Chương 123: Chiếc Ôm Ấm Áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau.... 🌼🌼🌼🌬️

Bởi vì Ngu Thư Hân muốn đến A quốc phát triển sự nghiệp cho nên lúc rảnh rỗi Lisa liền bắt tay chuẩn bị bước đệm cho nàng. Kỳ thực trong sự nghiệp làm quản lý của Lisa cô chỉ mang qua 2 nghệ sĩ là Ngu Thư Hân và Tuyết Nhi. Tuyết Nhi được cô toàn tâm toàn ý dẫn dắt đến cuối cùng cả người toàn vết thương mà rời bỏ, sau đó gặp được Ngu Thư Hân chỉ là trong lúc nhất thời còn tức giận mà tiếp nhận quản lý. Sau đó nhìn thấy Ngu Thư Hân ở trên sân khấu tỏa sáng Lisa đã dự định rõ nàng sau này nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao của giới giải trí, đáng tiếc dự định này của Lisa lại sai rồi, Ngu Thư Hân tự nhiên muốn ở ẩn rời xa ánh đèn sân khấu.

Cái vòng tròn này tựa hồ cùng Lisa bất hòa, hai nghệ sĩ dưới trướng lần lượt đều mang đến cho Lisa tổn thương rất lớn. Chỉ là tính cách của Lisa cũng quá ngang ngược, cô vấp ngã ở chỗ nào sẽ kiên quyết đứng dậy ở chỗ đó cho dù có tốn thời gian nhiều bao nhiêu Lisa cũng vui vẻ chịu đựng.

Đêm muộn là khoảnh thời gian yên tĩnh nhất, tâm tình cũng tập trung hơn. Lisa ở trong phòng cúi đầu xem tư liệu mình thu thập được về ngành giải trí ở A quốc, mỗi một quốc gia có những phân loại thứ hạng nghệ sĩ khác nhau còn chưa kể về sự khác biệt văn hóa thói quen. Ngành công nghiệp giải trí muôn hình muôn dạng Ngu Thư Hân cũng không phải nghệ sĩ đầu tiên muốn phát triển sự nghiệp trên trường quốc tế, trên thực tế có rất nhiều nghệ sĩ sau khi có sự nghiệp vững chắc, danh tiếng bền vững đều sẽ chọn hướng về sự phát triển ở nước ngoài chứ không đơn thuần là ở một cái quốc gia phát triển. Du Khinh Chu chính là ví dụ điển hình, chỉ có điều những nghệ sĩ kia đại đa số đều đã là công thành danh toại, đến chỗ nào đều không lo tài nguyên, tình cờ xuất hiện cũng là những sân khấu lớn. Mà Ngu Thư Hân sự nghiệp còn đang mấp mé như vậy thì cơ hội vươn mình ra biển lớn là cực nhỏ, hơn nữa đa số những nghệ sĩ mới như Ngu Thư Hân đều đã bị nhấn chìm rồi.

A quốc so với Trung Quốc không giống nhau, môi trường quản lý không gian mạng cũng rất khác biệt. Ở A quốc chú trọng và tác phẩm năng lực của nghệ sĩ còn ở Trung Quốc lại quan tâm đến vấn đề lưu lượng sức mang hàng của nghệ sĩ, fans có đông hay không nhóm nghệ sĩ lưu lượng này nhờ vào tư bản tạo scandal hút fans ngược fans cho nên fans truy đuổi nghệ sĩ rất mù quáng. Ngu Thư Hân sau khi trở lại không có bất kỳ tác phẩm nào còn liên tiếp xuất hiện trên hot search phần lớn đều là do scandal liên quan. Nói cách khác ở Trung Quốc hoạt động coi như Ngu Thư Hân hiện tại không có tác phẩm cũng có thể đóng gói đưa nàng thành lưu lượng tiểu hoa mới.

Còn A quốc ở phương diện này thì có rất nhiều sự khác biệt, đầu tiên là vấn đề thân phận tiểu sử, ở A quốc nghệ sĩ xuất đạo không có hắc liệu mới là kính ngưỡng công chúng muốn. Giới giải trí bên này coi trọng chất lượng sản phẩm hơn, nghề diễn viên được xem là một nghề rất là bình thường như mọi nghề khác sẽ không có kiểu fans theo đuổi mù quáng cũng hiếm khi thấy fans cuồng xuất hiện. Đương nhiên không phải nghệ sĩ bên A quốc không có fans mà fans của họ rất lý trí cũng sẽ có phân hạng sao như tiểu thịt tươi, lưu lượng,... những điều này cũng đầy đủ hết chỉ là so với Trung Quốc  nơi này fans càng chú trọng tới  năng lực của nghệ sĩ. Đương nhiên nếu nghệ sĩ đó mà có hắc liệu không tốt thì mặc kệ là quốc gia nào cũng sẽ bị fans quay lưng, phía trên phong sát.

Đối với bí mật của Ngu Thư Hân đặt ở Trung Quốc sẽ nhấc lên sóng lớn mênh mông, đặt ở A quốc có thể chỉ nằm trên đầu bảng tin hai ngày là xong rồi. Cho nên Ngu Thư Hân nghĩ đến A quốc phát triển Lisa hoàn toàn có thể hiểu được, thế nhưng Lisa cảm thấy muốn từ bỏ tất cả một lần nữa tới A quốc bắt đầu lại..... Đặc biệt là khi Ngu Thư Hân nghỉ sinh đúng là không phải một chuyện dễ dàng. Sau khi đứa nhỏ ra đời sẽ có rất nhiều vấn đề cần cân nhắc cũng đủ đau đầu rồi, đến A quốc tài nguyên không có phải từ vai phụ đi lên, may mắn thì trong 3 năm có thể bắt được vai chính, không may mắn coi như lãng phí thời gian công sức tiền đồ tốt trong nước. Lisa xem xong trở nên trầm mặc, cô thở dài, về tình về lý Lisa đều hi vọng Ngu Thư Hân có thể càng mạnh mẽ ở trong nước phát triển mà phương pháp nhanh nhất để giải quyết vấn đề hiện tại là mượn sức mạnh của Kinh Nghi  nhưng như vậy cũng coi như là trên lưng Ngu Thư Hân sẽ mang hắc liệu xấu cả đời.

Điếu thuốc trên tay nghi ngút cháy gần hết Lisa dập tắt tàn thuốc vào chiếc gạt tàn, đưa tay sờ vào trong túi áo lấy bao thuốc rút ra một điếu. Chuẩn bị bấm bật lửa châm thuốc thì điện thoại trên bàn vang lên, Lisa cúi đầu nhìn hóa ra là Tuyết Nhi gọi tới.

"Em bị trượt chân té ngã, chị đến phòng em dìu em được không ? "

Lisa vừa nghe thấy thế liền đứng bật dậy vội vàng hỏi: "Té chỗ nào? Có cần gọi xe cứu thương không? Em bình tĩnh, chị lập tức tới ngay!"

Giọng điệu của Lisa lúc này y hệt như lão cán bộ chỉ huy, Tuyết Nhi khẽ cười : "Không nghiêm trọng, không cần gọi xe cứu thương, phiền phức chị nhanh một chút lại đây, em hiện tại không đứng lên được."

Lisa lông mày nhíu nhíu: "Em ngã ở đâu ?"

Tuyết Nhi mím môi: "Bên trong bồn tắm lớn."

Lisa : . . .

Cô phát hiện Tuyết Nhi hiện tại thực sự là lý do càng ngày càng nhiều, Lisa không có ở trong phòng mình dừng lại lâu. Cô đem văn kiện khép lại sau đó bước ra cửa đi vào thang máy, ở đây cô gặp phải người quen.

"Triệu tổng?"

Nửa tháng trước Triệu Tiểu Đường sẽ  tình cờ tới nơi này một hai lần, hiện tại cô thường xuyên xuất hiệnnowr đây cho nên Lisa gặp cô cũng không cảm thấy gò bó, rất cung kính chào hỏi: "Triệu tổng."

Triệu Tiểu Đường khẽ đưa mắt nhìn cô : "Lisa quản lý ?"

Tựa hồ Tiểu Đường thấy hơi kỳ quái vì sao Lisa ở đây giờ này, Tiểu Đường nhàn nhạt hỏi: "Cô không ở đoàn phim sao?"

Ngu Thư Hân hôm nay có cảnh diễn ban đêm Tiểu Đường còn tưởng rằng Lisa sẽ ở bên đó hỗ trợ. Lisa bị Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm không biết làm sao tự nhiên thấy da đầu tê tê, cô vội giải thích: "Đoàn phim có Chu Tranh ở đó rồi ạ."

"Cô tới đây làm cái gì?" Triệu Tiểu Đường nhàn nhạt hỏi thêm 1 câu, Lisa thành thật đáp : "Tuyết Nhi có chút việc."

Trước mặt là lão bản của mình, sắp tới là nghệ sĩ của mình sắp gặp mặt riêng Lisa cảm giác mình giống như phần nhân kẹp giữa chiếc bánh quy ở bên trong hay bên ngoài đều không thoải mái. Cũng may Triệu Tiểu Đường cũng không có hỏi quá nhiều, cô khẽ gật đầu hỏi chuyện khác: "Chuyện của Thư Hân dự định sắp tới cô điều tra thế nào rồi?"

Lisa cũng không giấu nữa, cô bắt đầu nói ra suy nghĩ của bản thân : "Tôi cho rằng chuyện này cũng có thể tiến hành được thế nhưng Ngu Thư Hân sẽ rất mệt mỏi. Hơn nữa tôi cảm thấy em ấy không thể thích ứng với giải trí bên này, vì lẽ đó. . ."

Lisa vẫn là kiến nghị Ngu Thư Hân về nước phát triển.

Triệu Tiểu Đường nghe vậy sắc mặt nghiêm nghị hẳn lên, trên thực tế khoảng thời gian này cô cũng đang suy nghĩ chuyện này. Có trở về Trung Quốc hay không đều có mặt lợi và mặt hại, hơn nữa sẽ có nhiều sáo động trong cuộc sống của cả hai. Cho nên Tiểu Đường cũng do dự không quyết định, giờ khắc này nghe được sự góp ý từ Lisa cô lạnh nhạt nói: "Lại thăm dò kỹ hơn một chút, tạm thời đừng tìm Thư Hân nói ra câu trả lời."

Ngu Thư Hân thật vất vả mới đưa ra quyết định này nên Tiểu Đường không muốn nhìn thấy nàng khó chịu. Lisa cũng hiểu rõ, sau khi bước ra khỏi thang máy hai người liền đứng ở hành lang trò chuyện một lúc. Sau cùng Lisa nói: "Cái kia Triệu tổng, tôi xin phép về phòng trước."

Ánh mắt của Tiểu Đường đặt ở trên người Lisa vài giây mới dời đi: "Được."

Sau khi trở về phòng nhìn phòng khách trống rỗng Triệu Tiểu Đường đưa tay bật công tắc đèn, đêm nay Ngu Thư Hân đi đóng phim có lẽ trở về rất muộn. Em ấy đã điện thoại thông báo trước cho cô rồi cũng nói cô không cần tới đây nhưng Tiểu Đường lại không yên tâm liền muốn tới. Trên đường đi không nghĩ tới sẽ đụng phải Lisa, Triệu Tiểu Đường nghĩ đến cuộc trò chuyện mới vừa rồi cùng Lisa vừa bước tới bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Cơn gió từ song cửa sổ thổi vào căn phòng, thổi mái tóc cô bay phấp phới lộ ra vầng trán trắng nõn, hai tay Triệu Tiểu Đường hoàn trước ngực đứng phía trước cửa sổ trầm tư, ước chừng nửa giờ sau cô gọi cho mình cuộc điện thoại.

Ba Triệu bên này vẫn chưa nghỉ ngơi, Mẹ Triệu sau bữa cơm tối bồi ông nội đi dạo trong sân. Ba Triệu mới vừa kết thúc công tác chuẩn bị đi tìm hai người vừa vặn tối nay Tiểu Đường chủ động gọi điện tới.

"Tiểu Đường ?"

Triệu Tiểu Đường không phải người có tính cách thích liên lạc tâm sự với mọi người như Triệu Hy, nhiều nhất thì một tuần có hai tin nhắn tới hoặc gọi điện một lần báo với người mình sinh sống tốt. Chỉ có Ngu Thư Hân là thường thường gọi điện thoại cho Mẹ Triệu để bà biết hai người bên này và đứa bé sống rất tốt mới thôi lo lắng, hôm nay thấy Tiểu Đường chủ động gọi tới làm Ba Triệu thấy có chút kỳ quái.

"Chuyện gì a?"

Triệu Tiểu Đường liền lên tiếng hỏi: "Ba, Tiểu Hy lần này quay show thế nào rồi ạ?"

Cô và Ngu Thư Hân rút lui khỏi chương trình sau đó cũng không đi quan tâm 【 Tuần trăng mật 30 ngày 】có tin tức sự kiện ra sao nữa. Hơn nữa vừa mới tới bên này cô cũng rất bận càng không có thời gian đi tìm hiểu, Ba Triệu đi ra ngoài sân tới hàng ghế đá ngồi xuống chậm rãi trả lời: "Rất tốt, nghe nói tối hôm qua tỉ lệ người xem còn phá mốc."

Chương trình này một tay Triệu Hy đảm nhiệm khâu sản xuất sau khi Ba Triệu trở về thì chương trình cũng quay xong rồi. Vì là chương trình do con gái sản xuất nên Ba Triệu vẫn sẽ để bụng chú ý tới một chút, bình tĩnh để xem xét thì các tập kế tiếp cũng rất ổn định, hòa hợp, tỉ lệ người xem rất tốt.

Triệu Tiểu Đường nghe được ba nói như vậy trầm mặc vài giây, Ba Triệu lại hỏi: "Đến cùng con có chuyện gì?"

Tiểu Đường không phải người sẽ vô duyên vô cớ hỏi những việc này.

Triệu Tiểu Đường cũng không có lại gạt ba nữa, cô nói rằng: "Nếu như. . . Nếu như con muốn ở lại A quốc rất lâu. . ."

Triệu Tiểu Đường muốn ủng hộ dự định của Ngu Thư Hân thế nhưng cô  cũng biết là hai người sau này nhất định phải trở lại chứ không thể định cư bên này. Tiểu Đường muốn cùng Thư Hân đứng trên đỉnh cao hoa lộ rồi mới cùng nhau trở về Trung Quốc nên mấy năm sắp tới đành nhờ ba đứng ra quản lý công ty ở trong nước.

"Về phần Tiểu Hy, ba có thể không bắt đầu bồi dưỡng Tiểu Hy được không ạ?"

Ba Triệu nghe được Tiểu Đường nói như vậy ông trầm mặc không nói, rất lâu sau ba mới hỏi một câu: "Ông nội có biết không?"

"Không biết ạ." Triệu Tiểu Đường thở dài: "Con vẫn chưa cùng ông và mẹ nói."

Ba Triệu nắm chặt di động nói: "Con  đây là thông báo ba, vẫn là đang thương lượng với ba?"

Triệu Tiểu Đường phóng tầm mắt ra xa, bên ngoài là bóng đêm vô tận, cô có chút khó có thể mở miệng, dừng rất lâu đầu điện thoại kia lại vang tới giọng nói: "Mặc kệ là người nào, ba đều hi vọng con cùng Thư Hân không làm ra quyết định sai lầm. Nhân sinh của các con còn rất dài, thử nghiệm thêm lựa chọn nào khác không hẳn không được nhưng là ba không muốn các con muốn rút ngắn con đường mà chọn phương pháp sai lầm phá hỏng mọi thứ. Tiểu Đường, con hiểu ý ba chứ ?"

"Con rõ ràng." Tiểu Đường dừng một chút: "Cảm ơn ba."

"Không cần." Ba Triệu hiếm khi nói câu này: "Con và Thư Hân cùng đều là con gái của ba."

Triệu Tiểu Đường nhắm mắt lại bất gáp gật đầu, trầm thấp đáp một tiếng.

Cô cúp điện thoại cúi đầu nhìn dưới lầu, ánh đèn lấp loé mà lại xán lạn, thời khắc này Tiểu Đường đột nhiên rất muốn thấy Thư Hân.

Ngu Thư Hân đang đóng phim, cảnh quay không phải rất tốt thuận lợi, vì có rất nhiều diễn viên quần chúng tham gia cảnh này nên khi quay rất hỗn loạn. Ngu Thư Hân trong lúc hỗn loạn cùng những người khác chạy đi, đâu đâu cũng có thi thể, có áp lực lớn nghiên cứu viên đã lựa chọn coi thường mạng sống bản thân. Trong không khí tràn lan mùi máu tanh, nơi này không giống như là nhân gian mà là địa ngục, đạo cụ bày trí rất chân thực. Ngu Thư Hân diễn cảnh này có chút buồn nôn khó chịu, theo phía sau nàng cũng có một nhóm người, trên người mọi người đều rất chật vật bùn đất máu tươi, trên tay Thư Hân có vết máu đương nhiên không phải của nàng.

"Đi về phía trước!" Phía sau mấy người phụ nữ mang thai xô đẩy nhau chen lấn khiến một người trong số đó ngã xuống đất, lập tức có vết máu dọc theo bên chân nàng lan tràn ra nở rộ một vũng máu đỏ như hoa hồng. Trong không khí vang lên tiếng kêu la hoảng hốt của cô gái kia tên kia : "Cứu cứu tôi, cầu các người cứu con của tôi huhu... !"

Không có ai để ý đến cô ấy tất cả mọi người sợ tai vạ vội vàng chạy thoát thân, Ngu Thư Hân đứng tại chỗ nhìn vũng máu kia biểu cảm thờ ơ. Bên cạnh tiếng hô hoán chạy đi không ngừng, có người cãi vã có người chen đẩy chỉ có mình Ngu Thư Hân là yên tĩnh nhìn sự hoãn loạn đang diễn ra.

"OK!" Trương Tố Nhân nhìn máy quay xác nhận không có sai sót mới hô lên: "Qua!"

Thật quá vất vả quá mọi người ở tại chỗ dồn dập thở một hơi, cảnh quay này mất gần 2 tiếng để hoàn thành. Máy quay vừa đóng Chu Tranh nhanh chân chạy tới đỡ Ngu Thư Hân, trợ lý đoàn phim đi tới dặn dò: "Thư Hân đợi lát nữa còn có một cảnh nhỏ cần quay lại."

Ngu Thư Hân gật đầu: "Tôi biết ."

Cả người nàng đầy chật vật, y phục dính đầy cát bụi, máu tanh, mùi dầu tùm lum tùm la, Chu Tranh giúp nàng hoá trang lại. Mặt bên trái lấm lem, mặt bên phải hắc hề hề, Chu Tranh tựa hồ đang nhỏ giọng hỏi Ngu Thư Hân có mệt hay không, Thư Hân híp mắt cười long lanh, lắc đầu.

Triệu Tiểu Đường thấy cảnh này chuẩn bị tiến lên phía trước liền dừng lại, nơi cô đứng không phải khu vực quay phim. Chỗ này rất tối không có đèn điện nên cũng không có ai chú ý tới cô.

Ngu Thư Hân rất nhanh trang điểm bổ sung tốt, nàng đi tới dưới góc máy quay chuẩn bị. Mấy diễn viên quần chúng kia lấy tinh thần đứng vào vị trí của mình, đám đông có chút hỗn loạn quay phim bị lặp đi lặp lại khá nhiều lần. Ngu Thư Hân không nhớ nổi đây là lần thứ mấy phải diễn lại, có lẽ là ba lần đi vì Chu Tranh phải chạy lên chỉnh trang lại cho nàng tới 3 lần. Chu Tranh nhìn dáng vẻ của Thư Hân đau lòng nói: "Lại tới một lần nữa nếu không được hay là xin đạo diễn để ngày mai quay?"

"Ngày mai còn có cảnh quay đêm khác nữa." Ngu Thư Hân nhỏ giọng nói: "Chúng ta chờ xem ý của Trương đạo diễn nói thế nào đi."

Trương Tố Nhân cũng rất đau đầu, mỗi lần lia máy quay tới liền bị kẹt lại, ông nhìn tất cả mọi người dáng vẻ rất mệt mỏi bèn nói rằng: "Lại chống đỡ quay thêm một lần. 10 giờ tan làm ! Tranh thủ cố gắng sớm một chút quay qua cảnh này!"

Có lẽ lời cổ vũ rất có hiệu quả nên mọi người quay phân cảnh này thật sự quay 1 lần liền qua!

Trương Tố Nhân quay mặt hướng về màn hình đang chiếu khẩu khí to hơn vỗ tay ra hiệu: "OK!"

Chu Tranh vội vàng chạy tới đỡ Ngu Thư Hân, Lisa không có ở đây việc chăm sóc Thư Hân liền giao cho Chu Tranh. Tuy rằng trạng thái hiện tại của Ngu Thư Hân xem ra khá tốt nhưng cũng không thể sơ xuất vì nàng đang mang thai khó nói trước được gì.

Ngu Thư Hân nhìn dáng dấp sốt sắng của Chu Tranh bật cười: "Thật sự không có chuyện gì."

"Chúng ta đi tới phòng hóa trang đi."

Đêm nay cảnh diễn này diễn viên chính chỉ có Ngu Thư Hân, Tuyết Nhi, Thái Khôn và Du Khinh Chu đều được nghỉ ngơi cho nên khi tới phòng hóa trang không có người. Chu Tranh vừa đi vừa nói chuyện: "Nếu không đem y phục mới mang theo trở về phòng rồi lại đổi, lấy y phục cũ mặc tạm."

Trên người Ngu Thư Hân quần áo rất bẩn, rối loạn, những vết máu từ đạo cụ kéo dài thấm cả vào trong trang phục nhiễm đỏ cả làn da trắng mịn màng của Thư Hân. Chu Tranh sợ Thư Hân đổi quần áo sẽ bị vết máu kia làm cho bẩn lần nữa như vậy không bằng về phòng tắm rửa rồi đổi quần áo sau.

Ngu Thư Hân cũng nghĩ như vậy, nơi này thiết bị không giống như ở phim trường, không có nơi để diễn viên tắm rửa qua. Trên người dính dính nhơm nhớp xác thực không thoải mái cho nên Thư Hân liền gật đầu: "Được, cô đi lấy y phục đi."

Chu Tranh đẩy cửa ra chưa bước vào được nửa bước liền sửng sốt, Ngu Thư Hân nhìn Chu Tranh không nhúc nhích liền ló đầu vào trong nhìn bỗng  kinh ngạc thốt lên: "Tiểu Đường ?"

"Đường lúc nào đến đây?" Triệu Tiểu Đường đang ngồi nghỉ ngơi trên sofa, vẻ mặt nhàn nhạt ổn trọng: "Vừa tới, kết thúc rồi à?"

Ngu Thư Hân gật đầu: "Vâng ạ."

Chu Tranh nhìn thấy hai người giao lưu hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của, cô nói: "Cái kia Thư Hân, Triệu tổng, tôi đi về trước."

Ngu Thư Hân cười với Chu Tranh: "Được, cô đi trước đi."

Chu Tranh trước khi rời đi còn không quên giúp hai người đem cửa phòng hóa trang đóng kỹ, nơi này là phòng hóa trang của diễn viên chính liền ngay cả Trương Tố Nhân lại đây đều phải gõ cửa cho nên Ngu Thư Hân không có kiêng dè thẳng lưng hướng về phía Triệu Tiểu Đường.

"Không phải ngày hôm nay em nhắc Đường không nên tới sao?"

Triệu Tiểu Đường nhìn mái tóc rối bời lộn xộn của Thư Hân rồi quần áo trước ngực phía sau rất bẩn toàn bùn đất không nói lên lời. Ngu Thư Hân thấy Tiểu Đường cứ nhìn chăm chú vào mình không nói tiếng nào nàng ra dấu tươi cười nói với cô : "Có phải là rất xấu?"

"Không có." Lời này là từ đáy lòng Tiểu Đường thốt lên : "Rất đẹp."

"Đường lại nhắm mắt nói lời hống em đi." Ngu Thư Hân quay đầu nhìn vào  tấm gương phát hiện người bên trong gương thật thảm, khóe mắt đi xuống chính là một đạo đen sì, trên mặt chỗ trắng chỗ đen bùn đất. Quần áo thì khỏi phải nói Thư Hân không cúi đầu vẫn có thể ngửi thấy được trên người mình có mùi của đạo cụ, cả một vệt máu loang lổ khắp người. Trương đạo diễn yêu cầu cảnh quay chân thực cho nên đạo cụ cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng giống y thật. Cho nên bây giờ trên người Thư Hân đúng là không dễ nhìn so với mọi ngày xinh đẹp thuần khiết hoàn toàn khác biệt.

Triệu Tiểu Đường thấy Thư Hân không tin tưởng lời của mình cô đứng dậy, đứng phía sau Thư Hân mở rộng hai tay  chuẩn bị ôm lấy nàng chứng minh mình không có nói láo. Ngu Thư Hân từ trong gương nhìn thấy cử chỉ của Tiểu Đường vội hướng về bên cạnh tránh cô, Triệu Tiểu Đường có hai phần không rõ, cô nhìn về phía Ngu Thư Hân : "Làm sao?"

Ngu Thư Hân nhìn cô vài giây, hướng về cô nói: "Chờ em một chút."

Nàng nói rồi liền chui vào trong phòng thay đồ còn không quên khoá cửa lại.

Triệu Tiểu Đường nhìn hành động lưu loát của Thư Hân bất đắc dĩ lắc đầu, nếu Thư Hân muốn cô chờ thì cô sẽ yên lặng ngồi ở trên ghế chờ nàng.

Ngu Thư Hân ở trong phòng thay đồ bận bịu rất lâu hoàn toàn không giống như lời nàng vừa nói chờ một chút. Triệu Tiểu Đường tay chống cằm nhìn về phía cửa phòng thay đồ tâm tư nhưng rất rối loạn, cô nghĩ đến mấy lời mình và ba nói tối nay, kỳ thực mỗi quyết định cô đưa ra đều trải qua sự cân nhắc kỹ càng nhưng nói ra thì mấy việc đó cũng thật giống như hành động tùy ý nhất thời.

Triệu Tiểu Đường trên mặt như cũ là nụ cười ấm áp nhưng ánh mắt lại sâu hơn rất nhiều.

Bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động, trong chốc lát cửa phòng thay quần áo bị mở ra. Triệu Tiểu Đường nhìn sang, dưới ánh đèn thủy Ngu Thư Hân ăn mặc một bộ trang phục sạch tinh tơm, mái tóc được chải gọn gàng vào nếp buông thả phía sau lưng, vết bẩn trên mặt đã được rủa sạch để lộ ra làn da trắng nõn mịn màng, hai gò má ửng hồng, Ngu Thư Hân đứng ở cửa gọi cô : "Tiểu Đường ."

Nàng đứng tại chỗ đưa tay ra, Triệu Tiểu Đường nhìn bộ dạng này của Thư Hân đầu óc đột nhiên nghĩ đến một câu nói: Nàng rút đi một thân bụi trần chỉ vì nàng muốn cho ta một cái ôm thuần khiết.

Tâm tình phút chốc liền dâng lên như ngọn lửa rực cháy, Triệu Tiểu Đường đứng dậy đi mau hai bước đứng trước mặt Ngu Thư Hân cô đưa tay ôm chặt lấy nàng, đưa nàng đặt ở trong lòng.
Cùng với cái ôm mọi ngày không giống nhau.

Ngu Thư Hân hai tay đặt ở bên eo của Tiểu Đường, vùi đầu vào trong lòng cô, nghiêng thân thể hỏi: "Làm sao rồi?"

Triệu Tiểu Đường âm thanh hơi thấp: "Không có gì."

Đèn thủy tinh chiếu lên trên người hai người nhuộm một quầng sáng màu vàng ấm áp. Triệu Tiểu Đường ôm Ngu Thư Hân vào trong lòng, chóp mũi là hương thơm mái tóc của nàng, cô hôn lên đỉnh đầu nàng một nụ hôn nhẹ giọng nói: "Thư Hân."

Ngu Thư Hân nghe âm thanh mềm mại của Tiểu Đường khẽ mím môi, từ  trong lòng cô ngẩng đầu lên hai người ánh mắt nhìn nhau. Con ngươi trong mắt Tiểu Đường đen láy, tỏa sáng, thâm thúy như mặt hồ tĩnh lặng, hai tay của Thư Hân nắm chặt y phục phía sau của Tiểu Đường. Ngu Thư Hân chậm rãi nghĩ tới gì đó, nàng dịu dàng thưa: "Dạ?"

Hai tay của Tiểu Đường ôm lấy phần eo của Thư Hân, trán chạm trán với nàng, hai người chóp mũi dựa vào nhau hô hấp dây dưa. Trên người Tiểu Đường mùi hương nhàn nhạt quay quanh lấy Thư Hân xua tan đi mùi khó chịu tên người nàng. Hai môi Thư Hân mấp máy Tiểu Đường nhìn thấy nàng như vậy liền biết nàng muốn hôn nhẹ, cô cúi đầu tại bờ môi nhỏ của Thư Hân mổ hai cái, cảm giác mềm mại kéo tới, cô nói: "Đứa bé này là kỳ tích của chúng ta."

Ngu Thư Hân bị cô hôn chóng mặt, hương vị thuộc về Tiểu Đường hoàn toàn bao phủ lấy nàng, hơi thở mát lạnh còn có hai phần thơm ngọt, nàng gật đầu mơ hồ nói: "Ừm."

"Lại tạo nên một kỳ tích nữa đi." Triệu Tiểu Đường thoáng nới lỏng vòng tay một điểm, đối diện đôi mắt trong trẻo như ánh sao của Thư Hân cô lặp lại  : "Tôi theo em tới A quốc mình cùng nhau tạo nên một kỳ tích nhé."

Ngu Thư Hân ý thức được Triệu Tiểu Đường đang nói cái gì, nàng tỉnh lại nhìn về phía cô chóp mũi đau xót, giọng nói lạc đi : "Tiểu Đường ."

Triệu Tiểu Đường cúi người tới sát bên tai Thư Hân nhẹ giọng nói: "Thư Hân, tôi cũng muốn dành cho em, cho bé con một cái ôm thuần khiết và an toàn nhất thế giới này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro