Chương 72: Nụ hôn lúc nửa đêm giữa thiên thần và ác quỷ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




(Có liên quan nên mình nhắc lại nếu mọi người quên:

Sơ ủng là nghi thức được thực hiện sau khi huyết tộc chọn lựa người bạn đời, họ trao đổi dòng máu cho nhau. Với ai con người sẽ thành Huyết tộc.)

—————

Thế giới lâm vào trầm mặc.

Hư vô mờ mịt, chung quanh đều là một mảnh trắng thảm đạm.

Nàng cúi đầu, nhìn dưới chân dẫm lên mặt nước màu hổ phách.

Mỗi một bước đi, mặt nước dưới chân liền sẽ vựng nhuộm thành từng vòng tròn lốc xoáy màu đen.

Nàng không biết bản thân sao lại xuất hiện ở chỗ này, thế nhưng có thể đi trên mặt hồ, thậm chí trên mặt hồ này căn bản không có ảnh ngược của nàng.

Giống như là dùng vô số dung hợp tề tạo thành một chất lỏng dính nhớp chống đỡ nàng đi lên phía trước.

Nàng cũng chỉ đi phía trước vài bước, trong chớp mắt cũng đã rời đi nơi ban đầu mấy km.

Tất cả cảnh tượng quỷ dị, có phải biểu thị...

Chẳng lẽ......

Nàng đã chết sao?

Vưu Nhiên nghĩ tới loại khả năng này, sắc mặt sầu thảm, nàng đối với chuyện mình có khả năng đã tử vong thì có chút khó có thể tiếp thu.

"Cho nên, nơi này là thiên đường hay là địa ngục."

"Vậy ngươi cảm thấy thế nào."

Một thanh âm mang theo ý cười chui vào trong óc nàng.

Vưu Nhiên hơi hơi nhíu mày, nháy mắt xoay người nhìn về phía chất dính này, đáy hồ màu hổ phách trào ra một bóng người, trong bóng đêm, thân ảnh ào ạt toát ra cũng bị dính bám vào dung nham màu đỏ tươi, thẳng đến dung nham khiến người nhìn cũng khổ sở rút đi thì lại bày ra ra một thân thịt hoàn mỹ.

Thẳng đến cái kia một thân thịt kia mở bừng mắt, Vưu Nhiên mới nhìn về phía đó.

Họ lại làm cùng động tác, đó chính là mỉm cười rồi nhìn chăm chú lẫn nhau.

Hai người lớn lên giống nhau như đúc, nói đúng ra.

Một người là màu sắc đồng tử con người bình thường, mà thân thể từ dung nham xuất hiện ra, còn bị phù văn kim sắc bao trùm ở phía trên da thịt màu tro thạch cao, hai tròng mắt là máu đen, tóc cũng đã tiếp cận màu trắng bạc.

"Cam tâm cứ chịu chết như vậy?" Một bản thân khác hoàn toàn thức tỉnh hỏi Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên hừ cười một tiếng, tử vong đối nàng tới nói một chút cũng không đáng sợ, nàng chỉ là lo lắng nếu nàng thật sự cứ chết mất như vậy thì đại nhân của nàng có thể cảm thấy khổ sở hay không.

Đại nhân ở chỗ gác cao hãm sâu phía trên, có thể ngẫu nhiên nhớ đến bản thân một chút hay không?

Nhưng nàng lại không cách nào xác định được khi bản thân rời đi có để lại cơ hội cho những người khác thừa nước đục thả câu hay không? Bọn họ cũng sẽ giống bản thân đào tim đào phổi với đại nhân, không, không có khả năng, trên thế giới này không có khả năng lại có người như nàng yêu thương Mục Phỉ như vậy.

Cho nên nàng không thể chết được.

"Chúng ta đều không cam nguyện cứ chết như vậy, không phải sao?" Vưu Nhiên nói với một bản thân khác.

Vưu Nhiên mắt màu đen máu lúc này mới hơi hơi gợi lên khóe miệng, "Thiên sứ cùng ác ma kết hợp, không lên được thiên đường cũng không xuống được địa ngục, chúng ta là tồn tại cực ác."

Tồn tại cực ác.

Nhưng cũng là tồn tại  đáng yêu nhất.

Bởi vì nàng là tiểu chó săn của Mục Phỉ, Vưu Nhiên nhìn bản thân khác của mình với dung nham một lần nữa lâm vào bên trong vực sâu hắc ám, đôi mắt nàng cũng bốc cháy lên càng nhiều máu đen bao trùm.

Nàng cúi đầu, nhìn dọc theo ấn ký máu tươi trên đường đi, nàng thật sự chảy rất nhiều máu.

Viên đạn bạc kia trực tiếp bắn tới ngực nàng, vị trí còn cách trái tim hai mm.

"Một viên đạn bạc nho nhỏ liền muốn làm ta gục ngã sao?"

Nàng lầm bầm lầu bầu, đầu ngón tay bén nhọn thon dài phi thường tinh chuẩn mà đâm xuyên qua ngực mình.

Cho dù là cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế chân thật, vẻ mặt nàng cũng vẫn bình tĩnh, gần là dùng ngón tay xé ra vô số mạch máu mình đem viên đạn kia móc ra tới.

Ném vào trên mặt hồ.

Trong khoảnh khắc, viên đạn kia đã bị dung nham hòa tan.

Trước ngực nàng lộ ra một cái lỗ thủng máu, đau đớn không làm tròng mắt không còn màu trắng của nàng chảy ra nước mắt, chẳng qua cái lỗ thủng cũng đã khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.

"Như vậy tiếp theo,tôi phải rời khỏi nơi nửa vời này." Nàng cúi đầu, nhìn mặt hồ màu hổ phách, cho tới bây giờ mới hiện ra ảnh ngược chân thật nhất của bản thân.

Như là kỵ sĩ sa đọa với địa ngục màu đen, nàng tự xưng là cũng không phải quá tà ác, chẳng qua bộ dạng nàng cũng không thể xem nàng thuộc về phạm trù người lương thiện.

Đương nhiên, chỉ cần một người không mâu thuẫn nàng là được.

Mà người kia hẳn là còn ở bên ngoài chờ nàng.

Mục Phỉ của nàng.

***

Khi nàng lại lần nữa mở mắt ra

Đèn dây tóc trên đỉnh đầu chiếu đền nàng nhịn không được điên cuồng chớp động đôi mắt.

Nàng thấy bản thân đang nằm ở trên bàn giải phẫu, chung quanh đều là dụng cụ cùng với vài vị cầm dao phẫu thuật...... bác sĩ huyết tộc.

Rất hiển nhiên, bọn họ cũng đang ngừng thở phải cắt bỏ quần áo ngay ngực nhuốm máu đen của nàng.

Lấy ra xác đạn, khâu lại miệng vết thương, rửa sạch tàn tích, băng bó cầm máu.

Cho nên nàng đây chỉ mới trải qua bước đầu, nàng mang dưỡng khí, nhóm nữ sĩ muốn nhắc nhở muốn gia tăng lượng thuốc mê cho nàng hay không, bởi vì loại thuốc bình thường tựa hồ đối không dùng được với nàng.

Huống chi ——

"Thật là kỳ quái, rõ ràng chảy đến chừng này máu, thế nhưng chỉ là bị chút đạn bạc làm trầy da rất nhỏ."

Bác sĩ huyết tộc mỗ chính phi thường hoài nghi cảnh tượng trước mắt, hắn lại lần nữa dùng dụng cụ tinh vi chiếu xạ miệng vết thương đầy máu của nữ hài, đương nhiên trên dụng cụ đang hiện ra là chính xác nhất.

Chỗ chảy máu, chỉ còn sót lại bột bạc.

"Như này đối với con người mà nói, thật là kỳ tích." Người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng tay cầm dao y thuật, có chút cảm thán có phải bản thân sống đã lâu đến độ con người đã tiến hóa đến loại thần kỳ này không.

Nhưng đương nhiên là không phải, thông số của nữ hài trên các phương diện triệu chứng trạng thái đều là bình thường, chỉ là bởi vì nguyên nhân nào đó mà không phát ra khí vị loài người mà thôi, người này vẫn chỉ là cái con người bình thường, cũng không phải huyết tộc, càng không phải bị sơ ủng một nửa sắp chuyển biến.

Cho nên, bọn họ vẫn là đem miệng vết thương nữ hài dùng nước thuốc rửa sạch, tuy rằng bột bạc đối với người này không có tác dụng, nhưng bột bạc với độ tinh khiết tối cao đối với bác sĩ mổ chính lại không tốt, chỉ cần một chút tinh bột sót lại dính vào liền sẽ bỏng rát làn da huyết tộc.

Sẽ lưu lại vết sẹo không thể biến mất.

Vưu Nhiên nằm trên bàn phẫu thuật đã đoán được mấy bác sĩ này sẽ không tiếp tục dùng dụng cụ đáng sợ đâm vào ngực mình lấy viên đạn ra, bởi vì viên đạn đã không tồn tại.

Nhóm bác sĩ cũng kiểm tra đo lường ra kết quả kinh người này.

Nếu nói viên đạn là khi nàng ở cảnh trong mơ tự mình lấy ra, thì đại khái người khác sẽ xem mình trở thành quái vật đi.

Cho nên Vưu Nhiên quyết định giả chết không nói, mặc dù hiện tại che giấu nó thành trầy da nho nhỏ, nhưng rốt cuộc chảy nhiều máu như vậy, người bình thường sớm đã phải chuyển nặng nhờ cấp cứu, mà nàng vẫn có chút suy yếu.

Nhưng nàng còn muốn mạnh mẽ chống ý chí của mình, bởi vì nàng muốn nhìn đến người kia thì mới an tâm.

Vì nàng chưa thấy được người trong lòng, nàng muốn ra sức đứng dậy, kéo ra những cái dụng cụ dán ở trên người mình, nhưng mà cánh tay của nàng có chút nâng không lên, miệng vết thương kéo đau đớn làm nàng nhịn không được hít ngược một hơi khí lạnh.

Mà bác sĩ mổ chính đang kiểm tra miệng vết thương của nàng nhanh phân phó trợ thủ mình  chích thuốc mê con người này để nàng lâm vào một trận mê mang.

Quả nhiên, người Mục Phỉ mang lại đây chứa trị, đều luôn đáng sợ như vậy sao?

Lần trước là dẫn theo vị Doãn Tư Lê quý công, đối phương làm công lực toái miệng thiếu chút nữa làm hắn phẫu thuật lâm vào hoảng loạn.

Mà lần này con người này, càng là khó có thể dùng phương diện con người bình thường để xem xét vết đau của đối phương.

Bởi vì, hắn chữa bệnh lâu như vậy lần đầu nhìn thấy con người ngoan cường như thế.

Khi Vưu Nhiên bị đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, Bác sĩ có uy vọng kiệt xuất nhất Bắc khu, Kiêu Lý, tháo xuống mặt nạ bảo hộ liền thấy được nữ chủ nhân Mục phủ đang đứng ở cửa chờ.

"Phòng khám tư cấm hút thuốc, bạn của tôi." Kiêu Lý có điểm chỉ trích với đối phương làm lơ những điều cấm đó, phía sau cả tòa giải phẫu, sương khói lan tràn.

Mục Phỉ dập tắt đầu mẩu thuốc lá, biểu tình trên mặt chỉ có suy sụp cùng lo âu, "Em ấy thế nào?"

Kiêu Lý lần đầu tiên nhìn thấy loại cảm giác cấp bách nôn nóng của Mục Phỉ, trong một lần mang theo Doãn Quý Công tới, chỉ là bỏ xuống một câu vô tình "Đừng làm cho vị ngu xuẩn này chết".

Mà lần này bất đồng, tiểu gia hỏa con người này, tựa hồ đối với Mục Phỉ rất quan trọng.

Bằng không, cũng không đến mức đối phương đại động can, suốt đêm lái xe trực tiếp đuổi tới hắn hang ổ mong hắn chữa trị.

Ngoài phòng còn rơi xuống mưa to.

Mục Phỉ chính là rất ít hướng ai cúi đầu nói qua chữ "Mong".

"Nếu không phải xem phân lượng giao tình của chúng ta, tôi thật sự sẽ không mạo hiểm chữa trị cho con người , cô ấy rất tốt, thần kỳ mà không có nguy hiểm tính mạng, chảy nhiều máu như vậy cư nhiên chỉ là...... bị đạn làm trầy da, chỉ có thể nói vị con người này đã được thượng đế chiếu cố."

Kiêu Lý có quy củ của mình, không vào ban đêm thay con người chẩn bệnh, bởi vì ban đêm là thời điểm huyết tộc dễ dàng nhất phóng thích thiên tính, trừ phi là hắn muốn hút máu, nếu không, người bệnh của hắn vốn dĩ đều là xếp vào ban ngày.

Hắn không muốn mạo hiểm làm hỏng thanh danh mình.

Mục Phỉ giao bảo bối của mình cho hắn, một mặt là tín nhiệm, càng nhiều hơn là không có cách nào khác.

Mục Phỉ không tín nhiệm loài người, càng không thể đem tiểu gia hỏa giao cho bệnh viện con người xử lý.

Mục Phỉ nghe Kiêu Lý nói xuống mấy chữ mấu chốt.

( Không có nguy hiểm tính mạng )

Như này thì đủ rồi.

Trời biết, lúc Vưu Nhiên gặp phải sinh tử cô bên cạnh hoảng loạn thế nào, tâm cô phảng phất bị người gắt gao nắm chặt, cả hô hấp cũng khó khăn.

Cô chỉ có thể dựa vào ý niệm làm Vưu Nhiên nỗ lực bảo trì thanh tỉnh, nếu, vạn nhất Vưu Nhiên vào lúc mình đưa đến chỗ Kiêu Lý mà chịu đựng không nổi, vậy cô cũng chỉ có thể biến đổi Vưu Nhiên.

Cô sẽ lập tức biến đổi Vưu Nhiên trở thành huyết tộc.

Không được chọn, cô không muốn để Vưu Nhiên trở thành một đống xương trắng, chết ở trước mắt mình.

Cho dù về sau Vưu Nhiên sẽ hận bản thân.

Ánh mặt trời ban đầu yêu thích nhất sẽ trở nên chói mắt vô cùng, không còn có cách nào ở dưới ánh mặt trời mãnh liệt an ổn đi lại, không cách nào lại nhấm nháp đồ ăn con người, sẽ bởi vì không được hút mới tươi mà lo âu bất an, làn da da bị nẻ......

Những điều đó là quá trình khi con người biến thành huyết tộc phải trải qua.

Kỳ thật, cô không nghĩ tới mình có một ngày cho dù là cô ban sơ ủng cho đối phương cũng sẽ thập phần suy nghĩ muốn tôn trọng ý nguyện một con người như vậy, nhưng cô cũng muốn Vưu Nhiên có lựa chọn của bản thân.

Cho nên cô vẫn luôn cầu nguyện Vưu Nhiên có thể bảo trì thanh tỉnh, cố gắng, ít nhất khi cô muốn ban sơ ủng cho Vưu Nhiên cũng phải dưới tình huống tự nguyện.

Mà không phải lúc sống còn như vậy.

"Nữ sĩ của tôi, đừng hút thuốc, tôi sợ tiểu gia hỏa của cô chưa ngã xuống, thì bản thân thân cô đã bị tra tấn mà ngã xuống." Kiêu Lý nhìn Mục Phỉ lại lại lần nữa lấy thuốc ra, đành phải dùng lời tốt khuyên bảo một chút.

Mục Phỉ đang mở thuốc ra lại đóng lại, cô gật gật đầu, xem như cảm ơn đối phương cứu trợ.

"Có chuyện tôi vẫn luôn không hiểu được, vị ' tôi tớ ' của cô ân, tiểu gia hỏa, hẳn là biết được thân phận của cô, rõ ràng xem như gặp kẻ địch thì con người không nên kiêng kỵ thậm chí căm ghét chúng ta sao? Mà cô ấy cư nhiên có thể vì cô đỡ đạn, trước nay tôi chưa từng gặp qua chuyện này, làm như thế nào để được cô ấy trung thành yêu mến cô như thế?" Kiêu Lý có chút tò mò vì sao con người có thể cùng huyết tộc ở chung đến hòa hợp như vậy, thời điểm chữa trị thì thấy nữ hài kia chưa có bị hút máu qua.

Mục Phỉ trầm ngâm một lát, chỉ có thể nói lên một câu, "Cho nên em ấy là tiểu đồ ngốc."

Kiêu Lý cười một cái, hắn nhìn phía Mục Phỉ ánh mắt mang theo chút tò mò, "Cô ấy xác thật là choáng váng một chút, vì một huyết tộc tính tình đạm bạc chắn thương, bất quá, ý niệm cô ấy rất mạnh, tôi chữa trị kỳ thật chỉ là phụ trợ, ý niệm tiểu gia hỏa muốn sống sót phi thường mạnh mẽ, cô hẳn là đi vào phòng nhìn cô ấy xem, rốt cuộc người ta cũng vì cô mà chảy nhiều máu như vậy."

Mục Phỉ từ biệt Kiêu Lý, cô đã liên hệ dinh thự, chủ đạo một ít việc cần lúc sau.

Mới vào phòng Vưu Nhiên nghỉ ngơi.

Trước khi đi vào, cô cởi áo khoác xuống, sợ trên người mình bị dính mùi thuốc lá.

Trong thời gian cô đang đợi chờ Kiêu Lý chữa trị cho Vưu Nhiên, hút đến bản thân không đếm được.

Cô nương ánh trăng bị mưa gió hóp để nhìn Vưu Nhiên đang nằm ở trên giường bệnh, đối phương bởi vì mất máu quá nhiều mà có vẻ phá lệ tái nhợt.

Bất quá may mắn, tim Vưu Nhiên đập mạnh đã trấn an cảm xúc lo lắng của Mục Phỉ.

Tiểu gia hỏa còn sống.

"Ta rất xin lỗi, làm ngươi bị thương." Mục Phỉ cầm lòng không đậu vươn tay để lên trán tiểu chó săn trên giường bệnh.

"Cảm ơn ngươi đã cứu ta, tiểu đồ ngốc." Mục Phỉ ngồi ở mép giường Vưu Nhiên, ánh mắt dừng ở một chỗ trong góc, giọng nói của cô mang theo vô tận tự trách cùng thương tiếc.

Mà cô gái nằm ở trên giường bệnh đầy mặt mệt mỏi, nghe được lời nói xuất phát từ nội tâm ít khi nghe được của đối phương, nhịn không được gợi lên khóe miệng.

"Nếu ngài thật sự muốn cảm ơn ta, vậy mời ta ăn bữa khuya đi."

Một tiếng cười nhẹ nhành phía sau lưng Mục Phỉ truyền đến, cô cúi đầu vừa lúc đâm vào đôi mắt nhỏ người nào đó đang tràn ngập mỉm cười.

Mục Phỉ vốn đang đắm chìm ở trong cảm xúc bi thương tự trách bản thân nháy mắt bị biểu tình bất cần đời của Vưu Nhiên chọc đến tan thành mây khói.

"Ngươi tỉnh khi nào?" Mục Phỉ nhíu nhíu mày, hỏi.

Vưu Nhiên nằm ở trên giường, biểu tình vi diệu, thổ lộ hai chữ, "Vẫn luôn."

Mục Phỉ cảm giác bản thân bị tiểu gia hỏa này "Trêu đùa", cô đứng dậy muốn rời đi, chẳng qua Vưu Nhiên đương nhiên nhìn ra được đối phương tới da mặt mỏng, nhanh muốn ngồi dậy muốn giữ chặt Mục Phỉ, bất đắc dĩ, miệng vết thương lại lần nữa bởi vì lôi kéo mà đau đớn.

Nàng nhịn không được thở hốc vì kinh ngạc.

Khi Mục Phỉ quay đầu lại nhìn nơi bị băng gạc băng trắng bó chặt của Vưu Nhiên, đành phải một lần nữa về tới bên cạnh đối phương.

Nhìn mặt đối phương đau đớn nhăn thành một đoàn, cũng cảm thấy đau lòng.

"Người bệnh phải nghỉ ngơi cho tốt, ngậm miệng lại."

"Nhưng ta không muốn ngài rời khỏi ta, vĩnh viễn không muốn." Vưu Nhiên cứng đờ ngồi ở trên giường, nàng ngồi có chút không thoải mái, vẫn là nằm xuống tương đối tốt hơn, chính là, bản thân một người tựa hồ thực cố hết sức, Mục Phỉ biết được vết thương của nàng, đành phải cong hạ thân đem hai cái cánh tay đối phương đáp ở trên vai mình, sau đó đỡ lấy Vưu Nhiên chậm rãi nằm xuống.

Chỉ là, Mục Phỉ không chú ý thời điểm cô cong lưng nghiêng đầu, gương mặt cô lại chạm tới môi Vưu Nhiên rồi.

Vưu Nhiên cảm nhận được gương mặt lạnh băng cọ ở giữa môi mình, nháy mắt đỏ mặt lên.

"Đại nhân, ta cảm thấy ta có chút......"

"Có chút cái gì." Mục Phỉ an bài tốt cho Vưu Nhiên nằm xuống, cô không nghĩ tới cho dù tiểu gia hỏa bị thương lời nói vẫn cứ rất nhiều như thế, hơn nữa một cánh tay Vưu Nhiên còn lộ ra bên ngoài, Mục Phỉ có chút bị chứng cưỡng bách phạm vào, đơn giản cúi thân xuống đem chăn mỏng một mặt cùng bên kia san bằng, không đến mức phải lệch một bên.

"Có chút muốn khen thưởng, vì mới từ Tử Thần bên kia chạy về, đại khái chính là vì một chút khen thưởng nên chạy về đây." Vưu Nhiên nhìn Mục Phỉ gần như thế, tâm sinh nhộn nhạo, ngữ điệu cũng bởi vì loại cảnh tượng này trở nên mềm mại vô cùng, hoàn toàn quên mất sự thật mình thật là từ bên cạnh sinh tử nhặt mạng về.

Mục Phỉ khẽ nhíu mày, bởi vì cô nghe được Vưu Nhiên đưa ra yêu cầu này thì dừng trong động tác dịch chăn trong tay, cuối cùng xem như ngầm đồng ý, nếu chỉ là một bữa khuya, cô cũng có thể tiếp thu, "Nghĩ muốn cái gì."

"Một cái hôn." Kiên định, không chút nào dao động, yêu cầu rõ ràng.

Mục Phỉ kinh ngạc mà nhìn phía Vưu Nhiên bị thương, cảm giác bản thân khẳng định là nghe lầm.

Đang xem ra biểu tình đối phương vô cùng nghiêm túc, Mục Phỉ không cần nghĩ ngợi mà lạnh giọng cự tuyệt cái đề nghị vô lý này, "Quả thật hoang......" đường!

Cô còn không có hoàn toàn trách cứ hoàn chỉnh, đã bị người trên giường bệnh đột nhiên dùng sức lôi kéo, cường ngạnh ôm cô.

Khi cô còn chưa kịp hết sức phản ứng lại thì tiếp theo Vưu Nhiên dùng tay đẩy ra mấy sợi tóc trên trán cô, rồi ấn dấu môi ấm áp lại lạnh lẽo lên trên trán cô.

Cho dù ngoài phòng mây đen giăng đầy, gió mạnh gào thét, nước mưa như thác.

Tựa hồ cũng không có bất luận thanh âm gì có thể quấy rầy hai người được, bởi vì vốn dĩ cửa sổ cùng mành đều nhân cái kia hôn mà sinh ra phản ứng dây chuyền kỳ diệu, trong nháy mắt bởi vì họ mà đều bị ngăn cách ở bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro