Chương 66:"Em đi làm chuyện xấu."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên, câu trả lời của Vưu Nhiên luôn luôn là như thế.

Tiểu gia hỏa là trời sinh lạc quan.

Cơ hồ mọi người ở dinh thự cũng chưa gặp qua một Vưu Nhiên trở tính nháo qua, cho nên sự tồn tại của Tiểu Vưu Nhiên cũng đã trở thành linh vật.

Thật ra Đại Dì lại muốn nhìn lúc Vưu Nhiên tức giận sẽ là thế nào, có thể như sư tử nhỏ gào rống hay không, phỏng chừng khi đó cũng không ai nguyện ý cùng nàng động, vì vốn dĩ tiểu gia hỏa chính là tình cảm chân thành trong lòng chủ nhân.

Tuy rằng Mục Phỉ bản nhân không muốn thừa nhận.

"Đi xem Đại Duy hai người họ tiến triển như thế nào rồi." Đại Dì lên xe trước, phân phó Vưu Nhiên đứng ở ngoài xe.

Vưu Nhiên gật gật đầu, đi tới một bên, nàng dùng điện thoại chuẩn bị gọi điện, kết quả hai người chị gái không một ai nhận điện thoại của nàng, nàng nhìn nhìn định vị hành vi Đại Duy cùng Đào Mỗ.

"Đại Dì, hai người họ phỏng chừng đang vội, không nghe máy, con đi xem nha." Vưu Nhiên cười đưa ra kiến nghị.

Đại Dì không cần nghĩ cũng biết Vưu Nhiên là muốn trên đường tìm đi mua chút thứ tốt hiếu kính vị gia chủ kia.

Trong đầu tiểu quỷ là ý tưởng gì, bà không cần đoán cũng có thể biết.

"Cũng được, con đi đi, chú ý an toàn." Đại Dì suy nghĩ nhiệm vụ mua sắm của mình thuận lợi hoàn thành như thế rồi, vì thế vẫy vẫy tay ý bảo Vưu Nhiên đi sớm về sớm.

Vưu Nhiên cười gật gật đầu, đi về phía định vị đi đến nơi sản xuất hạt giống.

Hôm nay thời tiết đã ôn hoà lại không ít, tuy rằng không có mặt trời to như trứng ngỗng, nhưng một chút ánh mặt trời nhè nhẹ vẫn sẽ làm quỷ hút máu đã quen sống lâu với mảnh đất âm u ẩm ướt khá đau.

Cho dù là có một chút ánh mặt trời, với Đại Dì mà nói vẫn là có chút không quen, cho nên đã lên xe trước, che lấp toàn bộ bản thân mình.

Việc tìm Đại Duy cũng tự do dừng trên người Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên đối với hoàn cảnh và các khu Phất Sa có thể xem như rõ như lòng bàn tay.

Khi còn nhỏ đã đi theo mẹ nuôi đi xin ăn ở khu vực này, cùng lưu lạc đến ăn cắp đồ ăn, còn bị đuổi theo vài km, Vưu Nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn logo Tô Giới, đã mười năm rồi nơi này vẫn không thay đổi.

Tòa kiến trúc không đặc sắc căn bản không có bị chính phủ hủy đi, mà là trở thành thắng địa du lịch, thậm chí giờ phút này còn có danh tiếng.

Vưu Nhiên đi được rất nhanh, tuy rằng là con người nhưng trong xương cốt phỏng chừng là bởi vì đại nhân, không quá thích cảm giác đám đông chen chúc.

Đi nơi sản xuất hạt giống cần phải xuyên qua đường này, cho nên nàng đi cực nhanh.

Suy nghĩ một chút, nàng nhớ rõ ở đường quẹo vào phía trước có một trung tâm tài chính vừa lúc có con sông cắt ngang, chỉ cần đi vào có thể nhanh hơn tầm mười phút.

Khi Vưu Nhiên đang vì ý tưởng nhất thời nhảy ra của mình mà đắc ý một chút, thì lúc nàng đi đến quảng trường trung tâm tài chính đã bị nhân viên mặc đồng phục ngăn cản lại.

"Vị tiểu thư này, nơi này của chúng tôi hôm nay không được tùy ý đi vào." Nhân viên mặc đồng phục làm việc lễ phép lại cứng rắn mà ngăn đường đi Vưu Nhiên lại.

Vưu Nhiên nhìn rào chắn phía trước bị nhân công làm lên, không quá rõ vì cái gì nàng không được đi vào.

"Ngươi cảm thấy ta là nhân vật khả nghi sao? Ta là có chứng minh thân phận." Quả nhiên tới mấy cơ quan tài chính này đều phải kiểm tra toàn thân sao?

Tựa như mấy đoạn trong phim điện ảnh đó.

May mắn, Ngôn Lôi đã sớm cho nàng một phần giấy chứng nhận, hơn nữa hôm nay nàng có mang theo bên mình.

Nhân viên công tác cười một cái, hắn xua xua tay, ý bảo Vưu Nhiên không cần lấy ra giấy chứng nhận, bởi vì nơi này hôm nay xác thật không mở cửa tiếp khách.

"Rất xin lỗi, hôm nay nơi này không mở cửa."

Vưu Nhiên híp híp mắt, nhìn đám người lui tới nơi đó, mọi người đều đang bận rộn, thậm chí có rất nhiều thiết bị đang vận chuyển vào, nàng ảo não với bản thân bị ngăn cản ngoài cửa không thể đi lối tắt.

Này không phải mở cửa với tất cả mọi người sao?

Được thôi, nàng ngăn chặn đáy lòng khó chịu, bỏ giấy chứng nhận vào trong túi.

Xoay người vẫn thành thành thật thật đi đường dưới cầu vòng qua rồi đi đến nơi sản xuất hạt giống.

Nàng thấy được chiếc xe chạy qua lại, nếu nàng lái xe thì Đại Dì sẽ trả tiền xe cho nàng không nhỉ?

Vưu Nhiên suy nghĩ chuyện có xác suất phi thường thấp này.

Đại Dì "Đại công vô tư", mỗi lần thầy nàng phạm sai lầm, đều trừ tiền trên đầu nàng, tiền công giảm nửa, khẳng định là không trả, Đại Dì chính là vắt cổ chày ra nước.

(Vắt cổ chày ra nước: Ví tính người keo kiệt, bủn xỉn quá mức.)

Thành thành thật thật đi đường vòng.

Dưới đáy lòng Vưu Nhiên mắng một câu. Trung tâm tài chính đáng chết.

Cơ hồ lấy tốc độ nhanh nhất đi thì cũng hơn hai mươi phút mới tới chỗ bán hạt giống.

Nàng vốn đang ký thác hy vọng ở cửa tiệm trái cây mới kia, nàng nghĩ muốn đi hái chút Anh Đào tươi nhất về cho đại nhân.

Kết quả, 11 giờ thì vườn Anh Đào không tiếp tục kinh doanh ——!!

Mà thời gian nàng tới là 11 giờ 10!!!!

Cho nên, lúc Đại Duy và tiểu thợ hoa cùng lão bản trao đổi số lượng mua sắm cùng các chủng loại xong đang vui sướng chuẩn bị cùng Đại Dì hội hợp, vừa lúc họ đi ra khỏi cửa hàng đã thấy Tiểu Vưu Nhiên vẻ mặt như vừa chịu đả kích.

Vưu Nhiên đã biến thành một đóa hoa đuôi chó khô khốc.

"Vưu Nhiên, sao em lại tới đây? Vẻ mặt làm gì ủ rũ cụp đuôi thế." Đại Duy đi lên đi, đẩy đẩy Vưu Nhiên không có linh hồn.

Vưu Nhiên nâng lên mí mắt nhìn gương mặt tươi cười của hai vị tỷ tỷ, chủ động xách hàng mẫu hạt giống trong tay các nàng lại đây, trong miệng sâu kín nói, "Đại Dì sợ hai người xinh đẹp bị ác đồ theo dõi, cố ý kêu em lại đây làm vệ sĩ bảo hộ hai người."

Đại Duy cùng tiểu thợ hoa bị Vưu Nhiên một bên chọc cười, họ nào cần một đứa nhỏ con người bảo hộ nga, tuy rằng Đào Mỗ có chút nhu nhược, nhưng Đại Duy vẫn có chút tài năng.

"Vậy vẻ mặt em bộ dáng em mệt vậy là chuyện như thế nào?" Đại Duy suy nghĩ một chút, chẳng lẽ lại là bởi vì chủ nhân?

Mỗi khi Vưu Nhiên có biểu tình này, trăm phần trăm bởi vì chủ nhân, hoặc là có liên quan với chủ nhân, hai người quá hiểu biết trại thái tâm lý của Vưu · 24 trái tim nhớ Đại Nhân · Nhiên.

"Đúng rồi, Vưu Nhiên, đã xảy ra chuyện gì." Tiểu thợ hoa có chút lo lắng.

Vưu Nhiên xách theo hàng mẫu, thở dài một tiếng, ngượng ngùng một chút nói, "Kỳ thật vốn dĩ hôm nay em muốn đi vườn Anh Đào của cửa hàng trái cây mới khai trương hái một chút tặng cho đại nhân, rốt cuộc thì, đại nhân đối với em có chút, ừm," Vưu Nhiên vẫn chưa nói ai chuyện nàng chọc đại nhân giận tới chui vào trong quan tài.

"Kết quả người ta không mở cửa, lúc em đến đã vừa lúc đóng cửa, vfi đã muộn mười phút."

Tiểu thợ hoa nghe thấy cái kết quả này, thập phần thở dài, "Như này thật là có chút bất hạnh, chắc là Vưu Nhiên phải dùng tốc độ nhanh lên đi."

Vưu Nhiên nhìn nhìn trời, nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất.

Nếu lúc ấy nàng có thể đi qua cơ quan tài chính mà không cần đi đường vòng, hôm nay đã có thể hái được Anh Đào tươi nhất.

Vưu Nhiên lắc đầu, nàng không thể nói tiếp, nói thêm gì nữa thì nàng hận không thể đi hủy đi tòa trung tâm tài chính.

Tiểu thợ hoa cùng Đại Duy an ủi linh vật Vưu Nhiên của họ, sau đó đi tới trên đường phố.

Đối với quỷ hút máu mà nói ánh mặt trời hôm nay thật chói mắt.

Cho nên, Đại Duy cùng tiểu thợ hoa chống dù đen, chống đỡ một tia ánh sáng duy nhất.

Người đi trên phố càng thêm ngạc nhiên mà nhìn khuôn mặt trắng nõn của ba cô gái.

Vưu Nhiên không sợ nắng cho nên nàng đi ở bên ngoài, trong lòng còn nghĩ làm sao hống đại nhân vui vẻ đây.

"Nếu lúc ấy ngươi đi qua trung tâm tài chính kia thì tốt rồi." Đại Duy nhìn hội trường trung tâm tài chính con người lui tới bên kia, nhỏ giọng nói thầm một câu.

Vưu Nhiên lắc đầu, ngữ khí ưu thương cực kỳ, "Bọn họ không cho em đi vào, nói là hôm nay không mở cửa cho người ngoài."

"Không mở?" Đại Duy có chút kỳ quái, nhưng cô ấy nhớ rõ tòa trung tâm tài chính này, Doãn Quý Công cũng có cổ phần, như thế nào sẽ không mở đối ngoại.

"Bởi vì hôm nay bên kia đang đóng phim." Tiểu thợ hoa giải thích, thân nhỏ xinh ẩn nấp ở dưới dù đen, giờ phút này đang tìm kiếm trên điện thoại, bên trong thình lình hiện ra tình huống cùng trạng thái hiện tại.

Rất hiển nhiên, Đại Duy cùng Vưu Nhiên ở dinh thự thật lâu nên đối với con người đóng phim gì đó cũng không quá cảm thấy hứng thú, vì vậy bọn họ cũng hừ một tiếng.

Nhưng tiểu thợ hoa lại đang che giấu yêu thích với cuộc sống giải trí của huyết tộc thời thượng, tuổi còn nhỏ huống chi thường xuyên sẽ dùng các loại tìm tòi, cô ấy cũng chậm rãi nói ra thông tin hôm nay nhặt được, "Bên ngoài nói là trung tâm tài chính hôm nay tựa hồ đang quay một bộ khoa học viễn tưởng Tạ Bách Tư là diễn viên chính, cảnh tượng này tôi suy đoán hẳn là phân đoạn kinh điển cướp ngân hàng?"

Rốt cuộc lầu một là cơ quan tài chính, nơi giao dịch tiền bạc.

Vưu Nhiên cũng không có để ý là quay điện ảnh gì.

Bởi vì tựa hồ nàng nghe tới một cái tên có điểm quen thuộc.

Tạ Bách Tư.

Vưu Nhiên kêu tiểu thợ hoa đưa ảnh chụp nữ diễn viên kia cho nàng xem một chút.

Không bao lâu các loại tin tức cùng hình ảnh nhỏ nhỏ chiếu ra trước mặt họ, một gương mặt nữ có diện mạo tinh xảo.

"Tạ tiểu thư, trong bình luận có nói cô ấy là diễn viên hành động chuyên nghiệp, ẩn lui hai năm, năm nay lại quay lại đóng phim điện ảnh."

Tiểu thợ hoa mở ra toàn khoa thông tin, đọc ra những từ mấu chốt.

Càng thần kỳ chính là, đối phương còn từng diễn qua nhân vật quỷ hút máu.

Kỹ thuật diễn rất tinh vi, tuy rằng tuổi không lớn.

Tuổi không lớn cũng cũng chỉ là đối với huyết tộc nói mà thôi, vị Tạ ảnh hậu này đã 34 tuổi, bất quá bảo dưỡng rất tốt, căn bản nhìn không ra tuổi thật.

Vưu Nhiên nhìn diện mạo người phụ nữ kia, khóe miệng gợi lên một ý cười trời sinh tà mị.

Nàng tựa hồ nghĩ tới lấy lòng đại nhân một chút.

"Cậu xác định cô ấy giờ phút này đang ở nơi đó đóng phim?"

Tiểu thợ hoa không nghĩ tới Vưu Nhiên một bên đang không có hứng thú với mấy cái này lại lại đây hỏi.

Cô ấy lật xem thông tin, sau đó nhìn đến nơi đó đang bố trí quay phim, quyết đoán gật gật đầu, "Khẳng định đúng là vậy, cậu xem cách trung tâm tài chính gần đó đều tụ tập rất nhiều đám đông, có vài người cầm banner cổ vũ, thậm chí công tác bảo an chung quanh đều nghiêm khắc hơn so với ngày thường nhiều."

"Theo đuổi ngôi sao." Vưu Nhiên nghĩ tới một danh từ.

Mặc kệ ở nơi nào, con người đều sẽ có thần tượng của mình.

Đây cũng là vì cái gì khu riêng tư Chịu Đạt ( câu lạc bộ minh tinh toàn cầu ) mỗi ngày đều có người chờ đợi nằm vùng.

Tiểu thợ hoa cười một cái, cô ấy đối với minh tinh quay điện ảnh TV cũng còn bình thường, theo đuổi ngôi sao nhưng không đến mức nào, bởi vì hơi thở con người quá mức dày đặc tập hợp lại làm thiên tính huyết tộc trỗi dậy.

Cho nên, lúc này, có thể trốn xa cỡ nào thì cứ trốn xa cỡ đó.

"Tôi nhớ rõ Tạ Bách Tư diễn qua rất nhiều phim cũ, 《 Đạt chìa khoá bí mật 》, 《 Cấm đoán 》, 《 Nữ nhân khóc thút thít 》, 《 Nơi yên tĩnh 》 mấy phim này đều xem qua." Vưu Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó nhỏ giọng nói ra.

Đại Duy cùng tiểu thợ hoa có chút ngạc nhiên, nhìn không ra Tiểu Vưu Nhiên tới còn có mặt theo đuổi ngôi sao.

"U, em thích vị Tạ tiểu thư này? Cư nhiên xem qua nhiều phim của cô ấy như vậy." Đại Duy nhịn không được trêu chọc một chút nhãi con Tiểu Vưu Nhiên ngây thơ.

Vưu Nhiên lập tức xua xua tay, lấy đâu ra công phu thích đại minh tinh.

Chẳng qua, lúc trước kia đã bị ép cùng đại nhân coi phim có cảnh tượng rất là kinh khủng, ấn tượng khắc sâu thôi.

Nàng nhớ rõ đại nhân đã từng xem phim rồi có ngữ khí có chút tiếc hận nhắc tới ——

"Người này diễn phim không tồi, chỉ tiếc gần đây sống ẩn, có chút tiếc nuối."

Người này chính là chỉ Tạ Bách Tư.

Vưu Nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn những đám mây trên trời, lại híp mắt nhìn những người đó bị phong tỏ nghiêm ngặt ở trung tâm tài chính đang quay phim.

"Nếu một người tương đối thưởng thức một diễn viên điện ảnh, vậy người đó có phải tương đối muố có gì của đối phương hay không...... a......" Vưu Nhiên một bên suy nghĩ, một bên lầm bầm lầu bầu.

Đào Mỗ bị gợi lên hứng thú, nháy mắt trả lời ra đáp án đối phương chưa nói xong nói, "Ký tên? Chụp ảnh chung?"

Vưu Nhiên là cười một cái, không tiếp tục nói tiếp.

Sau đó một lần nữa đưa hạt giống hàng mẫu trong tay đưa cho hai chị gái, rồi thừa dịp họ còn chưa có phản ứng lại hết sức, liền lui về phía sau một bước chuẩn bị rời đi.

"Hai chị, hai người đi về trước, giúp em nói với Đại Dì một tiếng, em lập tức liền gặp lại mọi người."

"Ai! Vưu Nhiên, em muốn đi làm gì?" Đại Duy kinh hô một tiếng, dùng dù che đậy ánh mặt trời trên đỉnh đầu, tức giận hỏi thân ảnh nhanh như chớp liền biến mất rất xa.

Vưu Nhiên xoay người, ở khóe miệng khoa tay múa chân một cái làm kiểu tay im lặng, sau đó lộ ra một mạt tươi cười thục nữ.

"Em đi làm chuyện xấu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro