Tập 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương về nhà với một đống tâm tư rối như tơ vò trong đầu. Anh đút tay vào túi áo, mũ áo hoodie chùm qua đầu, bước đi như thể chỉ có mình trên con đường này. Gần bờ sông có quán rượu nhỏ ở trong ngõ. Anh pk đi qua đó để về đến nhà. Tiếng lè tè của cũng người say rượu cùng những lời mắng chửi như muốn phá tan màn đêm tĩnh lặng.

Dương cười nhẹ, quả đúng là trớ trêu mà. Ông trời tạo cho chúng ta đủ mọi tình huống oái oăm, mỗi người cũng phải tự giải quyết cho rác rối của riêng mik, không ai giống ai. A cũng chỉ định liếc qua nhẹ nhàng và về ngủ một giấc, sáng mai tỉnh dậy mọi chuyện sẽ tiếp diễn hạnh phúc như mọi ngày, nhưng cái giọng khàn khàn pha chút men của những kẻ say rượu vang lên. Mục tiêu của chúng là anh:

" này thằng kia. Mày cười cái j?"

Dương khựng lại. Quay đầu nhìn họ một cách khó hiểu, đánh giá một cách đầy chủ quan bây giờ thì a thấy lão có vẻ ở độ tuổi trung niên. Lão liên tục chỉ vào mặt anh, cười những tiếng quái dị và nói giọng lè nhè lải nhải " mày cười khinh tao chứ j? Trẻ danh đòi lên mặt dạy đời người khác à?"

" xin lỗi chú. Cháu không hề có ý cười nhạo hay khinh thường chú j cả. Cháu chỉ đang trên đường về nhà, cháu nghĩ cũng đã muộn rồi nên chú cũng nên về nhà.."

" mày nói cái j? Giờ còn bày đặt dạy đời tao á! Bọn trẻ bây giờ đi chơi xập xình tới tối đêm mới về nhà...hỏng, hỏng hết rồi!"

" chú à, chú nên về nhà nghỉ ngơi đi. Đừng có vơ đũa cả nắm thế. Không phải cứ về muộn là đi bar đâu!"

Dương thở dài. Chả hiểu sao lại đứng đây nói những lời này với một gã còn trong tình trạng tỉnh táo. Anh biết, có điên mới đi cãi nhau với người say nên nhanh chóng cúi nhẹ đầu thay lời chào rồi quay về. Không ngờ, lão ra cười lên một tiếng man rợn, bàn tay to lớn của hắn bất chợt bám lên vai anh, đẩy anh ngã vào tường.thứ âm thanh a nghe được lúc này toàn là tiếng chửi, tiếng cười và cả tiếng hét man dại của lão. Nó để lại một thứ j đó dư âm, mãi văng vẳng trong đầu anh. Anh thật sự ghê sợ nó!. Cơn đau từ từ xâm chiếm lấy bả vai và phần lưng của anh. Lão ta vẫn mắng riết chửi rủa " mày thì biết cái j!?" , " thứ công tử bột suốt ngày chỉ biết ném tiền qua cửa sổ..", " giờ tao bị đuổi việc, tao thấy nghiệp, cái thứ công tử như mày sao mà hiểu được."

Dương tay nắm thành quyền, gượng dậy rồi đấm thẳng vào bụng ông ta, không quá mạnh nhưng đủ để lão chao đảo rồi ngã xuống. Nhận lúc đó anh quay đầu đi về mặc ông ta vẫn ngồi dưới đất mồm vẫn đang lẩm bẩm mấy câu chửi.

Nhi hết nằm trên giường lại đi lòng vòng quanh phòng. Tay nắm khư khư chiếc điện thoại với tên anh vẫn còn đang hiện trên màn hình. Một cuộc điện nữa, và tất cả 14 cuộc gọi đến anh đều kết thúc bằng tiếng tổng đài vang lên. Dương chẳng bao giờ để em phải chờ lâu, dù có giận dỗi thì sự quan tâm của anh vẫn chẳng thay đổi. Bây giờ thì sao? Mười bốn cuộc gọi, thêm cuộc nữa là mười lăm. 00:12 anh vẫn chưa về, trong khi Nam đã ở nhà từ 1 tiếng trc, bảo em đừng lo lắng, em thà chạy ra ngoài tìm còn hơn.

Và đến khi em chuẩn bị ấn vào nút gọi một lần nữa, tiếng cổng mở ra thu hút toàn bộ sự chú ý của em. Có lẽ anh đã nhẹ nhàng hết sức để không đánh thức bố mẹ nhưng em vẫn nghe thấy được.

" sao anh về muộn vậy Dương? Này... Ơ, Dương! Dương à!"

Nhi phát hoảng, thật sự, khi anh vừa bước hai bước vào nhà đã ngay lập tức đổ rạp cả cơ thể vào người em. Ở khoảng cách gần thế này, em có thể ngửi được một mùi chưa từng có ở Dương. Nó lạ, lại khá nhẹ nhưng cũng không quá lâu để em nhận ra đây là mùi rượu.

" Dương, anh uống rượu sao? Nhưng anh còn chưa đủ tuổi...."

" hự...Nhi..hự..."

" từ từ đã nào, để em đỡ anh lên phòng. Nhẹ nhàng thôi, đừng phát ra tiếng động. Mẹ mà thức là chết cả anh lẫn em đấy!"

Dìu cả người của anh lên phòng đã chẳng dễ dàng j cho em. Bây giờ anh có hơi men, dù không nặng nhưng chắc do lần đầu uống nên dường như chẳng còn chút tỉnh táo nào nữa. Cả thân thể của anh dựa hẳn vào người Nhi, mà còn phải đi hết sức tĩnh lặng để không bị phát hiện, em đang muốn quẳng anh xuống đất rồi kéo lê anh đi ấy.

Vừa lên đến phòng, anh vội chạy ngay vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo, còn em chỉ biết đứng ngoài cửa lắc đầu ngao ngán. Em cũng nhanh chóng đi pha một cốc nước chanh cho anh , lên đến phòng em đã thấy anh nằm vật ra trên giường. Em đặt cốc nước trên kệ tủ và chống hông nhìn anh, giọng trách móc:

" chả trách vì sao mẹ lại ghét rượu như vậy. Mai sau em sẽ chả đụng đến rượu bia đâu!!"

" hự..Nhi..à!"

Mắt Dương hơi hé ra, mồm mấp mé như muốn nói điều j đó. Em ghé sát vào giường để có thể nghe rõ. Thật sự, tiếng anh thì thào như sắp hết hơi vậy. Khó nghe kinh khủng, nhưng em vẫn nghe được những từ như " em không phải em gái" hay đại loại như vậy

" thiệt tình luôn ấy. ' không phải em gái là sao? ý anh là em là con trai ấy hả?"

Dương lắc đầu một cách uể oải. Nhi ghé sát lại một lần nữa. Anh cứ nhìn em chằm chằm, thậm chí còn chẳng thèm chớp mắt một lúc lâu. Em khó hiểu, nhíu mày:
" anh mệt thì ngủ đi. Có j sáng mai-ưm-:)))"

Tròng mắt Nhi mở to hết mức

Môi anh đặt lên môi em><. Nhẹ nhàng hết sức, vào ngay lúc em không để ý. Nụ hôn đó chỉ lướt qua, như chuồn chuồn lướt trên mặt nước vậy. Nhưng nó không có nghĩa là không khiến Nhi sững người

" anh yêu em "

Dương kéo em nằm lên giường anh một cách không thể nào tự nhiên hơn. Tay anh vòng qua eo em siết chặt. Vùi đầu vào gáy em, nơi có mùi hương mà anh thích vô cùng dù anh vs em dùng chung loại sữa tắm. Anh hít một hơi sâu rồi thở ra một cách đầy thỏa mãn. Ngay sau đó, vẫn tư thế ấy anh chìm vào giấc ngủ.

Và tất cả diễn ra quá nhanh để Nhi có thể định hình ra được chuyện gì.

Em chẳng phản ứng, cũng không chống đối, giống như tâm trí em vừa bị đóng băng, còn trong lòng thì cuộn trào cảm xúc gì đó lạ lẫm. Lạ hơn cả mùi rượu trên người anh, nhưng em lại chắc chắn rằng đây không phải lần đầu tiên em cảm thấy như vậy. Chỉ là, lần này nó dữ dội hơn..rất nhiều

" Dương..., phòng chưa tắt đèn..."

Cô vừa nói cái quái gì trong tình huống này thế nhỉ ?

" anh dậy uống nước chanh đã vậy...ờm..."

Không biết là do cố tình hay vô thức, vòng tay của Dương siết chặt eo em hơn. Kéo em lọt thỏm vào cơ thể anh. Anh kéo chăn lên cho cả hai và thì thầm":

" ngủ đi~"

Thấy hơi thở đều đặn của anh phả vào tóc cô, cô đoán anh đã ngủ trở lại rồi

Người say thường hành động như vậy hả?

Nói lăng linh tinh rồi lăn ra ngủ luôn, đến bất lực!
Nhưng có điều Nhi lại không thể phủ nhận rằng, khoảng khắc môi anh chạm vào môi em, dù không rõ cái ' yêu ' đó là loại tình cảm gì, tim em vẫn đập loạn nhịp muốn nổ tung.

Và thật sự, ở trong vòng tay Dương ấm áp vô cùng~.~. Đến nỗi Nhi không hay nhận ra bản thân đã thiếp từ lúc nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro