Ngoại truyện (Ngược)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu truyện đau lòng của Takemichi bắt đầu từ 2 tháng trước

2 tháng trước...

Takemichi có một công việc rất ổn định, một công việc bán thời gian khi em rảnh

Công việc đó là sắp xếp đồ tại siêu thị, công việc đó nhàn thì cũng nhàn đấy! Mệt thì cũng mệt đấy!

Công việc mà lúc mệt lúc nhàn nó giống như cuộc sống ấy lúc nản lúc vui

Cuộc sống của em cứ lặp đi lặp lại nào là nằm dài ườn ở nhà đến giờ đi làm thì lại đi đến giờ ra về thì lại ra về

Em có một cuộc sống chán nản nhưng khi em biết mình sống vì điều gì nó sẽ khiến em cảm thấy bớt chán nản, vui tươi hơn

Thật kì lạ phải không(?)

Nói thật ra thì từ hồi cấp 3 em có đơn phương một người nhưng chả biết "Người đó" có thích em không nữa

"Người đó" gieo dắt hi vọng cho em rất nhiều kể cả khi lớn em

Em và "Người đó" vẫn thường hay nói chuyện chia sẻ cho nhau rất nhiều điều hay, buồn có, vui cũng có

Mỗi lần được ở bên "Người đó" cũng khiến cho em cảm thấy cuộc sống được lấp đầy từ tình yêu, sự vui tươi từ tình yêu chưa lấp đầy được bao lâu thì một biến cố đã xảy đến

Biến cố đó chắc xảy ra sau khoảng mấy tuần gì đấy

Đó là một buổi tối
Tối hôm đó em đi đâu đó nếu như vậy chắc vẫn được tính là em đang đi dạo

Em đang đi dạo trên con đường hoang vắng không có người qua kẻ lại

Mọi đồ vật xung quanh em đều chìm vào giấc ngủ miên man mọi thứ đều yên ắng một cách lạ thường

Em nhắm chặt đôi mắt hít một hơi thật sâu cảm nhận những cơn gió đang lùa qua mái tóc vàng màu nắng

Em vừa cảm nhận được một mùi hương quen thuộc đến kì lạ em lần theo mùi hương mà cơn gió mang đến

"Gần tới rồi..."
Em cảm nhận mùi hương có pha chút mùi nước hoa

Mùi nước hoa xộc thẳng vào sóng mũi em

Em không chịu được mùi nước hoa liền mở mắt hắt xì vài cái

Nhưng khi em vừa mở mắt đập thẳng vào đôi mắt xanh long lanh của em là

Mikey người mà em đơn phương từ hồi cấp 3

Mikey và một cô gái nào đó đang ngồi nói chuyện cười đùa vui vẻ rất giống người tình

Em cứ nghĩ rằng người mà mình thích họ cũng sẽ thích mình chứ(!?)

Em không hiểu và không muốn hiểu

Bởi vì em biết Mikey sẽ cảm thấy kinh tởm khi biết được rằng em thích gã

Đơn phương là thế người đơn phương luôn là người thiệt thòi và chịu nhiều đau khổ nhất do người kia để lại

Cuộc sống duy nhất của em nó đã vùi lấp bởi một màu đen kịt tăm tối chả nhìn thấy hình bóng người nào người qua kẻ lại cũng đều biến mất

Cú đả kích quá lớn nó khiến trái tim em như vỡ vụn thành trăm mảnh vậy nếu nó không vỡ thì cũng sẽ bị hàng ngàn mảnh thủy tinh đâm trúng

Những mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm xuyên qua làn da chạm đến trái tim

Cơ thể em run lên từng cơn, em đang sợ hãi sao(?)

Em đưa đôi tay đang run của mình lên ngước nhìn đôi bàn tay đang run ấy ôm vào mặt rồi ngước nhìn gã phía trước mặt

Em thật sự chả còn lòng tin vào bất cứ ai, ai cũng vậy thôi, ai rồi cũng bỏ em mà ra đi từng người từng người một....

Đột nhiên có một cơn ho kéo tới nó kéo dài dăng dẳng
"Khụ....khụ...."

Em đưa bàn tay đang ôm phần miệng của mình đưa nó ra nhìn và em thấy

Thấy những bông hoa nhài màu trắng trên những cánh hoa có vương ít màu máu tươi mà em mang lại

Những bông hoa nhài màu trắng ấy dù nó có bị vấy bẩn nhưng nhìn nó vẫn thật tuyệt đẹp

Nó vẫn thể hiện độ xinh đẹp của mình dù có bị vấy bẩn bao nhiêu đi chăng nữa

Nhưng những bông hoa nhài ấy chúng xuất hiện từ đâu ra (?)

Chúng xuất hiện từ phần cổ họng của em do cơn ho vừa nãy kéo tới

Những bông hoa ấy vẫn từ cổ họng của em mà bước ra khiến em chả nói năng được gì ngoài việc khóc

Khóc trong cơn đau mà cuộc tình kia mang lại và đau đớn khi cảm nhận trái tim đang thắt lại

Phía cổ họng dù nó có ho ra bao nhiêu bông hoa xinh đẹp đi chăng nữa và có ho ra rất nhiều máu đi chăng nữa thì đối với em nó chả có gì đau đớn ngoài việc cuộc tình mà em vun đắp giờ nó đã bay trong làn gió

Theo làn gió hi hút mà vơi đi

Em chả chịu đựng nổi liền ngã xuống nền đất giá lạnh, nền đất khiến em cảm thấy an tâm khi nằm lên

"Hanagaki!!!"

Hanagaki là họ của em và căn bệnh Hanahaki cũng là căn bệnh gần giống họ của em

Căn bệnh mà em đang mắc phải theo như người ta nói căn bệnh ấy chỉ là căn bệnh do người đơn phương tưởng tượng mà ra

Nghe giống em như một thằng điên tưởng tượng căn bệnh này mà ra ấy nhỉ(?)

Em nghe được tiếng gọi của một người nào đó gọi họ của mình mà không phải là tên

Em thắc mắc đưa ánh mắt trầm mặc nhìn người đang đứng phía xa xa

"Chifuyu..."
Người đứng phía xa xăm kia là Chifuyu

Người đồng đội của em

Nhưng....

Đối với em bây giờ cuộc sống nó chả còn ý nghĩa gì nữa hết em thờ ơ cuộc sống thờ ơ những người xung quanh

Em đang từ từ rơi xuống phía đại dương

Dưới đại dương có gì(?)

Đó luôn là câu hỏi của em, em nghĩ rất đơn giản dưới đại dương có vực

Có vực sâu thăm thẳm

Em vẫn đang nằm trên nền đất giá lạnh cơn ho kèm theo những bông hoa nhài xinh đẹp chúng vẫn kéo tới

Em vẫn chả chút nào mảy may tới dù có bị xe tải cán qua thì đối với em nó vẫn chẳng là cái thứ gì

Đúng vậy em đang nằm giữa sự sống và cái chết

Cái chết nó gần kề đến nỗi mà em tưởng chừng nó chỉ đến trong vòng 1s nữa thôi

Em vẫn thờ ơ coi như là mình đang nằm trên một đồng cỏ đầy những bông hoa xinh đẹp bay theo gió phản phất mùi hương

Một đồng cỏ chỉ thấy một màu xanh mơn mởn đôi lúc chúng ta sẽ thấy nhiều màu sắc hơn chúng ta tưởng

Còn trên bầu trời trong xanh kia thì có những đám mây hình kẹo bông gòn trôi lẳng lơ trên bầu trời trong xanh

Em chả còn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng đây là ban đêm và ở đây chỉ có nền đất giá lạnh chứ không hề có đồng cỏ xanh mơn mởn mà em tưởng tượng

Em không còn cơ hội để nhìn thấy bầu trời trong xanh thêm lần nào nữa

Chiếc xe tải ấy nó đã cán qua em.....

"Hanagaki!!!"
Đến giờ phút này rồi tại sao tên Chifuyu ấy vẫn còn gọi họ của em vậy

Em làm gì còn sống để đưa câu hỏi cơ chứ

Giờ em đang ở đâu đó như thiên đàng chẳng hạn nơi sẽ cứu rỗi em khỏi cuộc sống đau khổ này chẳng hạn

Còn phía dưới

Trên nền đất ấy chỉ còn là một cậu thiếu niên nhợt nhạt xung quanh thì toàn máu văng tung tóe

Cảnh tượng lúc ấy tưởng chừng chỉ là mơ nhưng ai rồi mơ cũng sẽ phải tỉnh

Lúc tỉnh lại thì cái giấc mơ ấy cứ nghĩ mãi là mơ nhưng đứng trước đám tang của em còn gì để nói nó tưởng chừng như là mơ nữa không...?

Người mà gọi tên lần cuối trước khi em chết là Chifuyu kì lạ thay hắn đứng đó từ lúc em bước tới và nhìn hai con người kia tình ái với nhau

Hắn biết em thích người kia còn hắn em chỉ coi như là đồng đội chỉ những lúc cần thiết sẽ cần tới hắn

Nhưng khi em cần hắn đều có mặt một người thì thương em hết mực còn một người thì em thương hết lòng

Hắn cũng cần sự yêu thương từ em ấy vậy mà em để hắn ở lại với sự đau khổ

Sự đau khổ ấy cứ ngày ngày kéo tới trong giấc mơ của hắn

Nhiều lúc hắn tưởng chừng như là mình đang mơ vậy

Ai rồi mơ cũng phải tỉnh giấc thoát mộng

Hắn biết rất nhiều điều từ em

Hắn biết em yêu Mikey có thể trao trọn con tim này cho tên đấy

Còn hắn thì thích em hắn cũng có thể trao trọn con tim của mình cho em nhưng em không nhận em chỉ coi hắn như là một người bạn

Mikey hắn chưa từng tới việc hắn thích em ấy vậy mà em vẫn cố vun đắp cái thứ tình cảm đến chữ "Love" còn chẳng thể có chứ nói gì đến việc "Real Love"

Một cuộc tình không hồi kết...

Chifuyu hắn đang tự dằn vặt lòng mình tự hỏi chính bản thân mình trong gương rằng

Tại sao lúc đấy hắn không đứng trước mặt em và nói yêu em trước khi em ra đi cơ chứ(?)

Hắn lúc đó đứng rất gần em thế thì tại sao lại không lao đến cứu em cơ chứ(?)

Chân hắn như đóng băng lại đứng nhìn em ra đi mà chẳng mảy may

Hắn đau thật đấy!

Hắn nói hắn muốn cùng em đi năm châu bốn bể

Giờ thì hắn có thể nói với em nhưng là người nằm trong chiếc quan tài không sự sống

Cứ nghĩ có thể cùng em đi xa hơn từ tình bạn

Cứ nghĩ chúng ta sẽ có được một tình yêu "Real Love" mà chưa ai từng có

Hắn muốn được yêu em trọn cuộc đời và hắn có thể vì em mà làm bất cứ chuyện gì

Nhưng tại sao lại để em ra đi(?)

Lúc đó hắn đã định lao tới cứu em ra khỏi cái vực sâu ấy nhưng đột nhiên em lại quay mặt về phía hắn và

Nở một nụ cười tỏa nắng chiếu sáng màn đêm u tối trong lòng hắn

Nụ cười ấy có nghĩa là dù có em có ra đi cũng vẫn cảm thấy yên lòng

Hắn chỉ nghĩ điều hắn làm là đúng không có gì là sai cả

Như đã nói mơ mãi thì cũng phải tỉnh

Hắn tỉnh lại rồi đấy nhưng không phải là hắn mơ

Đó là sự thật chỉ là những kí ức ùa về trong giấc mơ mà thôi

Hãy chấp nhận một sự thật rằng Takemichi đã ra đi từ 2 tháng trước

Một sự thật mà chẳng bao giờ hắn có thể chấp nhận nổi....

..............................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro