VÀI BA MỐI TÌNH ĐI QUA TRONG ĐỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong suốt những năm tháng thanh xuân cho đến thời điểm hiện tại, tôi có ba mối tình. Ba mối tình trải dài từ năm 17 cho đến năm 26. Ba người mà tôi sẽ không bao giờ quên được trong cuộc đời này!

K - mối tình thời thanh xuân tươi đẹp. Đó là cái thời yêu thầm, thương thầm chứ có dám ngỏ lời cho họ biết đâu. Chỉ dám giữ hình bóng họ trong tim suốt bảy, tám năm. Và sau bảy, tám năm ấy, khi K đã định cư ở một vùng đất khác, khi K đã có gia đình và những đứa con dễ thương, tôi mới dám bày tỏ. Tôi nhớ, lúc ấy K đã rất ngạc nhiên, vì không nghĩ rằng có một người dành cả khoảng trời tươi đẹp nhất của tuổi trẻ để thương thầm K như thế.

Ngày đó, K ở Hà Nội, tôi là người miền Nam, khoảng cách không quá xa nhưng đối với một đứa mười bảy mười tám tuổi đầu thì đủ xa để có thể tìm gặp nhau. Bây giờ lớn lên, K lại định cư ở nước ngoài,chúng tôi cách nhau nửa vòng trái đất. Lâu lâu lại dành cho nhau những lời hỏi thăm như những người tri kỉ giữa cuộc đời này. K nói sẽ cố gắp sắp xếp để chúng tôi gặp nhau vào một ngày đầu đông giữa Hà Nội, vùng đất đầy hứa hẹn này. K còn nhớ tôi thích mùa đông.

Tôi còn nhớ K, nhớ tuổi trẻ an lành ấy của mình, nhở mối tình đầu đời êm đềm không hề gợm bất cứ nỗi tu boài nào cả. Lâu lâu nghĩ lại, tự nói với bản thân, giá như mình còn đủ nhiệt huyết như ngày ấy, đủ ngây thơ như ngày ấy để yêu người sau nhẹ nhàng hơn.

P - đây là mối tình làm tiêu tốn trong tôi nhiều nước mắt, niềm đau, lòng tin nhất. Tôi gặp P vào ngày ba mươi Tết, ngày cuối cùng của năm cũ. Ngày ấy, P nhẹ nhàng, ân cần quan tâm tôi. Chúng tôi đã có những đêm nhắn tin thâu đêm để trò chuyện cùng nhau. P như một con ngựa hoang chẳng ai có thể khống chế được. P nói không thương tôi, đừng trông mong bất cứ điều gì ở anh. Vậy tại sao khi tôi buông tay, tôi tỏ ra hững hờ, tôi bắt đầu một mối quan hệ mới thì anh lại quan tâm tôi? Anh có biết rằng, nếu không thương người ta mà tỏ ra quan tâm người ta như thế là một tội ác không?

Khi đi bên người đó anh nhắn cho tôi rằng đừng là phiền anh, đừng nhắn cho anh nữa, người đó biết sẽ buồn. Vậy tại sao khi đi bên tôi, anh thản nhiên nói chuyện điện thoại, nhắn tin yêu thương? Anh có biểu cảm giác đau lòng là như thế nào khi chứng kiến người mình thương quan tâm người khác không? Tôi đã từng đến trước trong mối quan hệ ấy, nhưng anh không hề tin tôi, anh tin người đó, anh làm tôi đau lòng.

Tôi đã từng dẹp bỏ lòng kiêu hãnh, sự tự tôn của bản thân để hạ mình van xin được ở bên anh như một kẻ thừa. Anh nhắn tin quan tâm người đó rồi anh gửi cho tôi xem, tôi nói tôi không ghen, anh tìm đủ mọi cách để tôi ghen, anh đã từng muốn chúng có điều gì? Bạn bè bảo tôi mày ngu quá, dùng đi! Tôi biết mình mù quáng, nhưng thử hỏi đang yêu một người thì làm sao dừng đây, đau khổ, ai mà chẳng biết, nhưng vẫn bất chấp đau khổ để được bên người ta. Tôi thừa nhận, tôi đã từng rất thủ đoạn, tôi đã từng tìm đủ mọi cách để loại bỏ tất cả những vệ tinh xoay quanh anh. Lúc ấy, nhiều khi tôi tự hỏi có phải tôi đang trả giá cho những gì mình làm. Với tôi, anh thích thì tìm đến, hết vui anh phũ phàng phớt lờ. Tôi đã sống những ngày chẳng ra hồn người, cứ đau cứ dại như thế. Anh đã từng tàn nhẫn với tôi, với tình cảm tôi dành cho anh.

Nửa năm bên anh, có lẽ không phải quá lâu nhưng vết thương đủ sâu. Nhiều khi tôi nghĩ mình lấy đâu ra kiên nhẫn nhiều đến vậy để có thể đi bên lề cuộc sống an, suốt tháng năm ấy. Nhiều khi tôi nghĩ mình lấy đâu ra mạnh mẽ nhiều đến vậy để tôi có thể buông bỏ. Có lẽ sự buông bỏ của tôi khiến cho anh cảm thấy bất ngờ lắm, vì anh nghĩ rằng suốt đời này tôi sẽ nhu nhược để anh bắt nạt, anh trêu vui với cuộc đời tôi. Dù sao cũng cảm ơn anh, cảm ơn về tất cả những gì anh đã dành cho tôi.

T - mối tình ngắn ngủi và nhiều day dứt nhất. T đến bên tôi vào những ngày niềm tin trong tôi hao hụt nhiều. T đến bên tôi khi trái tim tôi vẫn còn ngang dọc nỗi đau mà P để lại. Có lẽ, chúng tôi gặp nhau không đúng thời điểm. Có lẽ, khi ấy tôi chưa đủ sẵn sàng cho một mối quan hệ mới. Vì thế, đã đôi lần tôi làm tổn thương T. Để rồi khi bản thân nhận ra điều ấy cũng là lúc chúng tôi đi quá xa và không thể nào hàn gắn được nữa.

Cái sai trong cuộc tình này là chúng tôi im lặng quá lâu mà không giãi bày cho đối phương những những tổn thương người cũ để lại. Cái sai của tôi trong cuộc tình này là luôn để T chủ động mà tôi chưa một lần mở lời ân cần quan tâm. Đáng lẽ tôi phải nói cho T biết rằng tôi thương T nhiều đến thế nào. Tôi đã từng chạy mấy trăm cây số để gặp T vào một chiều mưa bão, để nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng ấy rối tủi thân ra về. Cảm ơn T, cảm ơn những gì T đã làm cho tôi vào những ngày cuối cùng của tuổi trẻ.

Hiện tại, sau một thời gian khủng hoảng, tôi đã sống rất tốt, rất bình yên. Sáng dậy thật sớm chuẩn bị đi làm, chiều về cùng bạn bè đi ăn, cà phê tán dóc đủ chuyện. Tôi có thể ngủ một giấc an lành.

Đúng, không ai muốn chọn cho mình sự cô đơn, nhưng nếu cô đơn mà thấy lòng thanh thản thì sợ gì cô đơn! Phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro