#5. Đóa sen trắng nở trong tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như tôi dự đoán trước, Hùng Suất là một cái loa phóng thanh cỡ lớn, không những cả lớp biết tôi có một cuốn sách hiếm không bị cắt xén mà cả thầy Đầu Hói cũng biết luôn.

Lúc cả lớp đang làm bài thi thử trắc nghiệm, thầy Đầu Hói đi tới đi lui giám sát từ đầu đến cuối lớp. Mỗi lần đi ngang qua chỗ tôi là thầy ấy lại dừng một lát rồi mới đi tiếp, hại tôi suốt hai tiết học ròng rã cứ thấy da đầu nhột nhạt ngứa ngáy, thiếu chút nữa là tưởng trên đầu mình có rận rồi.

Khổ sở chịu đựng mãi đến khi chuông reo, nộp bài kiểm tra, thế nhưng thầy Đầu Hói thu hết bài thi xong rồi vẫn không chịu đi ra khỏi lớp.

"Văn hóa Trung Hoa chúng ta thâm thúy uyên bác, có cội nguồn từ xa xưa, số lượng các tác phẩm văn học cổ đại kinh điển vô cùng phong phú, đọc nhiều danh tác văn học cổ đại kinh điển chỉ giúp bồi dưỡng tính nhân văn mà còn góp phần nâng cao khả năng viết văn. Tuy nhiên khi các em lựa chọn thêm các sách ngoài chương trình học, nhất định phải chú ý thưởng thức những cuốn danh tác kinh điển đó dựa trên quan điểm biện chứng và có ý muốn bồi dưỡng văn học đứng đắn, cẩn thận kẻo lầm đường lạc lối. Vậy nên, hôm nay thầy có thêm một bài tập về nhà, các em hãy sắp xếp tên, tiểu sử tác giả, hoàn cảnh sáng tác, chủ trương chính trị của các danh tác trong bài thơ này..." Thầy Đầu Hói xoay người lại, viết như bay lên bảng đen một bài thơ:

"Đông tây tam thủy đào hoa hồng

Quan trường nho lâm ái kim bình

Tam ngôn nhị phách tán cổ kim

Liêu trai sử thư tây sương kính."(1)

(1)Đây là bài thơ ghép từ tên những tác phẩm kinh điển của Trung Quốc, ví dụ như "Đông Chu Liệt Quốc", "Tây Du Ký", "Tam Quốc Diễn Nghĩa", "Thủy Hử"...

Viết xong nét chữ cuối cùng, thầy Đầu Hói ném viên phấn vào trong hộp, nhắn nhủ thêm một câu: "Học sinh tiểu học lớp Năm đã bắt đầu nghiên cứu đề tài này rồi, các em học đến cấp ba rồi mà còn không biết thì phải tự xem xét bản thân đi." Ngụ ý của thầy Đầu Hói là, nếu chúng tôi làm bài không nghiêm túc, cố tình qua quýt cho xong thì còn không bằng cả học sinh tiểu học.

Lúc nhìn thấy bốn chữ "Tam Ngôn- Nhị Phách", cả lớp đồng loạt quay sang nhìn tôi, có ánh mắt như điện xẹt, có ánh mắt lại như sấm sét... Kể cả ánh mắt Cao Trạm nhìn tôi cũng trở nên quái gở, miệng cứ mím mím như nửa cười nửa không, khóe môi cong cong như muốn cười mà lại ngại.

Cuối cùng tôi cũng cảm nhận được một cách sâu sắc sự hiểm độc của thế giới này rồi.

Hàng vạn câu chửi thề đang rục rịch trong lòng tôi, vô duyên vô cớ nhận một cuốn sách nguyên vẹn không cắt xén đã đủ khiếp đảm rồi, bây giờ lại vô duy.ên vô cớ gánh thêm cái tiếng xấu này, đen đủi không để đâu cho hết mà. Tất cả đều tại tên Hùng Suất mồm loa mép giải kìa, tự dưng lại rước thêm bài tập về nhà.

...

Vốn dĩ tôi đã định giữ kín chuyện tôi thích cậu ấy cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, nhưng ai ngờ được tối qua chính cậu ấy lại nghe được lời tôi nói với quý cô Giai Nhân, "Cao to đẹp trai, tướng tá ngon lành, chơi bóng rổ cừ khôi", miêu tả như vậy thì dù có là đồ ngốc cũng nhậ ra tôi đang nói đến Cao Trạm. Cậu ấy biết tôi thích cậu ấy... Lạy Chúa! Tôi bỗng nhìn thấy cách đỉnh đầu của mình ba mét có một đám mây đen đang bay đến, thêm mấy tiếng đùng đoàng nữa, mấy luồng sấm sét giáng xuống khiến toàn thân tôi tan thành tro bụi.

"Cậu đừng hiểu nhầm, cậu cũng đừng nhận đó là mình, chuyện không phải như cậu nghĩ đâu..." Tôi muốn giải thích như thế, nhưng lời đưa ra đến cửa miệng rồi, tôi lại cưỡng ép nuốt vào, cố gắng nhếch miệng cười đáp: "Phương pháp giáo dục của mẹ tớ đúng là có hơi khác người, ha ha..." Mấy tiếng "ha ha" cuối câu gượng gạo vô cùng, khỏi cần sờ lên mặt tôi cũng biết bây giờ cơ mặt của mình đơ đến cỡ nào.

Đôi mắt Cao Trạm ánh lên thứ cảm xúc nào đó mà tôi không lý giải được, nhưng cậu ấy liền lập tức cười bảo: "Tốt thật đấy. Con cái với phụ huynh như bạn bè đã hiếm, phụ huynh coi con cái như bạn bè lại càng hiếm hơn."

"Ha ha ha..." Ngoại trừ cười ngốc ra thì tôi không biết nên làm gì hơn. Nghe kiểu nói của Cao Trạm thì có vẻ như cậu ấy vẫn còn đang ở độ tuổi nổi loạn, hay hục hặc khó chiu với người lớn rồi.

"Không làm phiền cậu nữa."

"Ơ, ừ."

Cậu ấy thong thả quay lại chỗ ngồi của mình ở dãy sau, còn tôi thì hệt như người mất hồn ngồi phịch xuống ghế.

Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao lập tức xáp tới.

"Úi chà chà, Carmen Tinh Tinh, chuyến này cậu trúng lớn rồi nha! Không ngờ Cao Trạm lại nói chuyện với cậu tận năm phút liền. Có phải đang cảm thấy thế giới này ngập tràn tình yêu không?"

"Ha ha, tình yêu?" Tôi rầu rĩ như mất sổ gạo, bị Cao trạm phát hiện ra tôi thầm mến cậu ấy rồi, về sau tôi làm sao có thể đường hoàng ngang nhiên ngắm cậu ấy nữa? Lỡ như sau này mặt cậu ấy thể hiện một chút châm biếm, một chút xem thường, một chút không đếm xỉa thì làm sao mà tôi sống nổi đây? Trời ơi là trời! Người ta chỉ muốn lặng lẽ yêu thầm thôi chứ nào dám có ý nghĩ manh động gì đâu chứ.

Đúng lúc này, Khang Gia Vĩ một tay ôm sách, tay kia cầm chai Coca từ lối đi đằng trước tiến đến. Tôi tức thì nghĩ nếu như hôm qua không phải vì cậu ta, tôi sẽ không về muộn, không về nhà muộn thì cũng sẽ không đụng phải cậu ta, mà không dụng phải cậu ta thì sẽ không có cuộc trò chuyện như vậy giữa tôi với mẹ, khôn nói chuyện với mẹ thì Cao Trạm cũng sẽ không nghe thấy... Hết thảy nguồn cơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro