CHƯƠNG 14: THẾ NÀY CŨNG GỌI LÀ MÁT XA?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pháo hoa này tự có hiệu ứng đặc biệt. "Phanh phanh phanh" nổ không ngừng, đem khu comment toàn bộ bao phủ.

[Hệ thống thông báo: Anisette tặng bạn một trăm pháo hoa, vinh danh đứng đầu bảng]

Cố Sanh Sanh:?

[Gà rán: Vđ, một trăm pháo hoa! Không nhìn lầm phải không các má ơii?!]

[Ăn nhiều rau xanh: Đại gia ơi, nhận của em một lạy! Thằng mất dạy kia thấy chưa? Đây mới là đại gia nhé, quỳ lạy đại gia đi!]

[Đậu phộng đường hst: Một cái pháo hoa là một ngàn khối, một trăm là bao nhiêu ta? Mẹ ơi, sống bao lâu nay, cuối cùng cũng thấy đại gia]

[Ta là mẹ đây: Hơ hơ, cái người joker tặng có hơn mấy chục khối mà cũng lên mặt? Người ta ở đây là thưởng thức đồ ăn mà ông làm thành như vậy?]

Joker lập tức out khỏi video, mất mặt mà chạy nhưng vẫn cứ bị tag đều.

Cố Sanh Sanh đối với tiền cũng không có khái niệm gì. Cô nghiêm túc nói lời cảm ơn với Anisette, cũng cảm ơn những người ở dưới comment đã nói chuyện giúp mình.

Thứ hạng tại app Thiên Nga lại có thay đổi.

Đại gia nổi tiếng trứ danh của app Thiên Nga [Anisette] - tặng cho một streamer mới một trăm pháo hoa! Pháo hoa là quà tặng cao cấp nhất tại Thiên Nga. Hơn nữa nếu được tặnhg pháo hoa, stream sẽ được trực tiếp đẩy lên trang chủ.

Ở Thiên Nga, streamer live thu được mấy chục, trăm vạn quà tặng cũng không phải là mới mẻ. Nhưng [Vượng Tử không nghe lời] là streamer mới tinh, mặt còn chưa lộ!

Có người hâm mộ cũng có người đố kị, cũng có các streamer ngày trước được [Anisette] tặng quà, sinh ra tò mò mãnh liệt. Lập tức, vô số người ùn ùn kéo vào [Vượng Tử không nghe lời] live, muốn nhìn một chút rốt cuộc vị này nấu cái gì mà mê hồn đến vậy.

Vừa vào đã thấy, vị này mặt cũng chưa lộ! Tay thật là trắng, eo thật là nhỏ, tiếng nói cũng thật là...Cũng quá ngọt đi!

Cố Sanh Sanh tháo bỏ màng bọc thực phẩm, cục bột béo đã gấp hai lần. Bàn tay cô xoa ấn, đem không khí trong cục bột thoát, thêm chút bơ vàng, một lần nữa xoa đến bóng loáng mềm mại.

Cố Sanh Sanh nắm một nắm xoa đều, cục bột trắng phau phau nằm im trong lòng bàn tay:

"Nhào bột phải dùng lực ở tay, phải nhào thật đều tay, nhào cho đến khi bột không còn dính nữa"

[Bao gạo: Lợi hại! Em đã thấy người khác làm rồi, đều là đầu bếp làm. Chị gái này chắc chắn sẽ làm bánh bao]

Cố Sanh Sanh khiêm tốn nói:

"Lần đầu tiên chị làm đấy"

Trong phần comment liền hiện lên một loạt dấu chấm hỏi:

[Ăn nhiều rau xanh: Lần đầu tiên làm á? Chả nhẽ đây là thiên tài nấu bếp ư?]

[Ăn Côn Bằng không: Mẹ ta đang hỏi sao lại quỳ xem video này]

[Gió thổi thoáng qua: Thật á? Không tin đâu]

Cũng có comment mắng:

[Duy ái Lan Nhược: Êu, mùi pick me girl đậm đặc quá, chỉ có mình cảm thấy vậy thôi ư]

[Mộc mộc: +1 lầu trên. Làm lần đầu tiên mà được như vậy, không phải nói dối thì toii nhảy từ tầng 3 xuống này]

Một số người đọc những comment này cùng hùa vào, bắt đầu mắng Cố Sanh Sanh nói dối là lần đầu tiên làm.

Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng nói:

"Mình không có nói dối đâu. Mọi người cũng không nên tuỳ tiện mắng chửi người khác. Mọi lời nói ra đều có thể trở thành sự thật ứng lên bản thân người nói đấy."

[Ăn nhiều rau xanh: Ha ha ha ha chị gái nhỏ mắng người ngọt thật đấy]

[Mộc mộc: Vđ! Người xem không được nghi ngờ hay gì? Mở miệng ra đã rủa người khác. Report!]

[Bao gạo: @mộc mộc: má này có bệnh ah? Ai trù ẻo người khác? Chưa chi đã giãy đành đạch lên]

[Ăn Côn Bằng không: Mọi người nóng tính quá nhể]

Comment vô cùng náo nhiệt, hai mươi phút trôi qua thật nhanh. Lò nướng "Đinh" một tiếng, bánh mì ra lò.

Cố Sanh Sanh mở lò nướng, đeo bao tay, cẩn thận mà đem ra một mâm bánh mì.

Bánh mì nhỏ nhỏ bụ bẫm, mặt trên ấn hình chữ thập, màu sắc vàng óng, tản ra hơi nóng cùng hương thơm. Một ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, bánh mì bị lõm xuống rồi ngay lập tức trở lại vị trí cũ, vừa thấy đã biết là mềm ngon.

Sau đó chậm rãi xé đôi bánh mỳ, bên trong là nhân trắng phau phau, trắng như tuyết mềm như bông, co giãn tách ra.

[Bao gạo: Bất giác tôi mở miệng nè các bác]

[Ngọc tử cuốn: Nước dãi chảy ing, đói quá]

[Quả quất vàng: mình không thích ăn bánh mì mà bây giờ lại thèm mới chết chứ]

[Hệ thống thông báo: Quả quất vàng tặng thưởng một đôi giày chạy băng băng]

[Hệ thống thông báo: Ngọc tử cuốn tặng thưởng một cái đèn lồng]

[Hệ thống thông báo: Ăn nhiều rau xanh tặng thưởng một cái bánh kem]

Vị thổ hào giàu có không thấy xuất hiện nữa, nhưng mà người xem cũng tặng thưởng không ít. Nick [Joker] kia từ vị trí thứ 2 bị đánh bật xuống, cuối cùng cũng không thấy nữa.

Cố Sanh Sanh nói:

"Thật ra mọi người không cần tặng thưởng đâu, giữ tiền mà mua đồ ăn ngon cho bản thân mình chứ"

[Bao gạo: Úi úi, vừa nghe đã thấy chị gái không thiếu tiền]

[Đầu không tóc: Giọng chị gái nghe ngọt dữ dội, mềnh cứ thích cho bạn tiền đấy, rồi saoooo]

[Ngọc tử cuốn: Phải cho tiền tiểu tiên nữ chứ]

Cố Sanh Sanh nghiêm túc nói:

"Thích mình thì khen mình nhiều hơn là được rồi!"

Comment lập tức loạn lạc:

[Đậu phộng đường: Easyyy, không phải chỉ là nói ngon ngọt ư? Cái này thì em là giỏi nhất]

[Ngọc tử cuốn: Trời ôii, đây là thần tiên ở đây vâyy. Hôm nay hạ phàm ư?]

[Ăn nhiều rau xanh: Chị không cần phải bảo bọn em khen! Cứ để bọn em tự giác! Tiểu tiên nữ của chúng ta vừa xinh đẹp lại vừa chăm chỉ, mỗi ngày 24h sẽ lên một lần làm đồ ăn cho chúng ta!]

Cố Sanh Sanh:

"...... Ơ kìa"

Cùng với các comment này, linh quang không nhìn thấy được bằng mắt thường, nhẹ nhàng tản ra, hấp thụ vào cơ thể Cố Sanh Sanh. Linh thạch yếu ớt trong cơ thể được linh khí bồi bổ, tinh thần nhẹ nhõm.

Lần stream này thu được tu vi nhiều hơn là nửa năm tu luyện.

Bàn nhỏ được bê tới, rổ tre đựng đầy bảy tám cái bánh mì vàng óng, sữa bò nóng trong cốc sứ trắng bốc hơi nghi ngút. dâu tây đỏ tươi ánh nước cùng với mứt trái cây thẹn thùng nằm cạnh.

Cố Sanh Sanh mong chờ nhìn Thẩm Vọng:

"Anh muốn ăn bánh mì, thử xem có ngon không?"

Thẩm Vọng theo bản năng véo véo bánh mì.

Cố Sanh Sanh kỳ quái nói:

"Anh không ăn đi? Véo nó làm gì?"

"!"

Thẩm Vọng cắn một miếng bánh mì, biểu tình như muốn cắn người.

Ngay sau đó, chân mày liền giãn ra. Miếng bánh mì mềm như bông, nhấm nuốt mùi thơm nồng. Thẩm Vọng ăn hai ba miếng một cái xong rồi lại lấy cái thứ hai.

Cố Sanh Sanh cười cười nhìn anh ta. Thẩm Vọng ăn khá ưu nhã, cắn nuốt không phát ra chút thanh âm nào, hầu kết khi nuốt lên xuống có một loại gợi cảm không nói nên lời. Anh ta không trả lời câu hỏi của Cố Sanh Sanh, dù sao thì hành động cũng là đáp án tốt nhất.

Thẩm Vọng ăn liền một mạch năm cái bánh mì, uống mấy ngụm sữa bò, nhưng lại không thèm ăn dâu tây.

Cố Sanh Sanh lại đặc biệt thích dâu tây. Không vỏ, không hạt, màu sắc đỏ tươi khiến người ta cảm thấy vui vẻ, tại sao trên đời lại có loại trái cây tuyệt vời thế này nhỉ! Cô thả vào miệng hai ba quả dâu tây liền một lúc, miệng căng phồng phình ra.

Cô cũng không ăn mảnh, ngồi bên cạnh Thẩm Vọng, hàm hồ nói:

"Thử miếng nào"

"...." Nghe thanh âm là đã không muốn ăn lắm rồi, Thẩm Vọng không để ý đến cô, trên môi bỗng nhiên thấy đồ vật lạnh lạnh: "!"

Cố Sanh Sanh cố gắng nuốt dâu tây xuống, liếm liếm nước dâu tây trên môi, cực lực đề cử nói:

"Dâu tây này ngọt lắm, môi anh khô quá. Không ăn rau xanh thì thôi đi, dù sao cũng nên ăn trái cây chứ"

Cô phát hiện Thẩm Vọng vẫn luôn khống chế lượng nước uống, cũng không ăn canh, đôi môi xinh đẹp khô nứt, mơ hồ mang theo tia máu.

"Tôi không...."

Không đợi Thẩm Vọng từ chối, dâu tây liền bị nhét thẳng vào trong miệng.

Quả dâu tây mềm mọng, nhấp một cái là đã có thể nhấm được nước chua chua ngọt ngọt, tràn đầy khoang miệng. Thẩm Vọng tức giận nuốt dâu tây cũng không mở miệng cự tuyệt.

Cố Sanh Sanh ăn dâu tây to, quả nhỏ thì đưa đến miệng Thẩm Vọng ăn. Hai người chia nhau ăn sạch sẽ đĩa dâu tây.

Thẩm Vọng nhắm mắt dưỡng thần, Cố Sanh Sanh ở bên cạnh hắn chơi di động, không biết nhìn cái gì mà nhìn đến nhập thần, nhưng lại là sự an tĩnh khó có được.

Cố Sanh Sanh đột nhiên mở miệng:

"Thẩm Vọng, Thẩm Vọng, tôi giúp anh xoa chân nhé"

Thẩm Vọng cau mày. Mắt mù cùng chân gãy là vảy ngược của hắn, Cố Sanh Sanh không biết bị gì mà không biết sống chết đâm vào.

Cố Sanh Sanh sớm đã quen với cái mặt xị của Thẩm Vọng, tiếp tục nói:

"Chân của anh mà không mát xa thì cơ bắp sẽ mất hết đấy, tôi học ở trên video phương pháp mát xa, tôi làm thử anh xem nhé?"

Cố Sanh Sanh liếc sắc mặt Thẩm Vọng, chậm rãi xốc chăn trên đùi. Chân Thẩm Vọng rất dài, cũng chính vì nguyên nhân như vậy, mọi người lại càng thấy tiếc hận.

Cố Sanh Sanh cẩn thận nói:

"Tôi nhấc ông quần anh lên nhìn nhé"

Thẩm Vọng không hề hé răng, thế này là đồng ý rồi nhỉ? Cố Sanh Sanh từ từ cuốn ống quần lên. Ống quần xanh biển tơ lụa rộng thùng thình, dễ dàng bị đẩy qua đầu gối.

Thật sự không giống như trong tưởng tượng của cô, đùi Thẩm Vọng trên đùi không có vết thương dữ tợn, cẳng chân thẳng tắp, chỉ có đầu gối cùng với gân chân có chỗ khâu lại vết thương. Sau một thời gian dài không hoạt động, chân anh ta trở nên gầy ốm.

"Xem đủ chưa? Chân tàn phế này không giống trong tưởng tượng của cô phải không?"

"Đúng là không giống"

Cố Sanh Sanh cẩn thận liếc liếc Thẩm Vọng, thấy hắn cũng không tức giận, liền thẳng thắn nói:

"Chân dài thật ấy"

Thẩm Vọng: "...."

Gai nhọn cùng với tức giận như đánh vào cục bông mềm mại mang theo mùi hương dâu tây.

Mười ngón tay Cố Sanh Sanh đặt lên xương bánh chè, dọc theo cẳng chân, một đường tinh tế sờ đến gót chân. Xương đùi bị vỡ của hắn đã nối lại, cơ bắp có chút lỏng. Cả người anh ta nóng bỏng, viêm dương chi khí đấu đá lung tung, từ đầu gối xuống cẳng chân lại lạnh lẽo, viêm dương chi khí không thể đến được.

Đây là do không thông huyết mạch. Ở trong truyện gốc, Thẩm Vọng trị được đôi mắt nhưng hai chân cuối cùng cũng không thể đứng lên được nữa.

Chân rõ ràng là không có cảm giác, Thẩm Vọng lại cảm thấy đầu ngón tay của cô dường như mang theo điện, chạm vào chỗ nào, chỗ đó ngứa ngứa, không khỏi nhíu mày:

"Thế này mà cô cũng kêu mát xa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro