Chương 22: Con gái một kén rể (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài tiếng ồn ào vang lên, Sở Vân Lê nhìn vào trong phòng, thấy giường nhỏ trống không, Xuân Vũ không còn ở đó. Nàng đứng dậy, mặc nhanh bộ quần áo rồi mở cửa sổ ra.

Bởi vì đây là một tiểu viện nhà nông, ngoài cửa sổ có thể nhìn thẳng ra sân. Sở Vân Lê thấy Điền đại phu bị nha đầu của Thẩm Thu Nghiên kéo đi, hướng về phía phòng nàng ta. Điền đại phu cố gắng kháng cự nhưng cuối cùng vẫn bị lôi đến cửa. Cố Yển đứng đó, nghiêm túc hành lễ: "Làm phiền đại phu."

Thẩm Thu Nghiên lại xảy ra chuyện?

Sở Vân Lê đứng dậy mặc đồ tử tế, ra khỏi cửa vừa vặn nghe thấy Điền đại phu từ chối: "Nam nữ thụ thụ bất thân, dù ta đã già nhưng cũng không tiện vào phòng."

Cố Yển nôn nóng: "Không sao, Ngô Minh cũng đang ở đó, sẽ không ai nói gì, bệnh tình là quan trọng nhất."

Điền đại phu nghe vậy mới bước vào. Cố Yển nhìn thấy Sở Vân Lê, vội vã tiến lên: "Nghiên Nhi vừa rồi đột nhiên nôn mửa, sau đó ta mới biết con bé từ chiều nay đã không khỏe, buổi tối còn bị tiêu chảy. Làm phiền con cũng xem giúp."

Thái độ Cố Yển khẩn thiết, thân phận của ông không cho phép Sở Vân Lê từ chối. Hơn nữa, Sở Vân Lê cũng muốn xem xem nàng ta thật sự bệnh hay là giả bệnh. Lập tức nàng mỉm cười gật đầu, theo Điền đại phu vào phòng.

Trong phòng có mùi chua chua khó chịu, rõ ràng là thật sự nôn mửa. Ve mặt Ngô Minh lo lắng ngồi cạnh giường, không chút ghét bỏ, gắt gao nắm chặt tay Thẩm Thu Nghiên trên giường. Hắn nghiêm túc nhờ Điền đại phu: "Làm phiền đại phu." Đến nỗi Sở Vân Lê đi vào cùng Điền đại phu, hắn cũng không hề chú ý chút nào.

Sở Vân Lê không bận tâm, hôm nay buổi trưa ở quán trà hắn cũng có thái độ này, toàn tâm toàn ý chỉ chăm chăm vào Thẩm Thu Nghiên và Cố Yển, những người khác hắn chỉ chào hỏi qua loa rồi bỏ qua.

Mặt Thẩm Thu Nghiên đầy tái nhợt, yếu ớt nằm trên giường, giọng nói yếu ớt: "Cha, Minh lang, ta không sao, không cần lo lắng."

Điền đại phu bắt mạch, sau một lúc lâu mới buông tay, nói, "Rối loạn tiêu hoá, có lẽ do ăn thứ gì không tốt. Ta sẽ kê đơn thuốc, uống xong thuốc phải dưỡng sức."

Cố Yển nghe vậy tự trách: "Chắc là do điểm tâm sau giờ ngọ, hiện giờ tuy đã vào đầu thu, nhưng thời tiết vẫn nóng bức, điểm tâm này có lẽ đã bị thiu."

Thẩm Thu Nghiên vốn đã mơ hồ cảm thấy nguyên nhân do món điểm tâm, thực ra lúc này nàng ta đã hơi hối hận. Trưa nay, không nên ra vẻ với Sở Vân Lê không ăn chiếc bánh đó. Bánh rõ ràng vừa được làm, nhiều người ăn đều không sao, chỉ có nàng ta không ăn nên bụng mới đau.

Vừa ngước mắt lên, nàng thấy Sở Vân Lê đứng cách đó không xa, mặt mày điềm tĩnh, như thể đang cười nhạo nàng. Lập tức, Thẩm Thu Nghiên hơi buồn bực, nói bóng nói gió: "Không liên quan gì đến cha, là do con không quen ăn cùng người khác nên mới không ăn."

Sở Vân Lê nhướng mày, đây là ám chỉ rằng không thân thiết với nàng sao? Không quen ăn cùng nàng? Thậm chí còn chỉ trích hai cha con nàng không nên nhất quyết phải theo cùng đoàn của Cố gia lên đường?

Ban đầu, Sở Vân Lê chỉ vào xem náo nhiệt, không có ý định tranh cãi. Nhưng những lời này từ miệng Thẩm Thu Nghiên nói ra, nàng thực không thể chịu nổi cái tật xấu này của Thẩm Thu Nghiên, liền nói: "Thì ra là thế, ta thì lại thấy quen. Dù sao trước kia chúng ta thường xuyên đi tửu lầu, ngồi chung một bàn, còn chia nhau ăn một con gà nướng. Bây giờ thân phận khác nhau, tâm tình cũng khác, hiện giờ ngươi không quen ăn cùng ta nữa."

Chỉ thiếu nước nói thẳng, trước kia hai người đi ăn cùng nhau, sao lúc đó không thấy bảo không quen đi?

Thẩm Thu Nghiên cúi đầu: "Trước kia ta và ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đương nhiên là người quen thuộc nhất. Nhưng sau này, ngươi chẳng phải đã giận ta sao?"

"Ngươi cướp vị hôn phu của ta, ta không thể giận ngươi sao?" Sở Vân Lê không chút khách khí mà hỏi lại.

Thẩm Thu Nghiên sắc mặt khẽ biến: "Ta và phu quân lưỡng tình tương duyệt từ trước, là ngươi dùng gia thế ép buộc, hắn mới cùng ngươi đính hôn. "

Ngô Minh nhíu mày: "Ta không có tình cảm với ngươi chút nào cả, từ đầu đến cuối ta đều yêu Nghiên Nhi."

Trước đây khi Cố Yển đến cửa, Thẩm Thu Nghiên cũng đã nói như vậy, chỉ là khi đó Sở Vân Lê không muốn đôi co. Nàng lập tức nhìn về phía Ngô Minh, cười lạnh nói: "Chu gia chúng ta ép buộc ngươi thế nào? Chẳng lẽ không phải ngươi tự đến cầu hôn mang theo đủ tam môi lục sính? Mẹ ngươi còn đi vay mượn khắp nơi để chuẩn bị sính lễ, những việc này là do chúng ta ép buộc hả? Hai người các ngươi nếu thực sự có tình cảm sâu đậm thì đâu cần đến ta? Cứ việc tới cầu hôn Thẩm Thu Nghiên là được."

Sắc mặt Ngô Minh không tốt, đặc biệt khi Sở Vân Lê không hề che giấu mà nói trước mặt Cố Yển: "Ngươi hà tất phải hung hăng như vậy? Chính ngươi là người từ hôn, nói lớn tiếng cũng không thay đổi được sự thật rằng ta và Nghiên Nhi yêu nhau."

Sở Vân Lê nhíu mày, quả nhiên là người cùng nhà thì chung một suy nghĩ, hai người này chỉ thích nghe những gì họ muốn nghe. Cùng họ tranh cãi lý lẽ chẳng có ích gì.

Sắc mặt Cố Yển cũng không tốt, mặc dù Ngô Minh là kẻ tham lam, nhưng hiện giờ hắn là con rể của ông ta, Thẩm Thu Nghiên dù thế nào cũng là con gái ruột của ông ta. Sở Vân Lê lần này tỏ vẻ ta đây, căn bản là không định giữ mặt mũi vợ chồng hai đứa nó, cũng chính là không coi ông ra gì. Ông lập tức nói: "Nghiên Nhi đang bệnh cần tĩnh dưỡng, mọi người vẫn nên ra ngoài đi."

Sở Vân Lê không tức giận, xoay người liền đi: "Ta cũng vốn không định bước vào, chúng ta căn bản không quen thân đến mức đó." Còn không phải do Cố Yển mời nàng vào.

Cố Yển nghẹn lời không nói được gì.

Khi ra tới cửa, Sở Vân Lê nhìn thấy Chu phụ khoác áo cùng Phùng Thiều An đứng trong sân, lập tức tiến lên: "Cha, sáng sớm ngày mai chúng ta khởi hành đi."

Chu phụ gật đầu. Sở Vân Lê quay người lại nói: "Cố đại nhân có lẽ sẽ trì hoãn vài ngày, chúng ta không nên nán lại, tránh để cho Thẩm cô nương nhìn thấy ta lại ăn không ngon." Lúc gần đi, nàng nghi hoặc nói: "Nếu từ nhỏ thấy ta liền ăn không ngon thì đã sớm chết đói rồi, làm sao còn có những chuyện như bây giờ."

Cha con này có lẽ đã quên rằng Chu gia chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với họ, thậm chí vì họ mà Chu phu nhân mới mất. Quả nhiên nghe lời này, sắc mặt Cố Yển có chút áy náy. Chu phụ đứng trong sân nghe hết những việc xảy ra trong phòng, chỉ hận không thể vào giúp nữ nhi. Lúc này ông nhìn về phía Cố Yển với sắc mặt xấu hổ: "Chỉ mong rằng khi tìm ra hung thủ gây ra cái chết của thê tử, Cố đại nhân đừng bao che. Đây chính là lễ tạ ơn lớn nhất cho việc ta nuôi nấng con gái ngài."

Nói xong ông cúi chào lễ phép, đủ tôn trọng, quy củ không có chỗ nào sai. Sau đó không để ý tới mọi người trong phòng, hai cha con trở về phòng đóng cửa ngủ.

Bên ngoài thuốc sắc lăn lộn suốt đêm, thực ra Sở Vân Lê vẫn bị ảnh hưởng. Giường vốn đã không tốt, không biết bao lâu mới mơ màng ngủ. Khi thức dậy, nàng lên xe ngựa tiếp tục ngủ, đến nửa ngày sau mới đến huyện thành.

Đoàn người Cố Yển khi họ rời đi vẫn chưa dậy, không biết hôm nay có lên đường hay không. Nhìn phố phường náo nhiệt của huyện thành, Sở Vân Lê rất phấn khích. Đoàn người đi dạo nửa ngày, tới tối mới tìm một sân để thuê, tạm thời dừng chân.

Cố Yển là quan chủ khảo thi huyện, một thời gian ngắn không thể quay về kinh thành nên thuê một sân để ở là hợp lý. Điền đại phu thường xuyên đến y quán ở huyện thành để lấy dược liệu, sáng sớm ngày hôm sau liền tìm đến nơi này, tiện thể mang theo Sở Vân Lê.

Y quán ở huyện thành rất đông khách, dù thêm hai người bọn họ, từ sáng đến tối y quán hầu như không lúc nào rảnh rỗi. Sở Vân Lê rất hứng thú với việc chữa bệnh, khi bận rộn nàng liền quên hết mọi chuyện, kể cả đoàn người của Cố Yển.

Phùng Thiều An cũng đồng hành, bất kể đi đâu, chỉ cần quay lại là thấy hắn bên cạnh, sẵn sàng giúp đỡ một tay.

Một buổi chiều nọ, khi y quán đang bận rộn, từ ngoài bước vào một cô nương trẻ, thân hình gầy yếu, sắc mặt tái nhợt. Sở Vân Lê đang lúc bận rộn, ngẩng đầu lên liền ngẩn người.

Cô gái này có thần thái và nét mặt giống Thẩm Thu Nghiên đến năm sáu phần, hơn nữa cả hai đều có vẻ yếu đuối, đáng thương, nhìn qua như hai chị em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro