Chương 12. Đảo khách thành chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12. Đảo khách thành chủ

Thành thật mà nói nếu để Tống Tái Hạo chụp hình thân mật cùng người xa lạ, chắc chắn hắn sẽ thấy khó chịu.

Nhưng nếu đổi lại là Lăng Vũ, hắn sẽ không có ý kiến.

Cho dù là đời trước thì cũng như thế.

Bởi vì sau khi cùng Lăng Vũ ở chung vài ngày, ấn tượng của Tống Tái Hạo đối với cậu cũng có chút đổi mới.

Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là Tống Tái Hạo bị công ty ép phải tham gia chương trình này nên hắn mới cố kìm nén tính khí của bản thân.

Sau khi bình tĩnh lại, Tống Tái Hạo cũng biết việc này không liên quan đến Lăng Vũ, hắn mới bắt đầu nghiêm chỉnh hợp tác.

Hơn nữa, Lăng Vũ trong mọi việc đều biết tiến lùi hợp lý, nói chuyện cũng làm người khác thoải mái, trong quá trình ghi hình cậu cũng rất quan tâm Tống Tái Hạo.

Càng ở chung, tuy hai người không phải quá hài hòa như cặp đôi thật, nhưng Tống Tái Hạo cũng không có chỗ nào cảm thấy bất mãn.

Mãi đến giai đoạn chụp hình tuyên truyền, nhiếp ảnh gia hỏi hai người có muốn chụp cảnh hôn hay không.

Lúc đầu, Tống Tái Hạo cảm thấy không có việc gì.

Nhưng vừa quay đầu thấy Lăng Vũ ấp úng, do dự.

Tống Tái Hạo tưởng cậu ghét bỏ hắn.

Tâm tính hắn cao ngạo nào chịu được cảm giác này.

"Ai mà muốn cùng cậu ta chụp", hắn tức giận nói, sau đó quay người rời đi, để lại một mình Lăng Vũ xấu hổ mà ngây ngốc tại chỗ.

Đời này, Tống Tái Hạo khẳng định sẽ không làm loại chuyện như vậy.

Rất nhanh, hắn đã chạy ra nói chuyện với nhiếp ảnh gia, chụp cảnh thân mật như nào cũng được, chỉ cần Lăng Vũ đồng ý.

Lúc này, Tống Tái Hạo cũng nhận ra.

Lăng Vũ thật sự có chút do dự nhưng là do nguyên nhân khác chứ không phải có ý ghét bỏ hắn như hắn từng nghĩ.

Nhìn thấy hai người không ai phản đối, đứng một bên chờ chỉ thị, đạo diễn âm thầm cao hứng, liền nháy mắt bảo nhiếp ảnh gia chuẩn bị chụp.

Nhưng đáng tiếc, hình hôn môi thân mật của hai người họ vẫn là không thể chụp.

Bởi vì người đại diện của Lăng Vũ, Du Xuân Lượng, biết được việc này đã đến trường quay.

Vừa biết chuyện, hắn lập tức đi nói chuyện với tổ chương trình, từ chối yêu cầu này với lý do sợ không những đoàn đội Tống Tái Hạo không đồng ý mà fans của hắn cũng không thích việc này.

Tóm lại, buổi chụp hình poster tuyên truyền xem như kết thúc viên mãn.

***

Hai người họ về thay đồ, tổ chương bắt đầu phỏng vấn từng người.

Lăng Vũ bị tổ chương trình đưa vào một phòng nhỏ có sẵn máy móc và thiết bị chiếu sáng để ghi hình phỏng vấn.

Trong phòng, một cô gái cầm tài liệu cười tươi ngồi chờ cậu.

Cô cũng là nhân viên chính thức của tổ chương trình, mấy ngày nay làm việc chung với hai người họ cũng rất quen thuộc.

Hai người đơn giản chào hỏi hai câu, buổi phỏng vấn liền chính thức bắt đầu.

Câu hỏi cũng rất đơn giản, tổ chương trình chỉ muốn biết ấn tượng của cậu với Tống Tái Hạo sau một thời gian hai người tiếp xúc.

Tất nhiên, dù sao cũng là trước màn ảnh, cho dù là phỏng vấn cảm nhận sau khi tham gia thì cậu cũng phải chú ý lời nói một chút.

Lăng Vũ đã sớm chuẩn bị tâm lý, thẳng thắn trả lời.

"Đối với hành động tặng hoa của Tống lão sư, tôi thấy cậu có phản ứng khá bình tĩnh, cậu không thích sự lãng mạn này sao?" Nhân viên công tác hỏi.

Lăng Vũ hơi sửng sốt, nhớ lại cảnh quay lúc đó, chính mình đúng thật là không có quá nhiều phản ứng.

Cậu trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng trả lời.

"Tôi thật sự không phải người lãng mạn, cũng chưa từng được trải nghiệm cảm giác kinh hỷ như vậy bao giờ. Có thể nói, vừa mới bắt đầu, tôi đã hoàn toàn ngây ngốc, cho rằng đó là mơ."

"Bởi vì tôi hoàn toàn không nghĩ tới Tống Tái Hạo sẽ chủ động làm ra những việc này. Nói ra cũng thật xấu hổ, tôi rõ ràng lớn tuổi hơn cậu ấy nhưng trong suốt quá trình quay phim cậu ấy vẫn luôn là người chăm sóc cho tôi."

"Tống lão sư tuy rằng tuổi nhỏ nhưng lại rất ổn trọng, hào phóng, hợp tình hợp lý, cùng với hình tượng mà tôi biết qua báo đài thật sự có thể nói là hai người hoàn toàn khác nhau."

"Tôi không chỉ ngây ngốc lúc cậu ấy tặng hoa mà bình thường khi quay phim tôi cũng đều ngây ngốc như vậy. Tôi thật sự cảm thấy may mắn khi được tham gia chương trình này với Tống lão sư. Chắc kiếp trước tôi đã phải cứu vớt thế giới mới được như vậy, cô nghĩ xem có đúng không?"

Cô gái phỏng vấn Lăng Vũ bật cười ha ha, "Đúng vậy, tôi đời này chắc cũng phải nỗ lực cứu vớt thế giới để kiếp sau xem xem có cơ hội hay không."

Mọi người trong phòng phỏng vấn đều cười thành một đoàn.

Buổi phỏng vấn Lăng Vũ bên này kết thúc thuận lợi nhưng bởi vì mọi người nói chuyện quá vui mà kéo dài hơn so với dự tính tận nửa giờ.

***

Sau khi được thả ra, Lăng Vũ đi đến phòng nghỉ của bản thân.

Khi đi ngang qua phòng nghỉ của Tống Tái Hạo, cậu vô thức ngừng lại.

Nghĩ đến đợt quay tiếp theo phải đến tận một tháng nữa, cậu vẫn nên chào hỏi hắn một cái.

Cậu giơ tay lên gõ cửa.

Mới vừa gõ hai cái, cửa đã mở ra.

Nụ cười trên mặt Lăng Vũ cứng lại.

"Cậu tìm ai?" Người mở cửa chính là dì quét dọn.

"Ách..." Lăng Vũ đưa mắt nhìn bên trong phòng nghỉ, trống rỗng.

Bên trong không có một ai khác, chỉ có dụng cụ vệ sinh.

"Không có gì ạ, xin lỗi đã làm phiền." Lăng Vũ cười ôn hòa, lễ phép nói lời cảm tạ.

Sau đó, cậu xoay người đi về phòng nghỉ của mình.

Lăng Vũ lắc đầu, cười nhạo bản thân đã quá tự cao.

Ở trong cái vòng này lâu như vậy, cậu đã sớm biết, người ở trước màn ảnh và sau màn ảnh là hoàn toàn khác nhau.

Rời đi màn ảnh, không có người nào nguyện ý muốn diễn kịch tiếp cả.

Tống Tái Hạo cũng không ngoại lệ.

Lăng Vũ không muốn thừa nhận, trong tâm cậu có một chút xíu, thật sự là một chút chút xíu thất vọng.

Cậu tự giễu mà cười khổ, duỗi tay mở cửa phòng nghỉ của mình.

Sau đó, giây tiếp theo, một chút thất vọng của cậu liền biến thành trợn mắt há hốc mồm.

***

Tống Tái Hạo đang ngồi trên sô pha cùng Du Xuân Lượng nói chuyện, không biết nói cái gì mà mặt hai người đều rất vui.

Một bên khác, đoàn đội, trợ lý của Tống Tái Hạo cùng chuyên viên trang điểm đang vùi đầu ăn cơm.

Thấy cậu vào, họ ngẩng đầu cùng cậu chào hỏi một tiếng.

"Tới rồi, mau lại đây ăn cơm nào." Tống Tái Hạo nhiệt tình tiếp đón.

Lăng Vũ: ...

Cậu lùi lại, nhìn lại bảng tên trên cửa phòng, mặt chữ viết rõ ràng là tên của cậu.

"Vào nhanh nào, đứng ngây ngốc ở đó làm gì?" Tống Tái Hạo tiếp tục giục cậu.

Lăng Vũ biểu tình phức tạp bước vào phòng, nhìn trái nhìn phải, xác nhận xem đây có phải là phòng nghỉ của mình không.

"Mọi người như thế nào lại ở chỗ này?"

"Sợ Lượng ca nhàm chán nên chúng tôi tới bồi hắn nói chuyện phiếm."

Nhàm chán Lượng ca trong mắt mang theo ý cười cùng hắn ngồi đối diện, vốn dĩ hắn đã béo, lúc này lại cười đến mắt cũng đều nheo lại giống hệt như Phật Di Lặc.

Đánh giá trên dưới khắp người Lăng Vũ

"Đúng vậy, hắn tới nói chuyện với anh đấy."

Lăng Vũ:... Có cái gì, anh nói thẳng đi, nhìn người khác như vậy rất đáng sợ nha.

"Ăn cơm đi, anh không phải đã đói bụng rồi sao?"

Tống Tái Hạo tự nhiên nắm tay Lăng Vũ, kéo cậu ngồi bên cạnh mình.

Lăng Vũ nhìn lướt qua, là hộp cơm của một khách sạn 5 sao.

Đôi tay thon dài của Tống Tái Hạo bắt đầu xé bao đóng gói.

Món bọn họ ăn chính là móng heo cay, cua hương cay, tôm hùm đất, thịt bò xào còn có cả bia. Mùi thơm bay tứ phía.

Du Xuân Lượng chắc là cũng mới vừa ăn xong, dương quang đầy mặt.

Lăng Vũ đã đói đến mức ngực muốn dán vào lưng, lúc nãy không cảm thấy gì, hiện tại ngửi thấy mùi đồ ăn, chỉ cảm thấy một giây thôi cũng chờ không được.

Cậu trực tiếp làm lơ ánh mắt đánh giá của Du Xuân Lượng, mũi ngửi một cái, nhận lấy đôi đũa được Tống Tái Hạo đưa qua.

Duỗi cổ nhìn Tống Tái Hạo mở hộp giữ ấm lấy phần cơm của mình.

"Như thế nào phần cơm này lại không giống mọi người?"

Phần cơm của cậu lại là cá thu chưng trứng, thịt bò trộn rau thơm và rau cải xào.

Nhìn đơn giản nhưng đối với người đang đói đến cực điểm thì cũng hấp dẫn chí mạng.

"Quá muộn, dạ dày anh không tốt, không thể ăn đồ quá dầu mỡ. Hơn nữa, Lượng ca nói anh cũng phải giữ cân, đồ ăn của quán này không tồi, anh nếm thử xem." Tống Tái Hạo rất tri kỷ đem hộp cơm đưa cho cậu.

Lăng Vũ cũng không khách khí, gấp chờ không nổi múc một muỗng cá thu chưng trứng bỏ vào miệng trước khi Tống Tái Hạo kịp cảnh báo đồ ăn còn nóng.

Sau đó, cậu liền bị nóng đến hà hơi.

Cậu không nhận khăn giấy mà Tống Tái Hạo đưa mà trực tiếp thổi thổi rồi nhanh chóng nuốt xuống.

Sau đó, cậu lại gắp một đũa to thịt bò trộn rau thơm, vị giác nháy mắt được mỹ vị vây quanh.

"Ăn rất ngon, cậu cũng nếm thử xem." Lăng Vũ trong mắt đều là vui vẻ.

Mấy ngày này, cậu ở trước màn hình đã tập thành thói quen, theo bản năng, muốn chia sẻ cùng Tống Tái Hạo.

Lăng Vũ gắp một miếng đưa cho Tống Tái Hạo.

Tống Tái Hạo cũng tự nhiên há mồm ăn lấy.

Lăng Vũ đang chuẩn bị thu đũa về, liền nhìn thấy Du Xuân Lượng nhướn mày, ánh mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm.

Lăng Vũ: ... Không phải như anh nghĩ đâu, anh nghe em giải thích đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro