ANH CÓ CÒN LÀ ANH CỦA NĂM ẤY? EM CÓ CÒN DẠI KHỜ NỮA CHĂNG?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi với nhau vào một ngày cuối năm, cơn gió bắc vô tình len vào những khoảng lặng của hai chúng tôi. Anh hỏi tôi, lâu rồi em đã yêu ai chưa? Tôi hớp một ngụm trà, thấy điều gì đó đăng đắng trên môi, tôi mỉm cười nói với anh, ai thèm yêu một đứa đi qua đổ vỡ như em, nhiệt huyết ngày đó em mất rồi. Anh lại hút thuốc, thói quen bao năm vẫn thế. Anh nhìn tôi. Rồi nhìn xa xăm một khoảng không vô định. Tôi hỏi, còn anh thì sao? Anh im lặng và không nói gì cả. Hai chúng tôi cứ thế. Cứ lặng im sau hơn nửa năm không gặp nhau.

Giá như ngày đó mỗi đứa bớt cái tôi một chút, để những hiểu lầm đổ vỡ đáng tiếc không xảy ra, để không phải mất nhau, để suốt hơn nửa năm ấy cả hai không phải sống trong lạc lõng cô đơn. 

Anh hỏi, có phải tại anh làm tôi không còn tin vào tình yêu nữa!?

Tôi nói, không phải tại anh, mà tại cả hai chúng ta đã cho đi quá nhiều. Nhiệt huyết năm ấy, ước hẹn năm ấy, và chúng ta của năm ấy, bây giờ không còn đủ can đảm để yêu như ngày nào. Em đã sống cho mình nhiều hơn. Tình yêu đối với em không còn là quan trọng tuyệt đối, em cũng không còn đủ sôi nổi để yêu một cách mãnh liệt. Có lẽ anh cũng vậy!

Anh bảo, sau hôm chúng ta chia tay, anh đã bắt đầu một mối quan hệ mới. Anh quen vài người nữa. Tôi hỏi anh hạnh phúc không. Anh trả lời, anh nhớ em  Ngoài trời bắt đầu mưa phùn rơi. Em đâu còn là cô gái ngây thơ để rung động bởi những lời nói ấy. Anh cũng đâu còn là anh của những năm tháng ấy...!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro