chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    đêm Giáng sinh, Harry lên giường ngủ với nỗi háo hức trông cho đến sáng mai, để lại được ăn ngon và chơi vui, nhưng thực tình không hy vọng có quà cáp gì cả. Vậy mà, khi thức giấc vào tờ mờ sáng hôm sau, thứ đầu tiên nhìn thấy là một đống nho nhỏ, đủ các gói quà đặt ngay dưới chân giường.
     Cô cũng vậy quà được xếp quanh chỗ ngủ của mình các hộp lớn nhỏ và đầy màu sắc . tuy không nhìn thấy nhưng Harry nói rằng nó nhiều đến nỗi có thể đè chết cô . haha anh ấy dùa hơi quá rồi
   
"Chúc Giáng sinh vui vẻ."

"Chúc Giáng sinh vui vẻ."
   ngay khi vừa ngồi dậy Harry và Ron đã chúc mừng sinh nhật cô . vì là phòng ngủ chung của tất cả mọi người nên cô nằm ngay bên cạnh Harry
"Bồ nghĩ đó là quà gì ? Củ cải hả? mà Lola này , cậu chắc nhận được quả của toàn bộ thành viên Gryffindor nhỉ !" Ron vừa nói vừa quay lại nhìn đống quà của nó, to hơn đống của Harry nhưng lại nhỏ hơn quả của Lola
     Harry cầm cái gói trên cùng lên. Cái gói được bọc bằng một lớp giấy nâu dày, trên đó ghi ngoằn ngoèo mấy chữ của Hagrid, tặng Harry. Bên trong là một ống sáo bằng gỗ, được đẽo khắc thô thiển. Rõ ràng là lão Hagrid đã tự chế ra món quà này cho Harry. Nó đưa lên miệng thổi – tiếng sáo vang lên nghe như tiếng cú kêu đêm.
      Bác lại tặng Lola một sợi cột tóc màu đỏ nhạt . có những đường caro  và một cái nơ nhỏ xinh . chữ Giáng sinh vui vẻ viết nghệch ngoạc nhưng đầy cố gắng . cô lập túc nhờ Harry tết tóc cho mình rồi thắt nút bằng chiếc dây đó .
    Món quà thứ hai rất nhỏ, nó viết tên cả hai đứa.có kèm theo một bức thư
"Chúng tôi đã nhận được lời chúc của cháu
Gởi kèm theo đây món quà Giáng sinh cho cháu.
           Dượng Vernon và Dì Petunia."
     Đính kèm theo lá thư là một đồng tiền cắc năm mươi xu. Harry ghi nhận:
"Vậy là thân tình lắm rồi."
    Ron khoái đồng năm mươi xu này lắm.cậubtung tung nó rồi thích thú nói
"Kỳ quái thiệt! Hình dạng gì mà lạ lùng! Đây mà là tiền hả?"
    Thấy Ron khoái đồng bạc cắc ấy, Harry cười vui nói
"Bạn giữ nó mà chơi. Vậy là bác Hagrid và dì dượng tôi tặng quà rồi, còn ai tặng cho tôi nữa đây?"
    Ron chỉ Hai cái gói to lùm lùm, mặt hơi ửng hồng
"Mình biết món quà đó của ai tặng rồi. Má mình ấy. Mình nói với má mình là hai bồ không mong có được quà Giáng sinh, thế là... Ối, quỷ thần ơi... Má đan cho bồ một cái áo ấm Weasley!"
    Harry đã xé hai cái gói, lôi ra hai chiếc áo ấm đan tay rất dày, màu xanh ngọc bích, cùng một hộp kẹo bơ to cũng do một tay bà Weasley chế biến.
     cô ngay lập tức mặc lồng cái áo đó ra bên ngoài chiếc áo ngủ mỏng manh của mình . oa ... sự ấm áp tuyệt vời này ....
     mọi người phì cười với vẻ mặt thoả mãn như con gấy vừa đạt được đồ ăn của mình .Ron cũng đang mở cái gói áo ấm của mình,
"Năm nào má cũng đan áo ấm cho tụi này. Mà năm này áo của mình cũng màu rượu chát!"
"Má bồ thật là tốt bụng."
Harry vừa nói vừa ăn kẹo, mấy cái kẹo thật là ngon.
" mình yêu chiếc áo này . nó rộng và ấm áp ...." cô khéo léo cở cái áo ngủ ngay bên trong chiếc áo len mà không để người khác nhìn thấy da thịt
   Gói quà kế tiếp của cũng là kẹo: một Hai sôcôla Eách Nhái thật to, của Hermione gởi tặng.
    cô tiếp tục mở quà , một chiếc lắ tay xinh sắn đến từ Oliver . nó có mặt là hình con gấu màu trắng siêu đáng yêu với bộ lông xù
" haha ! giống bồ lắm đó ! " Ron bật cười khi nhìn cô ướm chiếc lắc vào tay
   cô mỉm cười rồi bóc tiếp . có quà của rất nhiều người . đa phần đều là quà của Gryffindor, nổi bật nhất là hai món . món thứ nhất là con gấu bông teddy nâu của Neville . và món quà cô chưa bóc và không có ý định bóc
" của Malfoy !" cô nhăn mặt .
     quyết định dù gì gì cũng là tấm lòng đi , cô lở ra , bên trong là chiếc nhẫn đính ruby xanh lá cây. thở dài rồi cất nó đi , nếu harry biết anh ấy sẽ vứt nó đi chắc luôn
    Chỉ còn lại một gói quà. Harry cầm lên tay sờ nắn. Nó rất nhẹ. Harry mở gói quà cuối cùng này ra.Một cái gì đó màu xám bạc và mềm mại như nước, tuột xuống sàn, nằm yên đó với những nếp gấp óng ả. Ron há hốc mồm
"Mình từng nghe nói về cái này!"
     đánh rơi hộp kẹo dẻo đủ mùi vị mà Hermione gởi tặng, lấp bấp vì xúc động:
"Nếu ... nếu đây đúng là cái mình nghĩ ... thì ... nó hiếm lắm... và thật sự có giá trị."
"Cái gì vậy?" cô tò mò
    Harry nhặt tấm vải óng ánh như bạc từ sàn nhà lên. Cảm giác thật là lạ, tựa như nó được dệt bằng những sợi nước vậy Vẻ mặt của Ron đầy kinh ngạc
"Cái áo tàng hình!Mình chắc chắn là cái áo đó... Mặc thử vô đi!"
     Harry choàng cái áo qua vai và Ron hét lên:
"Đúng là nó rồi! Ngó xuống chân bồ coi!"
   cHarry nhìn xuống chân, nhưng chẳng thấy chân mình đâu nữa. chạy lại tấm gương soi. Giờ thì không nghi ngờ gì nữa: trong gương là hình ảnh của cậu nhưng chỉ có một cái đầu lơ lửng trong không trung, còn toàn thân thì hoàn toàn vô hình. kéo áo khoác trùm lên đầu, và thế là biến mất hẳn.bBỗng Ron kêu lên:
"Có một cái thư! Có một cái thư rớt ra khỏi áo!"
   Harry cởi áo ra, chụp ngay lá thư đọc. Nét chữ viết tay nghiêng nghiêng, mảnh dẻ mà trước đây nó từng nhìn thấy. Thư viết:
   bCha của con để lại cái này cho ta giữ trước khi qua đời. Đã đến lúc nó được trả về cho con. Hãy biết cách tận dụng nó. Chúc con một Giáng sinh vui vẻ."
    Chẳng có chữ ký nào cả. Harry đăm đăm nhìn bức thư. Còn Ron thì ngưỡng mộ tấm áo khoác tàng hình. Nó nói:
"Mình sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để có được cái áo khoác này. Bất cứ thứ gì. Ủa? Bồ có sao không vậy?"
"Không sao!"
     cô không quan tâm lắm , dù gì thì nó cũng là gửi cho anh chứ không phải cho mình  Harry đáp, giọng nó nghe rất lạ. Ai là người gởi cho nó tấm áo khoác này? Tấm áo này đã từng là áo của ba nó ư ?
      Nhưng chưa kịp nói gì thì cánh cửa phòng ngũ đã bị mở tung, rồi hai anh Fred và George ào vô. Harry vội giấu cái áo đi. cậu cảm thấy không muốn chia sẻ kỷ vật của cha mình với bất kỳ ai khác nữa.
"Chúc Giáng sinh vui vẻ!"
"Ê, coi kìa! Hary và Lola cũng có một cái áo ấm Weasley!"
    Fred và George đều đang mặc áo ấm xanh lơ, nhưng một cái có thêu chữ F vàng, còn cái kia thì thêu một chữ G. Fred cầm cái áo ấm của Harry len săm soi
"Cái áo của Harry đẹp hơn áo của tụi mình. Đan cho người khác coi bộ má tốn nhiều công sức hơn là đan cho lũ con à!"
   George hỏi
"Sao em không mặc áo vào, Ron? Mặc vô đi, áo đẹp và ấm lắm đó. nhìn kìa ... lola đang mặc đó , rất đáng yêu mà . "
   Ron vừa tròng áo qua đầu vừa than vãn, vẻ bất đắc dĩ . nhưng thế nào thì cũng phải công nhận rằng .... lola mặc áo len rất đáng yêu . áo đan cùng cơ với Harry nên khi mặc vào Lola nhìn rất rộng . nó khiến cơ thể nhỏ của lola giốn một bé Loli
"Em ghét màu rượu chát lắm!"
    George quan sát cái áo của em rồi nói:
"Má không thêu tên em lên áo. Chắc là má không sợ em quên béng tên mình như tụi anh. Nhưng mà tụi anh đâu đến nỗi đần vậy chớ: Tụi anh cũng biết mình tên là Fred và George mà!"
"Chuyện gì ồn ào vậy ?"
    Huynh trưởng Percy thò đầu qua cửa, nhìn anh có vẻ không vui lắm. Hẳn là anh cũng mới khui gói quà của mình ra, bởi vì trên tay anh cũng đang có một cái ấm to sụ. Fred chộp lấy ngay cái áo ấy
"Đấy! Có chữ P, chắc là tượng trưng cho chữ huynh trưởng Percy. Mặc vô đi anh Percy!Tất cả chúng ta mặc áo của mình vô đi !Cả Harry cũng có một cái đấy."
     Hai anh em sinh đôi lập tức tròng cái qua đầu Percy, làm sút cặp kính, vì anh cứ vùng vằng
"Anh... không... muốn..."
George nói:
"Bữa nay anh đừng có ở lỳ bên phòng huynh trưởng nữa nha. Lễ Giáng sinh là dịp để gia đình sum họp mà!"
   nĐoạn hai anh em sinh đôi xốc ngay nách ông anh huynh trưởng nhảy cóc ra khỏi phòng.
    cô thì bật cười khi nghe họ nói truyện . Ron và Harry nhìn cảnh này giống như ngưng đọng . cô một tay che miệng nở nụ cười thật tươi . ánh sáng chiếu vào nhìn cô càng giống nàng Alice ở sứ sở thần tiên . mái tóc dài đen ở phía sau như được cắm những bông hoa .
    Harry không nhịn được lao xuông hôn liên má em liên tục . Ron thì ghen tị vì nếu cậu cũng làm vậy hẳn Harry sẽ cho cậu ra đảo mất . ước gì Ginny cũng giống như Lola thì tốt biết mấy ( chấm nước mắt )
-----
   ERISED STRA EHRU OYT UBE CAFRU OYT ON WOHSI. [(Đây chỉ là câu viết ngược lộn xộn của: "I show not your face but your heart's desire." Câu này có thể dịch rồi đảo ngược, sẽ thành ra như sau: "Tim trong muốn ước điều soi mà mặt gương soi không tôi".)].
       Harry đứng trước một tấm gương . nó không bình thường . phải nói là nó khổng lồ...Nỗi kinh hoàng đã nguôi đi khi không còn nghe tiếng động tĩnh gì của thầy Filch hay thầy Snape nữa, Harry bạo gan đi tới gần tấm gương, định ngó mình một cái, tuy chẳng thấy gì cả, dĩ nhiên. Harry bước tới gần hơn, ngay trước tấm gương, và lập tức giơ tay bụm miệng để không vuột ra tiếng kêu hoảng hốt.xoay mình nhìn quanh. Tim đập loạn xạ hơn cả khi cuốn sách mít ướt khóc than. Bởi vì cậu không chỉ nhìn thấy chính mình trong gương, mà còn thấy cả một đám người đứng ngay đằng sau
      Nhưng nhìn lại, căn phòng hoàn toàn trống vắng. Harry thở hổn hển, chầm chậm quay lại nhìn vào tấm gương.
      Kìa, cái cảnh của nó trong gương, trắng bệch và trông khiếp đảm hết chỗ nói; bên cạnh đó là hình bóng của ít nhất một chục người khác. Harry ngoái đầu ra sau: sau lưng có ai đâu! Hay là họ cũng tàng hình nốt?
      Harry lại nhìn vào gương lần nữa. Một người phụ nữ đứng ngay sau lưng đang mỉm cười và vẫy tay với cậu . Cậu giơ tay ra sau, quơ vào không khí. Nếu bà ấy ở đó thì ắt là nó phải chạm được bà, trong gương, bà đứng sát cạnh mình mà. Nhưng Harry chỉ quờ thấy không khí. Người phụ ấy và những người khác chỉ hiện hữu trong tấm gương mà thôi.
        Bà là một phụ nữ đẹp. Mái tóc của bà màu hung sậm, và đôi mắt của bà, sao mà giống mắt mình quá! Harry thầm nghĩ, vừa nhích tới gần tấm gương thêm chút nữa. Xanh biếc long lanh – khuôn mặt cũng y chang, nhưng Harry chợt nhận ra bà đang khóc. Môi bà đang mỉm cười, nhưng mắt bà lại khóc! Người đàn ông cao, gầy, tóc đen, đứng cạnh, quàng một cánh tay qua người bà. Ông đeo kiếng, tóc bù xù, dựng đứng lên phía sau, y hệt tóc Harry. Hơn nữa , còn có cả em . lola đứng ngay bên cạnh cậu và mỉm cười . đôi mắt của em có con ngươi và nó nhìn cậu đầy yêu thương
     Giờ thì Harry đã đến rất sát tấm gương, đến nỗi mũi gần chạm cái mũi của thằng Harry trong gương.
"Má?... Ba?... Gấu nhỏ "
    Họ chỉ nhìn cậu mỉm cười. Và Harry từ từ nhìn đến gương mặt của những người khác trong gương, bắt gặp những cặp mắt xanh biếc khác giống y như mắt cậu. Có người lại có mũi giống y như mũi cậu ,thậm chí nó thấy hai đầu gối của một cụ già cũng lẻo khoẽo y như đầu gối cậu . cậu – Harry – đang nhìn thấy gia đình mình, lần đầu tiên trong đời đầy đủ đến như vậy . có cậu có em và có tất cả mọi người . Đại gia đình Potter vẫy tay mỉm cười với Harry trong khi Harry nhìn lại họ một cách khát khao. Hai tay ép sát mặt kính như thể hy vọng nếu tấm kính rơi ra, mình sẽ lọt được vào bên trong, để ngã vào vòng tay của những người ruột thịt. Trong lòng cậu một cơn đau mãnh liệt quặn lên: nửa vui nửa buồn kinh khủng.
     Cậu đã đứng đó bao lâu, cậu cũng không biết nữa. Những hình ảnh trong gương không mờ đi và cậu cứ đứng nhìn mãi nhìn mãi, cho đến khi có tiếng động từ xa xa vọng lại, mang cậu trở về với thực tế. Cậu không thể đứng ở đây hoài. Phải kiếm đường quay trở về phòng ngủ thôi. Đành dứt mắt ra khỏi gương mặt của mẹ, Harry thì thầm:
" Con sẽ quay lại."
------------
    hôm nay cô cảm thấy harry rất lạ . cậu cứ như người mất hồn vậy , có khi cô phải gọi đến ba lần thì cậu mới phản ứng lại kịp . Hỏi Ron thì cậu chỉ lắc đầu không nói .
      tối đó thầy hiệu trưởng nói muốn cô cùng tới nơi nào đó
-------------
" Thế... cháu trở lại đấy hả, Harry? " cụ Dumbledore để nó ngồi xuống một cái ghế rồi nói
     cô hơi giật mình vì không nghĩ tới Harry lại ở chỗ này . anh ở đây làm gì , lẽ ra anh phải ở cùng Ron chứ
      Harry giật mình toàn thân đông cứng như băng. Cậu nhìn ra sau lưng. Chẳng ai khác hơn cụ Albus Dumbledore đang ngồi ở một cái bàn kê sát tường. và bên cạnh cụ là em đang ngồi đó với khuôn mặt khó hiểu .Hẳn là cậu đã không để ý khi hai người bước vào . đơn giản là cậu đã quá tha thiết chạy lại tấm gương đến nỗi không chú ý đến gì cả.
"Thưa... thưa thầy, con đã không nhìn thấy thầy. " nhìn cô " và cả lola nữa "
"Thiệt lạ là khi tàng hình rồi người ta đâm ra cận thị nặng."
     Cụ Dumbledore mỉm cười và Harry thở phào ra. Cụ rời chiếc bàn, ngồi bệt xuống sàn với Harry.
"Thế là con... Con cũng như hàng trăm người khác trước con, đã khám phá ra niềm vui của Chiếc Gương Ảo Ảnh."
"Thưa thầy, con không biết nó tên là vậy."
"Nhưng giờ đây ta mong con đã nhận ra nó có công dụng gì."
"Nó... Dạ, nó... Nó hiện ra gia đình của con .... trong đó Lola nhìn thấy được , em ấy không có mù..."
"Và nó hiện ra cho thằng Ron bạn con thấy chính mình đứng đầu nam sinh?"
"Làm sao mà thầy biết chuyện đó?"
     Harry há hốc mồm kinh ngạc, nhưng cụ Dumbledore ôn tồn trả lời
"Ta không cần một tấm áo khoác để thành tàng hình. Nào, con đã hiểu được tấm gương ảo ảnh cho chúng ta nhìn thấy cái gì chưa?"
    Harry lắc đầu nhẹ rồi lén nhìn xang em
"Để ta giải thích cho con. Người hạnh phúc nhất thế gian này là người có thể sử dụng tấm gương ảo ảnh như một tấm gương bình thường, nghĩa là anh ta có thể nhìn vào gương và thấy mình đúng y như mình vậy. Con hiểu chưa?"
    Harry suy nghĩ. Rồi nó chậm rãi nói
"Tấm gương cho ta thấy cái mà ta muốn... Bất cứ điều gì ta muốn..."
      Cụ Dumbledore trầm giọng lại nói
"Cũng đúng mà cũng sai. Nó cho ta nhìn thấy chính xác cái điều ước ao tha thiết nhất trong tim, không hơn không kém. Như trường hợp của con chẳng hạn, con chưa từng biết gia đình mình, nên con nhìn thấy những người thân đứng quanh con trong gương. Còn Ron Weasley, đứa luôn bị những cái bóng cây đa cây đề của anh nó che khuất, thì thấy mình đứng một mình, giỏi hơn tất cả những người khác. Tấm gương này, dù vậy, không hề mang lại cho ta kiến thức hay một sự thật nào cả. Có người từng lãng phí cả cuộc đời ngồi trước nó, bị những gì họ thấy trong gương làm cho mê muội, hoặc phát điên lên, chỉ tại không hiểu rằng ảo ảnh có nghĩa là không thực. Không thể nào thành hiện thực. Harry à, tấm gương này sẽ được dời qua phòng khác vào ngày mai. Và ta yêu cầu con đừng đi tìm lại nó. Nếu sau này con có ngẫu nhiên gặp lại nó, thì con đã được chuẩn bị từ hôm nay rồi. Tấm gương ảo ảnh không nhằm để cho người ta mê đắm trong nững giấc mơ và quên sống đi , hơn nữa ...." đẩy cô ra " con có một gia đình ở đây không phải sao ... Lola chính là gia đình lớn nhất hiện tại với con !Hãy nhớ điều đó. Thôi, con hãy khoác chiếc áo tàng hình tuyệt vời mà về phòng ngủ nhanh lên."
     Harry đứng dậy nắm lấy tay em thật chặt và nhìn em đầy yêu thương
"Thưa thầy... Thưa giáo sư Dumbledore... Con có được phép hỏi thầy một điều không ạ?"
"Hiển nhiên là con đã hỏi ta mấy điều rồi. Tuy nhiên, con có thể hỏi ta thêm một điều nữa."
"Khi thầy nhìn vào gương thì thầy thấy cái gì ạ?"
"Ta ư? Ta thấy mình đang cầm một đôi vớ len dầy."
    Harry tròn mắt nhìn thầy, còn cônthif bật cười khúc khích . Cụ Dumbledore nói thêm
"Ta là người không bao giờ có đủ vớ cả. Một mùa Giáng sinh nữa đã đến và đi mà ta vẫn chẳng có lấy một đôi vớ. Người ta cứ tống mãi cho ta toàn sách là sách."
    cậu đưa em trở về bằng chiếc áo trong tàng hình , nửa đương bất ngờ em ôm trầm lấy cậu rồi còn nhẹ mắng rằng em cậu quên em hay cậu không thương em nữa . quả thạt câun quá vô tâm khi quên mất rằng em lười ở đây và làngia đình lớn nhấy với cậu
    khi đã về phòng và trèo lên giường rồi, Harry mới nghĩ ra là có thể câu trả lời của cụ Dumbledore không hoàn toàn... thật. Nhưng mà, nó suy luận khi đuổi con Scabbers ra khỏi cái gối của mình, tại câu hỏi mà nó đặt ra cho cụ Dumbledore kể cũng hơi riêng tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro