Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: uyenuongmong

Beta: Moè 🍋

Nhan Hề vội đứng thẳng : " Em quên quyển sách , nên trở lại lớp lấy ."

Cô bất chấp Tiểu Dã ca tức giận , cúi đầu vòng qua anh chạy như bay .

Trong lớp còn có bạn học chưa về , Nhan Hề cô gắng làm mình trấn định lại , giống như mọi lần hoảng loạn ,nỗ lực ngồi xuống đọc sách .

Một tiếng rưỡi trôi qua , học sinh ở ký túc xá trong trường đi học học tiết tự học buổi tối , Lý Vũ Tĩnh cùng bạn đi tới , an tĩnh ngồi vào chỗ , nhìn đến bọn họ đi lại lặng lẽ , ủ rũ cụp đuôi đánh mất hết sức chiến đấu .

Nhan Hề phỏng đoán người nọ hẳn là đã rời đi rồi , mang lên cặp sách vội vàng đi ra ngoài .

Mới ra đến cổng trường , vai đã bị người tóm chặt : " Mày trốn tao ?!"

Khổng thể tin tưởng mà ngẩng đầu , nháy mắt toàn thân run run , Nhan Hề hô hấp dồn dập giãy giụa : " Cô nhỏ , cháu không trốn cô , thật sự , cháu trở lại lớp lấy đồ."

Nhan Linh hít thật sâu áp xuống tức giận , giọng nói trở thành thương lượng : " Nhan Nhan , bà ngoại sinh bệnh , nằm viện khám bệnh cần dùng đến tiền , cháu hiện tại trong tay có tiền sao ?"

Nhan Hề nóng nảy : " Lúc cháu đi bà ngoại vẫn còn khỏe mạnh a !"

" Bệnh cấp tính , lão nhân gia bệnh nói đến liền đến ," Nhan Linh muốn đoạt cắp sách Nhan Hề " Nhà bọn họ khẳng định cho cháu tiền , mau đưa cho cô nhỏ ."

Nhan Hề ôm chặt cặp sách không cho , vội vang hỏi : " Cháu thật sự không có tiền , cháu muốn đi xem bà ngoại , hiện tại bà đang ở nhà hay ở bệnh viện ?"

Nhan Linh không đáp chỉ Nhan Hề mà mắng : " Mày khẳng định có tiền ! Tao nuôi mày thế nhưng nhận lại được một cái sói mắt trắng , thủ tục nhận nuôi còn chưa có xong xuôi , tao vẫn là cô mày ! Nhà bọn họ một người là hiệu trưởng một người là giáo sư , khẳng định cho mày tiền ! Nhanh lấy ra cho tao !"

" Cháu không có !" Nhan Hề gấp đến độ khóc lên " Cô nhỏ cháu thật không có tiền , cháu không lừa cô a !"

" Có hay không tao tìm liền sẽ biết !"

Nhan Hề sức lực nhỏ , tránh không thoát được , gấp gáp cắn mu bàn tay Nhan Linh .

Nhan Linh thực sự tức giận , giơ tay vung qua muốn tát Nhan Hề .

Nhan Linh dùng sức , nghiến răng nghiến lợi vung qua , bàn tay vung lên giữa không trung đột nhiên bị bắt lại .

Hà Tư Dã bắt lấy tay Nhan Linh , thanh âm lạnh lẽo : " Cô thử đánh em ấy xem ."

Thanh niên một thân áo trắng giống tuyết hòa vào nhau ,thân thẳng như tùng ngạo nghễ đĩnh đạt , ánh mắt rét lạnh thấu xương , quanh thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo dọa người .

" Mày mẹ nó là ai ? Tao dạy cháu gái liên quan gì đến mày !" Nhan Linh giọng nói mang theo chút sợ hãi , lập tức chửi ầm lên muốn thêm chút can đảm .

Hà Tư Dã sắc mặt phiếm hồng , ánh mắt lạnh lẽo sắc bén , dùng sức nắm chặt tay Nhan Linh đau đến hô to :" Nhan Nhan , cháu mau bảo hắn buông tay !"

Nhan Hề không lên tiếng , cả người phát run ngây ngốc đứng nhìn .

Hà Tư Dã chợt dùng sức , hung hăng đẩy Nhan Linh ra xa tầm hai mét .

Nhan Linh lảo đảo ngã trên nền tuyết , bị gió lạnh thổi qua rùng mình , giống như kẻ điên rống to : " Nhan Hề ! Mày hiện tại có người chống lưng rồi làm phản có phải không ! Mày liền đứng đó trơ mắt nhìn cô mình bị đánh sao !!"

Nhan Hề đôi môi run rẩy , thanh âm nhẹ đến mức vừa mở miệng đã cảm giác như bị gió thổi đi , Hà Tư Dã đứng bên cạnh cũng không nghe rõ : " Cô cũng từng trơ mắt nhìn cháu bị hắn đánh ."

Mấy bác bảo vệ nghe động tĩnh lớn liền chạy về phía này : " Cô kia ! Cô kêu cái gì ."

Nhan Linh trên mặt nhất thời hoảng hốt , nhìn đến đồng phục bảo vệ sợ hãi bò dậy nghiêng ngả chạy đi , vừa chạy vừa chỉ vào Nhan Hề mắng : " Con sói mắt trắng ! Bà ngoại mày nếu như hôm nay bệnh chết thì chính là do mày hại !"

Nhan Hề hai mắt đỏ bừng , nước mắt thi nhau rơi xuống , thân ảnh nhỏ gầy run run khổ sở ngồi trên nền tuyết giữ trời đông giá rét , nhìn bóng dáng cô nhỏ rời đi , quanh thân sự thương tâm thất vọng cùng bất lực gắt gao bao bọc lấy cô , hai mắt dần trở nên trống rỗng mịt mờ .

Hà Tư Dã uốn gối cúi người , tầm mắt nhìn thẳng vào mắt cô , thanh âm trầm thấp phá lệ ôn nhu : " Nhan Hề , nhìn tôi ."

Nhan Hề mờ mịt ngẩng đầu , nhìn vào mắt anh , bừng tỉnh lại càng thêm ủy khuất , không chớp mắt , nước mắt lại càng rơi lợi hại thành từng chuỗi .

Hà Tư Dã chậm rãi nâng ngón tay cái , khẽ chạm vào má cô , lạnh lạnh , nước mắt vương trên mi cơ hồ đều muốn đông lại thành tuyết . Trong mắt anh hiện lên một tia đau lòng , bỗng dưng anh khẽ mỉm cười : " Muốn xem đánh nhau sao ?"

Nhan Hề lông mi còn vương nước mắt ,hoang mang : " Dạ ??"

Thẩm Phi từ phía đối diện hô to : " Tứ gia nhanh lên a! Chúng ta muộn mất một giờ rồi ! Đều bị mắng không tôn trọng người a !"

*

Mùa đông , ánh sáng mặt trời mỏng manh rất nhanh bị che khuất , công viên Nam Hồ một mảnh tối tăm , tuyết trắng khắp nơi . Hà Tư Dã ba người đứng một bên , một bên khác đứng bảy tám người trẻ tuổi cao to du thủ du thực * , cầm gậy gộc , đã chờ đến không kiên nhẫn .

*lang thang không có công ăn việc làm ổn định

Nhan Hề nhìn đến phát ngốc , vội vàng bắt lấy cánh tay Hà Tư Dã : " Tiểu Dã ca , anh muốn đánh nhau sao , anh đừng đánh nhau a ! Hơn nữa bọn họ nhiều người như vậy ."

Thẩm Phi cười lớn : " Yên tâm , anh trai em từ nhỏ đến lớn bị hẹn gặp mặt vô số lần , sức chiến đấu vô cùng lớn a."

Nhan Hề ngốc rồi : " Hả ?"

Thẩm Phi hướng về phía cô nháy mắt : " Nữ sinh theo đuổi anh trai em quá nhiều , bị cự tuyệt các cô ấy liền tìm anh trai mình làm chủ , mấy năm nay anh đều bồi chạy thành cao thủ điền kinh a ."

Nhan Hề không thể tin tưởng !!

Thẩm Phi lại nói : " Bất quá em cần giữ bí mật a , anh trai em có đại học nhìn trúng phải khảo hạch tư cách , không thể để người khác biết việc đánh nhau ."

Nhan Hề hoang mang , chỉ vào đối diện : " Bọn họ cũng đều biết a !"

" Bọn họ đều là bại tướng dưới anh trai em ,nào còn dám ra ngoài nói loạn , mặt mũi gặp người đều phải nói chính mình vấp cửa té ngã ."

Hà Tư Dã đứng bên cạnh không kiên nhẫn nghe được nữa , cởi ra áo khoắc trắng hướng đầu Nhan Hề ném qua : " Lùi lại ."

Nhan Hề vội vàng lùi lại muốn xốc áo lên , Hà Tư Dã đè tay cô lại : " Không cho phép nhúc nhích , không được nhìn lén tôi đánh người ."

Nhan Hề hô hấp khẩn trương , tức khắc tay không dám lộn xộn .

Trước mắt một mảnh tối , thính giác trở nên dị thường mẫn cảm , nghe được âm thanh Tiểu Dã ca lười biếng , trầm thấp : " Năm phút ! Tốc chiến tốc thắng , tôi còn muốn về nhà làm bài tập ."

Đối diện truyền đến âm thanh khàn khàn khó nghe : " Thật con mẹ nó còm làm ra vẻ , đừng nói nhảm nữa , anh em xông lên !"

Nhan Hề vội vàng muốn xốc áo lên nhìn , trên đầu liền vang lên tiếng nói : " Nhìn lén tôi không cho cô học bổ túc ."

Nhan Hề tức khắc cứng đờ , không dám động đậy .

Cô chỉ nghe được âm thanh thân thể va chạm , có tiếng gậy gộc đánh vào người , có tiếng thét đau chói tai , còn có thanh âm Thẩm Phi ca mắng người , duy nhất chỉ không nghe thấy thanh âm Tiểu Dã ca . Cô nín thở nỗ lực phân biệt , tựa hồ nghe đến âm thanh anh cười trầm : " Thật sự có tài a."

Nhan Hề cắn chặt môi , đôi tay khẩn trương nắm chặt , móng tay đâm vào lòng bàn tay mà không có cảm giác đau .

Tiếng kêu la ngã trên mặt đất , tiếng kêu đánh kêu giết xung quanh , còn có âm thanh hùng hùng hổ hổ uy hiếp . Giống như qua một thời gian dài Nhan Hề không dám hô hấp, bỗng nhiên nghe được một tiếng thét kinh hãi : " Mẹ nó , tứ gia thật trâu bò !"

Nhan Hề cứng người , sốc vội áo khoác trên đầu ra muốn xem lại bị một người chặn tầm mắt .

Bầu trời đêm treo một vầng trăng tròn , ánh trăng sáng tỏ chiếu trên người thiếu niên làm hình dáng anh ấm áp thêm vài phần , ngày thường ánh mắt lãnh đạm lạnh lẽo , lúc này lại mang theo chút ý cười .

Nhan Hề đối diện mắt anh , mang theo sùng bái . Anh hơi thở có chút gấp , cảm mạo cùng đánh nhau làm hai má phiếm hồng , đôi mắt đào hoa câu người sau khi đánh nhau thêm phần hưng phấn : " Nhìn lén ! Không muốn học bổ túc nữa sao ?"

Nhan Hề vội vàng nói : " Muốn muốn!"

Anh khẽ cười nhẹ , thần sắc lười biếng tản mạn , chậm chạm lấy lại áo khoác : " Không được nói với ba tôi ."

Nhan Hề mỗi lần nghe được anh nói câu này đều giống như cùng Tiểu Dã ca thân cận hơn , bởi vì họ có chung bí mật .

Đầu gật gật như dã tỏi : " Vâng vâng ."

Thẩm Phi bên kia hùng hùng hổ hổ mà dùng ngôn ngữ thu thập tàn cục , chạy lại phía Nhan Hề : " Đúng rồi , vừa nãy ở cổng trường là cái tình huống gì ?"

Nhan Hề vô thức sợ hãi nhìn lén Hà Tư Dã.

Hà Tư Dã mười ngón tay đan vào nhau , lười biếng bẻ : " Nhìn tôi làm cái gì , muốn nói liền nói , không muốn liền thôi ."

Nhan Hề nghĩ nghĩ , nhỏ giọng kể : " Đó là cô nhỏ của em , cô nhỏ thích đánh bạc , trong nhà tiền đều bị cô chơi hết , còn đi vay nặng lãi ."

Thẩm Phi chép miệng : " Ai da , cô bé đang thương ."

Đã qua chín giờ tối , Hà Tư Dã mệt mỏi , đầu đau lợi hại , chân sải bước dài : " Về nhà ."

" Tiểu Dã ca ."

Nhan Hề theo phản xạ bắt lấy tay anh .

Hà Tư Dã nhíu mày , tầm mắt chuyển từ tay lên mặt cô : " Gì ?"

Nhan Hề khẩn trương : " Cô nhỏ nói bà ngoại bị bệnh , tuy rằng không biết thật hay giả , nhưng em muốn đi xem . Tiểu Dã ca , anh cảm mạo không thoải mái , anh đi về trước , em đi xem một chút , chính là phiền toái anh cùng Dương thúc và dì Phương nói một tiếng ."

" Còn có việc kia , hôm nay , cảm ơn anh...."

Hà Tư Dã nhíu mày không nói chuyện .

Lúc này trong rừng cây chợt vang lên tiếng vỗ tay , người nọ trong lòng ngực treo một cái máy quay , vỗ tay xong lại tiếp tục giơ máy quay lên quay bọn họ .

" Thật xuất sắc , học thần ra ngoài đánh nhau , thật mới mẻ ,thật trâu bò ."

Lời tác giả :

Tứ gia: Hôm nay cậu ra vẻ thật CMN thành công J

Lời edit :

Bắt đầu từ chương sau mình sẽ thay đôi cách xưng hô nha .

Vì một màn anh hùng cứu mỹ nhân , vì hôm nay Tứ gia cười thật đẹp a .

Nên muốn cho hai bạn gần nhau hơn :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro