Kháng Chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐỀ 4:
- Anh đi nhé, ở nhà đợi anh, đợi đến ngày cả nhà 3 người chúng ta lại có thể đoàn tụ- Đặt một nụ hôn lên má trái của em, anh thầm thì. Nước mắt lưng tròng, em bịn rịn mà tiễn anh đi, anh đi rồi hứa sẽ về với em nhé.
      Ngày anh đi, bầu trời nhuộm màu khói đạn, tiếng khóc than vang khắp trời. Ngày anh đi, căn nhà chỉ còn mỗi em, ở đây hiu quạnh để đợi anh, đợi đứa con của chúng ta. Ở nơi chiến trường đó, anh đừng lo gì nhé, em ở đây vẫn khỏe, đừng để bản thân mình bệnh, quan trọng nhất hãy nhớ trở về với em nhé. Bức thư tay em viết còn dang dở, em sẽ gửi nó đi khi xong, chờ em, chờ đứa con chưa chào đời của chúng ta.
      Rồi em hạ sinh con. Đứa bé bụ bẫm, là con trai, trộm vía nhìn nó giống anh lắm. Nghĩ đến đây, em vừa vui lại vừa giận. Vui vì con chúng ta ra đời khỏe mạnh, giận vì anh đã không ở đây với em trong giây phút này. Dòng suy nghĩ chợt thoáng qua khiến em bật cười. Em nghĩ gì vậy nhỉ? Nhiệm vụ của anh còn chưa hoàn thành, đất nước còn đang loạn lạc, vậy mà em lại ích kỷ muốn anh về với em. Ôm con mà thủ thỉ, nhưng rồi, hôm đó, nơi chiến trường đã cướp đi sinh mạng người mà em yêu nhất, người ba còn chưa kịp nhìn thấy mặt con.
       Giấy báo tử. Anh đi rồi, đồng đội anh bảo, anh xung phong ra chiến trường chặn bom, không tiếc rẻ gì mạng sống của mình. Anh không tiếc rẻ gì anh, nhưng còn tương lai của hai đứa mình? Anh đã hứa gì với em, hứa sẽ bên cạnh em thật lâu, để có thể chứng kiến con chúng ta lớn lên và trưởng thành, anh quên rồi, quên ở nơi quê nhà, còn có em, còn con. Tất cả như mờ đi, em khóc đến lạc cả giọng, nhưng chẳng thứ gì có thể đem anh về bên em, kháng chiến cướp đi mạng sống của anh, của người em tin yêu nhất. Chiếc áo sờn cũ rồi, liệu anh có thể về với em chứ?
          Em đã định, khoác lên mình chiếc áo sờn cũ của anh, em sẽ đi kháng chiến. Kháng chiến cho một tương lai tươi đẹp hơn, kháng chiến cho anh, cho những đồng đội thương tiếc sự ra đi của anh. Tư trang em chẳng có gì lỉnh kỉnh, chỉ là chiếc áo sờn cũ cùng trái tim đầy lòng nhiệt huyết. Anh đừng lo, em tin, khi con lớn, sẽ hiểu được những gì em và anh đã hy sinh. Cầm chặt khẩu súng trong tay, em đã quyết, hôm nay, em sẽ ra chiến trường, cùng đồng đội quyết thắng. Hôm nay, em đã không còn là người mẹ yếu đuối ngày nào, em sẽ vác khẩu súng này để chiến đấu. Anh đợi em nhé, đợi em viết tiếp trang kháng chiến còn dang dở. Con đợi mẹ nhé, đợi mẹ, mẹ sẽ về cạnh con, mẹ đi một chút, rồi sẽ về liền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro