em co tin vao dinh menh khong 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 28:Khổ đau

Ly cà phê đã nguội lạnh,chưa được uống 1 ngụm nào,Tùng ngồi yên lặng nhìn bóng chiều ngả dần trên những nhánh cây,1 bóng người bé nhỏ chầm chậm bước qua,khuôn mặt anh ngỡ ngàng….bỏ vội cốc nước xuống,anh đứng dậy bước theo.

---------------------------------------------

Anh Long…anh ấy kia rồi…tôi bước nhanh đến chỗ anh….trái tim đập mạnh quá….tôi nghe rõ cả hạnh phúc đang ngập tràn xung quanh…anh ấy đang mặc vest trắng…dù quay lưng lại phía tôi..tôi vẫn có thể nhận ra anh dễ dàng…..

..nhưng…..hình như….tôi khựng lại…trái tim tôi quặn thắt….tôi không tin vào mắt mình..

Mọi thứ nhòa đi….tất cả xung quanh như sụp đổ hết…Có 1 bàn tay ôm lấy khuôn mặt tôi,che mắt tôi lại,giọng nói vang lên đều đều bên tai:

- Đừng nhìn nữa,chẳng có gì đáng để nhìn đâu.

Bàn tay khỏe mạnh nắm chặt lấy đôi tay đang lạnh cóng của tôi,kéo đi…tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng…mọi thứ xung quanh tối đen.

-------------------------------------------

Tùng đứng lại,sững sờ nhìn những việc xảy ra trước mắt…..Trang đang đứng đó,khuôn mặt thất thần nhìn Long và Thảo….hai người đó đang ôm nhau,trên tay Long là bó hoa hồng trắng tinh,bó hoa nghiêng nghiêng về phía Thảo.

Khuôn mặt trắng bệch của Trang khiến trái tim anh như bị dao cứa những vết thật sâu vào…..anh lao về phía cô ấy….

----------------------------------------------

Dương cảm thấy chán nản vô cùng khi nghĩ đến những việc xảy ra sáng nay,tại sao cô ấy không thể yên lặng,không thể bình tĩnh nghe anh nói,chẳng nhẽ những điều anh nói lại khiến cô ấy cảm thấy nặng nề ,chẳng nhẽ cô ấy lại chán ghét anh đến thế hay sao?

Uống hết đống bia trên bàn,anh loạng choạng bước những bước không vững,bỗng,hình ảnh trước mắt làm anh khựng lại đó chẳng phải là Long sao?Tại sao hắn ta đến đây,cô gái đang ôm chặt hắn là ai kia?.

...Máu nóng dồn lên mặt,cảm giác tức giận khiến anh cảm thấy có thể giết chết người đang đứng trước mặt kia……….nhưng trước khi kịp lao đến chỗ hắn ta…anh nhận ra trong hàng cây phía đối diện…dáng người con gái nhỏ bé đang đứng đó,khuôn mặt cô ấy không có 1 chút sức sống nào,trái tim anh đau nhói…..bước chân thêm vội vã….vòng tay anh che hết khuôn mặt cô ấy…

…Giọt nước nóng ấm luồn qua những kẽ tay anh…anh kéo cô ấy đi….cô ấy phải tránh thật xa chỗ nãy…..thằng khốn nạn ấy không được phép làm cho cô ấy đau lòng thêm nữa……..tất cả nóng giận anh sẽ dồn lại…sẽ nén hết đi….anh chỉ ước sao những giọt nước mắt ấy ngừng rơi …………………

--------------------------------------------

Tùng đứng lại trong bóng tối,anh đã có cơ hội,cơ hội gần lại bên cô ấy nhưng anh đã để vuột mất…cuối cùng anh vẫn chỉ là người đứng lại trong bóng tối………..

---------------------------------------------

Long ngỡ ngàng khi nhìn thấy Bích Thảo đang ôm mình:

- Em yêu anh-cô ấy ngước đôi mắt trong veo lên nhìn 

Đôi mắt ấy đã từng khiến trái tim anh tan nát,lúc này đây khi anh tìm được điều mang đến niềm hạnh phúc cho trái tim anh thì đôi mắt ấy lại quay lại làm anh day dứt…tất cả trở nên vô nghĩa…..Anh cảm thấy mình thực sự đắm chìm trong đôi mắt ấy….khuôn mặt cô ấy chờ đợi,hàng lông mi cong vút dần khép lại…..

Bất giác,tà váy trắng lẫn nhanh vào màn đêm lôi anh về thực tại,anh rùng mình với những ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu….chẳng kịp suy nghĩ gì….anh đẩy vội Thảo ra….bước chân gấp gáp…bó hồng trắng rơi xuống đất…..bung ra thành những cánh trắng tinh…màu trắng lúc này bỗng nhiên trở nên tang tóc…..

----------------------------------------

Thảo sửng sốt nhìn theo dáng Long nhỏ dần trước mắt,mọi thứ đều nhòa đi bó hoa cô nghĩ sẽ được trao cẩn thận cho mình giờ nằm im lặng dưới đất,cánh hoa dập nát…..màu trắng tinh càng làm cho vẻ héo mòn thêm phần sống động…

….4 năm trước cô đã không thể mở lòng mình ra để yêu anh….4 năm sau cô rất yêu anh nhưng anh đã không còn chờ cô được nữa…..trên khuôn mặt kiều diễm của cô bất giác xuất hiện 1 nụ cười nhạt…nụ cười xa xăm và chua xót khi cô nghĩ đến hình ảnh cô gái nhỏ mặc váy trắng với khuôn mặt đau đớn khôn cùng trong hàng cây đối diện.

---------------------------------------

Tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng,nước mắt cứ thế trào ra mãi,bàn tay Dương bịt lấy mắt tôi từ từ gỡ ra,cậu ấy vòng tay ôm chặt tôi vào lòng,người cậu ấy nồng nặc mùi bia….tôi không muốn….tôi cảm thấy ngột ngạt trong vòng tay này….tôi cố đẩy cậu ấy ra nhưng không còn đủ sức….cả người tôi run lên…. Tại sao lại như thế?Tôi đã làm gì sai?Tại sao?....mọi thứ lẫn lộn trong lòng tôi…khiến trái tim tôi đau thắt lại….tại sao lại đối xử với tôi như thế…..tôi đã bắt đầu yêu anh ấy rồi mà…..tại sao lại phải là ngày hôm nay?....Tôi đã cố gắng xinh đẹp,cố gắng dịu dàng……vì anh ấy mà…tại sao?....Nước mắt rơi gấp gáp…nóng hổi và mặn chát….nước mắt thấm ướt vai áo Dương….ướt đầm khuôn mặt tôi….

-----------------------------------------

Thanh Thanh đứng im lặng nhìn Dương đang ôm chặt người con gái ấy trong tay,chị ấy đang khóc,khuôn mặt anh ấy cũng đau đớn khôn cùng.Khuôn mặt cô bé không biểu hiện 1 chút cảm xúc nào….chiếc túi của Bích Thảo rơi xuống đất…..cô không nên đến đây…không nên biết chuyện này…không nên chút nào…

..Gió đêm nay sao lạnh đến thế?.....Liệu người đang rơi nước mắt kia có thực sự bất hạnh hơn người yên lặng nơi này.

-------------------------------------------

Long đã đuổi kịp cô ấy….nhưng bóng dáng nhỏ bé của cô ấy….bờ vai run lên……tiếng khóc và tiếng nấc bị chặn lại chỉ rất nhỏ trong cổ họng ấy đã ngăn bước chân anh bước tiếp…….là anh sai rồi…..là tại anh….tại anh luyến tiếc quá khứ không thật….là anh không trân trọng hiện thực quý giá……là anh đã cướp mất nụ cười trên khuôn mặt kia….là anh…những giọt nước trào khỏi khóe mi anh…..vòng tay đang siết chặt cô ấy….sẽ chẳng thể nào là vòng tay của anh được nữa rồi.

-------------------------------------------------

- Nín đi nhé-Dương dịu dàng lau những giọt nước mắt vương lại trên khuôn mặt tôi.

Mọi thứ xung quanh đều nhạt nhòa nên tôi không thể nhìn rõ cậu ấy….mắt tôi đã sưng lên rồi…..,tôi gật nhẹ đầu,khó khăn nói:

- Cậu….đưa tớ về….được không?

Dương không nói gì,chỉ mỉm cười dắt tôi ra chỗ để xe,nụ cười vừa như cảm thông vừa như chia sẻ,vừa như quan tâm vừa chất chứa yêu thương-nụ cười mà trước nay tôi vẫn luôn nhận được từ anh Long. 

Xe dừng lại trước cửa ngôi nhà quen thuộc,không có ai trong nhà,tôi cúi đầu chào Dương rồi chậm chạp mở cổng,cậu ấy cứ đứng nhìn theo mãi cho đến khi tôi vào nhà rất lâu tiếng xe mới nhỏ dần….

Ngồi sụp xuống 1 góc phòng…nước mắt lại tiếp tục rơi…tôi không muốn bật điện lên…..không muốn nhìn thấy bản thân mình lúc này…..muốn một mình mình gặm nhấm những đau khổ ấy…..

Căn nhà bỗng hoang vu yên lặng quá,trống rỗng như trái tim tôi lúc này,hình ảnh anh Long cầm bó hoa đứng trong vòng tay ôm chặt của chị ấy cứ lặp đi lặp lại trước mắt tôi không sao khỏa lấp được….khuôn mặt hạnh phúc của chị ấy…tại sao chứ…nếu thế tại sao còn hẹn tôi đến đó….chẳng phải chỉ cần nói với tôi “anh chưa bao giờ yêu em” là được rồi sao…..tại sao trước nay luôn đối tốt với tôi…dịu dàng với tôi….khiến tôi đắm chìn tròng yêu thương rồi lại đẩy tôi ra thật xa như thế?....Tại sao lại độc ác với tôi như vậy……?

Có tiếng gõ nhẹ vào cửa:

- Anh….xin….lỗi-tiếng anh Long nhẹ nhàng vang lên.

Tôi không thể thở nổi…..trái tim bị bóp chặt lại….phổi không còn dù chỉ là 1 chút không khí…:

- Anh….xin….lỗi….em….-tiếng anh ấy nghẹn lại..

Giọng nói thân thương mà tôi vô cùng yêu quý ấy…lúc này giống như hàng ngàn lưỡi dao nhẹ nhàng đâm sâu vào tôi….không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ……tôi nghe rõ tiếng tim mình đập liên hồi….nước mắt cứ chảy mãi không thôi….Đừng xin lỗi tôi…đừng bao giờ đối tốt với tôi nữa….tôi không muốn…tôi không thể chịu đựng được thêm nữa….tôi chỉ mong sao tất cả chỉ còn là 1 giấc mơ…..tôi sẽ trở về khi chưa biết anh ấy chưa biết Tùng,chưa biết Thanh Thanh….trái tim sẽ không phải đau đến thế này…..

------------------------------------------

Long quỳ xuống bên cửa phòng cô ấy,nước mắt anh không sao ngăn lại được….anh biết….trong căn phòng tối kia….cô ấy vẫn đang nghe những lời anh nói….những giọt nước mắt của cô ấy vẫn đang rơi…..nhưng anh không thể chạm đến….không thể giải thích…Nhưng đây chẳng phải chính là điều mà anh mong muốn ư…làm cho cô ấy đau khổ…làm cho cô ấy tuyệt vọng vì tình yêu..chẳng phải đây là việc mà anh phải làm cho tình yêu của mình đấy sao….anh sai rồi…..anh cố níu giữ những thứ xa vời mà quên mất hạnh phúc xung quanh…..tình yêu mà anh chưa thể nói ra bây giờ đã đứng trên bờ vực của sự tan vỡ…

…..Những lời nói của dì cô ấy dội về trong tâm trí anh…anh đã không thực hiện được những điều ấy,anh không thể giữ được lời hứa chăm sóc cho cô ấy….anh chỉ mang đến đau khổ…

Điện thoại bất ngờ rung lên….anh bắt máy….giọng nói quen thuộc vang lên…giọng nói đã răn dạy anh cả cuộc đời này….khuôn mặt anh lộ rõ vẻ không bằng lòng….tiếng nói trong điện thoại càng lúc càng giận dữ…..anh thở dài…bước những bước nặng nề ra khỏi ngôi nhà…..

--------------------------------------------

Ngoài cửa bỗng nhiên im ắng….anh ấy đã không còn ở đó nữa….có lẽ tôi không quan trọng đến mức đáng để anh ấy giải thích….để anh ấy an ủi thêm chút nào nữa…bây giờ tôi đã hiểu tại sao Tùng lại nói anh ấy không yêu tôi….ánh mắt anh ấy nhìn Thảo…..bó hoa hồng trắng nghiêng nhẹ về phía chị ấy….khuôn mặt ngập tràn yêu thương của chị….tất cả…chúng đã nói lên tất cả…tôi không tin….tôi không muốn tin…nhưng tất cả đều là sự thật….tôi chỉ là 1 vật thay thế…chỉ là cái bóng của người mà anh ấy yêu thương…

Vuốt hết nước mắt….tôi cố nén những tiếng nấc trong cổ họng….tôi sẽ nói với anh ấy….tôi sẽ nói…..giải thoát cho cả 3 người…anh ấy sẽ không phải day dứt vì tôi…sẽ không phải thấy có lỗi vì tôi…

---------------------------------------------

Tùng đứng im lặng trong bóng tối…..anh phải làm gì đây? Anh muốn ôm lấy Trang muốn an ủi cô ấy…anh biết cô ấy đang ở nhà….nhưng anh phải làm sao đây…..phải bắt đầu như thế nào?

Bỗng anh nghe thấy những tiếng bước chân vội vã….cô ấy đứng ngay mép cửa phòng…nhìn anh….đèn không bật lên….giọng nói cô ấy run run và nghẹn trong nước mắt:

- Em biết….anh không yêu em….người anh yêu là chị Thảo…..em biết anh chỉ coi em như người thay thế…..em đã hiểu hết rồi….trước nay anh đối với em rất tốt…luôn quan tâm đến em….. chăm sóc cho em…em cảm ơn anh…

Cô ấy đang nói gì vậy….những lời này là lời dành cho Long sao?....Tùng nắm chặt bàn tay…..tại sao…tại sao anh ta có thể để cô ấy phải đau khổ đến như thế này?...

- Chúng ta…chia tay…anh nhé-lời nói của cô ấy ngắt quãng từng chặp vì nước mắt.

Bàn tay Tùng run lên….trong bóng tối anh vẫn cảm thấy rất rõ những đau đớn trong lời nói….trong trái tim cô gái nhỏ bé kia….anh sẽ bất chấp tất cả…anh sẽ dành lại cô ấy…dù bằng thủ đoạn gì….dù bằng bất cứ thứ gì...

- Được-anh nói…đây là lúc để anh sử dụng “giọng nói rất giống nhau” của mình.

Cô ấy bước lùi ra khỏi cửa,ánh trăng hắt nhẹ qua khuôn mặt nhợt nhạt…trên đôi môi cô ấy vẽ ra 1 nụ cười…nụ cười đau đớn đến khôn cùng…..

---------------------------------------------------------

Tôi im lặng đi lên phòng….anh ấy nói thật nhẹ nhàng….chỉ có tôi là con ngốc bám víu lấy người ta…….nhưng từ nay sẽ không còn như thế nữa…sẽ không bao giờ như thế nữa…..tôi sẽ lại trở về con nhỏ vô tư như trước….tôi sẽ quên…sẽ quên tất cả…như một giấc mơ……mà chẳng bao giờ có thật

Chương 29: Lừa dối

- Thảo,em có chuyện muốn nói với chị-Thanh Thanh níu tay khi Thảo định bước vào nhà.

Khuôn mặt còn vương nước mắt của cô khiến con bé hơi ngạc nhiên:

- Có chuyện gì vậy-Thanh Thanh cau mày 

-…….

Thanh Thanh nhíu mày khi nghe xong chuyện…cô bé có vẻ suy nghĩ…rôi bất chợt ngẩng mặt lên:

- Em muốn chị cùng em làm 1 việc,chị sẽ đồng ý chứ-ánh mắt cô bé ánh lên sự tức giận

----------------------------------------------------

Tôi tỉnh dậy,đầu đau nhức và mắt sưng lên vì khóc nhiều,ngắm mình trong gương……chán thật….chưa gì đã tiều tụy như thế này rồi…Nở nụ cười thật tươi….cố xua đi những dấu vết tối qua….

Hôm nay tôi sẽ khác….tôi sẽ quên…quên tất cả……nhưng…liệu ……tôi…..có thể làm được không.

Bước chầm chậm xuống dưới nhà….Thanh Thanh và Bích Thảo đang ngồi đó hai người có vẻ đang rất vui…cô bé hồn nhiên nhìn Thảo:

- Chị sướng nhé

Thảo không đáp lại,chị từ tốn ăn bữa sáng….đôi môi khẽ mỉm cười khuôn mặt bừng sáng hạnh phúc….trái tim tôi đau nhói….nhưng khuôn mặt vẫn gượng 1 nụ cười :

- Em ăn sáng không?-chị ấy nhẹ nhàng hỏi.

Chuyện tôi tối qua có lẽ chẳng ai biết….tôi phải để mọi việc thật bình thường…..tôi đã quyết định không làm anh ấy khó xử vì tôi mà….cuối cùng tôi đành ngồi xuống ăn như bình thường.Thanh Thanh có vẻ như chẳng thèm để ý đến tôi…con bé vẫn tiếp tục trêu Thảo:

- Bây giờ chị vẫn thích hoa hồng trắng cơ à?-con bé xoay xoay đĩa trứng-Chị sướng ghê..bao nhiêu năm rồi mà anh ấy vẫn nhớ…

Thảo nghiêng nghiêng đầu,ánh mắt chị mơ màng…Vậy mà tôi đã từng nghĩ anh ấy mua hoa hồng trắng cho tôi….vậy mà tôi cứ tưởng vì hoa hồng trắng mang ý nghĩa cho tình yêu chân thành….tôi sai rồi…tôi ngu ngốc quá.Tôi đứng dậy…hơi cúi mặt….sống mũi cay..:

- Em đi học đây ạ-giọng nói cố gắng tự nhiên nhất.

Tôi đã hứa sẽ không khóc nữa,đã nói sẽ không vì anh ấy mà khóc nữa…cũng không làm anh ấy khó xử nữa mà…tôi ngu ngốc quá….gạt nhanh những giọt nước mắt đang lăn dài…tôi bước thật nhanh ra khỏi cổng

----------------------------------------

- Thanh Thanh,tại sao vậy?

- Vì chị ta không đáng…1 đứa con gái dối trá như chị ta…không xứng đáng. Mà đó chỉ là bắt đầu thôi…

- Còn anh Long?

- Anh ấy sẽ không vội quay lại đâu….em đã nói bố gọi anh ấy về rồi

- Vậy chị cũng rất muốn tham gia đến cùng đấy.

------------------------------------------

Bầu trời không một gợn mây…chỉ lẩn khuất trong không khí mùi âm ẩm và hơi tối….tôi cảm thấy hít thở cũng là 1 việc khó chịu…..lồng ngực đau tức…nước mắt lại rơi..

Những hình ảnh ấy lại dội về trong tâm trí…..lòng người thay đổi nhanh quá….chỉ thoáng chốc…vậy mà..

Đến bao giờ tôi mới thực sự đủ dũng cảm để đối mặt với chuyện này bằng vẻ mặt bình thản?.....

---------------------------------------

Thanh Thanh nhặt bức thư gấp gọn ở cửa phòng Vy..nét chữ quen thuộc của Long….nhòa dần trong ngọn lửa…mùi giấy cháy nồng nặc khắp nhà…xộc vào mũi cô bé..nhưng khuôn mặt cô không biểu lộ 1 chút cảm xúc nào…gương mặt vô hồn…vì trái tim đã lạnh.

-------------------------------------

Bước những bước thật chậm trên đường….sáng nay tôi đi học sớm…cũng không muốn phải vội vã….không khí vắng lặng càng khiến lòng tôi trùng xuống….

Mải nhìn bầu trời…tôi không để ý đến người trước mặt cho đến khi

“Bịch”

“Ui da”

- Sao em đi đường mà mắt mũi cứ để lên giời vậy hả, cô bé ngốc này-Tùng xoa xoa bên vai bị tôi đâm vào.

- Ai bảo anh đứng chắn đường tôi-tôi vội quay đi giấu khuôn mặt đầy nước mắt

Nhưng anh ta chẳng chú ý gì đến vẻ đau khổ của tôi thì phải..anh ta kéo tay tôi:

- Để em đi thế này thì chết người ta mất-anh ta càu nhàu

- Chết người ta thì mặc người ta-tôi giằng tay lại

- Anh đang định mời em đi ăn sáng đó nha,kéo tay về thiệt ráng chịu.

Hừ dụ tôi đâu có dễ thế..nhất là những lúc “nhìn cái gì cũng thấy buồn nôn” như thế này thì càng khó.Tôi giằng tay lại.

- Thật ra,Vy đang ở đó đợi em rồi…cô bé ấy nhờ anh ra đón em mà-hắn ta nói vẻ rất thành khẩn.

- Khó tin lắm-tôi săm soi.

- Em cứ gọi thử cho cô ấy xem.

Hờ..cố tình nói thế vì biết điện thoại tôi hỏng chứ gì,đúng là cáo già:

- Điện thoại tôi hỏng rồi.

- Lấy máy anh này.

Tôi chưa kịp gọi thì đã nghe thấy giọng con gái quát lên ở đầu bên kia

- LỀ MỀ VỪA CHỨ,ANH CÓ ĐƯA NÓ ĐẾN NGAY KHÔNG HẢ?

Đúng là đinh tai nhức óc mà.Tôi đành ngoan ngoãn trèo lên xe anh ta…..Nơi chúng tôi đến là 1 quán café được trang trí chủ yếu bằng màu xanh dương…có lần tôi đọc 1 bài bào nào đó nói rằng màu xanh dương giúp con người ổn định và thư giãn tâm lí….

Vừa vào tôi đã cố tìm cái Trang,thấy vậy anh ta tủm tỉm cười:

- Chắc Vy về trước cùng anh Phong rồi.

Gruuu…cái con này….nó lại bán đứng tôi nữa rồi.Anh ta bắt đầu gọi món…có lẽ nếu tôi không ngăn lại anh ta sẽ khiến chị phục vụ phải ghi hết cả quyển sổ của chị ấy mất.

- Sao phải gọi nhiều thế?-tôi nhăn nhó.

- Gọi nhiều thì em sẽ sợ lãng phí đồ ăn mà chịu ăn.Gọi ít em bỏ về thì sao?

Rồi hắn ta quay sang nhăn nhở nhìn tôi,cái mặt thì cứ như con đười ươi ấy,chỉ muốn đấm cho phát thôi….Mà sao hắn ta có thể hiểu được những điều ấy nhỉ….Nhưng hình như “bản mặt đười ươi” ấy rất được hâm mộ thì phải…mấy nhỏ bàn đối diện cứ quay sang nhìn hắn ta rồi tủm tỉm cười…..khó chịu thật đấy….nhưng sao tôi lại khó chịu nhỉ…ngớ ngẩn rồi…mình có là cái gì đâu…kệ người ta chứ.

Bỗng…1 đứa trong số đó đứng dậy….con nhỏ rất xinh…mái tóc ánh đỏ….được bện lệch sang 1 bên…nó đi về phía bàn tôi,đứng trước mặt tên Tùng nở nụ cười “quyến rũ”:

- Em là Nhung,rất vui được gặp anh-nó chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình về phía Tùng.

Mấy đứa còn lại bắt đầu rúc rích cười,vẻ mặt con bé càng thêm phần tự tin. Ánh mắt nó dường như biết trước là mình sẽ đạt được vậy….Nhưng bàn tay nó cứ đưa ra trong khoảng không mãi…1 lúc…con bé đành rụt tay về..khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu:

- Làm như thế rất khiếm nhã đấy-Tùng không thèm ngước lên nhìn

Khuôn mặt con bé trắng bệch…rồi đỏ dần lên..nó dậm mạnh chân bước ra khỏi quán..mấy đứa bạn thanh toán nhanh chóng rồi cũng đi theo.

Trong lòng tôi bất giác thấy 1 niềm vui len lỏi….tôi xấu xa quá…nhưng.. thật sự….rất hạnh phúc.

-------------------------------------------------

- Thế nào mày?Bữa sáng có vui không?-vừa vào lớp,cái Trang đã víu lấy tôi để tra hỏi.

- Sẽ rất vui nếu con bạn thân của tao không bán tao cho giặc như thế-tôi ngúng nguẩy.

- Đâu mà,mày nặng lời thế-nó cười xuề xòa-tao đang tạo điều kiện cho mày tìm lại niềm vui sau chuyện hôm qua mà.

Tôi tròn mắt quay sang nhìn nó:

- Làm sao mày biết truyện tối qua?

Nó nhìn quanh rồi như biết mình lỡ lời,nó ấp úng:

- Ờ thì…

- Tại sao?

- À….tại Dương nói cho tao biết.

Tôi quay ngoắt sang nhìn Dương,hắn ta nở nụ cười thân thiện,hừ..nhìn cái mặt vậy mà lại “bà tám”

- Thế chẳng nhẽ mày định giấu tao à?-cái Trang tỏ vẻ giận dỗi

- Không,tao chỉ ngạc nhiên là sao tao chưa kể mà mày đã biết thôi…hừ..chẳng ai ngờ Dương lại nhiều chuyện vậy.

---------------------------------------------

Thảo Trang thở phào,may quá….Tùng đã dặn không được cho Vy biết là anh ấy và nó đều nhìn thấy tất cả những sự việc tối qua… “Dương ơi,chịu khó nha”- Trang lẩm bẩm trước khi bước về chỗ ngồi.

-------------------------------------------

Thanh Thanh nhìn Dương,trong lòng cô bé sự tức giận như những con sóng đang vần vũ….cô gái đó phải trả giá…sao cô ta dám làm như thế?Cô ta giả vờ khéo thật,nó cũng bị mắc lừa…

Khi nó tâm sự với cô ta về Dương,cô ta còn tỏ vẻ khó chịu,còn gọi thằng nọ thằng kia,vậy mà khi không có nó lại lao vào vòng tay anh ấy.Lúc nào cũng tỏ ra tốt với nó,yêu quý nó…nhưng hóa ra cũng chỉ là 1 đứa con gái giẻ rách..

Trên đời này nó rất ghét loại con gái trơ trẽn như thế…..cô ta lấy tư cách gì mà được anh ấy yêu thương chứ….tại sao anh Long lại có thể buông chị Thảo ra để chạy về bên cô ta chứ?Còn anh Tùng nữa….tất cả…tất cả mọi người đều đang bị vẻ ngây thơ của cô ta lừa dối….cô ta muốn có tất cả ư…vậy nó sẽ khiến cô ta phải mất hết….

-----------------------------------------------

- Dương,anh ghét em lắm sao?-Thanh Thanh luồn những ngón tay nhỏ của mình vào bàn tay Dương.

- Tôi không ghét cô-Dương gạt tay mình ra.

- Vậy là anh cho phép em ở bên cạnh anh rồi nha-cô bé vui vẻ hẳn lên

- Tại sao cô cố chấp vậy?-anh vẫn tiếp tục bước.

- Chẳng phải anh cũng thế sao?

Dương không nói gì,anh cũng đến bó tay với cô nhóc này rồi,Thanh Thanh mỉm cười,ôm chặt lấy cánh tay Dương. 

Anh bất chợt đứng khựng lại khi nhìn thấy Vy,cô ấy đang leo lên xe 1 người con trai khác,anh chưa nhìn thấy người đó lần nào:

- Anh trai thứ 2 của em đấy-Thanh Thanh đột nhiên nói.

Cậu quay sang nhìn,khuôn mặt Thanh Thanh lộ vẻ khó chịu:

- Chị ấy không đơn giản như anh nghĩ đâu….dù không có anh Long,chị ấy cũng còn nhiều người dự bị sẵn mà.

Dương thấy khó chịu,cậu vung cánh tay định bước đến nhưng bị Thanh Thanh níu chặt lại:

- Buông tôi ra-cậu gằn giọng

- Anh đừng đi,anh chẳng thay đổi được gì đâu,đó là chồng chưa cưới của chị ấy đấy,em không muốn anh lún sâu vào đau khổ-giọng Thanh Thanh đều đều vang lên.

Trái tim quặn thắt lại… khóe môi nhếch lên thành nụ cười mỉa mai,cậu vòng cánh tay mình qua eo Thanh Thanh,cô bé khẽ nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng dựa người vào ngực Dương,hai người bước nhanh về phía trước….

--------------------------------------------

Tùng đến đón tôi,tôi cũng chẳng phản đối nữa,tôi mệt mỏi lắm rồi…..cãi nhau hay không thì cũng vậy…leo lên xe hắn:

- Em muốn đi đâu nào-hắn ta dở giọng dụ dỗ.

- Đi về-tôi chán nản

- Cái đó thì không được.

Sao hắn ta và cái Trang giống nhau vậy?Nếu thế còn hỏi ý kiến tôi làm gì?....Thấy tôi xụ mặt ra không nói gì,hắn ta mỉm cười:

- Anh có 1 nơi chắc chắn em sẽ thích.

Chap 30: Yêu thương mong manh

Mùi thơm dịu êm của cây cối khiến tâm hồn tôi yên bình lạ.....những cành cỏ 3 lá runh rinh trong gió vươn mình như những trái tim xanh….tôi bất giác mỉm cười…màu hoa tím càng trở nên rực rỡ trong ánh nắng hoàng hôn,tôi duỗi 2 chân ngồi bệt xuống cỏ…lùa tay vào những chiếc lá :

- Sao anh biết tôi thích cỏ 3 lá?-tôi nghiêng nghiêng đầu nhìn.

- Anh không biết,anh chỉ đoán thôi.

Anh ta mỉm cười…khuôn mặt sáng bừng lên trong ánh nắng….Tôi im lặng…đúng hơn là chẳng biết nói gì nữa….ánh mắt anh ta cũng mải mê đeo đuổi cái gì đó phía xa:

- Em đợi nhé…điều anh muốn cho em xem sắp đến rồi đấy.

Nắng chiều nhạt dần,khi ánh sáng cuối cũng hắt những vệt mờ ảo lên không gian xung quanh,tất cả những bông hoa mới nãy còn rung rinh sức sống bỗng nhiên từ từ khép lại,lá cạnh chúng nghiêng mình như muốn ôm lấy hoa…..cây cỏ trong bóng tối nhanh chóng chìm vào giấc ngủ…..tôi ngơ ngác nhìn:

- Hoa cũng đi ngủ sao?

- Nếu em cho là thế-anh ta phì cười-mỗi khi buồn anh rất thích đến đây,nhìn cây cỏ mang cho anh cảm giác yên bình,em có biết cây cỏ rất yêu thương nhau không?

-……

- Anh ngớ ngẩn quá nhỉ….nhưng anh thực sự không muốn nhìn thấy em buồn như thế này đâu,những điều đã qua rồi,em hãy để nó qua đi,đừng níu giữ những đau thương trong lòng.

-…

- Anh rất thích nhìn em cười,chúng ta chỉ được sống 1 lần thôi mà…phải sống cho thật vui vẻ chứ.

Giọng nói trầm ấm,ánh mắt anh ta nhìn tôi ngập đầy trong nắng.Tôi mỉm cười…anh ta cũng lãng mạn quá đi.Anh ta vươn 2 tay…chạm lấy khuôn mặt tôi…..trái tim tôi đập mạnh quá…..rồi…anh ta….….béo má tôi 1 cái rõ đau.

“Ui daaaa”

Vậy mà tôi cứ tưởng…..híc…hắn ta đúng là khiến người khác muốn vỡ tim mà chết mất….

- Anh muốn chết à?-tôi dứ dứ nắm đấm đe dọa.

Anh ta cười nhăn nhở:

- Em cứ hồn nhiên như vậy chẳng phải rất đáng yêu sao,điệu bộ buồn rầu như bà già chẳng hợp chút nào.

Tôi phì cười trước điệu bộ của anh ta….bỗng thấy lòng nhẹ nhõm vô cùng……Bất giác Tùng nâng ngón út của tôi lên..…anh ta luồn vào đó 1 chiếc nhẫn….buộc bằng cành cỏ 3 lá:

- Tặng em này.

Chiếc nhẫn rung rinh như đang mỉm cười,trái tim tôi ấm nóng đan đầy….tại nắng rất đẹp hay khuôn mặt hắn đang khiến tôi vui?

-------------------------------------------

Cái điện thoại xập xệ của Vy vẫn nằm im trên bàn chưa được sửa chữa….chắc chắn đã hỏng không thể dùng nổi nữa…nhưng bất ngờ lại rung liên hồi….chuông tin nhắn í o-hồi chuông dành riêng cho những tin nhắn của Trang…

Thanh Thanh cầm lên….đôi mắt cô bé ánh lên những tia sắc lạnh….ngón tay cô lướt nhanh trên những phím điện thoại…có chuyện gì đó hơi khó hiểu ở đây…..

Máy rung thêm 1 lần nữa…..khuôn mặt cô chuyển từ ngỡ ngàng sang một nụ cười......

----------------------------------------------------

Ngay khi nghe thấy tiếng xe của Tùng dừng lại bên cửa,Thảo không ngăn nổi mình bật ra 1 tiếng cười nhỏ…..cô nghĩ đến những việc sắp xảy ra…đến chuyện mình vừa được nghe….

Cuộc đời này đúng là chớ trêu…..chẳng ai có thể nghĩ nổi mọi chuyện sẽ trở nên như thế này cả.

Tùng bước vào nhà,khuôn mặt anh bừng sáng trong hạnh phúc,cô bé đi bên cạnh cũng không giấu diếm niềm vui nhẹ nhàng,cô gọi Tùng lại tỏ ý muốn nói chuyện riêng.

- Cái này cho anh- Thảo chìa ra tấm vé máy bay

- Để làm gì?Tôi chưa có ý định đi đâu cả-anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu.

- Vé này ghi ngày đi là 3 tuần nữa,anh cứ suy nghĩ đi-cô nhìn anh đầy ẩn ý.

- Tôi chẳng có gì phải suy nghĩ cả-anh khoát tay bước đi.

- Em sẽ vẫn giữ nó…..anh hãy nghĩ lại nhé.

Tùng quay lưng đi,Thảo cảm thấy rất muốn cười…..cô nghĩ đến lúc Tùng biết mọi chuyện…..khi Tùng từ bỏ nơi này….khi Tùng từ bỏ cô gái ấy…chối bỏ lại chính những điều mà anh ta nói hôm nay.

Tất cả bây giờ chỉ còn là chờ đợi…..ngay khi Thanh Thanh nói….tất cả sẽ diễn ra…Thảo vừa đi vừa lẩm nhẩm bài hát quen thuộc,lâu rồi cô mới thấy điều thú vị như thế này.

----------------------------------------------

Dù cho tôi đang thất tình trong đau khổ,dù cho tôi có bệnh nặng sắp chết thì tôi vẫn cứ là 1 học sinh và nghĩa vụ học tập dĩ nhiên là không thể chối bỏ…chật vật hơn nữa tôi còn sắp thi lên lớp nên bài tập chất chồng nhiều không thể tả…

Thanh Thanh tuy học cùng tôi nhưng con bé chẳng lo lắng gì cho việc học thì phải,chẳng thấy con bé phải làm bài tập về nhà bao giờ..vậy mà sao môn nào nó cũng biết hết vậy?Ước gì đầu óc tôi cũng nhạy bén như vậy thì tốt biết bao…lâu lâu tôi mới phải làm bài tập về nhà…tha hồ rong chơi…..

Nhưng sự thật vẫn là sự thật….tôi sắp vò tung cả đầu mình vì mấy bài toán dở hơi này rồi……gruuuu…đã sinh ra Nhật Vy tôi sao còn sinh ra môn toán làm gì hở trời?

Đã thế tôi còn mắc chứng hay quên,mấy cái công thức nạp vào đầu hôm trước,ngay hôm sau sẽ nhanh chóng nối đuôi nhau ra đi hết….không chỉ thế…việc bình thường tôi cũng rất hay quên…..chẳng biết hôm nay có chuyện gì đang xảy ra nữa…tôi không thể nhớ nổi ai đã dặn tôi phải làm gì cho người ta hôm nay………haizzz thôi,không cố nhớ nữa vậy,người ta bảo càng cố nhớ thì càng quên mà…

------------------------------------

Dương ngồi yên lặng bên khung cửa nhìn ra đường phố của nhà hàng…..ánh đèn bên trong hắt lên cửa kính nhạt nhòa lẫn vào hơi nước được phủ bởi màn mưa tối…..cô ấy đến trễ quá…..

Ngọn nến trên chiếc bánh kem vẫn chưa được thắp…..lời chúc mừng vẫn chưa thể được nói ra…..anh bất chợt thấy lạnh…..ngón tay chạm phải chiếc hộp nhung trong túi….chiếc nhẫn mặt đá ruby-biểu tượng cho tháng sinh của cô ấy vẫn nằm im…..

Rất nhiều người trong quán bắt đầu nhìn Dương bằng con mắt ái ngại,họ thương hại anh,anh không cần những ánh mắt ấy….anh đã đợi 2 tiếng rồi..bữa tiệc sinh nhật phải đợi chờ lâu nhất mà anh từng biết….nhưng anh biết cô ấy sẽ đến……còn nếu không….cũng sẽ chẳng nuối tiếc gì nữa….anh đã làm tất cả cho tình yêu này…

Cánh cửa nhà hàng khẽ mở,cô gái bước vào,mái tóc cô hơi quăn buông xõa nơi bờ vai,bộ váy màu hồng nhạt làm tôn thêm nước da trắng mịn,cô khẽ mỉm cười,dễ chịu như 1 thiên thần…..cô bước chầm chậm về phía Dương.

Dương cảm thấy mình không thể thở nổi,anh chưa dám quay lại nhìn,tiếng bước chân mỗi lúc 1 gần lại,cô dừng lại ngay cạnh anh,bàn tay nhỏ nhắn đưa ra 1 hộp quà màu xanh dương buộc bằng chiếc nơ lụa trắng:

- Chúc anh sinh nhật vui vẻ-Thanh Thanh mỉm cười.

Dương ngạc nhiên nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình…..anh ngẩn người ra….rồi bỗng dưng nở 1 nụ cười nửa miệng…..anh gọi phục vụ,yêu cầu thanh toán rồi đứng dậy bước đi.

Thanh Thanh vội vàng chạy theo,hộp quà vẫn chưa được chạm tới.Bước chân Dương càng lúc càng nhanh,cô ấy không những không yêu anh mà còn chẳng coi anh ra gì.Anh tự cảm thấy mình thật nực cười,biết trước kết quả rồi còn cố bám theo…..

Bỗng nhiên Dương dừng lại,phía trước mặt là dòng sông mênh mông sóng nước,anh rút chiếc hộp nhung trong túi ra vung tay vứt đi nhưng Thanh Thanh đã đuổi kịp,cô bé níu tay giữ chặt lại:

- Tại sao lại vất đi chứ,chị ta đâu có đáng-Thanh Thanh thét lên

- Mặc kệ tôi - Dương gằn giọng

- Chị ta sẽ không thèm đến đâu,chị ta đâu có yêu anh.Anh đâu cần lãng phí tình yêu của mình cho 1 người như thế-cô bé gần như mất hết kiềm chế.

- Chuyện của tôi mặc xác tôi.Chẳng liên quan gì đến cô hết.Biến đi.

Anh vung tay ra quay lưng bước đi,chiếc hộp nhung nằm lăn lóc trên đường.Thanh Thanh khóc nấc lên:

- Em yêu anh kia mà….tại sao anh không bao giờ nhìn thấy?

-----------------------------------------------

Trong lòng Dương có cái gì nặng trĩu,đúng,vậy là cô ấy không yêu anh,lần thứ nhất,cô ấy đã không chọn anh,lần thứ 2 cô ấy cũng không chọn anh,dù chỉ là người đứng bên cô ấy,an ủi cô ấy,dù ngay cả trong ngày sinh nhật của anh.Anh sẽ không còn nuối tiếc nữa,những thứ không thuộc về mình dù có làm gì cũng mãi mãi không thuộc về mình.

Nhưng còn cô bé đang đứng khóc phía sau kia,nước mắt của cô bé ấy sao cũng khiến trái tim anh đau nhói……………

------------------------------------------------

Tùng thò đầu vào phòng tôi:

- Em vò xù tung cả đầu rồi kìa,nhìn cứ như tổ quạ í-hắn ta trêu tức tôi bằng cách đưa tay lên bắt chước lại hành động của tôi kiểu rất “đười ươi”

Tôi vươn tay với lấy cái gối ném thẳng về phía hắn ta:

- Anh thích chết hả?

- Ê,ném chết anh lấy ai giảng bài cho em ?-anh ta vừa nói vừa nhảy tưng tưng tránh cái gối.

- Tôi có vò tung đầu lên cũng không thèm nhờ anh-rồi tôi quay ra cười vẻ thách thức-mà anh bằng kia tuổi rồi,làm sao mà nhớ cách làm được.

Anh ta vênh mặt lên nhìn rất là tự phụ,bước đến chỗ tôi:

- Em nghĩ mấy bài toán cỡ này cũng làm khó được anh sao?

Nhưng đúng là chúng không hề làm khó anh ta thật,chỉ chùng 3 phút sau tôi đã có lời giải hoàn chỉnh,không nhưng cách trình bày mà công thức theo đúng chương trình của tôi hắn ta cũng vẫn nhớ.

Thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của tôi,hắn ta càng được dịp tự sướng:

- Em thấy sao?Đáng nể chứ?-rồi anh ta đưa tay vuốt cằm vẻ tự mãn.

Tôi cố nén cười,làm vẻ mặt lạnh tanh:

- Cũng bình thường thôi,như thế đã là gì

- Thế mà còn chưa là gì á-anh ta cãi ngay-em xem,anh học bao nhiêu năm rồi mà vẫn giải cho em nhanh chóng,lại còn đúng chuẩn kiến thức nữa chứ,không phải nói là giỏi mà là quá giỏi mới đúng chứ.

Nhìn mặt anh ta chỉ muốn béo má cho 1 cái,cứ như trẻ con ấy.Tôi mỉm cười,đưa tay ra xoa đầu anh ta làm mái tóc anh ta rối tung

“bốp” 

Anh ta đánh vào tay tôi.

- Xoa đầu thầy giáo là bất kính đó nha.

- Ai nói anh là thầy giáo chứ?-tôi cãi lại

- Nếu em muốn thức hết đêm nay với đống bài tập cao như núi này thì cứ việc.

Nhìn chồng sách vở xếp trước mặt,tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt

…………………..

- Em sai rồi,giời ạ,dễ thế này mà em cũng quên nữa sao?

- Hừ,tôi dốt thế đấy.Mặc xác tôi,không thèm học nữa.

- Ơ…à không phải,cái công thức này khó ghê gớm luôn ấy chứ,em có quên chút chút cũng là phải thôi.

……………………..

- Sao lại viết thế này?Anh đã dặn là không được viết thế cơ mà.

- Nhưng tại sao lại không được viết thế này?

- Người ta quy ước như thế rồi.

- Không chứng minh được là mình đúng mà cũng đòi quy ước á?

- Giời ạ…

………………………………..

- Rét quá,anh tắt quạt đi.

- Nhưng em vừa bắt anh bật lên mà.

- Từ nãy đến giờ đủ rét rồi.

……………………………

- Đói bụng quá đi.

- Vừa ăn cơm lúc tối mà,em mà ăn đêm sẽ bị béo bụng đấy.

- Thà béo bụng còn hơn chết với cái dạ dày xẹp lép.

Tôi đứng dậy,lò dò bước xuống bếp.Hắn ta cũng đi theo.Uhm…chỉ còn mỗi bột mì và sữa thôi,lò nướng thì lại hỏng.

- Em định làm món gì vậy?-hắn ta tò mò nhìn tôi.

- Bánh pancake-tôi vui vẻ nói

Trộn bột thật mịn nào…tranh thủ lúc tôi đang tay rót nước tay đổ bột hắn ta nhanh tay quẹt bột bôi thẳng 1 vệt dài lên mặt tôi sau đó đứng ôm bụng cười ngặt nghẽo……Gruuuu…anh chết rồi.

Quên tiệt mẻ bánh ngon lành (rất có thể sẽ được hoàn thành) và cái dạ dày đang biểu tình giữ dội,tôi nhúng mặt bàn tay vào bột rồi áp thẳng lên khuôn mặt đang toét ra vì cười của hắn ta,5 vết ngón tay trắng xóa vắt ngang mặt hắn ta nhìn còn thảm hơn cả con mèo ăn vụng.Sau đó tôi cũng không quên trang điểm thêm bằng một đống bột khô…..Hô hô hô tha hồ mà rửa mặt nhá.Hắn ta đớ người rồi sau đó nhanh chóng vươn tay ôm lấy âu bột rồi nhúng cả bàn tay vào đấy (eoooo) tôi tá hỏa chạy vòng quanh bếp.

Căn nhà nhỏ đã rất lâu mới lại vang lên những tiếng cười nói vui vẻ đến thế

Vậy là đống bột đáng ra để làm bánh bây giờ ngự trị đủ kiểu trên tất cả mọi chỗ có thể của cả 2 đứa.Tôi ngồi dựa lưng vào hắn ta…để thở…híc lâu lắm rồi mới phải chiến đấu như thế này:

- Em có thấy vui không?-hắn ta bỗng dưng hỏi.

Tôi gật đầu,trong lòng thấy thoải mái vô cùng,tôi hươ hươ bàn tay ra sau:

- Muốn ăn bánh nữa không?

- Em chưa sợ sao-hắn ta nhăn nhở.

- Sợ gì chứ,nhưng lần này làm nghiêm túc đó.

- Tuân lệnh.

Hắn ta đứng dậy,chào kiểu quân đội…..tôi chợt nhớ đến anh Long.....lần đầu tiên anh đòi ăn bánh mật,lúc tôi bảo anh chở đến nhà dì,anh cũng đã làm như thế…trong lòng bỗng nhiên trùng xuống.

- Em sao thế-hắn ta nghiêng mặt nhìn tôi-dù có dở đến mấy anh cũng sẽ không chê đâu,và sẽ cố ăn mà.

-…

- Nếu dở thật anh sẽ đem đi rêu rao để em không lấy được chồng nữa,chỉ lấy được mỗi anh thôi.

Tôi phì cười,sao hắn ta luôn dễ dàng làm tôi vui như vậy nhỉ.Tôi xắn tay áo,đeo tạp dề…..chẳng có lí do gì để buồn phiền thêm nữa cả….vui vẻ nào…. Sau khi trộn bột thật mịn,tôi trút hết vào túi bắt bông,hắn ta ngạc nhiên nhìn:

- Anh tưởng phải múc từng thìa rồi trải ra chứ?

- Đây là pancake đặc biệt mà.

Đun nóng chảo,tôi bắt đầu vẽ những nét tròn tròn bằng bột bánh,cái mặt ngô ngố này,cái tóc dở hơi này,sau khi vẽ viền,tôi bắt đầu phun đầy khoảng bên trong….và cũng làm tương tự như thế với những cái còn lại.

Mẻ đầu tiên mang ra hắn ta tròn mắt nhìn 1 đống mặt mình được tôi phác thảo bằng bánh,cái thì đẹp,cái thì cũng giống,cái thì tai dài như yêu tinh,có cái lại tóc tai lởm chởm bốn xung quanh…..bỗng nhiên hắn ta cười nụ cười rất đểu giả:

- Em yêu anh đến nỗi làm bánh cũng chỉ nhớ đến khuôn mặt anh thôi à?

“Cốp”

“Ui daaa”

- Làm bánh giống mặt anh để gặm cho bõ ghét ấy-nói rồi tôi ngoác miệng gặm 1 miếng rõ to trên khuôn mặt Tùngcake 

Hắn ta nhăn nhó nhìn cái bánh không nỡ ăn,tự cắn vào mặt mình thì không biết có cảm giác gì nhỉ?

Chap 31: Bối rối…

Thanh Thanh gạt nhẹ nước mắt,cô nhìn Vy và Tùng,2 người đang rất vui vẻ,rất hạnh phúc….. “Hãy cố mà thưởng thức nốt cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy đi….các người sắp phải đau khổ rồi”. 

-----------------------------------------

- Á thôi chết,11 giờ rồi-tôi hoảng hốt nghĩ đến núi bài tập chưa hoàn thành-tại anh cả đấy!

Anh ta nhăn nhó:

- Ơ,sao lại tại anh?

- Tại anh bày ra trò bôi bột này này,bây giờ thì làm sao mà làm kịp đây?

- Xời,cái đống bài tập ấy anh phẩy tay 1 cái là xong hết.

- Nhưng nếu không hiểu mà bị gọi lên bảng là chết chắc ấy-tôi vò mái tóc mình càng thêm rối.

- Vậy thì phải nhanh lên thôi-anh ta nói rồi cầm tay tôi kéo nhanh lên gác

Chẳng hiểu sao tôi bất giác mỉm cười

……………………………

- Đây này,nó phải thay vào chỗ này.

….

- Không được cãi,em mà cứ cãi thế này biết đến bao giờ mới xong.

…..

- Rồi,rất tốt,từ đoạn này em có thể tự làm được rồi đó.

Anh ta vươn vai vẻ mặt uể oải và buồn ngủ..Mồ hôi lấm tấm trên trán,đáng ra anh ta đã được nghỉ ngơi từ lâu….cũng vì tôi….

- Cảm ơn anh.

- Sao lại cảm ơn anh?

- Vì tôi mà anh phải thức đến tận giờ.

- Em ngốc à?Có thế mà cũng cảm ơn nữa,anh thức làm việc đến giờ này là chuyện thường mà-rồi anh ta xoa đầu tôi.

Tôi mỉm cười,quên cả việc bị xoa đầu,đáng nhẽ tôi phải gạt tay anh ta ra và nói mình không phải con nít,nhưng….tại sao tôi lại thấy thích cảm giác lúc này?.....

Phải nói anh ta rất có năng khiếu sư phạm,cách giảng dễ hiểu khiến tôi làm phần bài tập của mình 1 cách dễ dàng.Mải viết,tôi không để ý,anh ta đã ngủ gục bên cạnh từ lúc nào.

Hơi thở nhẹ nhàng,vài sợi tóc bay bay trên trán,khuôn mặt anh ta khẽ mỉm cười…..lớn thế này rồi mà ngủ vẫn cười như trẻ con ấy….nhìn muốn béo má quá đi mất….

Lắc lắc cái bút…..mà…mặt anh ta như thế này….nếu được trang điểm thêm chút nữa…chắc sẽ đáng yêu lắm nhỉ….tìm lại cái bút vẽ lên da…tôi bắt đầu tác phẩm nghệ thuật của mình.Rút điện thoại hắn ta ra,chụp lại rồi lưu vào máy tính,hehe tôi sẽ cho hắn khỏi lấy vợ luôn…

Hoàn thành nốt phần bài tập,mắt trĩu xuống,tôi cũng ngủ quên luôn trên bàn

---------------------------------------------------

Tùng uể oải thức dậy,một đêm ngủ ngồi khiến anh cảm thấy đau nhức cả người.Cô ấy ác thật,chẳng thèm gọi anh dậy ra giường ngủ mà cũng chẳng thèm dìu anh về phòng.

Nhưng….dụi dụi mắt,anh phì cười…cô bé đó cũng ngủ quên trên bàn học luôn.Mái tóc buông dài xuống mặt bàn,một mùi thơm dễ chịu,anh cảm thấy buổi sáng thật thoải mái.

Lay lay cô ấy tỉnh dậy,anh muốn tặng cô ấy một nụ cười buổi sáng….đôi mắt khẽ mở,cô ấy nhìn nụ cười của anh…má phồng lên….mặt cô ấy đỏ lựng ,quay đi…cô ấy đang ngại ư?Anh thấy trái tim mình ấm áp lạ.

-----------------------------------------

Anh ta đánh thức tôi dậy bằng một nụ cười,nếu chỉ như vậy thì không đáng nói,nhưng khuôn mặt của anh ta…..khuôn mặt được tôi trang điểm tỉ mỉ….anh ta lại cười nhăn nhở…..tôi phải cố lắm mới không cười sặc sụa ra,hậu quả là phải phồng hết mồm lên và đỏ bừng cả mặt.

Vội vàng đánh răng rửa mặt tôi chuồn đi học luôn….hehe ở lại thì chết mất.

……………………………..

Tùng ngơ ngác,sao cô ấy lại vội vàng đi khỏi nhà như vậy chứ…. cô ấy xấu hổ đến mức ấy sao?Nghĩ thế,anh khẽ mỉm cười….bước chầm chậm vào nhà tắm….nhìn vào gương…anh nhảy dựng lên như gặp ma

- Á Á Á

Trong gương vẫn là anh,nhưng thêm 2 bên ria vểnh ngược lên,1 cái nốt ruồi điêu đúng kiểu ở mép……mắt được trang trí thêm cả tá lông mi,đen xì và xếch lên đến tận trán.Hai má có 2 hình xoắn tròn và đôi môi được tô to tướng ra chúm chím vào như sắp hôn ai vậy.

Ôi cái cô nhóc đó,anh bất giác mỉm cười,hóa ra những phản ứng kì lạ của cô ấy sáng nay không hề vì xấu hổ mà là vì điều này.Nhưng kể ra cô ấy cũng có khiếu vẽ vời quá chứ nhỉ…..hahaha.

-------------------------------------------------

Nghĩ đến cảnh hắn ta tự ngắm “dung nhan” mình trong gương tôi không ngăn nổi mình cười thành tiếng….tung tăng đến trường…hôm nay nắng đẹp quá.

Thò mặt vào lớp vừa kịp trống,hôm nay Dương nghỉ học…uhm…cũng chẳng sao..ơ …mà hôm qua hình như cậu ấy nhờ tôi cái gì thì phải…mãi mà tôi vẫn không nhớ ra…rốt cuộc….là cái gì nhỉ?....

Đang mơ màng suy nghĩ bị cái Trang gõ vào đầu 1 cái,nó cười cười nhìn tôi:

- Saooo?Tối qua thế nàooooo-nó kéo dài giọng nghe rõ là đểu.

- Thế nào là thế nào?-tôi ngơ ngác.

- Ơ thế tao tưởng tối qua mày đi chơi với Dương mà?-nó ngạc nhiên nhìn

THÔI CHẾT RỒI…bây giờ thì tôi đã nhớ ra là tôi quên cái gì rồi…ôi tôi mất trí thật rồi,sinh nhật người ta,vậy mà…..chết rồi,làm sao bây giờ?

Thấy tôi đơ mặt,cái Trang nhìn vẻ khó tin:

- Mày đừng nói là mày quên cả hẹn sinh nhật người ta nha?

- Chết tao rồi-tôi nhìn lại nó,ánh mắt thảm hại. 

-----------------------------------------

Thanh Thanh đứng bên cửa ra tầng thượng của trường,cô biết Dương đang ở ngoài kia,nhưng có nên bước tiếp hay không?

Nghĩ đến chiếc hộp nhung trên tay… bước chân cô bé nặng nề….cánh cửa khẽ đẩy ra…Dương đang ngồi đó,mái tóc bình thường vuốt dựng bây giờ rủ xuống bay trong gió,khuôn mặt vô cảm,cậu dường như tách xa khỏi thế giới này rồi…..

- Trả lại anh này-cô bé đưa chiếc hộp nhung về phía Dương.

- Vất đi!-cậu lạnh lùng đáp

- Tại sao chứ?-Thanh Thanh khó chịu.

- Tôi không muốn thấy nó nữa.

- Nếu là vì chị ta thì anh thật ngu ngốc.

- Cô thích đến thế thì cứ việc giữ lại,đối với tôi cũng như nhau cả thôi.

- Chị ta có điều gì tốt đẹp chứ?

- Im đi!-giọng nói của anh đã có phần khó chịu.

Thanh Thanh tức giận,cô bé vung tay ném thẳng chiếc hộp ra xa,quay lưng bước đi…..anh mãi mãi sẽ chẳng bao giờ yêu cô…….chẳng bao giờ nghĩ đến cô……….chẳng bao giờ nhìn thấy cô trong cuộc đời này cả……

- Này………chúng ta yêu nhau đi-giọng Dương đều đều phía sau lưng.

-----------------------------------------

Chết rồi,chắc Dương giận tôi lắm…..sao tôi có thể ngớ ngẩn vậy chứ…hôm nay Dương lại không đi học nữa…làm sao mà xin lỗi cậu ấy bây giờ.Đang trong tâm trạng ăn năn cực độ,tôi hân hoan vô cùng khi thấy Dương bước vào…..theo sau cậu là Thanh Thanh,bàn tay cô bé lúc này đang nằm gọn trong bàn tay Dương.

Thanh Thanh nhìn tôi,cô bé nở nụ cười đắc thắng…..khó hiểu thật đấy…tôi vội vàng chạy đến chỗ Dương…nhưng chưa kịp nói lời xin lỗi,cậu ấy đã mỉm cười:

- Hôm qua mình bận,không đến chỗ hẹn được,cậu có phải chờ lâu không?Mình xin lỗi nhé.

Ôi may thật,hóa ra tôi không phải là người duy nhất đãng trí,hehe đang từ người có lỗi giờ tôi nghiễm nhiên trở thành người nhận được lời xin lỗi rồi…vậy thì tôi phải tỏ ra cao thượng mới được:

- À…ờ…mình cũng về ngay ấy mà ^^,không sao đâu.

Muốn tránh bị hỏi thêm,tôi lủi nhanh về chỗ…trong thoáng chốc tôi cảm thấy sự lạnh lùng đáng sợ trong đôi mắt Dương.

------------------------------------------

Vừa ra đến cổng trường tôi đã nhìn thấy bóng 1 người cao cao không được thanh thanh cho lắm đang đứng đó đợi…nhưng hôm nay đặc biệt hơn mọi ngày vì anh ta phải đeo khẩu trang……đó là cái khẩu trang ưa thích của tôi,nó có hình con mèo màu hồng rất đáng yêu…..xem ra sau lần này tôi phải đánh giá lại…vì khi ngự trị trên mặt hắn ta nó không chỉ đáng yêu mà còn rất đáng……….cười….

- Haha,anh đeo cái gì thế này?-tôi chỉ chỏ.

- Cũng tại em cả đấy-anh ta nói giọng giận dỗi.

Hơ…sao lại tại tôi nhở…ơ đừng nói là anh ta không biết xóa cái “tác phẩm nghệ thuật” mà tôi đã thực thi trên mặt anh ta đấy chứ?Nếu thế tôi phải tìm mọi cách lột cái khẩu trang ra mới được….hehehe

- Thôi,không sao đâu mà,anh cởi cái khẩu trang ra đi,con trai mà đeo khẩu trang nhìn đồng bóng lắm ấy-tôi dụ dỗ

- Thà người ta nghĩ anh đồng bóng còn hơn.

- Thì thôi,không cởi thì hé ra 1 tí cho gió nó vào.

- Nhỡ gió độc,anh méo mồm thì sao?

- Thì tôi quạt cho,gió nhân tạo thì làm gì có độc.

- Nhưng nhỡ lúc em đang quạt có cơn gió “thiên nhiên” nó lùa vào thì sao?

Hừ….bực thật mà….sao những lúc thế này anh ta lại ba que đột xuất như thế cơ chứ….không ngọt ngào thì ta cho cay đắng vậy…tôi làm mặt phụng phịu…giả vờ tức giận:

- Thôiiiiiiiii,tùy anh.Không thích thì ai mà ép cho nổi,ha.

Y như rằng,anh ta xụ mặt xuống:

- Nhưng chỉ mình em nhìn thôi nhé.

- Ừ-tôi lại toe toét ngay.

- Chỉ nhìn 1 tí thôi đấy nhé.

- Ừ.

- 1 ít thôi nhé.

- Ừ.

- 1 phát thôi nhé.

-…Ừ…

- 1…

Chưa để anh ta kịp nói hết câu,tôi gào lên:

- CÓ CỞI RA KHÔNG THÌ BẢO?

Anh ta trố mắt ra nhìn rồi cười ngặt ngheõ…lúc ấy tôi mới biết mình bị hớ…độ khuếch tán âm lượng cao khiến mấy đứa học sinh đang đứng hóng hớt ngoài cổng trường lập tức quay ra nhìn tôi…mẹ ơi….đúng là cái miệng làm khổ cái thân mà….

Anh ta quay sang nhìn tôi đầy ẩn ý:

- Bây giờ anh cởi thật đây nài.

Chỉ muốn đấm cho cái bản mặt đáng ghét ấy 1 phát thôi…..nhưng khi cái khẩu trang hé ra…tôi đứng im…đơ người…khuôn mặt không còn những nét vẽ hôm qua thay vào đó là những vết dài đỏ tấy lên…có lẽ là do lau mạnh tay….

-……Xin lỗi…..

Tôi chạm tay vào những vết ấy,anh ta khẽ nhíu mày rồi nở 1 nụ cười vẻ không sao.

-…..Có đau lắm không?.....

- Bây giờ thì hết rồi

Anh ta giữ lấy bàn tay của tôi,áp nhẹ vào má….tôi cảm thấy sự ấm áp lan tỏa,lòng nhẹ bẫng…..tôi rụt vội tay về……..má nóng lên rồi……quay vội đi chỗ khác tránh ánh mắt nồng nàn ấy…từ bao giờ ánh mắt ấy khiến trái tim tôi đập nhanh đến thế này?

- Đi về thôi chứ,cứ đứng đây mãi à?-tôi vội nói,chỉ mong sao anh ta không để ý đến vẻ ngượng nghịu của mình.

Tôi vừa lên xe,anh ta lại bắt đầu nhăn nhở:

- Đưa vợ về nhà nào.

“Cốp”

“Ui da”

- Em đúng là cái đồ vũ phu mà.

- Thích cái nữa hả?

- Ơ…không.

Tôi bất giác mỉm cười. “Vợ”?Trái tim ấm nóng quá…..

---------------------------------------------

- Tại sao cô lại đồng ý-Dương hỏi,ánh mắt anh vẫn không hề nhìn Thanh Thanh.

- Em không quan tâm,chỉ cần anh ở bên cạnh em-cô bé đáp,nét mặt lạnh lùng

- Nếu vậy cô sẽ phải đau khổ.

- Nếu đau khổ em cũng không phải chịu một mình đâu,em không sợ.

- Cô nghĩ tôi sẽ san sẽ những điều ấy với cô sao?

- Em không nghĩ,em biết chắc chắn điều đó-ánh mắt cô bé thẳng thắn nhìn Dương.

Anh không biết tại sao mình lại nói ra những lời lúc sáng nữa….1 phút ích kỉ…1 phút tức giận…….nhưng thực sự….rất sâu trong lòng,anh không hề thấy hối hận…..

---------------------------------------------

Nằm im lặng trên giường….bỗng dưng nghĩ đến khuôn mặt Tùng…cách hắn ta trêu tôi…khuôn mặt hắn ta lúc ngủ….ánh mắt nồng ấm khi nhìn tôi ………tôi bất giác mỉm cười…..hạnh phúc dường như đang lấp đầy trái tim tôi……..Bỗng…tôi giật mình….hạnh phúc ư?...

Ôi,tôi điên thật rồi mà….hạnh phúc là sao?...Rũ rũ mãi tóc,tôi đi xuống nhà tìm nước…căn nhà vắng lặng quá…không đông vui như trước nữa,chẳng biết Thanh Thanh bao giơ mới thèm về nhà,còn chị Thảo,chị ấy cứ đi liền mấy ngày luôn….tôi ngước lên nhìn,phòng hắn ta không bật điện,có lẽ là đã đi ngủ rồi.

Lách cách bật điện phòng bếp,tôi sợ chết khiếp khi nhìn thấy hắn ta ngủ gục trên bàn ăn….híc…tôi mà bị bệnh thì chắc đã đứt mạch máu não mấy lần rồi cũng nên…..sao người gì mà vạ đâu ngủ đấy vậy cơ chứ.

Tôi lay lay vai hắn ta….người hắn ta nóng bừng…hơi thở khó nhọc…tôi lo lắng sờ trán…sao hồi chiều còn khỏe mà giờ đã ốm ngay được thế này?Tôi thử lay thêm vài lần nữa,hắn ta cũng không thèm dậy.

- Tùng,anh dậy đi-tôi tát tát vào mặt hắn ta

Chẳng có phản ứng gì….tôi sợ đến nỗi mồ hôi bắt đầu rịn ra ướt hết trán….cố gắng đỡ hắn ta dậy tôi phải dìu hắn lên giường nằm nghỉ ngay….híc bình thường hắn ta ăn nhiều như thế chẳng nhẽ chỉ để dành làm khổ tôi những lúc thế này thôi sao????

---------------------------------------

Tùng lờ mò nhìn thấy mọi thứ,người anh nóng quá,khó chịu thật,chỉ có trán,nơi được đắp khăn lạnh hơi dễ chịu hơn 1 chút,bóng dáng Trang nhạt nhòa trước mắt anh.anh vươn tay cố níu lấy.

----------------------------------

Tôi đắp nấu xong cháo,đắp khăn lên trán cho hắn ta,chuẩn bị cho hắn ta ăn rồi uống thuốc thì bàn tay tôi bị níu chặt lại:

- Em….đừng đi…

Khuôn mặt hắn ta nhợt nhạt,bàn tay nóng rực lên,giọng nói run run….tôi thấy mắt mình cay quá…cái đồ ngốc sao chẳng biết giữ gìn sức khỏe chút nào….cái đồ ngốc….còn cố nói làm cái gì nữa….đồ ngốc…

Tôi luồn những ngón tay của mình vào bàn tay to lớn của hắn ta,nắm chặt lại,nước mắt cứ thế rơi……

---------------------------------------

Cô ấy đang khóc…sao cô ấy lại khóc chứ?Anh muốn lau khô giọt nước mắt ấy nhưng anh không đủ sức….bỗng nhiên…bàn ta cô ấy nắm chặt lấy tay anh….ấm áp quá…nước mắt cô ấy nhỏ xuống tay anh nóng hổi….cô ấy đang khóc vì anh….trái tim anh đập mạnh quá…

Chap 32: Vì anh yêu em

Tôi tỉnh dậy, cả người đau êm ẩm…ngủ ngồi đúng là vất vả thật….anh ta vẫn chưa tỉnh…thôi chết..hôm qua tôi còn chưa kịp cho anh ta uống thuốc nữa…chẳng biết bây giờ làm sao rồi…vươn tay sờ lên trán anh ta…bàn tay tôi nặng quá….bất giác…má nóng bừng lên….tôi đã cầm tay anh ta cả đêm hôm qua ư?

Tim đập nhanh hết cỡ…..tối qua……..là tôi đã chủ động cầm lấy tay anh ta…lại còn khóc nữa….tại sao tôi lại khóc nhỉ…..nhưng thực sự rất buồn,rất thương khi nhìn thấy anh ta như thế…..là tại sao vậy?......

Anh ta khẽ cựa mình….tôi vội vàng rụt tay về….ngón tay cố luồn khỏi bàn tay ấy….phải rút ra trước khi anh ta nhìn thấy cảnh này mới được…..

------------------------------------------

Tùng tỉnh giấc,cảm giác ấm nóng theo anh vào tận giấc mơ vẫn còn nơi bàn tay…….Trang…..cô ấy vẫn còn đó….cô ấy đang cố rụt tay về thì phải….anh khép tay lại….càng nắm chặt hơn bàn tay nhỏ bé trong tay mình….

- Bỏ…ra đi-cô ấy đỏ mặt lên rồi.

Hạnh phúc quá,anh muốn níu giữ lấy phút giây này mãi mãi.Ánh mắt cô ấy không nhìn về phía anh nhưng anh cảm thấy ánh mắt ấy chắc chắn đang dành cho anh…….

- Anh sẽ không buông đâu…bây giờ không buông..và mãi mãi về sau cũng thế.

----------------------------------------

Tự nhiên anh ta lại nói vậy….tôi chẳng biết phải phản ứng như thế nào nữa….nửa muốn rụt tay về…nửa lại cứ muốn giữ chặt đôi tay ấy…..Ôi….tôi bị làm sao vậy……

- Buông ra đi mà-tôi đành hạ giọng năn nỉ.

Bỗng….anh ta cười 1 nụ cười đểu giả….kéo mạnh tay tôi xuống......2 khuôn mặt chỉ còn cách nhau rất ít,anh nhìn tôi…lời nói nhẹ như tiếng gió:

- Anh sẽ buông ra…nếu em hôn anh.

Tại sao lại thế này……tôi cảm thấy mình sắp nổ tung ra được mất….tôi muốn nhắm chặt mắt lại để không phải nhìn thấy khuôn mặt đang áp sát mặt mình kia……cứ thế này tôi sẽ bị bệnh tim mất…cuối cùng…tôi cũng nghĩ ra cách:

- Anh chưa đánh răng….mồm hôi quá đi mất.

Sau khi nói xong tôi mới thấy mình thật độc ác….anh ta đơ mặt….tròn mắt nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh…tôi biết….vậy là……giây phút lãng mạn đã qua…trái tim tôi được cứu rồi.

Chỉ chờ có thế…tôi rụt nhanh tay về…lủi ra cửa:

- Anh đi đánh răng đi nha…tôi đi trước đây.

Phù….má nóng quá……sao bây giờ tôi mới biết……khuôn mặt anh ta lúc nhìn gần như thế…..rất đẹp nhỉ?......

-----------------------------------------------------

Thanh Thanh đứng lặng bên khung cửa….cô biết rõ những gì mình đang có lúc này….tình yêu ấy là lòng thương hại ban phát hoặc cũng chỉ là 1 phút yêu thương hư ảo…..nhưng 1 chút ích kỉ….1 chút xót thương….cô đã đồng ý….

Cũng đâu có sao….điều cô mong chẳng phải chỉ là có Dương ở bên thôi sao?....Cô đã đạt được mục đích rồi mà…..

Trái tim đau nhói lên……nhưng sẽ ra sao nếu Dương biết toàn bộ sự thật?...Cái tình yêu đang che chắn cho cả 2 người như tấm bình phong hoàn hảo kia có phải sẽ nhanh chóng đổ sụp xuống…..cô sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.

Nên nhanh chóng kết thúc mọi việc…..sự thật cần được nói cho người nên biết…..trò chơi mà cô đã tham gia vào,lúc này đã chẳng còn đường lùi nữa rồi.

-------------------------------------------------

Học hành đúng là vất vả vô cùng mà….nguyên cái cặp xách của tôi,tôi cũng cảm thấy nó phải nặng bằng nửa người tôi rồi…..lại thêm phải đi dưới trời nắng gắt như thế này….khoác cái cặp chẳng khác nào cõng thêm người nặng bằng mình trên vai rồi đi nhong nhong về nhà vậy….

Mồ hôi chảy ròng ròng…khó chịu quá đi….tôi rất thích mùa hè nhưng rất dễ cáu gắt khi bị đem phơi ngoài trời như con mực thế này…..đạp cửa vào nhà…có mùi thức ăn rất thơm từ bếp…..chị Thảo về rồi…chị ấy đang nấu món gì đó……nóng thế này…chẳng muốn ăn cái gì hết…..

Nhưng…tôi khựng lại…Tùng đang đứng ngay cạnh chị ấy…bình thường tôi thấy Tùng có vẻ ghét chị ấy lắm….vậy mà bậy giờ 2 người đang đứng nói chuyện với nhau rất vui vẻ ở trong bếp…..

Đã khó chịu giờ lại càng bực mình….chị ấy múc 1 ít “món gì đó” vào muôi…hứng tay rồi đưa cho Tùng nếm thử….anh ta vui vẻ ngoác mồm ra ăn….bánh tôi làm thì không ăn…thế mà người khác làm đồ ăn,chỉ cho nếm thôi cũng vui đến thế….ghét quá…khó chịu quá…..tôi hằm hằm đi vào nhà…cố tình dậm chân thật mạnh tỏ rõ vẻ bực bội

-------------------------------------

Trang về,vừa nhìn thấy cô ấy tôi đã muốn lao ra ôm lấy rồi…nhưng sao cô ấy lại khó chịu đến vậy…..cô ấy nhìn tôi hằn học…rồi nhìn Thảo…nhìn món canh Thảo đang nấu trên nồi…..Tôi hiểu rồi….cô ấy đang ghen ^0^

Tôi mỉm cười chào cô ấy rôi quay sang nhìn Thảo âu yếm:

- Canh của em ngon quá.

Tôi muốn nhìn thấy cô ấy ghen….rất muốn….vì như thế….nghĩa là….CÔ ẤY YÊU TÔI…….Tôi múc thêm một mui canh nữa,đưa về phía cô ấy:

- Em cũng ăn thử đi,ngon lắm đó.

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi,ánh mắt tức giận thực sự…..rồi cô ấy quay mặt đi:

- Anh cứ việc ngồi đấy mà ăn.

Giọng nói đã nghẹn lại.ánh mắt long lanh hơn,bước chân cô ấy rất nhanh lên trên phòng tôi vội và đuổi theo…

-------------------------------------------

Anh ta là đồ đáng ghét…anh ta cố tình…anh ta cố ý chọc giận tôi….anh ta muốn tôi phải nổ đầu vì khó chịu mới can tâm….tôi ghét anh ta…cứ ở đấy mà ăn đi….đồ tồi ạ…tôi không cần anh…anh cứ việc khen,cứ việc ăn của bất cứ ai mà anh thích đi…

Lao vào phòng….đi thẳng ra ban công….tôi ghét cái con người ấy….đồ xấu xa…

- Anh là đồ tồi….đồ xấu xa…đồ ích kỉ….

Bỗng….tôi khựng lại…1 vòng tay đang ôm chặt lấy tôi…trưa hè nóng đến thế mà sao vòng tay ấy không hề làm tôi khó chịu chút nào:

- Anh vui lắm-anh ta ghé đầu vào tai tôi,giọng nói trầm ấm

- Buông tôi ra-tôi khó chịu kéo tay anh ta khỏi mình,lại còn vui nữa chứ,chắc thấy tôi tức giận,anh ta mừng lắm.

- Anh rất hạnh phúc…….em đang ghen vì anh.

Trắng trợn thật,dám vu oan cho tôi nữa đấy…..nhưng sao tôi lại đỏ mặt lên thế này:

- Ai…thèm ghen vì anh chứ-tôi cãi

Anh ta vươn người,hôn nhẹ lên má tôi….tôi cảm thấy luồng điện chạy dọc cơ thể mình….vòng tay anh ta siết chặt hơn:

- Anh biết,vì anh yêu em mà.

Cả người tôi run bắn lên,tôi cảm thấy thực sự không còn chút sức lực nào,trái tim dường như đã tan chảy ra trong vòng tay nồng nàn này rồi….

- Em làm bạn gái anh nhé.

Tôi cảm thấy trái tim mình ngừng đập…..hít thở cũng cảm thấy khó nhọc…..bây giờ thì tôi hiểu rồi…tôi đã hiểu rồi….tại sao tôi lại cảm thấy hạnh phúc,tại sao tôi lại lo lắng cho anh ta,tại sao tôi lại khó chịu khi thấy anh ta cùng người con gái khác….tôi hiểu rồi…đáp án chỉ có 1…Tôi đã yêu người đó rồi,thực sư đã yêu anh ta rồi.

Anh ta từ từ xoay người tôi lại,nhìn sâu vào đôi mắt của tôi….tất cả yêu thương dường như đều gửi cả trong đôi mắt ấy….ấm nóng…..nồng nàn…..tôi khẽ gật đầu….anh ta mỉm cười…khuôn mặt chứa chan hạnh phúc…vòng tay dang rộng ôm tôi vào lòng.

------------------------------------------------------

Cửa phòng đóng lại,tôi ngồi thụp xuống,tim vẫn còn đập nhanh quá….ôm lấy hai bên má…tôi vùi mặt mình vào chăn…nhưng vẫn không sao ngăn nổi nụ cười….hạnh phúc quá.

------------------------------------------------------

Tùng muốn hét lên…muốn ôm bất cứ ai mà anh nhìn thấy lúc này…muốn cười thật lớn….anh vui quá….niềm vui sưởi ấm trái tim…cô ấy đồng ý làm người yêu anh rồi….cô ấy đồng ý rồi…..anh muốn cả thế giới này biết điều đó…anh muốn ghì chặt cô ấy…..

Bất giác….anh nhớ đến 1 người….đúng…phải gọi ngay mới được……tiếng bíp dài làm anh bồn chồn vô cùng….nhanh lên nào….:

- A lô-giọng nói anh cảm thấy thân thuộc quá.

- Con chào bác,con có chuyện muốn nói với bác,bây giờ có tiện không ạ?

Người đàn ông cười khà:

- Làm gì mà con khách sáo thế,đằng nào chẳng sắp làm người 1 nhà rồi.

- Vâng ạ-“người 1 nhà”…anh vui quá-cô ấy đã đồng ý yêu con rồi ạ….liệu bây giờ có thể…-anh ngập ngừng

- …Con muốn đính hôn phải không?-người đàn ông vui vẻ.

Ông quả thực là người rất nhạy bén..chỉ cần 1 vài câu nói đã có thể đoán được ngay tâm lí của người đang nói chuyện cùng…anh mỉm cười:

- Vâng ạ,con biết công việc của bác rất bận,nhưng bác có thể bớt cho con 1 ngày để về dự với chúng con được chứ ạ,chắc hẳn cô ấy sẽ rất vui đấy ạ.

- Vậy con đã nói cho con bé biết chưa?Nó tính thế nào với việc học hành của nó đây?

- Con vẫn chưa nói với cô ấy,con muốn hỏi ý bác trước ạ,còn chuyện học hành của cô ấy,con cũng chưa vội cưới đâu ạ,chỉ là muốn đính hôn thôi ạ.

- Ừ,các cụ nói cưới vợ phải cưới liền tay,không cưới được thì ta đính hôn trước vậy-ông đùa-mà…có vẻ con đã sốt ruột lắm rồi nhỉ.

Dù không đối diện nhưng người đàn ông này vẫn làm anh bối rối vô cùng,anh gãi đầu:

- Đâu có ạ.

- Haha,bác đồng ý,con hãy hỏi ý nó đi nhé,bác sẽ đi xem ngày cho.Còn chuyện về dự bác sẽ dành cho con cả 1 tuần chứ không phải 1 ngày đâu,dẫu sao bác cũng chỉ có 1 đứa con gái thôi mà.

- Con cảm ơn bác.

- À mà con nên tập gọi ta là bố đi nhé,haha

Rồi ông cúp máy ông lúc nào cũng thế rất vui vẻ gần gũi,từ ngày biết ông đến nay anh chưa thấy ông phải quát nạt ai bao giờ vậy mà tất cả mọi người đều tự nguyện vì ông làm tất cả mọi chuyện.

Anh chưa nói chuyện này cho cô ấy vì anh muốn cô ấy biết chuyện này như 1 lời cầu hôn.Anh muốn cô ấy phải nhận được điều tuyệt nhất bằng những cách tuyệt nhất.

Chap 33: Hạnh phúc thoáng qua

Lá phượng xanh quá…. cuối cùng mùa hè cũng làm những thân cây đen thẫm phủ đầy lá xanh nõn nà….. cành phượng mọc ngay sát cửa sổ phòng tôi mang đến mùi thơm dịu mát….. lùa tay vào lá…. dễ chịu quá… dường như lúc này cái gì cũng đẹp lên thì phải….

Cửa phòng vang lên những tiếng gõ cửa đều đều… tôi phì cười…..:

- Em thay quần áo đi, anh muốn đưa em đến một nơi- anh “ấy” thò đầu vào mỉm cười với tôi.

- Ừ- tôi vui vẻ cười.

Nghe thấy thế Tùng cau mặt lại, nhéo má tôi:

- “Vâng ạ” không được ừ nữa, mà phải gọi bằng anh, xưng em chứ.

- Ái…đau. Cậy lớn bắt nạt bé à, không gọi nữa, át xít… hít leeee

Tôi lè lưỡi trêu ,định rụt người vào để đóng cửa phòng nhưng cánh tay đã bị giữ chặt lại… anh… ấy cười nụ cười đểu giả:

- Có gọi bằng anh không hả- anh giả vờ vẻ ghê gớm để dọa tôi.

- Không- tôi cố nín cười 

- Có gọi không….?

- Không hahaha không…

- Nào…có gọi không nào?- anh ấy kéo tôi lại gần

- K…không- tôi sờ sợ nhưng vẫn cố tỏ ra anh hùng.

Chụt… hmmm…

- Á Á Á Á 

Tôi nhảy dựng lên…anh ta thản nhiên vẫy vẫy tay đi mất

- Nhanh nhé, anh đợi- rồi bỗng dưng anh ta quay lại nhìn tôi, vẻ mặt đểu không tả nổi- nếu lần sau dám không gọi thì còn hơn thế đấy nhé hahahaaaa

Rồi anh ta chạy mất…. má nóng bừng… Tùng vừa hôn tôi… anh ấy vừa hôn tôi…. hôn tôi…... không phải cảm giác tức giận khi bị Dương hôn…… không phải cảm giác phơn phớt như nụ hôn ở má……. không phải….. mà là cảm giác hạnh phúc đến mức bản thân có thể run bắn lên……. ngọt ngào đến mức trái tim có thể tan chảy ra được….

Khẽ chạm vào môi… tôi mỉm cười….

-------------------------------

Cô ấy bước xuống… gương mặt không trang điểm nhưng vẫn rất dễ thương… má hơi hồng… con gái khi yêu hình như đẹp lên thì phải

----------------------------------

Anh ấy cứ đứng ngẩn ra nhìn làm tôi ngại vô cùng

- Có đi không nào- tôi nói, quay đi, tránh ánh mắt ấy

Tùng cau mày, bước tới gần chỗ tôi:

- Anh vừa dạy mà đã quên hả.. có cần anh nhắc lại không.

Khuôn mặt anh ghé sát vào.. tôi giật bắn cả người vội vàng nói:

- Anh có đi không ạ?

Anh ta cười mãn nguyện, kéo tay tôi ra xe:

- Đi thôi, em.

----------------------------------------------

Nơi chúng tôi đến là 1 nhà hàng mang phong cách rất Việt Nam được trang trí bởi những đóa sen trắng và hồng bằng lụa khắp nơi… hương sen thơm mát khiến tâm hồn tôi dịu lại… có 1 nơi dễ chịu thế này mà tại sao tôi chưa bao giờ biết nhỉ?

Anh ấy gọi món gì đó….. tôi cũng không rõ lắm vì mải ngắm nhà hàng…

- Em sẽ rất thích cho xem.

- Anh toàn nói trước thôi, nói trước bước không qua đấy

Chữ anh tôi cố tình nói thật nhẹ nhưng khuôn mặt anh ấy vẫn lộ rõ vẻ thích thú.

- Gọi anh ơi đi.

-….

- Gọi đi mà, anh muốn nghe em gọi lắm.

-….

- Đi màaaaaaa

- ……………Anh….ơi.

Tôi ngại đến mức cứ cúi gằm mặt xuống…. tự nhiên lại gọi vậy… chẳng quen chút nào.

- Ơi, em muốn nói gì với anh?- anh ta nhìn tôi.

Ặc…. ác thật đấy…. bắt tôi gọi xong trả lời như thật ấy…. nếu thế, tôi cũng chẳng thèm nể nang nữa:

- Em muốn nói…….

- Em muốn nói gì- mắt anh ấy chớp chớp.

- Rằng……

-…Gì…?

- Là…..

- Là sao….?

- Là em chẳng muốn nói gì cả hhaaa

Nhìn khuôn mặt tức muốn xì khói của anh ấy tôi không nhịn được cười 

- Thích trêu anh không?-anh ấy đe dọa.

Hừ… chẳng nhẽ tôi lại sợ mãi thế này á?

- Anh định làm cái gì chứ- tôi hếch mặt lên thách thức.

- Này thì định làm gì này.

Dĩ nhiên là anh ấy chồm người lên định hôn tôi nhưng nhờ đã thủ thế từ trước, tôi né dễ dàng, còn “con người hiểm ác” kia cứ thế mà lao theo quán tính thôi. May sao cái bàn là loại vô cùng chắc chắn nên không bị đổ. Nhìn cảnh anh ấy nằm ngang bàn như con cá thờn bơn tôi chỉ biết đứng đó cười như nắc nẻ. 

- Ha ha ha anh, anh đáng yêu quá đi mất.

- Hờ hờ anh sẽ báo thù.

Chắc anh ấy định lao ra chỗ tôi làm gì đó nhưng ngay khi nhận ra ánh mắt mọi người đang đổ dồn về chỗ 2 đứa, anh ấy vuốt vuôt áo, vẻ mặt lãng mạn như quý tộc, tay kéo lại ghế cho tôi :

- Chỉ cần em vui là được.

Hic, sởn cả gai ốc được mà. Tôi đành ngoan ngoãn ngồi vào ghế:

- Hic, anh gớm quá đi.

- Không thì làm sao trị được em.

Rồi tự nhiên anh ấy đứng lên:

- Đợi anh chút nhé.

- Anh đi đâu vậy?- tôi thắc mắc.

- Anh muốn tự tay mang món ăn ra cho em. Đợi chút thôi mà.

-------------------------------------------------

- Tại sao tôi phải đi?

- Vì anh là người yêu của em, yêu nhau đi chơi với nhau cũng là chuyện thường thôi mà. – Thanh Thanh đáp nhẹ nhàng.

- Cô muốn đi đâu? Tôi không rảnh rỗi đến thế đâu.

- Chỉ là đi ăn cùng em 1 bữa thôi mà. Địa chỉ lát nữa em sẽ nhắn cho anh sau.

- Mấy giờ?

- 10 phút nữa.

- Tại sao sát giờ mới báo cho tôi?

- Nếu cho anh quá nhiều thời gian anh đổi ý thì sao?

- Hừ.

Tiếng tút dài, Thanh Thanh khẽ cười, nụ cười tươi tắn mà đã bao lâu nay cô không còn biết đến nữa. Dương không hề phản đối. Chỉ luôn tỏ ra khó chịu, cô hiểu trong lòng anh đã chấp nhận cô rồi chỉ là anh cố chấp, anh cứng đầu mà không chịu thừa nhận thôi.

----------------------------------------------

Bàn tôi ngồi cạnh khung cửa bằng kính viền gỗ rất đẹp, nhìn giống như tấm gương lớn trong lâu đài nào đó vậy, khung cửa này nhìn thẳng ra một khu vườn trồng rất nhiều sen cạn được bày trí rất đẹp.

Tuy quán kê bàn rất gần nhau nhưng ghế ngồi là loại cao quá đầu người nên vẫn rất riêng tư, mải ngắm khung cảnh tôi không để ý đến 2 người vừa ngồi xuống bàn ngay cạnh cho khi tiếng nói chuyện bắt đầu:

- Tại sao cô lề mề quá đáng vậy- giọng con trai vang lên có vẻ khó chịu.

- Em là con gái mà, anh phải để em trang điểm chút chứ.

- Nếu vậy thì rút ngắn thời gian đi ăn lại.

Tôi giống kẻ nghe lén quá đi, nhưng thật ra là nó cứ đập vào tai ấy chứ có phải tôi muốn nghe đâu. Mà cái loại con trai gì mà lại hành xử với phụ nữ như thế. Vậy mà cũng kiếm được người yêu thì đúng là tài giỏi.

Tiếng nói chuyện lại tiếp tục, có vẻ 2 người đã bình tình trở lại, giọng nói khó chịu ban nãy của hắn ta đã dịu xuống, nhỏ lại:

- Tại sao hôm trước cô biết tôi hẹn Vy ở đâu mà đến?

Ơ…. Vy á? Là tôi sao? Hay là tên người giống người? Nhưng…. Sao hai giọng nói này quen quen…

- Chị ấy nói cho em biết đấy, chị ấy bảo chị ấy không thích đến, em có thích thì đi mà đến.

Lần này thì tôi biết đây là ai rồi. Thanh Thanh và Dương. Thật là trùng hợp. Nhưng hai người đang nói về cuộc hẹn nào vậy?

- Nếu hôm ấy em không đến, anh định đợi chị ta đến bao giờ?- Thanh Thanh hỏi giọng giận dỗi.

- Bao giờ mặc xác tôi.

Liệc… có phải hôm sinh nhật cậu ấy? Nhưng chẳng phải sáng hôm sau cậu ấy nói với tôi là có việc bận không đến được đó sao? Chết rồi, vậy là cậu ấy có đến. Và có lẽ đã đợi tôi rất lâu nữa. Tuy nhiên, tôi đâu có nhờ Thanh Thanh đến đó, cũng đâu có nói những lời như con bé đã nói?

- Anh cứ cố chấp thì ích gì, chị ta cả đời này cũng chẳng bao giờ yêu anh. Chị ta vừa bỏ anh Long đã quay ngay sang tán tỉnh anh Tùng rồi. Cái loại con gái tầm thường như vậy anh thích ở điểm nào chứ.

-…..

- Chị ta chẳng xứng đáng chút nào, con người dối trá và nham hiểm.

- Cô đừng nói nữa- Dương không nhìn Thanh Thanh.

- Anh tưởng chị ta tốt đẹp ư? Anh nghĩ vì anh nên em nói thế ư?

- Cô im đi- Dương gằn giọng- nếu cô nói thêm bất cứ câu nào nữa thì đi về! 

Tôi choáng váng…. Cảm thấy ngạt thở vô cùng… Tại sao? Hóa ra trước nay con bé luôn nghĩ về tôi như thế… vậy mà…. Hóa ra chỉ có tôi ngu ngốc tin tưởng hay sao… tôi muốn rời khỏi đây... muốn đi ngay lập tức… tôi không thể chịu đựng thêm chút nào nữa… con người… thật đáng sợ.

Tôi vội vàng đứng dậy đi nhanh về phía phòng bếp… phải tìm Tùng…

---------------------------

Anh đang đứng đợi người đầu bếp làm gì đó… khuôn mặt háo hức…. tấm lưng rộng quay nửa về phía tôi… bước chân tôi không vững… nước mắt sắp trào ra… sao tất cả những người tôi tin tưởng bao lâu thật ra đều lừa dối tôi… vòng tay dang rộng ra… tôi ôm lấy anh ấy:

- Em muốn ra khỏi đây.

Anh ấy hơi ngỡ ngàng ngoái lại nhìn tôi, ánh mắt trìu mến, anh quay sang nói gì đó với đầu bếp, rồi nắm lấy tay tôi dắt ra ngoài:

- Đừng.

Tôi khựng lại, tôi không muốn gặp Thanh Thanh trong bộ dạng này.

- Đi cửa khác được không anh?- tôi nài nỉ.

-----------------------------------

Tùng thấy cô ấy rất kì lạ, bỗng dưng ôm lấy anh rồi lại đòi đi về bằng cửa khác, trong lúc anh đi đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Ngồi trên xe, cô ấy ôm chặt anh, giọng nói hơi nghẹn lại:

- Em vừa gặp Thanh Thanh, con bé đi ăn với Dương…

----------------------------------

Tùng dừng lại bên một dòng sông, gió thổi mạnh làm mái tóc tôi rối tung, anh khẽ đưa tay vuốt chúng, khuôn mặt anh dịu dàng nhìn tôi:

- Anh không hiểu có chuyện gì với con bé nữa, có lẽ chỉ là do nó thích Dương quá thôi.

- …

- Em đừng suy nghĩ nhiều, người ta nghĩ gì về mình đâu có qua trọng, quan trọng là mình sống như thế nào.

Anh ấy ôm lấy tôi, vòng tay ấm áp quá, tôi dụi dụi mặt mình vào áo anh, hạnh phúc và bình yên quá… nhưng…. Nếu nói tôi dối trá… cũng đúng thôi… ngay lúc này đây… tôi vẫn đang lừa dối anh mà…

Kéo nhẹ vòng tay anh ra… tôi sẽ nói… sẽ nói hết

Chap 34 : Bẫy

Tôi chưa kịp nói, anh ấy đã đặt nhẹ ngón tay lên môi:

- Em đừng nói gì cả….. em có biết anh đã mong mỏi giây phút này như thế nào không? Chỉ bây giờ thôi cũng được, lúc này thôi cũng được, anh chỉ cần được đứng bên em, ôm em như thế này.

Nước mắt muốn trào ra…… tôi chẳng biết tại sao….. vòng tay anh ấy siết chặt lại…. ấm quá…. Giá như tôi có thể lưu giữ giây phút này mãi mãi….. ngón tay anh khẽ luồn vào mái tóc của tôi… hơi nghiêng đầu….. 

Một nụ hôn ngọt ngào đặt nhẹ nhàng trên môi tôi… tất cả mọi thứ lúc này đều trở thành vô nghĩa…. 

- Anh yêu em….. rất nhiều.

------------------------------------------

Tôi chạm những ngón tay của mình lên khung cửa sổ, dư âm tối qua khiến tôi ngẩn ngơ mãi…. má lại nóng lên rồi…. anh ấy…khiến tôi…. hạnh phúc quá…

Lúc nào tôi cũng muốn thấy nụ cười trên khuôn mặt anh ấy…. muốn được anh ấy ôm và lòng… muốn nghe anh ấy nói những lời ngọt ngào…. muốn… muốn rất nhiều điều… từ bao giờ mà tôi trở nên tham lam như thế này nhỉ?

----------------------------------------------

Bước chân đi bỗng thấy nhẹ bẫng… có lẽ do tôi vẫn đang ở trên mây. Thò mặt vào cửa lớp… những bông pháo giấy bắn khắp người tôi, một lũ quỷ trong lớp nhảy xổ ra:

- Happy birthday! Mày!

- Đây là quà sinh nhật của lớp tặng mày nè, chú ý lắng nghe nhé.

Rồi chúng nó nắm tay nhau hát ầm ĩ bài “happy birthday”… tôi ngẩn người ra… 5s sau não mới hoạt động trở lại… Tôi cười toe toét… bao nhiêu chuyện xảy ra… sinh nhật mình tôi cũng không nhớ nữa… và cũng không nghĩ chúng nó vẫn nhớ và làm những điều thế này cho tôi:

- Cảm ơn chúng mày- tôi nói, dang tay ôm lấy chúng nó, nụ cười vẫn còn trên môi sự ấm áp của tình bạn.

- Con này, mày hâm à, ơn huệ gì, thổi nến bánh kem đi này.

Chiếc bánh kem hình con rùa màu xanh được bê ra với rất nhiều nến thắp bên trên:

- Mày không thổi nhanh Trung Củ lạc đi qua tưởng mình đốt trường thì chết cả lũ.hihi

- Mà phải ước đã.

- Nhanh nào, bọn tao còn ăn.

Cả lũ xúm vào nói nhao nhao lên, tôi nhắm mắt lẩm nhẩm ước, rồi phùng mồm thổi 

“Phùuuuuuuuuuuu”

- Xong rồi kìa, ăn thôi.

Dứt tiếng hô cả lũ nhảy vào xâu xé cái bánh…. 

----------------------------------

Dương nhìn Vy, cô ấy đang nở nụ cười hạnh phúc trên môi, nhưng nụ cười ấy chẳng phải vì anh, cũng chẳng dành cho anh…. Hôm nay là sinh nhật cô ấy… muốn đến bên cô ấy… nói cho cô ấy nghe những lời ngọt ngào… muốn tặng cô ấy những tình cảm nồng nàn nhất…. nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không thích… thậm chí cô ấy còn ghét những hành động như thế thì sao?

Khoảng cách đã xa rồi, anh không muốn nó xa thêm chút nào nữa cả….. có lẽ mãi mãi anh cũng chẳng có nổi một khoảng trống dù là nhỏ nhoi trong trái tim ấm áp kia… nếu đã vậy, cố gắng cũng chỉ là vô ích… anh hãy cứ đóng tốt vai một người bạn trong lớp, như vậy là đủ…

Dương đứng dậy, đi về phía Vy, anh mỉm cười đưa ra 1 hộp quà màu đỏ:

- Đây là quà của Dương và Thanh Thanh tặng cho Vy.

Ý nghĩa của cả câu nói rất rõ ràng, anh và Thanh Thanh, đây không phải là tình cảm của anh dành cho người anh yêu mà chỉ là người bạn… Vy hơi ngạc nhiên, rồi cô ấy mỉm cười:

- Cảm ơn Dương- cô ấy nhìn thẳng vào mắt anh- và cũng xin lỗi Dương nữa.

- Tại sao lại xin lỗi mình?

- Mình biết có việc mà mình cần xin lỗi. Xin lỗi Dương.

Cô ấy xin lỗi vì không thể yêu anh ư? Không cần thiết chút nào, chẳng ai có thể ép người khác yêu mình cả, mà anh cũng chẳng cần cái tình yêu ban phát, bố thí ấy cả. Anh cười nhạt, quay lưng bước về chỗ, Thanh Thanh đang nhìn anh , cô bé nở nụ cười mãn nguyện.

----------------------------------------

Dương tặng quà cho tôi, có thể do cậu ấy ngại nên nói là của cậu ấy và Thanh Thanh, cũng có thể cậu ấy không muốn gây khó xử cho tôi, dù sao, việc đó cũng thực sự khiến tôi cảm thấy thoải mái khi nhận món quà ấy.

Nhưng thực sự món quà mà tôi mong nhất không phải từ Dương cũng không phải từ bạn bè…. Mà là….

----------------------------------------

Tùng mỉm cười nhìn chiếc nhẫn, liệu cô ấy sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy nó nhỉ… bó hồng song hỉ nằm im trên bàn, chỉ một lát nữa thôi chúng sẽ nằm gọn trong vòng tay cô ấy, chúng sẽ đẹp hơn bất kể thứ gì trên đời này và khuôn mặt cô ấy lúc đó sẽ khiến anh hạnh phúc mãi mãi….

Đặt tấm thiệp đỏ trước cửa phòng Trang, anh rảo bước ra khỏi nhà.Tối nay, anh sẽ cầu hôn cô ấy.

-----------------------------------------------

Tôi trở về nhà, hôm nay Tùng có việc bận, anh ấy không thể đến đón tôi về, thoáng một chút buồn… liệu anh ấy có nhớ hôm nay là ngày gì không nhỉ?

Uể oải bước lên phòng, căn nhà chẳng có ai, chìm trong im lặng, bỗng… tấm thiệp đỏ đặt ngay cửa phòng làm tôi chú ý…. Một ý nghĩ thoáng nhanh, tôi mỉm cười mở ra… anh ấy vẫn nhớ… tấm thiệp ghi lời chúc và địa chỉ mà anh ấy muốn gặp tôi tối nay… hơi ngạc nhiên khi đọc đến phần ghi địa chỉ nhưng… có lẽ anh ấy muốn có bất ngờ gì cho tôi chăng?

Tối nay… tôi sẽ nói ra… không thể lừa dối anh ấy thêm nữa… anh ấy là người mà tôi yêu… là người mà tôi tin tưởng… anh ấy phải được biết tất cả mọi chuyện… tôi không biết anh ấy có tha thứ hay không, nhưng tôi vẫn sẽ nói.

--------------------------------------------

Long bồn chồn xoay xoay tờ báo, máy bay đã bắt đầu bay vào không phận Việt Nam, anh muốn nó đáp xuống thật nhanh, từ buổi tối anh làm cô ấy khóc đến nay, anh vẫn chưa thể giải thích, chưa thể nói những lời thật lòng anh muốn nói… những tình cảm mà anh chôn giấu thật sâu trong lòng… liệu cô ấy có còn chờ đợi anh hay không?

Cơ trưởng thông báo trên loa chừng 15 phút nữa máy bay sẽ hạ cánh, Long hướng mắt ra bầu trời bên ngoài, đêm nay trăng đẹp quá…..

-----------------------------------------------

Tùng nhìn đồng hồ, 15 phút nữa thôi, những điều anh vẫn chỉ coi là suy nghĩ sẽ trở thành hiện thực, mân mê những cánh hoa hồng, nhà hàng Pháp càng tôn thêm vẻ lãng mạn cho buổi tối hôm nay.

Chiếc bánh kem màu hồng có hình con rùa màu xanh cắm ngọn nến vẫn chưa được thắp, anh ngắm nhìn chiếc nhẫn, kim cương- tình yêu vĩnh cửu. Ánh mắt anh hướng ra ngoài khung cửa… thành phố đã lên đèn nhưng không át nổi ánh trăng trải rộng khắp nơi… đêm nay thực sự thích hợp để nói lời yêu…

------------------------------------------- 

Tôi bắt taxi đi đến sân bay, vẫn không thôi thắc mắc, sao anh ấy lại hẹn tôi đến sân bay nhỉ?... 

------------------------------------

Long vừa check out xong, lần này anh về chỉ có mình Thanh Thanh biết, con bé nói sẽ ra đón nên anh vẫn đứng yên bên sảnh lớn… dựa người vào vali, mong là con bé đến nhanh một chút…

Bỗng ánh mắt anh thôi kiếm tìm, dừng lại ở hình ảnh cô gái nhỏ mặc chiếc váy màu phấn hồng, trái tim quặn thắt lại, liệu đó có phải là ảo ảnh anh tạo ra để huyễn hoặc mình khi chạm chân đến mảnh đất mà cô ấy đang sinh sống?... Bước chân thêm gấp gáp… hơi thở dồn dập…

----------------------------

Tùng bắt đầu lo lắng, sao cô ấy đến trễ vậy? Anh bồn chồn xem đồng hồ, 15 phút, là do anh nôn nóng quá thôi, có lẽ không có chuyện gì xảy ra cả, cô ấy còn phải trang điểm mà… nghĩ thế, anh tự cười mình….

-------------------------------

Tôi vẫn chưa thấy anh ấy đâu cả, chỉ toàn những người đi đón nhau, hôm nay có chuyến bay từ Mỹ về đón ở sảnh này thì phải…. đồng hồ sân bay chỉ 8h15 tôi đã trễ 15 phút rồi… tôi càng tìm thấy anh ấy muộn thì thời gian ở bên nhau càng rút ngắn lại…. bỗng một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy tôi từ sau… là Tùng ư… tôi mỉm cười quay lại, giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi cảm thấy ngạt thở vô cùng:

- Vy, thực sự là em rồi.

Anh Long, sao anh ấy lại ở đây, chuyện gì đang xảy ra vậy?

----------------------------------

Thanh Thanh đứng từ xa nhìn Long ôm Vy trong tay, khuôn mặt cô bé hiện lên 1 nụ cười ma quái, tấm thiệp Tùng đã cất công chuẩn bị, bị vất không thương tiếc vào thùng rác….

Thanh Thanh nhét điện thoại vào túi quần, quay lưng đi ra khỏi sân bay, tiếng nói của cô bé nhẹ như tiếng gió:

- Tùng, em đến gặp anh ngay đây.

------------------------------------------

Trễ gần 1 tiếng rồi, sau lần này nhất định phải đi mua điện thoại cho cô ấy mới được, nhưng chắc chắn là có chuyện gì rồi, cô ấy không thể nào không có lí do lại để anh đợi chờ lâu như thế.

Tùng đứng dậy, nhưng anh chưa kịp bước thì bóng dáng quen thuộc đang bước đến khiến anh ngạc nhiên vô cùng:

- Anh không cần đi đâu cả. Ngồi lại đi, em có chuyện cần nói với anh – Thanh Thanh nhìn anh.

- Trang đâu? Tại sao em lại đến đây? Có chuyện gì với Trang rồi?

- Trang ư, hóa ra chị ta vẫn lừa dối anh sao?

- Em nói gì vậy? Anh không hiểu. Có chuyện gì xảy ra với Trang? Nói cho anh ngay đi.

- Chị ta chẳng có mệnh hệ gì cả.

- Vậy tại sao cô ấy lại không đến?

- Anh tự xem đi.

Thanh Thanh đẩy điện thoại về phía Tùng, đoạn clip được chiếu khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt lại. Cảnh cô ấy đứng trên sân bay rộng lớn, đôi mắt kiếm tìm, rồi Long xuất hiện, anh ta chạy lại, vòng tay ôm cô ấy từ phía sau, gục đầu vào vai cô ấy. Anh không tin, không thể có chuyện này, chắc chắn người con gái kia không phải cô ấy… không thể nào là cô ấy:

- Hôm nay anh Long trở về, chị ta đã không chọn anh rồi- giọng Thanh Thanh đều đều.

- Anh không tin, em nói dối- Tùng nói như người mộng du.

- Anh tin chị ta hơn tin em ư, em là em gái anh kia mà. Anh bị con người nham hiểm đó lừa gạt bao lâu nay mà anh vẫn nghĩ chị ta tốt đẹp ư?

- Em vì Dương nên mới căm ghét cô ấy, em nói dối- Tùng gần như hét lên.

- Đúng, em không phủ nhận, em vì Dương mới căm ghét chị ta, nhưng việc chị ta lừa dối anh, em không hề nói dối. Anh có biết tên chị ta là gì không?

- …

- Anh vẫn tin chị ta là vợ chưa cưới của anh phải không? Vậy thì anh xem đi.

Tùng cầm xấp tài liệu cả người anh run lên, giấy khai sinh, chứng minh thư nhân dân, phù hiệu, học bạ, tất cả đều là bản gốc của cả cô ấy và bạn thân của cô ấy.

- ANH KHÔNG TIN- Tùng quát lên, anh lao ra khỏi nhà hàng.

Anh không tin, anh không bao giờ tin, cô ấy không thể nào như thế được, cô ấy chắc chắn không phải như vậy…. ánh trăng mờ dần, mây đen bao phủ khắp bầu trời, màn đêm quánh đặc lại như muốn nuốt lấy anh.

Chap 35: Vỡ…..

Tôi khó nhọc gỡ tay Long ra khỏi người mình tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây, Tùng của tôi đâu rồi?.... chẳng nhẽ Tùng lại hẹn tôi ra đón anh ấy hay sao?

- Sao em biết anh về mà ra đón? – anh Long nhìn tôi, ánh mắt anh ấy ấm áp quá, ánh mắt khiến trái tim tôi đau nhói.

Tôi không biết phải trả lời như thế nào nữa, mọi thứ rối tung lên, chẳng thể nào hiểu nổi nữa…

- Anh có chuyện cần nói với em- anh ấy giữ chặt 2 bên vai của tôi, ép tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt anh ấy- chuyện trước khi anh đi, anh muốn xin lỗi em.

Tôi muốn nói điều gì đó…. rất muốn nói…. nhưng lời nói cứ mắc vào cổ họng nghẹn ứ lại khiến tôi chỉ biết giương mắt ra nhìn.

- Anh vốn định để vài ngày nữa mới nói chuyện với em vì anh không ngờ em lại ra tận đây đón anh. Vy, xin hãy tin anh 1 lần này thôi. Chỉ một lần này nữa thôi cũng được. Anh rất yêu em, càng xa em anh càng hiểu rõ tình cảm này.

Anh ấy dang tay ôm chặt tôi vào lòng… toàn thân cứng đơ, tôi không thể hiểu nổi chuyện này là sao nữa… anh ấy làm tôi đau khổ, anh ấy biến mất, bây giờ, khi tôi tìm được người tôi yêu thực sự, anh ấy lại quay lại dày vò tôi, nói những lời này với tôi…

Tôi cố đẩy anh ấy ra khỏi người, nhưng chưa kịp làm gì tôi bỗng giật mình bởi người đang lao tới- Tùng.

“ Bốp” 

Anh Long choáng váng vì bị đánh bất ngờ, Tùng có vẻ đang rất giận giữ, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, kéo rất mạnh, tôi cố bước những bước vội vàng theo sau.

------------------------------------------

Tùng thực sự tức giận, anh không tin những lời Thanh Thanh nói, anh lao ngay đến sân bay, phát khùng lên để tìm được sảnh giống trong đoạn clip vừa được xem loáng thoáng…

Nhưng, anh đứng khựng lại, cô ấy… Long… hai người đang ôm nhau.. không thể kiềm chế hơn nữa, anh lao đến đấm thật lực vào mặt Long, kéo cô ấy đi, anh cần nghe sự thật, sự thật do chính cô ấy nói, anh rất cần, anh muốn biết ngay lúc này, ngay bây giờ… trong lòng cô ấy, anh là cái gì… chẳng nhẽ cô ấy coi anh là trò đùa hay sao? 

-------------------------------------

Anh ấy cứ đi…. rất nhanh, cổ tay tôi bắt đầu đỏ lên rồi… và đau nhức… nhưng anh ấy dường như không hề muốn dừng lại, từ lúc ở trong sảnh đến nay anh ấy còn chưa nhìn tôi 1 lần nào…. Tôi sợ lắm… tại sao lại không nói gì thế này… anh ấy đang tức giận.. tôi biết.. nhưng chưa bao giờ anh ấy tức giận với tôi cả…

Tôi cố gắng níu tay lại, nước mắt đã trực trào:

- Em xin anh…… nói gì đó đi….. đừng như thế này…. Làm ơn đừng như thế này.

Anh ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt đau đớn đến day dứt:

- Em nói đi… nói cho anh tất cả sự thật đi. Nói ngay lúc này, nói đi, em là ai?

Tôi sửng sốt, tại sao anh ấy biết? Có chuyện gì đã xảy ra? Tôi vẫn chưa hề nói cơ mà.

- Ý…. anh là…. gì? 

- Em là ai? Nói ngay!

Vậy là anh ấy biết hết rồi, câu hỏi này chỉ là muốn nghe từ chính miệng tôi nói ra

- Tên.. em là Hà Nhật Vy.

- Em không phải vợ chưa cưới của anh, đúng không!?

- Vâng- nước mắt bắt đầu rơi

Tôi sợ… tôi rất sợ, có phải đây chính là đoạn kết cho chuyện tình của tôi hay không, đáng ra tôi phải hiểu nếu chuyện này để anh ấy biết mà không phải do tôi nói thì mọi chuyện sẽ đi đến đâu…

- Anh… hiểu.. rồi- anh ấy buông tay tôi ra- bây giờ thì anh đã hiểu rồi.

- Không phải như anh nghĩ đâu- tôi cố nói, nước mắt tràn cả vào khóe môi mặn chát, bàn tay tôi nắm chặt tay anh ấy.

- Long có biết tên thật của em không?- anh ấy nhìn tôi, ánh mắt gần như đã tuyệt vọng.

Tôi không nói… không dám nói… nước mắt cứ rơi, ướt đầm khuôn mặt. Bàn tay tôi nắm lấy càng chặt hơn nữa.

- Không phải đâu…. Không phải thế đâu anh.

- Nói cho anh đi. Long có biết không?

Tất cả mọi thứ nhòa đi… tôi chỉ biết khóc.

- Anh đã có câu trả lời rồi, anh hiểu rồi.

Anh ấy gỡ tay tôi ra.

- Anh đã làm phiền em suốt thời gian qua, là anh không tốt, là anh cố chấp luôn nghĩ rằng em thuộc về anh, luôn tin rằng em dành cho anh, luôn cố gắng làm cho em cũng yêu anh. Nhưng cuối cùng anh cũng hiểu rồi. Anh không xứng phải không em. Anh chỉ nên là người đứng trong bóng tối nhìn em thôi phải không em.

Tôi vẫn cố nắm chặt lấy tay anh ấy, lời nói nghẹn đặc lại, cố gắng lắc đầu, nước mắt ướt nhòa cả bàn tay tôi, bàn tay anh ấy…

- Anh hiểu bây giờ anh nên làm gì rồi. Anh xin lỗi em vì thời gian qua đã cố chấp, bắt em phải yêu anh…

- Không phải như thế…không phải- lời nói lẫn trong nước mắt, nghẹn lại.

- Anh sẽ trả lại tự do cho em.

- Không…em không muốn..

- .….. Mình chia tay em nhé?

Lời nói ấy đau đớn quá, dày xéo trái tim tôi, không. Tôi yêu anh ấy…. tôi rất yêu anh ấy mà… tôi cần anh ấy… chỉ cần anh ấy thôi.

- Không… em xin anh… không…

- Anh sẽ coi như em đã đồng ý. Ngay ngày mai em sẽ không bao giờ phải nhìn thấy anh nữa đâu. Còn chiếc nhẫn này, anh muốn dùng nó để cầu hôn em, nhưng bây giờ nó không còn giá trị gì nữa.

Anh ấy vung tay… chiếc nhẫn bay vút đi trong màn đêm… rồi anh ấy gạt tay tôi ra bước đi…

Tôi lao vội theo vươn tay ôm chặt lấy… nhưng vẫn không giữ nổi… tôi khuỵu xuống gào lên nhưng bước chân ấy cũng không dừng lại… tất cả nhòa đi…. trong đau đớn… trái tim như vỡ vụn ra………..

-------------------------------------------

Thanh Thanh đứng tựa lưng vào bức tường nhà hàng, điện thoại ngân giai điệu nhạc chờ quen thuộc của Bích Thảo.

/Có chuyện gì vậy em?/

- Chị đang ở đâu thế, chuẩn bị đưa vé máy bay cho anh Tùng đi là vừa.

/Tối nay chị đã bỏ lỡ việc gì vậy?/

- Tối nay là sinh nhật của chị ta, anh Tùng hẹn chị ta ở Louis nhưng em thay thiệp thành hẹn ở sân bay, thế mà chị ta cũng tin. Hôm nay lại là ngày anh Long về nữa, ở sân bay, anh ấy vừa nhìn thấy chị ta thì nhào tới ôm, em quay lại rồi cho anh Tùng xem. Thêm chuyện mạo danh kia nữa, chị nghĩ xem có nên về chuẩn bị không nào?

/Haha chị sẽ về nhà ngay…./

Vừa cúp máy, Thanh Thanh rùng mình nhận ra bóng người đang tiến dần đến chỗ mình…. Dương…. tại sao anh ấy lại ở đây chứ? 

- Tôi không bao giờ có thể ngờ được con người cô lại xấu xa đến vậy.- ánh mắt anh sắc lạnh.

- Em chẳng làm sai điều gì hết, em chỉ giúp mọi người nhìn ra sự thật thôi.

- Nhưng đó là sự thật sau khi đã bị bóp méo.

- Em chẳng bóp méo cái gì hết, chị ta nói dối em, nói dối anh Tùng. Vậy mà anh ấy vẫn nghĩ chị ta rất yêu anh, em không thể đứng nhìn anh mình bị 1 con hồ li lừa đảo như vậy.

- Cô ấy lừa cô cái gì?

- Khi em kể về anh cho chị ta, chị ta tỏ ra ghét bỏ nhưng khi không có em lại ôm anh.Cứ hễ chị ta có chuyện buồn là ai ôm cũng được hay sao?

- Hôm đó là tôi ôm cô ấy, không cho cô ấy gỡ ra, sức cô ấy làm sao chống được. Hơn nữa, cô ấy đang khóc, đang suy sụp, nên rất yếu.

- Anh chỉ bênh vực cho chị ta thôi, bao nhiêu lâu nay chị ta vẫn luôn lừa anh Tùng rằng chị ta là vợ sắp cưới của anh ấy, rằng chị ta tên là Thảo Trang, anh giải thích là chị ta đúng đi xem nào.

- Đó chỉ là vì cô ấy đã hứa với bạn sẽ không nói ra.

- Hứa ư? Anh ngây thơ đến mức ấy hay sao? Lời hứa chỉ có tác dụng định hướng tương lai chứ không có tác dụng áp đặt tương lai. Nếu chị ta muốn, chị ta vẫn có thể nói chứ sao?

- Tôi tin rằng hôm nay là ngày mà cô ấy định nói với Tùng.

- Anh nghĩ mình hiểu được chị ta ư? Anh bị chị ta làm cho mờ mắt rồi, cái tình yêu ngớ ngẩn của anh dành cho chị ta khiến anh không còn phân biệt nổi đúng sao phải trái nữa rồi hay sao? Anh cứ việc coi em như là đeo bám đi. Nhưng chị ta vẫn chỉ là kẻ dối trá. Anh cứ việc ôm lấy cái tình yêu ngớ ngẩn ấy đi. 

- Cô muốn nghĩ sao thì tùy- Dương tức giận, bước đi, hộp quà rơi nhanh xuống đất, tung ra

Con thỏ bông có đôi tai màu hồng nằm im lặng, lần trước đi chơi, cô đã đòi anh gắp cho nhưng không được…. nước mắt bỗng dưng rơi… có phải cô vừa tự đánh mất đi tình yêu mà cô còn chưa bao giờ chạm đến?

----------------------------------

Tùng bước những bước nặng nề vào nhà… sự thật quá tàn nhẫn với anh… anh không thể chịu đựng được… anh muốn trốn tránh tất cả.. không muốn nghĩ đến, không muốn nhìn thấy bất kì điều gì nữa…. ngôi nhà này… khu vườn này… căn phòng này… tất cả mọi thứ… đều làm anh đau… 

-------------------------------

Bích Thảo ngồi bên khung cửa, khuôn mặt cô không giấu vẻ hồi hộp, cặp vé máy bay vẫn còn chưa được người đó chạm vào. Cô hận anh… cô vẫn hận anh… rất hận… tấm vé này sẽ là nước cờ cuối cùng… anh sẽ mãi mãi đau khổ, cô gái ấy cũng thế, tại sao cô ta dễ dàng có được những người mà cô luôn cố gắng có được. Cô ta có gì hơn chứ, dối trá, lúc nào cũng giả vờ ngây thơ….

-----------------------------------------

Bóng Tùng lớn dần, chắn nốt chút ánh sáng hắt vào căn phòng. Ánh đèn vụt sáng. Khóe miệng cô gái đang ngồi đó khẽ nhếch lên thành 1 nụ cười, cô không nhìn anh. Tấm vé đặt sẵn trên bàn.

- Anh tự quyết định đi.

Tùng vuốt mạnh những giọt nước còn chưa kịp trào ra khỏi mắt.

- Tôi tự lo được cho bản thân mình, cảm ơn.

Anh bước đi, thu dọn hành lí. Dù ra đi lúc này chỉ là trốn tránh. Nhưng liệu ở lại có hạnh phúc hơn không?

---------------------------

Nước mắt không thể ngừng lại được, Long chạy đến, anh ngạc nhiên nhìn tôi.

- Sao em lại khóc.- anh ấy luống cuống lau nước mắt cho tôi.

Tại sao anh ấy lại xuất hiện, tại sao? Tôi không muốn…..tôi không muốn chút nào….

Anh ấy dang tay định ôm tôi, nhưng tôi đẩy mạnh ra:

- Làm ơn.. đừng..

Vòng tay ấy khựng lại… trái tim lại bắt đầu những đau đớn….

---------------------------------

Dương đi đi lại lại ánh mắt anh cố kiếm tìm trong bóng đêm hình bóng người con gái ấy… ánh đèn sân bay không đủ để rải rộng tới tận đây…. Mặc cho linh cảm dẫn lối, bước chân anh càng lúc càng gấp gáp thêm…….

hap 35: Mãi mãi….

Tôi cúi rạp người xuống, bàn tay gần như chạm hẳn xuống mặt đất, chân vẫn bước những bước thật chậm, Long đi bên cạnh tôi, anh không ngừng ngăn cản

- Em làm sao vậy? Em cần tìn cái gì.

Mặc kệ anh ấy, ánh mắt tôi vẫn không ngừng kiếm tìm, nước mắt không thể ngừng rơi khiến mọi thứ càng lúc càng nhòa đi… chiếc nhẫn… tôi nghĩ nó chỉ rơi quanh đây thôi mà….

-------------------------------

Không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa… cô ấy cư xử kì lạ vô cùng… cô ấy ra đón anh mà? Vậy nghĩa là cô ấy vẫn còn tình cảm với anh mà… cô ấy mong gặp anh, tại sao cô ấy để Tùng dẫn đi dễ dàng vậy? Trước đây đâu có như thế….

Rồi cô ấy lại khóc nữa, trong lúc anh đi đã có những chuyện gì xảy ra vậy? Mặc kệ hết những lời ngăn cản của anh, cô ấy vẫn cố gắng tìm cái gì đó… biết mình không làm gì được anh cũng đành cúi xuống mò mẫm trong bóng đêm.

…….. Ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn đang lóe lên trước mắt anh, đây là thứ cô ấy cần tìm ư?

------------------------------

Long đưa tôi chiếc nhẫn. Anh ấy không mỉm cười nữa, ánh mắt anh nhìn thẳng vào tôi.

- Chuyện này là sao? Em có thể giải thích cho anh được không?

Tôi nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, gió đang lau khô dần nước mắt cho tôi. Luồn ngón tay của mình vào đó, tôi nắm chặt lại, lời cầu hôn mà tôi chẳng bao giờ xứng đáng được nhận, chiếc nhẫn này vốn không phải trao cho tôi, mà là người vợ chưa cưới của anh ấy…. tôi không phải cô ấy.

- Nói cho anh đi. Chiếc nhẫn này là sao.

Long nắm lấy vai tôi lắc mạnh. 

- Em….xin… lỗi.

- Là của Tùng phải không?

Nước mắt lại rơi, tôi gật đầu. Long đứng thẳng người, bàn tay anh che gần hết khuôn mặt, đôi tay nắm lấy vai tôi run lên…

Anh lao đến ôm lấy tôi.

- Anh không quan tâm, anh không cần biết. Em vẫn là bạn gái anh kia mà, anh mặc kệ, mặc kệ tất cả chuyện này.

Tôi vùng ra.

- Anh không hiểu. Em nói đi, chuyện này là sao?

- Em yêu anh ấy.

- Nếu 2 người yêu nhau tại sao Tùng lại bỏ em lại.

- Vì… em là.. kẻ dối trá… em không thể giữ được anh ấy.

Long quay đi, dường như nước mắt anh cũng rơi… bỗng bóng người đang lao đến làm tôi chú ý:

- Vy, em về nhà ngay đi, Tùng đang định rời đi.

Ánh mắt Dương nhìn tôi rất chân thành…. Có lẽ cậu ấy đang lo lắng cho tôi thật, nhưng liệu tôi đến kịp thì có ích gì… anh ấy đâu có tha thứ cho tôi, con nhỏ dối trá như tôi chẳng đáng nhận được sự tha thứ… có lẽ anh ấy cố tình để địa chỉ cho tôi đến đón anh Long để thử lòng tôi…. 

Quẹt nước mắt, tôi lí nhí cảm ơn Dương rồi quay đi, nhưng cậu ấy kéo mạnh tay lại:

- Nếu bây giờ không giữ anh ta lại, cậu sẽ không bao giờ còn cơ hội đâu.

- Nhưng… tớ…. không…. giữ….. nổi..

Cậu ấy nắm lấy vai tôi lắc mạnh.

- Sao cậu có thể nói vậy chứ. Hạnh phúc là phải đấu tranh mà. Chưa làm gì mà cậu đã bỏ cuộc thế sao?

Nước mắt ngừng rơi, đúng, tôi không thể đứng đây khóc lóc mãi được. Tôi phải ngăn bước chân anh ấy lại, phải làm hết sức mình… dù kết quả như thế nào tôi cũng không phải hối tiếc nữa.

------------------------------------------------

Tùng nhìn ngôi nhà, mùi hương hoa hồng thơm nồng trong gió đêm, anh muốn ôm chặt cô ấy lần cuối, ánh mắt lần vào bóng tối kiếm tìm những hạnh phúc còn sót lại xung quanh… nhưng……… chỉ còn là vụn vỡ…

Kéo vali, bước chân của anh nặng nề, ấn từng nhịp lên mặt đường, chiếc bóng đổ dài đơn độc và lẻ loi giữa đêm khuya vắng lặng.

------------------------------------------

Long vặn ga, chiếc xe phóng nhanh hơn, anh không muốn như thế này… muốn dừng ngay xe lại… muốn ngăn việc này xảy ra…. Nhưng khuôn mặt cố gắng của cô gái ngồi sau phản chiếu qua gương chiếu hậu khiến tim anh đau nhói, tay vặn ga càng nhanh hơn….

-------------------------------------------

Gió vút qua tai, Dương cần gặp cô gái ấy, chỉ có cô ấy mới tháo gỡ được hết việc này… nhưng liệu cô ấy có chấp nhận không?

Bóng dáng nhỏ bé ngồi yên bên vỉa hè, cô ấy vẫn ngồi chỗ cũ, đã nửa tiếng rồi, khuôn mặt không chút cảm xúc, ánh mắt vô định, bàn tay ôm chặt con thỏ bông tâm hồn cô ấy dường như đang chênh vênh vô cùng.

Đôi môi hơi run, cô đứng bật dậy khi thấy Dương đến gần.

- Đi thôi.

- Anh…. muốn… em… đi…. đâu?

- Giải quyết hậu quả của việc cô gây ra.

- Em không đi- cô ấy không nhìn Dương nữa.

- Tại sao?

- Chị ta đáng bị như vậy.

- Cô ấy đâu làm gì sai, trong lòng cô thật ra cũng biết rõ cô ấy không sai, và cũng muốn giúp đỡ cô ấy chỉ là cô cố chấp thôi.

- Sao anh nghĩ anh có thể hiểu được em?

- Vì….

- ….

- Vì…. Tôi thích cô.

Thanh Thanh ngẩn người, gió đang hát khúc hát ngọt ngào nào đó bên tai cô. Cô bé cảm thấy tối nay ánh đèn cũng làm cô ấm áp.

- Anh.. nói thật chứ?

- …. Tin hay không tùy cô- Dương quay đi chỗ khác, cậu thấy hơi bối rối.

Vòng tay ấm áp bỗng dưng ôm lấy anh, Thanh Thanh tựa đầu vào vai Dương:

- Cảm ơn anh.

Ngón tay nhỏ nhắn của cô bé luồn vào bàn tay Dương nắm chặt lại.

- Em yêu anh.

Dương lặng đi, trái tim chìm trong cảm xúc, tình yêu mà anh vừa nói, ngập tràn cả không gian xung quanh, giây phút hạnh phúc hiếm hoi bao bọc lấy tâm hồn 2 con người…..

---------------------------------------

Trang nhận được điện thoại của Dương, cô bước những bước hoảng hốt, nếu nhanh chân, cô vẫn có thể bắt kịp Tùng, có lẽ anh chỉ vừa rời nhà thôi.

Bóng dáng quen thuộc phía trước khiến cô mừng quýnh…. Nhưng…. Hôm nay anh khác quá…. đôi vai anh trùng xuống, nặng trĩu những đau thương… đầu hơi cúi, ánh sáng chẳng thể chiếu nổi cho khuôn mặt kia…. Trang hiểu, mình đã làm một việc thực sự rất quá đáng…. mà bây giờ người phải trả giá chính là những người cô rất yêu thương.

Đây chính là lúc để cô sửa chữa lỗi lầm của mính, bàn tay cô níu chặt lấy cánh tay anh. Ánh mắt của anh sao xa lạ và vô vọng, ánh mắt xoáy sâu vào cô những tia nhìn……. lạnh.

- Cô là ai?

Trang bàng hoàng, chưa bao giờ cô thấy Tùng như lúc này cả, anh đáng sợ quá…. nhưng vì Vy… cô phải giữ lấy hạnh phúc mong manh của Vy, hạnh phúc mà cô đã tự mình phá vỡ.

- Em xin lỗi anh.

- Tôi hỏi cô là ai?

- Tên của em là Nguyễn Thảo Trang, năm nay 17 tuổi, bố là Nguyễn Đức Hùng, và là vợ chưa cưới thật sự của anh.

Ánh mắt anh nhìn lúc này dường như còn hàm chứa cả sự mỉa mai, nụ cười nhếch mép khiến Trang cảm thấy buốt lạnh sống lưng.

- Vậy mà bao lâu nay tôi không biết đấy, lại còn ngu ngốc tâm sự với cô mọi chuyện. Lừa được người như tôi, chắc cô và cô ta thấy trò chơi ấy thú vị lắm…. tôi đúng là thằng ngu mà, chỉ là trò chơi của các người, vậy mà tôi lại lao vào, cài gì mà tình yêu chứ, cái gì mà đính hôn chứ, chỉ là dối trá. Tất cả cũng chỉ là dối trá.

- Anh đừng nói như thế- Trang thẳng thắn nhìn anh- mọi chuyện ra nông nỗi này, em biết mình thực sự có lỗi, anh cứ mắng chửi em thế nào cũng được. Nhưng xin anh đừng nói về Vy và tình yêu của hai người như thế. Nói với em là bao lâu nay anh không hề cảm nhận được tình yêu của nó dành cho anh, nói với em anh tin rằng tất cả những cảm xúc mà nó chia sẽ cùng anh là giả dối, nói với em tất cả những giây phút mà 2 người cùng trải qua chỉ là màn kich được dựng khéo léo, nói với em…

- CÔ THÔI ĐI- Tùng gào lên, mắt anh đỏ ngầu giận dữ- Đúng, đúng là tôi không thể nói như thế, tôi không thể huyễn hoặc mình rằng tất cả những điều đó không có thật, tôi không thể, nênkhi cô ấy chọn Long, chạy đến bên anh ta tôi mới phát điên phát khùng lên như vậy.

- Nếu anh còn yêu nó tại sao không thể tha thứ cho 1 lời nói dối? Mà thực chất lời nói dối ấy đã kết thúc từ lâu rồi, ngay khi 2 người bắt đầu yêu nhau. Lời nói dối ấy coi như đã hết tác dụng rồi. 

- Cô ấy không yêu tôi, cô hiểu không? Cô ấy không hề yêu tôi.

- Sao anh dám nói như thế?

- Tại sao ư? Tại vì tôi đã đợi cô ấy rất lâu, đã chuẩn bị 1 lời cầu hôn tuyệt nhất cho cô ấy, nhưng lại được tin cô ấy không thể đến vì phải qua sân bay đón Long. Cô hiểu chưa?

Trang choáng váng, sự thật và lời nói dối lẫn lộn vào nhau cô không thể nào phân biệt được…

- Anh hiểu nhầm rồi!

Thanh Thanh chạy vội đến, chiếc mũ bảo hiểm rơi xuống đất, khuôn mặt cô bé lo lắng đến nhợt nhạt cả đi:

- Tùng, em xin lỗi, anh hiểu nhầm chị ấy rồi.

- Sao em lại nói thế- Tùng ngạc nhiên quay sang nhìn cô em gái của mình.

- Thực ra, chị ấy không hề biết anh Long về, cũng không hề biết gì về cuộc hẹn tối nay với anh, tấm thiệp ghi địa chỉ anh đặt ở cửa phòng……… em đã thay bằng tấm thiệp khác, ghi địa chỉ là sân bay.- Thanh Thanh ngước lên nhìn Tùng- em xin lỗi, em biết em sai rồi, tại em ích kỉ quá. Nhưng anh đừng vì thế mà bỏ mất hạnh phúc của mình, em xin anh.

Tùng ngỡ ngàng, ánh mắt anh chông chênh chao đảo, sự thật mà anh chứng kiến tận mắt bây giờ lại trở thành không thật.

- Anh không thể- anh khó nhọc nói.

- Tại sao chứ?- Trang lao vào nắm lấy vai anh lắc mạnh- lời nói dối ngớ ngẩn kia thực ra trong lòng anh đã tha thứ ngay khi anh biết, chỉ là anh sợ hãi, anh muốn trốn tránh, anh không dám yêu nữa vì anh sợ tổn thương. Nhưng nếu anh bỏ đi lúc này cả 2 người còn đau đớn nhiều hơn.

Anh không nói gì, ánh mắt vô hồn.

- Chẳng nhẽ anh vẫn quyết tâm bỏ đi để mặc lại chị ấy hay sao?

…………

……..

….

-------------------------------------------------

Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. 10h20’ mà đường vẫn bị tắc… tháo đôi guốc cao gót, tôi cúi vội xin lỗi anh Long rồi chạy chân trần trên vỉa hè, gió mơn man trên da mặt, luồn vào mái tóc hất tung chúng lên. Trăng đêm nay sáng quá. Soi rõ cả những đau thương trong lòng…. nhìn đồng hồ…. nửa tiếng rồi… tôi phải thật nhanh lên, nếu không tôi sẽ mãi mãi mất anh ấy….

Bỗng…. đôi chân tôi khuỵu xuống…. máu xối ra… một nửa bàn chân vẫn mắc chặt vào khe nứt trên vỉa hè…. Tôi cố rút chân ra nhưng không được… người qua lại nhìn tôi như vật thể lạ…. chẳng ai có ý định giúp cả….

Anh ấy sẽ đi mất… anh ấy sẽ đi ngay mất…. tôi không thể đến kịp rồi… tôi chắc chắn không thể đến kịp rồi. Nước mắt tưởng như đã cạn khô lúc này lại trào ra….. 

----------------------------------------

Trang nhìn thẳng vào mắt Tùng, giọng cô đanh lại:

- Anh hãy đi tìm nó ngay đi. Mọi hiểu nhầm đều đã được xóa bỏ rồi mà.

- Nhưng dù như thế, khi tôi đến, cô ấy và Long đang ôm nhau, nếu cô ấy thấy không phải là tôi, cô ấy phải chạy về chứ.

- Cô ấy không ôm tao- Long xuống xe, đẩy mạnh vai Tùng – mày là thằng hèn, đuổi theo và giữ lấy tình yêu của chính mày mà cũng không dám ư? Vậy thì mày chẳng đáng nhận được tình yêu của cô ấy.

---------------------------------------------

Tôi ngồi khóc giữa đường như một con ngốc, vêt thương ở chân không thể đau bằng trái tim tôi lúc này… bỗng… trong những thứ nhạt nhòa màu sắc trước mắt…. bóng hình ấy bỗng nhiên xuất hiện…

Bàn tay tôi vươn về phía trước… dù là ảo ảnh tôi cũng phải cố níu lại… vòng tay vững chãi ôm chặt lấy tôi, hơi ấm xộc vào…. Bao trùm lấy khắp người tôi… nếu phút giây này là mơ, tôi mong mình chẳng bao giờ tỉnh dậy nữa…

- Anh xin lỗi….. anh xin lỗi em…- giọng nói ấy bất chợt vang lên

Là thật, anh ấy là thật rồi…. đôi tay tôi ghì chặt lại, nước mắt nén chặt những lời nói còn chưa kịp thốt ra….

- Anh hành xử vội vàng quá- rồi anh ấy kéo nhẹ tôi ra, nhìn thẳng vào mắt- Bây giờ anh muốn nghe chính em nói: Em có yêu anh không?

Nước mắt ướt nhòa vài áo anh ấy, hạnh phúc khiến tôi không sao bình tình được….

- Em….rất…. yêu…. anh …

Anh ấy mỉm cười, nụ cười yêu thương và dịu dàng quá, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay tôi:

- Em… đồng ý lấy anh nhé?

Tôi òa khóc, tất cả nhanh như một giấc mơ, quá nhiều cảm xúc đến cùng một lúc, người con trai trước mặt tôi đây, người mà tôi yêu rất nhiều, đang cầu hôn tôi. Tình yêu mà tôi cố gắng níu giữ đang dần thuộc về tôi….

- Em đồng ý.

Nụ hôn ngọt ngào ghì chặt đôi môi tôi, tình yêu đang chảy trong huyết quản của tôi ấm áp, nồng nàn.

----------------------------------

- Sao mày lại kéo nó xuống?- Trang gào lên.

- Nhưng mà nó cứ cọ cọ vào mặt tao, ngứa lắm.

- Mày mà bỏ ra hỏng hết tác phẩm của tao.

Cuối cùng tôi cùng đành ngồi im cho nó tô vẽ lên mặt mình.

- Mà bố mày chuyện bố mày định thế nào?

- Ui dời, lo gì, cưng tao như cưng trứng ấy, chẳng nhẽ lại bắt tao lấy lão già à? Mà bố tao cũng sợ bị mấy thằng chơi trống bỏi gọi là “nhạc phụ” lắm.

Cũng đến bó tay với độ phởn của con này… tuy nó nói thế nhưng tôi vẫn biết để bố nó chấp nhận truyện này chắc nó cũng phải vất vả lắm…

- Thế chuyện mày với anh Phong thì sao?

- Bố tao cũng xuôi xuôi rồi, tại lão ấy cũng nuột mà… ^^

- Gớm mày… hihi… 

- Mày lo mà chuẩn bị đi, mới 17 đã đính hôn rồi, không sợ mất hết tự do à?- nó nhéo nhéo má tôi trêu chọc.

- Này, định xui cô dâu bỏ đám cưới đấy hả?- Dương và Thanh Thanh cùng bước vào.

Thanh Thanh mỉm cười, lâu rồi tôi mới thấy nụ cười dễ chịu ấy trên khuôn mặt con bé.

- Hôm nay chị đẹp lắm- nó đưa tôi bó hồng- chị này, em xin lỗi chị vì mọi chuyện. Em ích kỉ và xấu xa quá.

Tôi vòng tay ôm chặt nó, ôi, con bé ngốc này, thời gian tôi phải ở bệnh viện con bé đã luôn ở bên chăm sóc, lúc nào nó cũng luôn miệng xin lỗi như vậy cả

- Em ngốc quá, chị đâu có trách móc gì em đâu. Mọi chuyện ổn cả rồi mà.

“ Tách”

- Tình chị em thắm thiết nha- Dương bỏ máy ảnh xuống cười với tôi.

------------------------------------------------

Tùng đứng yên lặng, anh nhớ lại từng việc một, từ cây kem đầu tiên, đến buổi xem mặt nhầm…. anh khẽ mỉm cười, đôi mắt dừng lại ở cô gái mặt chiếc váy trắng tinh bước những bước chầm chậm đến gần.

- Sao anh lại cười?

- Vy này, em có tin vào định mệnh không?

Cô ấy luồn những ngón tay nhỏ nhắn vào bàn tay anh, nắm chặt lại:

- Anh đã làm em tin vào điều đó….

Ngoại truyện

- Con cũng thích ăn kem dâu sao?- Vy mỉm cười nhìn cậu con trai yêu dấu của mình.

- Thì con giống bố và mẹ mà, có lẽ đó là truyền thống gia đình mình- Nguyên nhìn mẹ láu lỉnh.

- Nhưng con trai mà thích ăn kem dâu như thế con gái sẽ không thích đâu.

- Chẳng phải mẹ vẫn lấy bố đó sao? Con chỉ cần vợ con bằng nửa mẹ thôi.

- Nhóc này, lại nịnh mẹ rồi- Vy xoa xoa đầu Nguyên.

- Mẹ nữa, con có phải trẻ con đâu mà cứ xoa đầu con thế?- Nguyên tránh cánh tay mẹ mình, cậu rướn người lên phía trước- nói đoạn con lại muốn ăn kem rồi, con đi mua, mẹ ở nhà đợi con chút xíu.

- Nhưng mẹ chỉ thích kem dâu ở hàng trên đường 21 thôi.

- Sao mẹ ăn kem ở đấy mấy chục năm rồi mà không chán nhỉ?

- Vì đối với mẹ cửa hàng đó mang đến nhiều hơn là 1 cây kem.

- Là nơi mang đến bố cho mẹ hả?- Nguyên nghiêng đầu nhìn- Nhưng con không nghe “chuyện tình Lan Điệp” của 2 anh chị đâu đấy nhé, sến lắm.

- Xùy, thế thì thôi, anh đi đi, để mặc mẹ già này ngồi mơ tưởng quá khứ 1 mình vậy.

- Êu, mẹ làm gì đã già, trông mẹ như mới ngoài 25 ấy. Haha

Vy nhìn bóng đứa con trai yêu dấu khuất dần… khuôn mặt cô ngập tràn hạnh phúc, những kí ức biết bao nhiêu năm bỗng chốc ùa về vây kín lấy tâm hồn…. cảm xúc từ lúc đó đến tận giờ dường như vẫn chưa từng phai nhòa

-------------------------------------------

12 tiếng trước….

- Con mặc kệ, không thích đâu, con đã ở Việt Nam rồi.

Nhu ghé mặt tránh tiếng quát với cường độ của sóng siêu âm trong điện thoại. Sau đó cô bé ghé miệng vào, tiếp tục gào lên.

- Không có xem mặt xem miếc gì hết, con không thích, con của bạn mẹ thì mẹ đi mà quý, mẹ thích thì mẹ đi mà lấy ấy, con không lấy.

Tiếng nói trong điện thoại tiếp tục bị đẩy lên âm sắc cao hơn hẳn, người đang nói chuyện ở đầu giây bên kia ắt hẳn phải rất rất tức giận rồi.

- Con đã nói là không thích cơ mà. Con sẽ tự tìm người yêu cho mình, mẹ sợ con ế hay sao thế hả? Con trai gì mà lại đi tên là Nguyên, nghe vừa yếu đuối vừa lại chẳng có tí năng động nào. Thôi mẹ để yên cho con thưởng thức quê hương đã xem nào.

Láng váng tiếng quát dội lại “mẹ sẽ về cho mày xem”, Nhu chẳng quan tâm, phải kiếm cái gì bỏ bụng đã.

………………

Trang gập mạnh điện thoại lại, phát điên với con nhóc này mất, con gái con đứa gì mà cãi mẹ cham chảm, vừa làm cho cái visa là chạy tót về nước đi chơi, bực bội thật. “Tưởng mẹ không tìm ra mày sao?” Trang lẩm bẩm.

- Anh Phong, anh đặt vé cho em, chiều nay em về Việt Nam.

- Sao em đi gấp thế?- tiếng Phong vọng từ phòng làm việc ra.

- Em không thể chịu thua con nhóc tì ấy được.

- Hai mẹ con em cứ như thời kì chiến tranh ấy- Phong cười, hai mẹ con đều trẻ con khiến anh thường xuyên phải đứng ra làm hòa giải mà vẫn không khác được chút nào.

- Mặc kệ, đặt vé cho em. Em phải đi. Nó lại nghĩ trứng khôn hơn vịt cơ đấy…. mà tiện thể cũng về thăm Vy với Tùng luôn, từ hồi thằng Nguyên còn bé tí đến nay vợ chồng mình có về được đâu. Hay chiều nay anh cũng về luôn cùng em đi.

- Để anh xem đã…

- À, hay rủ cả Thanh Thanh với Dương nha, hai nhà mình đi 1 chuyến cho nhỏ Vy bất ngờ ngất xỉu luôn.

- Cũng hay đó.

-----------------------------------------------------

Nguyên vừa đi khuất, Vy ngạc nhiên khi thấy chiếc xe con đỗ ngay trước cửa nhà, 4 người bước xuống, tay xách nách mang lủng củng đồ đạc chuẩn bị bước vào nhà……….. trái tim cô lạc mất một nhịp…… không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình….

Cho đến khi 4 người vào hẳn trong nhà…. Tiếng nói lanh lảnh của Trang cất lên Vy mới bắt đầu định thần lại.

- Tao về chơi với mày mà mày không mừng à?

Nước mắt ứa ra, Vy lao đến, dang rộng vòng tay ôm chặt lấy Trang:

- Mày là đồ tồi…. đồ tồi…. bây giờ mới thèm về thăm tao…. Mọi người đều là đồ tồi…. mà.

4 người cười xòa, Trang cốc nhẹ lên đầu Vy

- Mày ngốc à, sao lại khóc, không lấy nước ra mời khách à?

- Nước á? Không cho, mọi người bị phạt, phải ngồi đây nói chuyện đến lúc nẻ môi ra mới được uống nước.

- Hóa ra mày ác thế…. Hic hic… biết mày ác thế này tao đã chẳng vược muôn ngàn dặm xa để về thế này- Trang làm điệu bộ đau khổ, mọi người cười vang….

----------------------------------

- Vậy hóa ra con bé Nhu tự bỏ về đây 1 mình à?- Tùng về vừa kịp nghe câu chuyện của Trang, anh vòng tay ôm eo Vy, nhìn Trang và Phong chờ đợi câu trả lời.

- Nó bướng không thể chịu đựng được- Trang than thở- tao nói nó đi xem mặt mấy lần mà nó không chịu, 22 tuổi rồi chứ ít ỏi gì đâu.

- Mày nhắm được cháu trai nào tốt rồi mà bắt con bé?

- Trang nhắm Nguyên nhà em đấy Vy ạ- Phong chen vào, anh khẽ cười.

- Ối, thế thì quá tuyệt rồi, Nguyên nhà em thì nhất quả đất ấy chứ.

- Ha ha, biết rồi, thế tao mới muốn chúng nó thành đôi.

- Mày đừng ép buộc, cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên thôi, trái đất tròn mà- Vy nhìn Tùng, khẽ nháy mắt.

-------------------------------------

Nguyên vừa vào nhà đã ngạc nhiên bởi tiếng cười nói rộn ràng bên trong, thấy cậu, mọi người đều ngước lên nhìn….. có lẽ họ đều là bạn của bố mẹ, hình như anh đã từng gặp…..sao kí ức nhạt nhòa và mơ hồ đến vậy?…. Lễ phép chào hỏi, anh định lỉnh đi, nhưng bị 1 cô giữ tay lại, cô ấy có mái tóc vàng, lượn sóng, khuôn mặt tuy đã có tuổi nhưng vẫn ánh lên sự mạnh mẽ và quyết đoán…. Cô nhìn anh, cười nhẹ:

- Con lớn thật đấy, có muốn làm con rể cô không?- giọng nói của cô nửa đùa nửa thật khiến Nguyên bối rối.

- Dạ, con rất muốn ạ- cuối cùng anh cũng đành trả lời cho qua chuyện.

- Đấy Vy nhé, nó đồng ý rồi đấy, mai cưới luôn nhé?- cô ấy quay sang nhìn mẹ anh giọng nói rất nghiêm túc.

- Cái… cái gì ạ??- anh sửng sốt- thật… ấy ạ?

- Ha ha ha, thằng bé dễ thương quá đi- cô xoa đầu anh, cười sảng khoái….

----------------------------------------

Nhu đọc thật kĩ lại mẩu giấy ghi địa chỉ đã ngả vàng, một vài chữ hơi nhòa làm cô đã hỏi nhầm đến 4 nhà rồi, nốt nhà này thôi, không phải nữa thì ngủ lều cũng được….

Tiếng chuông cửa vang lên, một người phụ nữ nhỏ nhắn chạy ra mở cửa, cô nhìn Nhu, ánh mắt hiền dịu, dường như Nhu rất quen thuộc với ánh mắt ấy… đúng là cô ấy rồi…

Nhu vui mừng chưa kịp thốt nên lời cô ấy bỗng ôm chầm lấy Nhu:

- Nhu, con lớn thế này rồi cơ đấy, vào nhà đi con.

- Sao… sao cô biết con là Nhu?- Nhu ngạc nhiên

- Người già nhớ mặt người rất tốt mà con- cô mỉm cười.

Nhu cũng cười theo, cô ấy đâu có già chút nào đâu.

- Cô này, con định ở Việt Nam một thời gian, con ở nhà cô có được không?

- Thế thì tốt quá, cô lúc nào cũng mong có đứa con gái như con mà chẳng được…

-------------------------------------------

Nguyên nhìn lên trần nhà, đôi môi anh khẽ nở một nụ cười, cô bé ấy, hay thật đấy…. chỉ là cái kem thôi, thế mà cũng nhẫn tâm đạp anh rồi quay ngoắt đi. Mạnh mẽ như thế đúng là anh mới gặp lần đầu tiên….. khuôn mặt cáu kỉnh… mà vẫn dễ thương ghê…. Anh để bàn tay che gần hết mắt mường tượng lại mọi việc…. dười nhà lại có tiếng ồn ào… cô Trang vừa bảo là ra ngoài cơ mà? Sao về nhanh vậy nhỉ?

Đứng dậy, anh đi chầm chậm xuống dưới nhà…

-------------------------------------------

Con bé dễ thương quá, tóc buộc cao, da trắng, và đặc biệt là nụ cười rất thoải mái của nó…. Vy bất chợt cũng bị cuốn theo ý tưởng của Trang… nếu hai đứa nó mà thành đôi thì tuyệt lắm đây….

Nguyên chầm chậm đi từ trên gác xuống, nó vẫn chưa nhìn thấy vị khách mới thì phải, nhưng con bé Nhu, nó đang ăn hoa quả bỗng dưng tròn to mắt nhìn chằm chằm vào Nguyên…… rồi nó đứng bật dậy…. chỉ thẳng tay vào thằng bé đang nhẩn nha uống cốc nước khiến Vy cũng ngạc nhiên không kém, rồi con bé gào lên:

- Tên cướp kem kia, anh muốn chết hay sao mà dám xuất hiện trước mặt tôi lần nữa hả?

Sau một phút định thần, Nguyên làm bộ mặt… “quyến rũ”

- À, nhưng đây là nhà anh mà em.

……………………….. Vy khẽ cười, một ngày nào đó, cô mong sẽ được nghe Nguyên hỏi Nhu…………. “Em có tin vào định mệnh không?...........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mimi