ii

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nội, 23 tháng 11 năm 2018.

anh ơi, liệu anh còn nhớ.

rằng khi xưa ấy, hai đứa chúng mình khoác tay nhau dạo phố hà nội.

hà nội, đẹp ơi là đẹp.

hà nội, có nắng thu vàng, có quả sao * rơi, có nhành hoa sữa, có tình mình nữa, anh ơi.

hà nội, chỉ buông tay một lúc, quay lại đã chẳng thấy nhau.

lúc trước, chỉ cần quay lưng chớp mắt em đã nhớ anh da diết.

còn bây giờ, không có anh em vẫn như thế.

vẫn sống, vẫn ăn, vẫn uống, vẫn thở, vẫn ngủ, vẫn chơi đùa như bao người.

nhưng, đau.

nơi ngực trái, nhói lên đau lắm.

hãy cho em biết,
điều này sắp kết thúc
anh buồn không ?

điều này sắp kết thúc rồi, anh ơi.

buồn làm gì.

tình mình, vốn rất đẹp, vốn là một mối tình ai cũng ước ao.

nhưng cuối cùng, chỉ vì rào cản, vì sợ hãi, sự ích kỷ mà anh buông tay.

con người mà, ai cũng có cho riêng mình một ước mơ.

anh ước mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.

và vì thế, nên chúng ta buộc phải xa nhau.

chỉ cần anh vui, em có thể làm được mà.

em không thể biến
mùa hạ thành đông
như cũng không thể
khiến anh về bên em.

giờ đây, ở bên cô ấy, chắc là anh vui lắm nhỉ.

còn em đâu làm được gì, chỉ có thể ôm mặt khóc, đem nỗi đau giấu vào trong lòng.

em không thể viết
xong bản tình ca
cho chúng ta
biết ai còn lắng nghe.

anh ơi, biết ai còn lắng nghe nữa, vì tình mình chẳng còn, anh ơi.

em không nhớ đôi ta
đã từng bên nhau
mấy lần hoàng hôn như thế
từng ánh mắt trao nhau
tiếng cười nay đâu
chỉ còn khoảng trống vắng
hãy cho em biết
điều em muốn biết
anh buồn không ?

hoàng hôn hà nội, đẹp nhỉ anh. sẽ còn đẹp hơn, nếu có anh bên cạnh em.

em nhớ nhiều điều lắm.

nhớ từng ánh mắt, từng nụ cười, từng nụ hôn.

và hơn cả những điều ấy, là nhớ anh.

khi anh đi
em biết anh đã
muốn dừng lại
nhìn vào em anh hãy nói
sự im lặng kia
thay câu trả lời
khi anh đi trời đất kia
như quay cuồng anh đâu cần
anh đâu nào biết.

hôm ấy, trời đẹp lắm.

trời xanh, mây trắng, nắng vàng.

gió thổi vi vu vi vu.

chim hót líu lo vang lừng.

nhưng trong lòng em tựa bão tố.

đầu óc em quay cuồng.

em không nhớ được gì hết, điều duy nhất em thấy khi mở mắt ra là trần nhà trắng xóa, xung quanh bốc lên mùi hóa chất nồng nặc.

và em thì đang được truyền nước biển, tay chân bó bột, dây điện máy móc rườm rà.

hình như.... hình như......

hình như gì nhỉ ? tại sao em lại không nhớ được gì thế này ?

haizz, đau đầu quá.

đếch thèm nhớ nữa.

nằm trong viện chán ơi là chán.

em muốn được đi ra khỏi nơi đây, đi đâu cũng được cả, miễn là được ra ngoài.

vài ngày sau, bác sĩ bảo em có thể về rồi.

em gửi trả tiền viện phí, nhưng bác sĩ lắc đầu.

ông ấy bảo, có người trả rồi.

em nhún vai, rồi vẫy gọi taxi.

em không về nhà.

vì,

về đấy, lại thấy đau lòng.

vì,

nơi đó chứa nhiều kỉ niệm thuở còn bên nhau, đau.

em quyết định lang thang ngoài đường, ghé hàng ốc rồi hàng cà phê, xong rồi lại ghé hàng bún chả, nhìn sang phải thấy hàng chè, nhìn sang trái thấy hàng ăn vặt, ăn đến no căng cả bụng.

và cuối cùng em ghé hàng bia.

em uống đến say khướt, rồi sau đó alo anh trọng rước về.

anh trọng có vẻ lo lắng, rất nhanh sau đã thấy anh có mặt.

hôm ấy em khóc, khóc nhiều lắm.

anh trọng đần mặt ra, trông ngu ngơ như con bò đeo nơ í, buồn cười lắm.

cũng đúng, vì anh ấy có hiểu gì đâu.

đêm ấy em không cho anh trọng ngủ, em bắt anh ấy phải thức nghe em luyên thuyên, cho em trút giận.

anh ấy đạp em một phát một xuống đất.

anh ấy mắng em, mày đồ ngu ! chia tay cũng chia tay rồi, luyến tiếc làm luyến tiếc mãi !

tới đây em xin phép cười =)))

rồi anh ấy bỏ mặc em mà ngủ thẳng cẳng, còn em thì vẫn khóc.

nhưng khóc mãi cũng chẳng để làm gì, thế là hai giờ sáng, em cũng đắp chăn đi ngủ.

nhưng ngủ đếch được.

thế là lại dậy ngắm sao.

trời đêm đẹp lắm, cả những ngôi sao lấp lánh kia nữa, chúng tạo nên một khung cảnh yên bình khó tả.

nhưng không có anh bên cạnh, bầu trời kia có đẹp thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng để làm gì.

anh ơi, em nhớ anh.

nhưng em lại không thể khiến anh về bên em.

em không thể, em không thể

không thể

vì tình mình nát tan rồi.

dù sao đi nữa, em vẫn chúc anh sinh nhật vui vẻ.

tuổi mới an yên, anh nhé.

đoàn văn hậu, 231118.

the end.

ờm, các cậu thể xem đây nhật của hậu, hậu viết ra cốt cũng chỉ để chúc dụng tuổi mới vui vẻ. thế thôi.

* quả sao :

haiz, tớ lại viết nhảm nhí rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#205