Em đã nhìn thấy... một thiên thần!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên fic: Em đã nhìn thấy... một thiên thần!

Author: In G (Inu Gà)

Thể loại: Tình cảm

Tình trạng: đang hoàn thành

Khuyến cáo: Bạn nào có ác cảm với thiên thần, có khái niệm thiên thần là sến và không thích thú với thể loại cũng như nội dung thì không nên xem tiếp.

Đôi lời từ tác giả: Có 10 cái like hoặc 10 lời cm mới post chap tiếp

Một câu chuyện... hư hư, ảo ảo...

Một ngày kia... em nhìn thấy một thiên thần...

Anh nắm lấy tay em... và ban cho em tình yêu trong sáng...

Ở nơi phương trời xa ấy, em có vui không người?

Thiên đường em sống giờ có mưa?

Lại một ngày nữa trôi qua…

Em vẫn đang ở bên anh, ôm lấy anh, nắm lấy tay anh và vút nhẹ những giọt nước mắt của anh nhưng đối với anh chỉ là khoảng không. Đã hai ngày rồi, từ lúc em đi anh như trở thành một con người khác… đau khổ, tuyệt vọng, rơi vào bóng tối của cuộc sống. Anh chỉ biết cười, anh cười nhưng một kẻ điên loạn, nụ cười tùy tiện, vô hồn khiến ai cũng đau xót. Em bị nụ cười của anh dọa đến nỗi khóc không ra nước mắt. Em muốn hìn thấy nụ cười của anh ngày trước, ấm áp và hồn nhiên... em chỉ muốn một lần nhìn thấy nụ cười đó thôi, dù là lần cuối em cũng mạn nguyện lắm. Anh biết không? Em ước bản thân mình được như thế này mãi, được là một cơn gió thổi ngang qua tóc anh, một hơi ấm trong hơi thở anh hay chỉ là khoảng không bao bọc lấy anh cũng làm em hạnh phúc lắm rồi. Chỉ còn một ngày nữa em được ở bên anh mà thôi. Ngày mai là ngày cuối cùng em còn vương vấn nơi trần gian này cho nên em phải tận hưởng ngày cuối này thật tốt.

Sáng nay anh dậy trễ hơn hôm qua 15 phút. Đôi mắt anh thâm quần vì cả đêm không ngủ. Anh lại cầm tấm hình em lên ngắm, ngón tay di trên tấm hình bằng nổi nhớ nhung. Hôm nay anh lại không ăn sáng, anh thay đồ và lên xe đi mất.

Em từng nói với anh chưa nhỉ? Dáng anh chạy xe môtô đẹp lắm, đẹp đến nổi em chỉ muốn ôm lấy anh cùng anh tận hưởng tốc độ. Anh đẹp trai lắm, phong độ lắm, anh có thấy mấy bạn nữ cứ chăm chú nhìn anh không? Lại một nụ cười đáng sợ, anh mỉm cười bước đi dưới ánh nắng, bước đi cô độc và trống trãi.

“Anh nắm tay em đi trong sân trường, đôi mắt ấm áp mỉm cười với em:

_Hôm nay em phải ăn sáng cùng anh!

Em nũng nịu:

_Thôi mà! Em không muốn ăn chút nào.

Anh nghiêm nghị:

_Không được bỏ ăn sáng! Nếu em không nghe lời anh sẽ trừng phạt em.

Em giãy nảy:

_Anh lúc nào cũng thế này, thế kia, em muốn cãi lại cũng không được.

Anh xoa đầu em bật cười:

_Cho nên em phải ngoan ngoãn nghe lời anh, hiểu chưa?”

Anh muốn biết chốn thiên đường nơi ấy

Em có nghe tiếng anh đang gọi tên?

Anh vẫn bước đi trong từng cơn gió

Tựa như em đã đến bên đời anh.

Anh đang đi trên con đường mà mình thường cùng nhau đến lớp. Quá nhiều kí ức về em làm anh không thể quên được. Anh phải làm sao đây khi ở đâu anh cũng thấy hình ảnh của em? Em cười, em khóc, em giận hờn, em lo lắng, em cười tinh ranh... quá nhiều. Em đâu rồi? Em có ở bên anh không? Anh muốn thấy em một lần nữa, dù chỉ một lần thôi anh cũng mãn nguyện lắm rồi. Tại sao em cứ trốn anh như thế? Em thấy không, anh đang cười, cười vì mình là tên ngốc đã đánh mất em. Anh cười vì anh đã cạn kiệt nước mắt rồi. Anh không tin... anh không thể tin em không còn nữa, anh không thể tin anh đã mất em... vĩnh viễn mất em. Làm sao anh có thể sống trên thế giới không có em đây? Thế giới này chỉ còn lại màu đen, màu đen của bộ quần áo em mặc ngày em đi. Anh nhớ em, nhớ em nhiều lắm. Phải làm sao để có thể mang em trở về đây? Làm sao đây?

Em nhìn thấy không? Đó là nơi anh gặp em lần đầu, dưới gốc cây sakê đó...

“_Ái... này cậu kia! Đi đứng kiểu gì thế? Mắt để làm cảnh hả? Không thấy tôi phải mang tài liệu cho thầy hả?

Anh bật cười khinh bỉ:

_Cậu nói gì cơ? Phải xin lỗi tôi đi chứ!

_Tức cười! Chính cậu đụng tôi trước còn gì?Nhặt tài liệu lên và xin lỗi tôi đi nhanh lên.

Anh trợn mắt nổi giận:

_Cậu có biết tôi là ai không hả? Có muốn tôi bóp chết cậu không?

_Cậu tưởng cậu cậy quyền cậy thế muốn làm gì thì làm hả? Hứ, cậu vốn chỉ là một thằng nhóc ngang ngược và lỗ mãn thôi!

Em định quay người bỏ đi, anh vội giữ em lại. Anh rất tức giận, lần đầu tiên trong đời anh có một người con gái dám nói anh như thế, nếu không phải anh có chuyện gấp thì anh đã đánh em rồi. Cũng may lúc đó điện thoại réo anh, anh đành nuốt cục tức xuống bụng quay đi. Trước khi anh đi em còn nói:

_Đồ con trai!!!”

Anh lặng lẽ nhìn gốc cây đó, em có đang ngắm nhìn nó như anh không? Tại sao đôi chân cứ đưa anh đến những nơi có em nhỉ? Anh mệt mỏi lắm rồi, em đang ờ đâu?

Dù anh có hét lên thế nào thì em có nghe thấy?

Anh nhớ em... nhớ em... đêm từng đêm dài.

Dù anh có khóc lên thế nào thì em có nghe thấy?

Bao nổi buồn hắt hiu trong lòng anh.

Thiên đường ấy, giờ đây có mưa lại rơi?

Tôi đang đi giữa sân trường, ánh nắng rọi qua những tán cây. Anh đứng cách tôi hai mét, anh đang nhìn ngắm gốc cây sakê ấy, anh thẩn thờ như thế rất lâu. Lòng tôi đau nhói, giá như tôi được sống lại lần nữa dù chết phải xuống địa ngục tôi cũng cam lòng. Tôi đau xót nhìn anh, hôm nay là ngày cuối rồi, nếu có thể, em mong kiếp sau chúng mình lại được bên nhau.

“Vù... vù...”

Bỗng xung quanh tôi phát lên ra một ánh sáng rất lạ, ánh sáng nuốt chửng mọi thứ xung quanh tôi khiến tôi không thể mở mắt. Tôi cảm nhận được những cọng lông vũ rơi xuống chạm nhẹ vào da tôi. Ánh sáng từ từ dịu xuống, tôi hé mắt, một chàng trai mặc bộ đồ chiến binh màu trắng đang đứng trước mặt tôi. Trên lưng chàng trai là một bộ cánh khổng lồ trắng muốt bởi muôn ngàn cọng lông vũ tinh khiết nhất kết lại. Chàng trai có đôi cánh trắng nở một nụ cười rất trong sáng, đẹp hơn cả những vệt nắng đầu thu, đôi mắt tròn nheo lại thành hình trăng khuyết, đôi môi đỏ mọng tạo nên một đường cong tuyệt mĩ, làn da mịn màng như những sợi lông vũ xung quanh tôi và cả chiếc mũi nhỏ thanh tú, mọi thứ tạo nên một gương mặt có nụ cười đẹp nhất, trong sáng nhất, thanh khiết nhất thế gian này. Anh đưa tay gọi mời tôi đi theo anh. Nụ cười đó dường như điều khiển cánh tay tôi đưa lên rồi chợt khựng lại. Tôi muốn ở bên Yoo Young, tôi không muốn rời đi thế này... không muốn. Tôi lắc đầu lùi lại vài bước. Chàng trai có đôi cánh trắng đến gần nắm lấy tay tôi, đôi mắt vững vàng dịu dàng nói:

_Tôi sẽ cho em một cuộc sống mới.

_Tôi sẽ lại được nhìn thấy Yoo Young chứ?

Tôi quay lại nhìn anh đang lặng người bên gốc cây đang quay người bước đi. Chàng trai có đôi cánh trắng gật đầu rồi vỗ cánh đưa tôi bay vào không trung. Một vùng sáng khác lại xuất hiện, ánh sáng chói lòa ấy làm tôi nhắm mắt lại rồi ngất đi.Tên fic: Em đã nhìn thấy... một thiên thần!

Author: In G (Inu Gà)

Thể loại: Tình cảm

Tình trạng: đang hoàn thành

Khuyến cáo: Bạn nào có ác cảm với thiên thần, có khái niệm thiên thần là sến và không thích thú với thể loại cũng như nội dung thì không nên xem tiếp.

Đôi lời từ tác giả: Có 10 cái like hoặc 10 lời cm mới post chap tiếp

Một câu chuyện... hư hư, ảo ảo...

Một ngày kia... em nhìn thấy một thiên thần...

Anh nắm lấy tay em... và ban cho em tình yêu trong sáng...

Ở nơi phương trời xa ấy, em có vui không người?

Thiên đường em sống giờ có mưa?

Lại một ngày nữa trôi qua…

Em vẫn đang ở bên anh, ôm lấy anh, nắm lấy tay anh và vút nhẹ những giọt nước mắt của anh nhưng đối với anh chỉ là khoảng không. Đã hai ngày rồi, từ lúc em đi anh như trở thành một con người khác… đau khổ, tuyệt vọng, rơi vào bóng tối của cuộc sống. Anh chỉ biết cười, anh cười nhưng một kẻ điên loạn, nụ cười tùy tiện, vô hồn khiến ai cũng đau xót. Em bị nụ cười của anh dọa đến nỗi khóc không ra nước mắt. Em muốn hìn thấy nụ cười của anh ngày trước, ấm áp và hồn nhiên... em chỉ muốn một lần nhìn thấy nụ cười đó thôi, dù là lần cuối em cũng mạn nguyện lắm. Anh biết không? Em ước bản thân mình được như thế này mãi, được là một cơn gió thổi ngang qua tóc anh, một hơi ấm trong hơi thở anh hay chỉ là khoảng không bao bọc lấy anh cũng làm em hạnh phúc lắm rồi. Chỉ còn một ngày nữa em được ở bên anh mà thôi. Ngày mai là ngày cuối cùng em còn vương vấn nơi trần gian này cho nên em phải tận hưởng ngày cuối này thật tốt.

Sáng nay anh dậy trễ hơn hôm qua 15 phút. Đôi mắt anh thâm quần vì cả đêm không ngủ. Anh lại cầm tấm hình em lên ngắm, ngón tay di trên tấm hình bằng nổi nhớ nhung. Hôm nay anh lại không ăn sáng, anh thay đồ và lên xe đi mất.

Em từng nói với anh chưa nhỉ? Dáng anh chạy xe môtô đẹp lắm, đẹp đến nổi em chỉ muốn ôm lấy anh cùng anh tận hưởng tốc độ. Anh đẹp trai lắm, phong độ lắm, anh có thấy mấy bạn nữ cứ chăm chú nhìn anh không? Lại một nụ cười đáng sợ, anh mỉm cười bước đi dưới ánh nắng, bước đi cô độc và trống trãi.

“Anh nắm tay em đi trong sân trường, đôi mắt ấm áp mỉm cười với em:

_Hôm nay em phải ăn sáng cùng anh!

Em nũng nịu:

_Thôi mà! Em không muốn ăn chút nào.

Anh nghiêm nghị:

_Không được bỏ ăn sáng! Nếu em không nghe lời anh sẽ trừng phạt em.

Em giãy nảy:

_Anh lúc nào cũng thế này, thế kia, em muốn cãi lại cũng không được.

Anh xoa đầu em bật cười:

_Cho nên em phải ngoan ngoãn nghe lời anh, hiểu chưa?”

Anh muốn biết chốn thiên đường nơi ấy

Em có nghe tiếng anh đang gọi tên?

Anh vẫn bước đi trong từng cơn gió

Tựa như em đã đến bên đời anh.

Anh đang đi trên con đường mà mình thường cùng nhau đến lớp. Quá nhiều kí ức về em làm anh không thể quên được. Anh phải làm sao đây khi ở đâu anh cũng thấy hình ảnh của em? Em cười, em khóc, em giận hờn, em lo lắng, em cười tinh ranh... quá nhiều. Em đâu rồi? Em có ở bên anh không? Anh muốn thấy em một lần nữa, dù chỉ một lần thôi anh cũng mãn nguyện lắm rồi. Tại sao em cứ trốn anh như thế? Em thấy không, anh đang cười, cười vì mình là tên ngốc đã đánh mất em. Anh cười vì anh đã cạn kiệt nước mắt rồi. Anh không tin... anh không thể tin em không còn nữa, anh không thể tin anh đã mất em... vĩnh viễn mất em. Làm sao anh có thể sống trên thế giới không có em đây? Thế giới này chỉ còn lại màu đen, màu đen của bộ quần áo em mặc ngày em đi. Anh nhớ em, nhớ em nhiều lắm. Phải làm sao để có thể mang em trở về đây? Làm sao đây?

Em nhìn thấy không? Đó là nơi anh gặp em lần đầu, dưới gốc cây sakê đó...

“_Ái... này cậu kia! Đi đứng kiểu gì thế? Mắt để làm cảnh hả? Không thấy tôi phải mang tài liệu cho thầy hả?

Anh bật cười khinh bỉ:

_Cậu nói gì cơ? Phải xin lỗi tôi đi chứ!

_Tức cười! Chính cậu đụng tôi trước còn gì?Nhặt tài liệu lên và xin lỗi tôi đi nhanh lên.

Anh trợn mắt nổi giận:

_Cậu có biết tôi là ai không hả? Có muốn tôi bóp chết cậu không?

_Cậu tưởng cậu cậy quyền cậy thế muốn làm gì thì làm hả? Hứ, cậu vốn chỉ là một thằng nhóc ngang ngược và lỗ mãn thôi!

Em định quay người bỏ đi, anh vội giữ em lại. Anh rất tức giận, lần đầu tiên trong đời anh có một người con gái dám nói anh như thế, nếu không phải anh có chuyện gấp thì anh đã đánh em rồi. Cũng may lúc đó điện thoại réo anh, anh đành nuốt cục tức xuống bụng quay đi. Trước khi anh đi em còn nói:

_Đồ con trai!!!”

Anh lặng lẽ nhìn gốc cây đó, em có đang ngắm nhìn nó như anh không? Tại sao đôi chân cứ đưa anh đến những nơi có em nhỉ? Anh mệt mỏi lắm rồi, em đang ờ đâu?

Dù anh có hét lên thế nào thì em có nghe thấy?

Anh nhớ em... nhớ em... đêm từng đêm dài.

Dù anh có khóc lên thế nào thì em có nghe thấy?

Bao nổi buồn hắt hiu trong lòng anh.

Thiên đường ấy, giờ đây có mưa lại rơi?

Tôi đang đi giữa sân trường, ánh nắng rọi qua những tán cây. Anh đứng cách tôi hai mét, anh đang nhìn ngắm gốc cây sakê ấy, anh thẩn thờ như thế rất lâu. Lòng tôi đau nhói, giá như tôi được sống lại lần nữa dù chết phải xuống địa ngục tôi cũng cam lòng. Tôi đau xót nhìn anh, hôm nay là ngày cuối rồi, nếu có thể, em mong kiếp sau chúng mình lại được bên nhau.

“Vù... vù...”

Bỗng xung quanh tôi phát lên ra một ánh sáng rất lạ, ánh sáng nuốt chửng mọi thứ xung quanh tôi khiến tôi không thể mở mắt. Tôi cảm nhận được những cọng lông vũ rơi xuống chạm nhẹ vào da tôi. Ánh sáng từ từ dịu xuống, tôi hé mắt, một chàng trai mặc bộ đồ chiến binh màu trắng đang đứng trước mặt tôi. Trên lưng chàng trai là một bộ cánh khổng lồ trắng muốt bởi muôn ngàn cọng lông vũ tinh khiết nhất kết lại. Chàng trai có đôi cánh trắng nở một nụ cười rất trong sáng, đẹp hơn cả những vệt nắng đầu thu, đôi mắt tròn nheo lại thành hình trăng khuyết, đôi môi đỏ mọng tạo nên một đường cong tuyệt mĩ, làn da mịn màng như những sợi lông vũ xung quanh tôi và cả chiếc mũi nhỏ thanh tú, mọi thứ tạo nên một gương mặt có nụ cười đẹp nhất, trong sáng nhất, thanh khiết nhất thế gian này. Anh đưa tay gọi mời tôi đi theo anh. Nụ cười đó dường như điều khiển cánh tay tôi đưa lên rồi chợt khựng lại. Tôi muốn ở bên Yoo Young, tôi không muốn rời đi thế này... không muốn. Tôi lắc đầu lùi lại vài bước. Chàng trai có đôi cánh trắng đến gần nắm lấy tay tôi, đôi mắt vững vàng dịu dàng nói:

_Tôi sẽ cho em một cuộc sống mới.

_Tôi sẽ lại được nhìn thấy Yoo Young chứ?

Tôi quay lại nhìn anh đang lặng người bên gốc cây đang quay người bước đi. Chàng trai có đôi cánh trắng gật đầu rồi vỗ cánh đưa tôi bay vào không trung. Một vùng sáng khác lại xuất hiện, ánh sáng chói lòa ấy làm tôi nhắm mắt lại rồi ngất đi.

Hạt mưa rơi mãi thôi

Cơn mưa ngày nào

Anh sẽ phải quên người

Anh sẽ phải quên em mãi...

Tôi mở mắt ra, một khung cảnh rất lạ đập vào mắt tôi. Đây là đâu? Căn phòng rộng lớn và khang trang nhưng rất lạ lẫm đối với tôi. Tại sao tôi không nghĩ ra được lý do tôi ở đây nhỉ? Tôi đi một vòng quanh căn phòng, tôi đã có cuộc sống mới chưa nhỉ? Đây là cuộc sống mới của tôi sao? Tôi dừng lại trước gương, một cô gái rất xinh đẹp đang đứng trước mặt tôi. Cô gái có nước da trắng mịn, đôi mắt tròn long lanh, bờ môi căng mộng đang nhìn tôi. Mái tóc dài xõa xuống mượt mà, đuôi tóc hơi xoăn trông rất đáng yêu, đặc biệt hơn nữa, số đo ba vòng của cô ấy rất chuẩn, quả nhiên là một mĩ nhân. Tôi vui vẻ vẫy tay, cô gái cũng vẫy tay chào tôi. Tôi quay lại sau lưng, chẳng có ai cả, chẳng lẽ cô gái ấy là tôi?

Chợt cánh cửa phòng nhẹ nhàng bật mở, chàng trai có đôi cánh trắng xuất hiện với bộ đồng phục học sinh màu đỏ sẫm rất đẹp trai. Anh ấy ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện tôi, đôi cánh trắng thu vào, bằng một cách tao nhã, anh nở nụ cười đẹp đến muốn ngất đi:

_Không ngờ cuộc sống mới của em lại xinh đẹp đến thế.

Tôi quay một vòng trước gương:

_Phải phải! Cảm ơn anh nhiều lắm. Mà anh là ai vậy? Làm sao anh có thể cho tôi một cuộc sống mới như thế này?

_Tôi đã cầu xin bố tôi giúp em.

_Nói vậy chắc bố anh có rất nhiều phép thuật đúng không? Lúc nãy tôi thấy anh có cánh, nói vậy anh là người chim đúng không? Mà cánh trắng thì chắc là chim bồ câu rồi.

Anh chàng nhướng mày ngạc nhiên:

_Em nói... tôi là người chim?

Tôi gật đầu ngây thơ:

_Không phải sao?

Chàng trai thở dài lắc đầu:

_Thôi bỏ đi! Dù sao từ giờ tôi sẽ ở bên cạnh giúp cô sống thật tốt cuộc sống này.

Tôi mỉm cười:

_Vậy... sao tôi không nhớ tôi tên gì hết.

_Vì tôi buộc phải lấy đi kí ức của em.

_Tại sao?

_ Đó là quy tắt. Bây giờ em là Go Hyun Ah 16 tuổi, con gái của Go Dea Won chủ tịch tập đoàn AG. Mẹ cô mất năm cô 5 tuổi, sau đó 6 năm bố cô cưới Han So Ah, mẹ kệ cùa cô bây giờ, bà ấy 33 tuổi. Cô không có bạn trai, bạn trai của cô là Key, chính là tôi. Nhớ cho kĩ nhé!

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu:

_Được, tôi nhớ rồi. Mà Key nè, anh bao nhiêu tuổi rồi?

Key lúng túng:

_Tôi... hai trăm ba mươi ba tuổi rồi... mà... cô cứ coi là tôi 16 tuổi đi.

Tôi nhăn nhó:

_Người yêu của tôi là một ông cụ hơn hai trăm tuổi à?

Key bật cười xoa đâu tôi:

_Biết sao được? Ông cụ đó rất đẹp trai ấy chứ.

Key quay người bước ra khỏi phòng, trước khi khuất sau cánh cửa còn nói:

_Mau thay đồ chuẩn bị đi học đi cô bé!

Tôi nhún vai bước về phía tủ đồ. Tôi vừa mở tủ ra mém chút té xỉu, trước mặt tôi là cơ số váy, quần và áo rất rất đắt tiền. Tôi nhìn sang góc bên phải có vỏn vẹn một bộ đồng phục học sinh rất xinh xắn.

Hai mươi phút sau trôi qua, tôi đã chỉnh chu đồng phục và ngồi trước gương, phải cột tóc làm sao đây nhỉ? Búi lên? Cột cao? Thắt bím?

“Cạch!”

Key nhướng mày:

_Em đang làm gì thế?

_Tóc...

Key mỉm cười khẽ vút một nhúm tóc trên đỉnh đầu tôi, dùng một sợi ruy băng đỏ cột lại. Rồi xoa đầu tôi:

_Đi thôi!

Chiếc bông tai bên trái của Key lấp lánh, nó tỏa sáng dưới mái tóc đen của Key. Gương mặt đó có chút hào quang tỏa ra, ấm áp như những tia nắng mặt trời cuối thu, đẹp như tranh vẽ, tựa như một thiên sứ vừa giáng trần. Phải rồi, Key chính là thiên sứ, tôi đã hiểu, Key là một thiên thần.

Chiếc xe hơi đen bóng đổ kịt trước cổng trường, dưới bao ánh nhìn tò mò, vị thiên sứ bước xuống xe. Ánh nắng buổi sáng rọi xuống tô vẽ thêm vẻ đẹp trong sáng của chàng thiên sứ. Theo sau là một cô gái xinh đẹp, bước đi tao nhã và cuốn hút e dè núp sau bóng của vị thiên sứ. Quả là một cặp đẹp đôi, thật đáng ngưỡng mộ.

Tôi rụt rè theo sau Key, sao ai cũng quay lại nhìn chúng tôi không chớp mắt thế nhỉ? Hay là trên người tôi có chỗ nào không ổn? Tôi khều Key ái ngại:

_Sao ai cũng nhìn tụi mình hết vậy? Bộ trong tôi giống sinh vật lạ lắm hả?

Key bật cười, nắm lấy tay tôi kéo đi với vẻ rất tự tin:

_Mặc kệ họ, chúng ta cứ đến gặp cô chủ nhiệm mới là được.

Chúng tôi hướng vào sân trường, đâu đâu cũng có ánh mắt nhìn ngó. Hầu như ai cũng quay lại nhìn chúng tôi cả, chỉ trừ một người. Đó là một chàng trai, chàng trai đang đứng dưới gốc cây nhìn gì đó rất chăm chú, đôi môi nở một nụ cười rất quyến rũ. Dáng vẻ rất lạnh lùng nhưng lại cười rất tươi. Chàng trai đó thật kì lạ, tôi cảm giác rằng chàng trai đó trông rất quen...

_Này Hyun Ah!

Giọng Key làm tôi giật mình quay lại:

_Vâng?

_Em nhớ kĩ lời tôi nhé! Bất kể người con trai nào đến bắt chuyện với em, em phải nhìn thẳng cậu ta như thế này.

Key giữ vai tôi lại, cuối người xuống nhìn thẳng vào mắt tôi kiên quyết:

_Xin lỗi, tôi đã có bạn trai rồi! Em hiểu chưa?

Tôi cau mày suy nghĩ một lát rồi hít một hơi sâu, giữ chặt vai Key:

_Này bạn! Tôi đã có bạn trai rồi!

Key xoa đầu tôi:

_Tốt lắm!

_Vậy tiếp theo phải làm sao nữa?

_Sao?

_Thì chẳng phải tôi đã nói thế với anh còn gì, anh cũng xoa đầu tôi, vậy tôi phải làm gì tiếp theo?

_Em... em nói cũng phải. Nhưng mà, tôi là bạn trai của em, em không cần phải làm thế với tôi. Còn với mấy tên khác, nếu cứ bám theo em thì em chỉ cần im lặng, coi như không khí là được.

Tôi gật đầu ngoan ngoãn:

_Được.

_Em vào lớp trước đi, tôi đi báo cáo cô chủ nhiệm.

Tôi vui vẻ bước vào, lúc này mọi hoạt động trong lớp đều dừng lại, mọi ánh mắt đều nhìn về hướng tôi. Tôi nuốt nước miếng cuối đầu hướng về hai cái bàn trống duy nhất trong lớp. Key sẽ ngôi kia còn tôi ngồi đây. Tôi mỉm cười cất cặp vào hộc bàn ngồi xuống. Đột nhiên mọi người đều kinh sợ, xì xào. Thấy lạ, tôi liếc mắt xung quanh tò mò, một bạn trai đến bắt chuyện với tôi:

_Chắc bạn là học sinh mới nên không biết, chỗ này không thể ngồi được đâu.

Tôi hít một hơi sâu kiên quyết nói:

_Bạn à, tôi đã có bạn trai rồi.

Bạn trai ấy hơi bất ngờ và bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ:

_Ý mình không phải như thế. Mà bạn ngồi ở đây sẽ gặp rắc rối đấy.

Tôi im lặng làm ngơ, lấy cây bút trong cặp ra lắc lắc. Cậu bạn ấy mất kiên nhẫn nói:

_Mình đã nhắc trước bạn rồi, tùy bạn thôi!

Nói xong cậu bạn ấy bỏ đi, tôi mỉm cười tự khen ngợi bản thân, kịch bản Key đưa ra quá hoàn hảo.

Anh sẽ phải quên

Quên đi một người

Từng yêu anh

Yêu đắm say người hỡi!

Anh chàng kì lạ dưới gốc cây lúc nãy bước vào, bước đi rất lạc lõng. Cậu ấy vừa bước vào thì cả lớp im lặng, đến nổi tôi có thể nghe được nhịp thở hồi hộp của mọi người. Cậu ấy đưa mắt nhìn tôi đứng khựng lại. Cậu ta tròn mắt nhìn tôi rất kì lạ, rồi đôi mắt đó lại tối sầm xuống ưu sầu bước nhanh lại phía tôi. Cậu ta dừng lại ở bàn tôi hỏi:

_Cậu là ai?

Tôi diễn lại kịch bản:

_Bạn à! Tôi đã có bạn trai rồi.

Ánh mắt ngỗ ngược của cậu ta nhìn đi nơi khác, bật cười khinh bỉ:

_Tôi hỏi cô là ai? Sao dám ngồi chỗ đó?

Tôi cuối đầu xuống lấy tập ra không mảy may gì đến lời nói của cậy ấy.

_Biến ra khỏi đây!

Tôi vẫn im lặng tiếp tục công việc của mình. Dường như cậu ta đã mất hết kiên nhẫn, tức giận đá chân bàn tôi:

_Giả điếc à? Con nhỏ này!

Tôi trợn mắt nhìn cậu ta, cái tên hung hăng đáng ghét ấy vẫn dùng đôi mắt lạnh lùng hù dọa tôi. Đôi mắt hắn dường như rất ưu buồn, đôi môi mấp máy, lúc này tôi nhận ra cậu ấy rất đẹp trai, đẹp trai hơn bao giờ hết. Vẫn tư thế cũ, tôi cuối đầu xuống tiếp tục công việc của mình. Ánh mắt cậu ấy càng lúc càng đáng sợ, dường như muốn băm tôi ra trăm mảnh, ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi không biết nên làm gì, chỉ ngồi im đợi biểu hiện tiếp theo của cậu ấy. Cậu ta như một con sói điên, nắm chặt lấy tay tôi, lôi tôi ra một cách thô bạo. Suýt chút là tôi chúi đầu qua bàn bên cạnh, may sao một cánh tay đỡ lấy eo tôi, một bàn tay khác nắm lấy cổ tay tên hung ác đó và một giọng nói quen thuộc cất lên:

_Buông tay cậu ấy ra!

Tên hung ác ấy bỏ tay tôi ra, đang định bước tiếp thì Key giữ cánh tay cậu ta lại:

_Tại sao?

Cậu ta lạnh lùng quay đầu lại:

_Cậu muốn gì?

_Trên sơ đồ lớp chẳng phải chỉ còn hai chỗ trống này thôi sao?

Cậu ta liếc sơ qua sơ đồ lớp, thái độ vẫn đáng sợ như cũ:

_Không ai được quyền ngồi đây.

_Tại sao?

_Cậu hỏi quá nhiều rồi đó.

_Chỗ này đã có người từng ngồi ư?

_...

_Giờ cậu ấy đâu rồi?

_...

Không khí càng ngày càng căng thẳng, gương mặt của tên hung ác ấy mỗi lúc tối sầm lại đáng sợ.

_Cậu ấy còn ngồi đó nữa không?

_Im đi!

_Tại sao chỗ của cậu ấy mà sơ đồ đế trống?

_Câm ngay!

_Hay là... cậu ấy...

“Bộp!”

Một cú đấm giáng xuống má Key, Key chống tay lên bàn bên cạnh đế giữ nguyên tư thế. Tôi sốt ruột sờ lên vết thương của Key, cậu ấy mỉm cười với tôi rồi đứng thẳng lên, thái độ vẫn điềm tĩnh như lúc ban đầu:

_Cậu nghe đây! Chỗ này vốn dĩ thuộc về cậu ấy. – Key chỉ tay về phía tôi khiến tôi hết sức kinh ngạc.

_Câm mồm đi! Cậu ta lấy tư cách gì mà dám ngồi đây? Chỗ này của Ji Eun, mãi mãi chỉ có Ji Eun mới được quyền ngồi đây.

Đáp lại với câu nói của hắn, Key chỉ im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:

_Cậu cố chấp quá! Hãy chấp nhận đi, cô ấy chết rồi.

“Bốp!”

Thêm một cú đấm nữa giáng xuống, tôi hốt hoảng đứng chắn trước mặt Key:

_Này! Làm gì thế? Tại sao lại đánh người vô cớ thế hả? Key nói đúng, cậu quá cố chấp, xấu xa, tàn nhẫn và đê tiện. Cậu thích kiếm chuyện với người khác lắm à? Thích thì khinh bàn về nhà ngồi luôn đi, tôi đây cóc cần ngồi đây đâu! Cậu vốn chỉ là cái đồ... đồ con trai!

Hắn như bị đóng băng, tê liệt tai chỗ.

“_Ái... này cậu kia! Đi đứng kiểu gì thế? Mắt để làm cảnh hả? Không thấy tôi phải mang tài liệu cho thầy hả?

Anh bật cười khinh bỉ:

_Cậu nói gì cơ? Phải xin lỗi tôi đi chứ!

_Tức cười! Chính cậu đụng tôi trước còn gì?Nhặt tài liệu lên và xin lỗi tôi đi nhanh lên.

Anh trợn mắt nổi giận:

_Cậu có biết tôi là ai không hả? Có muốn tôi bóp chết cậu không?

_Cậu tưởng cậu cậy quyền cậy thế muốn làm gì thì làm hả? Hứ, cậu vốn chỉ là một thằng nhóc ngang ngược và lỗ mãn thôi!

Em định quay người bỏ đi, anh vội giữ em lại. Anh rất tức giận, lần đầu tiên trong đời anh có một người con gái dám nói anh như thế, nếu không phải anh có chuyện gấp thì anh đã đánh em rồi. Cũng may lúc đó điện thoại réo anh, anh đành nuốt cục tức xuống bụng quay đi. Trước khi anh đi em còn nói:

_Đồ con trai!!!”

“Đồ con trai!!!”

“Đồ con trai!!!”

“Đồ con trai!!!”

Lần đầu gặp Ji Eun, cô ấy cũng mắng cậu ta như thế. Giờ đây, một người con gái xa lạ cũng đang mắng cậu câu đó. Tại sao? Cậu ấy đang cố quên Ji Eun, tại sao mọi người luôn nhắc lại kí ức về cô ấy? Đi đâu cũng có hình bóng của cô ấy. Cậu ấy điên lên rồi! Đột nhiên trong lòng bùng lên sự tức giận vô hình kìm nén bấy lâu nay nổ tung. Đôi mắt cậu ta bị nứt ra bởi những đường màu đỏ trông rất hung dữ. Đôi tay đang nắm chặt thả lỏng ra.

“Chát!”

Tôi chao đảo suýt chút ngã xuống bàn, cũng may Key đỡ tôi đứng thẳng dậy. Key vén tóc tôi kiểm tra dấu tay đỏ ửng đau rát trên má tôi. Tôi dự định trả cậu ta bạt tay lúc nãy thì một cú đấm giáng thẳng vào mặt cậu ấynhanh như tia chớp. Cú đấm rất mạnh khiến cậu ta ngã khụy xuống đất. Gương mặt Key vẫn điềm tĩnh, giọng nói trở nên lạnh lẽo, cậu ấy nói rõ từng lời một:

_Nghe đây! Đây là lần đầu cũng như lần cuối. Cậu chỉ cần đụng đến một cọng tóc của Hyun Ah, tôi sẽ không tha thứ đâu. Tuyệt đối không tha thứ!

Thì ra một thiên sứ không cần tỏ ra hung dữ, chỉ thái độ điềm tĩnh đó thôi cũng đủ để phát ra sát khí rồi.

Key nắm tay tôi kéo tôi rời khỏi lớp.

Giờ đây vẫn chỉ mỗi bóng người

Là anh trong màn đêm,

Vẫn âm thầm nhớ ai,

Khóc cho mối tình...

Key cầm đá nhẹ nhàng lăn trên má tôi, gương mặt trong sáng ấy ánh lên sự dịu dàng, đáng yêu. Ánh nắng sáng rọi vào cửa sổ khiến chiếc bông tai sáng lấp lánh, vị thiên sứ trước mặt tôi lúc này đẹp một cách hoàn mĩ, dường như chưa bao giờ biết đến đau buồn và thù hận, trong sáng thuần khiết nhất thế gian.

_Tôi có thể trở thành thiên sứ không?

Viên đá ngừng lăn, Key hơi trầm tư:

_Tại sao em hỏi thế?

_Vì tôi muốn trở thành một thiên thần như anh.

Key cười nhạt:

_Tôi thích là một người bình thường hơn là một thiên thần.

_Tại sao?

Key nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt trầm ngâm:

_Cuộc sống có muôn vàn màu sắc, không như các thiên sứ, vốn chỉ có màu trắng...

“_Bố ơi, nhìn kìa! Trên mắt họ có nước chảy xuống kìa, đó là gì vậy?

_Họ đang khóc đấy con.

_Tại sao họ khóc?

_Vì họ đang rất đau lòng.

_Vậy bố dạy con khóc như họ đi!

Người đàn ông vẻ mặt phúc hậu đang ngồi trên ngai với đôi cánh trắng rất lớn nghiêm mặt lại:

_Chúng ta khác họ, chúng ta không biết đến đau buồn, chúng ta không thể khóc con ạ!

_Tại sao? Con muốn thử đau buồn giống họ.

Người đàn ông bế cậu bé lên khẽ nói:

_Dù vậy con cũng không thể khóc đâu con trai ạ! Từ khi chào đời con đã không thể khóc con yêu, con khác với những đứa trẻ bình thường.”

Đôi mắt Key mơ màng:

_Một thiên sứ không thể khóc... dù thế nào cũng không thể...

_Như vậy chẳng phải rất tốt sao?

Key đứng dậy:

_Em không hiểu đâu...

Nói xong Key bước ra ngoài, tôi vẫn ngồi đó suy nghĩ về lời của Key. Chẳng phải không thể khóc là điều rất tốt hay sao?

Tôi bước về lớp, Key đặt một cái bàn và một cái ghế khác bên cạnh chỗ trống còn lại. Thấy tôi, Key mỉm cười vẫy tay tôi đến ngồi ở chiếc bàn mới đó.

_Bắt đầu học thôi. – Key mỉm cười phấn khởi. Đối với cậu ấy được sống hạnh phúc đến thế sao? Gương mặt đó... rất đẹp... gương mặt tươi cười đó còn rực rỡ hơn cả mặt trời mùa hè nữa. Làm sao đây? Key lúc nào cũng đẹp, cũng hoàn hảo khiến tim tôi mỗi lúc một loạn nhịp. Phải chăng... tôi thích cậu ấy mất rồi?

Tiết học bắt đầu trong tiếng thở dài của mọi người. Trong khi cô cứ thao thao bất tuyệt thì một phần ba lớp không thể gượng nỗi đã đổi xuống bàn, số còn lại đang lơ lửng trên mây giống tôi, trong số ít đó có một người duy nhất đang chăm chỉ ghi chép – Key. Dường như cô rất hài lòng về cậu ấy nên cứ nhìn cậu ta rồi mỉm cười. Ôi! Sao thời gian trôi chậm thế này tôi sắp ngủ rồi đây. Tôi đảo mắt sang cái bàn lúc nãy, tôi phát hiện ra có thêm một người nữa vô cùng tỉnh táo... à không... mơ màng quá độ khiến người ta nhầm tưởng là tỉnh táo. Tên hung dữ lúc nãy ngồi dưới, đôi mắt nhìn chiếc bàn đó không rời, gương mặt hắn trông có vẻ rất đau buồn, có lẽ đau lòng đến mức không thể khóc được. Hắn buồn thì sao chứ? Tại sao tim tôi cũng nhói lên thế này?

“Reng... reng...”

Tiếng chuông đã lôi kéo mọi người ra khỏi trạng thái lơ lửng trên mây. Mọi người hùa nhau chạy ra khỏi lớp, đôi mắt tôi vẫn nhìn hắn không rời. Hắn nằm ườn ra bàn, một tay gối cầm, tay còn lại đưa lên với lấy gì đó trong không khí rồi lại buông thả. Sao hắn như người mất hồn thế nhỉ? Từng động tác của hắn làm tôi cảm nhận như tim tôi đang bị bớt nát ra từng mảnh.

_Key! Em giúp cô một chút nhé!

_Vâng thưa cô.

Key khều vai tôi dịu dàng nói:

_Này! Tôi đi chút, em phải ngoan ngoãn ngồi đây, không được đi đâu đấy! Biết chưa? Khi quay lại tôi sẽ mang đồ ăn sáng đến cho em.

Tôi gượng cười gật đầu, Key xoa đầu tôi rồi vội bước ra khỏi lớp. Đôi mắt tôi quay trở lại chỗ hắn. Vẫn tư thế đó của hắn thu hút bao ánh mắt của mấy bạn nữ trong lớp. Quả thật là trông hắn rất cuốn hút, tại sao ông trời lại thiên vị cho hắn nhiều thế nhỉ? Thật đáng ganh tỵ! Bỗng nhiên hắn lắc đầu rồi bước ra khỏi lớp, tôi ngạc nhiên vội chạy theo hắn. Nhưng xui xẻo là chân hắn dài hơn chân tôi, hắn bước đi nhanh như chớp tôi không thấy hắn đâu nữa. Tôi đi theo hướng hắn đi lúc nãy, không biết là có rẽ đường nào không nhỉ? Tôi đi thẳng mãi, thẳng mãi, đến khi trước mặt tôi xuất hiện cầu thang, tôi đi lên cậu thang đó, không hiểu sao càng đi tim tôi càng đập mạnh. Đi hết cầu thang, trước mặt tôi là một cánh cửa bước ra sân thượng. Sân thượng rộng mát, gió bay lồng lộng nhưng không có một bóng người. Tại sao lại thế? Hắn không có ở đây...

_Nó kìa!

Bỗng nhiên có tiếng hét lớn ngoài cửa, một đám học sinh nữ kéo lên nhìn tôi chầm chầm. Một cô gái tóc ngắn nó lớn:

_Chính là nó đó!

Cô gái có mái tóc dài, gương mặt xinh xắn chỉ tay vào tôi:

_Vừa rồi mày dám mắng Yoo Young của tao đúng không?

Tôi ngơ ngác quay lại nhìn vẻ mặt hung dữ của mấy nữ sinh ấy với vẻ ngây thơ:

_Yoo Young? Yoo Young lả ai?

Cô gái tóc dài hơi lúng túng hỏi nhỏ nữ sinh bên cạnh:

_Này! Phải nó không đấy?

_Chính nó là nhỏ mới chuyển đến mà! Không thể nhầm được.

Cô gái tóc dài lúc này liếc mắt sang tôi:

_Mày còn hỏi Yoo Young là ai hả? Mày tưởng giả ngơ thế thì bọn tao sẽ tha cho ư?

Tôi cau mày vẻ khó chịu:

_Các bạn có thể nói chuyện dễ nghe chút được không? Quả thật tôi không quen biết ai tên Yoo Young cả.

_Con nhỏ này?

Cô gái tóc dài tức giận định nói gì đó nhưng bị một nự sinh khác giữ lại thì thầm gì đó. Cô ta gật đầu rồi nói:

_Hừm... có vẻ mày không biết tên anh ấy, nhưng chắc chắn mày không thể quên anh ấy được vì anh ấy là ngươi tán mày lúc sáng.

Người tán tôi lúc sáng? Hóa ra là hắn, nhắc mới nhớ, tại sao tôi lại theo hắn lên đây nhỉ? Hắn đâu rồi?

Tôi liếc mắt nhìn quanh, trên đây không có ai ngoài tôi và đám nữ sinh đó, tôi thở dài.

_Sao? Mày muốn tìm người giúp à? Ha ha ha... dù có người cũng không ai giúp mày đâu!

_Ý mấy cậu là sao?

_Hừm... còn giả bộ ngây thơ, mày dùng bộ mặt này để cưa đổ bạn trai ngồi cạnh mày phải không? Thật kinh tởm.

Bọn này đang chọc tức tôi đây mà, thật bực mình chết đi được.

_Các cậu lảm nhảm gì thế? Tôi làm sao thì liên quan gì đến mấy cậu?

_A... nó lòi mặt cáo ra rồi kìa! Chắc mày đang tạo ấn tượng với anh Yoo Young chứ gì? Nhưng mày sẽ không còn cơ hội đó đâu. Mày dám đụng đến anh Yoo Young thì đừng hòng được yên ổn với bọn tao.

Vừa dứt câu, bọn họ tiến đến gần tôi hơn. Tôi đưa mắt nhìn cánh cửa sổ cạnh cửa ra vào lang cang, một bóng đen đang đứng đó nhưng tôi không rõ là ai. Trong đầu tôi ngàn lần muốn lên tiếng cầu cứu nhưng miệng lại không hé ra dù chỉ một câu. Thôi rồi... tôi sẽ chôn thân tại đây sao?

_Đánh nó đi!

Một loạt móng vút cào cáu lấy da thịt tôi, tôi ôm lấy đầu ngồi thụp xuống đất đón lấy những trận đòn của bọn chúng.

Tôi cảm thấy lòng ngực mình như nổ tung, tay chân đau buốt. Không thể chịu nỗi, tôi ôm gối ngã xuống đất, trong vô thức đôi môi tôi la lên:

_Cứu em, Yoo Young...

Đau quá, tức ngực quá! Càng lúc những trận đòn càng dồn dập, cả người tôi tưởng chừng như sẽ chết đi không còn chút cảm giác nào nữa thì một giọng nói cất lên:

_Dừng lại!

Chiếc áo sơ mi mỏng manh bay trong gió, dáng người vững trãi... hình bóng ấy... là thiên sứ.

_Các cô có biết mình đang làm gì không?

Lần đâu tiên tôi biết một thiên sứ dịu dàng, ân cần chăm sóc tôi lại có một giọng điệu phẫn nộ đến vậy.

_Là... cậu ấy!

_Tôi đã nhớ mặt từng người rồi. Các người đừng mong được ở lại đây!

Key nhanh chóng chạy đến bế tôi lên, đôi tay cậu ấy nhẹ nhàng đỡ lấy thân người tôi khiến tôi khẽ rên lên vì đâu nhức.

_Đừng lo, đã có tôi ở đây, em sẽ không sao đâu!

Chỉ chóc lát, bóng dáng Key đã khuất dần cuối cầu thang. Chiếc bóng đen đứng sau cửa sổ ấy vẫn đưa mắt dõi theo cậu ấy, đôi mắt ưu tư nhớ lại tiếng gọi luôn khắc sau trong tâm trí mình của người con gái ấy.

Cứu em, Yoo Young...

Cứu em, Yoo Young...

Cứu em, Yoo Young...

Đó là tiếng gọi sau cùng trước khi em ra đi. Ji Eun... giá như tôi có thể cứu em.

Màn đêm vây quanh bóng dáng người,

Tình yêu trong đời anh...

Khi nhìn lại trái tim không bình yên...

Đôi mắt tôi dần hé mở, mọi vật xung quanh đều mờ mờ, ảo ảo. Đây là đâu? Chỉ toàn màu trắng. Đôi tay tôi khẽ nhúc nhích, tôi cảm nhận được hơi ấm từ một bàn tay khác đang nắm lấy tay tôi. Key đang bôi thuốc giúp tôi, bàn tay tôi khẽ cử động khiến vết thương nhức nhối.

_Đừng cử động! Em cố nằm im một chút nhé!

Tôi đưa mắt nhìn Key, gương mặt cậu ấy lúc bôi thuốc cho tôi rất nghiêm túc và tập trung. Vẻ mặt đó chứng tỏ rằng cậu ấy sợ rằng chỉ cần sơ suất một chút sẽ khiến tôi đau nên đã cố gắng bôi thật nhẹ. Lúc này đây tôi cảm thấy từng cử chỉ của cậu ấy mới ấm áp làm sao, những ngón tay thon dài ấy như nhảy từng nhịp điệu vui tươi trên bàn tay tôi. Tôi muốn thử một lần được nắm lấy đôi bàn tay đó, không biết lúc đó cảm giác như thế nào nhỉ? Chắc là hạnh phúc lắm. Tôi đang suy nghĩ lung tung gì thế này? Chợt tôi nhận ra đôi má tôi nóng lên lúc nào không hay. Chợt Key quay sang nhìn tôi với vẻ lo lắng:

_Em sao thế? Em bị sốt à?

Tôi vội quay đi giấu vẻ mặt của mình lúc này và lí nhí trả lời:

_Không... không có...

Key nhẹ xoay mặt tôi lại:

_Sao mặt em đỏ và nóng rang thế này? Anh sẽ tìm thuốc cho em!

_Không cần đâu... em đã bảo là em không sao mà...

Key nhìn tôi vẻ bất lực rồi thở dài:

_Em cứ thế này thì anh rất lo cho em...

_Em không có sốt... chỉ là... chỉ là...

Key tò mò hỏi:

_Sao?

_Chỉ là... tại anh mặt em mới đỏ...

Vừa nói ra, gương mặt tôi lại tăng nhiệt độ lên, không cần nhìn tôi cũng biết bây giờ có thể nói nó như trái cà chín, xấu hổ quá đi mất!

Dường như Key cũng có chút gì đó ngượng ngùng, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt Key, cũng không dám lên tiếng nói gì thêm. Cả hai đều im lặng như thế cho đế khi Key cất giọng phá tan bầu không khí yên tĩnh:

_Vậy... chúng ta hẹn hò nhé?

Lúc này tôi mở to mắt hết cỡ ngước lên hỏi lại như không tin vào tai mình:

_Hẹn hò?

Key mỉm cười gật đầu, tôi vui mừng cười thật tươi:

_Thật sao? Tuyệt quá!

Key trìu mến nhìn tôi, tận sâu trong lòng cậu ấy, một cảm xúc lạ trào dâng. Đang vui vẻ với nhau, chợt cửa phòng bật mở, đám nữ sinh lúc nãy lo lắng lấp ló ngoài cửa. Key rót nước vào ly, đưa cho tôi:

_Uống tí nước đi!

Tôi nhận lấy ly nước từ tay Key, liếc mắt nhìn mấy bạn nữ sinh lúc nãy vẻ ngạc nhiên. Còn Key, điềm tĩnh như không, vút tóc mái của tôi.

Rụt rè một lát, mấy nữ sinh ấy quyết định bước vào, bên giường của tôi và cúi đầu nói với Key:

_Chúng tớ... xin lỗi! Cậu... cậu bỏ qua cho bọn tớ lần này nhé!

Key vẫn giữ thái độ điềm nhiên, nói rất rõ ràng, dịu dàng:

_Tại sao lại xin lỗi tôi? Người các cậu phải xin lỗi không phải là tôi.

Cả đám lúng túng nhìn nhau môt lúc rồi ra quyết định quay sang tôi:

_Huyn Ah à! Cho bọn mình xin lỗi nhé! Thật ra... lúc đó tại bọn mình nóng giận quá không kìm chế được bản thân. Cậu bỏ qua cho mình nhé!

Tôi còn đang tròn mắt bất ngờ thì Key đã lên tiếng:

_Tại sao các cậu không nhận rằng mình sai? Dù thế nào, tớ cũng không thể bỏ qua cho các cậu được. Tớ không muốn bất cứ ai dám làm tổn thương Huyn Ah mà vẫn được yên bình.

Mặc dù vẻ mặt của Key rất dịu dàng, hiền lành, giọng nói cũng nhẹ nhàng, điềm tĩnh. Nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng, sợ hãi. Hóa ra một thiên thần càng điềm tĩnh càng có thể gây sát thương lớn đến thế.

Đám nữ sinh lúc nãy bối rối lo sợ, vẻ mặt rất đáng thương:

_Bọn tớ biết lỗi rồi, sẽ không có lần sau đâu. Vì thế... mong cậu hãy bỏ qua cho chúng mình, nhé!

Cô nự sinh tóc dài xoa hai bàn tay vào nhau tỏ vẻ hối lỗi. Lúc này tôi rụt rè kéo tay áo Key:

_Key... bỏ qua cho họ nhé!

Key không phản ứng gì, chỉ nhỉn tôi một hồi lâu rồi quay sang đám nữ sinh:

_Được rồi! Tớ có một điều kiện.

Cả đám như bắt được vàng, mừng ra mặt vội vàng hỏi:

_Điều kiện gì?

_Tất cả các cậu phải thụt xì dầu hai vòng quang sân trường cho mình!

_Gì?

Tôi suy nghĩ một lát rồi lên tiếng:

_Sân trường mình rất to.

_Key à! Có thể đổi điều kiện khác được không?

Key nói một cách rất chắc chắn:

_Tớ cho các cậu hai phút đề ra sân, hoặc là thụt xì dầu, hoặc là ngày mai các cậu được ra trường sớm.

Cả đám vội kéo nhau ra sân thụt xì dầu hai vòng sân như lời Key nói trông rất tội nghiệp.

__Hyun Ah! Chúng ta về lớp thôi!

Chiều hôm đó trôi qua một cách lặng lẽ đến đáng sợ. Đáng sợ vì đôi khi tôi phát hiện ánh mắt của Key nhìn Yoo Young có khả năng sát thương rất lớn. Không ngờ một thiên thần như Key lại có ánh mắt đó.

Dù anh có khóc có như thế nào , cũng ko quên được em

Vết thương này wá sâu gieo bao nỗi sầu…

Dù anh có khóc lên thế nào, thì em có nghe thấy?

Bao nỗi buồn hắt hiu trong lòng anh...

Thiên đường ấy, giờ đây có mưa lại rơi?

Giữa lòng thành phố, mọi vật đều trở nên nhộn nhịp và sinh động khi về đêm. Tôi khoác bộ váy màu hồng nhạt, những sợi vải mỏng nhẹ nhàng tung bay trong gió. Trái tim tôi đang nhảy múa theo điệu nhạc của đêm nay, hòa cùng dòng người đông vui, tôi bước đi bên Key. Chúng ta sẽ đi đâu trước đây? Nơi bắt đầu cho những buổi hẹn hò lãng mạn là nơi nào nhỉ?

_Key nè! Anh đã từng hẹn hò bao giờ chưa?

_Chưa, anh chỉ nhìn thấy người ta hay hẹn hò cùng nhau nhưng bây giờ anh mới biết…

Key mỉm cười nhìn tôi trìu mến:

_Hẹn hò là một việc rất đặc biệt, và anh thích việc này.

Rất đặc biệt sao? Nghĩa là đối với Key, được đi chơi cùng tôi là một việc rất tuyệt vời, anh ấy thích đi chơi cùng tôi. Thật tuyệt! Tuyệt quá!

_Key à! Vậy anh muốn dẫn em đi đâu?

_Đến một nơi nhất định em sẽ thích.

Hay quá! Có lẽ nơi đó sẽ rất tuyệt. Key lúc nào cũng làm trái tim tôi đập sai nhịp, làm tôi thật sự rất hồi hộp.

Giữa trốn người nhộn nhịp thế này, chỉ cần ở bên Key thì nơi đâu cũng vui, cũng đặc biệt cả. Tôi bước từng bước theo Key, bàn tay đan vào những ngón tay của cậu ấy khiến anh khẽ giật mình. Tôi chỉ mỉm cười và đáp:

_Khi hẹn hò người ta hay nắm tay nhau như thế này, nếu không em sẽ bị lạc mất.

_Vậy à? Vậy thì phải nắm thật chặt, đừng buông ra đấy nhé!

Đôi má anh hơi ửng hồng giữa bầu không khí se lạnh, cứ như thế chúng tôi vui vẻ bước bên nhau trong những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

_Là nơi này!

Anh dừng chân và chỉ về dòng sông trước mắt tôi. Dưới ánh trăng huyền dịu, những ánh đèn xanh nhạt trên thành cầu rọi xuống mặt nước tạo lên những tấm thảm màu xanh lấp lánh, lung linh. Đẹp! Đẹp lắm! Tôi nói không thành lời chỉ biết ngẩn ngơ ngắm nhìn dòng sông ấy. Anh đưa cho tôi một lọ thủy tinh có đèn màu đỏ thấp sáng bên trong và nói:

_Em viết điều ước và bỏ vào lọ thả xuống sông đi! Nghe nói là sẽ linh nghiệm đấy!

Tôi ngờ nghệch:

_Thật ư?

Tôi vội lấy tờ giấy bên trong chiếc lọ ra và một cây viết thầm suy nghĩ.

“Mình nên ước gì đây nhỉ? Nếu điều ước thành sự thật thì… ước là mình và Key mãi mãi bên nhau? Phải rồi, nếu được như thế thì còn gì bằng!”

Tôi hí hoáy viết lời ước lên tờ giấy và bỏ vào chiếc lọ, cười thật tươi nhìn anh cũng đang viết vào tờ giấy của mình.

_Xong rồi! Chúng ta thả lọ xuống thôi! – Anh kéo tôi đến bên bờ sông và hai chiếc lọ phát ánh sáng màu đỏ được hòa nhập vào những tia sáng màu xanh kia. Hai chiếc lọ trôi xa dần, xa dần rồi ngọn đèn tắt hẳn. Tại sao lại thế? Những chiếc lọ khác đâu có bị tắt đèn, lạ thật.

_Chúng ta đi thôi.

Key hối thúc tôi, tôi bước theo Key nhưng vẫn luyến tiếc nhìn ra bờ sông tìm hai lọ thủy tinh của tôi và anh.

_Bây giờ, chúng ta đi ăn nhé? Em thích ăn gì?

_Em muốn ăn thịt bò nướng, anh dẫn em đi ăn thịt bò nướng nhé?

Key dịu dàng xoa đầu tôi:

_Chỉ cần em thích là được.

Tôi cười toe toét, nắm chặt lấy tay Key trong niềm vui vô bờ. Tôi bỗng phát hiện ra anh cũng đang nắm lấy tay tôi rất chặt, hình như tay anh hơi run lên thì phải… hay là do tôi suy nghĩ quá nhiều?

_Anh có bao giờ anh thịt bò nướng chưa?

_Thiên thần bị cấm ăn thịt, vì như vậy là sát sinh.

_Thật ư? Vậy mà anh lại đồng ý dẫn em đi ăn thịt bò…

Key lại xoa đầu tôi thật dịu dàng:

_Chỉ cần em thích là được.

Rầm…

Đột nhiên một chiếc bàn lao xuống đất, cách chúng tôi chừng 50cm khiến tôi giật mình quay lại. Hung thủ không ai khác chích là… Yoo… Young? Tại sao hắn ta lại ở đây? Trông bộ dạng của hắn ta thật đáng sợ, hắn như một con thú dữ, quần áo sọc xệch chẳng khác nào vừa đi đánh lộn về. Key nhanh chóng kéo tôi ra phía sau lưng, bên cạnh hắn có hai người bạn đang giữ hắn lại cố hết sức khuyên giải hắn:

_Yoo Young à! Cậu bình tĩnh đi.

_Cậu cứ như thế này thì nguy mất!

_Các người buông tôi ra!

Hắn cố vùng vẩy khỏi hai người bạn ấy và hét lên:

_Ji Eun à! Ji Eun à! Anh nhớ em lắm Ji Eun à!

Gì… gì thế này? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế? Hắn vừa nhìn tôi, vừa hét tên ai đó lại còn muốn lao tới ăn tươi nuốt sống tôi nữa. Tôi sợ hãi núp sau lưng Key, lúc này anh chỉ im lặng nhìn tên nửa người nửa thú kia hung hăng làm trò.

_Cậu bị điên à? Đó không phải Ji Eun của cậu đâu!

_Yoo Young à, hai chúng tớ đưa cậu về nhà nhé?

Nghe thế hắn càng vùng vẫy một cách điên rồ hơn:

_Tôi không nhìn nhầm, chắc chắn là Ji Eun của tôi, Ji Eun của tôi đã trở về, chắc chắc là em mà… Ji Eun…

Hắn đau khổ gầm lên, đôi mắt hung đỏ như muốn van xin tôi hãy nói với hắn tôi chính là Ji Eun gì đó của hắn vậy… trông rất đáng thương!

Sao đêm nay lòng anh trống vắng một mình…

Nụ cười ngặn ngào dù anh vẫn nghĩ đến em…

Trong thâm tâm anh chỉ mong sao xóa đi bóng hình em,

Dù biết em đang giữ lấy trái tim này, dường như không một lần anh quên.

Tôi cứ đứng như trời trồng như thế trong tiếng gào hét của hắn. Hắn dùng hết sức mình chỉ để lao về phía tôi, hắn cố hét lên chỉ để nhận được một câu trả lời của tôi. Nhưng… tất cả mà hắn nhận được chỉ là sự im lặng. Cứ như thế, hắn dần kiệt sức, ngã quỵ vào vòng tay hai người bạn bên cạnh. Một giọt nước mắt của tôi chợt lăn xuống, tim tôi như thắt lại. Tại sao tôi lại có những cảm xúc kì lạ thế này?

_Ji Eun… Ji Eun…

_Đưa cậu ấy về thôi.

_Ôi! Tớ mệt chết đi được.

Hai người bạn đó dìu hắn lên taxi, không quên ra hiệu xin lỗi đến bọn tôi. Tôi thở dài nhìn theo chiếc taxi xa khuất, Key đưa tay lâu nước mắt cho tôi, anh dùng ngón cái quẹt đi giọt nước mắt lúc nãy và khẽ thì thầm:

_Em sợ đến phát khóc đấy à?

Tôi lúng túng gật đầu:

_Có lẽ chúng ta nên về thôi, hôm nay như thế này là tuyệt lắm rồi.

Lúc này, tâm trí tôi rất hoang mang, trong lòng cảm thấy nặng trĩu cứ mãi suy nghĩ đến tên Yoo Young kia. Tên ác quỷ đó lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và lo sợ, chỉ cần nhìn vào ánh mắt sâu thẩm và lạnh lùng của hắn thôi cũng đủ giết chết tôi rồi.

Key chỉ gật đầu và mỉm cười, trong nụ cười đó chất chứa một điều gì đó rất khó tả, không giống như mọi khi, nó thoang thoáng có nét buồn buồn và đơn độc vô cùng.

Và đêm đó cũng chính là đêm dài nhất, đáng sợ nhất!

*********

Tia nắng len lỏi vào cửa sổ, rọi xuống gương mặt tôi. Đôi mắt tôi bắt gặp ánh nắng chói chang khẽ đọng đậy. Ôi đôi mắt thâm quầng vì hôm qua không ngủ được, hu hu… vậy là tôi không còn xinh đẹp nữa rồi…

Có vẻ ông mặt trời hôm nay không được vui vẻ cho lắm, những màn sương mù dày đặt đàn áp những ánh sáng yếu ớt của buổi sáng. Hôm nay là lần thứ hai tôi được nhìn thấy buổi sáng. Bên ngoài, một chiếc xe thể thao màu trắng đã đợi trước cổng nhà từ lâu. Bên cạnh chiếc xe, chàng thiên sứ mỉm cười nhìn tôi đang đến gần. Ở Key toát lên vẻ tao nhã, thanh tú. Nụ cười của Key kiến tôi cảm thấy hôm nay mới đẹp làm sao, thật tuyệt vời khi ngày nào cũng được nhìn thấy nụ cười ấy.

_Này! Mắt em sao thế?

_Hu… nó xấu lắm phải không?

Key lại mỉm cười đưa tay vút má tôi:

_Không đâu! Em xem, nó trở lại bình thường rồi đấy!

Nghe thế, tôi nghi ngờ hỏi lại:

_Gì cơ?

_Anh đã chữa mắt em rồi!

Câu nói chắc nịch của Key khiến tôi vội lấy kiếng ra soi. Quả thật không còn một vết tích, tuyệt vời! Tôi phấn khởi lay tay anh, giọng nói hòa sự vui sướng:

_Hay thật đấy! Anh thật tuyệt vời, như vậy là anh có thể chữa lành tất cả vết thương đúng không?

_Phải! Nhưng anh không được tùy tiện sủ dụng để chữa bệnh.

_Tại sao thế?

_Vì sinh, lão, bệnh, tử là do trời định, con người phải tuân theo quy luật đó, anh không thể phá hỏng nguyên tắc đó được.

Tôi gật đầu tỏ vẻ tán thành nhưng thật chất trong đầu chẳng hiểu gì cả. Gì mà quy tắc với chả quy định… vớ vẩn!

Xe vừa chạy đến cổng trường thì đã bị tên Yoo Young điên rồ kia chặng đầu xe lại, hắn chỉ nhắn rằng:

_Đến sân thượng nói chuyện với tôi!

Rồi hắn phóng xe chạy vụt mất. Tôi chỉ biết ngơ ngác nhìn theo bóng hắn, cảm giác vô cùng bất an.

Sau khi gửi xe, Key dặn tôi vào lớp đợi anh, một mình anh đi là đủ rồi. Nhưng cảm giác bất an trong lòng tôi cùng với sự tò mò lại trỗi dậy, tôi lại len lén theo sau Key.

Vẫn là những bậc thang đó, vẫn là cánh cửa hướng ra lang cang có gió thỏi lồng lộng ấy. Tôi bước đến cạnh cánh cửa ấy, giọng nói của Yoo Young thoang thoáng vọng ra:

_Tôi nói cậu hãy buông So Ah ra, tôi sẽ đối xử với cô ấy tốt hơn cậu.

_Nếu tôi nói là không bao giờ?

_Thì cậu liệu cái mạng của cậu tại đây!

_Không bao giờ tôi giao cô ấy cho cậu đâu, đồ xấu xa.

_Vậy thì cậu chết cô ấy sẽ thuộc về tôi.

Tôi nghe tiếng cười man rợ của Yoo Young kèm theo tiếng va chạm nữa. Tôi hốt hoảng mở tung cửa ra, cả Yoo Young, mấy cậu học sinh kia cùng Key đề ngạc nhiên nhìn tôi. Key vừa lãnh một cú đánh khẽ cau mày:

_Sao em lại ở đây? Tôi đã bảo em vào lớp đi mà?

_Em lo cho anh.

Tôi liếc mắt qua tên Yoo Young đang cười như không cười kia, hắn chỉ khẽ lắc đầu rồi nói:

_Tôi giao tên này cho mấy cậu đấy!

Hắn vừa dứt câu, mấy cậu học sinh khi bao vây lấy Key cười nham hiểm, tôi vội lao tới nhưng bị cánh tay của Yoo Young ghì chặt như gọng kìm ngang eo. Tôi gào lên:

_Không được làm hại Key!

Nhưng lời nói vừa kết thúc, mấy tên kia đã xúm đến xáp lá cà Key, tôi nghe lởn vởn bên tai chất giọng đểu giả của Yoo Young:

_Muốn cứu hắn thì cô hãy vừa khóc, vừa nói: “Cứu em với, Yoo Young” đi!

Tôi bậm môi, trợn mắt, trên khóe mi có nước mắt trào ra, gặng từ chữ:

_Đồ điên! BUÔNG TÔI RA! ĐỒ TÂM THẦN!

Yoo Young chỉ mỉm cười giữ tôi chặt hơn và buông giọng:

_Đánh mạnh hơn đi!

Nghe lệnh, mấy tên đó dùng chân đá Key, anh cuộn người ngã xuống, trời, tôi không biết thiên thần có chết hay không nhưng bị thương thế này thì chắc chắn sẽ đau lắm. Tôi cắn môi, những dòng nước mắt tuôn ra rất nhiều, dù tôi có nói gì thì những dòng nước mắt này tôi khóc vì Key chứ không phải vì lời đe dọa của hắn, tôi chắc chắn là như thế. Tôi gục đầu xuống nói khẽ:

_Cứu… cứu em với, Yoo Young…

Nụ cười trên môi hắn tắt lịm, hắn nhìn tôi như bị mê hoặc, thấy hắn không có phản ứng tôi nói to hơn:

_Cứu em với… Yoo Young!

_Cứu em với, Yoo… Young!

Tôi bật khóc nức nở đưa tay lên ngăn tiếng nức. Chợt hắn ôm chặt lấy tôi khiến những giọt nước mắt của tôi ngừng rơi. Vòng tay của hắn rất ấm áp, tôi cảm thấy vòng tay này rất quen thuộc, giống như nó là thứ thân thuộc nhất trong đời tôi vậy. Sao tôi lại cảm thấy bình yên thế này? Rất bình yên…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro