Chương 38: Người vợ không thể sinh (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ tuy đã rời khỏi hầu phủ, nhưng dù sao cũng ở đó năm năm, Lý ma ma nhanh chóng trở về và báo: "Là từ Phụng Vũ Viện."

Sở Vân Lê không hề ngạc nhiên. Phó Lan San người phụ nữ này cảm giác tồn tại rất thấp. Nàng ta và Lý Như chưa từng đối đầu trực tiếp, mà chỉ lén lút ám chỉ và tranh thủ lợi ích trước mặt Chu Duyên Cù. Đời trước kết cục bi thảm của Lý Như, phần lớn là do Phó Lan San gây ra.

Sau một lúc trầm tư, Sở Vân Lê cười lạnh: "Ngươi hãy đi ra ngoài, nói rằng ta nói, mẹ đẻ của tiểu thiếu gia ở hầu phủ chính là Phó Lan San." Nàng đứng lên: "Đã lâu không vào cung thỉnh an nương nương, hôm nay thời tiết tốt, chuẩn bị một chút, chúng ta vào cung."

Hiện giờ nàng không còn là cáo mệnh phu nhân, trực tiếp mặc thường phục ra ngoài. Trước đây khi Sở Vân Lê ly hôn, nàng có hơi không nể mặt Hoàng Hậu, bởi vì hai người được Hoàng Thượng tứ hôn, mà tứ hôn thì không thể hòa ly, nếu không chẳng phải nói Hoàng Thượng nhìn người không chuẩn?

May thay Hoàng Thượng không giận, từ việc ông đồng ý cấp đất cho Từ An Viện có thể thấy rõ điều đó.

Một chuyến vào cung, Sở Vân Lê không còn để ý đến hầu phủ, dọn ra vùng ngoại ô, toàn tâm tập trung vào Từ An Viện. Nàng không nuôi dưỡng người vô điều kiện, tìm tằm và cây dâu tằm, đưa toàn bộ người đến đó làm việc. Còn có một phu tử, mỗi ngày các đứa nhỏ từ bảy đến mười tuổi đều phải học hai canh giờ, còn được phát giấy và bút mực.

Kể từ đó nhiều con nhà nghèo muốn xin vào. Ban đầu nghe nói miễn phí nuôi sống người già và trẻ nhỏ, nhiều người đến, sau đó nghe muốn nuôi tằm, làm việc, không ít người thất vọng, như vầy có khác gì nuôi người ở đâu? Thậm chí ở đây còn ác hơn, một ngày chỉ cung cấp ba nữa cơm. Tuy nhiên, có thể học chữ là điều khó có được. Đối với những gia đình nghèo, không có điều kiện cho con học, chỉ cần học một hai năm, sau này ra ngoài làm thầy dạy chữ cũng là một con đường tốt.

Một ngày nọ, Sở Vân Lê đang giám sát mọi người trồng cây, thì thấy một tiểu nha đầu vội vã đến: "Cô nương, thế tử nhất quyết muốn gặp ngươi, hình như rất tức giận."

Sở Vân Lê thấy rõ dấu tay trên mặt tiểu nha đầu, liền nhíu mày: "Hắn đánh ngươi?"

Tiểu nha đầu sờ mặt: "Nô tỳ thấy thế tử rất tức giận, sợ hắn làm hại cô nương nên hỏi nhiều hai câu, hắn sốt ruột liền tát nô tỳ một cái, nói có chuyện quan trọng muốn gặp người, nô tỳ liền chạy nhanh vào bẩm báo."

Sở Vân Lê cười lạnh, "Gọi Lâm hộ vệ mang theo người, chúng ta đi gặp hắn."

Mười lăm phút sau, Sở Vân Lê cùng đoàn người xuất hiện ở trước trung tâm viện của thôn trang, Chu Duyên Cù đứng đó chắp tay sau lưng, mặc đồ màu đen, khuôn mặt trầm tĩnh đánh giá bốn phía. Khi nhìn thấy Sở Vân Lê đến, hắn ngay lập tức chất vấn: "Tại sao ngươi phải lan truyền tin tức vô căn cứ? Rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta sẽ không nói ra ngoài."

Dĩ nhiên là nhắc đến việc Phó Lan San sinh con, phải biết rằng hiện giờ nàng ta chính là vị hôn thê của hắn, vụ việc này nếu lộ ra ngoài sẽ tạo ra sự đả kích lớn với hầu phủ.

"Ta đã hứa không nói ra ngoài, nhưng dường như ngươi không tin ta. Bên ngoài vừa xuất hiện lời đồn, ngươi lại đổ lỗi là ta truyền." Sở Vân Lê buông tay: "Chuyện ta chưa làm qua đương nhiên sẽ không nhận, việc Phó Lan San sinh con nhiều người biết như vậy, sớm muộn gì thì mọi người cũng sẽ biết. Nếu các ngươi muốn vu oan cho ta, thì ta cũng phải làm mới không tính bị oan chứ nhỉ. Hơn nữa, việc ta nói chỉ là sự thật, chẳng lẽ Phó Lan San chưa thông qua mai mối tằng tịu với ngươi, chưa lập gia đình đã sinh con là sai ư?"

Chu Duyên Cù nhìn Sở Vân Lê với biểu hiện phức tạp: "Ngươi hận nàng à?"

Sở Vân Lê cười lạnh: "Nàng ta đã cướp phu quân của ta, sau đó còn khuyến khích ngươi cho ta uống thuốc làm ta không thể có thai. Mấy năm qua người ngoài chỉ trỏ và chế nhạo ta, ngươi còn tuyên bố không nạp thiếp đối với ta ra vẻ 'Một mảnh tình thâm'. Sau khi sinh đứa nhỏ ra còn một hai phải ghi tạc danh nghĩa của ta. Có phải chờ ta sau này chết rồi, nàng ta sẽ lập tức vào cửa làm vợ kế, mọi thứ đều đã dọn sẵn không chút chậm trễ nào. Với những hành động như vậy, chẳng lẽ ta không nên căm hận nàng?"

"Hai người thật sự tình thâm như biển, nguyện ý mang đứa nhỏ mà nàng sinh ra về làm người thừa kế hầu phủ, vậy ngươi cưới vợ nạp thiếp làm gì? Đó không phải là làm dỡ lỡ cô nương nhà người ta sao?"

"Không phải như vậy." Phó Lan San từ bên ngoài vội vã xông vào: "Ta không có ý định như ngươi nói. Ta chỉ muốn giúp cô mẫu giải tỏa áp lực."

Sở Vân Lê bước lên và tát một cái vào mặt nàng ta.

Chu Duyên Cù nhìn thấy, liền bước về phía Sở Vân Lê kéo nàng ra, gầm lên: "Ngươi đánh người làm gì?"

Sở Vân Lê lui ra một bước, duỗi tay chỉ vào tiểu nha đầu: "Vậy ngươi đánh người làm gì?"

Chu Duyên Cù mặt đỏ bừng: "Ngươi chỉ là nương cái lý do này để đánh người thôi."

Nhưng Sở Vân Lê không chấp nhận lời này: "Ta cũng không bảo các người đường xá xa xôi chạy đến tìm ta. Ngươi vừa đến đã đánh người, là thái độ muốn thật sự nói chuyện ư? Ngươi đánh nha đầu của ta, ta đánh vị hôn thê của ngươi, vậy công bằng rồi."

Chu Duyên Cù có chút không hiểu tiểu nha đầu và vị hôn thê của hắn làm sao có thể so sánh được. Hắn đột nhiên nhận ra rằng nàng là một người phụ nữ đanh đá, càn quấy, không thể nói đạo lý. Lúc trước người cùng hắn đầu ắp tay gối, thật đúng là không phát hiện nàng khó xử lý như vậy.

"Hòa ly với ngươi, quả nhiên là quyết định đúng đắn."

"Hòa ly là do ta đề nghị." Sở Vân Lê nhắc nhở hắn: "Nếu không phải ta chủ động đề xuất, Phó cô nương muốn danh chính ngôn thuận chỉ có nước chờ thôi!"

Hai người này lại lẫn nữa khiêu chiến điểm mấu chốt của nàng, nếu không phản kháng lại thì thật xin lỗi bản thân mình.

Nhắc đến chuyện này, Phó Lan San ảm đạm dục đầu xuống, Chu Duyên Cù sắc mặt u ám như mực: "Mẹ ta muốn từ hôn, ngươi vừa lòng chưa?"

Sở Vân Lê cảm thấy ngạc nhiên một chút, thấy sự sắc mặt hắn khó coi không giống như giả vờ. Lần trước khi nàng tiến cung để gặp Hoàng Hậu, mục đích chính là để chặn đầu hầu phủ xin sổ con cáo mệnh cho Phó Lan San, Hoàng Hậu sẽ không đem cáo mệnh phong cho một nữ tử chưa kết hôn đã có con nên đã đồng ý với nàng.

Hiện giờ xem ra dường như không phát huy tác dụng. Trong lòng nàng có một cảm giác buồn cười, thì ra hầu phu nhân yêu thương cháu gái cũng chỉ như thế. Sợ chuyện này nháo thành lời đồn đãi không hay, chỉ cần hầu phủ căn chết không nhận, không ai thật sự theo đuổi truy vấn vấn đề, chuyện cứ thế hàm hồ cho qua. Chờ Phó Lan San vào cửa, lâu ngày rồi, ai còn nhớ rõ những chuyện này.

"Ta vừa lòng cái gì? Chuyện của hầu phủ các ngươi hiện giờ không liên quan gì đến ta." Sở Vân Lê lạnh lùng nói.

"Ngươi có phải không cam lòng vì chúng ta hoà ly?" Chu Duyên Cù hỏi: "Ta không muốn cưới người khác, một lần nữa cưới ngươi được không? Ta sẽ đối xử ngươi tốt như trước đây."

"Phi!" Sở Vân Lê không chút khách khí: "Không cưới được Phó Lan San, lại muốn cưới ta trở về để ngăn chặn lời đồn đại, ngươi tình thâm như vậy sao không ở bên nàng ta cho rồi?"

"Ta phát hiện rồi, các ngươi đến đây là để ghê tởm ta." Sở Vân Lê vẫy tay ra lệnh, "Đuổi cặp nam nữ chó má này ra ngoài cho ta!"

Hộ vệ với khí thế sát phạt vây quanh. Chu Duyên Cù ban đầu không tin, nhưng nhìn thấy tình thế này, vội vàng che chở Phó Lan San chạy ra ngoài, trông rất chật vật.

Sau khi đuổi họ ra, Sở Vân Lê cũng không để tâm thêm nữa. Hầu phủ không có nàng, sớm muộn gì cũng sụp đổ. Chỉ cần vào lúc cần thiết đẩy một phen, nó sẽ nhanh chóng sụp đổ.

Vẫn là chính sự quan trọng hơn.

Hiện tại kinh thành đúng là nói gì cũng có. Sau khi Sở Vân Lê hoà ly, tin tức tiểu thiếu gia của hầu phủ là con của thế tử phu nhân vừa mới định ra - Phó Lan San lập tức lan truyền. Nhiều người nghĩ rằng Lý Như đã biết chuyện này từ trước, nên mới muốn hoà ly để trở về nhà. Ban đầu Chu Duyên Cù toàn tâm toàn ý với phu nhân mình, dù không có con nối dõi cũng không nạp thiếp, hóa ra chân tình của hắn lại dành cho biểu muội thanh mai trúc mã.

Cách nghĩ này khiến mọi chuyện trở nên rõ ràng. Phải biết rằng, Phó Lan San mới xong thời kỳ để tang tẫn hiếu một năm trước, năm nay đã có thể sinh con rồi.

Tóm lại, hầu phủ hiện giờ không còn chút thanh danh nào. Tất cả đều là do Chu Duyên Cù và mẫu thân hắn tính kế với cô nương mồ côi nhà người ta.

Lần trước tiến cung, Hoàng Hậu yêu cầu Sở Vân Lê mỗi tháng phải tiến cung một chuyến. Điều này giúp những lời đồn đại về nàng bớt phần ác ý, đồng thời biểu hiện rằng Sở Vân Lê vẫn được sủng ái, dù là một cô nương mồ côi hoà ly trở về nhà, nàng vẫn có người chống lưng, và người đó chính là đương kim Hoàng Hậu.

Sở Vân Lê tự nhiên không từ chối. Vì vậy khi đầu tháng đến, nàng liền thu thập hành lý để tiến cung.

Những lần trước đều rất thuận lợi, nhưng lần này vừa đến gần hoàng cung thì trời đổ mưa to. Mặc dù trong cung đã có dù, nhưng vẫn không thoải mái như mọi khi. Đi qua một con đường nhỏ, nàng gặp một người.

Đó là một nam tử khoảng hai mươi tuổi dẫn theo tuỳ tùng, mặc y phục màu tím đen, rất quý phái.

Sở Vân Lê không quen biết người này, trong lòng thầm nghĩ liệu đây có phải là vị hoàng tử nào trong cung. Vân Hiểu bên cạnh đã hành lễ: "Gặp qua Kết La vương tử."

Kết La vương tử?

Dù từ dòng họ hay xưng hô, "Kết La vương tử" đều không giống như là một danh xưng thuộc về Yến Quốc. Mà người ngoài trong hoàng cung, ngoài những con tin được đưa đến từ Man tộc sau khi bị bại trận, còn ai khác vào được chốn này?

Chuyện này... so ra hắn và Lý Như vẫn còn là kẻ thù. Nếu không phải vì cha con Lý gia, người này cũng không đến mức bị đưa đến Yến Quốc làm con tin.

Sở Vân Lê thật không cảm thấy xấu hổ, binh gia đánh giặc, thắng bại là chuyện thường tình. Hơn nữa Man tộc chủ động khiêu khích, bại trận rồi trả giá đắt cũng là điều đương nhiên. Phụ thân và tổ phụ của Lý Như đều đã bị giết bởi người Man tộc. Sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh: "Gặp qua Kết La vương tử."

Kết La vương tử sắc mặt đạm nhiên, gật đầu rồi mang theo người rời đi.

Sở Vân Lê nhận thấy hắn không có ác ý với mình, nhưng cũng không có thiện ý, giống như gặp gỡ một người rất đỗi bình thường.

Vân Hiểu nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, thở dài một tiếng: "Vương tử khi còn nhỏ còn có thể tự do đi lại trong vườn, nhưng khi lớn lên mỗi tháng chỉ có thể đến gặp Hoàng Thượng thỉnh an, ngày thường đều chỉ ở trong cung của mình. Nghe nói là bởi vì hắn đã quen một tiểu cô nương..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro