Chương 6: Nhan Khải Lân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng khách yên tĩnh kéo dài giây, Trần Thời Minh liếc mắt nhìn Trần Kỳ Chiêu, cẩn thận phun ra hai chữ: "Mộng du à?"

Trần Kỳ Chiêu: "......"

Hai người ai cũng không nói nữa, phòng khách lại yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, quản gia ở bên cạnh không nhịn được đánh giá qua lại trên mặt hai người, như là đã chuẩn bị tốt hiện trường khắc khẩu vài giây tới.

Trần Kỳ Chiêu sắp lần nữa mở miệng, Trần thời Minh nhàn nhạt nói một câu: "Xem ra không phải mộng du."

Xong lại nói: " Lần trước em gọi anh như vậy là 4 năm trước, muốn xin anh tiền tiêu vặt mua giày phiên bản giới hạn."

Trần Kỳ Chiêu mặt không cảm xúc ngồi bên đầu sofa khác, thoáng nhắm mắt mở miệng: "Tôi không mộng du anh rất thất vọng sao?"

Trần Thời Minh mắt nhìn văn kiện, nghe vậy chỉ nói: "Không đâu."

Trần Kỳ Chiêu không nhìn Trần Thời Minh nữa, cậu  lật qua những viên thuốc trong phòng khách, chọn ra thuốc giảm đau và thuốc hạ sốt. 

Trương Nhã Chi có lẽ chưa hiểu rõ con trai cả mình, còn cậu thế mà lại có kiên nhẫn tin lời của bà. Trần Thời Minh người này ánh mắt bắt bẻ, nói chuyện không lưu tình,  và cũng chẳng có lúc nào dễ nói chuyện. Trần Kỳ Chiêu còn nhớ sau khi cậu vào đại học, một lần cùng bạn học chung ngành đột nhiên nảy ra ý tưởng mở một phòng làm việc, sau khi lỡ miệng nói trên bàn cơm, Trần Thời Minh hỏi cậu kế hoạch hỏi cậu kỹ thuật, dăm ba câu đâm ra máu, phê ý tưởng của cậu không đáng một xu, sau đó hai người cãi nhau.

Nói chuyện với Trần Thời Minh chưa bao giờ có lúc dễ dàng cả. Cậu nghĩ như vậy, trong lòng đã cân nhắc chủ ý khác, lại bỗng nhiên bên tai truyền đến một câu hỏi.

Trần Thời Minh: "Gửi tài liệu qua đây."

Trần Kỳ Chiêu tay hơi dừng, nghiêng đầu nhìn anh.

Trần Thời Minh vẫn giữ nguyên tư thế xem văn kiện, động cũng không động, lại như biết nghi hoặc của Trần Kỳ Chiêu, nói tiếp: "Nếu muốn anh xem giúp em, ít nhất cũng phải gửi tài liệu qua đây đúng không?"

Không khí tựa như ngừng lại một hai giây, lại lặng yên không tiếng động tiến về phía trước.

Trần Kỳ Chiêu thu hồi ánh mắt, bóc vỏ thuốc hạ sốt, giọng điệu mang theo vài phần mất tự nhiên: "Lát nữa tôi gửi cho anh."

Trần Thời Minh khóe mắt liếc qua nam sinh bên cạnh. Đối phương mặc áo ngủ, trên cánh tay vẫn còn băng gạc y tế gây chú ý. Trần Kỳ Chiêu chưa bao giờ nói chuyện lịch sự như vậy, lời của cậu luôn trực tiếp và yêu cầu. Trần Kỳ Chiêu lúc im lặng thiếu đi sự hung hăng dọa người, nhưng ngoan một chút cũng tốt.

Trần Thời Minh tiếp tục xem văn kiện, "Nếu muốn tìm một hạng mục để thử tay thì nên cẩn thận chút."

Quản gia chu đáo mang bát cháo nóng lên, Trần Kỳ Chiêu quấy cháo, mở điện thoại.

Nghe được tiếng nói, trong đầu cậu như hiện lên câu "ngoan một chút" của Trương Nhã Chi, cậu khống chế giọng điệu của mình: "Ồ, được."

Trần thời Minh vừa mới hơi hài lòng, đột nhiên nghe được liên tiếp các âm thanh nhắc nhở có tin nhắn.

Phòng khách yên tĩnh, âm thanh này đột ngột xông vào.

Trần Kỳ Chiêu cúi đầu.

Điện thoại vừa mới được khởi động hiện lên n tin nhắn, tắt cả đều là tin nhắn nhắc nhở có cuộc gọi nhỡ.

Có thể hình dung khi cậu tắt máy ngủ có ai đó đã gọi liên tục ít nhất 20 cuộc gọi.

Âm thanh vang lên quá nhiều lần.

Trần thời Minh hỏi: "Tin nhắn lừa đảo?"

Trần Kỳ Chiêu vừa định nói chuyện, điện thoại đột nhiên hiện lên cuộc gọi tới,  người liên lạc hiển thị là ba chữ to "Nhan Khải Lân".

Bên cạnh có người nhìn, cậu không tiện cúp máy, đành kết nối.

Ngay khi được kết nối, giọng nói lớn bên kia đã xuyên qua ống nghe.

"Anh Chiêu! Tôi về nước rồi! Cậu ở đâu đấy, tám thiếu một, đang chờ cậu thôi!"

Tiếng nhạc chấn động cùng âm thanh la hét của nam sinh, xen lẫn những giọng nói khác "uống một chén", "xong" ồn ào, có thể thấy được bên kia bao nhiêu kịch liệt.

Trần Thời Minh nhìn Trần Kỳ Chiêu.

Trần Kỳ Chiêu cúp điện thoại, cắt đi tiếng ồn đinh tai nhức óc, không một gợn sóng nói: "Điện thoại lừa đảo."

Cậu nói xong, kéo số điện thoại vào sổ đen trước mặt Trần Thời Minh.

-----------

Bên ngoài cửa kính sát đất trên tầng lầu cao chót vót trong thành phố, người đàn ông mặc tây trang trước bàn làm việc mở túi đựng văn kiện.

"Đã điều tra rõ ràng, tất cả thông tin đều ở trong đó." Đặc trợ* Từ nghiêm túc nói tiếp, "Những người gặp gỡ cậu hai hôm đó đều là người quen, hơn nữa người đưa hạng mục cho cậu ấy cũng ở đó, tên là Tần Hành Phong."

     //* viết tắt của cụm trợ lí đặc biệt

"Con riêng của Tần gia?" Trần Thời Minh lật qua tư liệu, "Trần Kỳ Chiêu sao lại quen biết hắn?"

Đặc trợ Từ nói: "Qua lại rất nhiều lần, do cậu chủ nhỏ Vương gia dẫn đường."

Trần Kỳ Chiêu dường như rất có hứng thú với hạng mục này của Tần Hành Phong, đêm qua đã gửi văn kiện qua đây. Anh chỉ nhìn qua, văn kiện chủ yếu không nói về kế hoạch, hạng mục này không tính là tốt, ít nhất từ mặt ngoài xem cũng không tìm ra điểm xấu.

Tần gia mấy năm nay mới dần phát triển ở thành phố S, trước đó ở thành phố J bên cạnh anh có nghe nói chút ít về nhà họ Tần. Là đứa con ngoài giá thú, Tần Hành Phong không được Tần gia chào đón, bản thân hắn ta cũng có năng lực, sau này lấy một khoản tiền tự lập nghiệp, mấy năm ngắn ngủi đã hô mưa gọi gió, bây giờ đang tranh quyền thừa kế gay gắt với những người Tần gia khác.

"Tần Hành Phong sẽ không có lí do gì mà tìm Trần Kỳ Chiêu. Nội bộ Tần gia mâu thuẫn gay gắt, hắn ta muốn dùng hạng mục này làm bàn đạp cho nhà họ Trần." Trần Thời Minh tùy tiện ném văn kiện ra một bên, "Trần Kỳ Chiêu vào đời chưa sâu, dễ lừa gạt dụ dỗ nhất, tâm tư Tần hành Phong không nhỏ."

Đặc trợ Từ hơi cúi đầu, "Sếp, có cần nói điều này cho cậu hai không?"

"Không cần, nếu nó chủ động tìm tôi, hiển nhiên rất để bụng hạng mục này, tôi không can thiệp vào quyết định của nó, nếu có hại cũng để cho nhớ lâu, coi như cho nó luyện tập." Trần Thời Minh cầm văn kiện khác, giống như đã tính toán cống hiến hết mình cho làm công tác khác, giọng điệu nhàn nhạt phân phó: "Chuyện này giao cho anh, nó bên kia có nhu cầu gì hay gặp vấn đề gì, hãy báo cáo kịp thời cho tôi."

Đặc trợ Từ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đang lúc muốn rời đi, Trần thời Minh lại gọi y lại.

Trần Thời Minh đầu cũng không nâng, đơn giản phân phó: "Nếu nó cần giúp đỡ, chỉ cần cho nó chút thuận lợi là được."

--------

Trong một câu lạc bộ ở thành phố S, một đám người trẻ tuổi tụ tập lại, không ít người trên mặt theo trạng thái say xỉn cả đêm.

"Cái gì? Cậu cũng bị chặn sao?"

"Chắc là bị chặn rồi, gọi không được."

"Đổi cái khác thử xem."

"Trần Kỳ Chiêu sẽ không thực bị anh trai nó phạt đâu nhỉ, đã hai ngày rồi không có tin tức gì, cũng không nói chuyện trong nhóm."

Mấy người trẻ tuổi tụ lại cùng nhau, trên mặt biểu cảm khác nhau, giống như có chút khó hiểu. Dù biết anh em Trần gia có mâu thuẫn, nhưng năm xưa cãi nhau chỉ là chuyện trong một đêm, ngày hôm sau Trần Kỳ chiêu vẫn liên lạc với bọn họ như không có chuyện gì. Hôm qua đúng lúc Nhan Khải Lân về nước, bọn họ mở tiếc tẩy trần, còn cố ý bỏ thời gian ra gọi cho Trần Kỳ Chiêu, ai ngờ rằng không có ai bắt máy, cuối cùng là tắt luôn máy.

Hiện tại đừng nói liên lạc, điện thoại bọn họ cơ bản ngồi sổ đen hết.

Lên mạng tìm người không đáng tin cậy, gửi tin như đá chìm đáy biển. 

Trình Vinh cầm di động, nhiu mày thật chặt.

Trần Kỳ chiêu là người như thế nào, hắn rất rõ ràng, ngày thường cứ gọi là đến, tính tình tuy rằng hơi kém, những rất dễ kiểm soát, không thông minh như vậy. Đây là lần đầu hắn ta gặp tình huống như hiện tại, hắn không cho rằng Trần Kỳ Chiêu chủ động chặn người khác.

"Lân Tử, cậu cũng bị chặn sao?" Trình Vinh kiền chế nghi hoặc trong lòng, quay đầu hỏi một nam sinh khác.

Nam sinh mặt có hơi trẻ con, thoạt nhìn còn rất nhỏ, nhưng để đầu đinh, trên cánh tay trần còn xăm trổ, trông có vẻ tính tình nóng nảy. Lúc này ngón tay hắn ta không ngừng gọi điện thoại, nhưng khi bắt máy chỉ nghe được giọng phụ nữ máy móc lặp lại, hắn ta sốt ruột: "Chẳng lẽ điện thoại của nó thiếu tiền sao?"

Nhan Khải Lân vẻ mặt không ngờ: "Tôi về nước, nó lại không đến tiệc tẩy trần."

"Nó sẽ không bị hạn chế tự do cá nhân đâu phải không? Trần Thời Minh lúc đó tức giận như vậy, chẳng lẽ không cho nó ra khỏi cửa luôn?"

"Nên điện thoại chẳng lẽ ở trong tay Trần Thời Minh ao? Thật sự có hơi kì quái, hai ngày nay có ai liên hệ được nó không?"

"Nếu không thì tới nhà xem xem?"

"Đừng tới, tôi không muốn gặp Trần Thời Minh đâu."

Một đám người mồm năm miệng mười nói, nhưng không có ai thật sự dám đến tận nhà xem.

"Gửi tin nhắn cũng chưa trả lời, đúng rồi mấy hôm nay tôi có nghe anh Hành Phong nói, anh ấy định bàn bạc một hạng mục với Trần Kỳ Chiêu."

"Tần Hành Phong có thể liên lạc với nó sao? Kỳ quái, vậy sao nó không trả lời tin nhắn của chúng ta?"

Trình Vinh nói: "Nếu có thể liên lạc, để Tần Hành Phong tìm hiểu xem tình huống thế nào, có thể hẹn nó ra ngoài không."

Nhan Khải Lân không nói chuyện, lại oanh tạc lần nữa trên mạng.

Một lúc sau, tin nhắn hắn gửi lập tức chuyển thành dấu chấm than.

"......" Nhan Khải Lân: "Mẹ!"

----------

Trần Kỳ Chiêu cũng không quá ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn từ đặc trợ Từ.

Sau khi sống lại, dù sao các mối quan hệ của cậu đều bị hạn chế, nếu lấy Điện tử Duệ Chấn làm cái cớ để điều tra Lâm Sĩ Trung mà không khiến người khác nghi ngờ, thì ngoại lực là cách tốt nhất. Dù sao cậu cúng là một tên phế vật, tay ăn chơi làm chuyện gì cũng không ngạc, lấy lí do là muốn đầu tư để mượn nhận lực chỗ Trần Thời Minh giúp đỡ, tiết kiệm được thời gian và công sức nhất.

Mà Trần Thời Minh bận như vậy, không có thời gian nói chuyện này mỗi ngày với cậu, khả năng cao nhất là phái người tới giúp cậu.

Chẳng qua là cậu không ngờ Trần Thời Minh dễ nói chuyện đến vậy, thậm chí còn định nhờ Trương Nhã Chi giúp đỡ.

 Trương Nhã Chi không quan tâm đến chuyện của tập đoàn, nhưng thông qua bà có thể gửi tin cho cha hoặc anh trai, chỉ là hơi phiền phức một chút.

Trần Kỳ Chiêu trầm ngâm, nhớ đến thái độ của Trần Thời Minh ngày hôm qua, cậu lẩm bẩm: "Đời trước vậy mà không phát hiện anh ta ăn kiểu này."

"Cũng được, dễ nói chuyện hơn."

"Nói cái gì...."

"Nhưng hiện tại quan hệ không kém như đời trước, anh ta có chút kiên nhẫn cũng không kì lạ."

Nói được một nửa, màn hình điện thoại sáng lên hiển thị tin nhắn mới.

Trần Kỳ Chiêu định thần lại, bỗng ý thức được mình đang nói chuyện một mình, "Có chút không quen, nhưng cũng không phải là không thể giao lưu."

Người gửi tin là Tần Hành Phong, nói là Trình Vinh tổ chức tiệc, bảo thuận tiện mang  bản kế hoạch qua cho cậu.

Lúc còn trẻ cậu có một đám bạn đểu, nhưng sau khi Trần gia sảy ra chuyện, các quan hệ đều bị xóa sạch, có thể nhớ một hai người đã là không tệ. Cậu có chút ấn tượng với Trình Vinh, bởi vì hôm qua hắn ta gọi điện thoại rất nhiều, nên có ấn tượng với tên của hắn.

Không cần nghĩ cũng biết, tiệc là do Trình Vinh tổ chức.

Để cậu tới, còn lấy bản kế hoạch như cái cớ.

Một lí do tốt để cậu đi.

Trong phòng, trên màn hình rộng của máy tính mở rất rất nhiều trang web, có trang riêng tư, bên trái màn hình ngập tràn tư liệu. Trần Kỳ Chiêu từ trong đó chọn ra hai cái, tính cả tài liệu Tần Hành Phong gửi tới, sắp xếp và gửi cho đặc trợ Từ.

Xung quanh yên tĩnh, điện thoại di động trên bàn thỉnh thoảng bật lên.

Cậu không trả lời, Tần Hành Phong lại gửi thêm vài tin nhắn.

Trần Kỳ Chiêu bơ Tần Hành Phong hơn nửa giờ, mới chậm rãi cầm lấy điện thoại.

------------------------------

Editor có lời muốn nói:

Tui để nhân xưng đám bạn đểu là "hắn ta' hết, cho dễ phân biệt @@. Lắm nhân vật quá hold không nổi xưng hô ;-;. Mới hơn 1 ngày không edit đã hơi lạ tay, sau có bug gì các bác hú tui nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro