Chương 84: 48 cách phản ứng sau đó!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí bắt đầu khẩn trương lên.

Phim trong màn hình bắt đầu kéo dài, mặt người chết thảm thình lình xuất hiện ở trên màn hình lớn.

Hơn nữa cùng với phối âm cực khủng bố của Lý Tư Đặc, bối cảnh âm nhạc kia làm người ta nổi da gà cực độ, sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, toàn bộ người ở rạp ồ lên tạo nên một trận tiếng kêu sợ hãi.

Kinh thanh thét chói tai.

Người nhát gan tựa như đều bị hoảng sợ, còn có rất nhiều con nít khác bị dọa khóc ra tiếng, hết đợt này đến đợt khác.

Mục Phỉ thấy kỹ thuật quay bộ phim kinh dị này đúng là đỉnh, vừa rồi có mấy hình ảnh phát lên trên màn hình xác thật làm cô mày nhăn lại.

Nhưng cô cảm thấy còn thiếu chút lửa, cho nên cô cảm thấy không sẽ không thể dọa đến người trưởng thành, bao gồm tiểu chó săn bên cạnh cô, người đã mau run thành cái máy cày.

Chỉ thấy cô gái nhát gan trong lòng ngực cô đang dùng một bàn tay run run rẩy rẩy gắt gao túm chặt cánh tay Mục Phỉ kéo sắp rớt xuống, một bàn tay sợ hãi mà che mặt lại, tư thế muốn nhìn lại không không dám nhìn.

Thật sự đáng sợ như vậy sao?

Nhát gan đâu giống chó săn kiệt ngạo soái khí, rõ ràng đây là một con chim nhỏ căng căng chiến chiến.

Nhưng sức lực lại không nhỏ, Mục Phỉ đầy mặt hắc tuyến mà cảm nhận được lực độ cánh tay mình bị Vưu Nhiên kéo, tiểu gia hỏa này ngày thường ăn cái gì lớn lên chứ.

Cô cúi đầu nhẹ giọng báo cho một tiếng, "Sát nhân kia đã rời đi."

"...... Thật vậy sao!? Đại nhân, ngài không phải đang hù ta chứ." Vưu Nhiên vẫn dùng tay che mặt lại, không dám lấy ra.

Mục Phỉ vươn tay lấy bàn tay đối phương chắn mắt ra, "Thật sự."

Nói xong hai chữ này, liền thấy đôi mắt tiểu chó săn kia quay tròn ướt dầm dề không chớp mắt mà nhìn chằm chằm chính mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cho dù rạp chiếu phim là tối thui không rõ, nhưng thị lực trong tối của huyết tộc thật tốt nên vẫn có thể nhìn đến hành động tiểu chó săn như cũ. Tiểu chó săn trong lòng ngực điên cuồng nháy mắt lấy lòng mình.

Vật nhỏ đang phóng điện về cô sao?

Mục Phỉ bị ý tưởng bất thình lình này làm cho có chút buồn cười.

Cô ra vẻ lạnh lùng nói, "Đôi mắt không thoải mái?"

Vưu Nhiên tức khắc suy sụp mặt xuống, quả nhiên đại nhân không nhận được tín hiệu mình liếc mắt đưa tình.

"Đúng vậy, đôi mắt Vưu Nhiên không thoải mái, muốn đại nhân thổi thổi mới có thể tốt lại." Vưu Nhiên liền thuận nước đẩy thuyền, nũng nịu mềm mại nói ra.

Cho dù bên tai hai người tràn ngập cảnh tượng cùng âm thanh sát nhân ma đang ở đuổi giết vai chính khủng bố mạo hiểm kích thích, nhưng hai người họ giống như mắt điếc tai ngơ.

Vưu Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Kim Hạt Sắc của Mục Phỉ, họ dựa vào nhau rất gần, thở ra hơi thở lên trên mặt Mục Phỉ, làm vị nữ chủ nhân lãnh tình của Mục phủ này cảm giác đến hô hấp cũng trở nên khó khăn.

"Thật sự không thoải mái?" Mục Phỉ hỏi, thuận tiện đem Vưu Nhiên thay đổi tư thế...... Ôm.

Vưu Nhiên vốn tưởng rằng vị đại nhân của nàng phải nói "Không được", "Quậy phá", "Không thể" các loại cự tuyệt nghiêm khắc, không nghĩ tới đối phương cư nhiên sẽ nghiêm túc hỏi mình như vậy.

Dù sao cũng là ở trong một góc tối, nơi này chỉ có ánh sáng trên phim chiếu đến.

Cho nên mặt nàng đỏ đến lợi hại cũng xem như đại nhân nhìn không thấy đi, nàng chỉ có chút tâm tư nhỏ mà thôi, vì thế nàng nhấp nhấp cái miệng nhỏ, bắt chước bộ dáng vai chính phim truyền hình mà lấy lòng, nũng nịu gật gật đầu.

"Ưm vâng, Vưu Nhiên thật sự không thoải mái."

Mục Phỉ cảm thấy chính mình cũng không có bị cảnh tượng phim điện ảnh kinh dị kia doạ làm cho sợ hãi, ngược lại bị tiếng nói ra vẻ nũng nịu của Vưu Nhiên dọa tới rồi.

Quá mị.

Cho dù biết đối phương đang diễn, thì sao.

Nếu tiểu gia hỏa cứ muốn như vậy, hơn nữa bộ dáng nũng nịu này cũng làm cô vui vẻ, Mục Phỉ nâng cằm Vưu Nhiên lên để đối phương nhìn mặt mình.

Vật nhỏ này không hại như vậy, bản thân cũng tùy nàng cùng nhau chơi một chút, được rồi Mục Phỉ đã bị khiêu khích.

"Muốn thổi thế nào."

Bốn chữ này, từ trong miệng Mục Phỉ nói ra, chỉ là bốn chữ lơ lỏng bình thường lại bị nâng lên một tầng có ý vị cực sâu khác.

Cùng loại với ý vị mang theo lạnh lùng vừa ám chỉ tình sắc.

Vưu Nhiên cảm giác đầu mình lập tức muốn nổ thành pháo hoa chia năm xẻ bảy.

Nàng nháy mắt giương mắt, đâm vào trong ánh mắt Mục Phỉ.

Họ dựa vào nhau rất gần.

Gần đến chỉ cần gần một chút chút nữa, sẽ ở không gian tối lại chật chội này, môi nàng sẽ bao trùm đến trên môi cô.

Mặt Vưu Nhiên được ôm thật cẩn thận, đầu ngón tay lạnh băng kẹp ở hai bên tai nghiên của nàng, khuôn mặt tuyệt mỹ của Mục Phỉ đàn không ngừng phóng đại trong đồng tử của nàng.

Toàn thân nàng chậm rãi căng chặt lên, cái loại cảm giác này chính là chờ mong kích động sắp được người trong lòng hôn môi.

Nàng chăm chú nhìn môi Mục Phỉ ướt át, rõ ràng là trong bóng đêm, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được trên môi kia là màu đỏ yêu dã, giống như Anh Đào, lại giống bánh kem red velvet, tóm lại nhất định rất ngọt.

Rót cuộc nàng biết hôn môi trong phim cũng không phải bởi vì lãng mạn duy mĩ mới nhắm mắt, mà là bởi vì đối tượng hôn môi là người mình thích dẫn tới rất khẩn trương nên không thể không nhắm mắt lại.

Cho nên, giờ phút này Vưu Nhiên hoàn toàn bị kích động cùng khẩn trương quấy phá, khi nàng đang được hơi thở lạnh băng của Mục Phỉ sắp ăn mòn đến bản thân, thì đã theo bản năng nhắm mắt lại.

Thời gian tựa như ngừng lại.

Vưu Nhiên nhanh chóng chuyển động đại não nghĩ xem sau khi Mục Phỉ hôn mình thì nàng phải phản ứng như thế nào.

Ít nhất nàng đang nghĩ đến 48 cách phản sau đó, nhưng không có loại nào là ngượng ngùng.

Toàn bộ cách phản ứng sau đó, cuối cùng chỉ có một loại kết quả, đó chính là nàng sẽ thuận thế như con sói đói hôn ngược lại, hoặc nàng phải cùng Mục Phỉ đại nhân ở rạp chiếu phim diễn tập một hồi quân sự kích thanh.

Cho nên, nàng chuẩn bị tốt.

Trong bóng đêm Mục Phỉ từ ánh sáng mờ nhạt của phim đang chiếu, thấy được tiểu chó săn của mình thế nhưng nhắm hai mắt lại.

Làm sao vậy, không phải đôi mắt nàng không thoải mái sao? Làm như thế sao cô thổi mắt được?

Mục Phỉ không quá hiểu rõ phản ứng này của vật nhỏ, chỉ cảm thấy buồn cười, vì thế cô quyết định không l tiếp tục trêu chọc đối phương nữa, tới gần trên người Vưu Nhiên, thuận tay lấy qua nước Anh Đào một bên bị đối phương ngậm.

Sau đó lại ngồi trở lại tại chỗ, phi thường sảng khoái hút một ngụm nước Anh Đào.

Mà nhắm chặt mắt chờ đợi hôn hôn— tiểu chó săn nghe được tiếng quần áo vụn vặt quần áo ma sát lẫn nhau cùng với sợi tóc Mục Phỉ đại nhân phất quá gương mặt nóng bỏng của mình, sau đó cái gì cũng không có......

Vưu Nhiên nhắm mắt lại, chờ đợi một hồi lâu vẫn là không có chờ được nụ hôn chờ mong đã lâu.

Cuối cùng, nàng nhịn không được mở bừng mắt.

Nàng nhìn thấy đại nhân vốn đang đang không ngừng lay động tiếng lòng nàng giờ phút này đã tay cầm ly nước ép Anh Đào kia, tập trung tinh thần mà xem phim......

Đây là có chuyện gì!?

Vì sao không giống tưởng tượng của nàng chứ!

Cái hôn lãng mạn ở rạp chiếu phim đâu?

Vưu Nhiên ảo não trợn trắng mắt, dưới đáy lòng nàng phỉ nhổ tư tưởng mình tục tằng, đối tượng chính là Mục Phỉ đại nhân, gia chủ lãnh tình của Mục thị thì sao có thể dễ dàng bị nàng câu dẫn.

Vưu Nhiên vô hạn chán nản vỗ vỗ mặt vẫn đang liên tục nóng lên của mình.

"Xem phim mà luẩn quẩn trong lòng như thế."

Mục Phỉ quay đầu nhìn tiểu chó săn tựa hồ không biết nặng nhẹ tự đánh mặt chính mình, có chút dở khóc dở cười mà dùng ngón tay búng trán đối phương một chút.

Vưu Nhiên bị bắn đến đau, đành phải ủy khuất mà che cái trán lại.

Ánh mắt nàng u oán mà nhìn nữ nhân hư bên cạnh câu dẫn nàng đến không ra gì, lại không chịu trách nhiệm.

Như là Mục Phỉ cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của đối phương, cô cắn ống hút, hạ mi nhìn về phía vẻ mặt đưa đám Vưu Nhiên.

"Hừm?" Cái mũi rất nhỏ hừ một tiếng.

Vưu Nhiên vốn muốn hỏi Mục Phỉ đại nhân, có ai nói qua đại nhân là nữ nhân hư hay chưa.

Chẳng qua, nhìn đến Mục Phỉ cắn ống hút, biểu tình câu dẫn người ta mà không biết, Vưu Nhiên cảm thấy hỏi chính là dư thừa, bởi vì Mục Phỉ đại nhân thật là hư từ trong xương cốt.

Nàng đoạt nước Anh Đào còn thừa một chút trong tay Mục Phỉ lại.

"Ngươi"

Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Mục Phỉ, nàng một ngụm hút xong, một giọt cũng không còn.

"Vưu Nhiên khát, đại nhân chỉ biết tự mình uống, cũng không cho ta một chút, trong lòng đại nhân chính là không có Vưu Nhiên......" Vưu Nhiên hoàn toàn không nhận sai, đánh đòn phủ đầu, ngữ khí muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

Mục Phỉ nhìn ly nước ép nho căn bản còn chưa mở ra của đối phương một cái, tổng cảm thấy tiểu gia hỏa này càng ngày càng ít bị thu thập, của mình không uống lại uống của cô.

Nhưng cô cũng chỉ răn dạy vật nhỏ này trong lòng một chút, cuối cùng cũng không nói cô bé cái gì.

Rốt cuộc ngẫu nhiên khó có khi mới đi xem phim, Mục Phỉ cũng không muốn quản giáo Tiểu Vưu Nhiên quá mức.

Vưu Nhiên nhìn Mục Phỉ.

Mục Phỉ quay đầu nhìn lại Vưu Nhiên.

Hai người chỉ dùng ánh mắt cho nhau một cái liếc nhìn, cũng có thể biết lẫn nhau đang suy nghĩ cái gì.

Tựa hồ, tại một khắc này họ thật là ăn ý.

"Đại nhân."

"...... Được rồi."

Mục Phỉ nâng cánh tay phải mới vừa hoãn quá mức lên, ý bảo Vưu Nhiên có thể dựa lại đây.

Sau đó họ liền rất an tĩnh mà xem phim, ngay cả tần suất hô hấp cũng sắp thành giống nhau.

Kết phim kinh dị tính cũng không phải kết cục thật hoàn mỹ.

Nam chính vì hạnh phúc của nữ chính lựa chọn cùng ma ăn người đồng quy vu tận*.

(*Cả hai cùng chết)

Trong đó có câu thoại như thế này: Anh không muốn để em chậm trễ bởi vì anh, mà người đàn ông khác lại tốt với em, em còn có tương lai sáng lạng.

Vưu Nhiên nhìn đến xuất thần, nàng đột nhiên mở miệng, như để tay lên ngực suy nghĩ lại như là hỏi người bên cạnh.

"Như này xem như đối tốt với cô ấy sao? Vậy người ở lại không phải càng bi thương, mỗi ngày đều sống trong bi thương sao."

Mục Phỉ nghe Vưu Nhiên nỉ non, ánh mắt ảm đạm chút, nhưng cô cũng không có đáp lại nghi hoặc của đối phương.

"Nếu ta là nữ chính, đại khái cũng sống không được. Rốt cuộc người ta yêu đã không ở trên đời này, vậy nơi này cùng địa ngục có cái gì khác nhau......"

Ánh mắt Vưu Nhiên xa xăm mà nhìn phía màn hình lớn, lại như là thông qua vai chính trong phim phóng ra bóng dáng bản thân mình.

Nàng rất yêu Mục Phỉ, nếu có một ngày, nàng không có đại nhân có lẽ thật sự sống không nổi nữa, nàng biết rõ chính mình căn bản không tâm kiên nghị như vai chính.

Nàng yếu ớt bất kham, rất dễ dàng bị đánh bại, chỉ có ở trước mặt đại nhân mới có thể kiên cường mà làm như chuyện gì đều có thể giải quyết dễ dàng, nàng nguyện ý làm đôi cán cứng cỏi nhất của Mục Phỉ đại nhân, vì đối phương che mưa chắn gió, dốc hết lòng.

Cho nên, nàng chỉ có một mong cầu, mong cầu có thể cho phép nàng cùng Mục Phỉ mãi mãi ở bên nhau.

Mục Phỉ nhìn tiểu chó săn thấp giọng xong liền lâm vào trầm mặc, cô ôn nhu cười một chút, không nghĩ tới Vưu Nhiên ở phái luôn luôn lạc quan thế nhưng cũng sẽ nghĩ rất nhiều về vấn đề tình cảm.

Cô nghĩ, nếu có một ngày Vưu Nhiên thật sự yêu ai, vậy cô có thể thành toàn cho đối phương tự do hay không?

Nếu như bên cạnh không có tiểu chó săn ríu rít nói không ngừng như vậy, chính mình có thể cảm thấy cô đơn hay không?

Vưu Nhiên là đứa nhỏ tốt, cô bé cùng ai ở bên nhau cũng sẽ rất hạnh phúc, mặc kệ đối với Vưu Nhiên hay là đối với người kia.

Mục Phỉ theo bản năng mà ôm Vưu Nhiên ôm ngay lại một ít, trước khi Vưu Nhiên gặp được người kia, cô sẽ bảo hộ cô bé thật tốt, rốt cuộc vẫn có chút luyến tiếc.

Tâm cô lạnh băng cô tịch, luyến tiếc tiểu chó săn rời đi.

"Đại nhân......?" Vưu Nhiên cảm giác cái ôm đang chặt một chút, nàng ngẩng đầu vừa muốn nhìn Mục Phỉ.

"Đừng nhúc nhích, chuyên chú xem phim."

Mục Phỉ vặn đầu nhỏ đối diện phương không cho Vưu Nhiên nhìn thấy biểu tình mình, xem phim.

"...... Dạ, được đại nhân."

***
Sau khi phim kết thúc

Đã là đêm khuya

Đêm đông gió lạnh thổi quét ở trên mặt người xem, tuy rằng rét lạnh, nhưng cùng người mình thích xem phim với nhau, mọi người đều cảm thấy rất ấm áp, thật hạnh phúc.

Lúc Vưu Nhiên vừa hết ra cửa, liền tri kỷ hết sức vì Mục Phỉ sửa sang lại cổ áo khoác đàng hoàng, nàng còn kéo giữa cổ áo Mục Phỉ lên, phòng ngừa gió lạnh chui vào.

Mục Phỉ nhìn Vưu Nhiên đã cao gần bằng mình đang cho sửa sang lại quần áo cho bản thân, đột nhiên cô nhớ tới Vưu Nhiên vừa tới dinh thự lúc ấy, cũng chỉ cập đầu gối cô, thấp bé như vậy.

Là tiểu đáng thương rất nhỏ nhắn.

"Đại nhân, có phải ngài lại muốn nói ' nguyên lai Vưu Nhiên đã cao lớn lên thế này ' cảm thán như vậy hay không?" Vưu Nhiên hoàn toàn có thể đoán được loại ánh mắt hoài niệm Mục Phỉ đại nhân chăm chú nhìn chính mình xuất thần.

Mục Phỉ bị đoán trúng tâm tư, cũng không trả lời, cô dùng ánh mắt ý bảo Vưu Nhiên che dù cho mình đàng hoàng đi.

"A, ngượng ngùng, là ta sơ sẩy rồi," Vưu Nhiên sửng sốt một chút, thật nhanh cười mở dù đen trong tầm tay ra, sau đó thay Mục Phỉ che gió tuyết trên đường. "Đại nhân, nếu không hôm nay ngài ngồi ở vị trí này đi."

Họ đi tới chỗ đậu xe, Vưu Nhiên cung kính mà bước trước một bước, thay Mục Phỉ kéo ra vị trí phó lái phía trước.

Mục Phỉ hoang mang nhìn nàng.

"Vừa rồi nhận được cuộc gọi Kim tiên sinh nói, ông ấy còn ở giữa đường, mười mấy phút mới có thể đến, ta nghĩ đến dù sao nơi này cách dinh thự cũng gần, ta kêu Kim tiên sinh trở về đi." Vưu Nhiên một bên giải thích, một bên mời Mục Phỉ lên xe.

"Vậy ai tới lái xe." Mục Phỉ hỏi, chẳng lẽ để gia chủ cô tự mình lái xe?

"Đương nhiên là ta nha, tiểu chó săn của ngài vì ngài phục vụ chuẩn xác, đêm nay ta chỉ thuộc về ngài, ngài đều có thể tùy ý sai bảo." Vưu Nhiên phi thường vui đảm đương nhân vật đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của Mục Phỉ đại nhân.

Chỉ cần Mục Phỉ cần nàng, thì nàng đều làm.

Mục Phỉ nhìn phía xung phong nhận việc —Vưu Nhiên, có chút không dám tưởng tượng.

Vưu Nhiên học lái xe khi nào.

"Đại nhân ngài đã quên, chính là ta mượn xe thể thao của bác sĩ Kiêu Lý đi tìm ngài, một mình chạy 24 tiếng mà." Vưu Nhiên lại lần nữa nói ra "Bối cảnh công tích lớn" của mình, muốn cho Mục Phỉ tin tưởng thực lực chính mình.

Mục Phỉ lãnh mắt liếc tiểu chó săn một cái, còn dám nói ra lời đó nhắc lại chuyện kia?

Tuy rằng là đã biết, nhưng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng.

Cuối cùng cô không lay chuyển được Vưu Nhiên, đành phải ngồi ở ghế phụ.

Tiểu chó săn của cô cư nhiên học lái xe xong rồi, hơn nữa kỹ thuật tựa hồ cũng không tệ lắm, rất ổn, ít nhất trên đường gập ghềnh ở đây cũng không hoảng loạn chút nào.

Thẳng đến dần dần xuất hiện biểu tượng của Mục thị, Vưu Nhiên lại có chút mất mát, cư nhiên nhanh như vậy đã tới dinh thự.

Nàng còn cố ý thả chậm tốc độ chút.

Kỳ thật nàng còn muốn cùng Mục Phỉ bên nhau nhiều hơn một chút, chỉ hai người.

Tuy rằng ở dinh thự cũng có thể thường xuyên nhìn thấy Mục Phỉ, nhưng Mục Phỉ đại nhân luôn rất bận, hơn nữa dinh thự còn có những người khác.

Vì thế trong lúc thấy đã đến sắp cửa Mục phủ thì Vưu Nhiên dừng xe.

Bầu trời bay tuyết nhỏ.

Hai người bọn họ ngồi ở trong xe.

Vưu Nhiên đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng lúc nảy ở rạp chiếu phim nàng cho rằng Mục Phỉ muốn hôn chính mình.

Nàng bị đối phương chọc đến mặt đỏ tim đập mạnh toàn thân căng chặt, kết quả người khởi xướng lại hồn nhiên bất giác.

Nàng không cam lòng, nàng muốn phản kích.

"Vì sao không đi vào mà ngừng ở nơi này." Mục Phỉ nhìn bông tuyết chậm rãi rơi xuống, quay đầu nhìn phía Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên chỉ là hơi hơi nghiêng thân, trong ánh mắt đen nhánh mặc nhiễm tràn đầy thâm tình có thể làm người chết chìm.

"Đại nhân, ta muốn làm một chuyện."

Vưu Nhiên nói xong, hướng về Mục Phỉ cúi người tới, nàng vươn tay từ phía sau ôm lấy sau cổ Mục Phỉ.

Đúng, nàng muốn hôn ngài ấy.

Mặc kệ như thế nào, nàng đều phải làm chuyện này, khiến cho trời đầy bông tuyết bay xuống chứng kiến thời khắc hai người hôn môi.

Nàng nghĩ như thế, hết thảy đều thật thuận lợi, khi môi nàng liền mau dựa đi lên, đột nhiên gông cùm xiềng xích phía sau làm nàng không có biện pháp lại tiến tới nửa tấc.

Nàng dùng sức tiến lên phía trước, nhưng đai an toàn trên người gắt gao mà cố định thân thể của nàng......
Nàng cư nhiên quên cởi bỏ đai an toàn!??

"Ngươi đây muốn làm cái gì?"

Bị tiểu chó săn đột nhiên tới gần dọa nhảy dựng Mục Phỉ cổ quái mà răn dạy một tiếng, Vưu Nhiên nghiến răng nghiến lợi, muốn dùng sức nhảy về phía trước một nhảy, chỉ thiếu chút nữa miệng nàng đã mau mổ đến đại nhân.

Nhưng đai an toàn chất lượng siêu tốt không dao động mà cứng rắn giam lại cô gái đang dụng tâm muốn làm ra cử chỉ hôn hôn trên ghế điều khiển.

Nếu không phải biết đây là xe Mục Phỉ đại nhân thích, nàng tuyệt đối muốn huỷ chiếc xe này ngay lúc này!

"Ta...... Ta chỉ là nghĩ đến bây giờ đại nhân cũng chưa tháo dây an toàn, ta giúp ngài tháo một chút......"

Vưu Nhiên hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình cười trừ chuyện khó xử nhất, giúp đỡ Mục Phỉ đại nhân tháo dây an toàn đáng chết này !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro