Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 3

Nhã Phương bước vào bàn vờ như không hề nghe thấy câu chuyện của Nam Khánh và Ngọc Huân. Cô cố giữ một nét mặt bình thản nhất. Thực ra, đàn ông bình thường tưởng như có vẻ tâm lí nhưng khi họ đang bị che mắt bởi ái tình, dù cho Nhã Phương có chút thay đổi trong thần sắc thì cả hai người đó đều sẽ không nhận ra. Nhã Phương đưa mắt nhìn Khánh và Huân. Cô biết, trong đầu họ lúc này đang ngổn ngang những câu hỏi về tình yêu của người kia.

Phương ghét cảm giác đó. Không phải cảm giác bị cướp đi người mình yêu mà là cái cảm giác tình bạn 3 người này đang bị rạn nứt.

Vậy là đêm đã ập về trên thành phố. Cả ba chia tay nhau vì những cuộc vui như thế này vẫn phải có hồi kết thúc. Nhã Phương đứng dậy ra về. Cô lúc nào cũng độc lập, hệt như 3 thằng con trai với nhau chứ không có chút gì của một cô gái yếu đuối cần sự giúp đỡ của 2 người bạn thân.

- "Để Huân đưa Phương về"

- "Thôi khỏi, đưa với đón gì. Bao năm qua vẫn một mình đi lại mà, phiền phức quá đi"

Câu chuyện dừng lại ở đó. Nó thú vị là ở chỗ đó. Nhã Phương không bao giờ đòi hỏi 2 người bạn thân là đàn ông của mình phải chăm lo. Khánh không bao giờ đề nghị khi Phương không cần. Còn Huân sẽ đặt ra giả thiết nhưng không bao giờ nói câu níu kéo. Nếu Phương từ chối, ngay lập tức hai chàng sẽ không nói thêm điều gì nữa. Họ độc lập đến mức kì quặc và khó hiểu.

Một mình Phương lang thang trên con phố vắng. Lúc này Phương có mới có thời gian để buồn. Từ ngày chơi với Khánh và Huân, Phương chưa bao giờ để họ thấy Phương khóc. Có thể là Phương ghét sự yếu đuối hoặc giả khi bên hai người đó Phương tự khắc không thấy mình yếu đuối. Nhưng hôm nay thì khác. Có cái gì đó uất nghẹn trong tim, muốn òa lên nức nở. Lần đầu tiên Phương cảm thấy mình mong manh, dễ vỡ, bị tổn thương khi bên Khánh và Huân. Nhã Phương muốn khóc nhưng cô không thể. Ngay cả lúc này cũng vậy, dù chỉ có một mình, nước mắt vẫn không thể rơi ra...

Nhã Phương đưa tay ôm lấy vai mình.

Trời càng về khuya càng lạnh, còn Phương thì lại dường như không sợ cái lạnh đó. Cô cứ đi thật chậm, thật chậm... Bất giác, Phương đưa tay vào túi áo và thấy món quà của Khánh tặng. Đó là một chiếc đồng hồ dây, có mặt hình trái tim khá lớn. Nhã Phương mở nó ra và nhìn vào những chiếc kim đang dịch chuyển. Hình như thời gian đang làm thay đổi mọi thứ, kể cả tình bạn mà Phương đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ thay đổi.

- "Đừng có cậy mình còn trẻ để rồi chủ quan với sức khỏe như thế nhé"

Khánh bước tới từ phía sau và khoác lên vai Phương chiếc áo. Lần thứ 2 kể từ ngày Khánh từ nước ngoài trở về anh xuất hiện đột ngột như thế trước mặt Phương khi đã nói lời chia tay trước đó:

- "Sao cứ theo rình tôi thế? Bộ tôi đẹp lắm hả?"

- "Uhm, đẹp. Đẹp tới mức đi cả đoạn đường dài chẳng có ma nào thèm trêu trọc"

- "Vậy đi theo tui làm chi"

- "Rảnh quá, chẳng biết làm gì, đi theo chơi được không?"

Nhã Phương chẳng còn hơi sức đâu để nghe những lời chọc ghẹo của Khánh. Cô cứ thế bước thong dong trên đường. Sự im lặng của cả hai thật đáng sợ:

- "Dạo này Phương buồn vì chuyện gì à?"

- "Tôi á, buồn? Không! Ông điên à, làm gì có chuyện gì khiến tôi buồn chứ. Sao ông lại hỏi vậy?"

- "Thấy Phương ít nói, trầm ngâm hơn"

- "À thì, tôi cũng đến độ phải nữ tính để tìm người yêu rồi mà"

Trời, cuối cùng thì bà cũng đến lúc phát hiện ra cái điều đáng lo ngại bao năm qua của chúng tôi đấy"

- "Chúng tôi? Là ai? Ông và Huân?"

- "Chứ sao, bà định đeo bám hai thằng tôi đến bao giờ?"

- "Vậy thôi đi"

- "Đùa chút thôi mà... Nhưng Phương này..."

Nam Khánh lùi lại sau lưng Phương. Phương cảm thấy hơi chột dạ vì sự nghiêm túc đột xuất của Khánh:

- "Sao thế?"

- "Phương... yêu... đi"

Tai Nhã Phương ù đi. Cô không nghe rõ những gì Khánh vừa nói, chỉ cảm thấy tim đau lắm. Cảm giác thật lạ, không thể gọi tên. Như một phản xạ, Nhã Phương cười rồi đánh vào vai Khánh:

- "Đùa mãi, về đi, muộn rồi đó".

Dù Phương quay đi nhưng Khánh vẫn đứng lại. Chưa bao giờ Phương thấy Khánh lại nghiêm túc trong một câu chuyện đến như thế:

- "Khánh nói thật đó. Đừng cô đơn nữa, Phương yêu đi... Hãy để cho một người nào sưởi ấm trái tim Phương, một bờ vai để dựa.

Sau này, Khánh không thể đi theo Phương về sau mỗi cuộc vui, con đường sẽ thêm dài, thêm nguy hiểm nếu Phương cứ mãi bước một mình. Phương cũng đã đến lúc cần một người ở bên rồi".

- "Không cần Khánh phải quan tâm, đó là việc của Phương. Ngay cả cái việc đi theo Phương thế này Phương cũng đâu có ép Khánh. Từ nay, Khánh đừng đi theo nữa..."

Nói rồi Phương bước nhanh về phía trước. Khánh có thể đuổi kịp Phương nhưng anh đứng lại. Khánh biết Phương không hề giận dỗi, cũng chẳng trách cứ, chỉ có điều giờ là lúc Phương ở một mình. Sự xuất hiện của Khánh lúc này có thể khiến Phương tổn thương thêm nữa. Vậy là Khánh đứng lại, cứ thế lặng nhìn Phương bước đi.

***

Vậy là lại chỉ còn mình Phương với con đường vắng. Nhưng cảm giác lúc này chông chênh và trống vắng hơn nhiều. Cô ngước mắt lên bầu trời và thấy từ khóa mắt những giọt nước mắt cứ lăn dài. Phải chăng là Phương đang khóc?

- "Khánh làm Phương phải khóc đúng không?"

Đêm nay là cái đêm gì mà cả Khánh và Huân đều đi theo Nhã Phương vậy? Phương giật mình quay đầu lại và thấy Huân đang đứng ở ven đường. Huân bước ra, tiến về phía Phương. Huân tỏ ra mạnh mẽ và kéo Phương ngả vào vai mình:

- "Có muốn Huân cho mượn vai để khóc không nào?"

- "Không..."

Huân hơi ngạc nhiên vì theo lẽ tự nhiên, tình huống ngày Phương sẽ im lặng và bật khóc trên vai Huân:

- "Đi ăn gì đó, nhâm nhi cốc rượu không?"

Huân nhìn Phương rồi bật cười:

- "Được, tôi lúc nào cũng có thời gian cho Phương. Sẵn sàng thôi, nếu Phương say, tôi sẽ đưa Phương về".

Phải tới gần chục chén đầu Phương uống lấy uống để mà không cần lý do, không cần mời mọc. Phương cứ thế rót, chạm vào cốc của Huân và nốc cạn. Cô cũng chẳng buồn để ý xem Huân có uống hay không. Huân thì cần mẫn rót rượu vào ly cho Phương. Nhưng tới ly thứ 11, Huân ngăn lại:

- "Đủ rồi đó. Giờ thì nói được chưa? Lý do cho việc cạn chén rượu tình này là thế nào?"

- "Chẳng thế nào cả, thích thì uống thôi"

- "Phương bạn tôi mà yếu đuối đến vậy à?"

- "Uống rượu đâu phải là thang đo sự mạnh mẽ"

- "Đúng vậy, nhưng uống rượu say là thước đo chỉ sự yếu đuối trong tâm hồn"

- "Vẽ chuyện, lắm lí sự quá, tôi không muốn tranh luận với ông"

- "Phương định giấu đến bao giờ?"

Phương ngồi im, không rót rượu, không tranh luận... Phương cố định hình lại tâm trí để xem cái câu hỏi đầy ẩn ý đó là sao:

- "Ý Huân là sao?"

- "Phương định giấu chuyện có tình cảm với Khánh đến bao giờ?"

- "Vớ vẩn, ai nói với ông thế?"

- "Chẳng ai nói cả, nhưng tôi không phải là thằng ngốc. Khánh có thể không nhận ra nhưng tôi thì nhìn thấy rõ ánh mắt Phương nhìn Khánh. Hôm nay Phương buồn vì Khánh nói thích Tú Linh đúng không? Câu chuyện đó Phương đã nghe thấy và vờ như mình chẳng hề hay biết".

Phương rót thêm rượu vào chiếc ly của mình rồi ngửa cổ lên trời uống cạn. Cô im lặng vì không biết phải nói lời công nhận sự thật đó theo cách nào.

- "Sao Phương không thử một lần nói lên tình yêu của mình? Sao Phương cứ mãi im lặng? Phương cam tâm mất Khánh ư?"

- "Khánh chưa bao giờ là của tôi nên không thể nói là mất. Mà tôi và Khánh là bạn, tình bạn đó sẽ không mất đi đâu".

- "Không có thứ tình bạn nào khiến ta bật khóc khi người đó có người yêu đâu. Nó là nỗi đau của tình ái. Đừng cố phủ nhận điều đó nữa".

- "Đáng ghét thật, tôi chỉ đơn giản là muốn uống rượu, muốn khóc mà không cần lí do. Huân có thể ngừng tra hỏi được không?"

Phương cố lảng tránh vấn đề bằng một lời trách cứ:

- "Tôi không tra khảo Phương, tôi nói vì không muốn làm Phương khổ.Tôi đã đồng hành với Phương bao lâu rồi, tại sao tôi lại không biết chứ. Nhưng lần này Phương mới đau thật. Bởi vì khi người ta sắp mất đi điều mình mong muốn người ta mới thấy hoang mang và lo sợ".

- "Chứ không phải Huân đang sợ nếu thẳng thừng ra, Khánh sẽ cướp mất Tú Linh của ông?"

Lần này đến lượt Huân im lặng trước câu hỏi của Phương. Đúng là Huân không biết trả lời ra sao. Chối cãi thì không đúng với những gì băn khoăn trong lòng Huân, nhưng thừa nhận thì thực tế không phải thế?

- "Tôi muốn đề nghị với Phương một chuyện được không?"

Huân nhìn sâu vào ánh mắt của Nhã Phương, dường như Huân muốn lên một kế hoạch cho cuộc tình rắc rối giữa 4 người?

Nhã Phương chờ đợi điều mà Ngọc Huân sắp nói:

- "Chúng mình chơi một trò nói thật nhé. Và những gì được nói ra sẽ mãi là bí mật của hai đứa."

- "Vậy ông nghĩ trước giờ tôi nói dối các ông chắc?"

- "Không phải là nói dối, mà là không nói ra. Đúng thế không?"

Nhã Phương im lặng:

- "Nhã Phương yêu Nam Khánh đúng không?"

Câu hỏi đó cứ xoáy đi xoáy lại làm Nhã Phương cảm thấy bực bội. Nhưng Phương biết, sự bực bội đó không phải vì Huân mà vì cô đã phải đeo một bí mật quá lâu mà chẳng thể chia sẻ cùng ai.

- "Ừ"

Phương buông thõng một câu "ừ" khiến Huân cũng giật mình. Anh không nghĩ Phương thú nhận điều đó giản đơn đến vậy.

- "Tại sao đến giờ Phương vẫn im lặng? Bao năm qua, Khánh tốt với Phương như thế. Tôi tin, Khánh cũng sẽ không làm Phương khổ. Tại sao cứ im lặng ôm một mối tình câm như thế để tự làm khổ mình?"

Nhã Phương rót rượu vào hai chiếc ly đã cạn sạch. Cô cần phải làm một việc gì đó thay vì nhìn vào đôi mắt xoáy sâu của Huân:

- "Có ích gì đâu. Một tình bạn lâu năm cũng không làm nên một tình yêu. Hơn nữa, mẹ Khánh chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận một người như tôi. Gia đình tôi... ông biết đấy. Thế nên tốt nhất là im lặng. Thời gian làm mình yêu được một người thì cũng sẽ làm mình quên được mà thôi".

- "Nam Khánh có vẻ yêu... Tú Linh. Nhã Phương biết điều đó đúng không?"

- "Ừ, biết chứ. Tú Linh là cô gái tốt mà. Cô bé dễ thương. Nếu tôi là đàn ông tôi cũng sẽ yêu Tú Linh thôi. Huân cũng yêu cô ấy, đúng không?"

- "Uhm..."

- "Vậy còn tình bạn của chúng ta?"

Nhã Phương cảm thấy lo lắng thực sự cho tình bạn của ba người khi mà có một thứ tình cảm khác xen vào và làm cho mọi thứ bị phá hủy.

- "Nếu Phương có thể bình thường khi thấy Nam Khánh yêu Tú Linh thì tôi cũng làm được điều ngược lại. Chúng ta là bạn, dù gì thì điều đó cũng không bao giờ thay đổi. Nhưng phải nói thật một điều rằng, tôi nghĩ, chỉ có Nhã Phương mới có thể làm cho tâm hồn Khánh tĩnh lại".

Đêm tàn, Nhã Phương và Huân chia tay nhau sau một cái ngoắc tay: "Đừng ai nói câu chuyện này ra với người khác nhé. Không phải là lo sợ mà đơn giản, tình yêu phải để tự nó đến"... Cả đêm hôm đó, Nhã Phương không ngủ được. Cô đoán, Ngọc Huân cũng chẳng thể nào chợp mắt được. Nhưng còn một người nữa cũng đang nhấp những ngụm rượu trong đêm...

Và đúng là đêm đó, Ngọc Huân mất ngủ. Nhưng cái lý do khiến anh trằn trọc mãi chính là cuộc gặp với Tú Linh sau khi về tới cửa nhà. Cô gái ấy đã tới tìm Huân. Nhìn thấy Tú Linh đứng chờ trước cửa căn hộ của mình, Ngọc Huân sửng sốt:

- "Tú Linh, em đến đây từ bao giờ vậy?"

- "Em cũng vừa mới đến thôi. Anh vừa đi gặp riêng với chị Phương về đúng không?"

- "Uhm..."

Huân mệt mỏi mở cánh cửa... Ngay sau đó, Tú Linh đẩy vội anh vào căn phòng, đóng sầm cánh cửa lại. Ánh điện còn chưa kịp bật lên, Tú Linh ôm chặt lấy Huân từ phía sau, nói bằng thứ giọng thỏ thẻ đầy mê luyến:

- "Anh... xin hãy giúp em, được không?"

Huân thấy trái tim mình thắt lại, anh biết ý đồ mà Linh sắp nói nhưng vẫn muốn chứng thực lại cảm giác của mình bằng một câu thừa nhận từ Linh thay vì phỏng đoán:

- "Em không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như anh Khánh, em cần sự giúp đỡ của anh"

Huân muốn gỡ đôi bàn tay của Linh ra khỏi vòng eo mình, nhưng cô càng siết chặt hơn:

- "Anh hứa với em đi, nếu anh không hứa em nhất định không buông đâu"

- "Em phải làm đến mức này ư? Em không thấy em đang quá đáng à?"

Lần này thì Tú Linh buông tay, cô nhìn thẳng vào mắt anh sau khi bật đèn phòng:

- "Anh từng nói sự thẳng thắn và quyết liệt là ưu điểm lớn nhất của em mà. Em không muốn vòng vo vì anh Khánh là mục tiêu của em. Thay vì giấu giếm hay tỏ ra ngại ngần, em sẽ chơi bài ngửa luôn. Vì thế anh hãy giúp em đi..."

- "Em muốn anh làm gì" – Giọng Huân lạnh ngắt, vô cảm.

- "Anh đến với chị Phương đi, đó là một cái kết đẹp"

- "Nếu anh từ chối thì sao?"

- "Thì em sẽ vẫn giành Khánh bằng được về tay mình, nếu anh không ở bên, chị Phương chắc hẳn sẽ tổn thương nhiều lắm".

Không thể chịu đựng thêm được nữa, Huân nắm chặt lấy bờ vai của Tú Linh:

- "Em làm sao vậy Linh, sao em lại trở nên như thế này?

Thẳng thắn và quyết liệt không có nghĩa là chà đạp lên người khác để có được thứ mình muốn. Với tư cách là một người bạn, anh không cho phép ai làm tổn thương Phương"

- "Kể cả khi người đó là em"

Cổ họng Huân nghẹn đắng lại. Tú Linh vừa chạm vào điểm yếu của anh. Cô gái mà anh từng nghĩ là mong manh, thuần khiết đến vô ngần đang khiến Huân cảm thấy sợ hãi về những một bộ mặt khác của cô.

- "Đúng vậy, kể cả người đó là em"

Tú Linh mỉm cười. Cô ghé sát mặt Ngọc Huân, đặt tay lên vai anh, kiễng chân và thì thầm vào vành tai:

- "Em nhờ anh rồi đấy, giúp hay không là tùy anh, nhưng em sẽ không dừng lại đâu đấy".

Nói rồi Tú Linh rời khỏi căn hộ của Huân. Ngay khi cô đóng sầm cánh cửa lại, Tú Linh cười nhếch miệng:

- "Tôi không cầu xin đâu, là tôi thông báo mà thôi. Dù là anh hay bất kì ai cũng không được phép ngáng được tôi. Nhã Phương, chị thì có cái quái gì hơn tôi chứ? 2 người đàn ông này càng muốn bảo vệ chị thì tôi lại càng phải làm tới cùng. Cứ chờ đấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro