#7. Tám nghìn mét tiêu diêu miền cực lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy hôm trước có kết quả kiểm tra hằng tháng, bầu trời trong thành phố N trong mắt tôi đều biến sắc. Nhìn bài kiểm tra Toán chi chít toàn gạch đỏ, trong đầu tôi thậm chí còn nảy sinh ý muốn tìm tới cái chết. Lục Tiểu Bạch với Vương Giai Dao cũng cùng mang bộ dạng sống dở chết dở nằm rũ rượi ra bàn.

Cái thứ khốn nạn mang tên "thành tích" này luôn không ngừng chia rẽ tình cảm giữa học sinh và phụ huynh.

Thế nhưng điều khiến cả lớp sững sờ là, từ trước đến nay người luôn chiếm vị trí đầu bảng 11-1 bọn tôi là Cao Trạm lần này bị đẩy xuống thứ hai. Rốt cuộc kẻ trâu bò nào có thể tiêu diệt Cao Trạm để trèo lên ngai vàng vậy? Thật không thể ngờ rằng cái tên chiếm vị trí số một này lại là kẻ ba lần dính nguyệt duyên với tôi- chính là Mỳ Ăn Liền vừa chuyển trường tới dây chưa được ba tháng kia. Không- không chỉ là hạng nhất lớp tôi, phải nói là hạng nhất toàn trường mới đúng!

Điểm Toán tối đa! Điểm tiếng Anh tối đa! Vật lý và Hoá học cũng tối đa! Chỉ có môn Ngữ văn là thiếu mấy điểm để đạt tuyệt đối... Tên này có còn là con người nữa không thế? Đúng là đồ quái vật mà!

Lúc thầy giáo thông báo kết quả, trước ánh mắt bàng hoàng không thể tin nổi của cả lớp, Mỳ Ăn Liền tỏ ra vô cùng ngượng ngùng. Khoảng khắc ấy, tôi dường như nhìn thấy trên đầu cậu ta xuất hiện một vòng ngũ sắc sáng chói, mọt đàn chim bồ câu trắng vỗ cánh, tiếng nhạc Thánh ca vang vọng bên tai... Không chỉ riêng mình tôi mà rõ ràng cả lớp đều đã xem nhẹ Mỳ Ăn Liền. Bình thường cậu ta cứ im im, nhưng một khi đã xuất đầu lộ diện thì lập tức toả sáng chói mắt. Tuy hôm đó đã chứng kiến cách giải khác lạ của cậu ta, nhưng thứ thành tích kinh dị khủng khiếp này đã xác minh lời của Từ Tịnh Tịnh là hoàn toàn chính xác. theo lý mà nói, đáng lẽ tôi nên mừng thầm vì một đứa học hành siêu giỏi như cậu ta không ghét một đứa học hành bết bát như tôi mới phải.

Lúc hết giờ, nguyên một đám học sinh vây quanh Mỳ Ăn Liền. Cậu ta có vẻ là một người rất dễ xấu hổ, động chút là tai với gò má đỏ hết cả lên, thế nhưng cặp lúm đồng tiền nho nhỏ trên gương mặt tròn trịa núc ních thịt kia lại đặc biệt dễ thương. cái mặt nhìn thì rõ ngốc mà lại là học bá, còn tôi trông thông minh ngời ngời như này nhưng lại là một đứa học hành bết bát chính hiệu. Đều là người như nhau cả mà, tại sao khoảng cách giữa chúng tôi lại khác biệt thế hả?

Nhờ có điệp viên Vương Giai Dao nên tôi mới biết, hoá ra từ hồi còn học ở Nhất trung Mỳ Ăn Liền đã là học bá rồi. Cậu ta lúc nào cũng đứng nhất toàn trường, cũng không rõ lý do cậu ta chuyển qua trường tôi, nhưng điều này khiến hiệu trưởng và các thầy cô khác mừng hết chỗ nói.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

"Hứa Tinh Tinh, cậu chắc chắn là cậu sẽ tham gia thi nội dung chạy ba nghìn mét và năm nghìn mét ở kỳ đại hội thể thao mùa đông này hả?" Lớp phó Thể dục Tưởng hạo cầm bảng đăng ký đến tìm tôi, cậu ta nhìn tôi như thể đang nhìn bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần vậy.

Kể ra trường bọn tôi cũng kỳ lạ, một năm chỉ có hai học kỳ nhưng nhất quyết phải cố gắng tổ chức tận ba cái đại hội thể thao, hai kỳ đại hội mùa xuân với mùa thu. Nói là đại hội thể thao cho sang miệng vậy thôi, thực chất cái đại hội này chẳng khác gì chơi trò đánh trận tập thể, hết chạy tiếp sức, chạy đua rồi lại đến cosplay... Cái mớ trò chơi ấu trĩ của bọn mẫu giáo này lại bị cưỡng ép nhồi nhét với nhau thành đại hội thể thao xuân thu. Vậy nên đại hội thể thao mùa đông mới thực sự được coi là cuộc thi năng lực thể chất chân chính, và cũng là kỳ thi đại hội thể thao mà học sinh toàn trường chờ nhất năm. 

Tôi quả quyết gật đầu, tuyên bố: "Ừm, tớ chắc chắn một trăm phần trăm. Có vấn đề gì sao?"

Lục Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn tôi, sau đó thò tay sờ sờ trá tôi bỏ: "Nó có sốt đau nhỉ, sao đầu óc lại chập cheng vậy?"

Vương Giai Dao cũng bắt chước áp mu bàn tay lên trán tôi, khó tin mà bảo rằng: "ba nghìn mét với năm nghìn mét lận đó, cậu tính làm cái gì vậy hả? Muốn trở thành nữ hảo hán duy nhất phá vỡ kỷ lục tám nghìn mét toàn trường à?"

Tôi hất tay hai đứa nó ra: "Haizzz, các cậu không hiểu được đâu."

Đây chỉ là một cách để tôi giải toả nỗi buồn thôi mà.

Lúc có kết quả thi thử môn Tiếng Anh vào mấy ngày trước, nhận được tin nhắn của trường, quý cô Giai Nhân lập tức gọi điện cho tôi. Kể từ giây phút đó, tôi bị mắng cho một trận xối xả tối tăm mặt mũi suốt ba ngày liền. Nếu chiều nay về nhà bị mẹ phát hiện ra điểm thi môn Toán, tôi sợ là mình sống không sống qua nổi mùa đông năm nay mất. Đã thế tôi còn đang bị ngược đãi tinh thần trá hình nữa chứ, bây giờ có tìm cái hốc cây rỗng nào để hét vào đó xả nỗi buồn này thì cũng vô ích, thế nên tôi chỉ có thể giải toả thông qua thi đấu thể thao mà thôi. Đúng lúc sắp có đại hội thể thao mùa đông, tôi không do dự đăng ký chạy ba nghìn mét với năm nghìn mét. Đợi chị đây chạy đủ tám nghìn mét rồi, biết đâu linh hồn cũng sẽ thăng thiên cùng với thể lực của tôi luôn.

Sau mấy giây im lặng, Tưởng Hạo liền tha thiết khuyên nhủ tôi: "Hứa Tinh Tinh, tớ thấy tốt nhất cậu nên đăng ký một nội dung thôi. Kể cả con trai cũng chưa có ai dám thử chạy năm nghìn mét, huống chi cậu là con gái nữa. Với lại, cũng chưa chắc cả hai phần thi này đều được diễn ra bởi lỡ một hạng mục không đủ ba người đăng ký thì có thể sẽ bị huỷ và sát nhập thành một môn thôi."

Giọng điệu của cậu ta nghe cứ như thể tôi đang chà đạp tám nghìn mét vậy, khuyên tôi hãy mau chóng hạ đao, cải tà quy chính. Thế nhưng còn lâu tôi mới đồng ý nhé, lần này tôi đã quyết tâm cho linh hồn mình được thăng thiên luôn rồi.

"Nhà thơ Anh Robert Browning đã từng nói, con người cần phải vượt qua giới hạn của chính mình, bằng không sự tồn tại của bầu trời còn có ý nghĩa gì nữa? Cho nên cậu không cần lo lắng đâu, tớ nhất định có thể chạy được tám nghìn mét, hãy nhìn tớ mang vinh quang về cho lớp 11-1 chúng ta thế nào nhé." Tôi vỗ ngực hùng hồn tuyên bố.

Tưởng Hạo hít một hơi thật sâu,nói: "Được rồi, mong là nửa tháng sau cậu vẫn giữ được khí phách hiên ngang lẫm liệt này. cầu mong Chúa luôn ở bên cậu, Amen."

Cái này được gọi là đàn gảy tay trâu, nước đổ đầu vịt! Cuối cùng, Tưởng Hạo cũng phải bó tay, không tài nào đả thông được tôi nên đành lắc đầu thở dài bỏ đi.

Chẳng mấy chốc, cả lớp ai cũng biết chuyện tôi lên cơn động kinh đăng ký chạy tám nghìn mét, chúng nó nườm nượp gửi tin chúc mừng tôi. Thằng quỷ Hùng Suất còn mở sòng cá cược: "Mại đo mại dô, đặt xong rồi thì bỏ tay ra nào, tớ cá Carmen Tinh Tinh chắc chắn không chạy nổi tám nghìn mét."

"Tớ cũng cá Carmen Tinh Tinh chạy không nổi."

"Cá Carmen Tinh Tinh thua."

Đứa nào đứa nấy đều cá tôi không chạy nổi tám nghìn mét, thậm chí bọn Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao cũng tham gia cá cược: "Ghi cho hai đứa tớ với, bọn này cũng chọn Tinh tinh không chạy được nha."

Đáng ghét! Trên đời sao lại có thứ bạn bè thế này hả? Đúng là cái bọn gió chiều nào theo chiều đấy!

Tôi tức không chịu nổi, ném bộp cục tẩy xuống bàn Hùng Suất: "Tớ cá Hứa Tinh Tinh không chỉ chạy hết tám nghìn mét mà còn có giải nữa!"

"Úi, bạn nào mà ngược đời thế." Hùng Suất ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, suýt nữa sặc nước bọt: "Phụt, Hứa Tinh tinh, cậu được lắm, tự cá mình luôn."

"Thì sao? Không được à?"

"Được! Không được cũng phải được."

"Nếu tớ mà chạy được, từng đứa các cậu phải nằm úp xuống làm ghế cho tớ ngồi, còn nếu tớ không chạy được, tớ quỳ xuống làm ghế cho các cậu!" Tôi hùng hồn tuyên bố, cái đám ranh con này đúng là khinh thường người khác quá mà, tôi phải cho chúng biết thế nào là lễ độ mới được. Tội chỉ vào hai đứa Lục Tiểu Bạch với Vương Giai Dao rồi nói: "Hai đứa phản bộ thiếu nghĩa khí này, thời gian gấp đôi! Hừ!"

Thầy Đầu Hói biết được tin này xong không khỏi có chút bủn rủn, trước khi lên lớp còn thành khẩn dặn dò cả lớp: "Thầy rất vui vì có những bạn muốn mang lại vinh quang cho lớp, nhưng cần phải biết tự lượng sức mình, sức khoẻ là tiền đề của cách mạng."

Dù vô cùng cảm động nhưng tôi đã quyết chí, không có gì có thể ngăn cản được cơn điên cuồng và nghiêm túc này của tôi.

Tôi vì điểm Toán mà âu sầu suất cả buổi sáng, nhưng kể từ lúc đặt cược xong xuôi, không hiểu sao tâm trạng của tôi lại trở nên phơi phới, có lẽ là nhờ động lực tám nghìn mét. Tan học, tôi đeo cặp sách nhảy chân sáo ra trạm xe như một chú thỏ vui vẻ.

Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao thấy tôi hớn hở như vậy, cảm thấy tôi hết thuốc chữa là cái chắc rồi.

"Con bé này điên thật rồi."

"Ừ, thần kinh giai đoạn cuối."

"Hứa Tinh Tinh!" Bỗng dưng có người gọi tên tôi, một giọng nói vô cùng quen thuộc, là Mỳ Ăn Liền.

Tôi lập tức dừng bước, vội vã ngoảnh đầu lại, Mỳ ăn Liền hì hục chạy đến chỗ tôi. Tuy khoảng cách không xa lắm, nhưng nhìn cậu ta có vẻ hơi vất vả, vật vã mất một lúc mới tới được đến trước mặt tôi, cậu ta thở hổn hển nói: "Hứa... Hứa Tinh Tinh, cậu... thực sự... muốn chạy... ba nghìn mét... với năm nghìn mét... hả?"

Cậu mới chạy chưa đầy hai mươi mét thôi đó, có cần phải làm quá lên không? Chưa gì đã thở thế kia rồi?  Mà thôi, cũng tại cậu ta mập quá mà.

Tôi nheo mắt lại nói: "Đại hội thể thao còn chưa bắt đầu mà trông cậu như thể đã chạy xong tám nghìn mét rồi ấy." 

"Thật... thật ngại quá, tôi... chạy thẳng... từ lớp... đến đây." Mỳ ăn Liền thở hồng hộc.

"Thôi không sao, cậu thở đi rồi hẳng nói." thấy Mập Mạp vì đuổi theo tôi mà thở không ra hơi thế kia, tôi cũng không nở bắt bẻ cậu ta.

Cậu ta hít thở sâu mấy hơi, uống thêm vài hớp nước, đại khái đã bình thường trở lại rồi mới mở miệng nói: "Cậu thực sự quyết tâm chạy ba nghìn mét với năm nghìn mét đấy à?"

Tôi gật đầu, đáp: "Ừ. cả trường đều biết hết rồi đó. Tôi còn tự cược mình thắng nữa."

 Mỳ Ăn Liền thở dài bảo: "Có phải cậu vẫn bực mình chuyện hôm đó, nhất thời nghĩ quẩn nên mới đăng ký chạy tám nghìn mét không? Nếu cậu còn bực tôi thì cứ trút giận lên đầu tôi như hồi trước là được rồi, đừng giữ trong lòng rồi lấy sức khoẻ của mình ra đùa thế này."

Tôi suýt nữa sặc nước bọt: "Phụt! Mỳ Ăn Liền, có phải cậu nghĩ nhiều quá rồi không? Ai thừa hơi giận với cậu chứ? Tôi là kiểu người hẹp hòi như vậy sao?" Tôi nhíu mày, hất hàm nhìn cậu ta.

Cậu ta ngơ ngác nhìn tôi, theo bản năng gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

Ôi trời ! Hoá ra trong mắt cậu ta tôi thật sự là một đứa nhỏ nhen như vậy.

Tôi dở khóc dở cười nói với cậu ta: "Thật sự chẳng liên quan gì đến cậu hết. Vì kết quả thi thử lần này của tôi quá bê bét, bị mẫu hậu đại nhân chặt chém ba ngày liền, nên chỉ muốn nhân dịp này giải toả sức mạnh hồng hoang đang trào dâng trong người thôi."

"À, ra là thế, vậy thì tốt rồi."

"Gì? Tốt rồi? Có phải vì không liên quan đến cậu nên cậu mới lạnh lùng lật mặt như vậy không?"

"À, ý tôi không phải như vậy, thật ra một lần thi không tốt cũng chẳng nói lên được điều gì, cố gắng nỗ lực hơn nữa là được rồi."

"Tôi còn tưởng cậu không phải kiểu người hay lên mặt dạy đời nữa chứ. Mấy đứa thích dạy đời khi động viên người khác toàn ra rả mấy câu đạo lý kiểu đó. Nếu chuyện nào cũng đơn giản như vậy, sao trâu bò không ra ngoài đồng xanh bắt cừu(1) mà ăn đi? Loại người bản chất đã dốt nát như tôi, phải nỗ lực kiểu gì để sánh được với học bá như cậu chứ?" Tôi phẩy tay: "Bỏ đi, đừng nói về kết quả thi nữa, nhắc đến chuyện này chỉ tổ làm tổn hại tình bạn 'kẹt cửa' của chúng ta thôi. Phải rồi, đại hội thể thao lần này cậu đăng ký thi gì?"

(1) Bắt nguồn từ phim hoạt hình "Cừu vui vẻ và xói xám" của Trung Quốc, lần nào bị sói bắt cừu cũng chạy được, hàm ý châm chọc những người tự cho mình là giỏi.

"Ném đĩa và cử tạ, đáng nhẽ còn chọn thêm ném lao nữa nhưng Tưởng Hạo nói mỗi người chỉ có thể chọn tham gia thi hai hạng mục thôi." Mỳ Ăn Liền mỉm cười thật thà nói.

Tôi chẳng màng đến hình tượng phá ra cười ha hả: "Há há há há... Hai môn ấy cực kỳ thích hợp với thể trọng hiện giờ của cậu đấy. Ôi trời, sao lại có môn thể thao phù hợp với cậu đến vậy chứ? Há há há há."

Mỳ ăn Liền rất dễ xấu hổ, bị tôi cười như thế, hai bên tai cậu ấy lập tức đỏ lựng lên, lẳng lặng cúi đầu nhìn xuống đất không nói gì.

Tôi nhận ra mình cười nhạo cậu ta như vậy thực sự rất quá đáng nên đành cố gắng bụm miệng lại: "Ngại quá, tôi không cố ý cười cậu mập đâu, nhưng mà tôi thực sự không kiềm chế được... Há há há..."

"Không sao, tôi quen rồi." Ánh mắt trong veo của cậu ta toát lên sự chân thành lạ thường, hoàn toàn không mang ý trách móc nào.

Mỳ Ăn Liền cứ như vậy lại khiến tôi hơi ngượng. Cuối cùng tôi cũng ngưng cười, nghiêm túc nói với cậu ta: "Sao cậu không giảm cân đi. Cậu mà gầy đi, nói không chừng cũng đẹp trai ra phết đấy." Tôi luôn cảm thấy tuy Mỳ Ăn Liền trông phốp pháp nhưng đôi mắt cậu ta lại rất đẹp, hàng mi cong dài, da dẻ cũng trơn láng không khuyết điểm, nếu cậu ta gầy đi thì sẽ trông như thế nào nhỉ? bởi vậy mới nói, mỗi người mập đều mang vẻ đẹp tiềm ẩn mà.

Cậu ta mím môi không nói tiếng nào, lúm đồng tiền hai bên má lõm sâu hơn.

"Xin lỗi, có vẻ tôi đã nhắc đến chuyện không nên nhắc tới." Tôi khẽ véo cái miệng xấu xa của mình, làm sao tôi biết người ta chưa từng giảm cân chứ.

"Cậu chẳng làm gì sai cả, đừng làm vậy, là do ý chí giảm cân của tôi chưa đủ lớn thôi." Mỳ Ăn Liền cảm thấy áy náy khi nhìn tôi tự trừng phạt mình như thế.

"Khang Gia Vĩ! Hứa Tinh Tinh!" Đang lúc tôi với Mỳ Ăn Liền xin lỗi nhau, Từ Tịnh Tịnh với Cao Trạm ở gần đó đi tới.

Khỉ gió! Đúng là âm hồn bất tán mà!

Tôi không nhịn được hạ giọng lầm bầm: "Đúng là oan gia ngõ hẹp! Rõ ràng hôm nay hết giờ đã chạy trốn nhanh hơn thỏ rồi mà, ma xui quỷ khiến thế nào cứ đụng nhau suốt thế này."

Mỳ Ăn Liền phì cười, rõ là bị tôi chọc cười.

Từ Tịnh Tịnh đi đến trước mặt tôi và Mỳ Ăn Liền, nhìn Mỳ ăn Liền mỉm cười nói: "Khang Gia Vĩ, cậu giỏi thật đấy ! Sao cậu có thể nhẹ nhàng đạt điểm tối đa tới mấy môn như vậy?"

"Cũng... cũng bình thường thôi, nhờ tớ thích đọc sách ấy mà." Mỳ Ăn Liền xấu hổ gãi đầu, mặt đỏ hết cả lên.

Cái tên này sớm muôn gì cũng phải đổi tên thành Quan Công(2) mất thôi, nhìn cái tốc độ đỏ mặt của cậu ta kìa.

(2) Tức Quan Vũ hay Quan Vân Trường, tướng Thục thời kỳ Tam Quốc được thờ cũng với tượng mặt đỏ, râu dài, tay cầm thanh đao.

Cao Trạm cũng nể phục nói: "Tớ cũng thích đọc sách, có cơ hội thì chúng mình giao lưu một chút nhé."

"Ừm." Mỳ Ăn Liền nghiêm túc gật đầu.

Tôi cứ tưởng mình lại sắp thành phông nền cho bọn họ, đang chuẩn bị đánh bài chuồn trong lặng lẽ, ai ngờ chưa kịp đi bước nào, Cao Trạm bỗng quay sang nhìn tôi, nghiêm mặt hỏi: "Hứa Tinh Tinh, dạo gần đây cậu gặp phải chuyện gì không vui đúng không?"

Nam thần chủ động bắt chuyện với tôi!!! Được quan tâm thế này tôi đâm ra vừa mừng vừa lo, cậu ấy thậm chí còn để tâm đến chuyện của tôi nữa. Nhưng tôi lại có phần khó hiểu nhìn cậu ấy đáp: "Làm gì có, tớ vẫn rất bình thường mà."

Cao Trạm hơi nhướng mày, hỏi tiếp: "Vậy cậu nghĩ gì mà lại đăng ký chạy tám nghìn mét thế?"

Ặc... hoá ra cậu ấy cũng thắc mắc chuyện này.

"À thì, bỗng dưng muốn thách thức chính mình một chút thôi, chắc sẽ phấn khích lắm." Tôi có thể nói huỵch toẹt ra với Mỳ Ăn Liền là do thi không tốt, nhưng kiểu gì cũng thấy ngại, không thể nói với nam thần lý do là bởi kết quả thi bết bát được.

Cao Trạm chăm chú nhìn tôi, một lúc sau, vẻ mặt mới thả lỏng hơn. Cậu ấy mỉm cười nói: "Ừm, chúc cậu thành công."

Quả nhiên Cao Trạm vẫn tuyệt vời nhất, cậu ấy là người duy nhất chúc tôi thành công, những đứa khác vừa nghe tin tôi định chạy tám nghìn mét, đứa nào đứa nấy đều cho rằng tôi muốn đi tìm đường chết, chẳng qua chỉ chạy tám cây số thôi mà.

Tôi xúc động dạt dào, thở ra một hơi, có phần bi ai than thở: "Cảm ơn cậu nhé, Cao Trạm, cậu là người duy nhất cổ vũ tớ đấy. Mấy đứa khác chẳng đứa nào tin tưởng tớ, nhất là tên Hùng Suất kia, lại còn mở sòng cá cược nữa chứ. Cả lớp đều cá rằng tớ không chạy nổi, tớ đành phải tự cá mình thắng vậy."

Cao Trạm khẽ bật cười thành tiếng.

Từ Tịnh Tịnh tiếp lời: "Cậu không đơn độc đâu, cả tớ va Cao Trạm đều cá cậu thắng đấy. Tinh Tinh cố lên, cậu nhất định phải thắng nhé, tớ tin cậu."

Tôi trợn mắt không dám tin, hết ngó Từ Tịnh Tịnh lại quay qua nhìn Cao Trạm, Cao Trạm mỉm cười khẽ gật đầu. Phí công tôi vừa rồi lại cảm động vô biên, trong tích tắc, tôi nghĩ từ thiên đường xuống địa ngục.

Mỳ Ăn Liền đột nhiên xen vào: "À, tớ nữa, tớ cũng cược cậu thắng..."

Ai cần cậu cược tôi thắng chứ! Tôi... nên cười hay khóc bây giờ?

"Ha ha ha, nhất định tớ sẽ giành được chiến thắng." Tôi miễn cưỡng tươi cười, nhưng kỳ thực trong lòng đang lệ đổ thành sông, thầm muốn chửi bậy. Tôi đang lấy mạng sống của mình ra đặt cược đấy nhé!

"Ừm, cố lên." Cao Trạm giơ nắm tay ra hiệu fighting với tôi.

Tôi lập tức cảm thấy khí thế hừng hực, cũng hùng hổ giơ nắm tay ra hiệu fighting đáp lại.

"À, phải rồi, Cao Trạm, cậu đăng ký nội dung gì thế?" Thực ra điệp viên Vương Giai Dao đã dò la từ trước rồi, Cao Trạm đăng ký chạy một trăm mét nam với chạy tiếp sức bốn trăm mét nam nữ phối hợp, nhưng tôi vẫn không nhịn được hỏi lại.

Cao Trạm đáp: "Chạy tiếp sức bốn trăm mét nam nữ phố hợp nhảy cao."

"Hả?" Hơi ngoài dự doán, không phải là chạy một trăm mét nam sao? Suýt nữa là tôi buộc miệng nói ra rồi.

Cao Trạm cứ như thể đọc được suy nghĩ của tôi, lập tức giải thích: "Tưởng Hạo nói bên nhảy cao còn thiếu một chân, mà hồi trước tớ lại từng tập nhảy cao nên mới chuyển từ chạy một trăm mét qua nhảy cao."

"À... "Thì ra là thế

Cao Trạm cười lên đúng là đẹp xuất sắc, đẹp rực rỡ, đẹp chói loà mà.

Từ Tịnh Tịnh bỗng lên tiếng: "Tớ cũng đăng ký thi nam nữ chạy tiếp sức bốn trăm mét với chạy một trăm mét nữ nè."

"Hả? Thi chạy tiếp sức? chưa từng thấy cậu thi điền kinh bao giờ..." Tôi thoáng giật mình nhìn Từ Tịnh Tịnh, cái thân hình mỏng manh yếu đuối của cô ta chẳng có chỗ nào mạnh khoẻ hơn tôi cả, dựa vào đâu mà lớp phó thể thao Tưởng Hạo cho rằng cô ta có thể thi chạy bốn trăm mét tiếp sức nam nữ hả? Biết múa với chân dài thì sẽ chạy nhanh sao? Không có đâu nha. 

"Cậu đừng có xem thường tớ nha, từ hồi mẫu giáo tớ đã chạy nhanh rồi, cậu cũng có bao giờ đuổi kịp tớ đâu." Từ Tịnh Tịnh tràn đầy tự tin tuyên bố.

Khỉ mốc! Cái gì mà đuổi không kịp? Cơ bản là chị đây lười không thèm đuổi thôi, hơn nữa tôi cũng có phải đám con trai ham mê sắc đẹp đâu.

"Ờ, vậy nhờ cậu mang vinh quang về cho lớp chúng ta đó." Tôi đáp.

"Nếu được giải tớ sẽ mời cậu uống trà sữa Nhất Điểm Điểm." Từ Tịnh Tịnh quay qua Mỳ Ăn Liền: "Gia Vĩ, tớ nghe nói cậu đăng ký thi cử tạ với ném đĩa. Cố lên nhé! Fighting!"

Đây chính là điểm thu hút của Từ Tịnh Tịnh, cho dù khiếm khuyết của người khác có phơi bày ra trước mặt, cô ta cũng sẽ nghĩ cho người đó, tuyệt đối không làm cho đối phương khó xử. Còn tôi thì hoàn toàn ngược lại, biết tin đó xong, tôi cười thiếu điều muốn rớt hàm. Thật lấy làm hổ thẹn mà! Tôi bỗng cảm thấy hổ thẹn với cách hành xử của mình. Cuối cùng tôi cũng nhận ra được lý do vì sao đứa con nhà người ta Từ Tịnh Tịnh lại xuất hiện trong đời tôi rồi, cô ta không phải chướng ngại vật chín chín tám mươi mốt kiếp nạn trên đường đến Tây Thiên thỉnh kinh, mà là một cái kính chiếu yêu khiến cho con yêu quái trong lòng tôi phải hiện nguyên hình.

Tôi xấu hổ giơ nắm tay với Mỳ Ăn Liền: "Khang Gia Vĩ, cố lên!"

"Cảm ơn nhé!" Mỳ Ăn Liền rất đỗi kinh ngạc, niềm vui sướng ngập tràn trong đôi mắt, hai lúm đồng tiền lại lộ rõ trên mặt.


"Phải rồi, tớ và Cao Trạm đang định lát nữa đến thư viện ôn bài, các cậu có muốn đi chung không?" Giọng Từ Tịnh Tịnh vừa ngọt ngào lại mềm mại, nghe vô cùng êm ai.

"Không đi!" tôi đáp lại ngay tức khắc.

"Được!" Mỳ Ăn Liền gật đầu không do dự.

Ba người họ đồng thời nhìn về phía tôi.

"Ờ, vậy các cậu đi nhanh đi, chào nhé!" Hôm nay tôi chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, không muốn đi đâu nữa. Tôi đã hạ quyết tâm một lần, tuyệt đối không được dao động vì nhan sắc của Cao Trạm, nhưng tôi lại không thể ngờ cái tên Mập Mạp hôm ấy bảo với tôi rằng không theo đuổi Từ Tình Tịnh, lại trong ngoài bất nhất như thế. Cái câu mà quý cô Giai Nhân lần nào cũng nói với bố tôi là gì ấy nhỉ? Lời nói của đàn ông các người, đến cái đầu chấm câu tôi cũng chẳng tin được! Ôi chao, giờ thì tôi đã hiểu, đây đúng là câu châm ngôn chí lý nhất trên đời mà.

Tôi nhìn Mỳ Ăn Liền một cái vô cùng sâu xa, Mỳ Ăn Liền vô thức đứng thẳng tắp. Không phải chỉ con gái bọn này hay thay đổi mà cả lũ con trai các người cũng như vậy cả thôi.

Từ Tịnh Tịnh kéo tay tôi hỏi: "Tinh Tinh, có phải vì cậu thi không được tốt nên không có tâm trạng không?"

Khoé miệng tôi giật giật. Từ đại hoa khôi à, ai mượn cô nói ra sự thật đó chứ? Chuyện mà trước giờ tôi luôn xấu hổ không dám thừa nhận với Cao Trạm, sao cô cứ phải chọc cho nó loài ra vậy?

Cao trạm hơi nhướng mày, ngay lập tức hiểu ra lý do tôi phải cố gồng lên, ý cười nơi khoé mắt cậu ấy cũng biến mất.

Từ Tịnh Tịnh lại nói tiếp: "Thật ra lần này tớ thi cũng không tốt lắm cho nên hết giờ phải cố gắng đi phụ đạo nè. Một mình về nhà làm bài, có nhiều chỗ không biết làm lắm, lên mạng hỏi cách giải thì lại phiền toái. Cậu xem ở đây có Cao trạm, còn có cả Khang Gia Vĩ nữa... Giờ cậu đã biết Khang Gia Vĩ giỏi cỡ nào rồi đúng không? Hạng nhất đó. Hôm nay lại là cuối tuần, đi đi mà."

Đúng lúc ấy, bọn Hùng Suất với Chu Đại Bằng cũng bước đén. Hùng Suất vừa nhìn thấy tôi liền đập thẳng bàn tay gấu của mình lên vai tôi, vỗ bùm bụp tận ba cái, nói: "Ối chà, Carmen Tinh Tinh, vừa tan học là cậu đã lủi đi nhanh thật đấy, làm nóng người chuẩn bị cho tám nghìn mét hả?"

Cơ mặt tôi vặn vẹo, khoé môi giật liên hồi, tôi hất văng cái tay gấu của Hùng Suất ra rồi nói với Từ Tịnh Tịnh: "Các cậu đi đi, tớ về nhà là được rồi."

Chu Đại bằng kêu ầm lên: "Ấy, tại sao bọn tớ đến là cậu lại đi hả? Không giống cậu chút nào.Có phải cậu đang nóng lòng muốn về nhà để tập chạy bền không thế?"

Hùng Suất nghiêm trang nói: "Hầy, Carmen Tinh Tinh này, cậu nhất định phải cố gắng lên nha, hôm nay tớ đã chuyển qua đặt cược là cậu thắng rồi đó. Cậu chớ có phụ lòng tớ, không là phải chịu trách nhiệm với tớ đấy nhé."

"Phụ cái đầu cậu ấy! Hùng Suất, cậu nghe cho rõ đây, đợi đến lúc tớ thắng rồi, tớ nhất định sẽ cho cậu một trận nên thân! Cậu đợi đấy, hừ!" Tôi nghiến răng trèo trẹo.

Hùng Suất bỗng dưng nghiêm túc nói: "Hứa Tinh Tinh! Tớ rất thích tính cách có thù tất báo này của cậu, vô cùng hợp gout của bản soái! Tớ đợi, nhất định sẽ đợi."

Tôi nghẹn lời: "Cậu thích bị ngược đãi à?"

Từ Tịnh tịnh vội can: "Thôi thôi, hai cậu đừng đấu khẩu nữa, nghiêm túc nào! Đến thư viện để ôn bài mới là chuyện quan trọng nhất, đi thôi, đi thôi."

Hùng Suất và Chu Đại Bằng hò reo phụ hoạ: "Đi thôi, đi thôi."

Đã nói là không đi rồi, nhưng Từ Tịnh Tịnh lại cứ tóm lấy tay tôi kéo đi.

Cao Trạm đút hai tay trong túi quần đồng phục, lững thững đi theo sau hai đứa tôi. Mấy lần tôi muốn giãy ra khỏi tay Từ Tịnh tịnh, nhưng lần nào quay đầu cũng nhìn thấy Cao Trạm đang nhướng mày đối diện với tôi, lần đầu tiên tôi còn tưởng mình hoa mắt, đến lần thứ hau, thứ ba... Thậm chí tôi còn ngờ rằng ánh nhìn của cậu ấy ghim thẳng sau gáy tôi, chưa lúc nào rời đi nơi khác.

Nhìn đôi mắt trong veo sang ngời của Cao Trạm, tôi nghiến răng quyết định, đi thì đi, dù sao thì tôi vốn là một đứa mặt dày mà.

Kể từ ngày hôm ấy, cứ tan học xong là lại có một khung cảnh kỳ quái xuất hiện.

Từ Tịnh Tịnh và Cao Trạm đi đằng trước, tôi cùng Mỳ Ăn Liền lầm lũi theo sau, lâu lâu lại có thêm Lục Tiểu Bạch, Vương Giai Dao, Hùng Suất, Chu Đại Bằng, Nguỵ Tuyết gia nhập vào nhóm. Thỉnh thoảng có lúc tan học sớm, mọi người lại hẹn nhau đến mấy chỗ như thư viện hoặc KFC, quán cà phê để học nhóm, nhưng phần lớn thời gian thì chỉ có bốn người chúng tôi. Tôi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng cho ra được một kết luận, có lẽ do nhà bốn đứa tôi tình cờ chung một hướng, còn nhà đám kia nằm ở ba hướng còn lại.

Tôi và Mỳ Ăn Liền bao giờ cũng ăn ý đợi Từ Tịnh Tịnh và Cao Trạm ngồi xuống xong mới tìm một chỗ cách xa hai người đó rồi ngồi xuống.

Cứ như thế, Mỳ Ăn liền vô duyên vô cớ trở thành "phục vụ nhỏ" của tôi, không chỉ mua đồ ăn vặt và thức uống linh tinh cho tôi, mà lâu lâu còn đeo cặp sách giúp tôi nữa. Dĩ nhiên, lúc cậu ta mua đồ cho tôi, cũng sẽ tiện tay mua cả cho Từ Tịnh Tịnh và Cao Trạm. Trong mắt người khác, cậu ta trông có vẻ rất ra dáng bạn trai của tôi, thế nhưng trong lòng hai đứa đều tự hiểu rõ, bọn tôi chỉ là những người đồng chí tốt kề vai sát cánh chiến đấu trên mặt trận liên minh yêu thầm mà thôi.

Dần dà, tôi phát hiện ra Mỳ Ăn Liền cũng giống như tôi, thầm mến Từ Tịnh Tịnh mà chẳng cần hồi đáp. Nhưng việc tôi giúp Từ Tịnh Tịnh che giấu, không phải vì muốn giúp cô ta, mà chỉ là không muốn một mầm non gốc rễ tốt như Cao Trạm vì yêu sớm mà bị cả trường phê bình kiểm điểm. Tôi vẫn luôn cố gắng thoát khỏi hình tượng "Lôi Phong" vẻ vang này, ai ngờ người khi hết nước hết cái khuyên nhủ tôi đừng làm như vậy, nay cũng lỡ bước theo tôi luôn. Chuyện tôi yểm trợ cho Từ Tịnh Tịnh và Cao Trạm đã đủ ngốc nghếch rồi, e dè Mỳ Ăn Liền còn ngốc hơn cả tôi.

Hôm ấy, bọn tôi vừa ngồi vào bàn trong tiệm Starbucks, Mỳ Ăn Liền lại đi ra quầy thu ngân mua bánh ngọt và bốn ly Frappuchino đến trước mặt cậu ta. Hồi trước tôi cũng đưa tiền cho cậu ta, nhưng lần nào cũng bị trả lại.

Cậu ta khó hiểu nhìn tôi hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

"Từ giờ trở đi, phải cưa đôi hết, tôi không thích lợi dụng người khác."

"Có sao đâu, chỉ là một ly nước thôi mà, có đáng bao nhiêu đâu."

Giọng điệu chẳng bận tâm chút nào của Mỳ Ăn Liền khiến tôi nổi đoá: "Một ly nước cái gì? Lần nào cậu cũng mua bốn phần hết. Hai đứa kia yêu đương hẹn hò thì liên quan gì đến cậu mà cậu còn phải bao ăn bao uống? Nhà cậu thừa tiền lắm hả?" Suýt chút nữa thì tôi buột miệng thốt lên: "Sau này hai đứa nó vào khách sạn, không lẽ cậu cũng phải trả tiền thuê phòng chắc?"

"Cũng có phải là tôi bao ăn bao uống gì đâu, lần trước với lần trước trước đó nữa Cao Trạm cũng trả tiền cho chúng ta mà. Nếu cậu thấy không vừa mắt thì cứ coi như nhà tôi thừa tiền đi." cậu ta nhíu chặt mày, hút một hơi Frappuchino.

 Tôi cũng cạn lời luôn.

 Tôi lại rút thêm ít tiền trong ví, đưa luôn tiền ăn uống hôm trước Cao Trạm trả đến trước mặt Mỳ Ăn Liền, tuyên bố: "Cái liên minh yêu thầm hồi trước tôi nói với cậu ấy, coi như tôi nói đùa đi. Còn chuyện bao che, thì đó là chuyện của tôi, cậu đừng can dự vào nữa. Ngày mai sau khi tan học, cậu về nhà luôn đi, hoặc muốn đi đâu thì đi, đừng theo tụi này nữa, biết chưa?"

Tôi sa lầy coi như cũng đành, nhưng tôi thật lòng không nỡ nhìn cậu ta cũng sa lầy theo tôi như thế.

"Đang yên đang lành, cậu làm sao thế? Tôi cũng có can dự gì đâu. Tôi về nhà cũng phải học bài mà ở đây cũng vẫn học bài, đã thế đến đây còn có người học cùng nữa, quá tốt luôn."

Miệng tôi run run đáp lại: "Mỳ Ăn Liền à, rốt cuộc cậu cảm thấy cô đơn trống trải đến cỡ nào cơ chứ? Cậu có cần phải cố gắng tạo cảm giác tồn tại đến vậy không? Cần người bên cạnh chứ gì? Tôi có thể chỉ cho cậu một cách."

"Cách gì?" Cậu ta ngơ ngác nhìn tôi chăm chú, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

"Từ hôm nay trở đi, cậu về nhà xong thì kéo hết rèm cửa sổ lại, tắt đèn đi, sau đó kiếm một bộ phim ma mà xem, nếu xem một bộ vẫn chưa được thì xem hai bộ, đợi đến khi cậu xem xong rồi, cậu sẽ cảm thấy trên trần nhà, dưới sàn, trong gầm giường, ngăn tủ, đâu đâu cũng có người bên cạnh cậu."

Mỳ Ăn Liền suýt nữa thì phun hết chỗ Frappuchino vừa mới uống trong miệng ra, bộ dạng cậu ta trông như thể những gì tôi vừa nói ra hài hước lắm vậy. Cậu ta nói: "Hoá ra là cậu sợ ma à? Cậu không thấy mấy bộ phim ma đó rất giả tạo sao? Tại sao lại có người sợ mấy thứ đó được cơ chứ?"

"Mỳ ăn Liền, người được Tôn Ngộ Không phái đến để bắt nạt ta đúng không?" Tôi thực sự sắp tức đến mức ói máu rồi.

"Chuyện đó... tên tôi không phải là Mỳ Ăn Liền, tôi là Khang Gia Vĩ. Khang trong an khang, Gia trong gia đình, Vĩ trong vĩ đại." Cậu ta bao giờ cũng nghiêm túc ngắt lời người khác như vậy.

"Mỳ ăn liền Khang sư phụ mang họ gì?"

"Họ Khang... "

"Vậy nên gọi cậu là 'Mỳ Ăn Liền' không phải đúng quá rồi sao?" Sau khi có mối giao lưu "kẹt cửa", hơn nữa lại còn sát cánh trong liên minh yêu thầm lâu đến vậy, đương nhiên là tôi biết tên cậu ta viết thế nào rồi, tôi có phải heo đâu mà không biết chứ. Nhưng tôi vẫn cứ thích quên tên thật của cậu ta đi mà gọi bằng cái biệt danh Mỳ Ăn Liền này: "Không thì tôi gọi cậu là Khang phụ nhé."

Miệng cậu ta giật giật, đành phải đầu hàng: "Thôi được rồi, cậu muốn gọi thế nào cũng được."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro