Phần 2 : Yêu thương trống vắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ thấy Quân
Quân đứng bên ô cửa trong suốt ngay ngoài hành lang, nhìn xuống thành phố dưới kia ướt mèm mưa. Giờ thì cô đã biết anh ấy là Quân - người được Duy dặn dò cẩn thận rằng phải chăm sóc Lam khi cô ấy trở về. Quân đã chu toàn tất cả. Thậm chí căn phòng của Lam còn có  hẳn cả 1 tủ lạnh mini để cất nước hoa đúng kiểu " bệnh nghề nghiệp " và ngay đầu giường đã thắp sẵn nến thơm có mùi Phúc bồn tử. Cô biết tất cả về căn hộ này đã được chuẩn bị sẵn cho mình ra sao, về cuộc sống tại đây đã được sắp xếp khuôn khổ chờ một cô chủ thế nào. Chỉ mỗi một điều Lam không biết. Duy đâu?
- " Anh ấy chưa về sao" - Lam thất thần
- " Bây giờ thì chưa, cho đến khi Lam bình tâm lại" - Quân vẫn đăm đăm nhìn ra ô cửa. Những hạt mưa va vào kính nhòe nhoẹt tạo thành những hình hài vỡ vụn phản chiếu gương mặt tư lự của Quân.
- Anh kêu Lam làm sao bình tâm, khi mà tất cả níu chân Lam trở về chỉ vì anh ấy?
- "Đã về đây thì cứ ở lại, dù sao đây cũng là nhà của Lam"
- " Không nơi nào là nhà, nếu không có Duy"- Giọng Lam run run
- " Vậy chứ Jakarta là gì, mà Lam vẫn ở đấy hơn nửa năm dù không có Duy đấy thôi"- Quân gằn giọng, xong quay đi
Lam gục xuống, ngồi bó gối bên ô kính rộng hoác đang trắng xóa nước mưa va đập vào. Tự thấy mình cũng như nước văng vất ngoài kia chẳng nơi nương nhờ. Ngày xưa, Lam từng nghỉ chẳng cần sau mưa có cầu vồng, chỉ cần có người đợi sẵn để cầm ô che chung cho 2 đứa cùng đi đến cuối đường. Vậy mà giờ, đến cả mưa còn chưa biết đến bao giờ tan, và cô - như hạt mưa vụn nát ngoài kia - cũng chẳng biết đến khi nào thôi đi lạc. Nếu ngày đó đừng cố chấp và kiêu hãnh. Nếu ngày đó, Lam chịu trở về cùng Duy. Nếu ngày đó...nếu là nếu thôi
***
Lam cầm theo ô đi, ngoài biển hắt nắng lắm - Quân gọi với theo khi cô đăm chiêu bước về phía biển, mặc thứ ánh sáng chói gắt trên đầu
Lần nào cũng vậy, đi về phía biển cũng nhói về một nỗi đau xưa cũ giống hệt nhau. Sóng vẫn xô bờ, mà mình đã xa quá ngày xưa chẳng thể nào xô đẩy quay về lại.
Có những nỗi nhớ mà đi trọn cả con đường cũng không sao đếm hết.
Có những niềm thương mà đi trọn cả lòng biển vẫn kholng sao sâu bằng
Và có những con người đi hết cả cuộc đời vẫn không sao quên được. Dù cái nắm tay khi ấy, bờ môi ấm đêm xưa, một lời hứa vu vơ ngày trẻ như sóng dạt vô bờ, chỉ còn lại vỏ ốc chỏng chơ nằm đó ấp ủ trong lòng tiếng vọng xao xác mỗi lần áp tai nghe.
Bọt sóng vẫn trắng xóa, hệt như khi Nữ Thần Sắc Đẹp và Tình Yêu Aphrodite được sinh ra từ bọt bể, hệt như ngày Nàng Tiên Cá nhỏ hóa thành sóng biển khi bị Hoàng Tử khước từ tình yêu. Tất cả vẫn trắng xóa, như một miền ký ức hiền hòa mỗi lần trở về biển -  duy chỉ nỗi đau này có thể nào xóa trắng trong nhau không?
Đâu rồi tình xưa?
Quân níu tay Lam rời khỏi bờ biển đang cuộn tròn những lọn sóng phủ lên chân trần, xong bảo:" Anh dẫn Lam đi biển để khuây khỏa, chứ không phải để Lam đứng đó mà làm nhà thơ" . Vừa nói, Quân vừa mở ô che nắng trên đầu.
Đầu Lam cũng dịu lại sau những ong ong giữa miền sóng sánh kỷ niệm. Cô khẽ nhìn trộn Quân đang mồ hôi ngắn dài đi kế bên, cười xao nhẹ. Có những người dưng vừa mới gặp đã thấy thân thương trìu mến, mà sao có những người thương ta dành cả phần đời để trân trọng lại chỉ muốn buông tah mình để mất hút vào dòng người xáo động của phố phường nhiều dòng lắm ngả lạc nhau.?
   Suy cho cùng, thứ tình yêu bản năng nhất là yêu bản thân. Nhiều khi chấp mê bất ngộ với cảm xúc dành cho một người chẳng phải vì ta thật lòng yêu họ, mà đơn giản vì ta yêu chính nỗi buồn của mình khi phó mặc với cảm xúc thành con rối cho người ấy giựt dây. Ngộ là, buồn cách mấy chăng nữa nhưng đã là con rối, thì vào tay người điều khiển kéo dây, vẫn sẽ luôn tươi rói nụ cười.
Trên đường về lại thành phố, Lam cứ chìm trong thứ hỗn độ cảm xúc. Tại sao mình lại trở về? Tại sao mình lại chờ đợi? Tại sao Duy đi biệt không một lời quay lại? Và tại sao?
- " Đừng hỏi anh nữa, em thừa biết anh cũng đâu có câu trả lời - Quân xua tay, khi thấy Lam thất thần quay sang mình
-" Sao anh biết em sẽ hỏi anh những chuyện gì? - Lam tròn xoe mắt
-" Mấy tuần làm ôsin cho em đủ để anh hiểu em có động thái gì trước khi hỏi câu muôn thuở Khi nào Duy về?. Vô ích thôi. Cả anh và em đều đang đợi câu trả lời.
- " Nhưng giờ em chỉ muốn hour về anh. Anh với Duy là bạn của nhau lâu chưa? Tại sao anh lại giữ lời hứa với Duy vs chờ em suốt ở Nostalgie?" - Hàng đống câu hỏi va vào nhau loảng xoảng trong đầu cô.
Anh sẵn sàng nhận lời của Duy mà không cần hỏi han hay truy vấn anh ấy bất cứ điều gì. Em chỉ cần biết rằng cuộc sống của em bây giờ là ở đây và anh sẽ lo liệu mọi việc đúng như Duy căn dặn. Mọi thứ khác, chỉ cần thời gian.
-" Nhưng..." - Lam mở miệng định nối tiếp những câu dang dở
-" À, công việc mới của em thế nào? Hãng mỹ phẩm đó được các cô ở đây ưa chuộng lắm. Muốn anh xem cho một que bói công danh sự nghiệp không?"
- Quân đánh trống lảng, như cái cách anh luôn né tránh mọi câu hỏi từ Lam trong suốt những ngày qua.
Biết cố chấp làm khó Quân thêm cũng không được gì, Lam gật đầu
- " Lam tuổi Mèo đúng không? Con gái tuổi Mèo suốt đời cứ như đang nghịch len, cứ nghĩ rằng gỡ len ra sẽ tách bạch rõ ràng, ai ngờ càng kéo càng rối, cho đến khi nhận biết mình sau rồi thì không thể cuộn lại như trước được nữa. Nên nhớ, người cầm lên được, buông bỏ được, mới thật là người hạnh phúc. Đừng ngồi gỡ len nữa nghen"
- " Anh lại nói chuyện đi đâu nữa rồi " - Lam thở dài, xong nhìn xa xăm ra dải cát dài phẳng lặng trước mặt - Mà cầm lên hayn buông xuống với Lam lúc này đều xa tầm tay như nhau
- " Ở đời đâu có khái niệm xa tầm tay, vì tầm tay mình gần xa thế nào đều do bản thân quyết định với tới bao nhiêu thôi" - Quân nhẹ giọng 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro