Chương 14: Con gái một kén rể (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe vậy, Sở Vân Lê không hề thả lỏng, nghiêm mặt nói: "Vậy xin hỏi Trần bá bá, thân phận quận mã..." hơn phân nửa không phải là người thường.


Trần Duyên thu lại vẻ tự đắc, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: "Quận mã là con thứ của Uy Ninh hầu phủ. Tuy nhiên, mấy năm gần đây, hoàng thượng đã tước nhiều tước vị của các gia đình huân quý." Ý của ông ta là hầu phủ sẽ dựa vào phủ quận chúa để tồn tại. Dù biết quận chúa đang xử lý con riêng, hầu phủ cũng không dám so đo với phủ quận chúa.


Sở Vân Lê không tin vào lời nói một chiều của ông ta. Dù cha của Thẩm Thu Nghiên chỉ là một người đọc sách bình thường, nhưng vì dung mạo xuất chúng mà được quận chúa để mắt tới, thì cũng không phải là người dễ bị lừa. Ngay cả khi quận mã chỉ là một người thường, nhưng mối quan hệ của ông ta sau nhiều năm làm quận mã cũng không thể bị Chu phủ lấn át.


Chu phụ nhíu mày trầm tư, còn Sở Vân Lê lại có khuynh hướng từ chối. Trần Duyên bên kia đã bắt đầu không kiên nhẫn, thúc giục: "Thế nào? Chỉ cần các ngươi đồng ý, số bạc này sẽ là của các ngươi. Nếu không muốn đối phó với hầu phủ, các ngươi có thể dọn đi nơi khác, dù sao các ngươi cũng không phải người địa phương. Ở đâu cũng giống nhau." Nói xong, ông ta đẩy hộp bạc về phía họ.


Sở Vân Lê đưa tay nhận lấy, nhìn thoáng qua rồi đậy nắp lại, đẩy trả về: "Bạc tuy tốt, nhưng phải có mạng để hưởng. Cha con chúng tôi chỉ là dân thường, không thể dính vào ân oán của các nhân vật lớn. Trần bá bá, xin lỗi!"


Trần Duyên kinh ngạc trước sự từ chối của nàng, nhìn sang Chu phụ: "Ngươi cũng nghĩ vậy sao?"


Chu phụ gật đầu, đứng dậy cúi chào: "Thật xin lỗi, Chu mỗ chỉ có một đứa con gái, mọi suy nghĩ đều vì sự an nguy của nó. Tuy Chu mỗ là một thương nhân, nhưng cũng biết có những đồng tiền không thể nhận, mong ngài thứ lỗi."


Trần Duyên kinh ngạc, thu hộp bạc lại, không nói lời nào, xoay người rời đi.


Sở Vân Lê lo lắng: "Cha, chúng ta phải làm sao bây giờ?"


Chu phụ an ủi: "Không sao, nếu thực sự có chuyện, chúng ta sẽ rời đi nơi này. Với ta, nơi nào có con mới là nhà."


Nghe xong lời này, mắt Sở Vân Lê cũng nóng lên. Lúc này, nàng mới chân chính cảm nhận được rằng, công việc này thật sự là một điều nàng rất thích. Ít nhất, trong thế giới này, nàng có một người cha đầy ắp tình thương yêu dành cho mình.


"Cha, con sẽ hiếu thuận với cha." Sở Vân Lê chân thành nói. Nói xong lời này, Sở Vân Lê cảm thấy lòng nhẹ nhõm, nàng duỗi tay che ngực, dần hiểu ra nguyên nhân nguyên thân muốn báo thù là vì không bỏ xuống được người thân duy nhất.


Sau khi biết được chi tiết về nhà bên cạnh, Sở Vân Lê vừa đề phòng Trần Duyên ra tay với gia đình mình, vừa tò mò về việc ông ta sẽ xử lý Thẩm Thu Nghiên thế nào. Một buổi sáng nọ, Sở Vân Lê chưa kịp dậy thì Xuân Vũ vào bẩm báo: "Cô nương, nhà cách vách hôm nay đã rời trấn đi đến huyện thành."


Sở Vân Lê ngạc nhiên: "Đi rồi?"


Xuân Vũ gật đầu: "Đúng vậy, chỉ còn một người lớn tuổi ở lại trông nhà, nói rằng chủ nhà về quê."


Trần Duyên về quê? Nếu ông ta nói thật, thì chắc là Trần Duyên trở về kinh thành? Dù thế nào, Trần Duyên đi rồi là chuyện tốt. Dù chỉ có hai cha con, việc rời khỏi Hoan Hỉ trấn không khó, nhưng nếu không cần thiết, ai lại muốn bị ép phải dời đi?


Ở thôn Tam Nam, Thẩm Thu Nghiên đang giặt đồ, phần lớn là của Ngô Minh. Ngô mẫu từ trong phòng đi ra, cầm một chiếc áo dài bị rách: "Quần áo rách rồi, ngươi giặt thế nào vậy?"


Thẩm Thu Nghiên ngạc nhiên ngẩng đầu: "Con không biết."


"Ngươi biết cái gì?" Ngô mẫu tức giận: "Cưới ngươi tốn bao nhiêu bạc, cái gì cũng không biết, giặt đồ còn giặt rách, đồ ăn thì không biết nấu. Tốn tiền mua một nha đầu còn hơn ngươi gấp mấy lần.Con dâu nhà người khác ít nhất còn có thể sinh con, ngươi thì như con gà mái không biết đẻ trứng. Lúc trước ngươi vội vàng gà vào cửa, ta còn tưởng rằng ngươi mang thai, không ngờ... Ha hả... Cũng không biết Minh Nhi nhìn trúng ngươi ở điểm nào? Đồ sao chổi!" Giọng nói của Ngô mẫu lảnh lót, đầy ác ý.


Thẩm Thu Nghiên cắn chặt môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Tay nàng vò quần áo mạnh hơn, khiến Ngô mẫu càng thêm tức giận: "Nhẹ tay thôi! Minh Nhi chỉ có hai bộ quần áo, nếu ngươi làm rách nữa thì hắn làm sao ra ngoài được? Đúng là xui xẻo, vì ngươi mà hắn từ chối Chu phủ, đó là lựa chọn tệ hại nhất. Nếu không vì ngươi, con ta giờ đã lên huyện thành sống tốt rồi." Thẩm Thu Nghiên không đồng ý, thấp giọng phản bác: "Phu quân yêu thương ta, nếu cưới người khác, hắn cũng sẽ không hạnh phúc."


Ngô mẫu cười lạnh, "Hắn cưới ngươi, ta không thấy hắn hạnh phúc chút nào!"


Từ trong nhà chính vang lên giọng không vui của Ngô Minh: "Đừng cãi nữa! Ta không thể tập trung đọc sách được!"


Nghe vậy, Ngô mẫu cười lạnh một tiếng, liếc mắt khinh bỉ nhìn Thẩm Thu Nghiên, rồi vén tấm màn lên bước vào cửa: "Thân xác tiểu thư nhưng mệnh nha hoàn, Minh Nhi cưới ngươi còn không bằng cưới Phương Nhi nhà thôn trưởng."


Thẩm Thu Nghiên biết rõ Phương Nhi, một cô gái cao lớn, da ngăm, giọng nói to. Trước đây, Ngô mẫu rất chướng mắt nàng ta. Khi Thẩm Thu Nghiên mới vào cửa, Ngô mẫu còn dặn dò nàng không cho Phương Nhi lại gần sân nhà mình.


Thẩm Thu Nghiên cắn môi, nước mắt rốt cuộc không thể kìm lại, lặng lẽ chảy xuống. Nam nhân ban nãy vừa kêu ồn ào giờ cũng không phản bác lại lời Ngô mẫu. Có lẽ hắn lười can thiệp, hoặc cũng có thể hắn thực sự đã thay đổi lòng dạ... Càng nghĩ, nước mắt nàng càng nhiều, rơi từng giọt xuống bồn giặt. Tay vẫn tiếp tục vò quần áo, không dám ngừng lại. Lúc này, bên ngoài có mấy phụ nhân bưng chậu quần áo cười nói đi ngang qua: "Ngươi nói thật sao? Gần đây nghe nói bên cạnh nhà Chu phụ có người phú quý đến tìm một nữ tử họ Thẩm, hơn ba mươi tuổi?"


Một người khác chắc chắn đáp, "Đúng vậy, cả trấn Hoan Hỉ đều biết."


"Trong trấn này họ Thẩm có đấy, tuổi cũng có vài người thích hợp, nhưng hai điều kiện như vậy theo ta biết thì thật sự không có. Hay là ngày nào đó chúng ta đi hỏi Lý bà mối, bà ấy đi khắp nơi, có lẽ biết được chăng? Không mong gì hơn, chỉ cầu kiếm chút bạc công sức..."


Chưa kịp nói hết câu, một phụ nhân khác đã cười nhạo ngắt lời, "Ngươi mơ tưởng gì thế? Còn phú quý nhân gia lưu lạc bên ngoài cô nương. Nếu thật sự là phú quý nhân gia, cô nương đó còn không được bảo vệ từ khi sinh ra đến lớn, làm sao mà lưu lạc bên ngoài được?"


"Nhưng cũng không hẳn vậy, nếu không sao lại có người đến tìm? Nói thật, ta và cha mẹ cũng không giống nhau cho lắm..."


Lại là một tràng cười đùa vang lên, dần dần xa khỏi tầm nghe của Thẩm Thu Nghiên.


Thẩm Thu Nghiên nghe hết những lời đó, lòng nàng lại nghĩ đến Chu Minh Huyên, vốn là tiểu thư phú quý, cuộc sống lúc nào cũng an nhàn sung sướng. Nếu Ngô Minh thực sự cưới được Chu Minh Huyên, dựa vào số bạc mà Chu phủ có, Ngô mẫu chắc chắn sẽ không dám sai khiến lung tung, Ngô Minh cũng chẳng dám để nàng chịu ủy khuất. Nếu như mình cũng xuất thân từ gia đình phú quý...


Đột nhiên Thẩm Thu Nghiên ngừng lại, nước mắt cũng quên rơi, người khác có thể không biết, nhưng nàng thì biết rõ. Nàng là con gái của một gia đình sa cơ, theo họ mẹ. Nếu mẹ nàng không mất, năm nay chính là hơn ba mươi tuổi, họ Thẩm, điều này khớp rồi!


Nàng lập tức đứng dậy, do hành động quá mạnh làm đổ chiếc ghế nhỏ, nhưng nàng cũng không quan tâm. Nàng chạy ra cổng, nhìn về phía các phụ nhân vừa cười đùa, họ đã đi xa. Nghĩ đến chuyện mọi người trong trấn Hoan Hỉ đều biết, nàng không cần đuổi theo nữa. Nhìn vào cửa phòng nơi Ngô mẫu vừa đi vào, khóe miệng nàng trào phúng nhếch lên. Không cần thay quần áo, nàng đóng cổng rồi đi thẳng về trấn.


Sau khi người kia đã đi, Sở Vân Lê cũng thả lỏng tâm trạng, suy tính về việc đến y quán xem thử và thuận tiện thương lượng với Điền đại phu về việc vào núi hái thuốc.


Ngay khi mới bước ra khỏi cửa, nàng liền chú ý đến Thẩm Thu Nghiên với vẻ mặt tiều tụy thần hồn phách lạc, quần áo rối loạn nhìn vào cửa lớn nhà bên cạnh. Sở Vân Lê ngay lập tức cảm thấy rằng Thẩm Thu Nghiên có lẽ quay lại Chu phủ gây phiền toái. Không chịu được nữa, nàng không chờ đợi mà bắt đầu né tránh nàng ta đi về phía xe ngựa, nghĩ đến khả năng rời khỏi Hoan Hỉ có bao nhiêu lớn.


Phía kia, Thẩm Thu Nghiên cảm thấy bị sốc nên căn bản không nhìn thấy Sở Vân Lê ra ngoài. Khi nàng chuẩn bị lên xe ngựa để rời đi, Thẩm Thu Nghiên đột ngột lao tới, đừng nói là ngựa ngay cả xa phu đều bị dọa nhảy dựng.


Xa phu nhanh chóng trấn an con ngựa, trong khi đó Thẩm Thu Nghiên tiến lại gần xe, gương mặt sụp đổ tràn đầy nước mắt, chất vấn: "Huyên Nhi, ngươi biết họ đến tìm ta, vì sao không báo cho ta biết?"


Biểu tình Sở Vân Lê trở nên phức tạp, Thẩm Thu Nghiên trước mặt và Thẩm Thu Nghiên khi nàng lần đầu tiên tỉnh lại được Ngô Minh ôm vào lòng hoàn toàn như hai người khác nhau. Khi đó Thẩm Thu Nghiên ăn mặc và trang điểm nhẹ nhàng, ngay cả khi không trang điểm vẫn toát ra một loại khí chất kỳ ảo và tinh tế. Mà người trước mặt này, chỉ mặc y phục bố y loại bình thường nhất, mộc mạc hơn trước nhiều thậm chí có vẻ nghèo khổ hơn. Da thịt so với trước kia biến hóa rất nhiều, ngón tay sưng vù còn bị thương. Trừ gương mặt xinh đẹp một chút, nàng giống như bao nhiêu người phụ nữ trẻ bình thường khác.

Sở Vân Lê nhún vai một chút, muốn nói rằng không nói với Thẩm Thu Nghiên là muốn tốt cho nàng ta. Nếu không người ta âm thầm sát hại nàng ta cũng có khả năng lắm.

Tuy nhiên khi nghe thấy Thẩm Thu Nghiên chất vấn, nàng không nghĩ đến việc giải thích. Đối với nàng, việc giải thích chính là lãng phí sức lực. Dù có giải thích thì nàng ta cũng không nghe. Cuối cùng, nàng chỉ nói một câu: "Ta có nói với hắn chỗ của ngươi rồi." Tin hay không, tùy ý của ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro