Chương 26: Định hướng việt dã (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bốn người Việt Tinh Văn nhảy xuống khỏi trực thăng trước, các sinh viên khác trong cabin thấy vậy liền dồn dập đi về phía cửa khoang.

Có nữ sinh vươn tay, cột mái tóc dài lên: "Tới cùng tới rồi, nhảy đi! Dù sao thì so với việc chúng ta bị ném xuống sau 10 phút còn tốt hơn. Tôi không muốn bị ném xuống biển cho cá ăn đâu".

Cô hít một hơi thật sâu, thả người dứt khoát nhảy xuống. Ba đồng đội khác cũng căng da đầu nhảy theo.

Rất nhanh tứ phía đều có dù nhảy được bung ra.

Trong cabin, Lưu Tiêu Tiêu sợ độ cao có sắc mặt trắng bệch: "Đàn anh, chúng ta..."

Tần Lãng dứt khoát nói: "Nhanh lên, chú ý nhắc nhở độ cao của dù nhảy, trước khi đạt 500 mét nhất định phải mở dù".

Hắn nhảy xuống đầu tiên, sắc mặt Lưu Tiêu Tiêu trắng bệch nắm chặt tay vịn ở cửa khoang. Đàn chị bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô: "Đừng sợ, nhắm mắt lại nhảy xuống, đến thời điểm mở dù chị sẽ nhắc nhở em".

Lưu Tiêu Tiêu cắn chặt răng, nhắm mắt lại nhảy xuống, vẻ mặt rất có biểu cảm "thấy chết không sờn".

Từng nhóm từng nhóm nhảy theo, những người còn lại cũng dồn dập đi về phía cửa cabin.

Ngoại trừ những người sợ độ cao đến hai chân mềm nhũn, ôm chặt vòng bảo hộ không chịu buông tay thì phần lớn sinh viên đều căng da đầu nhảy xuống. Trong lúc nhất thời, trên không trung đều là dù nhảy được mở ra, giống như từng cánh hoa đang phiêu đãng khắp nơi.

Rất nhiều người không khống chế được phương hướng, hơn nữa cảm giác rơi nhanh không trọng lượng mang đến cảm giác sợ hãi, xung quanh vang lên từng đợt tiếng thét chói tai "a a a a" hỗn loạn trong gió.

Giang Bình Sách không rảnh để quan tâm người khác, hắn chỉ nhìn chằm chằm ba người đồng đội bên dưới.

Lúc này, Việt Tinh Văn là người nhảy đầu tiên đã cách mặt đất không đến 500 mét, cảnh tượng hoang đảo ánh vào trong mi mắt. Giang Bình Sách phát hiện, bốn người bọn họ nhảy rất gần một đỉnh núi. Mắt thấy Việt Tinh Văn còn mấy chục mét nữa là sẽ đập vào vách đá, Giang Bình Sách lập tức vươn tay phải.

Luật bàn tay phải, hệ tọa độ Descartes.

Trước mắt hắn xuất hiện ba trục tọa độ, ba người đồng đội giống như điểm sáng màu xanh, không ngừng rơi xuống trên hệ trục, Giang Bình Sách tính ra vị trí tọa độ của Việt Tinh Văn, lấy tốc độ cực nhanh viết ra một công thức parabol.

Việt Tinh Văn đang cố gắng thay đổi phương hướng của dù. Sức gió quá lớn, cậu liên tục bị gió thổi bay về trước thì chắc chắn sẽ đụng vào vách đã.

Trong một khắc cậu đang trở nên nôn nóng, bỗng nhiên thấy có một sức mạnh thần kỳ giống như bao bọc cả người cậu, thân thể bắt đầu không thể điều khiển được bay lên trên——

Đến lúc Việt Tinh Văn lấy lại tinh thần, cậu đã vững vàng đáp xuống đỉnh núi.

Trong quá trình nhảy xuống, không thể có khả năng bay ngược trở lên mà không rõ nguyên nhân, Việt Tinh Văn đứng trên đỉnh núi ngây người hai giây, rất nhanh đã phản ứng kịp —— chắc là Giang Bình Sách thấy cậu thiếu chút nữa đụng vào vách núi nên thay đổi quỹ đạo vận động của cậu.

Tự mình thể nghiệm một lần, Việt Tinh Văn càng phát hiện độ mạnh mẽ của kỹ năng khống chế hệ tọa độ.

Quỹ đạo vận động được công thức tính ra sẽ không chịu ảnh hưởng của các yếu tố bên ngoài như hướng gió, trọng lực... khi Giang Bình Sách đã tính toán được điểm hạ cánh, mục tiêu bị hắn khống chế sẽ chính xác dừng lại ở tọa độ của điểm đó.

Việt Tinh Văn ngẩng đầu, thấy Lưu Chiếu Thanh, Kha Thiếu Bân cũng trước sau dừng bên cạnh cậu. Giang Bình Sách là người cuối cùng đáp xuống, điểm dừng của bốn người cách nhau không đến hai mét.

Nếu không phải Giang Bình Sách dùng công thức khống chế, bọn họ bay loạn xạ theo gió chắc chắn sẽ không đáp xuống gọn gàng như vậy.

Việt Tinh Văn tiến lên, vỗ vỗ vai Giang Bình Sách nói: "Lợi hại nha! Trong nháy mắt cậu viết được bốn công thức tính toán điểm đáp của chúng tôi".

Tóc của cậu bị gió thổi tán loạn, nhưng nụ cười lại vô cùng rạng ngời.

Khóe môi Giang Bình Sách hơi hơi cong lên, quan tâm nói: "Không va vào đâu chứ?"

Việt Tinh Văn xua xua tay: "Không có việc gì, có cậu khống chế quỹ đạo bay, tôi vừa rồi đáp đất vô cùng ổn".

Lưu Chiếu Thanh và Kha Thiếu Bân cũng đi về phía bên này.

Trên mặt Kha Thiếu Bân còn vẻ kinh hoàng chưa kịp bình tĩnh, mắt kính suýt chút rơi xuống, cậu vội vàng chỉnh lại, nhìn về phía Giang Bình Sách nói: "Hóa ra là do Bình Sách khống chế. Trách không được tôi lại đáp xuống đỉnh núi. Vừa rồi tôi còn nghĩ có phải lúc đáp xuống phải ngã thành chó ăn phân".

Lưu Chiếu Thanh nói đùa: "Ngã thành chó ăn phân còn tốt, chỉ sợ chúng ta rơi xuống đất là thành hộp".

Phát hiện mọi người đều không bị thương, Việt Tinh Văn nhẹ nhàng thở ra, nói: "Đáp xuống đỉnh núi cũng tốt, chúng ta đứng ở trên cao có thể quan sát hoàn cảnh xung quanh, thương lượng nên đi như thế nào".

Giang Bình Sách hỏi: "Bản đồ đâu?"

Việt Tinh Văn thu hồi dù, lật qua lật lại tìm kiếm trong ba lô —— trong ba lô có một tấm bản đồ, một cái la bàn, một cái đồng hồ quả quýt cổ, một cái bật lửa.

Vô cùng đơn giản, chỉ có 4 thứ này mà thôi/

Lưu Chiếu Thanh nhịn không được mắng: "Một chai nước cũng không cho, bắt chúng ta ở đây ba ngày, uống gió Tây Bắc hả?"

Kha Thiếu Bân nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói: "Chắc là buộc chúng ta phải tự lực cánh sinh tại chỗ phải không? Trên đảo hoang này chắc là có quả dại, rau dại linh tinh đi. Nói không chừng còn có thể bắt gà rừng, thỏ hoang đến nướng ăn? Bất lửa chính là để cho chúng ta nhóm lửa không phải sao?"

Giang Bình Sách bình tĩnh hỏi: "Các cậu ai có thể phân biệt được quả dại có độc hay không?"

Ba người đồng thời im lặng.

Bọn họ dù sao cũng chỉ là những sinh viên bình thường, ai có kinh nghiệm dã ngoại sinh tồn chứ?

Việt Tinh Văn cười khổ nói: "Quả dại, nấm linh tinh, vẫn nên đừng ăn bậy, rất dễ bị trúng độc. Còn gà rừng thỏ hoang mà Kha thiếu nói.... Tôi xem ra trên đảo hoang này không giống như là có động vật nhỏ, trong biển không chừng có thể có cá".

Lưu Chiếu Thanh nói: "Ba ngày không ăn cơm cũng không chết đói, trước tiên đừng lo lắng chuyện này. Chúng ta xem bản đồ trước đã, hình thức này rất giống game PUBG bản người thật, chúng ta cần phải di chuyển đến vùng an toàn có phải không?"

Việt Tinh Văn tìm một tảng đá, trải bản đồ ra cùng mọi người phân tích.

Tấm bản đồ này còn lớn hơn so với cậu nghĩ, trên bản đồ có đánh dấu phương hướng và khoảng cách, ở giữa có một lá cờ màu đỏ, hơn nữa có chữ "Đích đến".

Việt Tinh Văn chỉ nơi có ký hiệu núi trên bản đồ, nhìn về phía Giang Bình Sách nói: "Vị trí của chúng ta chắc là trên đỉnh núi này. Tỷ lệ bản đồ là 1:500 mét, cậu có thể đổi ra chúng ta cách điểm đích bao xa không?"

Giang Bình Sách hơi hơi nheo mắt, trong não nhanh chóng tính toán.

Rất nhanh hắn đã đưa ra kết quả: "Khoảng cách theo đường thẳng là 20km. Nhưng bởi vì trên đường có đầm lầy, rừng cây và mấy chướng ngại vật khác, chúng ta muốn trong 3 ngày đi đến được đích thì không thể đi thẳng. Nếu đi đường vòng..." hắn dùng ngón tay vẽ ra một đường gấp khúc trên bản đồ, nói: "khoảng 45 km".

Lưu Chiếu Thanh nhỏ giọng mắt: "Đậu má, đi bộ 45 km! năm đó chúng ta huấn luyện quân sự dã ngoại cũng không đi xa như vậy".

Kha Thiếu Bân đỡ đỡ mắt kính, nghiêm túc hỏi: "Cậu có thể vẽ một công thức Parabol trực tiếp ném bọn tôi qua đó không?"

Giang Bình Sách: "..." hắn có chút cạn lời với vấn đề của Kha Thiếu Bân.

Việt Tinh Văn thấy vẻ mặt Giang Bình Sách nghiêm túc, chủ động giải thích: "Chắc chắn là không thể. Hệ tọa độ của Giang Bình Sách có thể khống chế những thứ tầm mắt của cậu ấy có thể nhìn trong phạm vi tọa độ. Khoảng cách 45km cậu ấy không nhìn thấy được. Thứ hai, đại chiêu hệ tọa độ này của cậu ấy có thời gian làm lạnh chắc là rất lâu, không có khả năng có thể sử dụng vô hạn, có đúng không?"

Giang Bình Sách gật đầu: "Ừ"

Kha Thiếu Bân hơi hơi đỏ mặt: "Khụ... tôi chỉ thuận miệng nói thôi".

Lưu Chiếu Thanh nói: "Đàn em Giang, vậy cậu tính một chút, nếu chúng ta bắt đầu đi từ bây giờ thì bao lâu mới có thể đến đích".

Giang Bình Sách nhíu nhíu mày, nói: "Tốc độ đi bộ bình thường của người trưởng thành là 12 phút 1 km, 10km phải mất 2 tiếng. Hơn nữa còn bị tiêu hao thể lực. Trên lý thuyết thì đi bộ 45km cần phải mất hơn 10 tiếng".

Cậu chỉ hai tọa độ trên bản đồ, nói: "Thời gian thi là 3 ngày, chúng ta có thể đi 15km mỗi ngày. Lấy nơi này và nơi này làm 2 trạm trung chuyển nghỉ ngơi để đảm bảo thể lực ứng đối với các loại ngoài ý muốn, mới có thể trước khi kết thúc ngày thứ 3 đến được đích đúng hạn, và thu thập đủ thẻ tích điểm".

Việt Tinh Văn cúi đầu nhìn con đường hắn vẽ trên bản đồ, đồng ý nói: "Lộ tuyến di chuyển này đi qua bên trái và bên phải của khu vực này, chúng ta có thể dùng nhiều thời gian hơn để điều tra xung quanh, thu thập hết mấy thẻ điểm trong khu vực này".

Lưu Chiếu Thanh nhìn kỹ bản đồ, cũng nghĩ giống như vậy.

Học bá khoa toán đã vạch ra con đường thì chắc chắn đó là con đường hợp lý lại hiệu suất nhất. Đến bản đồ hắn còn xem cái hiểu cái không thì khỏi thắc mắc gì đi, đi theo bọn họ là được.

Kha Thiếu Bân dứt khoát lấy laptop ra, nói: "Để tránh mất bản đồ, tôi sẽ sao một bản trong máy tính, mô phỏng con đường mà Bình Sách đã vạch ra, để cho Tiểu Đồ đi điều tra hoàn cảnh xung quanh một chút".

Giang Bình Sách nói: "Được, tôi giúp cậu".

Hai sinh viên khoa học tự nhiên liền bắt đầu tạo mô phỏng trên laptop ngay tại chỗ.

Loại mô phỏng bản đồ này không tính là khó, có Giang Bình Sách hỗ trợ sửa sang số liệu, tay của Kha Thiếu Bân lướt như bay trên bàn phím, rất nhanh đã làm ra một tấm bản đồ 3D.

Bản đồ mà cuộc thi phát cho bọn họ là bản đồ mặt phẳng, Kha Thiếu Bân làm thành mô phỏng 3D, trên núi còn đánh dấu độ cao, hơn nữa còn khoanh vùng quanh con đường nhỏ bằng màu xanh lam. Giống như muốn nói: "Đây là địa bàn của ta".

Lưu Chiếu Thanh đứng bên cạnh xem cũng phải tấm tắc khen ngợi: "Có hai cậu ở đây, sau này đến một nơi xa lạ nào đó có phải đều có thể làm một bản đồ mô phỏng không? Sinh viên khoa học tự nhiên đều trâu bò như vậy hả?"

Việt Tinh Văn cười nói: "Không phải sinh viên khoa học tự nhiên nào cũng trâu bò như vậy, là Kha thiếu và Bình Sách của chúng ta quá đỉnh".

Dựng mô phỏng đối với Kha Thiếu Bân và Giang Bình Sách mà nói đúng thật chỉ như một bữa ăn sáng, bọn họ có thể vận dụng đến mức tối đa các kỹ năng mà thư viện cho. Nếu là học tra, cho dù có được kỹ năng hệ tọa độ này thì nửa ngày cũng không tính ra được công thức, còn đồng đội thì té chết sạch...

Vừa nghĩ đến đây, góc trên bên phải bỗng nhảy ra một khung thông báo ——

【Cuộc thi chính thức bắt đầu】

【Số lượng thí sinh trên hoang đảo: 88 người】

Mọi người đều thấy được nhắc nhở này.

Kha Thiếu Bân ngẩn người: "Trên đảo chỉ có 88 người thôi sao?"

Việt Tinh Văn nói: "Xem ra có 12 thí sinh ngã chết hoặc rớt xuống biển, nên trực tiếp bị loại".

Bốn người liếc nhau, nhớ tới một màn nhảy từ trên cao kia xuống, không khỏi sợ hãi trong lòng. Mọi người lần đầu tiên thể nghiệm được cảm giác nhảy dù, có thể thuận lợi đáp đất đã là vô cùng may mắn.

12 thí sinh xui xẻo kia là kiểu "rơi xuống đất thành hộp" mà đàn anh Lưu nói, đúng là quá thảm!

Ngay sau đó, góc trên bên phải liệt ra một loạt tin tức ——

【Bảng xếp hạng điểm tích lũy】

【Nhóm A-76: 20 điểm】

【Nhóm B-16: 15 điểm】

【Nhóm C-11: 10 điểm】

【Nhóm A-53: 5 điểm】

Trước mắt trên bảng xếp hạng chỉ mới có 4 nhóm, cuộc thi vừa mới bắt đầu bọn họ đã lấy được các thẻ điểm, đương nhiên là rơi xuống nơi vừa lúc có thẻ, nhân phẩm đúng là bùng nổ.

Lưu Chiếu Thanh nhìn tin này, không khỏi chửi thề: "Y chang mùi ăn gà. Còn đổi mới bảng xếp hạng!". Anh ta dừng một chút, lo lắng hỏi: "Có phải gần đến cuối cùng, mọi người vì tranh giành thẻ điểm mà đấu với nhau không?"

Việt Tinh Văn nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Cái này vẫn khác rất nhiều so với trò ăn gà. Người thắng trong PUBG cần phải giết hết các đội còn lại, sống sót đến cuối cùng mới tính là thắng. Còn môn định hướng việt dã đợt này của chúng ta, giữa các đội cũng không có mâu thuẫn gì, chỉ cần lấy được 60 điểm đã tính là qua môn. Hơn nữa trước mắt mọi người còn chưa hiểu rõ dị năng của người khác, tùy tiện ra tay rất có thể bị giết ngược lại".

Lưu Chiếu Thanh đồng ý nói: "Cũng đúng. Giống như Lưu Tiêu Tiêu vậy, nhìn nữ tính nhu nhược như vậy còn có thể giảng bài cho đám khỉ, bắt tụi nó đứng phạt 15 giây. Ai biết mấy chuyên ngành khác còn dì năng kỳ ba gì. Lớp này của chúng ta chắc đều là các nhóm nghiên cứu, tùy tiện ra tay với các nhóm khác đúng là chưa chắc có được tiện nghi gì".

Kha Thiếu Bân nói: "Đúng vậy, nếu gặp khoa Hóa học trực tiếp tạt axit, cho dùng đánh thắng thì cũng bị hủy dung".

Việt Tinh Văn nói: "chúng ta không đi trêu chọc mấy nhóm khác. Kế hoạch Bình Sách vạch ra cũng đủ lớn ở khu vực này, chắc là có thể thu thập không ít thẻ điểm".

Bên này, Kha Thiếu Bân đã dựng xong mô hình bản đồ.

Giang Bình Sách đứng dậy, nói: "Đi thôi, nhân lúc trời còn chưa có tối thì tranh thủ tìm vài cái thẻ điểm trên núi".

Một nam sinh cao 189cm mặc quân phục ngụy trang màu xanh lục, sải bước chân dài, động tác vô cùng dứt khoát lưu loát khiến cho bộ trang phục càng làm cho hắn thêm đẹp trai cmn không có ai bì được. Khuôn mặt vốn lạnh lùng, cộng thêm quân trang lại càng đẹp trai chết người.

Việt Tinh Văn nhanh chóng đuổi kịp hắn, sóng vai mà đi, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ là hai giờ chiều, đêm nay chúng ta qua đêm trên đỉnh núi hay là xuống núi?"

Giang Bình Sách nói: "Xuống núi đi. Chắc là chỉ có đội của chúng ta đáp xuống đỉnh núi, mấy đội khác đều ở chân núi. Nếu chúng ta xuống núi quá muộn thì thẻ điểm ở chân núi quanh đây đều bị vơ vét hết".

Việt Tinh Văn cũng nghĩ như vậy: "Ừ, chúng ta tranh thủ thời gian quét hết đỉnh núi đã".

Hai người ăn ý một trái một phải quan sát xung quanh, đi khoảng mười mấy mét, Giang Bình Sách bỗng nhiên nheo mắt lại, chỉ về một thân cây phía trước: "Trên đó có ánh sáng, có phải thẻ điểm không?"

Thân cây này to khoảng vòng tay của hai người, tán cây rậm rạp tạo thành một cái ô tự nhiên. Việt Tinh Văn nhìn về phía Giang Bình Sách chỉ, quả nhiên phát hiện giữa lá cây hình như có gì đó lập lòe. Ánh sáng đó vô cùng dịu nhẹ, giống như gặp nhiệm vụ thu thập trong game thì vật phẩm đó sẽ sáng lên.

Nhưng mà, cái cây này cũng cao quá đi? Hơn nữa thân cây vô cùng bóng loáng, không có điểm để mượn lực.

Việt Tinh Văn giống như đang nghĩ gì đó: "Sao bò lên đó được?"

Bốn người đứng dưới tàng cây, hai mặt nhìn nhau. Định hướng việt dã này còn muốn kiểm tra khả năng leo cây của sinh viên sao?

Kha Thiếu Bân nhỏ giọng nói: "Hệ tọa độ của Bình Sách có thể nâng người lên không?"

Giang Bình Sách vẻ mặt lạnh lùng nói: "Làm lạnh"

"À". Kha Thiếu Bân gãi gãi đầu: "Người máy của tôi cũng sẽ không leo cây".

Lưu Chiếu Thanh nói: "Thẻ ở giữa mấy lá cây, dao phẫu thuật của tôi ngắm không chuẩn".

"Để tôi". Việt Tinh Văn bỗng nhiên lấy từ điển ra, cười tủm tỉm nói: "Mọi người tránh xa một chút đừng để bị thương".

Ba người liếc nhau, nhanh chóng lui về phía sau một bước.

Việt Tinh Văn nhắm một mắt, dùng mắt phải nhắm cái đốm sáng trên cây, cậu ngửa đầu, dứt khoát vứt từ điển về phía vị trí đó —— chỉ nghe "Đùng" một tiếng, nhánh cây bị đập đến mức đung đưa dữ dội, sau đó gãy rắc một tiếng!

Một tấm thẻ màu xanh lục nhẹ nhàng bay xuống theo nhánh cây.

Việt Tinh Văn vui vẻ, đưa tay tiếp nhận thẻ, chỉ thấy mặt trái của thẻ viết số "5". Ngay sau đó bên tai mọi người vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở: "Nhóm C-183 đạt được một thẻ xanh, tăng 5 điểm tích lũy".

Việt Tinh Văn nhét tấm thẻ vào túi, cười cười nhìn các đồng đội: "Đã xong!"

Ba người: "......"

Thời khắc mấu chốt vẫn là từ điển của Việt Tinh Văn dùng tốt. Cuốn từ điển của cậu giống như một cục gạch, muốn chọi đi đâu thì chọi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro