Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất tri bất giác, họ đã ra khỏi bệnh viện.

Ánh chiều hoàng hôn dần buông xuống, mặt trời đỏ rực như đang thiêu đốt đường chân trời, nửa bầu trời cơ hồ nhiễm ánh lửa hồng.

Hàng mi Thương Dữ Mặc nâng lên, ánh mắt lướt qua đường cái, nhìn đến chiếc xe thể thao màu lam bạc kiêu ngạo dừng ở đối diện.

Cực kỳ quen mắt, dù sao cũng là chiếc anh mới mua tuần trước.

Nghe được Tần Vọng Thức nói, người đàn ông mặt mày vẫn lãnh đạm như cũ, ngữ khí bình tĩnh: “Nga, có lẽ là hàng cùng một loại giá tiền.”

Một giây.

Ba giây.

Mười giây.

“Ha ha ha ha ha.”

Tần Vọng Thức bỗng chốc cười to: “Nếu là cùng sở thích, kia có thể nói tôi cùng nữ thần là duyên trời tác hợp nha, xương ngón út bị chặt đứt chính là chứng giám cho duyên phận này.”

“Cậu nói có phải hay không?”

Vừa lúc đèn cho người đi bộ chuyển xạnh.

Trước khi đi, Thương Dữ Mặc khó có được một lần tốt bụng, nhắc nhở một câu: “Tôi khuyên cậu nên đi khám tai đi.”

Cùng giá tiền với cùng sở thích, hai từ này không hề có liên quan đến nhau vậy mà còn có thể nghe nhầm.

Tần Vọng Thức không nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh, theo bản năng che hai tai lại, mặt đầy hoảng sợ: “Mẹ nó, tai tôi thật sự có vấn đề sao!”

Hắn một chút cũng không nghi ngờ lời nói và trình độ của Thương Dữ Mặc, nếu anh mở miệng nói chính mình có bệnh, kia khẳng định là đúng tới tám, chín phần.

Thương Dữ Mặc đưa lưng về phía hắn quơ quơ bệnh án.

Anh đi thẳng qua đường cái, ngồi vào ghế phụ của chiếc xe thể thao kiêu ngạo kia.

Ninh Già Dạng cố ý lái chiếc xe chói mắt này để Thương Dữ Mặc khi tan làm có thể nhìn thấy lập tức.

Trong lúc chờ người, cô buồn chán đến chết mà tựa lưng vào ghế ngồi lướt Weibo, khóe môi vô thức nhếch lên, bị những bình luận trên Weibo chọc cười.

Là một nữ minh tinh nổi tiếng trên Weibo, Ninh Già Dạng chỉ cần đăng bài, không đến một giờ, liền có đến hàng vạn bình luận.

“Một chén cơm: Ha ha ha ha ha ha ha, bộ xương: Trước này chưa từng được đẹp đến vậy, cảm ơn.”

“Jaki: Tiểu tiên nữ vợ tôi có sở thích thật không giống người thường, thế mà lại làm đẹp cho một bộ xương kkkkk”

“Phúc Tinh Hứa: Tiên nữ làm đẹp cho bộ xương vô cùng nghệ thuật.”

“......”

Vì Ninh Già Dạng có mức độ quan tâm rất cao, có động tĩnh gì, tên cô liền có thể xuất hiện trên hot search.

Bên cạnh những bình luận trêu chọc của các fan trên Weibo của cô cũng có những bình luận mang theo công kích – –

“Vì muốn tẩy trắng nên nữ minh tinh không chuyên nghiệp này mới dùng đến chiêu trò marketing để lôi kéo sao.”

“Nếu không có sự yêu thích với việc diễn xuất sao cô còn không cút khỏi giới giải trí đi.”

“Nghe nói cô bị phong sát, thật sự là quá tốt rồi, về sau đừng quay lại để kiếm những đồng tiền dơ bẩn nữa, mỉm cười.jpg”

“......”

Lông mi Ninh Già Dạng buông xuống, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc.

Ngay lúc này Thương Dữ Mặc mở cửa xe.

Lọt vào tầm mắt anh là một nữ nhân thân mặc bộ sườn xám màu xanh lá vải lụa, lười biếng dựa trên ghế lót da thật, đôi chân dài lộ da thịt trắng nõn sau lớp sườn xám, đôi môi đỏ ướt át, yêu kiều nhẹ cong, tựa như đang trào phúng.

Mỹ nhân sườn xám diễm lệ cùng chiếc xe thể thao màu lam bạc thanh lãnh, kết hợp với nhau tạo thành một bức họa có thể chạm tới nơi sâu thẳm trong tâm trí con người, khiến người ta mê mẩn, đắm chìm.

Đặc biệt là mỹ nhân vừa nhấc mắt, hàng lông mi hơi vén lên, diễm sắc cực hạn ban đầu nháy mắt thêm vài phần câu dẫn, tươi cười không chút keo kiệt: “Tan làm rồi à.”

Sắc mặt thay đổi thật nhanh, khiến người ta hoài nghi tia trào phúng chợt lóe rồi chợt mất kia chỉ là ảo giác.

Thương Dữ Mặc nhàn nhạt nhìn vào mắt cô, cảm thấy Thương phu nhân đến đón anh quả là cảnh đẹp ý vui.

Ngón tay thon dài không chút để tâm thả lỏng cà vạt trên cổ, thuận thế cởi hai nút áo trên cùng, rõ ràng là một động tác cực kì mê hoặc, vậy mà ở trên người anh khi kết hợp với mắt kính bạch kim trên sống mũi lại tỏa ra một cỗ ý vị cấm dục.

Ninh Già Dạng bỗng nhiên cúi người áp lại gần, mùi thơm ngọt thanh ngào ngạt tức khắc bao trùm lên hơi thở mát lạnh của người đàn ông.

Thương Dữ Mặc vô ý thức di chuyển hầu kết, không nhúc nhích, mặc kệ hành động của cô.

Ngay sau đó.

Ninh Già Dạng kéo dây an toàn, tự mình cài lên cho Thương Dữ Mặc.

Một âm thanh trong trẻo vang lên.

Cô thực vừa lòng mà vỗ vỗ vào ngực anh: “Tốt.”

Xuyên qua lớp mắt kính mỏng, Thương Dữ Mặc nhìn rõ được thân hình lả lướt, uyển chuyển của cô dưới lớp lụa mỏng sườn xám, vòng eo tinh tế, một vòng tay có thể ôm trọn.

Ngưng lại một lúc, anh giống như tùy ý, đem đôi kính trên sống mũi tháo xuống, điềm đạm nói ra câu đầu tiên sau khi vào xe: “Lái xe đi, tới viện khoa học trước.”

Giọng điệu này.

Ninh Già Dạng chớp chớp mắt, không thể tưởng tượng nói: “Em là tài xế của anh hả?”

Một con người đặc biệt tỏa sáng như cô đây lại bị cẩu nam nhân này coi là tài xế mà sai bảo?

Đôi môi mỏng của Thương Dữ Mặc như có như không cong lên, ngón tay gõ vào tay lái: “Có tài xế nào đem chiếc xe thể thao 7000 vạn ra để chạy loạn không.”

Ninh Già Dạng muốn bỏ cuộc.

Bất quá, loại sự tình nhẫn nhục chịu đựng này có lần đầu sẽ có lần thứ hai.

Quen rồi sẽ tốt, quen rồi sẽ tốt.

Còn không phải chỉ là tài xế sao, không có gì mà tiên nữ đây không làm được hết.

Nhưng câu tiếp theo của Thương Dữ Mặc thiếu chút nữa khiến sự bình tĩnh vừa hồi phục lại của cô sụp đổ.

Anh vân đạm phong khinh hỏi: “Quên khởi động xe thế nào rồi à?”

Phi!

Cẩu nam nhân, dám xem thường bổn tiên nữ!

……
Phòng ngủ chỉ mở đèn tường, ánh sáng mờ nhạt khiến bầu không khí như có như không trở nên mơ hồ, kiều diễm.

Buổi tối 9 giờ.

Thương Dữ Mặc trước tiên xử lý xong công việc, khi trở lại phòng ngủ chính, tầm mắt dừng trên người cô vợ xinh đẹp của mình trước bàn trang điểm vài giây.

Ninh Già Dạng trên người mặc chiếc áo ngủ tơ lụa rộng thùng thình, khom lưng đưa hai lòng bàn tay bôi kem dưỡng vỗ đều lên đùi, động tác của cô không nhanh không chậm, phảng phất mang theo phong thái lười biếng.

Thương Dữ Mặc thần sắc tự nhiên lấy áo ngủ tiến vào phòng tắm.

Mười lăm phút sau, Ninh Già Dạng đang chuẩn bị bôi tiếp kem dưỡng da thì cửa phòng tắm mở ra.

Thương Dữ Mặc một thân mang theo hơi nước bước ra ngoài, áo ngủ tơ tằm màu đen tùy ý mở, rũ hai bên hông, dưới ánh đèn từng đường cong cơ bắp hiện lên rõ ràng.

Anh thẳng tay tắt đi ánh sáng duy nhất trong phòng.

Căn phòng to như vậy đột nhiên lâm vào bóng tối.

Thị giác không thể dùng, ngược lại cảm quan càng thêm nhạy bén. Mùi thơm thoang thoảng ngào ngạt càng thêm nồng đậm trong không gian, tràn đầy lồng ngực.

Ninh Già Dạng đột ngột không kịp phòng ngừa, đầu ngón tay còn có kem dưỡng da chưa bôi, theo bản năng hô một tiếng: “Anh làm gì?”

Chưa nghe được câu trả lời, bỗng nhiên phía sau một lực cánh tay mạnh mẽ vòng lại đây, ngón tay thon dài của người đàn ông trượt xuống đầu ngón tay cô, đem kem dưỡng da còn sót lại bôi đều trên tay.

Ninh Già Dạng vừa định giãy giụa, muốn mắng anh vị trí bôi không đúng!

Chỗ này cô đã bôi hai lần rồi!

Ngay lập tức.

Cả người cô bị bế ngang lên, cùng với đó giọng nói khắc chế đè thấp của người đàn ông: “Còn 17 lần.”

Ninh Già Dạng rất quen thuộc với ánh mắt tối lại đó, cô ngửa đầu nhìn lên hàm dưới góc cạnh tựa như ngọc điêu khắc của anh, nguyên bản đạm mặc không dính khói lửa phàm tục, nay trong đêm tối như mực mọi đường nét đều được che đi, chỉ chừa khuôn mặt mỹ lệ rung động lòng người kia.

Ninh Già Dạng bỗng nhiên phát hiện những vật phẩm chạm ngọc cao cấp của cô dường như chẳng thể so được với Thương Dữ Mặc.

Đây mới là vật phẩm chạm ngọc khiến con người ta trân quý nhất.

Một lúc lâu sau khi thất thần, cô đã ngã xuống chiếc giường mềm mại.

Đại não bắt đầu hoạt động, nghĩ đến lần thứ 17 này, Ninh Già Dạng hai tay chống lên ngực anh, không nhịn được kháng cự, “Từ từ……”

Thương Dữ Mặc vươn tay đến mép giường cầm lên một hộp nhỏ hình chữ nhật, động tác chậm rãi mở ra.

Cùng cô đối diện vài giây, khó có được một lần nhượng bộ: “Đêm nay dùng cái này, hai lần tắm một lần.”

Nói như vậy là vì bọn họ đã có kế hoạch mang thai nên mỗi lần làm cơ bản đều không mang thứ đó.

Này cũng là lần đầu tiên.

Ninh Già Dạng nhân cơ hội chui vào chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, khẩn trương hỏi: “Ba lần tắm một lần?”

“Hai lần.” Người đàn ông vừa dứt lời, môi mỏng liền tiến lên bao phủ, không hề cho cô cơ hội cò kè mặc cả.

Ninh Già Dạng bị anh hôn lên, không gian hô hấp xung quanh khiến cô mê muội, tim đập nhanh.

Cô gian nan quay đầu đi, đôi mắt không biết từ khi nào đã ánh lên sắc nước, lời nói mơ hồ thoát ra từ giữa đôi môi: “Vậy đêm nay chỉ làm hai lần.”

Người đàn ông không đáp, ngược lại đôi tay đang nâng dưới cần cổ tinh tế của cô di chuyển, cuối cùng dừng lại trên môi cô, không nhanh không chậm vuốt ve: “Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.”

*thiên kinh địa nghĩa: đạo lý rõ ràng, bất di bất dịch, không thay đổi.

“Còn có mấy chục tỷ.”

Ngô……

Đuôi mắt Ninh Già Dạng như muốn chảy nước mắt – –

Cẩu nam nhân, dựa vào cái gì anh lại mạnh mẽ trả nợ như vậy, chủ nợ không nghĩ đòi tiền!!!

……

……

Không biết qua bao lâu, Ninh Già Dạng cảm thấy chính mình thiệt thòi rất lớn, đôi tay ôm lấy bả vai Thương Dữ Mặc qua loa hỏi: “Người vợ tiên nữ của anh hy sinh lớn như vậy, anh còn không giúp giải quyết phía đạo diễn Giang sao?”

Thương Dữ Mặc: “Chuyên tâm một chút.”

Ninh Già Dạng không phối hợp: “Rốt cuộc giúp hay không giúp?”

Sau một lúc lâu.

Người đàn ông đè cô lại, giọng nói trước nay thanh thanh đạm đạm trở nên khàn khàn: “Đừng nhúc nhích, anh sẽ suy xét.”

……

Lúc Ninh Già Dạng tỉnh lại cảm giác cả người mình như bị cái gì đó nghiền qua, xương cốt đều rã rời thành từng mảnh.

Đại khái còn không rắn chắc bằng bộ xương trong phòng thay đồ kia.

Cô cùng Thương Dữ Mặc sinh hoạt vợ chồng có thể dùng một câu để hình dung, đó chính là vì hoàn thành nhiệm vụ vợ chồng.

Nhưng tối hôm qua lại không giống, hai thân thể dường như có chút hòa làm một.

Nhẹ nhàng vén chăn xuống một chút, Ninh Già Dạng vươn cánh tay mảnh khảnh sờ soạng trên đầu giường tìm điện thoại, nhìn thời gian, 10 giờ rưỡi sáng.

Đại não hoạt động, liền đoán bác sĩ Thương đã đi làm.

Lần này không cần đi cầu người, nên cô cũng không phải là chậm trễ.

Tâm tình Ninh Già Dạng tức khắc buông xuống, bỗng nhiên nghĩ đến cuộc đối thoại với Thương Dữ Mặc tối qua trước khi ngủ, cô nhanh chóng mở giao diện Wechat.

Bọt sóng nhỏ nhấp nhô: [ Bác sĩ Thương, đừng quên tối hôm qua đáp ứng chuyện của em.]

Cô trực tiếp đem hai chữ “suy xét” mà Thương Dữ Mặc nói không tồn tại.

Đợi vài phút, Ninh Già Dạng lại gõ mấy chữ: [ Bác sĩ không thể nói dối!]

Ninh Già Dạng trở mình, ghé vào gối đầu mềm mại, chân nhỏ trắng nõn khẽ đung đưa, phá lệ thảnh thơi.

Cô cầm điện thoại đợi nửa giờ, vẫn là không có hồi âm.

Lông mày khẽ nhíu lại, theo bản năng nghĩ: Chẳng lẽ hôm nay có ca phẫu thuật?

Cuối cùng cô gửi đi tin nhắn: [Tối nay em đón anh tan làm.]

Rồi sau đó nhặt lên áo ngủ ném trên sô pha, lười nhác khoác lên hướng về phía phòng tắm.

Thẳng đến giờ tan làm của bệnh viện, Ninh Già Dạng cũng chưa nhận được hồi âm.

Cô cũng không để ý, dù sao cũng là bác sĩ, bận không xem được tin nhắn cũng bình thường, vậy nên cô theo lẽ thường đi đến bệnh viện đón anh.

Ngày hôm qua lái chiếc xe thể thao thiếu chút nữa bị vây quanh, hôm nay cô chọn một chiếc xe khiêm tốn trong gara.

Ai ngờ, hôm nay không biết có phải ra cửa mà không xem ngày không. Lúc sắp đến giao lộ trước bệnh viện, bỗng nhiên một chiếc xe hơi đỏ từ đối diện lao thẳng về phía cô rồi phanh gấp, Ninh Già Dạng sợ tới mức theo phản xạ có điều kiện đánh tay lái tránh sang bên trái, đạp phanh xe.

‘Phanh’ một tiếng, thân xe nghiêng đi đụng vào hàng rào ở giữa.

Túi khí an toàn lập tức phồng lên.

……

Hai tiếng sau.

Ninh Già Dạng ngồi uể oải dựa trên giường bệnh, cánh tay trái bị băng bó kín mít.

Cô vận khí tốt, bị đụng không nghiêm trọng, chỉ là cửa xe bị lõm vào, cọ sát nửa cánh tay cô, may mà đều là vết thương ngoài da, không gãy xương.

Bất quá bởi vì làn da Ninh Già Dạng trắng lại mỏng, vết xanh tím lộ ra đặc biệt khiến người ta sợ hãi.

Ngôn Thư xử lí tốt tai nạn xe liền lập tức tới bệnh viện.

Lúc này bên người Ninh Già Dạng đã vây quanh đầy nữ y tá hỏi han ân cần.

Đều là những fan nhỏ của cô.

Ninh Già Dạng còn thân thiện dùng tay phải ký tên cho các cô.

Thật vất vả chờ cho phòng bệnh không còn người, Ngôn Thư đau lòng nâng cánh tay của Ninh Già Dạng lên xem.

Ninh Già Dạng trước đó đau đến chết lặng, hiện tại cảm giác đau lại râm ran nổi lên, khiến hai bên thái dương của cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng, lại nói: “May mắn sẽ không để lại sẹo.”

Cô tuyệt đối không thể chấp nhận làn da hoàn mỹ của mình lưu lại bất kì một tỳ vết nào!

Ngôn Thư tức giận chửi rủa cái tên tài xế say rượu lái xe kia, bỗng nhiên nhìn quanh bốn phía: “Em bị thương nghiêm trọng như vậy, chồng em đâu, như thế nào không thấy bóng dáng?”

Rốt cuộc là Ninh Già Dạng tới đón anh, hiện tại đã là hai tiếng sau  giờ tan làm, không thể nào anh còn làm việc đi.

Giữa mày tinh xảo của Ninh Già Dạng nhiễm chút mệt mỏi, lông mi buông nhẹ: “Điện thoại gọi không được, khả năng đang phẫu thuật.”

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh truyền đến tiếng gõ cửa lễ phép, là một bác sĩ trẻ tuổi ôm hoa đến.

Hai mắt Ninh Già Dạng nửa mở, nhận ra vị này chính là khi cô tìm Thương Dữ Mặc, anh ta đã dẫn đường cho cô tới khoa ngoại thần kinh.

Hiển nhiên, Tần Vọng Thức cũng không nhận ra cô khi tháo xuống mũ với khẩu trang.

Lúc này đôi mắt sáng rực, mang theo cẩn thận mà thăm dò: “Nữ thần, quấy rầy rồi, tôi là fan trung thành của cô, tôi tên Tần Vọng Thức.”

Ngôn Thư vốn dĩ muốn ngăn vị fan này quấy rầy.

Lại không nghĩ rằng Ninh Già Dạng mở miệng: “Bác sĩ Tần mời vào.”

Tần Vọng Thức kích động, cũng không nghe ra giọng nói của nữ thần cùng chủ nợ lần trước tới tìm Thương Dữ Mặc là cùng một người!

“Làm phiền qua, nghe nói cô bị thương tôi liền đến thăm.”

Hắn vốn đang trên đường về nhà, ai ngờ đồng nghiệp trực ban nói hôm nay nữ thần của hắn bị thương tới bệnh viện, liền lập tức quay đầu trở lại.

“Không việc gì, anh muốn ký tên sao?”

Cô vừa rồi đã ký rất nhiều, còn mấy tấm.

Nghĩ dù sao cũng là đồng nghiệp của Thương Dữ Mặc, thoạt nhìn quan hệ cũng không tệ lắm.

Tần Vọng Thức không nghĩ tới còn nhận được kinh hỉ ngoài ý muốn này, lúc nhận tấm ký tên hắn nhịn không được cảm thán: “Đáng tiếc Thương thần đi công tác, bằng không có thể cho cậu ấy chính mắt trông thấy nữ thần của tôi có bao nhiêu xinh đẹp, bao nhiêu ôn nhu!”

Thương thần?

Đi công tác?

Gương mặt xinh đẹp của Ninh Già Dạng đột nhiên trầm xuống, môi đỏ mím chặt, dưới ánh đèn trắng hiện lên vài phần thanh lãnh.

Tần Vọng Thức chính là cái đầu heo, hoàn toàn không ý thức được cảm xúc của nữ thần thay đổi. Còn cho rằng là nữ thần cao lãnh như vậy.

“Anh nói Thương thần là bác sĩ Thương Dữ Mặc của bệnh viện sao?” Ngôn Thư đột nhiên hỏi.

Tần Vọng Thức kinh ngạc nói: “Không nghĩ tới đệ nhất mỹ nam lạnh lùng Thương thần đã nổi tiếng tới độ người đại diện trong giới giải trí đều biết!”

“Bất quá cô nghĩ cũng đừng nghĩ, bác sĩ Thương sẽ không tiến vào giới giải trí đâu.”

Đây là nhân vật Thần cấp nhất định phải thúc đẩy tiến trình phát triển của sự nghiệp y học đất nước, ngày sau có thể lưu vào sử sách.

Con ngươi đen nhánh của Ninh Già Dạng càng thêm thanh lãnh, môi đỏ gợi lên độ cong giễu cợt lạnh nhạt. Anh hôm nay đi công tác, cư nhiên hoàn toàn không nói với cô một tiếng, chính mình còn ngây ngốc chạy tới đợi anh tan làm.

Tần Vọng Thức sau đó rời đi.

Không biết qua bao lâu, điện thoại vốn yên tĩnh bỗng vang lên tin nhắn.

Thương Dữ Mặc rốt cuộc cũng hồi âm lại tin nhắn Wechat: [Không cần đón anh, anh đi Bắc Thành công tác một tuần.]

Ninh Già Dạng yên lặng vài giây, sau đó đầu ngón tay gõ gõ, trực tiếp kéo vào danh sách đen.

Đón cái con khỉ, không có lần sau!

Mắt không thấy tâm không phiền.

Sân bay quốc tế Lăng Thành.

Trước khi lên máy bay đến Bắc Thành, Thương Dữ Mặc bọn họ như cũ cùng tham khảo những nghiên cứu mới của những ca bệnh đặc thù sắp phải đối mặt.

Thẳng tới lúc cuộc thảo luận kết thúc, anh mới nhớ tới điện thoại đã tắt cả ngày.

Có mấy tin nhắn của Ninh Già Dạng cùng một cuộc gọi nhỡ.

Thương Dữ Mặc tiện tay trả lời tin nhắn gần nhất.

Nghĩ đến nỗ lực mấy ngày nay của Thương phu nhân, lòng bàn tay anh chậm rãi vuốt chiếc điện thoại lành lạnh, như suy tư điều gì.

Thương Dữ Mặc lại lần nữa gõ màn hình: [ Đạo diễn Giang bên kia chờ anh trở về giải quyết.]

Sau khi nhấn gửi đi, anh tắt máy, không chú ý tới màn hình sau vài giây hiện lên
— —
Dấu chấm than màu đỏ. Tin nhắn gửi không thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro