Chương 19: Con gái một kén rể (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh âm Thẩm Thu Nghiên mềm dịu, mang theo sự ủy khuất bất tận, còn làm bộ cầm chiếc khăn thêu tinh xảo lau nước mắt.

Chu phụ sắc mặt không tốt lắm, Sở Vân Lê thì nhàn nhạt chống cằm nhìn.

Cố Yển tràn ngập đau lòng, "Nghiên Nhi đừng khóc, cha đã đến chậm, từ nay về sau, sẽ không ai để con phải chịu ủy khuất nữa."

Sở Vân Lê nhướng mày, lời này chẳng phải ý là cảm thấy Thẩm Thu Nghiên bị ủy khuất?

Thẩm Thu Nghiên dựa vào cánh tay Cố Yển, nín khóc mỉm cười: "Cũng may ta và phu quân là nhân duyên trời định, dù có bỏ lỡ cũng vẫn có thể quay về với nhau."

Nàng ta nhìn về phía hai cha con Chu gia, tiếp tục nói: "Cha, Chu phủ nuôi dưỡng con lớn, đúng là có ân, nhưng lúc trước chính họ muốn đoạn tuyệt quan hệ trước, nếu còn muốn giữa chút thể diện, hiện giờ cũng sẽ không nhắc đến báo đáp ân nghĩa gì cả."

Chu phụ nhíu mày: "Hôm nay Cố đại nhân tới cửa, cũng không phải Chu mỗ mời đến, về phần ân tình... Cố đại nhân đừng trách ta không dạy dỗ tốt Cố cô nương, cũng không dám mong muốn trả ân gì cả."

Thẩm Thu Nghiên cười lạnh: "Không muốn trả ân, vậy các người muốn điều kiện gì?"

Thẩm Thu Nghiên châm chọc Chu phụ, Sở Vân Lê nhịn không được, cười nhạt nói: "Ngươi không phải hít gió mà lớn. Lúc trước mẹ ngươi chưa kết hôn đã có thai, Thẩm gia muốn đem nàng dìm xuống sông, nếu không phải mẹ ta mềm lòng thu lưu, hiện giờ trên đời này làm sao còn có mẹ con ngươi?"

"Nếu ngươi nói vậy, hôm nay chúng ta phải tính toán rõ ràng, những năm gần đây ngươi ở Chu phủ ăn uống tiêu xài, không thiếu một xu, từ đầu đến cuối tính cho rõ. Trả hết nợ nần, chúng ta không còn liên quan. Sau này ngươi làm người phú quý, đừng bước vào cửa Chu phủ nữa."

Cố Yển khó xử, một bên là nữ nhi vừa nhận về, một bên là ân nhân của nữ nhi, không muốn đắc tội, vội nói: "Gì đến nỗi thế. Ân tình này, không phải dùng bạc là có thể mua được."

Hai cha con Chu gia trầm mặc, Thẩm Thu Nghiên dùng khăn che mặt, thân mình run nhè nhẹ, bày ra dáng vẻ đáng thương. Cố Yển vội vàng an ủi, thỉnh thoảng còn áy náy nhìn Chu phụ, không khí trong phòng trở nên đình trệ.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ồn ào, tùy tùng của Chu phụ ở ngoài cửa bẩm báo: "Lão gia, là Thẩm bà bà ở hậu viện, một hai đòi gặp ngài. Bà ấy nói có chuyện quan trọng muốn gặp Cố đại nhân."

Sở Vân Lê lúc trước đưa Thẩm bà tử về, mọi người trong Chu phủ đều thấy nàng có tình có nghĩa, dù sao trong phủ chỉ là thêm một người, lâu nay Thẩm bà tử vẫn luôn ở trong viện dưỡng bệnh, nếu không có ai nhắc đến, rất nhiều đã quên dự hiện diện của bà.

Lúc Sở Vân Lê đưa người về, còn đem theo khế ước bán thân của Thẩm Thu Nghiên, nghiêm khắc mà nói, Thẩm bà tử hiện giờ là hạ nhân của Chu phủ. Không biết nghĩ đến cái gì, Sở Vân Lê phân phó: "Cho bà ta vào."

Thẩm bà tử dưỡng bệnh một thời gian, so với lúc trước đã khác hẳn, cả người tròn trịa hơn, vào cửa trước tiên hành lễ với Sở Vân Lê, sau đó mới quỳ xuống dập đầu với Cố Yển: "Từ biệt nhiều năm, không biết Cố công tử gần đây khỏe không?"

Cố Yển xúc động đứng lên: "Ngươi là Phân Vân?"

Thẩm bà tử cũng xúc động, nước mắt tràn mi: "Thật không ngờ công tử còn nhớ ta, chỉ là cô nương nàng đã..."

Cố Yển ánh mắt tràn đầy bi thương: "Ta đến muộn rồi."

Chu phụ ngồi trở lại, Sở Vân Lê nhìn tình cảnh này, hỏi: "Vừa rồi Thẩm bà bà nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo?"

Thẩm bà tử liếc nhìn nàng một cái, xoay người quỳ trước Cố Yển: "Công tử, nô tỳ có chuyện nhất định phải nói."

Cố Yển khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua hai cha con Chu gia, nói: "Ngươi hầu hạ mẹ con nàng nhiều năm, không rời không bỏ, là có ân với các nàng, cũng chính là có ân với Cố mỗ, ta sẽ dẫn ngươi theo. Tương lai còn dài, có chuyện gì sau này hẵng nói."

Thẩm bà tử quỳ rạp trên đất, không ngẩng đầu, cũng không biết có phải không nghe thấy ý tứ trong lời nói của Cố Yển hay không, khóc lóc nói: "Công tử, cô nương năm đó chết oan uổng."

Lời này vừa nói ra, không chỉ sắc mặt Cố Yển trở nên thận trọng, mà sắc mặt Chu phụ cũng khó coi.

Nếu nói mẫu thân Thẩm Thu Nghiên chết oan, vậy chẳng phải là nói Chu phủ hại bà ấy? Hoặc là Chu phủ không bảo vệ tốt bà ấy?

Hiện giờ Cố Yển thân là mệnh quan triều đình, dù cuối cùng tra ra việc này không liên quan đến Chu phủ, cũng khó tránh khỏi việc Chu phủ bị ảnh hưởng. Giống như việc ông tìm người, chỉ cần để lộ tin tức, sẽ có nhiều người sẵn lòng làm tay chân góp sức, khi đó kết cục Chu phủ... Nghĩ đến đây, sắc mặt Chu phụ nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Nói rõ ràng!"

Thẩm bà tử không quay đầu, cũng không ngẩng đầu: "Năm đó cô nương sắp sinh, trấn Hoan Hỉ đột nhiên xuất hiện một bà đỡ tay nghề giỏi, nói là về thăm người thân. Khi đó Chu phu nhân cũng sắp sinh, Chu lão gia tốn một số tiền lớn mời bà ta về, nô tỳ vẫn không thấy bà đỡ có vấn đề, mãi đến khi Chu phu nhân và cô nương đều khó sinh, sinh xong cũng bị tổn hại thân thể, hài tử sau khi sinh xong đều bệnh, không lâu sau liền buông tay nhân gian. Nô tỳ khi đó mới nghi ngờ, bà đỡ kia... có lẽ là người có tâm an bài!"

Lời này vừa nói ra, Chu phụ sắc mặt khó coi, cẩn thận nhớ lại.

Cố Yển nghi hoặc nhìn Chu phụ, hỏi: "Có phải đệ có kẻ thù?"

Chu phụ lắc đầu: "Chu gia ở Hoan Hỉ trấn nhiều năm, vốn dĩ giúp mọi người làm điều tốt. Làm ăn buôn bán phải chú trọng hòa khí sinh tài, từ nhỏ dạy con cái đối nhân xử thế, hiếm khi đắc tội ai, huống chi loại đại thù như hại người cướp tính mạng, chắc chắn không có ai có ác ý lớn với Chu gia như vậy."

Không nhằm vào Chu gia, vậy thì là nhằm vào người ở nhờ Chu gia.

Như vậy, Chu phu nhân thật sự bị liên lụy. Chu phụ nghĩ thông suốt điều này, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên phun ra một búng máu, lảo đảo dựa vào bàn mới đứng vững.

Sở Vân Lê nghe đến đây cũng rất kinh ngạc, thấy Chu phụ phản ứng lớn như vậy, vội đỡ lấy: "Cha sao vậy?" Vừa hỏi vừa duỗi tay bắt mạch.

Mạch tượng hỗn loạn, hiển nhiên tâm tình kích động của Chu phụ khó bình phục, vội khuyên nhủ: "Cha, đừng nóng giận. Cha còn có con, vạn nhất cha có gì bất trắc, con làm sao bây giờ?"

Chu phụ nhất thời khó tiếp thu nên mới nổi lòng kích động, nghe vậy dần bình tĩnh lại, duỗi tay lau miệng, nhìn về phía Thẩm Thu Nghiên với ánh mắt đầy phức tạp.

Thẩm Thu Nghiên thấy Thẩm bà tử rất vui, sau lại nghe tin tức kinh ngạc vô cùng, không khóc nữa, vành mắt cũng không đỏ, rõ ràng có thể thấy vừa rồi nàng chỉ là giả vờ.

Thẩm Thu Nghiên bất chấp ẩn tình năm xưa, nàng ta không ngờ việc Chu phu nhân mất sớm có liên quan đến mẹ nàng ta. Có điều bây giờ không phải thời điểm ngẩn người, nàng ta vốn không ngờ Cố Yển vì hai mẹ con nàng ta mà chiếu cố Chu phủ. Lúc nghe được tin tức này cảm thấy đây không phải chuyện gì tốt đối với nàng, lập tức nhíu mày: "Bà đừng nói bậy, việc đã qua nhiều năm, có lẽ là bà nhớ lầm. Mẹ ta lúc trước mang thai ta bị Thẩm gia truy đuổi bôn ba đi đường nên thân mình suy yếu, cộng thêm sinh xong tổn thương thân thể, mất sớm là khó tránh khỏi. Chu phu nhân có lẽ là trùng hợp cũng không chừng."

Nếu nhận định rằng Chu phu nhân mất sớm vì bị mẹ con nàng ta liên lụy, thì Chu phủ đối với mẹ con nàng ta không chỉ là có ân thu lưu và dưỡng dục, mà mẹ con nàng ta còn thiếu Chu phủ một mạng người.

Thẩm bà tử không phản bác, cũng không ngẩng đầu nhìn Thẩm Thu Nghiên, thân mình vẫn không động, vẫn quỳ trước mặt Cố Yển tiếp tục nói: "Công tử, nô tỳ nói những điều này là muốn ngài đề phòng người nhà, tránh cho cô nương sau khi theo ngài về lại bị người ám hại. Năm đó... biết được chuyện giữa ngài và cô nương, ngoài nô tỳ ra, cũng chỉ có tùy tùng bên cạnh ngài."

Sắc mặt Cố Yển lập tức thận trọng, gật đầu nói: "Ngươi đứng lên đi. Vừa rồi ta rất nghiêm túc đề nghị, ngươi đã chiếu cố hai mẹ con nàng nhiều năm, vất vả cho ngươi rồi. Ta sẽ dẫn ngươi về, để cho ngươi ở phủ hầu dưỡng lão. Nếu ngươi muốn tiếp tục ở bên cạnh Nghiên Nhi cũng được."

Thẩm bà tử cuối cùng ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt nói: "Có thể có những lời này của công tử, nô tỳ thật sự rất vui mừng. Chỉ là Chu cô nương có ân cứu mạng với nô tỳ, nô tỳ không thể rời đi như vậy." Nói xong, quay lại đối với Thẩm Thu Nghiên dập đầu lạy ba cái: "Sau này nô tỳ không ở bên cô nương, cô nương ngàn vạn lần phải bảo trọng."

Thẩm Thu Nghiên đối với Thẩm bà tử thật ra có chút áy náy, Thẩm bà tử từ nhỏ đã luôn chăm sóc nàng, cùng nàng gả đến Ngô gia, sau đó lại trải qua những ngày tháng khó khăn như nước sôi lửa bỏng. Sau này bà bị bệnh, nàng ta cũng không có tiền để giúp bà mời đại phu bốc thuốc, cuối cùng bị Sở Vân Lê cưỡng ép đưa đi. Đây cũng là lần đầu tiên chủ tớ hai người gặp lại sau chuyện đó.

"Bà bà, ngươi cùng ta đi đi." Thẩm Thu Nghiên chân thành nói: "Chu phủ tuy có ân cứu ngươi, nhưng ta có thể trả tiền lại cho nàng, sau này ta sẽ dưỡng lão và lo liệu tang sự thay ngươi."

Thẩm bà tử cười lắc đầu: "Cố đại nhân hiện giờ đã tìm được cô nương, chỉ cần nhận tổ quy tông, cô nương sẽ không phải chịu khổ nữa. Chỉ cần cô nương sống tốt, nô tỳ cũng sẽ yên lòng." Nói xong đứng dậy, hành lễ với mọi người trong phòng rồi lui ra.

Sau khi Thẩm bà tử rời đi, không khí trong phòng càng thêm căng thẳng, Sở Vân Lê vẫn lo lắng đỡ Chu phụ, giúp hắn vuốt ngực.

Sắc mặt Cố Yển rất khó coi, cao giọng phân phó: "Người đâu! Truyền tin tức trở về, điều tra Bạch Kỳ." Bạch Kỳ chính là tùy tùng năm đó của ông, hiện giờ đã lập gia đình sinh con, dìu già dắt trẻ. Cố Yển để hắn quản lý cửa hàng, không có theo hầu bên cạnh.

Hắn nhìn Chu phụ, biểu tình nghiêm túc: "Chu lão gia yên tâm, nếu cái chết của lệnh phu nhân thật sự có liên quan đến người của ta, ta sẽ điều tra rõ ràng, nhất định sẽ cho ngài một lời công đạo!"

"Cha..." Thẩm Thu Nghiên không thuận theo, dậm chân nói: "Chắc chắn không liên quan đến ngài, bằng không ta cũng không thể trưởng thành đến bây giờ."

Lời này cũng có lý, nếu người ta muốn hại nữ nhân liên quan đến Cố Yển, không có lý nào lại để bà sinh con ra được.

Cố Yển lần này lại không nghe lời nàng ta: "Trở về đi, sau này không có việc gì, không được đến Chu phủ nữa."

Vẻ mặt Thẩm Thu Nghiên không dám tin, lại có chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên sau khi nhận lại Cố Yển thấy ông nghiêm túc như vậy. Lập tức liền lùi về phía sau một bước, xoay người chạy ra ngoài.

Chuphụ vẫn luôn ngây ngẩn, giống như không thấy Thẩm Thu Nghiên chạy đi. Chu phụmấy năm nay chưa bao giờ tái hôn, có thể thấy tình cảm ông đối với thê tử sâuđậm cỡ nào. Hiện giờ đột nhiên biết thê tử có lẽ bị người hại mới ra đi sớm,lại vì một lần mềm lòng thu lưu người trong phủ mà bị liên lụy, nghĩ đến đâycũng không khỏi tức giận và đau lòng. Sở Vân Lê nhìn thấy rất lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro