Chương 39: Ngươi không giết chết ta được, Mục Phỉ của ta!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng tối tăm

Ánh nến lay động hạ xuống ánh sáng, hai thân ảnh bướm lập loè bay lảo đảo.

Vì trên người nữ tóc dài, đôi mắt kim hạt sắc tràn ngập như ánh lửa, cô ấy có thể đưa thân ảnh bên dưới kia vào cắn một ngụm.

Răng bén nhọn xẹt qua da đối phương, ấn ra từng đường máu nhỏ màu đỏ.

Nếu xem nhẹ đủ loại ban ngân ứ thanh trên người nữ bị đè kia mang theo mà nói thì người này là người xinh đẹp hoàn mỹ.

Người nữ tóc đen bởi vì khó nhịn đau đớn, cuối cùng trong miệng lộ ra âm thanh rối loạn rất nhỏ.

Đương nhiên, người nữ phía trên khi nghe được thanh âm rất nhỏ người nữ kia nói ra, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, con ngươi vốn dĩ tràn ngập thanh dụ nháy mắt ảm đạm xuống.

"Không phải ta đã nói, không nên phát ra âm thanh sao?"

"Không phải, mong ngài tha thứ ta, ta chỉ là......"

Người nữ tóc đen bởi vì sợ, đôi mắt tràn ngập sợ hãi, con ngươi nàng trong nháy mắt tràn ngập nước mắt.

Vì người nữ phía trên nhìn đến tình cảnh này, biểu tình đột nhiên trở nên ôn nhu hơn, cô ấy có chút mê luyến vươn tay vuốt ve gương mặt run rẩy không ngừng của người nữ này, dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt của đối phương.

"Nếu cô ấy cũng có thể có biểu tình giống như ngươi vậy thì thật tốt, mà rất đáng tiếc, thanh âm của ngươi vẫn không giống cô ấy." Giọng nói nàng rơi xuống, một bàn tay đã là chuyển qua cổ người nữ tóc đen.

"Ngoan, cứ như vậy ngủ một lát đi, Mục Phỉ của ta."

Người nữ bị bóp chặt yết hầu chỉ có thể mở to hai mắt nhìn nhìn người nữ đáng sợ phía trên, cuối cùng không phát ra một chút thanh âm.

Khảm Bá Từ nhìn người dưới thân đã biến thành một khối không tức giận, biểu tình đạm mạc xuống giường, cô ấy phủ thêm một cái áo ngoài, mặt không biểu tình ngồi ở trên sô pha, không nhìn ra một tia cảm súc từ trong mắt kim hat sắc, cho dù thân thủ cô ấy vừa mới kết thúc một trận phát tiết với đối tượng không tệ lắm.

Bởi vì chỉ có gương mặt đối phương mới có giá trị, khi phát ra âm thanh sẽ làm cô ấy vô cùng phiền chán.

"Thịch thịch thịch"

Một trận tiếng đập cửa truyền vào.

Khảm Bá Từ gõ động đầu ngón tay, ý bảo đối phương có thể tiến vào.

Mai Lạc cúi đầu, cung kính đi đến trước mặt Khảm Bá Từ.

"Đây là tư liệu ngài muốn." Mai Lạc thấp giọng báo cáo, bởi vì cô đã phát giác trong gian phòng này, chỉ có hơi thở của một vị.

Vẫn luôn làm tình nhân bí mật của Chủ Nhân. Người lai Chức tiểu thư đã không còn hô hấp.

Chức tiểu thư vốn dĩ là tay đàn Violon tài hoa hơn người, bởi vì trong một lần dự tiệc tình cờ gặp gỡ chủ nhân, chẳng qua chủ nhân đối với cô sinh ra hứng thú thật lớn đơn giản là vì gương mặt kia.

Gương mặt kia lớn lên cực kỳ giống mặt gia chủ Mục thị.

Cô đang là tình nhân của chủ nhân, mỗi lần làm xong, đều là vết thương chồng chất, lại còn có có một cái yêu cầu không cho phép cô kia phát ra âm thanh, Chức tiểu thư chưa bao giờ hỏi nguyên do, nhưng Mai Lạc biết, thanh âm của cô không giống vị gia chủ Mạc Thị.

Mai Lạc vốn tưởng rằng, ở chung lâu như vậy chủ nhân hoặc nhiều hoặc ít có chút cảm tình với Chức tiểu thư, nhưng.

Thi thể lạnh băng trên giường kia đã đã nói lên tất cả.

"Là người làm nhà cô ấy?"

Một thanh âm lạnh nhạt kéo Mai Lạc trở lại hiện thực.

Mai Lạc gật gật đầu, không dám chậm trễ, báo cáo lên những chuyện mình tra được, "Cái nữ hài này, theo thăm hỏi được, có thể là người quen hoặc đứa con có huyết thống với người làm 'Đại Dì', thời gian xuất hiện đại khái không tới hai tháng, hiện tại ở Mục phủ làm sai vặt."

Khảm Bá Từ nhìn một chồng tư liệu không còn giá trị gì, cười lạnh một tiếng, "Chỉ là một gia phó bình thường, vì cái gì ta cảm thấy khí vị của nó kỳ quái như vậy đây."

Mai Lạc ngẩng đầu, nàng không hiểu ý tứ chủ nhân

"Ngài nói chính là?"

"Khiến người chán ghét, giống như là đầm lầy mùi tanh." Khảm Bá Từ nói xong hừ cười một tiếng, cô ấy đã từng dùng từ này hình dung trên người những nữ vu đoản sinh loại* có một chút sẹo đó, chẳng qua những đồ ghê tởm đó đã sớm bởi vì bề trên làm cuộc thanh tẩy lớn mà hóa thành bùn lầy.

(*Miệt xưng với con người)

Mai Lạc nhíu nhíu mày, tiệc tối lần đó căn bản không có khí vị con người.

Sao có con người có thể đặt chân đến khu vực như này.

"Chuyện này trước bỏ qua, ta chỉ suy nghĩ thời điểm đi thăm hỏi Mục Phỉ một chút, lần trước nói tới thăm hỏi, kết quả luôn có nhiều chuyện trì hoãn, ta lại rất nhớ cô ấy."

Khảm Bá Từ buông xuống phần tư liệu kia, một mình sửa sang lại ăn mặc, cô ấy cảm thấy đã đến thời điểm chính mình nên vì em gái không tôn kính mà tiến đến thăm hỏi một chút.

Mai Lạc đương nhiên toàn quyền nghe lệnh chủ nhân phân phó.

Chỉ là có chút tiếc hận, người xinh đẹp trên giường vốn có thể có tương lai rất tốt lại bị tra tấn thành như vậy, cuối cùng cái gì cũng chưa lưu lại.

"Nhớ rõ giặt giường ta sạch sẽ, không nên có hương vị người chết."

"Vâng."

***

"Uy, tiểu quỷ con lại lười biếng."

Đỉnh đầu truyền đến thanh âm trêu đùa của thầy Hán Thánh, Vưu Nhiên nhanh che bản vẽ lại, không cho Hán Thánh nhìn thấy.

Nàng đứng lên, chỉ chỉ đồ trong phòng bếp, "Thầy, con, con đã, cũng, dọn dẹp, thỏa đáng." Không tồn tại hành vi lười biếng.

Hán Thánh nhìn chung quanh một chút sau khi thấy bếp phi thường sạch sẽ phảng phất như vừa có một lần tu sửa lớn vậy, mặt đất cũng được tẩy sạch thành màu trắng, bất luận nơi nào làm bếp gì đều được Vưu Nhiên sửa sang lại, ngay cả phòng lều trên đỉnh để không đóng mạng nhện qua từng năm bị rửa đến sạch sạch sẽ, thì Hán Thánh thật sự không có biện pháp dạy dỗ.

Tuy rằng Vưu Nhiên hiện tại không có khí vị con người, nhưng nàng cũng chỉ là đeo vòng cổ mà thôi.

Biểu hiện của nàng đều không thể ưu tú bằng rất nhiều đứa nhỏ huyết tộc.

Làm lực mạnh, tâm có trách nhiệm, dũng cảm đảm đương, làm việc phi thường tinh tế, các loại từ ngữ chính diện đều có thể ở trên người đứa nhỏ này thể hiện ra hết.

Người thầy thô ráp như hắn dạy ra học sinh quả nhiên là không giống nhau!

Hán Thánh dùng tay cầm một trái cây được điêu khắc thành đóa hoa bỏ vào trong miệng, công phu dùng dao của Vưu Nhiên đã sắp đuổi kịp hắn.

Tuy rằng hắn là dùng để săn giết, nàng là điêu khắc trái cây.

"Vậy vừa rồi con lén lút vẽ cái gì đây?" Hán Thánh hỏi.

Thời tiết tốt, hắn chuẩn bị buổi chiều mang theo Tiểu Vưu Nhiên đi hồ đã tan bắt cá ăn thịt, đó là một loại cá ăn thịt thể trạng to mọng, tính tình hung mãnh, có thể nhẹ nhàng cắn đứt tứ chi con người.

Vưu Nhiên có chút thẹn thùng mà dùng bút vẽ ngoéo một sợi tóc, mấy ngày này qua đi đầu tóc Vưu Nhiên cũng dài ra thêm một chút.

Người trong dinh thự đều nói, vóc dáng nàng cũng cao lên một chút.

"Kỳ thật, không, không có gì." Vưu Nhiên có chút ngượng ngùng, nàng là tranh thủ lúc rảnh rỗi, sau khi hoàn thành hết các nhiệm vụ của thầy mới yên lặng vẽ tranh.

Từ lần trước nàng nhìn đến chocolate đồ ngọt làm bằng đường tạo hình khuôn mặt nhân vật, nàng tổng cảm thấy nàng cũng muốn vẽ tranh, nàng muốn vẽ đại nhân, nếu vẽ giống nàng liền có thể vẽ bộ dáng đại nhân trên chocolate.

Đến lúc đó, nàng liền có thể tặng cho đại nhân chocolate chính mình tự thân vẽ lên.

"U, con còn không muốn cho thầy nhìn." Hán Thánh yên lặng nhắm đôi mắt chỉ có một con thấy được lại, làm bộ trong lòng không dễ chịu phải đi.

Vưu Nhiên chạy nhanh giữ chặt quần áo Hán Thánh thầy, "Th, thầy, không phải, con, con cho ngài, xem."

Hán Thánh khóe miệng phiết phiết, một bộ dáng cố làm nhưng trong lòng vui vẻ hài lòng, hắn đương nhiên biết học trò nhỏ của hắn là bản tính thiện lương, sau đó nhìn Vưu Nhiên chậm rãi mở ra cái bức tranh kia, mặt trên là sắp vẽ xong một khuôn mặt.

Này vừa nhìn liền thấy chính là nữ chủ nhân dinh thự, mặt Mục Phỉ.

Tiểu gia hỏa vẽ rất không tồi, bộ dáng thanh lãnh của Mục Phỉ từ trong ánh mắt này đều có thể biểu lộ ra hết, không biết có bao nhiêu công phu dưới ngòi bút mới miêu tả được bộ dáng vị kia đại nhân đây.

"Con vẽ ai nha?" Hán Thánh cố ý hỏi ra miệng.

Vưu Nhiên nhìn nhìn tranh, sau đó tức khắc ủ rũ mà lắc đầu, "Cả, thầy, cũng, cũng nhìn không ra được sao? Vậy khẳng định, con vẽ, không giống."

Hán Thánh đành phải nói ra lời nói thật, bằng không tiểu gia hỏa tâm địa yếu ớt liền phải uể oải đến sống cũng không nổi nữa.

"Nếu thầy không đoán sai thì là Mục Phỉ đại nhân của con đi." Hán Thánh cười nói. Đôi mắt Vưu Nhiên tức khắc mở to, nàng vui vẻ gật gật đầu.

"Thầy, ngài, cảm thấy, cảm thấy giống không? Giống đại nhân, không?"

Vưu Nhiên giơ bức tranh, chủ động đưa cho thầy Hán Thánh chấm điểm.

Hán Thánh vuốt cằm, trái nhìn phải lại xem, đáy lòng nghĩ: Này bỏ xuống bao nhiêu công phu mới vẽ ra tác phẩm rất giống như vậy đây?

"Tôi cảm thấy rất giống, thậm chí so với Mục Phỉ bản nhân còn ôn hoà hơn nhiều." Hán Thánh nói ra tiếng lòng.

Vưu Nhiên thẹn thùng gãi gãi đầu, ánh sáng ôn nhu bao quanh con ngươi nàng, nhìn chăm chú vào đại nhân chính mình vẽ ra, nàng mỗi ngày ngày đêm đêm đều dưới đáy lòng miêu tả bộ dáng của đại nhân, cho nên nàng vẽ đã lâu, bỏ thật nhiều trang giấy rốt cuộc tự cảm thấy vẽ ra bộ dáng cũng không tệ lắm.

"Đại nhân, thật ra, vốn dĩ liền rất, ôn nhu." Vưu Nhiên nhẹ giọng giải thích.

Hán Thánh nghe xong chính là vẻ mặt quái dị, Vưu Nhiên quả thật đang nói đùa a.

"Vậy con chuẩn bị khi nào cho này Mục Phỉ xem bức tranh này." Hán Thánh hỏi, hắn chính là rất muốn nhìn xem biểu tình của Mục Phỉ khi nhìn đến bức họa này, tiểu gia hỏa chắc chắn là vẽ trộm, ai cũng không biết.

Vưu Nhiên nghe, trong lòng nghĩ.

Nàng thẹn thùng.

Hán Thánh nhìn ra nữ hài ngượng ngùng, quả nhiên lúc niên thiếu động tâm là lúc tình yêu hồn nhiên nhất nha......

"Thầy có thể cho con một chút thời gian để vẽ tranh cho xong, sau đó con có thể đi đưa cho vị đại nhân kia xem, bất quá buổi chiều còn phải bắt cá, con phải biết rõ thời gian." Hán Thánh vỗ vỗ bả vai Vưu Nhiên, cho đối phương thời gian nhất định.

Vưu Nhiên kinh hỉ hướng phía Hán Thánh nói cảm ơn, vì thế một mình nàng ngồi ở trong phòng bếp, dựa vào ánh đèn trong phòng bếp, từng nét bút, khắc họa hình dáng vốn có của người trong lòng trên bức tranh.

Chẳng qua, ban đầu còn có một tia ánh sáng nhu hòa, giờ phút này lại lan tràn từng mảnh khói mù cùng sương mù.

Phần sáng kia giống người bệnh phổi kéo hơi tàn, giãy giụa một tia sáng cuối cùng rồi biến mất ở trên đường chân trời.

Chung quanh nháy mắt ảm đạm xuống.

Khí vị huyết tộc thuần chủng không thu liễm chút nào lộ ra trong gió lạnh ẩm ướt thổi tan mở ra, như ý chiến ngập trời, tùy ý ăn mòn lãnh địa của gia tộc Mục thị.

Cũng không xa, tốc độ so với trong tưởng tượng nhanh hơn rất nhiều.

Chẳng qua khí vị trước tiên đã đến.

Cách rèm cửa túc mục rỗng.

Là hai thành viên gia tộc.

Bên trong cánh cửa, vị quản gia hầu hạ mặc đồ đen khéo léo bình tĩnh mà nhìn đối diện nhóm người, vị khách không mời tự đến đến.

Khảm Bá gia tộc.

Từ trên xe xuống dưới, là một Khảm Bá Từ được áo khoác màu xám bao vây lấy.

Cùng dưới vành nón là đôi mắt kim hạt sắc thuần huyết không khác biệt.

"Ngươi chính là nữ quản gia nơi này, Đại Dì nữ sĩ." Khảm Bá Từ đi trước một bước mở miệng nói chuyện, trên mặt cô ấy mang theo ý cười, nhìn vị nữ quản gia kia.

Đại Dì bình tĩnh trả lời lấy tôn xưng.

"Khảm Bá quý công, ngài khoẻ, chẳng qua chúng ta tựa hồ không có nhận được thông báo rằng ngài sẽ đến." Đại Dì nói, vẫn chưa có bất luận cử chỉ cho đi gì.

Khảm Bá Từ cũng không có không vui, mà là phân phó hạ nhân cùng giao thiệp.

"Lúc trước ta cùng gia chủ các người, Mục Phỉ thân ái nói qua, muốn đích thân lại đây bởi vì em gái vô lễ tới thăm hỏi, ta hy vọng ngươi có thể truyền đạt thỉnh nguyện rõ ràng của ta, cảm tạ."

Đại Dì khẩn trương mà nhìn ẩn ẩn ý cười kia của đối phương, bà phi thường biết được thế lực hiện tại của gia tộc Khảm Bá, hơn nữa thủ đoạn của Khảm Bá Từ bà cũng nghe nói qua. Đối phương không mời tự đến đã là một loại khiêu khích, bất quá giờ phút này bà không có biện pháp không đi bẩm báo, bà đành phải kêu người đi bẩm báo cho gia chủ.

Bà tin tưởng chủ nhân giờ phút này đã biết được tất cả.

Qua vài phút lúc sau, cửa mở ra, Mục Phỉ đồng ý Khảm Bá Từ đến.

Bất quá, chỉ là đồng ý thỉnh cầu cho một người Khảm Bá Từ tiến vào.

Khảm Bá Từ lúc cùng bên cạnh Đại Dì, đôi mắt kim hạt sắc còn cố ý lại lần nữa đánh giá một phen.

Cái loại ánh mắt này khiến Đại Dì rất không thoải mái.

Không có người biết được tình huống trong thư phòng, cho dù cửa thư phòng là nửa mở, cũng không có người dám đi quấy rầy.

Mục Phỉ cũng không có mời vị khách mời này ở phòng khách, xem như một loại trực tiếp ám chỉ vị này không được hoan nghênh.

Chẳng qua Khảm Bá Từ cũng không bực, cô ấy phi thường vui vẻ mà đi thư phòng.

"Không biết quý công quang lâm hàn xá*, là có chuyện gì?"

(*Nhân vật quan trọng đến thăm hỏi)

Mục Phỉ xoay người, nhìn về phía Khảm Bá Từ đang tiến đến, cô biết rõ nếu bỏ hành Khảm Bá Từ, sẽ làm hai nhà đều lâm vào cục diện bế tắc, mà Khảm Bá Từ càng sẽ không thu tay lại dễ dàng.

Huống chi phụ thân đại nhân còn trong kỳ ngủ đông.

Khảm Bá Từ tháo mũ xuống, lộ ra một mặt mang theo ý cười.

Cô ấy cũng không có trả lời câu hỏi của nữ chủ nhân, mà là dùng đôi mắt kim lượng nhìn bốn phía thư phòng.

"Vẫn không có thay đổi gì, so với lúc trước ta tới không khác lắm." Khảm Bá Từ trực tiếp nói, căn bản không thèm để ý Mục Phỉ lạnh lẽo.

Khi Khảm Bá Từ lần đầu tiên tới Mục phủ, khi đó Mục Phỉ còn nhỏ tuổi, là cha Khảm Bá Từ mang theo nàng tới.

Khi đó Mục Phỉ chỉ cho rằng cô gái thoạt nhìn phi thường thích cười này là chị gái trong sáng hay nói, chẳng qua lúc Khảm Bá Từ ở trước mặt mình giết chết sủng vật cô ấy nuôi thì cô đối với Khảm Bá Từ chỉ có ghét bỏ.

"Nơi này của ta căn bản không chào đón ngươi, Khảm Bá Từ."

"Đừng nói đến tuyệt tình như vậy, trước kia ngươi rất yêu thích ta tới nơi này, chúng ta vốn dĩ chính là cùng loại người."

Khảm Bá Từ cười tiếp lời, vừa muốn cầm lấy trên bàn một chiếc bút thưởng thức, đã bị Mục Phỉ cầm tay lại.

"Lâu như vậy, không ai dạy ngươi không được chạm lung tung vào đồ người khác sao." Mục Phỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ấy, ngữ khí càng là một loại chán ghét.

Khảm Bá Từ hừ cười một tiếng, căn bản không thèm để ý đoạn tay đau đớn, cô ấy nhìn Mục Phỉ gần gũi như thế, đột nhiên thuận thế tiến sát vào, "Mục Phỉ, ta vì hành vi vừa rồi của ta xin lỗi, cũng vì không thể dạy tốt em gái đến xin lỗi, trong tiệc lần trước có quá nhiều người, ta không có biện pháp biểu đạt quá nhiều, nhưng nhiều hơn là bởi vì nhớ ngươi nên ta mới đến."

Bút kia chỉ cách cổ bại lộ ở trong không khí của Khảm Bá Từ chỉ có 0.01 centimet, thực hiển nhiên, bút kia cũng không thể đâm thủng yết hầu cô ấy.

"Ngươi giết không chết ta được, ý niệm thống khổ đối với ta không có hiệu quả, Mục Phỉ của ta." Khảm Bá Từ khóe miệng nứt ra ý cười ý vị thâm trường, cô ấy nghiêng nghiêng đầu, nhẹ ngửi hương khí của Mục Phỉ trong phòng, cô ấy chính là phi thường hưng phấn với tình cảnh giờ phút này.

......

Vưu Nhiên cũng không biết tình huống lúc này của dinh thự, nàng một mình từ buổi sáng ngồi xuống giữa trưa, thẳng đến nàng ra khỏi phòng bếp, mới phát hiện trong không trung phất bị bóng đen cắn nuốt, mây đen gợn sóng.

Nàng căn bản không thèm để ý mấy cái này, bởi vì nàng vẽ xong bức tranh này rồi, là vẽ Mục Phỉ đại nhân nghiêng mặt, nàng cảm thấy này đã là bức tranh nàng vẽ đẹp nhất.

Thầy nói, nàng vẽ tranh xong hẳn thì nên cho đại nhân xem, đại nhân nhất định sẽ thật cao hứng.

Cho nên thân thể nho nhỏ của Vưu Nhiên lén lút đi qua thư phòng của Mục Phỉ đại nhân nơi nàng đã trộm đi qua trăm ngàn lần, chỉ là dọc theo đường nàng đi đều không có thấy nhóm người Đại Dì, tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng nàng vẫn thật cẩn thận ôm bức tranh trong lòng tràn đầy vui mừng mà đi đến thư phòng đại nhân.

Thư phòng cánh cửa nửa mở.

"Đại nhân......"

Cảnh tượng chiếu vào trước mắt làm đồng tử nàng chợt co chặt.

Mục Phỉ đại nhân bị Khảm Bá Từ ấn ở trên mặt đất.

"Đi ra ngoài."

Mục Phỉ quay đầu nhìn về phía thân ảnh ở cửa đang chấn nhạc, ra mệnh lệnh nói.

Vưu Nhiên nhấp chặt môi, muốn tiến lên.

"Nghe ta đi ra ngoài."

Lại một lần mệnh lệnh vang lên, toàn thân Vưu Nhiên căng chặt, nàng gắt gao mà nhìn chằm chằm đôi mắt kim hạt sắc của người kia, cuối cùng chỉ có thể bị bắt lui bước rời đi.

Nàng thối lui đến ngoài cửa, gắt gao nắm bức hoạ sớm đã uốn nếp trong tay, che kín đôi mắt đầy tơ máu đỏ nhìn mặt đất, móng tay đâm vào da thịt thật sâu trong lòng bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro