#3. Nghiệt duyên đến như hình với bóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỉ còn chưa đầy hai năm nữa thôi, đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, các em nên phấn đấu vì tương lai. Tình yêu ấy à, đợi lúc vào đại học rồi thì tha hồ yêu đương. Còn bây giờ, mục tiêu duy nhất của các em là vào được đại học, nơi có thể tha hồ yêu đương kia ấy." Gần đến giờ tan trường, thầy chủ nhiệm lại bắt đầu bài ca "răn đe yêu đương".

Tôi bồn chồn nhìn chằm chằm vào chiếc bảng đen, rung chân trái, mòn mỏi mong cho mau mau hết giờ học.

Lúc bấy giờ, di động trong túi đột nhiên rung lên. Thầy chủ nhiệm của tôi từng thiết "quân luật": "Cấm không được mang điện thoại di động, iPad và các thiết bị điện tử đến trường. Nếu thầy phát hiện thì chắc chắn sẽ bị tịch thu." Thế nên xem trộm di động và đọc lén tiểu thuyết, truyện tranh trong giờ học đã trở thành một loại kỹ năng.

Tôi liếc nhanh thầy chủ nhiệm đang thao hao bài ca "răn đe yêu đương", nhân lúc thầy quay người đi, tôi nhanh chóng lấy điện thoại để dưới hộc bàn ra xem lén. Hóa ra là Vương Giai Dao dùng trộm di động để nhắn tin vào nhóm: "Tinh Tinh, tớ vừa hóng được tin nhóm Cao Trạm, Hùng Suất, Đại Bằng hẹn nhau tan học đến tiệm sách Tiên Phong chơi đó, chúng mình có nên 'tình cờ gặp gỡ' không nhỉ?"

Tôi còn chưa kịp nhắn lại, Lục Tiểu Bạch đã xen vào trước: "Tình cờ gặp gỡ cái quái gì? Không nghe thầy Đầu Hói nói là 'tình cờ gặp gỡ' chỉ dành cho những người chưa từng quen biết thôi sao. Kẹt Cửa với Cao Trạm mà có thể coi là tình cờ gặp gỡ ư? Cùng lắm cũng chỉ là vô tình gặp nhau thôi."

Suýt nữa thì quên, thầy chủ nhiệm lớp tôi vì quả đầu Địa Trung Hải mà được đám học trò ưu ái đặt biệt danh là "Đầu hói".

Vương Giai Dao chêm vào: "Cậu thì kiến thức uyên tâm lắm cơ, tớ băn ngu chữ dốt được chưa. Vô tình thì vô tình, tớ đang hỏi Tinh Tinh có đi hay không mà?"

Lục Tiểu Bạch tiếp lời: "Trận bóng rổ vừa rồi mất mặt đến nông nỗi đó, giờ nó còn mặt mũi mà vô tình gặp nhau nữa à?"
Vương Giai Dao tán thành: "Ừ nhỉ... Mấy hôm trước còn thêm cả màn 'kẹt cửa' ngay trước mặt cả lớp nữa chứ. Cứ nghĩ đến 'Carmen' là không nhịn nổi cười rồi, há há há há há..."

Vương Giai Dao không nể nang gì gửi nguyên một tràng biểu tượng cảm xúc cười đểu. Suốt mấy ngày nay tôi bị đám bạn trong lớp che miệng cười thầm, giờ lại dến hai đứa này ngang nhiên chế giễu nên tôi chẳng còn cảm thấy bị tổn thương chút nào nữa. Tôi vô cùng bình tĩnh nhắn lại một câu: "Hai cậu có biết hàng ngày mẫu hậu đại nhân nhà tớ vẫn luôn khen ngợi ưu điểm gì của tớ không?"

Vương Giai Dao và Lục Tiểu Bạch cùng hắn qua biểu cảm tò mò: "Là gì?"

"Chính là da mặt còn dày hơn cả góc tường thành!"

"Phụttttt!"

"Mẹ cậu thực sự quá thâm thúy luôn ấy! Bái phục! " Một tràng emo ôm quyền tuôn ra.

Cuối cùng cũng đợi được thầy Đầu Hói tổng kết bài ca muôn thuở: "Thầy biết các em nóng ruột lắm rồi, thầy cũng không nói gì thêm nữa, vẫn một câu đó thôi, hôm nay là thứ sáu, tan học thì về nhà sớm chút, đừng lo la cà chỗ này chỗ kia. Nghe rõ chưa?"

"Nghe- rõ- rồi- ạ!" Đám học sinh kéo giọng dài thượt, cả đám đều chuẩn bị sẵn sang tư thế, chỉ cần chờ thầy Đầu Hói ra lệnh một tiếng là có thể lao ra khỏi phòng học ngay.

"Tan học!"
Phòng học tức thì vỡ òa trong tiếng hoan hô như sấm rền. Thầy Đầu Hói thu dọn sách vở, đĩnh đạc hiên ngang bước ra khỏi lớp.

Lục Tiểu Bạch, Vương Giai Dao và tôi thu dọn sách vở xong xuôi, hớn hở len lén theo chân đám Cao Trạm đi về hướng hiệu sách Tiên Phong.

Suốt cả quãng đường, ba đứa bọn tôi không dám đi gần quá, sợ Cao Trạm phát hiện ra bọn tôi đang lén bám đuôi. Trơ mắt nhìn mấy người Cao Trạm leo lên xe buýt, bọn tôi chỉ đành đợi chuyến sau.

Vương Giai Dao bỗng dưng lên tiếng: "Tinh Tinh, cậu thật sự không nghĩ đến chuyện tỏ tình với Cao Trạm à?"

Ngụm tà sữa tôi vừa mới hút vào miệng lập tức phụt ra, tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Lục Tiểu Bạch phán: "Thôi thôi, chưa cần bày tỏ đã bị từ chối rồi, chứ nếu bày tỏ xong, có khi còn mất mặt hơn cái danh 'Carmen Tinh Tinh' mà nó đang mang trên đầu ấy."

"Tớ có như thế đâu?" Toi cự nự.

Lục Tiểu Bạch lườm tôi, tiếp tục nói: "Mới đó mà cậu đã quên vụ bức thư tình trong bánh trung thu rồi hả?"

Vừa nhắc đến vụ thư tình là tôi lại bắt đầu chìm đắm trong hồi ức.

Mấy hôm trước, nhân dịp Trung Thu, có một cô bé lớp Mười tặng bánh trung thu có nhét thư tinhftrong đó cho Cao Trạm, kết qả là Cao Trạm không ăn mà đưa cho Hùng Suất, Hùng Suất ăn một hồi thì cắn trúng thư tình, bèn mở ra đọc. Mặt Cao Trạm lúc đó đen như... đít nồi. Sau đó, cậu ấy thẳng tay ném ngay cái bánh trung thu vào thùng rác. Phải nói là tôi phục sát đất cô em lớp Mười này. Đây chính là bánh trung thu khởi nghĩa của Chu Nguyên Chương(1) phiên bản tình yêu mà. Sự kiện bánh trung thu chưa thư tình khi ấ đã gây ra một cơ chấn động không nhẹ trong lớp tôi, sự kiện này khiến cho mấy cô nàng đang có ý định tặng bánh trung thu cho Cao Trạm không còn can đảm tặng nữa, chỉ có thể lặng thầm nhai luôn. Thế nhưng cũng không biết đứa nào thấy chết không sờn, ngày hôm sau đã nhét thẳng thư tình vào trong ngăn bàn của Cao Trạm, tình cờ thay lại bị Hùng Suất phát hiện ra. Không biết Hùng Suất có phải là cái máy đào thư tình thự động hay không nữa? Thế là cái tên của nợ ấy lại oang oang đọc bức thư lên.

(1)Tương truyền cuối thời nhà Nguyên ở Trung Quốc, trong phong trào khởi nghĩa nông dân do Chu Nguyên Chương đứng đầu, những người tham gia đã làm ra những chiếc bánh hình tròn, trong đó có nhét giấy ước định thời gian khởi nghĩa vào đêm Rằm tháng Tám. Cách làm này vừa bí mật lại an toàn, vừa giúp tin tức khởi nghĩa lan rộng hơn. Sau này, người Trung quốc làm bánh trung thu vào Rằm tháng Tám nhằm kỷ niệm sự kiện trên.

Nội dung bức thư chỉ viết mỗi bài thơ bằng tiếng Anh của đại thi hào Tagore:

"The most distant way in the world

Is not the way from birth to the end

It is when I stand in front of you

But you don't understand I love you."(2)

(2) "Khoảng cách xa xôi nhất thế giới

Nào phải khi ta sinh ra đến lúc lìa trần

Mà là khi em đứng trước mặt anh

Anh lại chẳng hay biết rằng em yêu anh."

Bất kỳ thanh niên nào có chút máu văn nghệ trong người cũng đều biết bài thơ kinh điển "Khoảng cách xa xôi nhất thế gian" này nên việc đem ra vận dụng viết thư tình cũng chẳng có gì đặc biệt. Điều đặc biệt nằm ở chỗ bức thư tình này lại ký tên là: Xu Jing Jing.

Đám bạn cùng lớp rất nhiều đứa biết tôi thích thơ của Tagore, thế nên cái mũ tác giả bức thư tình này đương nhiên là chụp lên đầu tôi. Thực sự thì tôi không phải là tác giả của bức thư ấy, tôi nghi ngờ rằng đằng sau có người cố tình chơi ác.

Vương Giai Dao kéo tôi hỏi: "Nói thật đi, bức thư ấy thật sự không phải cậu viết à?"

"Chị hai ơi, chị đã thẩm vấn em cả triệu lần rồi đấy. Em cũng trả lời bao nhiêu lần rồi. Bức thư ấy thực sự không phải em viết. Chẳng biết đứa nòa lại chơi trò thất đức như vậy, cần gì phải ký tên 'Xu Jing Jing'. Sao mấy chị không đi mà nghi ngờ Từ Tịnh Tịnh ấy? Từ Tịnh Tịnh và Hứa Tinh Tinh đều phát âm là 'Xu Jing Jing' mà."

"Nhưng mà người ta sống quang minh chính đại, không giống người làm chuyện như vậy đâu." Vương Giai Dao nhún vai.

Quang minh chính đại á?! Tôi suýt nữa thì thổ quyết. Cái gọi là quang minh chính đại ấy chính là, thời đểm tất cả mọi người đều cho rằng tôi là người viết thư tình trong khi tôi kịch liệt phủ nhận, thì lúc truy hỏi Từ Tịnh Tịnh, cô ta lại công khai tuyên bố rằng: "Tớ còn chưa kịp viết thư tình bày tỏ thì đã bị người khác nhanh chân hơn rồi. Nếu như ông trời có thể cho tớ có cơ hội làm lại lần nữa, tớ sẽ

nghiêm túc viết bức thư tình này thật hay. Nếu như cần phải ký tên trong thư, ba chữ đó nhất định sẽ là 'Từ Tịnh Tịnh' chứ không phải là 'Xu Jing Jing'. Thôi được rồi, mong các cậu đựng gạn hỏi Hứa Tinh Tinh nữa, cứ coi như bức thư ấy là do tớ viết cũng được."

Cô ta cho mình là bảo vật chí tôn chắc. Những người chứng kiến đều có cảm giác cô ta đang giải vây cho tôi nhưng kỳ thực cái cách cô ta ngang nhiên nói vậy chẳng khác nào khẳng định tôi chính là người viết lá thư đó. Tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này, ai nấy đều tin rằng tôi chính là tác giả của lá thư đó. Kể từ ngày ấy, tôi không dám nhìn Cao Trạm nhiều hơn, nhìn nhiều một chút là thể nào cũng bị đám bạn lôi vụ thư tình ra true ghẹo. Thế nên lúc kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Cao Trạm nhìn thấy tôi liền đi đường vòng như nhìn thấy thú dữ. Cũng may trời sinh tôi là một đứa mặt siêu dày nên mới không bị chuyện này ảnh hưởng. Tôi vẫn như cũ, nếu thích thì cứ thương trộm mến Cao Trạm thôi. Thậm chí có đôi lúc, tôi cũng hoài nghi có khi nào trong cơn mộng du nhét thư tình vào ngăn bàn Cao Trạm hay khong. Nhìn đi! Đám bạn cạ cứng đến bây giờ vẫn còn nghi ngờ tôi đây này.

Lục Tiểu Bạch nói: Thực sự tớ thấy bức thư đó có vẻ không phải do Tinh Tinh viết đâu."

"Vẫn là Tiểu Bạch hiểu tớ nhất." Tôi quay qua Lục Tiểu Bạch bật ngón cái, sau đó khinh bỉ nhìn Vương Giai Dao: "Cậu nên học hỏi Tiểu Bạch nhiều vào."

Tôi vừa khen Lục Tiểu Bạch một câu, e dè nó lại nói tiếp rằng: "Với cái kiểu ruột để ngoài da của nó, nếu là viết thật thì chẳng khai ngay ra rồi, chỉ sợ người ta không biết thôi. Bây giờ, cho dù không viết thư tình bày tỏ, ai cũng biết thừa là nó thích Cao Trạm rồi."

"Cái đứa như cậu xứng gọi là bạn tốt không hả?" Biết ngay là không thể đánh giá cao con người này mà. Tôi lườm nó một cái: "Thực ra, tớ không quan tâm chuyện Cao Trạm có thích tớ hay không, chỉ là tớ thích cảm giác thầm mến một ai đó như vậy. Thế nên tớ sẽ không bày tỏ đâu."

Vương Giai Dao nói: "Không phải, hai cậu hiểu sai ý tớ rồi. Ý tớ là, nếu như Từ Tịnh Tịnh tỏ tình thất bại, vậy chẳng phải sẽ mất hết hy vọng luôn ư? Sau này, ba đứa chúng mình không cần phải làm mấy trò ngu xuẩn như là tan trường đi theo Cao Trạm cơ mà?"

Đối với thứ bạn độc miệng này, tôi chỉ đành bất lực đảo tròng mắt: "Vương Giai Dao à, chúng ta còn có thể làm bạn nữa không hả? Hôm nay chính cậu là người đề nghị đi theo Cao Trạm cơ mà?"

Vương Giai Dao phản bác: "Tớ biết chứ, bởi vì thực ra hôm nay tớ muốn đến tiệm sách mua sách tham khảo, tình cờ nghe được thì tiện thể nhắc cậu thôi."

Lục Tiểu Bạch bật ngón cái với Vương Giai Dao.

"Tớ thật lòng cảm ơn sự nhắc nhở của cậu. Đợi đến khi cậu già rồi, thong thả hồi tưởng lại chuyện ngày xưa thì có khi lại đến phiên cậu phải cảm ơn tớ đấy, vì chính tớ là người đem đến cho cậu cơ hội có cái tuổi thanh xuân nổi loạn này. Còn bây giờ , tớ xin tuyên bố rằng con thuyền tình bạn này đã lật."

Lục Tiểu Bạch quay qua bật ngón cái với tôi, biểu lộ ý tán thành.

Khóe miệng Vương Giai Dao giật giật, nói: "Cậu thắng rồi! Vậy tiếp tục cái thời kỳ nổi loạn này nhé. Con thuyền tình bạn đã lật lại."

Tôi vẫn luôn cho rằng, yêu mến một người, không nhất thiết cần người đó cũng phải thích lại mình. Thầm mến hay theo đuổi chẳng qua chũng chỉ là một phần mông lung đẹp đẽ trong tim mà thôi. Ở cái tuổi mới chớm biết yêu, gặp được một người có thể khiến mình rung động chính là chuyện mà chỉ có bản thân mình mới biết đẹp đẽ nhường nào. Đợi đến tuổi xế chiều, hồi tưởng lại giai đoạn đẹp đẽ mông lung này, bạn sẽ nhận ra thời niên thiếu nổi loạn ấy rực rỡ muôn màu xiết bao.

Thế nên, còn trẻ mà không nổi loạn thì lấy gì để hồi tưởng lúc về già đây?

Chỉ cần đi ngang qua hiệu sách Tiên Phong, ai cũng sẽ bị không khí văn nghệ của nó hấp dẫn, kế đó là say đắm điểm độc đáo của hiệu sách này.

Những nhánh hoa vươn mình chào đón mùa xuân trải dài hai bên sườn dốc dẫn đến hiệu sách, xuân đến cũng là lúc những đóa hoa nhỏ màu trắng nhú lên chi chit nơi đầu cành, sắc vàng sắc xanh giao hòa khiến người đến còn chưa tiến vào hiệu sách đã cảm nhận được phong vị và sắc thái thiên nhiên chân thật không gì bằng. Men theo sườn dốc đi xuống, tiến vào trong cửa tiệm lại là một con dốc dài khác, hàng sách xếp dọc hai bên theo kiểu bậc thềm kéo dài đến tận cuối lối đi, bên tay trái là một con dốc hai bên chất đầy sách xếp theo hướng cao dần lên. Ngoảnh đầu nhìn lại, trên tường treo một cây thập giá cao hơn hai mét khiến người đi vào đây trong thoáng chốc ngỡ rằng mình đang ở một giáo đường trang nghiêm. Mà nơi này đích thực là một thiên đường sách.

Tôi cùng Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao đi xuống con dốc, dọc đường đi vươn tay lướt qua những cuốn sách đẹp đẽ, tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi ngón tay chạm vào đủ loại giấy khác nhau, chuyện bám theo Cao Trạm đã quẳng tít đi tận nơi nào.

Bên khu vực thư giãn lúc nào cũng thoang thoảng mùi thức ăn và cà phê, Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao không chịu nổi cám dỗ, chọn vài cuốn sách xong liền chạy qua khu thư giãn, định bụng gọi một tách cà phê tận hưởng cuộc sống, còn tôi thì men theo giá sách đi về phía trước.

Thơ của Tagore luôn khiến lòng tôi say đắm, những trang thơ ấy là sự giao thoa giữa lãng mạn và hiện thực, cho dù thần kinh có chai sạn, nhưng tôi lúc nào cũng mơ mộng về một cuộc sống rực rỡ như hoa mùa hạ, khi lìa trần thì lặng lẽ như lá mùa thu. Thế nên dù đã sưu tầm một bộ rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy tập thơ của Tagore trong hiệu sách, tôi vẫn không kìm được lật ra xem. Tôi đang định với lấy cuốn "Sống như hoa mùa hạ" thì ngón tay lại sượt vào cuốn tuyển tập "Tam Ngôn- Nhị Phách"(3) bên cạnh.

(3) "Tam Ngôn- Nhị Phách" là tập hợp những truyện của văn học cổ Trung Quốc của hai tác giả Phùng Mộng Long và Lăng Mộng Sơ sống cuối đời nhà Minh. Nội dung phong phú, đề cập đến nhiều phương diện trong cuộc sống, như chính trị, xã hội, tình yêu, hôn nhân...

A, một tác phẩm kinh điển tôi từng tìm thấy trên giá sách nhà mình đây mà. Nó là một cuốn sách đặc biệt, gồm những truyện ngắn cô đọng súc tích, trong đó có một câu chuyện có sức mạnh làm thay đổi tam quan, mở ra trước mắt tôi cánh cửa bước vào thế giới mới. Lúc đó, tôi còn nghĩ rằng người cổ đại đôi khi còn thoáng hơn cả người hiện đại chúng ta. Thế nhưng, khi tôi đọc đến phần đặc sắc nhất, thì cuốn cánh đó đã không cánh mà bay. Sau đó vào một đêm, tôi nghe thấy mẫu hậu kính yêu của mình nói với bố tôi rằng: "Sau này đừng có để mấy cuốn sách bậy bạ đó lung tung nữa." Cuốn sách bị mẫu hậu đại nhân kêu là bậy bạ đó chính là tuyển tập "Tam Ngôn- Nhị Phách" mà tôi vẫn canh cánh trong lòng bấy lâu, rõ ràng cũng là tác phẩm kinh điển nổi tiếng như "Liêu trai chí dị" nhưng quyển sách này lúc nào cũng bị người lớn nhìn bằng ánh mắt trần tục, không thể chấp nhận được kiểu tư tưởng như vậy.

Vuốt ve cuốn "Tam Ngôn- Nhị Phách", tôi hạ quyết tâm tháng này cho dù thắt lưng buột bụng đi chăng nữa thì cũng nhất định phải mua một cuốn mang về nhà nghiền ngẫm. Cầm cuốn sách lên đi chưa được mấy bước tôi đã vội vàng lùi lại. Cách đó một giá sách, tôi bất ngờ nhìn thấy Cao Trạm đang cầm một cuốn sách đứng ở phía đối diện.

Ánh sáng từ ngọn đèn tròn trên trần nhà tỏa xuống vừa vặn bao phủ quanh thân Cao Trạm tạo nên một quầng sáng nhàn nhạt. Hình ảnh cậu ấy cầm sách tham khảo chăm chú đọc trông như cảnh tượng thường xuất hiện trong phim ảnh vậy. Một cơn gió mát thổi qua, khiến rèm cửa trắng tinh không ngừng lay động, bóng cậu thiếu niên tĩnh lặng chăm chú ngồi đọc sách bên bệ cửa sổ thật khiến người ta xao xuyến mà...

Khoảng khắc ấy, tôi thật sự không kìm nổi trái tim thiếu nữ trào dâng bong bóng màu hồng, lại sợ Cao Trạm phát hiện ra tôi đang nhìn trộm cậu ấy nên theo bản năng đưa cuốn "Tam Ngôn- Nhị Phách" trong tay lên che mặt. Lúc bất giờ, một cái bóng ục ịch không biết từ đâu chui ra chắn ngang tầm nhìn của tôi. Tôi không do dự dùng sức gạt cái thân bị thịt đang chắn ngang trước mặt mình sang một bên nhưng lại bất cẩn gạt trúng cuốn sách trong tay đối phương, tình cờ thế nào chỗ sác ấy lại rơi trúng ngay chân tên đó.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý." Tôi vội vàng xin lỗi, cúi người nhặt cuốn "AP World History" bản gốc tiếng Anh lên định bụng trả lại cho người kia. Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt dán băng gạc ngay mũi quen thuộc ấy, tôi hoảng hồn há hốc miệng: "Sao lại là cậu chứ!?"

Tên Mập Mạp kia từ trên cao nhìn xuống tôi chằm chằm, ánh mắt kiên định của cậu ta truyền đi thông điệp, đó là trước khi tôi đến thì cậu ta đã đứng ở đây rồi. Tuy cái tên bị thịt này không còn quấn băng cả mặt như ác ướp nữa, thế nhưng miếng băng vắt ngang ngay sống mũi vẫn làm mặt cậu ta trông rất buồn cười.

Tuy tôi lén gọi đối phương là đồ Mập Mạp, nhưng thực tế thì chiều cao hơn tôi một cái đầu của cậu ta làm tôi cảm thấy hơi áp lực. Thế là tôi bèn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu để không bị khí thế dữ dội của tên này áp đảo.

Cậu ta ngó cuốn sách tôi đưa trả, ánh mắt thoáng nét trầm mặc, nói với tôi: "Cuốn tôi đang đọc không phải 'Tam Ngôn- Nhị Phách', là cuốn bên trái cậu cơ."

Tôi nhìn tay phải vươn ra của mình đang cầm cuốn "Tam Ngôn- Nhị Phách"

Lòng tôi điên cuồng cầu khấn tên này chưa từng đọc "Tam Ngôn- Nhị Phách".

Ai ngờ lúc nhận lại sách cậu ta vờ như vô tình nói rằng: "Tôi khuyên cậu không nên mua cuốn "Tam Ngôn- Nhị Phách" này, nó là bản 'cắt xén' rồi."

Thật chịu hết nổi mà...

Lỗ tai tôi nóng bừng hệt như một củ khoai lang mới ra lò, tôi nhét quyển "Tam Ngôn- Nhị Phách" lên kệ sách, trừng mắt với cậu ta rồi nói: "Ai nói với cậu là tôi đọc cuốn này chứ? Tôi định mua cuốn 'Sống như hoa mùa hạ' cơ, cầm nhầm thôi."

Đến tôi cũng suýt chút nữa thì tin lời nói dối như đúng rồi của mình, thế nhưng ánh mắt "Rõ ràng muốn xem mà còn bày đặt ngại" của tên bị thịt kia khiến tôi vừa bực mình vừa xấu hổ, tôi hậm hực rút phăng cuốn "Sống như hoa mùa hạ" trên giá sách, sau đó còn không quên lườm cậu ta thêm một phát nữa. Đúng là đen đủi, đi đến đâu cũng đụng phải tên sao chổi này. Coi như nhà người giỏi! Ta đi chỗ khác vậy.

Vừa định quay đi, ai ngờ cậu ta lại nhẹ nhàng chọt tay tôi bảo: "Này, cuốn này là bản song ngữ, đọc hay hơn."

Tôi ngoáy đầu lai, nhìn cuốn "Sống như hoa mùa hạ" bản song ngữ trong tay cậu ta, nhìn lướt qua cuốn "AP World History" bằng tiếng Anh ban nãy bị tôi hất rơi, bực bội nói: "Đọc được sách tiếng Anh thì giỏi lắm chắc?"

Tôi tiến về phía trước mấy bước, không còn giá sách chắn tầm nhìn nữa, Cao Trạm đang đứng ngay trước mặt tôi. Thế nhưng chỉ mới vài phút ngắn ngủi trôi qua, bên cạnh cậu ấy đã có thêm một người nữa, người đó chính là Từ Tịnh Tịnh nhà bên. Hai người họ đang vui vẻ trao đổi với nhau về một cuốn sách, khuôn mặt Từ Tịnh Tịnh đang nở nụ cười tươi rói như hoa mùa xuân, Cao Trạm khẽ cười nhìn cô ta, ánh mắt dịu dàng, sâu lắng như nắng tháng Ba vậy.

Mỗi khi rảnh rỗi, bố tôi rất thích bật băng cát- sét lên nghe mấy bài ca cũ rích mà mẫu hậu đại nhân phê bình là "nhạc đồi trụy". Thế nhưng, trong cái thời kỳ không có gì để giải trí ấy, những bài hát "nhạc đồi trụy" này như làn gió xuân vô hình chậm rãi len lỏi vào trái tim bé bỏng của tôi. Từ Tiểu Phụng có một bài hát tên là "Tâm luyến", vô cùng phù hợp để miêu tả tâm trạng của tôi ngay lúc này:

"Tôi muốn trộm nhìn chàng

Vờ như ngắm nghía lọ hoa

Chỉ có thể nhìn trong âm thầm

Tựa như xem lướt một bức tranh

Chỉ sợ chàng biết, chàng cười tôi ngốc nghếch

Ánh mắt tôi đành lảng tránh chàng

Cũng muốn nói với chàng một lời

Tiếc thay cạnh chàng đã có ai..."

Tôi vội vàng ngoảnh mặt đi, nào ngờ lại bị vật cản sau lưng ngáng đường nên ngã dúi dụi lên kệ sách. Vật cản vươn tay ra muốn túm lấy cặp sách của tôi để giữ tôi lại, thế nhưng, lúc tôi ngã xuống, chân đưa lên lại móc đúng chân đối phương, khiến cho tấm thân bồ tượng của tên đó cũng ngã nhào lên kệ sách, đập vào cơ thể mong manh như lá liễu của tôi.

"Auuuuuu..." Tôi tru lên thảm thiết. Khoảnh khắc ấy, dường như tôi nghe được tiếng xương cốt toàn thân kêu răng rắc, trong nháy mắt đã bị đè bẹp thành bộ xương khô. Chẳng cần nhìn tôi cũng biết chướng ngại vật khổng lồ này là ai.

Người xung quanh không biết chuyện gì xảy ra, kinh hãi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trên. Mấy người tốt bụng đứng gần đó vội vàng chạy tới kéo chúng tôi lên.

Tôi nằm bẹp dí trong đống sách, mặt, ngực, tay,... bị góc sách cứng ngắc cấn vào đau không chịu nổi. Tên mập ở trên người tôi vụng về bò dậy, mỗi động tác của cậu ta khiến tôi cảm giác như bị ai đó dùng cái kích xoáy mạnh vào người mình một cái vậy.

Cuối cùng, tôi cũng được người ta kéo ra khỏi đống sách, hôm trước thì đau chân phải, giờ lại đau nhức toàn thân, đặc biệt là bộ ngực phẳng lì của tôi. Trái tim muôn phần tủi nhục, nước mắt không nén được tràn ra khỏi viền mi.

"Xin... xin lỗi..." Tên Mập Mạp kia tỏ ra luống cuống, nhìn đôi mắt rưng rưng của tôi, không biết nên làm sao cho phải.

Lục Tiểu Bạch với Vương Giai Dao nghe được tiếng động liền chạy đến: "Tinh Tinh, bọn tớ tìm cậu nảy giờ đó."

"Ối, xảy ra chuyện gì vậy?"

Cao Trạm và Từ Tịnh Tịnh ở phía đối diện cũng chạy đến, Từ Tịnh Tịnh nhìn bộ dạng thê thảm của tôi bèn hỏi han: "Xảy ra chuyện gì thế này? Tinh Tinh, đang yên đang lành sao cậu lại ngã vậy."

Ngụy Tuyết, bạn thân trước giờ của Từ Tịnh Tịnh, ghé bên tai cô ta thì thầm. Cho dù Ngụy Tuyết có dùng tay che nửa khuôn mặt nhưng vẫn không giấu được biểu cảm muốn cười nhưng lại cố nhịn của mình.

Hùng Suất, Chu Đại Bằng và mấy đứa con trai khác cũng xuất hiện.

Nhân viên hiệu sách cũng chạy qua hỏi han tình hình.

Tên Mập Mạp căng thẳng xen lẫn áy náy cực độ luôn miệng xin lỗi tôi: "Hứa Tinh Tinh, xin lỗi cậu, không phải tôi cố ý làm cậu ngã đâu... để tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé."

Trước mặt toàn những gương mặt quen thuộc, tôi không nói tiếng nào, chỉ lặng lẽ lau nước mắt, sau đó ngồi thụp xuống sắp xếp lại những cuốn sách bị mình làm rơi.

Lúc nãy, tên Mập Mạp này cứ đứng sau lưng tôi thì bỗng nhiên phát hiện ra dây giày bị tuột bèn ngồi xuống thặt lại. Còn tôi thì vội quay lại mà chẳng thèm để ý xung quanh nên mới tạo ra cú ngã hoành tráng như vậy. Cậu ta vốn dĩ định kéo tôi lại nhưng không ngờ lại bị tôi liên lụy kéo ngã theo. Từ đầu đến cuối, tôi chẳng có bất

cứ lý do gì để trách cứ cậu ta cả, nếu như thực sự phải trách một người, có lẽ tôi nên tự trách chính mình. Nếu không phải tại tôi bất cẩn, quan sát qua loa thì đã không đến nỗi hại cả hai đứa cùng ngã sấp mặt thế này. Vương Giai Dao nói không sai, thần kih của tôi chai sạn không phải dạng vừa nữa rồi, người khác không tự mình đa tình còn tôi thì có; người khác chẳng ai bị kẹt cửa nhưng tôi thì bị; người khác chẳng ai bị ngã trên giá sách trong nhà sách nhưng tôi thì có.

Nhân viên hiệu sách thấy tôi ngã một cú thảm như vậy, không đành lòng bảo: "Được rồi, để đó cho chúng tôi dọn là được rồi."

Tôi lắc đầu, tiếp tục dọn dẹp.

Cậu bạn Mập Mạp kia cũng ngồi thụp xuống cùng tôi nhặt nhạnh những cuốn sách bị rơi lung tung. Kế đó, Lục Tiểu Bạch, Vương Giai Dao, Cao Trạm, Từ Tịnh Tịnh và các bạn cùng lớp có mặt tại đó cũng giúp đỡ thu dọn tàn tích. Giá sách thoáng cái đã khôi phục lại vẻ ban đầu.

Tôi đề nghị bồi thường những cuốn sách bị đè nhăn nhúm nhưng tên Mập Mạp cướp lời nói rằng cậu ta sẽ chịu toàn bị thiệt hại. Nhân viên hiệu sách cười cười, chỉ thu lại những cuốn sách bị nhăn, cũng không yêu cầu bọn tôi bồi thường.

Vốn đang yên đang lành lại bị tôi dấy lên một trận phong ba bão táp khiến mọi người không ai còn tâm trạng ở lại đây chọn sách nữa. Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao đỡ tôi rời khỏi đó, còn quan tâm hỏi han xem tôi có bị thương chỗ nào không. Tôi lắc đầu, nước mắt ban nãy đã ngưng giờ lại không ngừng chảy xuống.

Vương Giai Dao ôm tôi, vỗ lưng an ủi, bảo: "Không sao, không sao, đừng khóc nữa mà, ngoan nào."

Lục Tiểu Bạch cũng kéo tay tôi: "Cũng chỉ là ngã một cú thôi mà. Người không sao là tốt rồi. Có bị thương chỗ nào không?"

Tôi nghẹn ngào nói: "Không, nhưng mà mất mặt lắm..."

Lục Tiểu Bạch thở dài: "Chuyện cậu mất mặt cũng đâu phải bây giờ mới xảy ra? Nếu không mất mặt thì đâu phải là 'Carmen Tinh Tinh' nữa? Thật ra là cậu cảm thấy bị ngã ngay trước mặt Cao Trạm và Từ Tịnh Tịnh, lại còn bị Khang Gia Vĩ đè lên người nên mới mất mặt đúng không?"

"Chẳng có liên quan đến hai người đó hết!" Không nhắc đến hai kẻ đó thì thôi, vừa nhắc đến là nước mắt của tôi lại càng tuôn xối xả.

Vương Giai Dao kìm nén nãy giờ, rốt cuộc nhịn hết nổi phì cười một tiếng: "Kỳ lạ thật, sao cậu lại bị Khang Gia Vĩ đè lên vậy? Hai người cậu đúng là oan gia mà. Lần trước thì kẹt cửa, lần này lại đè lên nhau, ha ha ha... Ở đời có cậu quá tam ba bận, có khi hai người còn có lần 'hợp tác' thứ ba nữa đấy."

Lục Tiểu Bạch nói: " 'Hợp tác' ba lần rồi còn gì? Cậu quên vụ trên sân bóng rổ rồi à?"

"Đúng rồi! Há há há!!!" Vương Giai Dao vỗ đùi đánh đét, không kìm được phá ra cười ầm ĩ.

"Đủ rồi đó! Cầm thú còn có một chút xíu lòng cảm thông, sao hai đứa cậu chẳng có chút nào vậy? Đúng là không bằng loài cầm thú mà!" Tôi phẫn nộ hét lên.

"Ha ha ha! Tinh Tinh, cậu chính là niềm vui của bọn tớ!"

"Không có cậu, chắc bọn tớ héo hon chết mất, ha ha ha!"

Hai đứa này từ an ủi chân thành biến thành cười nhạo tôi không thương tiếc.

Có cái thứ bạn ác ôn thế này, bi kịch đời tôi có lớn đến cỡ nào cũng sẽ biến thành trò cười trong tích tắc, làm tôi tự thấy dở khóc dở cười, nước mắt chảy ngược hết vào trong.

Lúc bấy giờ, có một nhóm người bước ra từ hiệu sách, là nhóm Cao trạm, trong đó có cả cậu bạn Mập Mạp.

Cậu bạn Mập Mạp đi đến chỗ tôi, thành khẩn xin lỗi một lần nữa: "Hứa Tinh Tinh, xin lỗi cậu, tôi không cố ý đâu, cậu đừng để bụng nhé."

Chuyện nay không thể trách cậu ta, thế nhưng hai vụ giẫm chân với "kẹt cửa" mấy hôm trước tới giờ vẫn còn bị coi là trò cười, làm sao mà tôi có thể không để bụng cơ chứ. Tôi bực mình quay đầu đi, lòng quyết tâm không thèm để ý đến cậu ta nữa.

Hùng Suất thấy tôi không nói năng gì bèn bảo: "Ây, Tinh Tinh, lúc nảy tớ hỏi Gia Vĩ rồi, chuyện này thực sự không thể trách cậu ấy, chỉ có thể nói do xui xẻo nên mới thế thôi. Cậu ấy không cố ý làm cậu ngã hay đè lên người cậu đâu, cậu bỏ qua cho người ta đi." Nói xong, cậu ta còn không nhìn được há há mấy tiếng. Mấy tên con trai khác cũng cười hùa theo.

Tôi biết ngay sẽ như vậy mà, cái này đâu phải là an ủi, rõ ràng là kiếm chuyện đùa giỡn mà. Tôi nghiến răng, hai tay siết quai cặp, quay người bỏ đi.

Lúc này, Cao Trạm vẫn im lặng nảy giờ bỗng nhiên gọi tôi lại: "Hứa Tinh Tinh, khuỷu tay cậu chảy máu kìa."

Tôi cúi đầu nhìn, quả nhiên khuỷu tay trái bị xước nhẹ một đường đang rỉ máu. Chắc do lúc nãy tôi ngã lên giá sách, xui xẻo bị trang sách sắc cứa phải rồi. Có lẽ do gần đây làm ra quá nhiều chuyện mất mặt, con tim mỏi mệt, đơ đến mức không cảm nhận được đau đớn nữa.

"Tinh Tinh, tớ có mang theo băng cá nhân này." Từ Tịnh Tịnh thấy vết thương của tôi, lập tức lôi một cái túi vải nhỏ ra trong cặp rồi lấy băng cá nhân xé ra, cẩn thận dán lên vết thương trên khuỷu tay rôi: "Ổn rồi! Tại tớ học múa dễ bị thương nên mẹ lúc nào cũng bắt phải mang theo băng cá nhân trong người."

Từ Tịnh Tịnh mỉm cười với tôi, nụ cười tươi tắn ngọt ngào , rồi lại quay qua đám Cao Trạm ra dấu "OK". Cuối cùng, tôi cũng vỡ lẽ, tại sao lại có nhiều đứa con trai thích cô ta đến vậy, một nữ thần dịu dàng biết quan tâm lại lương thiện ấm áp như vậy, ai mà không thích cơ chứ?

Nghe thì có vẻ Từ Tịnh Tịnh với Tinh Tinh không khác gì nhau. Vì lớn cạnh nhau từ bé, cô ta lại chính là con nhà người ta mà mẹ tôi thường nhắc đến, thế nên đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn không ưa cô ta. Nói như vậy nhưng thực ra phần lớn là ganh tị thì đúng hơn. Tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ vì sự hẹp hòi của chính mình. Mẫu hậu nhà tôi chưa từng phê bình sai bao giờ, rõ ràng là tại tôi chây lười không có chí tiến thủ, nhưng vẫn cứ viện cớ này nọ.

"Cảm ơn cậu, Tịnh Tịnh." Tôi chân thành cảm ơn.

"Cảm ơn cái gì chứ, tiện tay giúp đỡ thôi mà, cậu làm tớ thấy ngại quá." Từ Tịnh Tịnh khoát khoát tay.

Đám nam sinh đồng loạt biểu lộ ánh mắt ái mộ lẫn tán dương.

So với Từ Tịnh Tịnh, tôi nghĩ mình không thể làm một cô gái hẹp hòi được, bèn quay qua Mập mạp nói: "Chuyện này không phải do cậu, là tại tớ bất cẩn. Cậu có bị thương không?"

Mập Mạp ngẩn người, không ngờ tôi lại chủ động qua tâm đến mình nên có chút ngờ nghệch lắc đầu. đọn bảo: "Tớ không sao."

"Được rồi, hiểu lầm đã được hóa giải, bọn mình ra quán Starbucks đằng trước uống gì đi." Hùng Suất kích động vỗ tay, khoác vai Mập mạp bảo: "Đi nào!"

Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao khều khều tay tôi, ý bảo tôi cùng đi luôn. Tôi đang định từ chối, ai ngờ Cao trạm lúc đi ngang qua tôi lại khẽ cươi nói: "Đi chung nhé!"

Nhìn nụ cười ấm áp và vô cùng quyến rũ của cậu ấy, con tim trong ngực tôi lại không ngừng đập thình thịch.

Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao kéo tay tôi rồi véo tai bảo: "Đừng có giả bộ làm kiêu nữa! Ánh mắt cháy bỏng của cậu đã bán đứng cậu rồi!"

Hầy, ở trước mặt hai con yêu tinh này đúng là đừng mơ có được một chút riêng tư cá nhân nào mà. Tôi nói với tấm lưng Cao Trạm: "Cảm ơn cậu ban nãy... đã nhắc."

Cao Trạm không ngoái đầu lại, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng thoảng hiện ý cười của cậu ấy lúc nói chuyện với bọn Hùng Suất, nụ cười ấy đã thay lời muốn nói rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro