ega grsd rrr

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em ghét anh! Rất là ghét anh!

Không hiểu tại sao em lại gặp anh nhỉ? Liệu chăng đó là định mệnh của đôi ta? Có phải không anh? Anh là người con trai đầu tiên làm em cảm thấy bực mình đấy, anh nên cảm thấy vinh dự mới đúng đó. Còn em, chỉ mỗi một điều duy nhất hiện lên trong đầu em thôi, chính là : Em ghét anh!

.................................................. ....

Ngày hôm đó, bình thường như bao ngày bình thường khác, em đang chơi đuổi bắt với lũ bạn quỷ sứ của mình. Tụi em chân đất chạy rầm rầm trên hành lang lớp học, mồ hôi đầm đìa.. Đang hăng máu chơi thì chớ anh lại từ đâu xuất hiện, tông rầm một cái vào em, làm em ngã lăn ra đất. Híc, đau lắm ý!! Tụi bạn của em chạy lại đỡ em, suýt xoa hỏi em có làm sao không, còn anh thì...

1s...

2s...

3s...

- Há há há....ha ha ha...

Anh cười phá lên, cười to ơi là to, trông em lúc ấy y như một con ngốc. Nhìn anh cười như vậy, mà tại sao em lại chẳng thể giận anh được, mặc dù anh đã làm một chuyện có lỗi với em. Chứ sao nữa, đường đường là một cô công chúa, không ai dám động đến em. Vậy mà anh....Đúng là chỉ có anh mới dám thế thôi....

" Em ghét anh! Ghét cực kì!"

Tại sao anh lại đến đây? Để làm gì cơ chứ? Định chọc tức em chắc?....Em rất muốn hỏi anh những điều đó, nhưng hình như chúng không còn quan trọng nữa, vì anh đã đến rồi...

- Bé không sao chứ? Hy hy...Xem nào, bé vẫn chẳng thay đổi gì cả! Nghịch ngợm quá!

- Hứ, anh đâm vào em, lại chẳng thèm đỡ em dậy, còn đứng đấy nhe răng ra cười. Anh coi em là gì hả? Mà đừng có gọi em là bé nữa, em lớn rồi!

- Hy hy....Bé giận anh đấy à? Anh cũng định làm thế rồi đấy chứ, nhưng nhìn bé anh lại buồn cười!

- Đã buồn mà còn cười là sao hả? Nhưng sao anh lại ở đây?

- À, anh đã chuyển về đây học! Sau này nhờ bé giúp đỡ nhiều nhá! Hỳ...

- Hứ...

Em ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn anh nữa. Mà anh cười như thế, lũ con gái lại bâu vào cho coi. Đấy, biết ngay mà...Đã có một đứa lân la đến làm quen rồi kìa. Bực cả mình! Sao anh không biết nói từ chối nhỉ?...

- Đi theo em!

Em lại làm một việc ngu ngốc nữa rồi!! Sao em lại kéo anh đi như vậy hả trời? Biết giải thích với bọn bạn như thế nào đây...Ôi trời ơi!! Anh là người đáng ghét mà! Em ghét anh....

Tại anh tất cả mà! Biết làm sao bây giờ? Chuyện đã lại rùm beng lên rùi kìa! Híc..híc...

"Em ghét anh!"

- Mày thích anh ấy phải không?

- Gì cơ?

- Tao hỏi là mày thích cái anh đã va phải mày à?

- Hừ, đừng có suy diễn linh tinh!

- Vậy tại sao mày lại ra mặt không cho đứa con gái nào lại gần anh ấy?

- Tao....Không biết! Tự nhiên thôi!

- Ế, vậy là mày thích thật rồi! Chết nhá!

- Hứ, có cho không tao cũng không thèm...

Lạ thật, ngoài miệng em cứ phủ nhận tin đồn, nhưng sao trong thâm tâm em lại không muốn tin đồn đó biến mất chút nào cả? Sao lại thế nhỉ?

Có lẽ em chỉ muốn anh quan tâm đến mình em thôi, vì anh là kẻ thù truyền kiếp của em...Sao tim em lại nhói thế này nhỉ?...

.................................................. ...........

Hôm nay trời đẹp thế này mà em lại phải ở lại họp hội học sinh. Chán chả buồn chết!!

Đang ung dung đi trên hành lang đầy gió thì em nhìn thấy anh...Cùng một cô gái khác nữa...Hai người có vẻ nói chuyện rất ăn ý và vui vẻ thì phải...Lòng em chùng lại...Tại sao thế?

"Em ghét anh! Mãi mãi..."

- Bé!

Anh vui vẻ vẫy tay chào em! Cử chỉ thường ngày của anh sao hôm nay lại làm lòng em buồn thế này?

Em cố làm ngơ anh, cố bước nhanh lách người ra khỏi chỗ này, cũng là để không phải nhìn cảnh này thêm một giây phút nào nữa...Em làm vậy gì cái gì chứ? Anh là một kẻ đáng ghét nhất trên đời này...

- Ơ kìa...Bé đợi anh với nào! Về trước đi, tui có việc bận rồi!

Sao anh lại bỏ mặc cô bạn của anh mà đi theo em chứ? Anh muốn chọc em đến thế sao? Em là gì trong trái tim của anh?...

- Anh không về đi?

- Hỳ, anh hứa với anh của bé là đưa bé về nhà an toàn rồi!

- Hừ, ra là thế! Vậy thì anh cứ về trước đi, em còn phải họp! Đợi em lâu lắm!

- Lâu anh cũng đợi được! Mà bé biết tính anh của bé rồi đấy. Anh sợ lắm!

Ra là anh sợ anh trai của em nên anh mới đối xử tốt với em như vậy! Em nên tỏ thái độ như thế nào đây?

- Thôi được, tùy anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro