Chương 35: Người vợ không thể sinh (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là quy trình, thiếp thất mới vào cửa phải đi thỉnh an kính trà cho chủ mẫu, dù thế nào cũng phải để chủ mẫu uống hết tách trà này mới được xem như chấp nhận hạ thân phận của mình. Lúc nàng ta đến, Chu Duyên Cù còn đi cùng, biểu tình trên mặt hắn thể hiện rõ sự miễn cưỡng.

Lý ma ma, thả đệm hương bồ trước mặt nàng, khi Mạn di nương quỳ xuống, có vẻ không tình nguyện cho lắm, nâng tách trà lên đưa đến trước mặt Sở Vân Lê: "Thỉnh an phu nhân, mời phu nhân uống trà."

Sở Vân Lê nhận lấy tách trà một cách tự nhiên và ôn hòa nói: "Đứng lên đi." Quay đầu lại nhìn Lý ma ma: "Ma ma không cần phải quá cầu kỳ." Ám chỉ rằng bà không cần phải đặt đệm hương bồ.

Thấy Sở Vân Lê dễ dàng nhận trà như vậy, sắc mặt Chu Duyên Cù đang dịu dàng lập tức trở nên khó coi. Sau khi nhận trà từ Mạn di nương, hắn cười lạnh chất vấn: "Nàng thật sự không có tim à?" Không chờ đợi câu trả lời, hắn cũng không uống trà, phất tay áo rời đi.

Sở Vân Lê cười nhạo, bà đây còn chưa nhíu mày với thiếp thất của ngươi, ngươi lại bày ra sắc mặt đó với bà đây là sao.

Biểu tình nàng lãnh đạm, sắc mặt Mạn di nương đang quỳ dưới đất lại trở nên khó coi. Nàng ta cảm thấy Chu Duyên Cù tức giận, có thể là do giận dỗi với Sở Vân Lê. Giống như câu chất vấn trước khi hắn rời đi, nghe giống như là bất mãn phu nhân mình đối với thiếp thất như nàng ta quá ôn hòa bình tĩnh.

Điều này cũng là minh chứng cho lời đồn bên ngoài không sai, Chu Duyên Cù thật sự yêu thương phu nhân của mình. Mặc dù đêm qua hắn triền miên với nàng ta, nhưng hôm nay hắn đã khôi phục lại sự lãnh đạm của mình. Vừa rồi trước khi rời đi, hắn không liếc nhìn nàng ta lần nào.

Chu Mạn Mạn nắm chặt váy của mình, cố gắng che giấu cảm xúc trong mắt. Sở Vân Lê nhìn thấy sự khó chịu trên khuôn mặt của Mạn di nương nhưng vẫn giữ bình tĩnh, lúc này lại thấy rõ sự ghen ghét trong ánh mắt của cô nương này, thầm ngộ ra vì sao vừa rồi Chu Duyên Cù vô cớ tức giận.

"Đứng lên đi, đừng quỳ, cẩn thận tổn thương cơ thể." Sở Vân Lê cũng không tức giận, ra hiệu bảo ma ma đỡ nàng ta đứng dậy: "Chuyện quan trọng là sớm có con, ngươi cần chú ý giữ gìn sức khỏe."

Chu Mạn Mạn đứng dậy: "Đa tạ phu nhân."

Sở Vân Lê mặc kệ nàng ta nghĩ như thế nào, dù có ghen ghét mình cũng vậy, dù sao cũng chỉ là tạm thời thôi. Dù mọi người đều biết rằng Chu Duyên Cù yêu thương phu nhân của mình, nhưng người của nàng trong hầu phủ ai cũng biết không tới mức độ đó. Thời gian qua lâu rồi, nàng cũng đã nhận ra điều này.

Chu Duyên Cù nghỉ ở Tử Viện năm ngày liên tiếp, cho Mạn Mạn đủ mặt mũi. Sau năm ngày, một di nương mới vào cửa, là con gái của một quan viên thất phẩm trong hoàng thất, danh xưng Liễu Tuệ.

Đêm đó, Chu Duyên Cù vẫn đi Tuệ Viện nghỉ ngơi, sáng hôm sau khi đến thỉnh an Sở Vân Lê, hắn cũng như Chu Mạn Mạn thỉnh an trước đó, đưa Liễu Tuệ lại đây.

Sở Vân Lê cũng không làm khó nàng ta, Chu Duyên Cù cũng làm màu chất vấn nàng hai câu đầy giả dối rồi cũng phất tay áo rời đi, lần này hắn tức giận chân thật hơn nhiều.

Nhìn vào ba cô gái dáng người uyển chuyển trước mặt, nhận ra rằng họ đều có dáng vẻ nhẹ nhàng và thanh tú. Ở tuổi này chỉ cần gia đình khá giả một chút, cô nương được nuôi dưỡng lớn lên đều nhìn không tệ. Đặc biệt với việc mẹ của Chu Mạn Mạn xuất thân từ thuyền hoa, có thể trở thành một thiếp trong công phủ, là một đại mỹ nhân vang danh khắp nơi, so sánh ra thì Liễu Tuệ không đẹp bằng. Nhưng đặt cạnh Vi Nguyệt thì nàng ta hệt như một nha hoàn, cảm giác tồn tại rất thấp. Hôm nay không có cảm giác Chu Mạn Mạn ngoan ngoãn nhưng ngầm ganh tỵ, nàng ta không rảnh ghen tỵ với Sở Vân Lê nữa, ánh mắt không thoải mái nhìn chằm chằm vào Liễu Tuệ.

Sở Vân Lê nhìn thấy, tâm trạng tốt lên hẳn, rất náo nhiệt. Náo nhiệt nữa sẽ tốt hơn.

Ba ngày sau, hai thiếu nữ khác trong cung vào cửa, Ngô Nhàn Nguyệt và Lâm Nhứ Nhi. Hai người này cũng rất đẹp. Da trắng bóng, khuôn mặt thanh tú và duyên dáng, dáng người yểu điệu động lòng người.

Cả hai đều là con gái của huyện lệnh xuất thân từ địa phương nhỏ. Chu Duyên Cù vẫn đi vào phòng của Ngô Nhàn Nguyệt vào buổi tối. Hôm sau hắn dẫn theo nàng ta tới thỉnh an, lại không quên Lâm Nhứ Nhi, công tử như ngọc mặt đầy vẻ nhẹ nhàng và tươi cười. Cả hai cô nương đều là người suy nghĩ thận trọng, bầu không khí giữ mấy người họ thoạt nhìn rất ngọt ngào.

Ngay từ đầu Chu Duyên Cù dẫn theo Chu Mạn Mạn tới, tâm tư có lẽ là muốn cho Định Quốc công vài phần mặt mũi, nhưng hiện giờ...

Sở Vân Lê nhìn thấy sự dịu dàng của Chu Duyên Cù đối với Ngô Nhàn Nguyệt, nhận ra rằng ánh mắt của hắn luôn dõi theo nàng, rất để ý đến phản ứng của nàng. Nàng cảm thấy hơi kỳ lạ, nàng vẫn nhận ly trà của hai người dâng lên, nhìn trong phòng mỗi người mỗi vẻ mắt đi mày lại, tâm tình cảm thấy vui vô cùng. Đặc biệt gần đây từng thiếp thất vào cửa, Chu Duyên Cù vội vàng viên phòng, không còn rảnh rỗi ghé Phụng Vũ Viện khiến nàng cảm thấy hài lòng hơn.

Sau khi uống trà, Sở Vân Lê nhìn các cô nương trước mặt: "Bây giờ các người đã gia nhập hầu phủ, có một số điều mà ta muốn nói với các người. Hầu phụ vốn ít con nối dõi, thân thể của ta thế nào ta tin rằng mọi người cũng đã nghe được, hiện giờ quan trọng nhất là sinh con nối dõi. Nếu một trong các người ai sinh được con khỏe mạnh vẹn toàn đầu tiên, ta sẽ làm chủ nâng người đó thành quý thiếp, ta nói được thì sẽ làm được."

Lời này vừa nói ra, mấy cô gái trước mặt dù biểu tình không thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt của họ đã bắt đầu lấp lánh hướng về phía Chu Duyên Cù, tràn đầy triền miên và tình ý.

Muốn sinh con, phải có đàn ông nha!

Sắc mặt Chu Duyên Cù không vui vẻ gì, phất tay nói: "Ta có chuyện cần thương nghị với phu nhân, các người trở về nghỉ ngơi đi."

Các cô nương lễ phép hành lễ rồi lui ra, trong phòng trở nên trống trải chỉ còn lại hai vợ chồng. Sở Vân Lê không hề sợ, vì cho đến nay Chu Duyên Cù tự xưng là quân tử, cũng sẽ không đối xử thô bạo với phụ nữ. Với việc hắn liên tục nhìn chăm chú vào biểu tình của mình, nàng cảm thấy hắn chú ý đến phản ứng của mình.

Vì vậy khi thấy hắn đóng cửa lại, Sở Vân Lê cũng không hốt hoảng.

Sau khi cửa đóng lại, không khí trong phòng trở nên khá khép kín hơn, Chu Duyên Cù đứng ngược sáng, không thể nhìn rõ biểu tình của hắn, sau một lúc lâu, hắn mới nói một cách đau khổ: "Như Nhi, ta cảm thấy rất khó chịu!"

Sở Vân Lê chỉ cười thầm trong lòng: "Mỹ nhân ở trong lòng, ta thấy thế tử giống như cá gặp nước, vui vẻ hết mình."

Chu Duyên Cù có chút tức giận: "Sao nàng lại nhẹ nhàng như vậy, không có chút đau khổ nào cả, chẳng lẽ tình cảm của chúng ta trong năm năm qua đều là giả sao? Đã từng tâm niệm với nhau mãi mãi..."

Sở Vân Lê không để ý: "Vậy sao? Ngươi đã từng nói cả đời này chỉ có một mình ta thì sao? Quay đầu ngươi liền tìm một người phụ nữ khác sinh con, còn giấu không cho ta biết. Cho nên câu nói đó rất đúng, miệng của nam nhân luôn nói dối! Không thể tin tưởng."

Chu Duyên Cù phản bác: "Ta không phải vậy! Nếu không phải nàng van xin Hoàng Hậu, ta tuyệt đối không bước vào phòng của các nàng, như Vi Nguyệt, nàng có thấy ta để ý tới nàng ta không?"

Đó chỉ là một nha hoàn, ngoại hình của nàng không nổi bật, không đủ để thu hút sự chú ý hắn nên hắn không bước vào cũng bình thường. Sở Vân Lê hỏi lại: "Vậy ngươi muốn ta làm gì, có phải là chấp nhận đứa trẻ tàn tật đó, hay là muốn ta khóc lóc van xin cầu ngươi thương tiếc? Sau đó ngươi sẽ tiếp tục cùng Phó Lan San cẩu thả sinh con?"

Chu Duyên Cù nhăn mày: "Lan San chỉ là vì không muốn mẫu thân lo lắng chuyện con nối dõi của hầu phủ, nàng ta cũng là cô nương xuất thân từ gia tộc lớn. Nàng cứ bảo chúng ta không mai mối... đúng là hơi quá đáng".

"Vốn là sự thật mà." Sở Vân Lê không sợ hắn tức giận, hứng thú bừng bừng đề nghị: "Không bằng thì ngươi nạp nàng vào cửa, như vậy các ngươi cũng có thể quang minh chính đại, chẳng phải tốt hơn các ngươi lén lút gặp mặt như hiện giờ sao?

Chu Duyên Cù lần nữa nhíu mày: "Nàng nói bậy! Ta gặp mặt nàng ta lúc nào chứ? Nàng yên tâm, San Lan không muốn làm thiếp. Hơn nữa, nàng ta cũng không có ý muốn tranh đoạt với nàng".

Sở Vân Lê chống cằm, hứng thú nói: "Theo quan điểm của ta, một người phụ nữ nguyện ý không danh không phận sinh con cho một người đàn ông, đối với người đàn ông đó nhất định là tình yêu."

"Đừng nói bậy." Chu Duyên Cù quở trách: "Nàng đừng hủy hoại danh tiếng của nàng ta."

Câu nói này khá là lạ lùng, Sở Vân Lê bất ngờ: "Con cũng sinh luôn rồi, chẳng lẽ nàng ta còn giữ thanh danh để gả chồng chắc?"

Việc lấy chồng là điều tất yếu, có điều chỉ cần chờ được gả cho Chu Duyên Cù làm vợ kế thôi.

Không có chuyện nâng thiếp lên làm vợ cả ngay lập tức được, Sở Vân Lê đương nhiên biết Phó Lan San không muốn vào cửa ngay bây giờ, nàng ta chính là một tài nữ đọc đủ thứ thi thư.

Chu Duyên Cù sắc mặt khó coi, hắn phát hiện gần đây khi nói chuyện với Lý Như, nàng rất dễ dàng khơi mào lửa giận của hắn, và dù hắn có xin lỗi hay tỏ vẻ quan tâm thế nào nàng cũng không phản ứng. Tựa như người con gái mà trước đây hết lòng yêu thương hắn, giờ đã buông bỏ tình cảm đó.

Trong phòng trở nên trầm mặc, lúc này bên ngoài truyền đến giọng của tùy tùng Chu Duyên Cù: "Thế tử, Mạn di nương cùng biểu cô nương cãi nhau ở vườn, Mạn di nương còn đẩy biểu cô nương một cái..."

Chu Duyên Cù vội vàng bước ra mở cửa, gấp gáp hỏi: "Lan San có bị thương không? Các nàng đang ở đâu trong vườn? Vì sao lại cãi nhau?"

Vừa hỏi, hắn vừa chạy ra ngoài.

Sở Vân Lê duỗi người, phân phó Lý ma ma từ đầu tới cuối đều nhìn thấy thái độ của Chu Duyên Cù và tỏ vẻ khó chịu: "Ma ma, thu xếp đồ đạc, chúng ta sẽ về tướng quân phủ ở một thời gian." Cuối cùng nàng nhớ ra điều gì liền nói thêm: "Đem tất cả bạc và đồ quý trong của hồi môn của ta mang theo."

Lý ma ma đau lòng nhưng cũng không khuyên can nhiều, thấy thái độ lạnh lùng của Chu Duyên Cù, bà liền quay người đi thu xếp đồ đạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro