Chương 44: Ta phải lên xe bí đỏ về dinh thự, thưa công chúa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian lúc này tựa như ngừng lại.

Hình ảnh như từng thước từng thước phim chưa được cắt nối hiện ra trước mắt.

Chỉ có làn khói kia tiêu tán mới chứng minh tất cả đều là thật.

Mục Phỉ lười biếng nâng mí mắt lên, đồng tử kim hạt sắc đoạt người trong vòng ảnh ngược ra hình ảnh cô gái mặc váy dài màu tím.

Thân hình đối phương cao gầy, khuôn mặt hoàn toàn biến mất ở trong mặt nạ hồ ly phong cách quỷ dị, chỉ có cặp mắt màu đen ở dưới ánh đèn hơi hoảng, làm cô nhìn ra được chút nhan sắc, bởi vì trên mặt kia chỉ lộ ra đồng tử to tròn.

Coi như chỉ là thoáng nhìn nhẹ nhàng như vậy, đã một lần nữa quay đầu.

Khí chất cách người ngàn dặm cao ngạo ở dưới thân ảnh màu đen hiện ra không chút nghi ngờ.

"Xin lỗi, không có hứng thú." Lãnh đạm cự tuyệt, hy vọng cô gái đối diện này có thể thức thời rời đi.

Ban tổ chức ngồi ở bên cạnh Mục Phỉ, chủ nhà đêm nay Doãn Quý Công nhìn đến một màn không tưởng này, khóe miệng nàng cũng phải nứt ra rồi.

Nàng nhanh cầm lấy mặt nạ bưng kín nửa gương mặt, tỉ mỉ mà nhìn chăm chú cô gái chủ động tiến lên mời quái gở quái nhân cùng nhảy.

Dáng người cao gầy, váy dài màu tím toàn diện bao vây lấy cả người nàng, chỉ lộ ra một chút cổ trắng nõn, có vẻ cấm dục như thế lại có lực hấp dẫn thật sự, nếu bỏ qua phần mặt nạ hồ ly mà nói.

Diện mạo của cô gái này nhất định không kém.

Mà Doãn Tư Lê thông qua chuyện vừa rồi người hầu bẩm báo mình, thì phi thường chắc chắn cô gái tràn ngập tự tin lại không sợ trước mắt đúng là tiểu gia hoả lén lút chạy qua đây.

Rốt cuộc không có thư mời mà đi vào tiệc, chỉ cho thấy thân phận của mình thông qua ký hiệu Hồng Tí Liên thì trừ bỏ đứa nhỏ đó còn ai vào đây.

Tuy rằng lần gần đây Doãn Tư Lê đã có một lần nhìn thấy Vưu Nhiên là ở nửa năm trước, nhưng khi đó Tiểu Vưu Nhiên đang trải qua thời kỳ vỡ giọng, thanh âm lúc đầu cùng bây giờ cũng khác nhau, nhưng Doãn Tư Lê vẫn vạn phần chắc chắn.

Người kia chính là Vưu Nhiên.

Chỉ có Vưu Nhiên mới khi bị Mục Phỉ lạnh lùng từ chối như thế mà sau đó còn nhão nhão dính dính nguyện ý theo ở bên cạnh nữ chủ nhân quái gỡ này không đi.

Quả nhiên ——

Cô gái mặt hồ trước mặt cũng không giận, thậm chí người kia lại lần nữa đi lên phía trước một bước, trước cảm giác được Mục Phỉ không vui, dừng bước chân.

"Là sợ hãi theo không kịp tiết tấu của ta sao? Ta sẽ thả chậm bước chân." Âm cuối của cô gái mặt hồ mang theo rõ ý hài hước kéo lên, nàng có chút không sợ chết mà tung ra lời nói khiêu khích ý vị nguy hiểm.

Còn không kịp nhìn biểu tình của Mục Phỉ, Doãn Tư Lê nghe thấy cô gái "xa lạ" trước mắt không biết trời cao đất rộng, tức khắc mở to hai mắt nhìn, như là xem kịch vui kinh hô một tiếng, "Oa nga, ngươi là người nhà nào, hiện tại tiểu bối tuổi trẻ đều như vậy sao? May mắn ngươi đang ở quý phủ của ta, bằng không vị quý công trước mặt này sẽ ăn ngươi."

Cô gái mặt hồ khẽ cười một tiếng, nàng chậm rãi mở miệng, nhàn nhạt mà nói, "Vũ hội mặt nạ, còn không phải là muốn dưới tình huống không biết nhau sẽ dắt tay cùng nhau nhảy, lãng mạn thần bí sao, bằng không làm như vậy thì lãng phí."

Doãn Tư Lê che miệng cười trộm, phi thường tán thành quan điểm của đối phương, "Ngươi nói cực kỳ đúng, nơi này hôm nay không có tôn ti, chỉ có ' người xa lạ 'hấp dẫn nhau."

"Nhưng vị tiểu thư này tựa hồ cũng không nguyện ý......" Mặt nạ hồ ly hạ xuống thanh âm, đột nhiên có chút mất mát, làm tâm người nghe đều đi theo nếp gấp.

Doãn Tư Lê nhún vai, nàng làm chủ nên nhà mang mặt nạ hay không thì mọi người cũng có thể nhận ra tới, nàng tiếc nuối mà nói cho đối phương, "Vị tiểu thư này tương đối không thú vị, ngươi vẫn là......"

Nhưng mà mặt ngoài Doãn Tư Lê như là hoà giải kỳ thật là ám chọc kích thích bạn tốt vẻ mặt đạm bạc kia, Mục Phỉ dập tắt mẫu thuốc lá trong đầu ngón tay, chậm rãi ngồi dậy, đi tới giữa sàn nhảy ở trước mắt bao người.

Bắt đầu vài người các nàng đều ngây ngẩn cả người, bao gồm Ngôn Lôi vẫn luôn đứng ở phía sau cũng đi theo ngây người một hồi lâu.

"Như thế nào, ngươi lại không dám?"

Tiếng nói lãnh khuynh hướng cảm xúc vang lên, một thân bị cô gái váy đen khẩn trí bao vây tuỳ tý dưới ánh đèn hoảng hốt, Vưu Nhiên chỉ tạm dừng một giây đồng hồ, liền vui vẻ tiến lên phía trước.

Nàng không chút do dự mà vươn tay, dắt lấy tay trái Mục Phỉ.

Tuy rằng chỉ là bao tay màu đen dệt kim sa, nhưng Vưu Nhiên vẫn là có thể cảm nhận được người mà nàng rất quyến luyến trước mắt, nhiệt độ cơ thể quen thuộc nhất tùy ý thẩm thấu đến mỗi tế bào của nàng đang kêu gào thật nhiệt liệt.

"Ta chỉ nhảy bước nữ."

Sau khi đối phương giữ chặt tay cô gái kia đôi mắt kim hạt sắc của Mục Phỉ đột nhiên nhìn mắt cô gái trước mặt, cô mở miệng báo bước nhảy của mình, cho đối phương đề khó.

"Không sao, ta sẽ nhảy bước nam."

Cô gái mặt hồ mềm nhẹ mà thấp giọng trả lời cô, sau đó chậm rãi một tay câu lấy eo Mục Phỉ, theo âm nhạc chảy xuôi mạn diệu, họ lưu chuyển vào giữa sàn nhảy.

Họ cũng không nói gì, bởi vì âm nhạc quá mức nhu mỹ, càng bởi vì trong mắt một người thì người kia đẹp đến trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát.

Mặc dù là dắt lấy tay cô, cũng có thể cảm giác được cô lãnh tình.

Thời điểm Mục Phỉ ngẩng đầu, trong nháy mắt đó Vưu Nhiên dời tầm mắt đi.

Nàng đang cực lực khắc chế chính mình, tuy rằng trong lòng nàng sớm đã tạo sóng gió mãnh liệt.

"Ngươi đang phát run."

Mục Phỉ thình lình toát ra một câu, không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Tuy rằng cô thấy không rõ khuôn mặt chân thật của cô gái dưới mặt nạ này, nhưng cô có thể khẳng định nàng so với lúc trước thì cảm xúc đã khuếch đại.

"Hả, có sao?"

Thanh âm nàng như là một cọng lông vũ mềm nhẹ mà trêu chọc tâm Mục Phỉ.

Có như vậy Mục Phỉ trong nháy mắt hoảng hốt, tổng cảm thấy làn điệu phát âm mang theo một tia giọng mũi như vậy đã nghe ở nơi nào.

Đồng thời, sườn eo cô lập tức bị cái tay kia gắt gao kéo lại gần sườn eo đối phương.

"Bên chân ngươi có cầu thang." Vưu Nhiên trước một giây cho hành vi thất lễ của mình.

Mục Phỉ lãnh đạm mà liếc tay đang gắt gao đỡ lấy tay cô của cô gái mặt hồ, ý bảo đối phương hiện tại có thể buông tay.

"Ta không hy vọng ngươi chịu một chút tổn thương."

Cô gái mặt hồ thấp giọng nói ra, thanh âm thấp chỉ có chính mình nghe thấy.

Mục Phỉ nhướng mày, có chút hoang mang hỏi ngược lại, "Ngươi nói cái gì."

"Ta nói, ngươi nhất định là một cô gái phi thường xinh đẹp, có thể cùng ngươi cùng nhau nhảy một điệu, là vinh hạnh của ta." Vưu Nhiên dùng cách che đậy vốn có của mặt nạ cũng có thể che giấu nội tâm chính mình, ôn nhu nói với đại nhân mình yêu nhất bằng những từ ca ngợi tuyệt hảo.

Đôi mắt nàng thâm thúy đến mênh mông vô bờ, bên trong chứa đựng vô hạn ôn nhu cùng tình yêu.

Chỉ có lúc này, nàng mới có thể không giữ lại chút nào biểu lộ ra cảm xúc của bản thân, dù sao đại nhân cũng phát hiện không được.

"Như vậy là có thể hủy diệt khiêu khích lúc nãy của ngươi?" Thực hiển nhiên, Mục Phỉ tựa hồ cũng không tính toán tha thứ cho cô gái đối vô lý với cô này.

Vưu Nhiên có chút bất đắc dĩ, quả nhiên đại nhân đối với ai cũng "Có thù tất báo" đây.

"Đó là bởi vì muốn cùng ngài khiêu vũ, cho nên chỉ có thể kích thích ngài." Vưu Nhiên cười giải thích nói, nàng biết đại nhân cũng không có tức giận thật sự, nếu là thật sự tức giận, căn bản sẽ không khiêu vũ với mình.

Mục Phỉ nhẹ nhàng buông xuống mí mắt xuống, nhìn cổ lộ ra bên ngoài của đối phương.

Cô nhìn đến xuất thần, sau đó biểu tình có điểm vi diệu mà nhấp nhấp miệng, chính thanh vấn đề, "Ngươi có biết ta không?"

Vưu Nhiên nhướng mày, ngày thường Mục Phỉ đại nhân sẽ không quá mức quan tâm với người lại, sao hôm nay chủ động nói chuyện phiếm? Là bởi vì mình là bạn nhảy hiện tại của cô sao?

Nghĩ đến đây, Vưu Nhiên có chút ghen ghét thân phận bản nhảy hiện tại của mình, bởi vì nếu hôm nay nàng không tới tham gia tiệc này, vậy có phải đại nhân còn sẽ đối hoa hoa thảo thảo hỏi câu hỏi này với người nào đó hay không?

"...... Sao ta sẽ biết ngươi, chỉ là thấy ngươi quá mức mê người cho nên mới như vậy." Thanh âm Vưu Nhiên không có tự tin như lúc ban đầu mời người nhảy, nhỏ như muỗi kêu.

Mục Phỉ mỉm cười mà nghiêng nghiêng đầu, nàng chớp động mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm mặt nạ hồ ly kia, tiếp tục mở miệng.

"Phải không, ta nhưng thật ra rất tò mò ngươi, ngươi là người nhà nào."

Bị tầm mắt lãnh ngạo đối phương nhìn chằm chằm, Vưu Nhiên buông xuống ánh mắt nhịn không được nhìn đi nơi khác, tay nàng nắm lấy tay Mục Phỉ càng thêm khẩn trương mà nắm rồi lại buông ra, bước chân thậm chí nhảy nhầm một bước.

"Ta có quyền bảo trì cảm giác thần bí." Vưu Nhiên cứng rắn nghẹn ra tới những lời này, nàng đột nhiên có điểm mong đợi đợt âm nhạc này nhanh kết thúc, tựa như nếu nàng tiếp tục bị đại nhân hỏi tiếp, sẽ chống đỡ không được!

Mục Phỉ chấp nhận gật gật đầu, nhưng tay cô không tự chủ được mà ôm lấy bả vai Vưu Nhiên.

Chủ động mà ôm lên.

"Nếu bị ta biết là một tiểu gia hoả không có thư mời lại đến mời ta khiêu vũ, mặt mũi ta sẽ không nhịn được." Mục Phỉ nhẹ giọng tròng lên cái tai đang đỏ lên của đối phương, thấp giọng lải nhải.

Họ đã dời bước nhảy đến chỗ cửa sổ ít người, đúng lúc này đồng hồ thật lớn treo ngoài tường chỉ hướng về chỗ 12 giờ đêm khuya.

Ba tiếng chuông vang báo dài lại rõ.

Cô gái mang mặt nạ hồ ly nháy mắt buông lỏng tay Mục Phỉ ra, nàng mang theo ý vị trêu chọc, một bên vừa nói một bên này lui, sau đó hơi hơi hướng về người trong lòng cong người, "12 giờ, ta phải ngồi trên xe bí đỏ về dinh thự, thưa công chúa của ta."

"Xe bí đỏ." Mục Phỉ vừa sinh khí lại vừa buồn cười mà khoanh tay trước ngực, cố nén lại cảm xúc nhìn cô gái mặt hồ.

Vưu Nhiên uyển chuyển nhẹ nhàng bước bước nhảy xuống bậc thang, sau đó hướng về vị nữ sĩ váy đen ở bậc thang khiến nàng động tâm phất phất tay, "Cô bé lọ lem phải ngồi trên xe bí đỏ về dinh thự, bằng không"

"Bằng không lập tức bại lộ đúng không? Vưu Nhiên." Tiếng nói quỷ mị theo ám ảnh thuấn di, lập tức đứng ở trước mặt người mới vừa cho rằng đã bảo trì khoảng cách an toàn—Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên đột nhiên bị đại nhân đến sát dọa nhảy dựng, thân mình nàng theo quán tính ngưỡng ra phía sau, may mắn được Mục Phỉ đưa tay chắn ngang bảo vệ.

Dưới ánh trăng, Mục Phỉ híp mắt.

"Nói đi." Cô ra mệnh lệnh.

Vưu Nhiên bị đỡ lấy lập tức đứng dậy, nàng cười một tiếng, còn muốn giảo biện.

"Xin hỏi...... muốn ta nói gì."

"Còn như vậy, đêm nay không được ngồi xe bí đỏ về dinh thự, ngươi cứ ở chỗ Doãn Tư Lê vượt qua quãng đời còn lại đi."

Điều kiện ngoan tuyệt vậy cũng đã vứt ra, cô gái mang mặt nạ hồ ly không thể không hướng thế lực ác cúi đầu, nàng nhấp nhấp môi, cuối cùng thở dài một tiếng chậm rãi tháo mặt nạ của mình xuống.

Mục Phỉ vốn là lãnh ngạnh nhìn động tác đối phương thong thả đến không được, thẳng đến thấy rõ gương mặt kia lộ ra.

Đối diện trên đôi mắt đen như là ngôi sao trong đêm tối, thậm chí còn mang theo hơi nước đã dần dần khai tán.

"Đại nhân......"

Vưu Nhiên đánh đòn phủ đầu, lập tức thành một con sóc con mềm mại, ưm một tiếng, bước bước nhỏ đi lên bậc thang, ý muốn làm Mục Phỉ bớt giận.

Mục Phỉ nháy mắt nhướng mày, thân thể Vưu Nhiên không tự chủ được mà co rúm lại một chút, tức khắc ngừng ở nơi đó.

Không dám lại bước về phía trước.

Mục Phỉ nhẹ thở ra một hơi, cô vốn dĩ thật sự rất muốn trách cứ vật nhỏ này, tuy rằng đã lớn lên cùng cô, tiểu súc sinh này cư nhiên dám kiêu ngạo như thế, một mình đi vào nơi này tham gia tiệc nhảy đáng chết này.

Xem ra, chủ nhân dinh thự như cô nói thì nhóm người làm cũng không nghe rồi.

Dung túng Vưu Nhiên đến mức độ này......

Lúc giương mắt nhìn bộ dáng đáng thương của Vưu Nhiên, vừa rồi không phải còn rất thần khí hiện ra như thật?

Dưới ánh trăng, khuôn mặt Mục Phỉ lạnh băng, có vẻ đặc biệt đáng sợ làm cho người ta sợ hãi.

"Lại đây đi, đừng để những người khác thấy, mất mặt mũi ta."

Cuối cùng, Mục Phỉ vẫn không có răn dạy Vưu Nhiên, chỉ là lãnh đạm xoay người chuẩn bị rời đi thì có người đi qua cầu thang.

Vưu Nhiên lập tức đi tới bên cạnh Mục Phỉ, một lần nữa mang lên mặt nạ hồ ly.

"Đại nhân, Vưu Nhiên rất nhớ ngài."

"......" Chân mày của Mục Phỉ nhảy một chút, không lên tiếng.

"Đại nhân, Vưu Nhiên thật sự rất nhớ ngài, cho nên mới tới nơi này." Vưu Nhiên mang mặt nạ hồ ly, cho nên nàng có thể không màng ánh mắt người khác, nhẹ giọng nói với đại nhân lời tưởng niệm của mình, chọc đến những người khác từ cầu thang đi xuống cũng phải liếc nhìn.

"Khụ khụ." Mục Phỉ nhíu nhíu mày, ho khan một tiếng, ý bảo Vưu Nhiên đừng nói nữa có nhiều người ở đây.

Vưu Nhiên nghe được Mục Phỉ ho khan, nàng lập tức đi qua dựa gần vào đối phương, đâu thèm để ý người khác thấy thế nào.

"Đại nhân"

"Ngươi câm miệng, ta đã biết." Tai Mục Phỉ đã phiếm hồng bị bắt tiếp nhận rồi lời tưởng niệm của Vưu Nhiên vừa nói với mình.

"Ta câm miệng, nhưng đại nhân không thể cảm mạo." Vưu Nhiên nắm chặt tay lạnh băng của Mục Phỉ, đôi mắt một khắc không rời đi.

Mặt Mục Phỉ đầy hắc tuyến lại bất đắc dĩ, cô vốn chính là huyết tộc nhiệt độ thấp, từ đâu sẽ bị cảm mạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro