Ngày người cô đơn nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Hạ Bình chẳng hiểu nỗi mình nữa khi tuôn một hơi với Phạm Chung dường như là tất cả những suy nghĩ của cô. Để rồi đọc lại cô lại khóc một mình. Có lẽ cô vẵn còn yêu Phạm Chung nhiều lắm, có lẽ cô đã không cam tâm để mối tình mới nở đã chóng tàn nhanh như vậy nhưng...

Cô ước gì giờ có anh ở bên cạnh cô lúc này. Sau một ngày dường như không làm được gì mà hình bóng anh không lởn vởn quanh đầu của cô. Nó vừa thật gần vừa thật xa. Có ai đã nói rằng khoảng cách xa nhất không phải là địa lý, không phải không gian hay thời gian mà có lẽ là lòng người.

Hạ Bình vừa nhớ anh vừa yêu anh vừa thương anh và cả ghét anh. Cô vừa muốn có anh ở ngay đây vừa muốn đẩy anh đi thật xa để rồi chính cô lại khóc sau khi nhắn tin cho anh. Cô sợ anh tổn thương nhưng vẫn ghét anh lại càng không can tâm. Cái mớ hỗn độn cảm xúc cứ bủa vây lấy đầu cô, lấy tâm hồn cô thật khó chịu như những chiếc gai nhọn của hoa hồng.

Có thể nào anh không vô tâm nữa hay không, có thể nào hai chúng tôi có thể cùng đồng điệu tâm hồn hay không nhỉ? Có thể nào anh biết rằng tâm hồn tôi mong manh như thế nào để thực sự nếu yêu tôi anh hãy nâng đỡ lấy chứ sao anh vô tâm với người yêu anh như vậy. Bao nhiêu điều cô muốn nói với anh, chẳng biết anh có hiểu hay không?

Hỏi thế gian tình ái là gì mà đau đớn như vậy?

Tình yêu của ta và chàng như loài hoa bỉ ngạn đỏ. Đó là hoa tình mà nhân gian vẫn gọi. Ta như đã trúng độc của hoa tình, có thể nào đến giải giúp ta được hay không???

Ngay bản thân Hạ Bình cũng không biết cái gì đang tồn tại trong lòng cô nữa. Hạ Bình cũng không biết cô phải làm sao nữa. Cái cảm xúc thật sự rối ren và khó chịu. Chẳng lẽ cố gắng mà buông tay anh nhỉ.

Con người rốt cuộc có thể nào thoát khỏi chữ TÌNH hay không???

Không cần da diết não lòng, chỉ mong được yêu một lần
Yêu đến phút cuối lại bị tổn thương, khóc trong tuyệt vọng

Có thể vì nhau nếu còn yêu để gìn giữu tình yêu hay không?. Tận cùng của thương yêu không phải là lãng quên, càng không phải ghét bỏ mà chỉ đơn giản là rời xa người mà trái tim nó đang nhảy loạn lên vì yêu. Biết là khờ dại mà chẳng thể nào dùng lý trí đè bẹp tình yêu như hoa phù dung của trái tim mong manh. Thế là đành ngậm ngùi nhìn trái tim ấy đau khổ và rơi nước mắt vì người không xứng đáng với tình yêu đó. Thế nhưng biết làm gì để đánh thức trái tim ngốc ấy đây...

Nếu ký ức là một tòa Thương Thành- nơi những tổn thương lẫn tình thương xưa cũ đã rêu phong thì anh có dám vì em đốt cả kinh thành ấy đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro