Chương 10: Con gái một kén rể (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói của bà ta chân thành, Sở Vân Lê luôn chú ý vài phần đến hai người này, lập tức tò mò hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Điền đại phu ở phía trước vẫn luôn không quay đầu lại, phụ nhân đi dọc theo sườn núi, hơi thở hổn hển, chống eo vừa đi vừa nói: "Nhà Ngô gia nghèo, chủ yếu là bởi vì phụ thân Ngô công mất sớm, cơ thể mẹ hắn yếu đuối, việc làm nông còn phải thuê người làm, vốn dĩ sau khi thu hoạch được trừ tiền công ra cũng miễn cưỡng đủ để hai mẹ con họ sinh hoạt. Nhưng từ nhỏ Ngô công tử đã có thiên phú đọc sách, ngày tháng trôi qua của hai mẹ con càng thêm khó khăn, thiếu người ngoài không ít nợ. Bình thường người trong thôn còn không lo nổi bản thân, làm sao giúp được cho họ nữa. Quan hệ nhà bọn họ với nhiều người trong thôn không tốt lắm, nhưng từ khi Ngô công tử thi đậu đồng sinh, đạt được thứ hạng cũng khá, nếu có gì bất đắc dĩ xảy ra thì có lẽ sẽ thi đậu tú tài..."

Nghe nói tới đây bà ta dừng bước xoay người lại, thở dốc vài cái. Cho dù vừa đi vừa nghỉ Sở Vân Lê cũng sẽ mệt, sống hai kiếp nhưng số lần leo núi với đường hoang sơ như này chắc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng cũng nắm bắt thời gian để điều chỉnh hơi thở.

"Về sau người qua lại với Ngô gia trở nên khá nhiều. Sau này hắn lại cùng ngươi..." Phụ nhân áy náy cười cười: "Mẹ hắn mượn nợ người trong thôn bảo là hạ sính lễ cho Chu gia, vốn dĩ mấy người họ cũng không muốn cho mượn nhưng sau đó hắn chủ động bảo sẽ trả thêm một phần lãi, lập tức có nhiều người liền động tâm."

Trên mặt Sở Vân Lê không che giấu được vẻ kinh ngạc, chuyện trả thêm một phần lãi này Chu Minh Huyên là không biết. Trước đấy nàng thấy Ngô gia mắc nợ bên ngoài nhiều như thế, tuy hơi bất mãn nhưng trong lòng lại ngọt ngào, bởi vì như vậy chứng minh Ngô gia cũng xem trọng nàng, cho nên khi trả nỡ hay nàng cũng khá sảng khoái.

"Có điều sau đó hai người lại hủy hôn, rất nhiều người liền trở nên sốt ruột, bấy giờ mới nhịn không được trong ngày đại hỉ của Ngô gia đòi nợ." Phụ nhân quay người lại tiếp tục leo núi: "Hôm đó tân nương đúng là cầm bạc và hai cái rương ra để trả hết nợ của Ngô gia trong thôn. Yên tĩnh được vài ngày, cứ cách hai ba ngày con dâu Ngô gia liền cãi nhau với mẹ chồng, Ngô gia sát vách thím nên nghe rõ mồn một, nói là mẹ chồng nàng ta thiếu nhà mẹ đẻ không ít bạc, cậu cũng tới nhà đòi nợ, tân nương tử không còn tiền để đưa ra được nữa, mẹ chồng liền không tin, còn khuyến khích Ngô công tử ban đêm đừng bước vào phòng của nàng... Còn một chuyện nữa là bà tử hồi môn của nàng ta, hình như là chăm sóc nàng từ khi còn nhỏ cũng cùng theo nàng qua đây. Mẹ chồng nàng ta lúc trước vì đặt mua sính lễ cho hôn sự mệt mỏi nên sinh bệnh, nhưng bệnh gì thì không biết, dù sao là cả ngày nằm ở trên giường, một ngày ba bữa đều phải dâng đến tận miệng bà. Thế là mọi chuyện trong Ngô gia đều rơi xuống người bà tử kia, không đến hai ngày liền ngã bệnh, bệnh mãi trở nặng thì phải mời đại phu... Trong nhà không có tiền, mắt thấy bà tử kia chắc không qua khỏi, hai hôm nay đang cãi nhau vụ đấy. Ngày hôm qua lúc ta đi ngang qua Ngô gia, còn nghe thấy con dâu Ngô gia hỏi xin mẹ chồng bạc để mua thuốc."

Sở Vân Lê dọc theo đường đi đều trầm mặc nghe, ngoài mặt nhìn không ra nàng có để ý việc này hay không.

Phụ nhân lén nhìn sắc mặt nàng vài lần, cười nói: "Từ ngày tân nương tử Ngô gia vào cửa đến giờ, chuyện gì phát sinh cũng liên quan đến tiền hết, thật sự không được xem là người trong sạch gì. Lúc trước nghe nói ngươi và con dâu Ngô gia từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chờ đến lúc nàng ta không còn tiền nữa, có lẽ sẽ đến xin ngươi cũng không chừng."

Ẩn ý sau câu này mang ý muốn nhắc nhở nàng. Chỉ thiếu điều nói thẳng nếu không muốn bị dây dưa thì cứ tránh đi.

Gương mặt Sở Vân Lê không biểu hiện gì, duỗi tay chỉ vào phía dưới cây đại thụ hỏi: "Loại nấm này có thể ăn không?"

Phụ nhân đưa mắt nhìn lên, kinh ngạc nói: "Ồ, là nấm thông, có thể ăn." Nói xong nàng quét mắt nhìn Điền đại phu đi trước, dừng bước: "Mọi người hái thuốc phải vào núi sâu nhưng phải cẩn thận, nấm thông trong núi sâu vừa to vừa ngon, nếu Chu cô nương thích, có thể hái thêm chút mang về."

Sở Vân Lê ngầm hiểu, phụ nhân đây là muốn đem hái mấy nấm này mang về, nàng đương nhiên sẽ không vì vậy mà giận phụ nhân, đối với phụ nhân nhà nông phàm là những thứ hoang dã có thể ăn đại khái đều muốn mang về hết, chuyện thường tình mà thôi. Hơn nữa, vừa rồi bà ta còn kể tình hình của Ngô gia, cũng không phải đơn giản là nhiều chuyện. Cẩn thận ngẫm lại, chắc là cũng là muốn cho nàng một nhân tình.

Đường đi tiếp theo may là Sở Vân Lê và Xuân Vũ dẫn theo hộ vệ, hơn nữa có Điền đại phu dẫn đường, dần dần rừng cây xung quanh càng ngày càng rậm rạp hơn. Hộ vệ mở đường ở phía trước, trong lúc nhất thời ngoại trừ tiếng lá cây sàn sạt, chỉ còn giọng Điền đại phu dạy nàng phân biệt dược liệu.

Sở Vân Lê lắng nghe nghiêm túc, đột nhiên hình như nàng nghe thấy tiếng nữ tử cầu cứu phía xa xa, cẩn thận nghe lại đúng là có, đám người Điền đại phu bên cạnh cũng nghe được.

Sắc mặt Điền đại phu trở nên thận trọng: "Mấy năm nay mưa thuận gió hoà, nơi này bình thường sẽ không có người đến đây, không biết là người phương nào cầu cứu nữa?"

Sở Vân Lê vẫn nhớ kỹ bản thân phải làm việc thiện, lập tức nói: "Không bằng chúng ta đi xem một chút?"

Một nữ tử mảnh mai như nàng lại chưa từng học võ, có điều nữ tử bình thường cũng không dám đến đây. Nếu bên cạnh không có hộ vệ, Sở Vân Lê sẽ không đề nghị như thế, làm việc thiện có quan trọng đến mấy, nàng vẫn quan tâm an nguy của bản thân hơn.

Điền đại phu là một thầy thuốc có tâm, lại là một người lương thiện, không dị nghị gì nhấc chân đi về phía phát ra âm thanh.


Đoàn người đã đi được một lúc thì âm thanh cầu cứu của nữ tử càng lúc càng gần. Mọi người cuối cùng cũng thấy rõ một cô nương nông thôn rất bình thường xuất hiện trước mặt. Cô mặc một bộ quần áo vải thô vá chằng chịt, tay cầm hai chiếc giỏ đựng một ít dược liệu không quá quý giá, nhưng y quán thực sự vẫn thu nhận.


Điền đại phu nhìn kỹ cô nương trước mặt, rồi tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống, hỏi: "Thúy Nhi, có chuyện gì vậy?"


Thúy Nhi cô nương nhìn thấy bọn họ, trên mặt đầy vẻ mừng rỡ, tuy sắc mặt trắng bệch, dựa vào vách hố, hơi thở yếu ớt, nhưng giọng nói vẫn còn rõ ràng: "Điền thúc, ta không cẩn thận dẫm phải bẫy rập, chân có thể đã gãy, đau không chịu nổi, không thể cử động được."

Sở Vân Lê vội bảo hộ vệ đến giúp đỡ, đưa Thúy Nhi ra khỏi đáy hố. Trước mặt là cô nương khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, dung mạo bình thường, có vẻ rất hoạt bát, nhưng chân thì bị thương nặng, nhìn qua đã biết không nhẹ.

Điền đại phu ngồi xổm xuống trước mặt cô, cẩn thận xem xét, rồi nhíu mày nói: "Vết thương này không thể đi lại được, đứng lên cũng không thể. Đây là núi sâu, muốn đưa ngươi ra ngoài không dễ dàng, nếu may mắn không làm thương thế nặng hơn, thì ba đến năm tháng cũng không thể xuống giường."

Sắc mặt Thúy Nhi ảm đạm: "Đã đến nước này, chỉ có thể dưỡng thương tốt thôi. Nhưng tiền thuốc của mẹ ta sau này, chắc phải nhờ thúc ghi nợ cho ta."

Điền đại phu vẫy tay: "Không cần nói đến chuyện đó. May mà có Chu cô nương mang theo hộ vệ, hắn chắc có thể đưa ngươi về."

Gặp tình huống như vậy, lại là người quen với Điền đại phu, nên dược liệu đành bỏ qua. Hộ vệ cõng Thúy Nhi, đoàn người chuẩn bị xuống núi. Xuân Vũ bên cạnh đi nhặt lại chiếc giỏ, Sở Vân Lê nhìn thoáng qua, hỏi: "Sao lại có hai cái giỏ?"

Dược liệu trong núi vốn đã không nhiều, một cô nương sao cần mang hai cái giỏ?

Thúy Nhi nằm trên lưng hộ vệ, cố gắng không nằm rạp xuống, nghe vậy liền xoay người, ngắt quãng giải thích: "Ta đi cùng chị dâu Ngô gia... Sau khi ta bị thương, nàng ta đi tìm người cứu, nhưng vì khoảng cách xa quá, ta sợ ngất đi nên lớn tiếng kêu cứu, không ngờ lại gọi được các người, thật sự cảm tạ Chu cô nương."

Sở Vân Lê xua tay: "Không có gì." Rồi nàng đột nhiên nhớ ra trong thôn Tam Nam chỉ có nhà Ngô Minh, nhìn tuổi của cô nương này, chắc người nàng nói không phải là Ngô mẫu, mà là Thẩm Thu Nghiên.

Bên kia, Điền đại phu đã hỏi: "Trong thôn chỉ có ngươi biết về dược liệu, vậy chị dâu kia là ai? Trước giờ không phải ngươi đều tự lên núi sao?"

Thúy Nhi nhìn Sở Vân Lê, có chút ngượng ngùng: "Chính là biểu cô nương Chu gia đã gả cho Ngô gia."

Điền đại phu nhíu mày, Thúy Nhi giải thích: "Bà tử của chị dâu Ngô gia bị bệnh đã lâu, nàng ta không có tiền mua thuốc, hôm qua thấy ta đi hái thuốc, nàng ta muốn đi cùng để làm bạn... Núi sâu rừng già này, ta một mình cũng sợ hãi, nên hôm nay mới dẫn nàng ta theo. Không ngờ lại bị thương, thật liên lụy nàng ta mà."

Sở Vân Lê không ngờ Thẩm Thu Nghiên còn có thể nghĩ đến việc lên núi hái thuốc kiếm tiền. Trong trí nhớ của Chu Minh Huyên, Thẩm Thu Nghiên sống dựa vào Chu gia, trước khi Chu phụ qua đời dù chỉ nhận bạc tháng, nhưng không phải lo lắng về tiền thuốc men. Sau khi Chu gia không còn, nàng gả cho Ngô Minh, theo công danh của Ngô Minh ngày càng cao, cuộc sống của nàng cũng tốt hơn, không phải làm việc như thế này.

Điền đại phu không đồng ý: "Trên núi có bao nhiêu dược liệu? Ngươi còn chưa đủ thải đâu, mang theo người khác làm gì?"

Thúy Nhi cười, giải thích: "Tẩu tử cũng là người khổ mệnh, từ nhỏ không có người thân, giờ mẹ lại bệnh, ta không giúp được nhiều chỉ có thể dẫn nàng hái thuốc."

Sở Vân Lê nghe câu đầu, nhíu mày, từ nhỏ không có người thân? Thẩm Thu Nghiên tuy sống dựa vào người khác, nhưng so với các cô nương trong thôn, nàng sống tốt hơn nhiều, ít nhất không phải làm việc nặng nhọc, không bị la mắng. So với Thúy Nhi, người đầy chai sạn, thật không thấy Thẩm Thu Nghiên đáng thương ở đâu.

Thúy Nhi quay sang nhìn Sở Vân Lê, khuôn mặt tái nhợt hỏi: "Chu cô nương, ngươi lớn lên cùng tẩu tử, có thể giúp nàng không?"

Sở Vân Lê chưa kịp trả lời, Điền đại phu đã lớn tiếng: "Nói nhiều! Bản thân còn chưa sống tốt, lại lo lắng cho người khác. Đau thì ngủ một lát, nói như mê sảng vậy."

Thúy Nhi thật sự quá đau, lúc đầu còn ngại nam nữ khác biệt, không dám tựa vào hộ vệ, nhưng dần dần đành chịu, ghé vào lưng hộ vệ, không biết là ngất hay ngủ.

Đoàn người sắp đến chân núi, mới thấy trong thôn có nhiều người cầm dao lên núi, khi thấy hộ vệ cõng Thúy Nhi bất tỉnh, ai nấy đều lo lắng, vội đưa Thúy Nhi cho phụ nhân trong thôn chăm sóc, kéo Điền đại phu cùng đi xử lý vết thương.

Thẩm Thu Nghiên đứng giữa đám đông, hai phụ nhân kéo tay nàng không buông: "Hôm nay việc này nếu không rõ ràng, chúng ta sẽ không tha cho ngươi. Tại sao Thúy Nhi trước kia không sao, nay đi cùng ngươi lại dẫm bẫy rập? Nhà nàng không có người lớn, chúng ta phải đòi công bằng cho nàng!"

Một phụ nhân khác cũng lên tiếng: "Đúng vậy, Thúy Nhi vì dạy ngươi hái thuốc mà bị thương, tiền thuốc ngươi phải trả!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro