Chương 31: Tôi chỉ tùy tiện xem qua.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn 8 giờ tối, phòng nghỉ Viện nghiên cứu số 9, Thẩm Vu Hoài nhận được tin nhắn, lấy đồ trong tủ đựng phòng nghỉ ra. Các nghiên cứu viên xung quanh đã hoàn thành xong việc và lục tục đi nghỉ, bạn bè quen biết Thẩm Vu Hoài thấy chiếc túi trên tay hắn, liếc hỏi: "Ấy, cậu lấy cái này làm gì?"

"Lát nữa đưa cho người khác." Thẩm Vu Hoài đóng tủ đựng đồ, "Hôm nay vất vả rồi."

"Có gì vất vả đâu. Có thể đuổi kịp tiến độ lại được thêm tài chính nghiên cứu đều là chuyện tốt với chúng ta mà." Người bạn cười hì hì, thay xong quần áo cùng Thẩm Vu Hoài song song ra ngoài, "Thầy bảo chúng ta chỉ cần sửa sang lại số liệu, dư lại cứ giao cho thầy làm. Chúng ta chỉ cần đuổi kịp trước cuối tháng là được. A đúng rồi, luận văn cậu viết xong rồi đúng không?"

Thẩm Vu Hoài gật đầu, "Sơ thảo xong rồi, cuối tháng bổ sung thêm số liệu là được."

Người bạn yên lòng, ok rồi, số liệu giai đoạn trước trên cơ bản đã thí nghiệm ổn.

Trong lúc nói chuyện, hai người đi vòng qua tầng năm viện nghiên cứu, người bạn vì muốn quan sát phòng thí nghiệm khác nên rời đi trước. Thẩm Vu Hài rẽ đến thang lầu, khóe mắt thoáng nhìn thấy có người đi ra từ văn phòng quản lí viên, là Hà Thư Hàng.

Hà Thư Hàng thấy thế hơi sửng sốt, rất nhanh chào hỏi với Thẩm Vu Hoài, "Anh Thẩm vừa mới ra sao? Hôm nay sao muộn như vậy?"

Cậu ta nhớ bình thường Thẩm Vu Hoài đều rời đi lúc 5-6 giờ.

Thẩm Vu Hoài liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, "Cậu đâu là?"

"À à, em quên mang chìa khóa. Vốn muốn tìm quản lý lấy chìa khóa dự phòng, nhưng hình như hắn không ở." Trong mắt Hà Thư Hàng lóe lên tia hoảng loạn, nhưng nhanh chóng tìm được lí do giải thích: "Không sao đâu, em đợi thêm chút nữa, người cùng tổ em cũng sắp tới rồi."

Thẩm Vu Hoài thấy thế gật đầu, hỏi: "Tiến độ thực nghiệm có được không?"

Hà Thư Hàng: "Được, trên cơ bản là xong rồi."

Thẩm Vu Hoài thu hồi ánh mắt, nâng bước vào sườn thang máy, "Chuyện bảo nghiên hẳn là không có vấn đề, cậu có áp lực lớn khác."

Hà Thư Hàng nghe vậy theo tới cạnh người Thẩm Vu Hoài, thấy hắn nhắc đến chuyện bảo nghiên liền cúi đầu, một lúc sau chuyển chủ đề hỏi: "Những người khác đâu ạ? Thí nghiệm của các anh kịp không? Em nghe nói cuối tháng là hết hạn rồi, mọi người kịp tham gia thi đấu không?"

Thẩm Vu Hoài ngắn gọn trả lời: "Kịp."

"Anh nắm chắc như vậy, khẳng định số liệu kia đã chuẩn bị tốt." Sắc mặt Hà Thư Hàng có chút khó coi, miễn cưỡng cười vui: "Vậy anh đi đi. Em phải tìm xem quản lí có ở phòng thí nghiệm khác không để lấy chìa khóa dự phòng nữa."

Hà Thư Hàng và Thẩm Vu Hoài chia tay nhau trước cửa thang máy, thấy người kia rẽ vào nơi khác, ánh mắt hắn hiện lên vài tia nghi hoặc.

Là ảo giác của hắn sao? Giọng điệu hôm nay của Hà Thư Hàng rất gấp gáp, hơn nữa vừa rồi cửa phòng quản lí không có khóa........? Trong lòng hắn còn nghi vấn, thang máy đã đi xuống, hắn đành phải nhắn tin hỏi bạn.

Khi đi ra khỏi tòa thí nghiệm, hắn liền nhận được tin nhắn của đối phương.

-[Bình thường, quản lí tới phòng khác chỉnh máy móc, tôi vừa đi ngang qua thấy hắn ta ở phòng 504, chắc là do không xa nên không khóa cửa.]

-----------------------------------------------

Thẩm Vu Hoài dừng xe tại bãi đỗ của Đại học S, xuống xe đã là hơn 9 giờ, trong không khí mang theo mấy phần ẩm ướt, có lẽ là sắp mưa. Hắn nhìn thời gian trên điện thoại, cầm lấy túi tư liệu trên ghế phụ, cầm dù theo.

Chờ hắn tới cửa thư viện Đại học S, phát hiện Trần Kỳ Chiêu đã ở đó.

Hiện tại đã vào mùa thu, gió buổi đêm rất lạnh, nhưng Trần Kỳ Chiêu chỉ mặc một chiếc áo khoác dài tay, bên dưới mặc quần thể thao dài tới đầu gối, dưới ánh đèn đôi chân ấy trắng đến phát sáng.

 Nhìn thấy người, Trần Kỳ Chiêu vẫy tay thể hiện vị trí, rất nhanh chạy tới.

Khi người đến trước mặt, Thẩm Vu Hoài nghe thấy mùi sữa tắm trên người cậu, hình như vừa mới tắm xong.

"Phòng thí nghiệm có chút chuyện, tôi ra hơi muộn."
Thẩm Vu Hoài đưa túi tài liệu đang cầm cho cậu, "Soạn lại một ít tư liệu nhập môn, nếu cảm thấy hứng thú cứ xem nó là được."

Trong khoảng thời gian này cậu không ít lần tìm Thẩm Vu Hoài nói chuyện phiếm, thậm chí vì hỏi thăm vài chuyện, đề tài cậu lấy toàn theo hướng chuyên môn, cũng nhắc đến Hà Thư Hàng mấy câu. Sau đó, hôm nay Thẩm Vu Hoài  nói đã sửa soạn lại một ít tư liệu nhập môn liên quan, hỏi cậu có rảnh không, vừa tiện đường đi qua Đại học S liền cầm đưa tới.

"........... Ồ." Trần Kỳ Chiêu cầm túi tư liệu nặng trĩu, cúi đầu nhìn đồ bên trong.

Đều là sách nhập môn hóa học, mơ hồ còn có thể nhìn thấy các nhãn đủ màu sắc trên những trang giấy.

Thẩm Vu Hoài nói: "Chỉ nhìn sách tham khảo đơn thuần sẽ thấy nhàm chán, bên trong có bút kí, cậu có thể nhìn xem."

"Về tôi sẽ xem." Trần Kỳ Chiêu một tay ôm túi tư liệu, "Anh vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, đã ăn cơm chưa?"

"Ăn ở nhà ăn bên kia rồi." Ánh mắt Thẩm Vu Hoài dừng trên người Trần Kỳ Chiêu, "Gần đây còn đau đầu không?"

Trần Kỳ Chiêu vốn đang cúi đầu đếm xem có bao nhiêu sách trong túi, nghe vậy ngừng lại, ý thức được Thẩm Vu Hoài hỏi, trả lời: "Không có việc gì, đã khá hơn nhiều rồi."

Hai người nói chuyện, trên bầu trời lại hiện lên mấy đạo sấm sét, ngay sau đó một tiếng trầm vang lên.

Trần Kỳ Chiêu ngẩng đầu, lờ mờ nhìn thấy ánh chớp trên những tầng mây, đột nhiên nhớ tới, "Buổi chiều tôi xem dự báo, hình như nói đêm nay có giông bão."

Thẩm Vu Hoài gật đầu, hắn thoáng thấy Trần Kỳ Chiêu không mang theo dù, "Hẳn là sẽ mưa to, cậu về kí túc xá trước đi."

Hắn còn chưa nói xong câu, trên mặt đất đã xuất hiện giọt mưa như hạt đậu, nước mưa thình lình rơi xuống.

"Mưa rồi!"

Vài sinh viên xung quang kêu lên.

Thẩm Vu Hoài đang muốn bung dù, giây tiếp theo cổ tay bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.

"Bên này." Trần Kỳ Chiêu một tay ôm túi tư liệu, một tay nắm lấy cổ tay hắn, không nói hai lời kéo hắn đến mái hiên thư viện tránh mưa.

Thời gian mười mấy giây ngắn ngủi, vài giọt mưa biến thành một màn mưa, kéo theo gió thu, mưa vừa to lại vừa lạnh.

Cửa thư viện có không ít sinh viên trú mưa, Trần Kỳ Chiêu thấy mưa càng lúc càng lớn, cúi đầu thì nhìn thấy dự báo mưa bão có sấm chớp hiện lên màn hình.

Không chỉ mưa to, còn có sấm sét ầm ầm.

Hai người đứng hàn huyên một lúc, nhưng mưa lại ngày càng lớn.

"Tôi đưa cậu về phòng ngủ trước." Thẩm Vu Hoài khẽ nhíu mày, hắn chú ý tới cách ăn mặc của Trần Kỳ Chiêu, "Trận mưa to này hẳn sẽ kéo dài rất lâu."

 Trần Kỳ Chiêu đội mũ áo khoác, vừa định nói tự mình chạy về cũng được, liền thoáng thấy Thẩm Vu Hoài bung dù.

Thẩm Vu Hoài: "Đi thôi."

"Ò." Trần Kỳ Chiêu đi tới dưới dù.

Lách tách lách tách nước mưa nện trên mặt dù, gió thổi thẳng tới khiến cái dù không khỏi nghiêng về phía sau.

Dù sao dù cũng là dù đơn, đối với hai nam thanh niên dù mở ra vẫn là nhỏ.

Trần Kỳ Chiêu và Thẩm Vu Hoài dựa cực kì gần. Bờ vai cậu sát cánh tay Thẩm Vu Hoài, rất nhiều lần đụng phải đối phương.

Hai người mới rẽ ra thư viện, mưa không nhỏ hơn lại càng nặng hạt.

Lúc này, đột nhiên Thẩm Vu Hoài vươn tay ôm lấy người, đè thấp dù xuống, tay của hắn đặt trên vai Trần Kỳ Chiêu, kéo người vào dù.

"Lại đây nào."

Trần Kỳ Chiêu vừa định nói chuyện, lại nghe thấy âm thanh bên tai. Nửa thân trên cậu gần như dán lên người Thẩm Vu Hoài, dưới nước mưa hỗn tạp mà cậu vẫn ngửi thấy rõ ràng hương bạc hà lành lạnh trên người hắn.

Lực tay Thẩm Vu Hoài rất lớn, lúc đè người không chút nào thả lỏng.

Khoảng cách dưới dù thu nhỏ, hai người đón bão to đi về phía trước, không ai nói chuyện.

Cho đến khi tới kí túc xá, Trần Kỳ Chiêu xoa xoa nước mưa trên túi đựng, vừa ngẩng đầu lên chợt dừng lại.

Người đàn ông vẩy vẩy nước mưa trên dù, nửa bên bả vai gần như ướt hết, để lại vệt nước thật đậm trên bộ quần áo nhạt màu.

Tầm mắt Thẩm Vu Hoài đặt trên màn mưa, "Mưa không dừng trong chốc lát được."

Trần Kỳ Chiêu lại nói: "Anh Hoài tới phòng của tôi ngồi đi, chờ mưa nhỏ hẵng về."

Thẩm Vu Hoài vốn muốn đi, nhìn thấy sấm sét nơi xa ầm ầm, tầm nhìn một mảnh mênh mông.

Đường từ kí túc xá đến bãi đỗ xe cũng rất dài, dưới trời như như này không dễ lái xe, hắn thoáng gật đầu: "Cũng được."

Thẩm Vu Hoài đã tới phòng Nhan Khải Lân mấy lần, nhưng lại rất ít tới phòng Trần Kỳ Chiêu, dù chào hỏi cũng chỉ đứng gần. Theo Trần Kỳ Chiêu tiến vào phòng ngủ, hắn phát hiện phòng của cậu không quá giống phòng của Nhan Khải Lân. Tuy rằng bố cục giống nhai, nhưng bên Nhan Khải Lân loạn như ổ chó, bên Trần Kỳ Chiêu được sắp xếp qua, đơn giản lại sạch sẽ.

Trong ấn tượng của hắn, nam sinh ở độ tuổi này hẳn rất thích đặt một ít đồ trang trí, hoặc là dán poster thần tượng, hoặc là mô hình manga anime trò chơi, nhưng trong phòng của Trần Kỳ Chiêu lại không có, nơi có vẻ hỗn loạn chen chúc nhất có thể là bàn máy tính, ly nước và mấy quyển sách chồng lên nhau.

Chú ý tới ánh mắt quan sát của Thẩm Vu Hoài, Trần Kỳ Chiêu im lặng tới cạnh đến bàn làm việc, ném tàn gạt thuốc nào đó vào thùng rác.

Thẩm Vu Hoài nghe thấy tiếng vang nhìn qua.

Trần Kỳ Chiêu vo hai tờ giấy ném vào thùng rác, che đậy cái gạt tàn kia, đơn giản giải thích mọt câu: "........... Ném chút đồ."

Đời này cậu không nghiện thuốc lá như đời trước, thỉnh thoảng bực bội vẫn sẽ hút một cây, may mắn hôm nay không hút, trong phòng ngủ không có mùi khói.

Thẩm Vu Hoài vừa định nói chuyện, ngoài cửa sổ lóe lên tia chớp, tiếng sấm ầm vang theo đó xuất hiện.

Hắn đi đến cửa sổ nhìn mưa rơi bên ngoài, hoàn toàn không có dấu hiệu thu nhỏ, ngược lại càng mạnh hơn.

Trần Kỳ Chiêu cũng không nghĩ tiếng sâm sẽ lớn như vậy, "Thời tiết như này chỉ sợ không đi được, có khả năng anh phải đợi một chút."

Nhưng nửa tiếng qua đi, mưa không có dấu hiệu nhỏ lại nào, mà thông báo thời tiết trên điện thoại lại nhiều thêm mấy cái.

"Anh Hoài về kí túc của viện nghiên cứu sao?" Trần Kỳ Chiêu hỏi.

"Không phải, tính về nội thành." Thẩm Vu Hoài nói: "Ngày mai phòng thí nghiệm không có việc, nghỉ một ngày."

Trần Kỳ Chiêu nhớ lại vị trí chung cư trong nội thành của Thẩm Vu Hoài, từ đây lái xe về mất cũng gần một tiếng, hơn nữa lại trong thời tiết này, đường về không dễ đi. Cậu nói: "Anh lái xe tới sao? Thời tiết này phỏng chừng không đi được. Con đường ngoài Đại học S trời mưa hay đọng nước, xe đi qua đó rất dễ bị chết máy."

Thẩm Vu Hoài cũng nhíu mày, "Chờ mưa nhỏ bớt tôi sẽ về viện nghiên cứu."

"Nhan Khải Lân cũng không ở đây. Buổi tối hắn ra ngoài uống rượu, chắc là không về đâu." Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dừng trên bộ quần áo ướt của Thẩm Vu Hoài, "Nếu không tối nay ở tạm chỗ tôi đi, mưa bên ngoài trong chốc....."

Cậu nói xong sửng sốt một chút, khóe mắt rơi xuống chiếc rường khá rộng, hẳn là đủ hai người đi?

Giường phòng đơn khá lớn, khác với độ rộng 12 của các kí túc xá khác, độ rộng của phòng đơn là gần 15.

Phòng bên này cần đặc biệt xin , hai tòa bên cạnh gần như là phòng đơn của nghiên cứu sinh hoặc tiến sĩ, điều kiện kí túc không tồi.

Thẩm Vu Hoài không nói chuyện, tầm mắt dừng trên cửa sổ, thời tiết như này đúng thật không dễ về.

Viện nghiên cứu có bảo vệ, nếu 11 giờ mưa không dừng, phỏng chừng hắn chỉ có thế ở tạm một đêm trong xe.

"Thời tiết này lái xe không an toàn, giường kí túc xá cũng đủ." Trần Kỳ Chiêu: "Anh đừng khách sáo với tôi."

Nói đến mức này rồi, Thẩm Vu Hoài cũng không từ chối nữa, "Nếu 10 giờ mưa không tạnh, tôi chỉ đành làm phiền cậu một đêm vậy."

Mà chờ đến hơn 10 giờ, mưa một chút cũng không nhỏ đi.

"Anh Hoài thay quần áo trước đi." Trần Kỳ Chiêu lục lục tủ quần áo, tìm được bộ áo ngủ mưa lớn hơn đợt trước, "Máy giặt phòng tôi có thể hong khô, tắm rửa thay bộ đồ khác, để đồ bên trong hong khô đến mai là có thể mặc."

Thực sự không được thì tối bật điều hòa, treo quần áo lên là hong được.

Trần Kỳ Chiêu đưa cho hắn, "Cái này chắc có thể mặc?"

Thẩm Vu Hoài đặt tầm mắt lên áo ngủ trong tay Trần Kỳ Chiêu, ngừng một lát sau nói: "Có thể mặc."

Trần Kỳ Chiêu nói qua cho hắn cách mở nước nóng, lại  tìm cho Thẩm Vu Hoài khăn lông chưa sử dụng.

Cửa đóng, thanh âm bên ngoài cũng nhỏ đi. Thẩm Vu Hoài đứng trước bồn rửa mặt, thấy dao cạo râu đặt tùy ý cùng với đồ rửa mặt, hương sữa tắm trong phòng giống hệt mùi trên người Trần Kỳ Chiêu. Khóe mắt hắn lướt lướt, còn nhìn thấy bao thuốc lá tiện tay đặt trên giá treo quần áo, nhìn dáng vẻ như là lúc đang tắm lấy ra, sau lại quên mang đi.

Nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm, Trần Kỳ Chiêu đơn giản sửa lại giường.

Tư liệu Thẩm Vu Hoài mang đến được cậu đặt trên kệ sách tùy tay là với tới, cậu rảnh rỗi liền lên mạng tìm tin tức về Phó Ngôn Vũ. Thời gian Phó Ngôn Vũ bị bóc cắn thuốc đại khái là năm mới khi bộ phim bùng nổ, vốn dĩ xong bộ phim ấy nhân khí tăng cao, nhưng hưởng không được hai tháng làng đã bị tin xấu che trời lấp đất bao phủ.

Tư liệu đen việc Phó Ngôn Vũ cắn thuốc sớm đã có, chẳng qua tư bản vì ngại tiền lời từ kịch bản, nên áp xuống mà thôi.

Mà chờ khi Lâm Sĩ Trung xếp xong bàn cờ lớn, này, quân cờ Phó Ngôn Vũ khiến Trần thị tranh chấp với Dật Thành cũng bị vứt bỏ, thực hiện giá trị cuối cùng.

Cho nên hiện tại cậu phải đợi thời gian, chờ đến khi Dật Thành đoạt người đại ngôn, chờ đến khi Lâm Sĩ Trung tự cho là nắm giữ đại cục.

Xem xong thông tin về Phó Ngôn Vũ, Trần Kỳ Chiêu lại tra Nhiếp Thần Kiêu. Phim hot đầu năm mới kì thật không phải phim kia của Phó Ngôn Vũ mà là web drama nhỏ của Nhiếp Thần Kiêu. Nhiếp Thần Kiêu thành danh thời niên thiếu, kỹ thuật diễn vững chắc, bản thân tích lũy không ít nền tảng. Chỉ tiếc vận khí không tốt lắm, hơn nữa công ty ban đầu không xuất lực, từ ý nghĩa nào đó vẫn luôn không chìm không nổi, hợp đồng với công ty quản lí kia cũng vẫn không thuận.

Mấy năm nay Trần thị không phải không chạm qua giới giải trí, nhưng là một công ty làm giàu nhờ bất động sản như Trần thị lại không quá hứng thú với giới này, dù có phương án dự bị cũng chỉ thành lập 1-2 công ty làm thí điểm. Nhưng hiện nay giới giải trí nếu không bị ba công ty lớn lũng đoạn, thì cũng là tự ngôi sao mở phòng làm việc phát triển, kết quả thí điểm vẫn luôn không tìm được điểm đột phá mới.

Nhưng Trần Kỳ Chiêu biết tương lại mấy năm sau sẽ nghênh đón một thời đại giải tí, con đường truyền thông mới như video ngắn hay phát sóng trực tiếp sẽ chiếm một vị trí nhỏ trong thị trường tư bản.

Đời trước cậu theo khuôn mẫu cũ dựa theo phương hướng dự phòng ban đầu của Trần Thời Minh, anh cậu trên phương diện này cực kì có thiên phú, rất nhiều chiến lược kinh doanh anh đặt ra đều rất hữu hiệu, nếu không phải Trần thị phá sản, chỉ Trần Thời Minh mới xó thể hoàn toàn đưa Trần thị lên một tầm cao khác.

Đời này có Trần Thời Minh mở đường, ngoại trừ đưa con cáo già Lâm Sĩ Trung vào tù, về sau những gì cậu có thể làm kì thật là mượn hiểu biết về tương lai, lấp những lỗ hổng chiến lược cho Trần Thời Minh.

Nhưng Trần thị nếu muốn chuyển hình ở nhiều thí điểm, công ty giải trí nát bét kia cũng không phải không thể kéo.

Ở giai đoạn giải trí hơi suy thoái này, chút tiền kiếm từ giải trí ấy không đủ cho sự nghiệp to lớn của Trần thị, nhưng tiền có thể kiếm cũng không thể buông.

Được ngọn núi họ Trần này chống lưng, có công ty có tư bản, tốt hơn nhiều so với bắt đầu từ địa ngục ở kiếp trước.

Nhiếp Thần Kiêu là một ứng cử viên, về chuyện Dật Thành, cậu không chỉ muốn Lâm Sĩ Trung gieo gió gặt bão, còn muốn khiến Trần thị thành người thắng lớn nhất.

"Đang xem gì vậy?"

Bỗng nhiên, có âm thanh phát ra từ sau lưng.

Trần Kỳ Chiêu sững sờ một chốc, vừa quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Vu Hoài vừa tắm rửa ra.

Đồ ngủ lớn mà cậu mua mặc trên người Thẩm Vu Hoài vẫn hơi chút nhỏ, áo trên còn đỡ, quần cậu mặc rộng thùng thình.

Nhưng chiếc quần vốn phết đất Thẩm Vu Hoài mặc lên, lại lộ ra mắt cá chân gân cốt rõ ràng.

Tầm mắt Thẩm Vu Hoài dừng trên màn hình máy tính, giọng điệu như thường hỏi: "Theo đuổi thần tượng sao?"

"Không." Trần Kỳ Chiêu quay đầu đi, dời tầm mắt khỏi người Thẩm Vu Hoài, không chút suy nghĩ đóng luôn trang web.

Cậu có chút vụng về mà giải thích: "Tôi chỉ tùy tiện nhìn thôi."

"Không có hứng thú đâu."

---------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro