Chương 30: Tiểu nha đầu, không nên nghịch ngợm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi công ty phần mềmmáy tính CC, đã là tám giờ tối, Park Ji Yeon lết xác lên được xe của cực phẩmthì bắt đầu hữu khí vô lực ra sức rên rỉ: “Cực phẩm, đi đâu đó ăn cơm đi, emchết đói đến nơi rồi!”

Ham Eun Jung khẽ nhíu mày: “Sao đóibụng mà không nói sớm?”

Khuôn mặt Park Ji Yeon tràn đầy ấmức: “Không phải là unnie rất bận đó sao, em không nỡ làm phiền mà…”

Vốn dĩ cực phẩm ở công ty cũngrảnh, rất ít việc, nhưng sau đó đột nhiên lại nhận được một cú điện thoại khiếunại, nói rằng phần mềm máy tính mà CC vừa cho ra thị trường không lâu bỗng xuấthiện một lỗ hổng bảo vệ khá lớn, cho nên Eunjung vì giải quyết vấn đề này, bậnrộn suốt cả buổi chiều, thậm chí không rời khỏi bàn làm việc nửa bước.

Park Ji Yeon, mỹ nữ nhà ta đói thìcó đói thật, thậm chí đến nỗi hoa mắt chóng mặt luôn ấy, nhưng nhìn thái độ làmviệc cần mẫn và tập trung cao độ của Ham Eun Jung, vẫn cảm thấy cực kỳ đã mắt,không phải người ta luôn nói sắc đẹp có thể ăn được sao, nếu như không phải là Eunjung,nếu như đổi lại thành người khác, đảm bảo cô sẽ càng đói thê thảm hơn. = =|||

“Xin lỗi, là unnie không chú ý.” HamEun Jung lập tức nhận ra mình đã quá bất cẩn, cho nên khom lưng lấy một hộpbánh trong hộc xe ra: “Ăn chút đi.”

Eunjung lái xe chạy thẳng mộtđường, đến lúc con phố tập nập hiện ra trước mắt với những biển hiệu nhà hàngnhư “Tiệm cơm XX”, “Quán rượu XX”, “Quán lẩu XX”… tốc độ xe mới bắt đầu chậmlại.

Sau khi Park Ji Yeon ăn bánh quylót dạ xong, tinh thần lại phấn chấn như thường, lập tức liền nhào qua úp mặtvào cửa sổ xe hét loạn: “Cực phẩm cực phẩm, chúng ta đi ăn lẩu nha, ai da aida, đến chỗ kia đi, quán XYZ kia kìa, em muốn gặm xương dê quá à…”

Ham Eun Jung ngoan ngoãn nhận mệnh,dừng xe trước cửa tiệm XYZ, Park Ji Yeon trong lòng vô cùng hứng khởi, khoankhoái nhảy xuống xe.

“Jiyeon.” Ham Eun Jung bỗng nhiêngọi cô lại.

“Đi ăn lẩu dê, không bằng… đến nhà unnieăn đi.” Eunjung vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, cơ hồ nhưkhông thấy đáy.

“Á…” Park Ji Yeon nhất thời ngẩnra, có cảm giác không thể tin vào tai mình.

Ham Eun Jung trấn tĩnh giải thích:“Ví tiền của unnie để quên ở công ty rồi.”  

Park Ji Yeon: “Không sao, em…”

Vốn dĩ cô định biến mình thành kẻhào hiệp trượng nghĩa, thấy người yếu thế ra tay cứu giúp, hào sảng hô một câu“Em mời!”, nhưng đột nhiên nhớ đến sau vụ mất đồ hôm đó, cuộc sống của cô bấttri bất giác cũng trở nên “thanh bạch liêm khiết” hơn hẳn, nghèo túng đến đángthương, cho nên cũng rất chi là tự giác mà ngậm mồm.

Ham Eun Jung vào trong xe lấy mộtcon heo đất nhỏ bằng sứ ra đưa cho cô: “Lấy tiền xu trong đó đi, trong tủ lạnhnhà unnie vừa vặn có xương dê cùng một ít nguyên liệu làm lẩu nữa, bây giờ chỉcần đi mua một chút rau là được, đủ cho hai người chúng ta ăn.”

Cho nên, rốt cục ngày hôm đó, đạimỹ nữ Park Ji Yeon đã có cơ hội được “đến thăm” căn nhà nhỏ của cực phẩm.

Căn nhà ngụ tại một khu phố nhỏ cóvẻ tương đối cũ kỹ, nằm trên lầu sáu của khu chung cư, không có thang máy, chỉcó thể men theo những bậc thang gồ ghề chật chột mà leo lên, tới lúc đặt chânđược tới trước cửa thì hai chân Park Ji Yeon cũng đã sắp nhũn ra đến nơi rồi,không nhịn được bắt đầu mở miệng oán trách: “Cực phẩm, tại sao unnie lại muanhà ở chỗ bất tiện thế này…”

Ham Eun Jung lấy chìa khoá ra mởcửa: “Không phải mua, đây là căn nhà cũ của bà ngoại unnie.”

“Yoon nãi nãi?” Park Ji Yeon hếtsức tò mò, vậy thì tại sao bà không ở lại đây, mà lại tình nguyện đến cái việndưỡng lão đó làm gì?

Tựa hồ như nhìn thấu được suy nghĩtrong đầu cô, Ham Eun Jung chỉ nhàn nhạt giải thích: “Viện dưỡng lão kia banđầu cũng là gia nghiệp của bà ngoại, sau đó xây thành viện dưỡng lão, bà ngoạikhông muốn chuyển đi, cho nên ở lại đó luôn.”

Mà căn phòng nhỏ này, luôn luôn gợilại những ký ức đau đớn xót thương đã hằn sâu trong lòng bà ngoại, vì thế nênbà căn bản cũng không muốn ở cùng với unnie.

Park Ji Yeon chợt như ngẫm ra, cũngkhó trách phòng của Yoon nãi nãi lại không giống với những người già khác, hơnnữa tính cách rất thanh cao lạnh lùng…

Phòng khách không lớn, nhưng lạiđược bài trí hết sức gọn gàng sạch sẽ, ây da, thật không hổ danh là cực phẩmmà!

Ham Eun Jung đứng trong phòng bếpgọi với ra: “Jiyeon, vào đây giúp unnie.”

Park Ji Yeon hứng chí bừng bừngbước tới, nhìn sang đống rau vừa mới mua về đang chễm chệ nằm trong chậu rửa,ánh mắt cô đảo qua đảo lại một hồi, cuối cùng cương quyết ngẩng đầu lên: “Emkhông rửa đâu!”

Lúc này Ham Eun Jung đã cởi chiếcáo khoác ngoài ra rồi, chỉ còn lại chiếc áo cổ hình chữ V với hai ống tay áođược xắn lên cao, Eunjung đem thịt bò cắt thành từng lát nhỏ, nghe thấy cô trảlời một câu ngang như cua thì không khỏi nhướn mày: “Tại sao lại lười như vậy,em rốt cục là có muốn ăn hay không đây?”

Park Ji Yeon nghiêm trang nhìn Eunjung:“Muốn ăn, dĩ nhiên muốn ăn, nhưng bây giờ em là khách của unnie cơ mà, em hỏi unniecó chủ nhà nào lại để cho khách làm việc không!”

Ham Eun Jung nhất thời dở khóc dởcười: “Được rồi, vậy nếu em không muốn ăn sớm thì vào phòng khách xem TV đi, dùsao em cũng chọn cách lười hợp lý hợp tình thế còn gì.”

Park Ji Yeon mặt dày sẵn tính trờisinh, thản nhiên không thèm ừm hửm nhảy thẳng ra phòng khách rung đùi ngồi xemTV, khiến cho Ham Eun Jung cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Có điều Park Ji Yeon hôm nay lạiquyết tâm thể hiện cái bản chất thiên kim tiểu thư lười biếng nhác nhớn củamình, sau khi ăn xong, mỹ nữ nhà ta lập tức ném đũa sang một bên, duỗi chân ranằm dài trên chiếc ghế sofa, bắt đầu mở miệng lải nhải: “No chết em rồi, cựcphẩm à unnie chịu trách nhiệm dọn dẹp rửa chén đi nha, em không biết đâu em mặckệ đó.”

Ham Eun Jung trầm mặc nhìn cô:“Thật đúng là không thể trông cậy được vào em mà.”

Park Ji Yeon từ từ ngồi dậy, yênlặng nhìn lại cực phẩm, trong lòng âm thâm tự sỉ vả: hôm nay cô làm ra vẻ đạigia bao nuôi nữ hầu như thế này, có phải là hơi quá đáng rồi không?

Nghĩ nghĩ một hồi, cô bắt đầu nuốtnuốt nước miếng: “Thật ra thì, cực phẩm à, cái kia ấy mà, không phải là em lườinhác gì đâu, chỉ là tối nay em muốn chứng minh một quan điểm mà thôi.”

Câu này sao lại nghe quen quen thế…

Ham Eun Jung đầy rẫy nghi ngờ tiếptục phóng những ánh mắt bí hiểm vèo vèo về phía cô:

“Quan điểm gì?”

Park Ji Yeon bình tĩnh đáp lời: “Emchỉ cảm thấy, một ngày nào đó em mà biến thành bà cô có chồng… Người thích hợpđể làm “Nấu fu” (*) chắc chắn không phải là em rồi.”

(*) A.T: Hừm, có ai chỉ cho A.Tcái đoạn này với, cái từ “nấu fu” này ấy mà, gốc của nó là “煮fu”, Hán: “chử fu”: nấu fu.Vấn đề nà bạn A.T hêm có hiểu “fu” có nghĩa là gì hết, có khi nào nó đồng âmvới “phu”, tức là chồng không? Nô  ám chỉsau này người phải chịu trách nhiệm nấu ăn là “chồng” chị, chứ không phải chịđó?

Ham Eun Jung phải sững sờ mất một lúc mới hoàn toàn hiểu đượccô đang ám chỉ điều gì, nhất thời tức không được mà cười cũng chẳng xong, chỉcó thể duỗi ngón tay ra dí lên trán cô.

“Tiểu nha đầu, không nên nghịchngợm như vậy.”

Đã vậy, lại còn thường xuyên nhỏmọn so đo.

Park Ji Yeon bị Eunjung dí dí ấn ấnmột hồi, trên trán cũng có chút đau, nhưng mà không hề gì, bởi vì lúc này côđang rất vui vẻ, cười sảng khoái y chang con nít được kẹo, trong lòng âm thầmtự sướng: cô rốt cục cũng bắt nạt cực phẩm được một lần rồi, rất có cảm giácthành tựu ha ha ha!

Nhìn cô gái nhỏ trước mắt đang cườiđến trời đất đảo điên, đôi mắt xinh đẹp tựa hồ như cũng toát ra ý cười, khoémiệng của Ham Eun Jung bất giác nhẹ nhàng nhếch lên.

“Nhưng mà em nói như vậy cũng khôngsao,” Eunjung nhàn nhạt phang cho một câu: “Nấu phu hay nấu phụ, sau này chắcchắn vẫn phải có một người đảm đương, đúng không?” 

Park Ji Yeon vừa ngước mắt lên đãthấy ngay ý cười trong đáy mắt Eunjung, cho nên tận sâu trong tim bất chợt sinhra chút cảnh giác: “Cực phẩm, em cảm thấy, unnie hình như đang đùa giỡn em.”

Nói xong một câu, park mỹ nữ yênlặng nằm xuống ghế salon.

“Park Ji Yeon!” Trên đỉnh đầu bấtchợt truyền đến một tiếng gọi lớn.

Park Ji Yeon kinh sợ, phản xa cóđiều kiện liền nhảy dựng lên: “A? Làm sao làm sao?”

Ngay trước mắt cô lúc này, đã sátrạt khuôn mặt tuấn tú khí thế bất phàm của một người nào đó.

Hai tay Ham Eun Jung chống lênchiếc ghế salon, vây cô trong vòng tay mình, đem hai khuôn mặt tiến sát lạinhau, khoé miệng quyến rũ của Eunjung khẽ nhếch lên, cười như không cười.

Eunjung nhẹ nhàng mở miệng, giọngnói mang theo chút dịu dàng, lại nhuốm vẻ gì đó gian xảo.

Ham Eun Jung nói: “Jiyeon, đừng cólần nào cũng cầm đèn chạy trước ô tô như thế chứ.”

Oan uổng quá, cô có cầm đèn với chảchạy trước ô tô gì đâu cơ chứ!

Eunjung vẫn tiếp tục nhìn chằm chằmvào cô, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, không chút gợn sóng.

Nếu là lúc bình thường, khi Eunjungkhông có biểu hiện gì, ánh mắt của Eunjung đã đủ khiến người ta chịu một áp lựclớn rồi, huống chi bây giờ cô đang bị vây hãm trong vòng tay Eunjung, cho nênchỉ có thể đành bỏ vũ khí xuống đầu hàng vô điều kiện.

Được rồi, ai bảo hư vinh cho lắmvào, ngu ngốc mà đòi đùa giỡn cực phẩm, bây giờ thì ăn miếng trả miếng, đúng làđáng đời cô mà!

Park Ji Yeon lúng túng cả nửa ngày,cuối cùng đành ha ha cười gượng: “Cực phẩm, em có thể đi thăm khuê phòng củaunnie một chút được không…”

Khuê phòng?

Ham Eun Jung nhếch miệng, yên lặngnhìn cô một cái, rốt cục cũng chịu thả tự do cho cô, xoay người lại tiếp tụcdọn dẹp bàn ăn.

Này này này, không nói tức là đồngý đó! Park Ji Yeon trước nay luôn thờ phụng câu nói kinh điển này, cho nên lậptức nhảy dựng lên, phóng đi như chớp.

Từ lúc trước khi ăn cô đã kịp thờinhìn ngắm ngó nghiêng qua căn nhà này rồi, thông với phòng khách còn có hai cănphòng nhỏ khác nữa, nhưng một căn phòng thì cửa đã bị khoá lại kín mít, cho nênPark Ji Yeon rất tự nhiên, chạy vào một căn phòng khác.

Nhưng mà chạy vào phòng rồi, mỹ nữnhà ta lại không hề làm cái gì thuộc phạm trù “đi thăm khuê phòng” hết, ngượclại chỉ tựa vào cánh cửa, vuốt vuốt ngực, thở hổn hển một cách cực kỳ đángthương.

Tim cô đập nhanh quá.

Mặt cô cũng đỏ quá.

Chân tay cô nhũn ra hết cả rồi.

Được rồi, Park Ji Yeon thừa nhận,cũng chỉ tại tên Ham Eun Jung chết tiệt kia áp cô quá sát, mà xem ra sức hấpdẫn của cực phẩm cũng quá lớn rồi, hại cô sinh ra loại phản ứng không bìnhthường như vậy, thậm chí còn viện cái lý do ngớ ngẩn “đi thăm khuê phòng” đểchạy vào đây tránh mặt Eunjung, may mà lúc ăn lẩu nóng mặt cũng đã đỏ sẵn rồi,nếu không Eunjung nhất định sẽ nhận ra, cô chỉ vì chút xíu hành động đó của anhđã liền đỏ mặt…

Trời ạ, tại sao lại có thể như vậyđược chứ?

Đối với một vị cực phẩm trong chốncực phẩm như Ham Eun Jung, Park Ji Yeon đại mỹ nữ có mê một chút cũng là chuyệnbình thường, nhưng mà cũng đã lâu như vậy rồi, từ hồi thực hiện nhiệm vụ “thuphục” – một động từ đầy vẻ mờ ám như vậy, thế mà cô vẫn không có chút ý nghĩ tàác nào, tại sao bây giờ lại mặt đỏ tim nhảy tứ chi nhũn thế này…

Nhất định là bị mấy tiếng “Boss, bàchủ” của nhóc Yoeob, cộng thêm nụ cười bí hiểm của cực phẩm khi nói “Nấu phunấu phụ” làm cho cô phản xạ có điều kiện, đầu óc điên đảo rối tung rối mù, ýnghĩ tà ác cũng vì thế mà nổi lên rồi!

Park Ji Yeon cố gắng bình tĩnh lại,trước giờ nghe quần chúng nhân dân tung tin cô đốn gục được đại cực phẩm HamEun Jung, đã thoả mãn rất lớn lòng hư vinh của cô rồi, cho nên bây giờ, tuyệtđối không thể có suy nghĩ bất chính trong đầu a a a!!!

Mây trôi ta đã rờ không tới, huốngchi là mây trôi trên cả mây trôi, muốn ngắm nhìn cũng quả thực là lực bất tòngtâm… 

Cho nên sau khi tự mình thực hiệncông tác tư tưởng, cuối cùng Park Ji Yeon đã khôi phục được lại bình thường,bắt đầu bật đèn lên ngắm nghía căn phòng, căn phòng này cũng rất đơn giản sạchsẽ, một chiếc giường, một chiếc tủ và một chiếc bàn, tất cả đều làm bằng gỗ,mang theo một hơi thở đậm nét phong cách truyền thống, vừa gọn gàng lại vừasang trọng.

Có điều có một thứ khiến Park JiYeon cảm thấy rất không hợp với cách bài trí của căn phòng này chút nào, đó lànhững bức tranh xếp thành một hàng dài được treo trên bức tường kia.

Những bức tranh này…

Park Ji Yeon lướt qua từng cái một,phát hiện hầu hết cô đều đã xem qua rồi, bởi vì mỗi khi cô chuyên tâm làm mộtviệc gì đó, đảm bảo sẽ nhớ được rất lâu, cho nên, những bức tranh được treo ởđây, nhất định là cô đã bắt gặp trong phòng sưu tập tranh của mẹ.

Nếu như cô không nhầm, tên của bộsưu tập tranh kia hình như là…

“Album kỷ niệm của Thanh Trạc –thành viên Song Thanh giới hội hoạ”!

Mẹ cô – Han Gain  từng kể lại, năm đó khi Thanh Trạc rời khỏigiang hồ mai danh ẩn tích, có người vì đặc biệt hâm mộ bà, cho nên đã tự mìnhlàm ra mấy tập album kỷ niệm như thế này.

Nhìn về phía lạc khoản (*) của mỗibức tranh, quả nhiên ở cùng một vị trí, đều có con dấu màu đỏ ghi tên “ThanhTrạc”, chứng minh rằng những bức tranh này, khẳng định là tranh gốc của bà. 

(*) Lạc khoản: là phần trên tranhđề tên, bút danh, … của tác giả.

Chỉ có điều Park Ji Yeon không tàinào hiểu nổi, tại sao Ham Eun Jung lại có nhiều tranh gốc của Thanh Trạc nhưthế chứ?

Bất tri bất giác cô nhớ tới bàidiễn thuyết ca tụng của Jeon Boram về đại truyền kỳ Ham Eun Jung ngày hôm đó,từng nhắc tới bức vẽ “Mẫu? Nhũ!” của Eunjung, được trưng bày chung với các tácphẩm khác của Song Thanh giới hội hoạ, hiển nhiên cũng có thể suy ra Eunjung làngười có hứng thú với hội hoạ, nhưng mà, tại sao Eunjung lại chỉ lưu giữ tranhcủa Thanh Trạc, hơn nữa còn đặc biệt treo trong phòng ngủ như thế này?

Chẳng lẽ, chỉ đơn giản vì Eunjungthích tranh của Thanh Trạc thôi sao?

Park Ji Yeon tiến lại gần chiếc bànnhỏ được kê trong phòng, lập tức một bức hình với người nữ cảnh sát có khuônmặt tươi tắn vui vẻ nhanh chóng hấp dẫn lấy ánh mắt cô.

Nữ cảnh sát này tuồi còn rất trẻ,khuôn mặt không hẳn là quyến rũ nhưng vô cùng xinh đẹp, đôi mắt sáng mang theoý cười sảng khoái trẻ trung, tự tin mà rực rỡ, dường như có thể khiến cho ngườikhác không thể nào dời mắt nổi.

Park Ji Yeon thật cẩn thận cầm lấykhung hình đưa lên ngắm nghía, cảm thấy nữ cảnh sát này sao mà đặc biệt quenmắt, nhưng không tài nào nhớ ra nổi mình đã từng gặp ở đâu.

Ham Eun Jung gõ cửa bước vào, bắtgặp cô đang cầm khung hình trong tay, bước đi của Eunjung dường như hơi chậmlại, đôi mắt tràn ngập ý cười cũng đột nhiên trở nên lạnh hẳn đi, Eunjung bấtđộng thanh sắc đi qua cầm lấy khung hình trong tay cô: “Jiyeon, cũng không cònsớm nữa, unnie đưa em về trường.”

Park Ji Yeon còn đang cố gắng suynghĩ, nhìn thấy Eunjung bước vào thì lập tức không nhịn được nữa mà mở miệnghỏi: “Nữ cảnh sát này là ai vậy? Hình như em đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng nghĩmãi nghĩ mãi mà vẫn không ra!”

Ham Eun Jung yên lặng một lúc lâu,thấy cô vẫn không chịu có ý định nhúc nhích, Eunjung mới xoay người lấy từ ngănkéo tủ đầu giường ra một bức ảnh đưa cho cô.

Park Ji Yeon vừa nhìn thấy, lập tứctrợn tròn hai mắt.

Mặc dù bây giờ đã khác rất nhiều,nhưng cô vẫn có thể dễ dàng nhận ra hai đứa trẻ trong bức hình đó là Ham EunJung và Park Sun Young, đứng phía sau bọn họ là một nam một nữ, nam tuấn tútinh anh, còn nữ một thân trang phục cảnh sát, cả người toát lên một vẻ thanhnhã cao quý xuất trần, thực lòng mà nói, Park Sun Young quả thật rất giống vịnữ cảnh sát này.

Park Ji Yeon chăm chú ngắm nghíamột lúc, cuối cùng chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn về phía Ham Eun Jung.

Eunjung chỉ nhìn chằm chằm vào bứchình, nhàn nhạt nói: “Bọn họ từng là người một nhà.”

Người một nhà?

Park Ji Yeon lập tức chộp ngaynhững chữ trọng điểm, hỏi thẳng không cần quanh co: “Cho nên, unnie với ParkSun Young, thật sự là chị em?”

Ham Eun Jung chần chừ một chút, sauđó gật đầu.

Park Ji Yeon nhận được cái gật đầuthừa nhận của Eunjung, trong lòng mãnh liệt dâng trào phẫn uất: Giỏi thay ParkSun Young!

Sau đó, đột nhiên cô lại nghĩ đếnmột vấn đề khác.

Mẹ của Park Sun Young tên là YoonEun Hye, từng là nữ cảnh sát chống tội phạm buôn bán ma tuý, nhưng Park SunYoung mỗi lần nhắc đến mẹ, đều bảo bà chỉ là một hoạ sĩ nhỏ, mà Yoon nãi nãi cólần từng viết những câu chữ lẫn lộn về Thanh Trạc và Eun Hye trong Ái LiênThuyết, hơn nữa cực phẩm lại có nhiều tranh của Thanh Trạc như vậy…

Đem những sự kiện này xâu chuỗi lạivới nhau, cuối cùng cô cũng hiểu.

“Nữ cảnh sát Yoon Eun Hye, có phảilà Thanh Trạc của Song Thanh giới hội hoạ hay không?”

Mặc dù đã suy nghĩ rất kỹ, nhưng khi nói ra miệng Park JiYeon vẫn còn có chút cảm giác không thể nào tin nổi.

Cái thế giới này không chỉ có huyễnhoặc thôi đâu, nó ma quái và kỳ bí vô cùng đấy…

Ham Eun Jung hoàn toàn không ngờtới cô chỉ cần một câu đã nói huỵch toẹt ra được cả hai thân phận của ngườitrong bức hình, Eunjung sửng sốt mất một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc ngồi trên xe Enjung đưa cô vềký túc xá, Park Ji Yeon vẫn một mực cảm thấy, quả thực là không thể nào tiêuhoá nổi a a a!

Yoon Eun Hye là mẹ của cực phẩm và ParkSun Young, là nữ cảnh sát chống tội phạm ma tuý, là Thanh Trạc trong Song Thanhgiới hội hoạ, và đồng thời cũng là…

Một kẻ phản bội không hơn khôngkém!

Park Ji Yeon còn nhớ rõ lúc trước,khi cô cùng Park Sun Young vì đánh nhau mà sau này trở thành bạn tốt, mẹ cô HanGain cũng vì thế mà từng gặp Park Sun Young một lần, sau đó từ trường trở vềnhà, trong lúc vô tình cô nghe được cuộc trò chuyện của ba mẹ…

Han Gain: “Hôm nay ở trường em gặpđược con gái của Eun Hye, thoạt nhìn rất xinh đẹp khoẻ mạnh, cũng rất giống EunHye nữa.”

Park Chung Hee: “Gain, em muốn nóigì?”

Han Gain: “Chung Hee à, ma tuý từngphá huỷ Yoon gia, Eun Hye từ xưa đến nay luôn một mực căm thù ma tuý, cho nênmới từ bỏ hội hoạ để làm cảnh sát chống tội phạm ma tuý, em không tin cô ấy lạicó thể trở thành kẻ phản bội như vậy được! Anh là thị trưởng, chẳng lẽ không cócách nào giúp cô ấy lật lại vụ án, điều tra toàn bộ một lần nữa sao!”

Park Chung Hee: “Gain, em khônggiao thiệp với giới chính trị, cho nên không biết nó nguy hiểm thế nào đâu, Yoonđội trưởng cũng đã bỏ mạng hai năm rồi, nếu như không có người nào tìm đượcchứng cớ vô tội để minh oan cho cô ta, cho dù anh là thị trưởng cũng không thểnhúng tay!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro