Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tầng của khoa ngoại thần kinh.

Ninh Già Dạng đứng ở cuối hành lang, cô mang khẩu trang, đội mũ trắng, tuy rằng khuôn mặt che đậy kín mít nhưng khí chất thong dong, nhàn nhã như đi dạo qua đường của cô khiến người khác không thể rời mắt.

Nghĩ đến vừa rồi Thương Dữ Mặc đáp ứng, Tần Vọng Thức thần sắc kinh ngạc: Bác sĩ Thương cư nhiên đồng ý gặp cô ấy!

Chẳng lẽ vị này đúng là chủ nợ?

Trên đường đưa Ninh Già Dạng đến văn phòng, hắn không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Thương thiếu cô bao nhiêu tiền thế?”

Ninh Già Dạng thuận miệng nói bừa: “Tầm mấy trăm triệu.”

Tần Vọng Thức nghe cô nói liền ngạc nhiên, càng tin vài phần, lầm bầm lầu bầu: “Các người quan hệ tốt lắm sao, cậu ta như thế nào mượn tiền cô mà không mượn tôi.”

Hắn tự nhận là đồng nghiệp có quan hệ tốt nhất với bác sĩ Thương ở bệnh viện này!

Không nghe Tần Vọng Thức nói gì, vì lực chú ý của Ninh Già Dạng đặt trên mấy thực tập sinh trẻ tuổi đang nói chuyện với nhau – –

“Thật không hổ là ‘bàn tay thần’ của bệnh viện Nhất Ngưu, thủ thuật của bác sĩ Thương thật tài giỏi, xác suất thành công nguyên bản là 60% lập tức biến thành 100%.”

“Đôi tay của Thương thần quá ổn định, không hổ là chi thần khoa ngoại thần kinh mà tôi luôn bái phục!”

“Thật hâm mộ các mấy người được quan sát gần ‘bàn tay thần’ ấy.”

“......”

Ninh Già Dạng kéo thấp vành mũ, che đi ý cười trong mắt: Bàn tay thần?

Nghiêm túc nghĩ về đôi tay kia, cô tỏ vẻ tán thành: Xác thật rất thần tiên.

Bỗng nhiên bên tai truyền đến lời nói kinh ngạc của Tần Vọng Thức: “Hoắc, không hổ là đãi ngộ của chủ nợ, bác sĩ Thương cư nhiên tự mình ra đón.”

Đãi ngộ này chính viện trưởng cũng không có đâu.

Ninh Già Dạng theo bản năng nhìn lại, tầm mắt đột nhiên ngưng đọng – –

Đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy Thương Dữ Mặc mặc áo blouse trắng, mái tóc đen ngắn bởi vì sau ca phẫu thuật nên hơi hỗn độn, dung mạo vừa tà vừa diễm hoàn hoàn chỉnh chỉnh lộ ra.

Gương mặt lạnh lùng cùng áo khoác trắng đạm mạc đi đến, phảng phất giống như một trân bảo gốm sứ không thể che lấp đi sự tỏa sáng của mình dù có ở dưới ánh mặt trời, tôn quý nhưng cũng lạnh đến thấu xương.

Chỉ thấy mắt anh chậm rãi nâng lên, xa xa nhìn qua, môi mỏng hé mở: “Vào đi.”

Một phút sau.

Mỹ nam lạnh lùng bậc nhất bệnh viện - bác sĩ Thương trực tiếp ngăn người “hảo tâm dẫn đường” Tần Vọng Thức ngoài cửa với khuôn mặt ngơ ngác.

Sờ sờ mũi, hắn nhỏ giọng nói thầm: “Như thế nào lại có cảm giác như là nợ tình.”

“Cái gì nợ?”

“Bác sĩ Tần, anh thiếu nợ?”

Lúc này, một y tá đi ngang qua, thuận miệng hỏi.

Tần Vọng Thức nâng nâng cằm: “Là bổn mỹ nam lạnh lùng đệ nhất kia thiếu nợ.” Hư hư thực thực nợ tình.

Đương nhiên, lời này hắn không nói ra, liền đút tay vào túi rồi đi.

Y tá trợn mắt há hốc mồm: “!!!”

Ai!

Ninh Già Dạng một chút cũng không coi mình là người ngoài, tháo khẩu trang với mũ xuống, trực tiếp chiếm lấy cái ghế thoải mái nhất, còn điểm mũi chân xoay một vòng, dù vậy vẫn ung dung chống cằm, tựa như đang dụ hoặc lại tựa như đang thưởng thức sắc đẹp của bác sĩ Thương.

Bác sĩ Thương thần sắc bình tĩnh mà rót cho cô cốc nước, chậm rãi đẩy qua: “Chủ nợ?”

Mới vừa nhập một ngụm, chủ nợ thiếu chút nữa sặc nước.

Trên đầu môi đỏ thắm ánh nước, cô bỗng nhiên cong cong khóe môi, ý vị thâm trường nhìn anh: “Có sai sao? Anh vốn dĩ thiếu em mấy chục tỷ nha.”

Mấy chục tỷ?

Bác sĩ Thương nhướng mày, anh lại không phải tiên nhân không dính khói lửa phàm tục, cũng ngẫu nhiên nghe qua được các loại chuyện đùa của đồng nghiệp, liền phản ứng ngay ‘mấy chục tỷ’ là ý gì. (có ai hiểu nó nghĩa là gì không?)

Ninh Già Dạng thấy anh đã hiểu, chớp chớp con ngươi linh động: “Kỳ thật cái nợ này, em cũng không phải một hai phải cần, như vậy đi, anh đáp ứng em một việc, đồng nghĩa với việc gán nợ.”

Vừa vặn cô cũng chịu đủ việc làm một lần lại tắm rửa một lần rồi!

Cái gì mà mấy chục tỷ, nợ này, đến một nửa triệu cô cũng không muốn!

Trước quy định là một tuần ba lần còn chưa cảm thấy gì, mẹ nó anh ta mỗi ngày ba bốn lần, đợi đến khi KPI của cô hoàn thành, làn da trắng nõn của cô sợ là phải bỏ đi.

Ninh Già Dạng chống tay lên bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, đáy mắt mang theo nét chờ mong không dễ phát hiện.

Thương Dữ Mặc hạ mắt, nhìn thấy rõ biểu tình của cô.

Người đàn ông xưa nay thanh lãnh, trầm tĩnh như ánh trăng từ từ nói: “Như vậy a.”

Ninh Già Dạng nhanh chóng gật đầu: “Không sai, chính là như vậy!”

Cô chỉ cần chờ anh đồng ý gán nợ.

Ngay sau đó.

Thương Dữ Mặc thong thả, ung dung nói ra bảy chữ: “Anh lựa chọn tiếp tục trả nợ.”

Ninh Già Dạng tức giận đến mức không nghĩ đến chuyện uống nước, lẩm bẩm: “Bệnh sạch sẽ ở mức độ nghiêm trọng không phải nên kháng cự chuyện phòng the sao……” Cô đã cho bậc thang đi xuống tốt như vậy, Thương Dữ Mặc cư nhiên không nắm chắc lấy!

Nhìn ra tiểu tâm tư của cô, Thương Dữ Mặc quét mắt nhìn đồng hồ trên tường: “Còn không mau nói có chuyện gì?”

Ninh Già Dạng chính là không nhận mình có mục đích riêng: “Có thể có chuyện gì, chính là tới trao sự ấm áp cho người chồng vất vả kiếm tiền nuôi gia đình thôi.”

Thương Dữ Mặc đánh giá cô vài giây: “Ấm áp đâu?”

Cô cái gì cũng chưa chuẩn bị hơn nữa lại còn tuyên bố mình là ‘người vợ hiền lương’, lập tức rơi vào trầm mặc quỷ dị.

Ninh Già Dạng phản ứng cực nhanh, vươn hai tay hướng về phía Thương Dữ Mặc, chiếc cằm tinh xảo nâng lên: “Tới, người vợ tiên nữ này ôm một cái thật ấm áp.”

Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý tứ: Anh đã chiếm được đại tiện nghi.

Bác sĩ Thương tỏ vẻ cự tuyệt cái đại tiện nghi này.

Anh cũng không thèm để ý mà cởi áo blouse trắng ra khiến Ninh Già Dạng nhìn không chớp mắt, bên trong là áo sơ mi trắng tháo bỏ hai cúc trên cùng, anh tùy ý sửa lại cổ tay áo được thêu hoa văn xám bạc tinh xảo.

Cúi người cầm lấy chiếc ví da, thần thái tự nhiên: “Đi thôi.”

Ninh Già Dạng một chút cũng không xấu hổ thu hồi tay, sớm biết anh sẽ không ôm.

Thấy anh mở cửa, Ninh Già Dạng một lần nữa đem chính mình che kín mít mới theo sau: “Đi đâu?”

Thương Dữ Mặc liếc cô, cười nhẹ nhàng: “Thương phu nhân, hôm nay là thứ sáu.”

Ninh Già Dạng rốt cuộc cũng nhớ, trước khi Thương Dữ Mặc đi công tác đã hẹn tối thứ sáu về nhà mẹ cô ăn cơm.

Cho nên, cẩu nam nhân này là đang giễu cợt cô?

Được lắm, tiên nữ đây rộng lượng.

Ninh Già Dạng dùng sức nắm chặt chuỗi bạch ngọc đeo tay, từng viên tròn vo được khắc hình dáng con thỏ trên đó áp vào lòng bàn tay mịn màng, cảm giác cộm cộm ấy khiến tâm tình cô bình tĩnh lại.

Thương Dữ Mặc đã sớm chú ý tới vòng tay bạch ngọc của cô.

Dù chỉ là vòng tay điêu khắc nhưng vì làm từ ngọc nên giá trị vô cùng cao.

Nghĩ đến sở thích tiêu tiền của cô, anh nói tựa như đang tán gẫu: “Tiền đủ tiêu không?”

Gần giờ tan tầm, bệnh viện cũng không còn nhiều người.

Ninh Già Dạng đi theo Thương Dữ Mặc một đường ra tới bãi đỗ xe.

Nghe được Thương Dữ Mặc hỏi, khuôn mặt nhỏ dưới lớp mũ vui vẻ: “Không đủ! Tiên nữ thất nghiệp đang tìm việc online!”

Cô thuận tiện đề cập tới việc mình đang thất nghiệp.

Không nghĩ tới, cẩu nam nhân không theo lẽ thường hỏi tiếp về tình huống của cô, bỗng nhiên cúi người cầm tay cô lên, trực tiếp đưa chiếc ví da vào lòng bàn tay cô: “Bệnh viện vừa mới phát tiền thưởng.”

Một xấp thật dày, nặng trĩu.

Ninh Già Dạng mở to mắt nhìn, thật đúng là đầy một xấp tiền màu hồng còn mới, cô có chút tò mò: “”Đây là bao nhiêu tiền vậy?”

Thương Dữ Mặc suy tư hai giây, liền từ bỏ: “Không biết.”

“Đại khái một vạn đi?”

*1 vạn tệ = 33,992,282.30 VND

Chính mình được thưởng bao nhiêu cũng không biết?

Bất quá cái này cũng bình thường, Ninh Già Dạng nghĩ anh cũng không phải dựa vào chút tiền này của bệnh viện mà sống, tùy tiện lấy một chiếc xe của anh ra, giá trị đã lên tới bảy chữ số.

Lúc này, Tần Vọng Thức thật cẩn thận bê một chiếc thùng giấy đi tới, vừa mới xuống dưới liền nhìn thấy cảnh tượng ‘trả nợ’, hắn liền trả lời: “Một vạn sáu.”

“Cậu đây thực sự thiếu tiền người ta?”

Thương Dữ Mặc không đáp, nhìn về phía cái thùng: “Đây là cái gì?”

Tần Vọng Thức ra hiệu cho anh mở cửa xe sau ra, sau đó gian nan nghiêng người để vào: “Toàn thể khoa giải phẫu thần kinh đưa lễ vật tặng cậu!”

May mắn hôm nay Thương Dữ Mặc đi chiếc xe tương đối rộng, bằng không thật sự không thể nhét nổi.

Đưa lễ vật xong, Tần Vọng Thức quyết đoán chạy đi.

Lúc sau lên xe, Ninh Già Dạng quay đầu nhìn chiếc hộp được thắt nơ bướm phía sau, ngữ khí đậm mùi chua: “Nhân duyên anh tốt thật, vừa trở lại làm việc liền có người tặng quà.”

Còn như cô, bởi vì có mỹ mạo, ở giới giải trí chẳng thể gặp được bạn bè thật tâm nào. Toàn là lợi ích cùng hãm hại. Nhìn xem, cô gặp chuyện, ‘bạn tốt’ trong vòng này đều không nhịn được mà tranh nhau dẫm đạp.

Thật hâm mộ mà.

Thương Dữ Mặc cơ bản đoán được bọn họ tặng cái gì, nghe cô nói lời này, chuyên chú lái xe thuận miệng nói: “Em thích có thể lấy của anh để vào phòng thay đồ.”

Ninh Già Dạng ngồi ở ghế lái phụ mân mê ví tiền, nhân cơ hội đào hố: “Chúng ta là vợ chồng còn phân chia cái gì, của em là của anh, của anh là của em.”

Sớm biết cô có mục đích riêng, bằng không như thế nào có thể chủ động tới bệnh viện.

Khó có dịp thấy được đại tiểu thư mạnh miệng, kiêu ngạo có việc cầu người, Thương Dữ Mặc liền nổi hứng muốn trêu đùa cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Cho nên?”

Thấy anh rốt cuộc hỏi tiếp, Ninh Già Dạng lập tức ngồi thẳng dậy, con ngươi đen nhánh trong suốt nhìn anh: “Chính là lần trước trong anh với đạo diễn Giang hình như rất quen thuộc?”

Thương Dữ Mặc không chút để ý ‘ân’ một tiếng: “Cũng được, lúc anh ba tuổi cùng ông ấy có chút quan hệ sâu xa.”

Ba anh là Thương Hành, năm đó trong giới nghệ sĩ là một nam thần ảnh đế vô tiền khoáng hậu, về sau rút lui để về kế thừa gia nghiệp, Thương thị từ khi được ông tiếp nhận ngày càng phát triển mạnh mẽ.

*vô tiền khoáng hậu: chỉ những sự việc rất ít khi xảy ra, không có xảy ra trước đó, sau này càng khó hơn.

Thì ra là vậy a.

Ninh Già Dạng thừa dịp đèn đỏ, lặng lẽ chọc chọc xương cổ tay người đàn ông bên cạnh, “Vậy anh có thể hay không nhờ đạo diễn Giang giúp em làm sáng tỏ tin đồn không chuyên nghiệp ở trên mạng nha……”

Âm cuối kéo dài, ngọt như phủ một lớp đường, không nam nhân nào có thể cự tuyệt.

Theo động tác của cô, chuỗi vòng bạch ngọc đung đưa, như có như không chạm vào đường cong tinh xảo xương cổ tay anh.

Thương Dữ Mặc cong ngón tay, không chút để ý búng búng một cái vào mấy con thỏ béo, “Nga?”

“Tại sao anh phải giúp em?”

Ninh Già Dạng hợp tình hợp lý: “Chúng ta là vợ chồng nha!”

“Tình phu thê plastic, liên hôn thương nghiệp.” Thương Dữ Mặc lời ít ý nhiều đem tám chữ luôn treo trên miệng cô trả lại cho cô.

Ninh Già Dạng trầm mặc: Tám chữ này nghe có chút quen tai.

Vài giây sau, cô vẫn không từ bỏ mà tiếp tục: “Anh không phải thần tiên hạ phàm độ kiếp cứu chúng sinh sao, em chính là bách tính khổ sở đây, anh giúp một lần liền công đức vô lương.”

Thương Dữ Mặc vân đạm phong khinh: “Anh không phải.”

“Anh là nhà tư bản đội lốt thiên sứ áo trắng, mà nhà tư bản thì làm ăn chỉ có lợi ích.”

Ninh Già Dạng: Lời này cũng nghe quen tai!

Mẹ kiếp Thương Dữ Mặc, cẩu nam nhân này biết thuật đọc tâm sao?!

Suy nghĩ của cô cơ hồ hiện rõ trên mắt.

Con ngươi Thương Dữ Mặc thanh thanh đạm đạm nhìn cô, cười như không cười: “Thương phu nhân, em không biết chính mình ngẫu nhiên sẽ nói mớ sao.”

!!!

A a a!

Ninh Già Dạng tâm chết lặng, mặt không cảm xúc chỉ vào những cây ngô đồng cao lớn xum xuê ven đường: “Đâm vào đó đi, hai chúng ta hôm nay một người phải chết, nếu không thể, cùng làm đôi uyên ương dắt tay nhau xuống hoàng tuyền!”

Thương Dữ Mặc nhẹ nhàng từ chối lời mời “tử thần”: “Còn mười phút là về đến nhà.”

Vừa lúc đèn chuyển màu xanh.

……

Mười phút không kém một giây, xe đúng giờ đến Ninh gia.

Biệt thự nằm ở khu nhà giàu có tiếng từ bao đời nay, bên ngoài tòa nhà được xây bằng gạch đỏ, hai cột trụ hai bên cửa chính ngoài hành lang được chạm trổ điêu khắc mỹ nghệ, từ ngoài nhìn vào có cảm giác cổ kính.

Cửa chính bên trong mở ra.

Ninh phu nhân người mặc sườn xám bước từ trong nhà ra nghênh đón bọn họ, ưu nhã cười: “Mau vào đi.”

“Dữ Mặc, ba đang ở thư phòng trên tầng chờ con cùng nói chuyện đầu tư vào y dược đấy.”

Thương Dữ Mặc gật đầu: “Dạ, con lên đây.”

Ninh phu nhân càng nhìn con rể càng vừa lòng: “Tối hôm nay phòng bếp làm toàn những món con thích, hai người cũng nên quan tâm thân thể đừng chỉ lo công việc mãi.”

Giọng nói Thương Dữ Mặc ôn hòa vài phần: “Cảm ơn mẹ.”

“Không cần khách khí, mau đi đi.”

Thấy mẹ của mình nhìn Thương Dữ Mặc với gương mặt tươi cười, Ninh Già Dạng cố tình nói giọng ghen tị: “Xong rồi, tiểu bảo bối mà mẹ yêu thương nhất không còn là con nữa, phải là Thương Dữ Mặc mới phải.”

“Con lớn như vậy còn tranh sủng với chồng con.” Ninh phu nhân đánh một cái vào mu bàn tay cô, mang theo cưng chiều.

Ninh Già Dạng thuận thế ôm cánh tay bà làm nũng.

Mẹ con hai người ngồi trên sô pha nói nhỏ.

Lúc này, điện thoại đặt trên bàn trà rung lên.

Ninh phu nhân nhìn di động của mình im lặng.

Vừa vặn Ninh Già Dạng nhìn thấy tin nhắn vừa đến.

Ninh Nguyên Châu: [Chị dâu, chị khuyên anh trai suy nghĩ lại thật kĩ, đem Hành Quân nhận làm con nuôi, mai sau về già hai người cũng có người để dựa vào. Dạng Dạng đã gả chồng, chung quy cũng không thể đem hết tài sản để lại cho người ngoài đi.]

Ninh Già Dạng liền thay đổi phong thái biếng nhác trước đó, gương mặt xinh đẹp lạnh đi vài phần, cười nhạo một tiếng: “Nhị thúc còn chưa từ bỏ ý định nhận con trai ông ta làm con nuôi sao, nghĩ cũng hay lắm.”

Ninh phu nhân đồng ý: “Đúng là nghĩ hay thật.”

Gia sản khổng lồ, bọn họ cũng chỉ có một nữ nhi bảo bối, không để lại cho cô thì để lại cho ai.

Ninh gia có lịch sử gia tộc ở ẩn hàng trăm năm nay, tổ tiền đều là những chí sĩ cao quý thanh nhã. Thế nhưng gia đình của Ninh Già Dạng lại có chí làm thương gia ở thủ đô, hiện giờ cũng được coi như tài phiệt, thời điểm đó địa vị nhà cô bị không biết bao nhiêu chi trong gia tộc khinh miệt, bây giờ thì lại đua nhau nịnh bợ.

*chí sĩ: người có lý tưởng, chí hướng.

Đặc biệt là sau khi Ninh Già Dạng chào đời, cha mẹ Ninh gia đều quyết định không sinh thêm, càng làm dấy lên hy vọng cho các chi, việc gia đình bọn họ sẽ nhận con trai nhà ai làm con nuôi luôn là đề tài được bàn tán nhiều nhất.

Sau khi Ninh Già dạng kết hôn, mọi người càng nôn nóng, gần như mỗi ngày đều hỏi thăm. Nhưng vì không thể đả động được cha của Ninh Già Dạng, bọn họ liền đánh chủ ý lên người mẹ cô. Theo như bọn họ nói, Ninh phu nhân tính tình ôn nhu, là điển hình của con gái Giang Nam, tuyệt đối sẽ nể mặt bọn họ.

Lúc này, Ninh phu nhân duỗi tay bình thản sờ chiếc bụng phẳng lì của con gái: “Còn chưa có động tĩnh?”

Ninh Già Dạng vội né tránh, ngồi lại trên sô pha, khôi phục vẻ lười biếng của mình: “Nào có nhanh như vậy?”

“Con sẽ không phải bằng mặt không bằng lòng đi?” Ninh phu nhân hoài nghi nhìn con gái mình, “Tốt nhất là nên sớm sinh người thừa kế gia sản này của chúng ta, còn không thì con mau chóng rút lui quay về làm việc cho công ty của ba con, miễn cho mấy người kia ngày đêm nhớ thương.”

“Sao có thể, bọn con đã rất cố gắng rồi!” Ninh Già Dạng nghĩ đến việc mình thiếu chút nữa bị tắm đến sắp bong da vì  để hoàn thành cái tiêu chuẩn phòng the kia, không ai có thể hy sinh nhiều như cô.

Khác với những đôi đôi vợ chồng khác, khi quan hệ có thể có khả năng bên trong bị thương, trầy da gây nguy hiểm!

Nhưng cô thì không!

Trong ngoài đều nguy hiểm!

“Thật sự?”

“So với kim cương ba đưa mẹ còn thật hơn!”

Vì để mẹ tin tưởng, sau khi Thương Dữ mặc xuống tầng, Ninh Già Dạng kiên trì cùng anh nắm tay không buông, biểu đạt họ đặc biệt ân ái.

Da thịt lòng bàn tay mẫn cảm đột nhiên chạm vào nhau, Thương Dữ Mặc dừng vài giây, sau đó liền thả lỏng các ngón tay tùy ý để cô nắm.

Ninh Già Dạng không chú ý đến phản ứng của Thương Dữ Mặc, cô nghĩ đến tin nhắn của nhị thúc, bỗng nhiên có chủ ý, quơ quơ hai bàn tay đang nắm chặt: “Mẹ, chụp cho bọn con một bức ảnh.”

Ninh phu nhân không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn vui mừng chụp ảnh cho con gái với con rể.

Sau khi chụp xong, Ninh Già Dạng cầm lấy điện thoại của bà, đăng ảnh lên vòng bạn bè.

Ninh phu nhân: [tìm được con rể thiên tài để cải thiện gen đời sau.]

Chắc chắn rằng chỉ có người trong gia tộc họ Ninh có thể xem được, cô liền gửi đi.

Chỉ còn thiếu mức chỉ vào mũi bọn họ mà ghét bỏ gen con cháu họ là đồ bỏ đi, không đáng để nhắc đến.

Ninh Già Dạng một loạt thao tác vô cùng nhanh nhẹn, vừa nhìn liền biết đã từng làm không ít.

Sau khi đăng xong, đôi mắt đào hoa của Ninh Già Dạng cong lên như hai mảnh trăng khuyết.

Thương Dữ Mặc tựa như đang suy tư nhưng nhiều hơn vài phần thưởng thức, cảm thấy cô giống một tiểu hồ ly đắc ý vừa trộm làm chuyện xấu, vài phần đáng yêu.

Ninh Liêm im lặng để mặc con gái đăng lời phản kích những người kia trong gia tộc lên, bất quá – –

Ông không nhịn được hỏi: “Gen nhà chúng ta thì làm sao? Ba cùng mẹ con, một người Thanh Hoa, một người Bắc Đại……”

Ninh Già Dạng thản nhiên: “Kia cũng chỉ có thể nói là gen của người bình thường a, lại không phải thiên tài, nhìn con là biết, chỉ có thể dựa mặt mà kiếm ăn.”

Thiên tài phải là thần tiên hạ phàm, là ‘bàn tay thần’ mà vạn người kính ngưỡng, gen Thanh Hoa Bắc Đại nhà bọn họ có thể so sánh sao!

Mắt trộm nhìn Thương Dữ Mặc, Ninh Già Dạng nghĩ: Hy vọng vị thần tiên này nhìn thấy cô cố gắng ca ngợi anh như vậy có thể cứu vớt cô một phen.

Ninh Liêm trầm mặc không có gì để nói.

Cuối cùng ông phun ra một câu: “Ta thật muốn nhìn một chút, hai người các con có thể sinh ra cái dạng gì.”

……

Bởi vì ngày mai Thương Dữ Mặc còn phải đến bệnh viện, vì thế bọn họ ăn xong một bữa tối náo nhiệt liền trực tiếp về nhà.

Mà lúc này, một diễn đàn của bệnh viện ở Lăng Thành cũng đang cực kỳ náo nhiệt.

Tin tức nóng hổi! Mỹ nam lạnh lùng đệ nhất bệnh viện bị chủ nợ tìm tới tận cửa, là đạo đức thối nát hay nhân tính vặn vẹo, mời theo sát phóng viên tiểu Tần để cùng ăn dưa.

Hình ảnh.jpg

Ảnh chụp đúng là bãi đỗ xe bệnh viện, Thương Dữ Mặc lúc này đang đem ví giao vào tay Ninh Già Dạng.

Lầu 1: Chúng tôi nguyện đồng lòng thay Thương thần trả nợ!

Lầu 2: Lầu trên +1
……
Lầu 5: Thương thần là báu vật vô giá của viện chúng ta, như thế nào có thể sầu não vì tiền, ta cũng nguyện trả nợ thay nam thần!

……

Kéo xuống gần trăm bình luận, tất cả đều muốn trả nợ thay Thương thần.

Thẳng đến – –

Lầu 100 [chủ nhiệm nổi danh vợ quản nghiêm]: Hình ảnh này có chút quen mắt, giống như ta thường ngày nộp tiền lương cho vợ vậy.

Lầu dưới: ?

Lầu dưới nữa: ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro