Chương 62: Cô có 'ngủ' Vưu Nhiên hay không.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôn Lôi nói câu lên án này lại ưu nhã như thế, trực tiếp đánh vào trên chủ nhân mặt lạnh còn đang nghỉ ngơi.

Mục Phỉ nghe Ngôn Lôi nói không hề logic, sắc mặt càng thay đổi rồi lại thay đổi.

Đang chết, đang nói cái gì vậy.

Cô dịu dàng với Vưu Nhiên một chút? Không cần thô bạo như vậy?

Mục Phỉ nghe được như như lọt vào trong sương mù.

"Ngôn Lôi, lần đầu tiên ta cảm thấy trình độ ngôn ngữ của ngươi còn cần phải nâng cấp." cho dù nội tâm Mục Phỉ đã bắt đầu sinh ra cái khe, mặt ngoài vẫn là bình tĩnh mà không thấy một tia gợn sóng.

Thanh âm lạnh lùng cô chỉ ra âm dương quái khí của Ngôn Lôi.

Ngôn Lôi tiên sinh đứng ở một bên chờ, thiếu chút nữa nhịn không được trợn trắng mắt. "Chủ nhân, ta chính là học vị tiến sĩ nghiên cứu xã hội học, đã từng phát biểu luận văn, là mọi người không theo kịp."

"Vì sao ta đây nghe không hiểu ngươi đang nói là có ý tứ gì." Mục Phỉ nhướng mày, hận không thể đào chuyện Ngôn Lôi biết đến ra hết, hiện tại, lập tức.

"Ngài đương nhiên không nhớ rõ," Ngôn Lôi tìm được ly rượu giấu ở phía dưới bàn trà, được rồi này nhất định là kiệt tác của Tiểu Vưu Nhiên, sợ hãi lấy sai rượu bị đại nhân phát hiện, cho nên mới trộm giấu đi, Ngôn Lôi suy nghĩ một chút, vì làm tâm chủ nhân tràn đầy áy náy nên tạm thời bày ra chuyện ly rượu này mới được, "Ly rượu ở chỗ này."

Ngôn Lôi cầm lấy ly rượu đặt ở trên bàn.

Mục Phỉ hơi hơi híp híp mắt, cô đối với cái ly rượu này...... Có chút ấn tượng.

Tối hôm qua cô ở trong phòng này uống máu trâu đực, cảm thấy rất không tồi cho nên đã uống một hơi cạn sạch.

Đến nỗi là ai đưa cho cô......?

"Ta nhớ rõ cái ly này, cho nên ly rượu kia cũng không phải máu trâu đực." Mục Phỉ nói ra nghi hoặc trong lòng.

"Chắc là tiểu gia hỏa lấy sai rồi, con bé tưởng máu trâu đực, kết quả là Vodka máu đen Hán Thánh để hai trăm năm có độ rất cao, là gia chủ đời trước tặng cho." Ngôn Lôi nói ra suy đoán của mình, đương nhiên, hắn đoán hoàn toàn chính xác.

Mục Phỉ nghe được "Vodka máu đen cao độ để hai trăm năm" tay nắm ly trà nháy mắt run lên một chút.

Một ly Vodka máu đen tinh khiết như vậy, nếu Mục Phỉ cô uống xong, thần chí có thể thanh tỉnh mới là lạ.

Cô ngăn chặn lại nội tâm bắt đầu nảy lên nôn nóng, chậm rãi mở miệng hỏi, "Ngươi xác định là...... Vưu Nhiên đưa cho ta."

Cô muốn xác nhận lại lần nữa, mong đợi Ngôn Lôi này chỉ cáo già nói "Chủ nhân thân ái của ta, ta nói giỡn với ngài thôi", ngẫu nhiên nói giỡn cô cũng sẽ không giết đối phương!

Ngôn Lôi nhấp hạ miệng, hiển nhiên nội tâm gia chủ của hắn phi thường muốn hắn nói mấy câu linh tinh như "Không xác định", "Không phải", "Có lẽ ta nhìn lầm rồi".

Nhưng rất xin lỗi, không nên hoài nghi thị lực nhìn đêm của hắn.

"Tối hôm qua mọi người đều tụ ở party, nhưng trong lòng Vưu Nhiên nhớ ngài, vì thế ở nửa sau tiệc đã rời đi, nghe người giúp việc khác nói, con bé mang bánh sinh nhật cùng máu trâu đực cho ngài, sau đó" Ngôn Lôi thích hợp dừng lại giọng nói, nhìn xuống phản ứng của Mục Phỉ.

Quả nhiên giờ phút này đạm nhiên trên mặt của đối phương đã bắt đầu sinh ra khe hở, cô không bình tĩnh, cô bắt đầu có cảm xúc nhỏ khác, cô bắt đầu tự hoài nghi mình.

"Nói tiếp." Mục Phỉ ra lệnh Ngôn Lôi nói tiếp.

Ngôn Lôi gật gật đầu, trong lòng bắt đầu giận, tưởng tượng đến bộ dáng như củ cải nộn nộn dưỡng 6 năm lại vào tối hôm qua trái phải chạy trối chết, người cha già liền hận không thể cùng vị chủ nhân này lý luận.

"Sau đó, ở lúc ta thấy Vưu Nhiên từ ngài phòng ra tới, quần áo con bé cũng nát, trước ngực vạt áo xé rách một cái mảng to, bưng kín cổ, trên người lại cũng có dấu hôn, cả người...... Đều rất hoảng loạn, cũng đã sắp khóc, rất sợ bị người khác thấy rồi yên lặng chạy vào phòng mình." Ngôn Lôi đem hình ảnh chính mình mơ hồ nhìn thấy kết hợp cảnh tượng chính mình tưởng tượng, khoa trương báo cho Mục Phỉ.

Dấu hôn là hắn nói bừa, vì cường điệu hành vi phạm tội của gia chủ.

Chủ nhân ngài nghe một chút! Ngài rõ đầu rõ đuôi vì là người cầm đầu hành vi man rợ!

Mục Phỉ một chữ không nghe thiếu lời Ngôn Lôi lên án, cô phi thường hoài nghi mức độ đáng tin trong lời nói của Ngôn Lôi.

Nhưng mà ——

Trong đầu có mấy hình ảnh chợt lóe qua kích thích đại não cô.

Đó là cảnh tượng cô đè ở trên người người kia, dùng răng nhọn chạm vào một xúc phần cổ đối phương, cùng với hình ảnh nửa người trên kiều diễm bại lộ ở trước mắt cô.

Nhưng ký ức lại hơi mơ hồ, tựa như cô không nhớ được cái này hình ảnh này, người cô ức hiếp dưới thân là ai, gương mặt gì.

Nếu thật là Vưu Nhiên.

Nếu đúng như Ngôn Lôi nói.

Vậy cô là loại hỗn đản cỡ nào......

"Ta còn không nhớ quá rõ."

Thật lâu sau, Mục Phỉ đã mở miệng, cô lấy qua hộp thuốc một bên quyết đoán bật lửa châm một điếu.

Vòng khói lam xám xịt, xảo diệu che lấp nội tâm hiện giờ đang hoảng loạn của cô.

Chẳng qua, Ngôn Lôi vẫn có thể nhìn ra tay chủ nhân run một chút.

Nhìn xem nhìn xem khi dễ người ta xong lại nói một câu ' ta không nhớ rõ ' lừa gạt qua, hành vi không chịu trách nhiệm này, tiểu gia hỏa thật đáng thương.

Mục Phỉ hoàn toàn có thể cảm nhận được lão quản gia của mình giờ phút này đang trong tâm yên lặng chửi bới cô.

Tiểu gia hỏa cũng là linh vật của dinh thự, mọi người đều sủng ái nàng.

Thật sự bị chủ nhân cô khi dễ thì khẳng định sẽ đến bênh vực kẻ yếu.

"Vưu Nhiên hiện tại thế nào."

Không bao lâu một điếu thuốc cháy hết, trong gạt tàn thuốc lại có thêm một cái tàn thuốc.

Ngôn Lôi nhìn Mục Phỉ liên tục hút ba điếu thuốc, trong lòng cũng chậm rãi buông xuống một ít bực bội nhỏ mọn, xem ra chủ nhân vẫn tương đối để ý Vưu Nhiên, "Vưu Nhiên sáng sớm đi theo Đại Dì ra ngoài."

"Ra ngoài?"

Mục Phỉ khẽ nhíu mày, cô cho rằng Vưu Nhiên hiện tại nên nghỉ ngơi cho tốt, bởi vì thân thể nhỏ vậy căn bản cô ăn không tiêu, mặc kệ rốt cuộc là nàng trải qua chuyện gì. Dù cho bị chính mình hút máu, cũng hoặc là, họ đã xảy ra chuyện yêu đương kịch liệt gì đó.

Mặt Mục Phỉ trầm xuống, ý bảo kêu Ngôn Lôi gọi Đại Dì hiện tại đưa Vưu Nhiên về dinh thự.

Ngôn Lôi lập tức gọi thông báo cho Đại Dì.

Sau khi nghe Nhôn Lôi cắt đứt cuộc gọi, sắc mặt Mục Phỉ vi diệu hỏi, "Chuyện này chỉ có một mình ngươi biết, đúng không?"

Ngôn Lôi sửng sốt một chút, hắn có điểm biết rõ còn cố hỏi, "Chủ nhân, ngài nói là chuyện nào?"

Mục Phỉ nâng đôi mắt lên, mỉm cười mà nhìn Ngôn Lôi.

Ngôn Lôi lập tức đôi tay đầu hàng, ánh mắt Mục Phỉ quá muốn giết người.

"Có lẽ đúng là vậy......" Ngôn Lôi suy nghĩ một chút, cảnh tượng tối hôm qua hẳn là chỉ có một mình hắn thấy.

Mục Phỉ lúc này mới buông điếu thuốc xuống, nghiêm túc mà báo cho đối phương.

"Chuyện này chỉ có ta và ngươi biết, Ngôn Lôi tiên sinh, nếu lại có một người nữa biết, ta đây sẽ lập tức cho ngươi đi cảm thụ tắm nắng."

Ngôn Lôi nuốt giọng nói xuống, miệng lưỡi uy hiếp người cùng lão gia thật đúng là quá giống.

Thấu vào trong xương cốt, cũng không có biện pháp phản bác.

"Ta nghĩ sẽ không lại có người khác biết, chủ nhân của ta." Ngôn Lôi tôn kính biểu đạt lập trường của mình.

Sau khi Ngôn Lôi rời khỏi thì trong phòng lại lâm vào một trận tĩnh mịch.

Phòng cô vĩnh viễn đều là như thế.

Thậm chí ngay cả hoa cỏ bày biện phía trước, cũng đã khô héo thành một tiểu cầu đáng thương.

Có thể nghĩ cô là quái nhân khó có thể ở chung mái nhà cỡ nào, vì cả hoa nhỏ cỏ nhỏ cũng không thích theo cô ở trong phòng này.

Duy nhất chỉ có nữ hài kia, tiểu chó săn của cô, từ khi nhỏ đến khi lớn lên, đều thích anh anh ngóng trông cô trở về, cùng cô ở bên nhau, thậm chí tráng lá gan xem phim kinh dị trên TV cùng cô.

Một bảo bối như vậy khó có thể có nhiều, thế nhưng tối hôm qua, nếu thật là như lời Ngôn Lôi nói, vậy tối hôm qua cô đã thật sự làm một chuyện phi thường phi thường không xong đến không thể lại không ổn hơn.

Cho nên, cô cần phải đi xác nhận phỏng đoán của mình.

Phản ứng bản năng đầu tiên của cô là: Tối hôm qua cô thật sự không ngủ người kia a.

Cho nên, giờ phút này cô phi thường muốn đem thời gian chảy ngược đến tối hôm qua, cự tuyệt ly "Máu trâu đực" của tiểu gia hỏa.

Cô thề, về sau không bao giờ trầm mê rượu ngon.

Mục Phỉ có chút u buồn quyết đoán từ trên giường nghỉ ngơi đứng lên, ánh vào trong mí mắt lại là sô pha da mềm mại màu xám kia.

Cô như là bị đường nhìn không thấy lôi kéo ở lại, chậm rãi đi đến bên sô pha, vươn tay chạm đến một chút da có cảm xúc khuynh hướng ôn nhu kia.

Bởi vì cô tổng cảm thấy mặt trên cái sô pha này có dấu vết ái muội.

( Đại nhân, ngài có thể dịu dàng với ta một chút không? )

Trong đầu đột nhiên nhớ lại tiếng nói mềm mại đến cực điểm này, Mục Phỉ lập tức lùi tay về, cô có chút không muốn đối mặt với hiện thực nên đã tiếp tục đi đến cửa sổ, bật lửa hút thuốc.

***

Lúc Vưu Nhiên trở về vừa lúc nghênh diện gặp được Ngôn Lôi tiên sinh đang cùng những người khác trong dinh thự nói chuyện với nhau.

Vốn dĩ nàng muốn cùng Đại Dì cùng đi ra ngoài mua sắm một ít đồ dùng hằng ngày, cũng coi như là mang theo nàng đi nhìn việc đời, nói không chừng về sau những việc này có khả năng sẽ đơn độc giao cho nàng đi cũng nên.

Vưu Nhiên đương nhiên muốn dùng hết toàn lực vì dinh thự làm việc, cho nên không nói hai lời đã sớm chuẩn bị một chút, cùng Đại Dì ra ngoài.

Vốn dĩ nàng đang muốn lúc trở về mua cho đại nhân một chút Anh Đào tươi nhất, bởi vì nghe nói nơi đó có một cửa hàng Anh Đào mới mở.

Kết quả nàng ra ngoài chưa đến nửa giờ, Ngôn Lôi tiên sinh lập tức gọi tới kêu Đại Dì nhanh chóng đưa mình về.

Vì thế nàng cứ như vậy còn chưa có tới mua Anh Đào đã phải ngồi xe trở lại.

"Ngôn Lôi tiên sinh, đại nhân tìm con?" Vưu Nhiên vào trong nhà, liền sốt ruột hỏi Ngôn Lôi.

Nói thật, nội tâm nàng vẫn là có chút thấp thỏm, nàng sợ đại nhân răn dạy lỗi lầm của nàng, lỗi lấy sai rượu đó, cho nên hôm nay lúc đi ngoài muốn mua Anh Đào thì cũng là muốn trở về mang niềm vui cho đại nhân.

Ngôn Lôi nhìn đầy mặt đối phương đỏ bừng, nơi nơi bao vây kín mít, kỳ thật bên ngoài cũng hoàn toàn không tính là quá lạnh, Vưu Nhiên vậy mà lần đầu lại quấn khăn quàng cổ trên cổ rắn chắc như vậy, đúng là thật quỷ dị.

"Ừm, chủ nhân còn ở thư phòng trên lầu, đã uống thuốc tỉnh rượu, trạng thái cũng không tệ lắm." Ngôn Lôi xem như trấn an tiểu gia hỏa một chút, trong lòng phá lệ đau lòng Vưu Nhiên hiểu chuyện.

Tối hôm qua trải qua những chuyện đó, còn đã sớm chuẩn bị, một mình con người đi lo âu chuyện này nhất định rất vất vả rồi.

Ai, chỉ hy vọng chủ nhân có thể quan tâm Vưu Nhiên một chút thì tốt.

"Con cũng không cần có quá nhiều gánh nặng." Ngôn Lôi nghĩ nghĩ, vẫn an ủi con bé, rốt cuộc hắn là trưởng bối, đối với chuyện riêng tư của một đứa nhỏ một vẫn không thể nói quá rõ.

Vưu Nhiên cho rằng Ngôn Lôi là đang an ủi chuyện mình lấy sai rượu, nàng có chút cảm kích gật gật đầu, "Chỉ cần đại nhân không so đo, làm cái gì Vưu Nhiên cũng có thể."

Nhìn đứa nhỏ này, làm cha già như Ngôn Lôi lại lần nữa cảm thấy có chút tức giận bất bình.

Vưu Nhiên không dám trì hoãn, vì thế nàng tay chân nhẹ nhàng mà đi lên cầu thang, sửa sang lại một ăn mặc một chút.

Chắc đại nhân sẽ không tức giận đi......

Trong lòng Vưu Nhiên ám chỉ muốn thả bản thân lỏng tâm thái, huống chi, tối hôm qua nàng còn hôn hôn hôn trộm Mục Phỉ, tuy rằng chỉ là giữa trán, ngẫm lại cho dù là đại nhân phát hỏa với nàng, chỉ cần không đuổi nàng ra khỏi nhà, tất cả đều đáng giá.

Vì thế nàng chậm rãi gõ vang cửa phòng.

Cửa cư nhiên đang hờ khép.

Cho nên đại nhân là đang chờ chính mình sao?

Trong lòng Vưu Nhiên miên man suy nghĩ, chậm rãi đẩy cửa vào.

"Đại nhân, ngài tìm ta sao?"

Vưu Nhiên nhẹ giọng mở miệng hỏi, sau đó ánh mắt chú ý tới thân ảnh mảnh mai màu đen cao dài đang đứng ở cửa sổ chỗ, đưa lưng về phía chính mình.

Đại nhân đang hút thuốc.

Vưu Nhiên thoáng nhìn gạt tàn thuốc trên bàn trà, bên trong đựng đầy mẩu thuốc lá chưa châm tẫn đầu.

Hút thuốc không tốt với thân thể, đại nhân.

Vưu Nhiên lo lắng mà ngóng nhìn bóng dáng đại nhân.

Mục Phỉ nghe thanh âm Vưu Nhiên, kỳ thật từ khi Vưu Nhiên đi lên cầu thang cô liền chú ý tới rồi, chẳng qua cô lại có chút gian nan để xoay người, nguyên nhân cô không nghĩ tới, trong hiện thật chính mình cũng lại có một ngày hiện ra tư thái đà điểu trốn tránh thế này.

Đầu ngón tay thon dài của Mục Phỉ cuối cùng tắt điếu thuốc, cô hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh trên mặt rồi xoay người.

Vưu Nhiên vẫn là Vưu Nhiên, xinh đẹp, tươi sáng, linh động.

Chẳng qua thế nhưng lại bao vây bản thân kín mít như thế, cổ chồng chất khăn quàng cổ thật dày.

Mục Phỉ nhìn thời tiết hôm nay, nhiệt độ không khí so ngày hôm qua còn cao hơn rất nhiều, đối với con người mà nói căn bản không cần như tránh lạnh như thế.

"Bên ngoài rất lạnh hả?" Mục Phỉ thẳng mở miệng, tầm mắt dừng ở trên khăn quàng cổ của Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên không nghĩ tới câu đầu tiên đại nhân nói là cái này.

Nàng có chút ngượng ngùng mà cười một cái, sau đó vụng về kéo kéo khăn quàng cổ sau cổ, nhưng vẫn không tháo xuống, "Sáng sớm xác thật còn có chút lạnh, đại nhân."

"Trong phòng không lạnh, tháo xuống đi." Mục Phỉ thấp giọng ra lệnh nói, là khẩu khí không được xía vào.

Biểu tình Vưu Nhiên có chút không biết làm sao, nàng biết đại nhân không nhớ được chuyện tối hôm qua, nhưng nàng lại nhớ rõ, hơn nữa thân thể của nàng còn vẫn còn khắc lên dấu vết tối hôm qua.

"Đại nhân, ta còn có chút"

"Hửm?"

Mục Phỉ nghe lời nói cự tuyệt vô pháp hừ lạnh, Vưu Nhiên đành phải ở trước cái nhìn chăm chú của Mục Phỉ, chậm rãi cởi khăn quàng cổ, thẳng đến lớp cuối cùng cũng đã mở ra.

Ở chỗ cổ trắng nõn kia, có vệt đỏ như là bị người bóp chặt, màu không thâm nhưng rất dễ dàng nhìn thấy, hơn nữa ít nhất hai ba ngày mới có thể tự nhiên biến mất.

Mục Phỉ nhìn chăm chú nhìn đã lâu.

Thẳng đến Vưu Nhiên tiếp thu tầm mắt cô, cô mới dời đi tầm mắt.

Cô đi đến bên cạnh Vưu Nhiên, bị có lỗi nặng nề chiếm cứ nội tâm.

"Có đau hay không."

Mục Phỉ hỏi.

Vưu Nhiên kinh ngạc mà nâng mắt lên, đối diện là con ngươi kim hạt sắc của đại nhân, nàng có chút ngượng ngùng chớp chớp mắt, "Đại nhân, Vưu Nhiên không sợ đau."

( Không sợ đau )

Ba chữ này đột nhiên cùng câu ' có thể dịu dàng với ta một chút không ' lúc trước quanh quẩn trong đầu nháy mắt lại nặng nề hơn.

Mục Phỉ đột nhiên dùng tay bưng kín miệng, che giấu nội tâm không yên tĩnh, chỉ có hai tai hơi đỏ ẩn hiện thế giới nội tâm của cô.

Ánh mắt cô cẩn thận nhìn chằm chằm chỗ cổ Vưu Nhiên bị cô bóp chặt tối hôm qua, chỉ là đỏ lên cũng không có dấu cắn, may mắn bản thân đã khắc chế được xúc động muốn hút máu.

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại tỉ mỉ nhìn chăm chú những chỗ khác của Vưu Nhiên.

Nếu chỉ là cổ có vệt đỏ, vậy còn tốt, hiện tại chuyện duy nhất cô muốn xác định chính là ——

Tối hôm qua rốt cuộc cô có ngủ Vưu Nhiên hay không.

Mục Phỉ nhìn Vưu Nhiên nửa ngày, cũng chưa nhìn ra tới chỗ khác dị thường của tiểu gia hỏa.

Cồn đối với cô là trí mạng, sẽ làm cô ở trong dục vọng mà tùy ý điên cuồng.

Áp chế hút máu đã xem như khó có được, mà những chỗ khác chỉ cần cô có một tia thanh tỉnh thì cô cũng sẽ không xuống tay với tiểu gia hỏa.

Cho nên tâm phiền ý loạn, vội vàng muốn cởi bỏ thiên ti vạn lũ quấn quanh trong lòng. Cô kỳ thật rất muốn để Vưu Nhiên tự nói ra, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Nhưng cô lại cảm thấy hỏi chuyện trắng ra như vậy sẽ dọa đến tiểu chó săn, rốt cuộc đối phương mới vừa thành niên.

Vì thế Mục Phỉ chỉ có thể thông qua phương thức của mình, thu hoạch đáp án.

"Vưu Nhiên."

"Có, có, đại nhân." Vưu Nhiên cứng đờ đứng đó, nàng đã bị Mục Phỉ đại nhân cứ nhìn chằm chằm phía trước phía sau như vậy đã mười phút. Nàng không biết đại nhân muốn làm cái gì, nhưng bị tầm mắt sắc bén như vậy nhìn chằm chằm làm nàng hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút khẩn trương. Nàng cảm thấy chính mình làm chuyện trái với lương tâm đã bị Mục Phỉ đại nhân phát giác ra.

Chẳng lẽ, chuyện trộm hôn đại nhân bại lộ?

"Cởi quần áo."

"...... Dạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro