do người đàn ông La Phùng soái khí lại hoa tâm biến thái đưa cho cô ấy, thật ra trong lòng cô ấy đang dào dạt đắc ý.

Rốt cuộc, La Phùng chính là trông giữ bến tàu bên kia, trên tay có rất nhiều nhân mạch, cùng hắn cọ nhiệt một chút cũng không có lỗ, huống chi đêm nay cô ấy thật sự câu ba người đều là cá lớn thôi.

Thuyền vận chuyển khí quan* đều dừng ở trên bến tàu.

(Khí quan: Các bộ phận sinh lí trong thân thể con người, động vật)

"Đêm nay công lao tôi nhiều nhất, tiền lời nhiều nhất cũng ở chỗ tôi, La Phùng." Ngải Mang giọng rất lớn, xem như tranh công.

La Phùng chụp mông cô ấy một cái, cười đáp, "Tôi biết cô muốn cái gì, nếu thân thể của người kia không thành vấn đề, đến lúc đó cho cô tốt nhất."

"Cô ta tuyệt đối không thành vấn đề, một mình cô ta đứng ở chỗ góc đường là góc chết, đến lúc đó cảnh sát muốn tìm thi thể cô ta cũng không tìm được." Ngải Mang cầm lon trong tay, chỉ vào "Cô gái ngu xuẩn" bị đưa tới nhà xưởng sắp phải bị cắt thành tám khối.

Âm thanh Ngải Mang khoe khoang làm các đồng loã khác bất mãng, rốt cuộc đêm nay Ngải Mang giữ phần lớn tiền lời, ai cũng sẽ ghen ghét.

Một tiếng huýt sáo, người nam ngồi ở trên chiếc xe bị vứt bỏ nhìn cô gái bị mang đến.

Hắn vươn ngón tay to mọng muốn sờ lên cô gái kia một phen.

"Uy, cái người trước cũng đã bị mày sờ tróc da, hiện tại còn muốn sờ, làm việc đi, đáng chết." La Phùng ngăn lại hành vi của cấp dưới, đêm nay bọn họ còn phải dựa theo yêu cầu khách hàng tiến hành sàng lọc mà chọn thương phẩm, không rảnh chơi thi thể.

Rất hiển nhiên, người đàn ông bị gọi lại không vui, nhưng vẫn là nghe lệnh La Phùng không đi sờ nữa, phân phó người bên cạnh đem cô gái này trực tiếp gõ vựng nâng đến trong phòng giải phẫu.

"Một người."

"Hai người...... Ba người......"

Một lời nói chỉ huy rất nhỏ phát ra.

Vốn dĩ tên cấp dưới muốn tiến lên đem cô gái đánh ngất xỉu lại phảng phất như là thấy quỷ, lui về phía sau vài bước, bởi vì trong miệng cô gái bị thuốc mê trước mắt giờ phút này như đang đếm đếm.

"...... Tám, chín," Cô đếm xong số rồi, môi mỏng đỏ tươi hơi hơi gợi lên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía con người trước mặt đếm chín, chậm rãi mở miệng, "Trừ bỏ tử thi trong phòng giải phẫu, cũng chỉ có chín người sống, so với máu ướp lạnh vô vị đần độn lúc trước, cũng vừa đủ rồi."

Phản ứng đầu tiên của Ngải Mang là, cô ấy không hiểu vì cái gì loại thuốc mê bình thường làm người mất ý thức trong 24 giờ, lại chỉ có tác dụng ngắn với người này như vậy!?

Cô ấy kinh ngạc mà nhìn hai mắt cô gái kia, ánh sáng con ngươi kim hạt sắc lập loè chuyển động.

Không đúng, cô gái này từ lúc bắt đầu cũng không có bị mê hoặc, mà là giả vờ cùng cô ấy lại đây!

Tại sao lại như vậy, rõ ràng nước thuốc từ hoa tươi xâm nhập ngón tay cô gái này! Rõ ràng cô ấy thấy đối phương cầm thứ hoa hồng kia, ngón tay còn đổ máu!

La Phùng nuốt một ngụm nước bọt, có chút phẫn nộ mà nhấc cổ áo Ngải Mang lên, quăng cô ấy đi ra ngoài.

"Cô, mẹ nó là đang chơi tôi sao? Mới vừa khen cô, kết quả biến thành như vậy."

"Không, không phải, tiiu tận mắt nhìn thấy đến tay cô ta bị hoa đâm phá! Tôi không biết thế nào mà cô ta lại tỉnh......" Thanh âm Ngải Mang rõ ràng cùng tiếng nói ngạo mạn vừa rồi đã thành hai cực cực kỳ chênh lệch.

Mà cô gái "Thanh tỉnh" lại nhìn đến cảnh tượng nội chiến cười lạnh một tiếng.

La Phùng nháy mắt móc ra dao, vũ khí, súng cơ ở phần eo nhắm ngay cô gái thần bí.

"Ta mặc kệ ngươi là thật sự bị mê bị người ngu xuẩn này mang lại đây hay là chó săn nhà ai, bất quá rất đáng tiếc, tiểu thư xinh đẹp vẫn đã đến lúc chết." La Phùng khinh thường mà nhìn cô gái này, bởi vì nhìn ra đối phương mặc kệ dãy dụa như thế nào, kết cục cuối cùng cũng sẽ thành hàng hoá.

Mục Phỉ rốt cuộc thu liễm ý cười thấm người, cô nhìn người đàn ông cầm đầu trước mắt đang có hành vi khiêu khích dùng khẩu súng vũ khí kia chỉ vào chính mình.

Giây tiếp theo, thân thể âm hàn trực tiếp tức thì nhìn về phía trước ngực người đàn ông, con ngươi cô sớm đã biến thành màu sắc đỏ ửng, tay trái cô hoàn toàn đi vào sườn dưới người đàn ông, cách trái tim kia chỉ có khoảng cách mấy mm.

"Ta"

Là thanh âm hoãn loạng xương sườn gãy,

"Sẽ cho ngươi nhớ kỹ," Mục Phỉ chậm rãi rút tay trái, rời khỏi thân thể người đàn ông, dịch nhầy vụn vặt theo miệng vết thương sâu thẩm cấp tốc trụy xuống.

Người đàn ông lập tức quỳ rạp xuống đất, máu tươi ào ạt từ ngực hắn tràn ra, sống không bằng chết.

"Vị trí của ngươi."

Như thanh âm ác quỷ tiêu điều đêm đông đang lan tràn như vậy, người đàn ông tên La Phùng không thể không quỳ rạp xuống đất, không dám nhìn thẳng cô gái căn bản không phải loài người kia, miệng vết thương của hắn đau đến kêu rên, mà rất hiển nhiên cô gái thần bí này cũng không có thật muốn mạng hắn.

Bám vào trên tay Mục Phỉ là máu tươi thấm người lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ hấp thu nhanh chóng.

Mà một màn này để những người còn lại thấy, càng hoảng sợ đến không khỏi mất hết tinh thần.

Mà hiển nhiên, tất cả mọi người nơi này không cách nào thoát đi được.

Bởi vì trên thân thể bọn họ đều bị Mục Phỉ "Phi thường không cẩn thận" làm cho bị thương nho nhỏ, chỉ tiếc từ trước đến nay cô kén ăn, đối với chín phần đồ đồ ăn không vừa lòng tỏ vẻ: Phi thường bất mãn.

Thậm chí cũng có loại ảo giác, không bằng các loại máu ướp lạnh.

"Thất vọng."

Mục Phỉ nhìn nhìn máu trên ngón tay mình đang nhỏ, cuối cùng có chút ghét bỏ lắc lắc tay, dùng ánh mắt xem rác rưởi nhìn về phía nhóm rác rưởi kia.

Ở thời điểm cô gái kia đưa hoa cho mình cô sớm đã đã nhận ra khác thường, chẳng qua xuất phát từ đối cảm giác nhạy bén tò mò, bởi vì cô có thể rõ ràng ngửi được nhiều mùi máu tươi kẹp trên người người nữ bán hoa.

Cô không thể không trình diễn một hồi biểu diễn vụn về, dọc theo đường đi nghe tâm lý vặn vẹo câu từ ô uế của cô gái đã sớm làm cô phiền chán, cô vốn tưởng rằng đi vào nơi này có thể có một chút thu hoạch, ít nhất có thể được một ít máu mỹ vị, kết quả đều là chút thứ dơ.

Cồn, chơi thuốc,......

Bất kỳ trên người loài người nào có một trong những thứ ghê tởm nhất này thì thậm chí trên máu cũng biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Mà phía sau bên trong cửa, khí vị trong phòng giải phẫu lan tràn mở ra, có chút người là vừa mới chết, có chút người còn lại thì đã chết thật nhiều ngày, tất cả những cái này đều làm Mục Phỉ cảm thấy: Chán ghét.

"Quả thật lãng phí thời gian."

Mục Phỉ chớp chớp đôi mắt ửng đỏ, nghiễm nhiên màu sắc thay đổi, cô ngẩng đầu nhìn về phía pháo mừng nơi xa nở rộ, cũng không biết Vưu Nhiên có xếp hàng mua được kẹo bông gòn không, mua được hẳn là sẽ ngoan ngoãn ở nơi đó chờ chính mình đi.

Tiểu gia hỏa luôn luôn như thế.

Vốn là một thịnh yến săn giết, lại chỉ là cần Mục Phỉ động tay một chút rồi hoàn toàn không có muốn ăn, Mục Phỉ cảm thấy rất không thú vị cũng thật uể oải.

Cho nên, cô cũng lười tự mình động thủ kết thúc tính mạng của những con người này, một lần nữa chỉnh chỉnh vành nón rộng to, xoay người đi trở về, lưu lại những cặn bã đang mơ hồ không rõ mà kêu thảm, mắng nhau trong miệng.

Chỉ là khi cô vừa đi vài bước, nghênh diện thân ảnh quen thuộc không thể làm cô không ngẩng đầu, trên mặt bị vành nón che khuất là đột nhiên hiện ra một tia kinh ngạc.

Dưới ánh trăng, nữ hài thở hồng hộc mà xuất hiện ở trước mặt cô, cả người cô bé đều rơi vào trạng thái phi thường bi thương.

Mặt cô bé, tràn đầy nước mắt.

Mà mắt cô bé thậm chí......

Ở lúc Mục Phỉ còn chưa có thấy rõ, nữ hài cùng lúc lập tức vọt lại đây, gắt gao mà ôm lấy cô.

Nàng không tiếng động mà khóc thút thít, tựa hồ là muốn khóc hết toàn bộ nước mắt đời này, cả người đều khóc nức nở phát run.

"Đại nhân...... Đại nhân......"

Âm thanh nức nở truyền tới bên tai Mục Phỉ, trong miệng Vưu Nhiên vẫn luôn lặp lại hai từ kia, Mục Phỉ lúc này mới ý thức được, nguyên lai chính mình làm tiểu gia hỏa lo lắng.

Vưu Nhiên cư nhiên có thể chạy đến nơi đây tìm được mình, cũng không biết là tâm mình quá lớn hay là đứa nhỏ Vưu Nhiên này quá mức dũng cảm, tóm lại lần này tựa hồ thật là thân là đại nhân như cô không có suy xét đến điểm này.

"Ngươi cư nhiên có thể chạy đến nơi đây tìm được ta."

Biểu tình Mục Phỉ có chút ngoài ý muốn, thanh âm tuy rằng lãnh đạm, nhưng vẫn là động tác nhẹ nhàng mà đỡ Vưu Nhiên muốn kéo tiểu gia hỏa tới.

Mà lần này, Vưu Nhiên cư nhiên lần đầu tiên không ngẩng đầu, mà vẫn luôn tự trách mà khóc nức nở, "Đại nhân, là Vưu Nhiên, sai...... Là Vưu Nhiên không, không nên đi, đi mua kẹo bông gòn...... Ô ô ô...... Đều là ta, không tốt...... Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa khụ khụ khụ ——"

Vưu Nhiên khóc đến ho khan.

Mục Phỉ giống phía trước vỗ vỗ đầu nhỏ của Vưu Nhiên, trấn an con người nhỏ bé yếu ớt lại mẫn cảm này, "Sẽ không, ta vẫn luôn ổn."

Lúc này Vưu Nhiên mới ngẩng đầu, cái này làm cho Mục Phỉ vừa lúc có thể cẩn thận nhìn manh mối trong mắt nàng, trong nháy mắt tựa hồ cô nhìn ra đôi mắt Vưu Nhiên không giống vừa rồi, giờ phút này lại là bộ dáng rất bình thường, Mục Phỉ chỉ cho là mình nhìn lầm rồi.

Từng đường nước mắt trên mặt Vưu Nhiên, bộ dạng giờ phút này của nàng chính là chó nhỏ mới sinh, nước mắt đổ rào rào xuống.

"Về sau, Vưu Nhiên, tuyệt, tuyệt không sẽ, rời khỏi, bên cạnh, người......đại nhân!

Nếu không thấy đại nhân, nàng nhất định sẽ chạy đến nơi có thể tìm, nếu tìm không thấy, tìm không thấy thì.

Vưu Nhiên rất khó tưởng tượng nếu thế giới này không còn đại nhân nữa, nàng sẽ còn ở lại thế giới này hay không.

Liền ở lúc nàng sắp nghĩ toàn thế giới sắp trời sụp đất nứt, thân thể nàng đã cách mặt đất, nguyên lai nàng được đại nhân một tay ôm lên đặt ở trong lòng ngực.

"Đi mua kẹo bông gòn."

Đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh lùng, ngăn lại Vưu Nhiên đang thương tâm cùng tự trách.

Ngay ở thời điểm nàng vừa muốn nói gì đó, nàng nhìn đến miệng vết thương ở đầu ngón tay đại nhân như là bị thứ gì đâm phá.

Nàng lập tức gắt gao mà nhìn thẳng tay có theo miệng vết thương kia của đại nhân, trong nháy mắt cả người cũng căng chặt lên.

"Đại nhân, tay, tay......"

Mục Phỉ chỉ cúi đầu nhìn xuống miệng vết thương, đó là miệng vết thương bị thuốc mê trên hoa xâm nhập, thuốc cư nhiên còn chứa thành phần huyết tộc chán ghét, cho nên phỏng chừng qua một chút nữa mới có thể khôi phục.

Mục Phỉ không nói chuyện, chỉ trực tiếp ôm tiểu gia hỏa rời xa nơi không sạch sẽ này.

Vưu Nhiên vùi đầu ở trên vai đại nhân, trong đầu đều là miệng vết thương của tay đại nhân, trong lòng nàng cực kỳ khổ sở, nàng không hy vọng bất kỳ kẻ nào xúc phạm tới Mục Phỉ đại nhân.

Không muốn đại nhân bị thương.

Vưu Nhiên cảm giác cả trái tim cũng sắp nát, trong lòng nàng không cách nào áp chế khổ sở khiến cho nàng ngẩng đầu nhìn về phía chỗ nhà xưởng bỏ hoang u ám đang càng lúc càng xa, cùng với những ác nhân đã mau thấy không rõ phủ phục trên mặt đất.

Mời, cùng xuống địa ngục đi

Nàng hơi hơi giương miệng, thanh âm gì cũng cũng không phát ra tới.

Liễm đi trong ánh mắt là hắc ám vô tận, một lần nữa vùi đầu ở trên vai đại nhân, như là một động vật nhỏ co rúm lại, muốn đem thân thể ấm áp của nàng cho đại nhân toàn bộ.

Mà xưởng bỏ hoang kia ngày thứ hai đã được lên mục tin tức của các tờ báo.

——

"Chúng tôi tới hiện trường, quả thật như cảnh tượng địa ngục. Trong phòng giải phẫu có một nửa thi thể đông lạnh, mà cảnh tượng đáng sợ nhất là phế tích trống trải ở sân, quạ đen tụ quần xoay quanh trên không, chín thi thể, phần đầu hòa tan thành hình dạng kỳ quái, phần nội tạng dưới cổ bị gặm hết đến một chút đều không dư lại, trước khi chết trải qua thảm trạng khó có thể tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro