Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm qua, sau khi đưa Lý Thiệu Đình về thừa tướng phủ, nàng trở lại phủ công chúa đã canh ba, sợ vào cửa làm phiền giấc ngủ của Thiên Hương nên nàng không có vào phòng mà đi thư phòng, thư phòng cũng có giường nhưng không mềm mại bằng phòng công chúa, khi thức dậy lưng có chút đau, nàng gấp gọn chân mền rồi buông lỏng gân cốt, luyện vài quyền buổi sáng.

Bên ngoài có gia đinh bẩm báo.
-Phò mã! Bên ngoài có một lão bà khất cái xin gặp ngài, bà ấy nói là người quen của ngài.

Trong đầu Phùng Tố Trinh liền hiện lên thân ảnh của lão khất bà đã cứu mình, nàng lập tức nói.
-Cho mời —— không, ta tự mình đi mời.
Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh lão khất bà đã run run rẩy rẫy đi vào trong phòng.
-Hài tử, ngươi phải đi cứu một người.

Phùng Tố Trinh nhướng mày, cho lui tên gia đinh rồi mới hỏi lão bà bà.
-Cứu ai?.

-Thiên Hương công chúa.

Phùng Tố Trinh gấp gáp hỏi.
-Thiên Hương? Nàng làm sao vậy? Nàng bị gì sao?.

-Nàng trúng độc âm dương đoạn hồn tán, có lẽ độc đã phát mấy ngày rồi.

Phùng Tố Trinh dừng một chút, trong lòng có sự nghi ngờ.
-Nhưng mà, tại sao lại là ta?.
Kiếp trước không phải nhất kiếm phiêu hồng mới là người cứu Thiên Hương sao?.

Lão khất bà thở dài.
-Tìm người khác không kịp đâu, ngươi phải nhanh một chút tới cứu nàng.

Phùng Tố Trinh mấp máy môi.
-Lão nhân gia, cứu nàng đương nhiên ta muốn cứu, nhưng mà công chúa là người trọng tình, ta sợ…
Như nhớ ra gì đó nàng sáng mắt hỏi
-Nhất kiếm phiêu hồng đâu?

Lão khất bà lắc đầu.
-Trương Thiệu Dân dán cáo trạng truy nã hắn, hắn đã ra khỏi kinh thành, khó tìm a…

Phùng Tố Trinh sững sốt.
-Vậy còn Trương Thiệu Dân hắn thì sao?.

Lần này ngoài ý muốn của nàng, trên khuôn mặt trăm năm bất động của lão bà lại lộ ra nụ cười khổ.
-Giờ này có lẽ hắn cũng đã ra khỏi kinh thành rồi.

Phùng Tố Trinh kinh ngạc hỏi lại.
-Hắn ra khỏi thành làm gì?.

-Truy nã Nhất kiếm phiêu hồng a.

Phùng Tố Trinh cạn lời, kiếp trước và kiếp này khác nhau quá làm nàng chẳng rõ đâu là đâu.

-Phải rồi bà bà, người nói Thiên Hương trúng Âm Dương Đoạn Hồn Tán?.

-Phải.

Phùng Tố Trinh đăm chiêu. Âm dương đoạn hồn tán, cái tên này đối với nàng đã không còn xa lạ, kiếp trước Thiên Hương trúng chính là loại độc này. Và kẻ hạ độc không ai khác chính là bang chủ của  thiên hạ đệ nhất đại bang —— dục tiên quốc sư.

Thế nhưng hai kiếp nàng điều nghĩ không ra. Dục tiên quốc sư vì sao phải hại Thiên Hương?

Phùng Tố Trinh suy nghĩ hồi lâu, vẫn không thể nghĩ thấu các mấu chốt trong đó. Hiện nay cũng không phải thời điểm nghĩ những việc này, việc quan trọng hiện tại là…, làm thế nào để giải độc cho Thiên Hương.

Thấy Phùng Tố Trinh tập trung suy nghĩ, lão bà cũng không ở lại làm phiền nàng, bà đi ra khỏi phòng trước khi đi còn để lại một câu.
-Có việc thì tìm ta, giờ ta đi trước.

Phùng Tố Trinh suy nghĩ trời tối lúc nào không hay, nàng đi ra khỏi thư phòng hỏi tỳ nữ Hạnh nhi mới biết công chúa vẫn chưa về.

-Nàng ấy đi đâu?.

Hạnh nhi vội trả lời.
-Công chúa nói đêm nay nghĩ lại ở cung Cúc phi, dặn phò mã ngủ trước không cần đợi.

Hàng chân mày Phùng Tố Trinh nhíu lại, nàng thở dài rồi đi về phòng.

Sáng sớm hôm sau, Phùng Tố Trinh đã ngồi xe ngựa đi vào cung, trực tiếp cầu kiến hoàng đế.
-Nhi thần Thiệu Dân bái kiến phụ hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.

Hoàng đế đợi Tố Trinh bái xong mới chậm rì ngẩng đầu, cũng không cho nàng đứng lên mà nói một câu mỉa mai.
-Ồ, trẫm còn tưởng là ai mới sáng sớm đã làm phiền trẫm, hóa ra là Thiệu Dân, sao đấy? Có chuyện gấp gì à? Không phải trẫm đã nói trong thời gian nghĩ hôn lễ không có việc gấp thì không cần vào triều sao?.

Thật ra hoàng đế cũng không phải muốn làm khó dễ gì Tố Trinh, chỉ là hắn nghe thám tử báo lại đêm qua nàng ngủ ở thư phòng để cho con gái Ngọc của mình cô đơn lẻ bóng thì có chút không vui.

Phùng Tố Trinh là người thông minh, vừa nghe qua đã nghe ra sự hờn mát trong lời nói của hoàng đế, nàng ho khan hai tiếng rồi mới nói.
-Hồi phụ hoàng, gần đây thời tiết thay đổi, thân thể nhi thần vốn không khỏe sợ lây bệnh cho công chúa nên nghĩ ở thư phòng hai ngày.

-Vậy à? Vậy đã truyền thái y thăm khám chưa?.
Hoàng đế như hiểu ra, lời nói cũng dần trở nên thân thiết hơn.
-Hay trẫm truyền thái y cho con nhé?.

Phùng Tố Trinh vội từ chối.
-Tạ phụ hoàng quan tâm, nhưng nhi thần vốn cũng là thầy thuốc, nên đã tự kê đơn bốc thuốc, cho nên không cần phiền đến chư vị danh thủ quốc gia, chỉ là....
Nói đến đây nàng ngập ngừng.

Nghe thấy sự ngập ngừng của nàng hoàng đế nhướn mày hỏi.
-Chỉ là cái gì? Nam tử hán nói chuyện cứ úp mở như nữ nhi vậy?.

-Chỉ là nhi thần bệnh mới khỏi, chuyện kia không chiếu cố được cho công chúa cho nên, cho nên cầu phụ hoàng ban cho ân điển, nhờ quốc sư luyện cho mấy viên đắc dụng tiên đan.

-Ha ha.
Nghe xong hoàng đế bật cười đầy hứng thú, trong lời nói cũng tăng thêm vài lần yêu thương.
-Nguyên lai phò mã yêu thương hương nhi như vậy, vậy thì lòng trẫm cũng được an ủi phần nào, vậy thì đi đi, thuốc của quốc sư không những chữa được bệnh còn cường thân kiện thể.

-Nhi thần vẫn còn một việc muốn nhờ phụ hoàng.
Phùng Tố Trinh ngẩng đầu, trên gương mặt vốn dĩ trắng nõn nay lại mang theo một chút đỏ ửng.
-Phụ hoàng cũng biết, nhi thần trước khi đăng khoa, tâm tính thiếu niên không phân lớn nhỏ, đối với quốc sư không chút tôn kính, có nói vài lời bất kính với ông ấy. Hiện nay lại có việc cần nhờ, sợ quốc sư có khúc mắc trong lòng, thực tế… Thực tế nhi thần còn muốn hướng quốc sư hỏi chút ít bí thuốc, nhưng da mặt con mỏng. Thỉnh phụ hoàng cho người đắc lực bên cạnh phụ hoàng, đi cùng nhi thần

Hoàng đế cười ha ha.
-Ngươi a, thật là thiếu niên ăn quen bén mùi, cho dù là kẻ một bụng kinh sách như ngươi cũng hướng ta xin loại chuyện này.
Hắn ranh mãnh mà chọc ghẹo Phùng Tố Trinh, thấy người kia tựa hồ là thẹn thùng mà cúi đầu, không khỏi vui vẻ càng sâu.
-Ngươi thích hợp đi đi với con, nghĩ đến nghĩ đi cũng chỉ có Vương tổng quản bên cạnh trẫm.

Phùng Tố Trinh nhẹ nhàng thở ra, nói vậy, hoàng đế đã đồng ý rồi.

-Bất quá, Vương tổng quản cùng Hương nhi đi qua chỗ quốc sư rồi, trẫm viết cho ngươi một lá thư, ngươi đi nhanh qua đó, có lẽ có thể gặp được Hương nhi và Vương tổng quản, đến lúc đó, truyền khẩu dụ của trẫm là được.

-Cái gì? !.
Phùng Tố Trinh giật mình.
-Công chúa đi tới chỗ quốc sư?.

Sau khi ra khỏi ngự thư phòng, Phùng Tố Trinh xảy bước đi nhanh tới chỗ lão quốc sư, hình ảnh Phùng Phò mã từ tốn nghiêm trang ngày thường gần như biến mất, cước bộ của nàng ngày càng nhanh cuối cùng là chuyển thành vận khí phóng đi, chạy vừa qua ngự hoa viên đã thấy hai ngự liễn đi tới nàng chỉ kịp nhìn thấy ngự liễn bên trái là Thiên Hương còn bên phải là ai nàng chưa kịp nhìn tới.

Thiên Hương từ xa đã thấy Tố Trinh phi tới, nàng vội vàng cho hạ giá.
-Phò.....

Chưa kịp gọi đã bị Tố Trinh chộp lấy vai xoay một vòng, thấy Thiên Hương không bị sức mẻ gì mới thở phào.

-phò mã cùng công chúa thật là Phu Thê tình thâm, công chúa chỉ mới nghỉ ở lại cung ta một đêm mà phò mã đã sốt sắng như vậy.
Một giọng nói thánh thót như oanh vàng vang lên làm Phùng Tố Trinh giật mình.

Nàng quay đầu nhìn thấy đó là Cúc phi.
-Thiệu Dân bái kiến Cúc phi, thứ lỗi Thiệu Dân sơ ý.

Cúc phi che tay cười.
-Trong mắt phò mã chỉ có công chúa làm gì còn chứa đựng được ai, thôi đi, bổn cung phải đi qua chỗ hoàng thượng, công chúa cùng phò mã cứ từ từ.
Nói rồi nàng ta ngồi lên liễn đi tới ngự thư phòng.

Phùng Tố Trinh cùng Thiên Hương nhìn nhau, rồi cũng cùng ngồi lên ngự liễn hồi phủ.

Ngự liễn không lớn, nhưng hai nàng ngồi chung cũng không chặt, hai người ngồi bên nhau nhưng ánh mắt luôn đảo đi hướng khác không dám đối mặt, Thiên Hương không dám nhìn mặt Phùng Tố Trinh, đành phải cúi đầu nhìn tay của nàng ấy, vừa nhìn liền kinh hãi.
-Phò mã, ngươi, ngươi nơi này làm sao lại có cái này?.

-Há, tùy tiện vẽ chơi thôi.
Đang ở bên ngoài, Phùng Tố Trinh không muốn giải thích nhiều, chỉ dùng ống tay áo đem cổ tay che đi.

Nàng cố ý nói nhẹ nhàng linh hoạt nhất có thể, lại không nghĩ rằng Thiên Hương ngơ ngác nhìn mình, cầm lấy ống tay áo của mình, vừa vội vã vừa luống cuống.
-Ngươi đừng chết, ngươi đừng chết, ngươi tuyệt đối không được chết… Lần này ngươi không thể chết được, ta không cho ngươi chết… Chúng ta trở về, không đúng. Chúng ta đi tuyệt diệu phong sơn, ta đi tìm đoạn trường thảo cho ngươi....

Phùng Tố Trinh thấy nàng như vậy cũng không biết phải làm sao, vội đưa tay nắm lấy tay của nàng nắm thật chặt, nhìn thẳng vào trong đôi mắt đang bị bịt kín một tầng mê hoặc.

Một giọt nước mắt to như hạt đậu đã rơi lên cổ tay Phùng Tố Trinh, đem kia con nhện màu đỏ chậm rãi tan ra.

Trong lòng Phùng Tố Trinh bỗng dưng vọt lên một cỗ tình cảm ấm áp, kìm lòng không được ôm Thiên Hương vào lòng, thả mềm thanh âm.
-Ta nói, chỉ là vẽ chơi thôi…

Thẳng đến ngự liễn chậm rì rì đến phủ công chúa, mặt Thiên Hương đỏ như phát sốt, cũng không biết có phải bị ánh mặt trời giữa ban trưa chiếu hay không.

Phu thê hai nàng bước xuống ngự liễn, trở lại tẩm phòng, lập tức đóng chặt cửa, sai Đào nhi Hạnh nhi trông coi, miễn cho những người khác tới gần.

Thấy Thiên Hương đã rửa qua mặt , trút bỏ một chút mệt mỏi, Phùng Tố Trinh lúc này mới nghiêm nghị mở miệng nói.
-Công chúa. Nàng là con gái của bệ hạ, thân thể ngàn vàng, xưa nay tùy hứng một chút nhưng những chuyện đó không ai dám nói gì nàng, chỉ là hôm nay nàng lại đưa thân vào nguy hiểm, chuyện này không được.

Thiên Hương: “…”

Thiên Hương biết rõ Phùng Tố Trinh làm việc một mực là ngoài tròn trong vuông, lời này của nàng cũng không phải khoác lác.
-Kia, vậy nàng tại sao phải đặt mình vào nguy hiểm, tới cứu ta?.
 
Phùng Tố Trinh nghe vậy, không khỏi nhếch lên khóe miệng.
-Ai kêu ta là phò mã của nàng.
 
-Là như thế này a…
Thiên Hương gật gật đầu, bỗng nhiên thân thể mềm nhũn, trước mắt tối om, người liền ngã xuống.

-Công chúa, Thiên Hương.
Phùng Tố Trinh hốt hoảng gọi, nhanh chóng ôm lấy thân thể ngọc ngà đang ngã xuống.
-Người đâu.....
 
Tỉnh lại thì, cảm nhận được trên trán có bàn tay lành lạnh đặt lên.
 
Nàng mở mắt ra, vừa đúng lúc nhìn khuôn mặt lộ lắng của Phùng Tố Trinh, thấy nàng tỉnh liền vội nói.
-Nàng chỉ là mệt mỏi, nghĩ ngơi liền không sao.
 
Thiên Hương mím đôi môi khô nứt. -Khát, trà.
 
Bên tai liền truyền tới thanh âm ôn nhu.
-Ta rót cho nàng chén nước trắng. Đợi chút nữa ăn cơm lại uống chút canh, nàng một ngày không ăn uống, không được uống trà.
 
Thiên Hương gật gật đầu.
 
Phùng Tố Trinh bưng nước trắng đi tới.
-Cũng may lúc đó Dục tiên dưới tình thế cấp bách khó thực hiện tay chân, không có hạ quá nhiều âm dương đoạt hồn. Không đến mức lập tức phát tác, chính là phát tác, cũng có thể kéo dài mấy ngày. Ngươi thoải mái, buông lỏng tinh thần, ta đây mấy ngày sẽ ở lại trong phủ, ngươi không có việc gì.
 
Thiên Hương bưng lấy ly nước ấm áp, nhìn Phùng Tố Trinh đã đổi một thân bạch y, nàng bất giác mỉm cười. Nếu như mỗi ngày sau khi mở mắt điều có thể nhìn thấy gương mặt này, thì bị độc hành hạ mấy ngày có xá gì.
 
-Phanh!.
Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, một bóng đen vọt thẳng vô phòng.
 
Thiên Hương bị giật mình đánh rơi cả chén nước chưa kịp uống, nàng khó chịu đưa mắt nhìn vị khách không mời mà tới kia.
 
Khách không mời mà đến chính là Lý Triệu Đình, hắn đi tới cầm lấy tay Phùng Tố Trinh thất tha thất thểu mà kéo ra ngoài phòng, đi đến trong đình viện. Thiên Hương đành phải lê thân mệt mỏi vọt theo, ngay cả giày cũng không kịp mang, chạy theo tới cửa thì không đi nữa, chỉ đỡ khung cửa nhìn ra hai bóng lưng ngoài kia.
 
Thấy Lý Triệu Đình lại làm ra hành động ngu dốt, Phùng Tố Trinh lòng cũng tràn đầy lửa giận, nàng cố nén giận miễn cưỡng nói.
-Triệu Đình huynh, huynh uống quá nhiều, có chuyện gì ngày mai lại nói!. Nàng quẳng xuống lời nói liền xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro